Nỗi Niềm Của Anh Cần Thơ dầy áo tối đêm nay Bởi khói băng về phủ đó đây Góp lá thu buồn qua mấy độ Nghe lòng xao xuyến, nghĩ về ai! Chốn Bắc đêm nay chắc buốt nhiều Có làm tê tái cánh cô liêu? Muối rơi từng cụm lên hồn giá Lạnh lắm không em? hỡi mộng chiều! Anh biết ngoài kia, gió lạnh lùng Đâu màng héo úa cánh hoa dung Để bay trắng xoá trùm hiu quạnh Bỏ mặc sầu đau rét tận cùng Thao thức u hoài giữa bóng đêm Em ngồi lặng lẽ ngắm vầng đen Năm nào phượng đỏ, bao mơ mộng Giờ lững lờ bay dưới ngọn đèn! Đàn tranh khuya lắm, một mình ngân Lảy khúc du dương vọng nắng hè Nhớ thuở năm nào đâu ánh lệ Chỉ bầu êm ả với trăng mê… Tất cả hết rồi chuỗi mộng mơ Đâu còn óng ả mảnh hồng tơ Chút vàng lóng lánh em mong đợi Cũng tận ngàn phương dõi mắt chờ Em ơi! Da diết ngóng trời xanh Nghĩa đá, tình thơ, kết mộng lành Mà cánh phong sương còn ngập lối Đường xa diệu vợi, nhịp hồn anh! Nguyễn Thành Sáng
Vật Vờ Một Mảnh Tình TrôiAnh có tội, trăm lần mang tội Tội của anh lui tới cùng em Kéo dài hai chữ thân quen Vô tình vẽ ánh trăng lên đỉnh ngàn! Anh có tội muôn vàn em ạ Bởi một thời làm gió đong đưa Dìu em vào giấc ngủ mơ Bước chân nhè nhẹ lên bờ cỏ hoa Anh có tội rời xa lặng lẽ Không một lời chia sẻ cùng ai Để em khắc khoải chuỗi ngày Bóng chim tăm cá biết đây trở về? Anh có tội, lê thê tình cảm Trải khung trời bảng lảng gió sương Chập chờn ảo ảnh yêu đương Bất ngờ sáng sớm, vó cương lạnh lùng! Anh có tội mịt mùng năm tháng Làm nhạt mờ ánh sáng đời em Khiến cho u ẩn con tim Níu ghì, buộc thắt, thuyền quyên lỡ làng… Chiều hôm nay lang thang nỗi nhớ Vương vấn lòng cái thuở mộng xanh Vì sao suốt mãi thời gian Cánh chim biệt dạng, đoạn đành bỏ quên Để dang dở chưa tên còn đó Cả một đời trăn trở còn đây Làm cho vàng võ héo gầy Mảnh tình tha thiết, trôi bay vật vờ… 17/10/2017 Nguyễn Thành Sáng
Kéo Lần Về Để Nấu ThơThơ vẫn là thơ, mãi vẫn thơ Cho người thi sĩ lắm niềm mơ Mơ trăng, mơ gió, mơ dòng chảy Mơ sóng trùng dương vỗ cạnh bờ… Cũng rồi để vọng, để yêu đương Để dưới hoàng hôn chạnh nỗi buồn Dĩ vãng trở mình nơi ký ức Từng hồi da diết, hoá thành sương Nầy mắt, nầy môi, nầy nụ cười Nầy khe khẻ nói hỡi anh ơi ! Đừng xa nhau nhé, làm đau khổ… Giờ chỉ còn đây, chuỗi ngậm ngùi Tóc đã muối dần theo nắng mưa Mà sao vẫn nhớ ảnh hình xưa Nhớ bao kỷ niệm êm đềm đó Vương vấn, bâng khuâng thả ngọn lùa!… Phương trời chốn ấy bóng thời gian Gối chiếc cô đơn, héo võ vàng Hay bánh xe đời luân chuyển bến Đã tàn, vỡ vụn một vầng trăng? Tôi chẳng trách người, chẳng trách ai Bởi duyên phận bạc, hóa thành mây Lững lờ một sớm rồi theo ngọn Chầm chậm mù khơi rã nát nầy Tất cả qua rồi tợ giấc mơ Trôi theo ngày tháng tận xa lơ Hồn tình năm cũ vật vờ đó Cố kéo lần về để nấu thơ ! 18/10/2017 Nguyễn Thành Sáng
