Tập Thơ Thao Thức - Nguyễn Thành Sáng

Discussion in 'Văn Thơ' started by Nguyễn Thành Sáng, Aug 21, 2016.

  1. [​IMG]

    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (21)

    Tình nương ơi! Ta nghe lòng da diết
    Một tình yêu bất diệt của hồn ta
    Để hôm nay xót xa dòng bi thiết
    Đêm bóng tàn khóc biệt mảnh trăng xa


    Rồi năm tháng ngọc ngà vào phôi lãng
    Cánh chim trời bậu bạn với mây sương
    Bỏ lại đây nguồn thương sâu ngút tận
    Một linh hồn vướng bận mối sầu vương!


    Ôi đêm nay! Nỗi buồn như xâu xé
    Mảnh tim ta quạnh quẽ với niềm đau
    Hỡi bầu trời muôn sao vầng ánh loé
    Có hiểu chăng cô lẻ, chuỗi hanh hao


    Hỡi dòng sông ngọt ngào xuôi bến mộng!
    Đêm năm nào cuốn bóng mảnh hồn ta
    Về cõi giới âm ma rồi thả bóng
    Cho ngàn yêu khơi lộng chốn âm pha!


    Rồi hôm nay mưa sa về cõi chết
    Giọt hồn châu mỏi mệt nhỏ tuôn dòng
    Gửi lại ngươi con sông tơ tình dệt
    Quả tim yêu đậm vết thắm son hồng!


    Để thời gian chuỗi sống một kiếp đời
    Biết còn nhớ một thời xưa ngàn cũ
    Cuộc tình ma ấp ủ bóng trăng soi
    Giờ để lại tim tôi, hồn vạn thuở


    Thôi giã biệt sông mơ, về cõi giới
    Tìm ngàn thương vời vợi của xa xôi
    Trăng đêm nay tàn rồi, sầu rũ rượi
    Một nỗi đau, nhức nhối, nẻo chơi vơi!...


    Hồn lang nghẹn ngào từ biệt sông mơ
    để về cõi thế…

    Nguyễn Thành Sáng
     
  2. [​IMG]

    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (22)

    Kìa sao lạ! Bè đâu giờ chẳng thấy
    Độc mộc xuồng cũng vậy, biến về đâu?
    Cái gì bự, bầu bầu, cây phe phẩy
    Vùn vụt đi, phơi phới, ngộ làm sao!


    Hai bờ sông ngàn lau um tùm phủ
    Giờ cây trồng từng chỗ đẹp xinh hơn
    Xưa trăng mờ rờn rợn nỗi âm u
    Giờ thoáng đãng vi vu theo sóng gợn


    Không gian cũ chập chờn con bụng sáng
    Như đèn ma lảng vảng ghẹo hồn người
    Thế mà nay tỏa ngời vầng quang ánh
    Sông hai bờ lóng lánh ánh sao rơi!


    Ôi đêm nay tuyệt vời trên băng giá!
    Một linh hồn sỏi đá của ngàn xưa
    Có lạc lõng, dật dờ, mang buồn bã
    Hay vui mừng, rộn rã cuộc thoi đưa


    Ta bỗng thấy nhớ mùa mưa năm cũ
    Cũng nơi nầy ấp ủ bóng trăng soi
    Nấu nung lòng vời vợi, xé hồn thu
    Chẳng than thở mặc dầu đường mệt mỏi


    Nhưng hôm nay hết rồi thời oanh liệt
    Chỉ hồn ma da diết với buồn thương
    Khói lam mờ vấn vương sầu xa biệt
    Một âm thầm tha thiết nhớ trăng sương


    Hỡi hồn linh! Dư hương thời Tộc Tổ
    Giờ ở đâu? Có rõ mảnh hồn đau
    Nỗi ngút ngàn thâm sâu niềm nhung nhớ
    Nay lạnh tàn một thuở của ngàn sao!...


    Hồn lang u hoài nhớ về dĩ vãng…


    Nguyễn Thành Sáng
     
  3. [​IMG]

    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (23)

    Thôi nghĩ làm chi thêm khổ đau
    Thời gian ngàn cũ đã còn đâu
    Nước sông thời ấy đà pha loãng
    Vào cõi trùng dương hẳn mất màu


    Rồi đây dương thế ta tìm đến
    Sống thực nơi đây của kiếp nầy
    Tượng đá linh hồn, trăng đã chết
    Dật dờ lờ lững gió mây bay!...


    Thế rồi lau lệ, chàng rời nước
    Ngày nắng cây cao ẩn bóng mình
    Lúc đói hương hoa ăn lấy sức
    Hơi sương dùng uống để tồn sinh


    Đường đất ngoằn ngoèo về xóm nhỏ
    Chập chờn ma ảnh tới lui dò
    Xem sao ngồ ngộ từng căn lạ
    Hai cạnh cột tròn, cửa chắn to!


    Thuở ta cây lá, lau lùm sậy
    Một bó đậy lên, chải chuốt dây
    Cây cọc cắm sâu, chừa lổ nhỏ
    Chui vào đánh giấc, một no say


    Còn nay đẹp quá chốn vào ra
    Ăn ở, nghỉ ngơi nét đậm đà
    Đêm gió vi vu qua cửa đẹp
    Nghe như điệp khúc tiếng ngân nga


    Kìa ai bưng xách ngọn đèn vàng
    Ấm áp không gian chẳng ngỡ ngàng
    Ngọn lửa xa xưa từng chặp tối
    Giờ đây biền biệt một trăng tàn!...


    Hồn lang đang lạ lẫm với cảnh
    vật ở cõi thế…

    Nguyễn Thành Sáng
     
  4. [​IMG]

    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (24)

    Vắng lặng trăng mờ sau khóm trúc
    Nỗi niềm lay động, xé tim xưa
    Hồn lang cảm thấy như buồn bã
    Một chuỗi dật dờ, quặn thắt đưa


    Khói mờ ma ảnh trải chân nhìn
    Quần, áo, ghế, bàn, tủ, bát…xinh
    Nhiều khạp no tròn sao bóng mượt
    Muôn nơi lạ lẫm, choáng hồn linh!


    Có phải hôm nay là mộng mị
    Ngàn năm thăm thẳm của xa xôi
    Niềm thương, nỗi nhớ rời tâm thức
    Để một hồn bay chốn mộng đời?


    Ngày ấy xa rồi nơi dĩ vãng
    Khung trời, vạn cảnh rộng thênh thang
    Sông sâu, suối biếc, bầu hoang vắng
    Trải khí hùng anh cuộc vẻ vang


    Thế mà chuỗi sống đâu còn nữa
    Đã mất thật rồi thuở mộng mơ
    Dòng mát lung linh soi bóng nguyệt
    Đêm trời tĩnh lặng, mảnh trăng chơ!


    Những buổi hoàng hôn rực ánh vàng
    Tim lòng nhè nhẹ trải thênh thang
    Rừng thiêng chan chứa nguồn sâu thẳm
    Đồi núi oai linh tận ngút ngàn


    Ai hiểu nỗi lòng ta giá lạnh
    Như buồn quá đổi trước chơi vơi
    Đêm nay ánh nhạt, vầng trăng héo
    Tìm bóng hồn xưa, dạ tả tơi!


    Nhớ về xa xưa, ma buồn bã…

    Nguyễn Thành Sáng
     
  5. [​IMG]

    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (25)

    Đau quá! Niềm đau của thuở đau
    Hồn trăng, bến sống đã về đâu?
    Đêm nay buồn bã vùng xa lạ
    Một bóng con ma, một nghẹn ngào!


    Âm thầm quanh quẩn rồi rời bước
    Hướng trái khu làng, Lang đứng trông
    Phơi trải mênh mông bầu bát ngát
    Từng hàng lúa cấy phủ xanh đồng


    Cũng ở nơi nầy tự chốn xưa
    Ngàn lau, cây cối một rừng khuya
    Âm u, sầm uất, trời hoang dã
    Đuốc sáng tim can rọi tối mờ!


    Những ngày lặn lội bước theo cha
    Ẩn bóng rừng thiêng săn thú ra
    Táo tợn, chẳng nao loài dã dữ
    Chiến thành nhận được một manh da


    Rồi nhớ từng đêm luyện dưới trăng
    Anh hồn Tộc Tổ, trái tim dâng
    Cha con cung, nỏ, thanh gươm sắc
    Ướt đẫm mồ hôi suốt ánh tàn!


    Ngàn cũ, hình xưa nay ở đâu?
    Mà đây hoang vắng, một ma đau
    Xa xôi, thương nhớ về hương ảnh
    Trăng tịch, cung buồn, nhỏ giọt châu


    Trời ơi! Sao chẳng thể phai phôi
    Phải khóc, phải đau, phải lệ rơi
    Bao luyến, bao lưu về vạn thuở
    Cho nay tan nát, nứt hồn tôi!...



    Nhìn cảnh lạ, Lang u hoài
    về dĩ vãng…



    Nguyễn Thành Sáng
     
  6. [​IMG]

    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (26)

    Vọng tưởng để rồi thêm thấm đau
    U hoài, khắc khoải nhỏ dòng châu
    Hồn thương ngàn cũ về xa vợi
    Bọt sóng trùng dương rã trắng màu


    Lang rời xóm vắng, chân lần bước
    Đường đất gập ghềnh dẫn chốn xa
    Vầng sáng hừng lên nơi trước mặt
    Ma buồn lặng lẽ tiến dần ra!