Điểm Hẹn Em Vẫn ChờĐêm nay quạnh quẽ, đoá hoa chờ Ánh toả đưa về phả ý mơ Nhưng mãi mịt mùng mang sắc lạ Cho niềm héo hắt khép sầu lơ! Khiến cánh hồng xuân mang nét úa Dưới bầu cô tịch, ướp sương đau Thoảng nghe vương vấn tình mây nước Lạc lõng, chơ vơ nỗi dạt dào Em ngồi lặng lẽ giọt lòng rơi Một thoáng thu trôi hướng vọng trời Sao chẳng đưa mây về hỡi gió Để vần thơ thắm nhịp nhàng khơi Bao ngày tiếp nối vẫn chờ ai Thiếu mảnh tơ vàng lại lắc lay Cuốn nghẹn âm thầm bên nẻo vắng Không buồn trách bóng, chỉ khăn tay Bởi hiểu tình anh tự thuở nào Muôn ngàn điệp khúc lảy hồn dao Chưa bao giờ kéo cuồng phong lộng Chỉ có êm đềm, vạn ánh sao! Anh cho nhiều lắm giọng êm hò Những lúc canh tàn, củi rã tro Ấm áp vô cùng, thôi lạnh lẽo Dòng sông xuôi mái, một con đò Giờ đêm lạc hẹn để em chờ Tiếc lắm anh à những tối thơ Nhưng sắc hồn trong còn mãi đó Em về, mai đến, dẫu trăng trơ! Nguyễn Thành Sáng
Tâm Sự Với Chiếc Quạt MáyQuạt máy hỡi! Tình thân ta hỏi: Xoay cả ngày có mỏi hay không Có nghe da diết cõi lòng Tấm thân lao nhọc suốt dòng thời gian? Có nghĩ đến lúc tàn rệu rã Bên góc nhà đợi đó bỏ đi Tâm tư thao thức những gì Khi hồi tưởng nhớ lê thê quay cuồng? Có nối tiếc, có buồn, có nhớ Nét oai hùng một thuở bàn tay Phả tan oi bức phủ vây Dìu người yên giấc no say tháng ngày Có vương vấn chuỗi dài bậu bạn Gần bên ta lai láng suy tư Thả hồn nhè nhẹ vào thơ Vơi đi khắc khoải thẫn thờ gió trăng Có lưu luyến bao lần cảm xúc Dưới áng chiều nhói nhức, sầu thương Mịt mờ vó ngựa buông cương Nghĩa tình còn đó, con đường nơi đâu Cuộc thế sự bể dâu biến đổi Mới ửng hồng lại tối đêm đen Du dương tiếng nhạc dịu êm Để rồi bỗng chốc con tim não nề Ta giống ngươi say mê lửa sống Tự sức mình khuấy động không gian Tặng đời điệp khúc mơ màng Và rồi cũng giống…Phũ phàng phù vân!... 20/10/2017 Nguyễn Thành Sáng
Mái Ấm Không Chỉ Có Tiền Đã từ lâu em mang dòng nghĩ Muốn cùng anh thủ thỉ đôi lời Mà sao cảm thấy chơi vơi Nhìn sông khô hạn để rồi đò neo! Anh có hiểu cheo leo ghềnh đá Em mệt rồi, rệu rã đôi tay Đường xa, bến mộng u hoài Thắt theo, héo úa, đoạn đoài hồn em Dẫu cùng anh trên thềm trăng mộng Nhưng lửa lòng hực nóng năm nào Giờ đây giảm nhiệt chìm sâu Chút băng giá lạnh lan vào tâm tư Khi anh vắng màu thu phơi trải Cung ngọc ngà tình ái ta xây Rơi vào quạnh quẽ sầu ai Chơ vơ, lạc lõng, lắt lay, dật dờ! Mái tổ ấm em chờ, em đợi Không chỉ là thịt rượu mà thôi Có đàn, có nhạc, có lời Có đèn muôn sắc, đầy vơi tâm tình… Anh mỗi bửa “đưa mình” ít bạc Rồi vô tình bỏ mặc không màng Một bầu khô nhạt, võ vàng Gói tròn bốn chữ “phũ phàng tình xưa” Dẫu cuộc sống đẩy đưa lắm nẻo Ánh kim tiền gọi réo triền miên Nhưng đây là sợi tơ duyên Còn thơ, còn nhạc, còn thuyền dưới trăng…! Nguyễn Thành Sáng
Đứt Sợi Dây Đàn Ờ Xa lạ! Vẫn người xa lạ Chưa một lần đây đó gọi quen Thì làm sao nói với em Những lời trìu mến. ngọt mềm thân thương! Ở chốn ấy, con đường tráng nhựa Còn bên nầy hẻm nhỏ mưa trơn Một đàng bình thản bước chân Một nơi lầy lội muôn phần ngả nghiêng Vậy mà sao nỗi niềm vương vấn Cứ âm thầm lẳng lặng trào dâng Khiến lòng luôn mãi bâng khuâng Sớm chiều mấy lượt xa xăm hướng về! Ai đón mộng, trăng thề trải lối Ai mơ tình phơi phới xuân xanh Riêng tôi gió giạt rung rinh Cành khua lá đổ, riêng mình với thu Cả bốn phía âm u mù mịt Ngàn dây leo chằng chịt phủ vây Mượn hồn thả cánh trôi bay Lững lờ chầm chậm tháng ngày ấp ôm… Rồi bỗng chốc cung đờn réo rắt Chuỗi tháng ngày chất ngất du dương Đêm kia dưới bóng hàn sương Đứt dây em cất… Để buồn