    Lạ kìa! Đông đúc nhiều khu nhỏ
    Ánh rộ tràn đầy ngập lối đi
    Hừng tỏ sầu đêm nơi mộng mị
    Nay như hiện thực cánh hồn phi


    Chợt thấy chạnh lòng nhớ Tổ Tiên
    “Ri Tô” cõi sống một hồn thiêng
    Bàn chân chai cứng hằn trên đá
    Những tối cung trời lặng lẽ riêng


    Đâu ngờ suối hận trào rơi má
    Vạn kiếp căm thù lũ “Mic Ma”
    Đất sống hoa thơm, vườn cỏ thắm
    Tham tàn cưỡng chiếm diệt vong ta!


    Sức yếu, thế cô, chùn vó ngựa
    Khắp vùng Tộc Tổ biến lầm than
    Để nay đau đớn, niềm lưu dấu
    Ôm chặt mối hờn, một khổ tan


    Mật đắng nuốt vào theo ánh lệ
    Nghe sầu thống thiết trải lê thê
    Chim trời giọt nhỏ, nhìn mây cuốn
    Nấc nghẹn, ngàn khơi rủ bóng về


    Ta thét rực thù để nấu nung?
    Hay buồn than thở chỉ mông lung?
    Khi trăng đã chết thời biền biệt
    Một khúc tang thương, chuỗi lạnh lùng!


    Vừa đi lần ra phố hồn Lang
    vừa sầu nhớ…


    Ghi chú: “Ri Tô”,
    ”Mic Ma”tên hư cấu.


    Nguyễn Thành Sáng
     
  7. [​IMG]

    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (27)

    Trăng chếch nghiêng cành, gió thổi qua
    Mây hờn rút bóng hững hờ xa
    Chim bay viễn xứ, gieo hồn nhớ
    Buộc hận ngàn năm nghẹn bóng ma


    Nhìn ánh sáng hừng chia rẽ tối
    Quay về dĩ vãng của xa xôi
    Bập bùng lửa đỏ ngày vui hội
    Trời đất quay cuồng, nhỏ ánh rơi


    Bổng chốc biển hờn dâng sóng dữ
    Nhấn chìm mạch sống của hồn thiêng
    Mây giăng, sấm chớp, trời đen sẩm
    Một cõi san hà lật ngã nghiêng!


    Cuộc chiến sinh tồn sôi máu lửa
    Thây phơi trải khắp bến sông xưa
    “Ngo Tu”*, “Tha Thế”*, “Đi Vê”* bạn
    Xác bỏ sa trường, vó ngựa đưa…


    Giờ đã qua rồi vạn kỷ đau
    Âm gian gió rít, kéo mây sầu
    Cho khuya vắng lặng, hồn tê giá
    Buốt lạnh tim lòng, uất hận sâu!


    Đêm nay lại cũng một đêm dài
    Nứt nát thân tàn bóng của ai
    Ma bước, đau buồn, trăng nhạt bóng
    Gian trần u ám, gió heo may


    Thơ thẩn thả hồn theo hướng vọng
    Thời gian chầm chậm ló vầng đông
    Bi thương gói lại, tìm nơi ẩn
    Chờ đến, đêm về tiếp tục rong!


    Hồn Lang tìm chỗ ẩn chờ
    đêm mai tiếp tục đi…


    *Tên hư cấu

    Nguyễn Thành Sáng
     
  8. [​IMG]

    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (28)

    Hồn Lang đi lần vào thành phố…

    Ồ kìa! Vầng sáng trải hừng lên
    Tỏa rực một vùng trăng ánh chênh
    Rộn rã, nhịp nhàng, lai láng rộ
    Âm thanh đâu đó tiếng vang rền


    Có phải lạc vào nơi cõi giới
    Mê hồn lạ lẫm, cuộc chơi vơi
    Ngàn năm thuở cũ như hiu quạnh
    Đuốc tỏ, vầng trăng, khác sắc ngời!


    À gì! Lạ lạ chạy dòn dòn
    Người giữa, tay đưa, hai cái tròn
    Vun vút, đường suôn, trông ngộ quá
    Vui vui, thích thích cái bon bon


    Còn nữa! Đằng kia một ụ khuôn
    Dưới chân dính bốn bánh vòng nương
    Người ngồi trong đó vài ba kẻ
    Lẹ lẹ, tin tin, tiếng rú bường!


    Lập lòe đây đó bao màu sắc
    Vàng, đỏ, tím, xanh ửng bốn bề
    Náo nhiệt khắp vùng, vui quá đổi
    Rộn ràng phủ nẻo những đê mê…


    Ma bóng thu hình trên nóc phố
    Ngắm nhìn cảnh vật thấy bơ phờ
    Đăm chiêu, tư lự về xa vợi
    Trăng chếch hững hờ, một ngẩn ngơ


    Tiêu sơ, tỉnh mịch trùm hoang dã
    Đã biến đâu rồi, trải xót xa
    Vạn kỷ bời rời bao huyễn hoặc
    Hay hồn thiêng dựng một vầng pha!


    Ma lang ngơ ngác trước
    bao cảnh lạ…

    Nguyễn Thành Sáng
     
  9. [​IMG]

    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (29)

    Hồn Lang dạo xem cảnh vật…

    Hồn lơ lửng trên cao nhìn cảnh vật
    Dạ ngỡ ngàng, dõi mắt ngóng nhìn xem
    Bao lạ lẫm, xúc cảm động hồn tim
    Lòng dào dạt, lim dim nguồn thổn thức


    Đường thênh thang dưới không gian sáng rực
    Cảnh rộn ràng, náo nức cuộc phồn vinh
    Quần, áo, vật, xe…màu sắc hữu tình
    Một cảnh giới lung linh bầu huyễn hoặc!


    Con chim đen từ phương trời xa lạ
    Vượt ngàn khơi tơi tả bởi cuồng phong
    Đây rừng xanh, hoa lá trải mênh mông?
    Chim viễn xứ chạnh lòng mang tư lự


    Hồn lê bóng, thẫn thờ quên nhung nhớ
    Đây quán ăn, bún, phở ngát hương thơm
    Kia quán nhậu say túy lúy từng cơn
    Nọ hội tụ dập dồn theo tiếng nhạc


    Bên kia đường ánh màu hòa cảnh vật
    Chốn lạ lùng đen chật kẻ tới lui
    Ma phóng mình qua đó để xem coi
    Ồ! Lộng lẫy một trời đồ lạ quá!


    Cái chớp chớp óng ánh nhìn thật đã
    Ngộ làm sao hàng hóa của thời nay
    Ba ngàn năm sau có một hồn say
    Nhìn thực tại ngất ngây hơn mộng mị


    Thuở xa xưa chắt chiu từng sợi chỉ
    Nay ngập tràn, phỉ chí nỗi khát khao
    Một không gian sao quá đổi bảnh bao
    Một tăm tối, xạc xào chân dã thú!...


    Hồn Lang hoa mắt trước
    bao cảnh vật…

    Nguyễn Thành Sáng
     
  10. [​IMG]

    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (30)

    Nhìn cảnh vật lạ lùng bao thích thú
    Rồi chạnh lòng hoài cũ, nhớ về xưa
    Thuở ngàn năm ấp ủ chuỗi mộng mơ
    Giờ đâu nữa, thẫn thờ trong bóng tối


    Nghe não nề, hồn ma chân bước tới
    Ngợp phố phường, phủ lối cuộc phồn vinh
    Hỡi vầng trăng thao thức, ánh lung linh
    Biết chăng Ta! thâm tình như khuấy động!


    Trên nóc phố, sầu ai vun vút phóng
    Rồi trở mình, rẽ bóng vụt qua đường
    Chợt ngỡ ngàng nhìn một kẻ đáng thương
    Thân tơi tả, chân xương, trùm giẻ rách


    Bát đĩa cặn, hai tay lùa vanh vách
    Cơm dư thừa một mạch bụng tìm no
    Mặc sự đời, ánh mắt kẻ qua đò
    Hồn phách lạc, chẳng lo điều nghĩ ngợi!


    Nghe đau xót, thân ma rời nẻo tối
    Bước qua kia, tìm lối đến khu vòng
    À! Xỉn say quậy quạng, miệng lông bông
    Con chó thấy, xù lông rồi chạy tuốt


    Lang chán ngán, vụt xa về phía trước
    Góc phố buồn rũ rượi một thân tàn
    Nằm co quắp, ủ ê không chăn màn
    Một mảnh nát, phũ phàng nơi cõi thế


    Đây dương trần không gian đầy tráng lệ
    Thì xa xa bóng xế phủ ngày tàn
    Một trời chiều thảm đạm trải sầu tang
    Đêm phủ xuống, lang thang từng con muỗi!


    Nhìn hai mặt của cõi thế mà
    Lòng Ma như ê ẩm…

    Nguyễn Thành Sáng
     
Trả lời qua Facebook
Loading...