cho tôi! Đành trả lại một thời luyến nhớ Quay trở về xóm nhỏ đìu hiu Chiều chiều rồi lại chiều chiều Từ trong sâu thẳm thật nhiều tiếng ngân… 22/10/2017 Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Niềm Trong Giông Bão Trong phòng em, anh nằm thao thức Lá thu sầu từng phút rụng rơi Lòng nghe buồn lắm em ơi Đường anh sỏi đá, tả tơi nỗi niềm! Ánh ửng sáng bên thềm tình ái Nhưng ám mờ giăng trải mênh mông Thuyền đang chờn chập trên dòng Bủa vây bốn phía trập trùng sóng to Ba năm qua, hồng tơ đã buộc Lễ nói rồi thêm bước tròn duyên Vậy mà khắc khoải triền miên Bệnh đau vàng vọt, bạc tiền trống không Em vô tư, tình trong chờ đợi Anh chim trời rũ rượi hồn bay Hôm nào tình thắm men say Giờ đây trăn trở tháng ngày chơi vơi! Thầm lặng lẽ, không lời tâm sự Sợ em lo, tư lự, bâng khuâng Làm cho khuất bóng vầng trăng Hoa xuân héo hắt rơi dần đêm đen Bao kỷ niệm êm đềm hò hẹn Những suy tư vun vén mộng đời Lẽ nào gió lộng trùng khơi Thuyền duyên tan tác để rồi vỡ tan… Lửa năm xưa, bao lần nung thép Chuỗi ngày nầy vẫn tiếp bùng lên Lái thuyền vượt hướng về trên Xa xa ánh toả bồng bềnh mây trôi! Nguyễn Thành Sáng
Tái Tê Đàn đã cất, âm thanh cũng nát Cả một thời níu lắc con tim Giờ đây đành phải lặng im Nghe từ sâu thẳm nỗi niềm vấn vương! Chuỗi ngày tháng làn hương vườn mộng Theo khói mờ quyện bóng hoàng hôn Gợi thương gợi nhớ chập chờn Lay hồn giá lạnh có còn nữa đâu Rồi mai mốt giữa bầu hiu quạnh Rụng hết vàng còn nhánh chơ vơ Canh thâu gió giạt qua bờ Hàn sương kết đọng vật vờ nhỏ rơi Đêm phủ kín khung trời u ám Ngày ngập đầy áng xám giăng ngang Tấc lòng hướng vọng xa xăm Đìu hiu vắng vẻ, lăn tăn gợn buồn! Bước độc hành trên đường lá đổ Thả nhạt nhòa đây đó mênh mang Cánh sầu thơ thẩn lang thang Chút say chút tỉnh, bao lần ngả nghiêng Ai êm ả duyên thuyền lướt sóng Ai êm đềm chìm mộng mơ say Còn đây chỉ có ngất ngây Đến, đi, khoảnh khắc, để dài luyến lưu Ôi mùa thu! Mùa thu trở lại Khiến cho người cứ mãi bâng khuâng Mong tìm mảnh khuyết vầng trăng Để rồi lặng lẽ ôm ngàn tái tê! 24/10/2017 Nguyễn Thành Sáng
Gió Và Thi Sĩ Hỡi người Thi Sĩ giữa canh khuya!Sao vẫn còn đây, chẳng chịu về Chìm giấc no say vào mộng đẹp Hơn là khắc khoải với lê thê!... Thì ra cánh gió của năm xưa Kết bạn cùng ta giữa chặng đường Cát bụi, phong trần muôn đá sỏi Sẻ chia, tâm sự những canh sương Đã khá lâu rồi, ta vắng nhau Kẻ ngàn phương duỗi, vượt ba đào Kẻ thân mình cuốn bên bờ vắng Thao thức, bâng khuâng dưới nguyệt mờ Gió sướng hơn ta gấp bội lần Được đời phiêu bạt cõi xa xăm Xem hoa đủ sắc bao vườn thắm Nghe nhạc du dương khắp mọi tầng… Đừng buồn, trăn trở nữa người ơi Một kiếp thu hình, kiếp nổi trôi Phận số an bày đâu cưỡng được Chỉ đành chấp nhận thế mà thôi Dẫu chẳng đó đây…phải bó mình Nhưng còn sâu thẳm mảnh hồn xinh Còn làm Thi Sĩ dòng thơ thắm Rạng rỡ hơn ta, chỉ lướt nhìn Biết nghe từ gió lời than thở Biết thấy trăng thanh nhỏ lệ buồn Biết cảm dòng sông lờ lững chảy Biết sầu xúc động thấy sương buông… Được trải lòng ra với áng thơ Phun Châu, nhả Ngọc ửng đêm mờ Bút xanh hóa kiếm rơi sầu hận Hơn hẳn trùng khơi chỉ vật vờ! 14/6/2016 Nguyễn Thành Sáng