Thu NhớThu đã qua rồi sao vẫn thu! Những chiều vắng lặng nỗi âm u Nhìn từng chiếc lá rơi khung cửa Một bóng thuyền xa tít mịt mù! Chợt nhớ ra thì đã quá trưa Chiều rồi ánh nhạt, gió đong đưa Thời gian chầm chậm theo năm tháng Thoáng chốc mây trời phủ lối xưa! Năm nào phơi phới hồn xuân lữ Đây đó ngàn vui chẳng hẹn chờ Dòng nước, con thuyền theo sóng lững Bao niềm tâm sự kết trăng thơ! Hoa, lá, cây, cành ôi! nở thắm Con đường trải lối bước chân đi Bên lề tiếng khóc như nào thấy Đường rộng thênh thang chẳng níu ghì! Thế mà thoáng chốc chiều thu tới Chợt thấy hoàng hôn ánh nhạt thôi Thu mát năm nào, nay ảm đạm Chim ca ríu rít biến sầu tơi! Ai bảo rằng thu chẳng phải thu Khi lòng trống vắng kéo hồn thu Để cho hoang tạnh, chiều thêm nhớ Lối cũ, đường xưa đã mịt mù Chỉ còn gió nhẹ thổi lời ru! Nguyễn Thành Sáng
Thu ĐauChẳng dìm thu xuống khoảng sầu đâu Nhưng ánh nắng chiều sớm nhạt mau Để chiếc lá vàng rơi lả tả Chạnh lòng hồn sĩ những canh thâu Ai biết được thu chẳng có sầu? Mà sao trăng nước lững lờ nhau Cho từng nhịp sóng vờn trôi mãi Chầm chậm, ngân nga, chảy nhịp cầu Ai biết rằng thu chẳng có đau? Mà sao trống vắng, chuyển qua mau Để cho tơi tả bầu khung ảnh Một tối sương pha nhỏ giọt sầu Ai biết rằng thu chẳng sắc màu Mà sao u ám phủ hanh hao Để cho thơ thẩn vầng mây xám Cho gió đong đưa lá xạc xào Thế mà sao gọi chẳng thu đau!... Nguyễn Thành Sáng
Khúc Trầm Tâm SựĐêm tàn quạnh quẽ thấy chơi vơi Bổng chốc vầng mây phủ bóng rồi Giọt luyến, giọt lưu chưa uống cạn Sao lòng khắc khoải nỗi sầu tơi! Ai biết rằng yêu để vướng buồn Trăng trời chếch bóng, giọt sương buông Cho đêm giá lạnh bầu thao thức Sợi nhớ, sợi thương kéo mảnh hồn Khuya nay vắng lặng , lời non nỉ Có thấy đâu đây thoáng lạnh lùng Giọt thắm, men nồng tình mộng tưởng Sao như đọng lại nỗi niềm dâng Có biết ngàn yêu để thấm đau Trăng xa khuất bóng, gió mang sầu Chim kêu, vượn hú rơi não nuột Canh cánh nỗi niềm biết gửi đâu Rồi đây năm tháng trong hoang tạnh Một tấm hồn thương mãi ngọt lành Trọn gói trăng yêu cùng mộng thắm? Hay chiều ánh nhạt phủ non xanh! Cho cung buồn bã niềm tư lự Nước lững lờ trôi bóng dật dờ Lặng lẽ con đò xuôi sóng nước Ngàn khơi diệu vợi một xa xôi! Nguyễn Thành Sáng
Chứa ChanLục bình lặng lẽ theo dòng chảy Tím dịu chứa chan lắm nỗi niềm Lờ lững, thong dung trên sóng nước Nhẹ nhàng, trầm lắng, khúc ru êm Lữ khách, thuyền đò trông vọng tưởng Thanh tao, duyên dáng bức tranh thương Vô tư, thanh thoát tô dòng mộng Chuỗi sống, hồn trăng, trải vấn vương Vẫn biết sông nầy cứ mãi trôi Hoa tươi xuôi ngược một mình thôi Bao xinh, bao thắm, thời gian đến Một bóng màu thương, một ánh đời! Nguyễn Thành Sáng
Chia SẻÔi hỡi! Lệ lòng thi nữ rơi Cho ai xúc cảm thấy buồn tơi Thương cho giá lạnh, bầu trăng tối Chuỗi sống ưu sầu quạnh quẽ ơi Cuộc đời, biển sống, dòng trôi nổi Một chiếc thuyền xa khuất bóng rồi Để nhớ, để thương về diệu vợi Mảnh tình tan tác, giọt châu rơi Đêm sâu, sương rụng, vầng trăng rọi Tượng đá, linh hồn nỗi tả tơi Tỉnh lặng âm thầm trong rũ rượi Nghe sầu héo hắt một chơi vơi Thôi hãy phôi phai ngoặc khúc đời Niềm đau, nỗi đắng đã qua rồi Tìm trong ý nhạc niềm phơi phới An ủi đau thương chỉ thế thôi Cảm rung thơ thắm trải, chia lời! Nguyễn Thành Sáng
Vắng AiCây xanh ngày tháng nở xum xuê Hồn bóng yêu đương chuỗi sống thề Dịu gió đong đưa tình thắm thiết Thời gian nhè nhẹ trải lê thê Nhớ thuở hôm nào ta mới quen Thơ tình ý họa thắm từng đêm Ngày mang tư lự niềm thao thức Tối mộng hồn say khúc nhạc mềm Rồi thấy nhớ nhung từng buổi vắng Nghe lòng canh cánh gió hồn dâng Muốn giương đôi cánh về phương ấy Kéo lại ai kia, giấc mộng vàng Thời gian chầm chậm theo dòng chảy Hai bóng hồn thương đã trở về Sóng nước thuyền duyên xuôi bến thắm Tơ tình kết chặt nghĩa phu thê Ta đã nghe say giấc mộng tình Cùng ai tỏa sáng ánh lung linh Yêu đương nồng ấm đường chung lối Giấc điệp canh khuya gửi bóng mình Thấy nhớ, thấy nhung khi vắng lặng Bồn chồn, trăn trở với bâng khuâng Dế sầu gọi bạn trời cô tịch Chiếc bóng đêm sâu ánh lạnh tàn Mình hỡi! Hồn thương! Thương của anh Thiếu ai đường vắng, phủ buồn tênh Để vương, để vấn về xa vợi Một áng mây sầu phủ ánh lên! Nguyễn Thành Sáng
Quyện Hồn ThươngThấy nhớ hồn yêu đã vắng xa Đêm nay thao thức một mình ta Nghe như vương vấn từng đêm thắm Hai bóng Trăng, Sương trải mặn mà Trầm mình, lắng đọng nỗi suy tư Nhớ thuở tình trăng họa áng thơ Thắm thiết, ngọt ngào vần sáng đẹp Cho nhau ấm áp cánh hồn mơ Để rồi ngày tháng nghe gần gũi Mây xám năm nào đã thổi trôi Bến mộng ấp yêu hòa ý sống Thuyền duyên kết nghĩa thắm đầy vơi Ta thấy tâm hồn rạng sắc yêu Phôi pha chuỗi sống nhạt mây chiều Và nghe được tiếng reo trong gió Nhạc khúc lâng lâng tiếng sáo diều Nếu hỏi rằng thương! Thật đã thương! Thương bầu trăng chết, mảnh tình sương Cung đêm giá lạnh cùng nhau quyện Xé bóng, vờn mây , vẹt ánh buồn Thế rồi cung mở dần khơi sáng Lấp lánh trời mây tỏa sắc vàng Rộ ánh Trăng, Sương hồn tỉnh giấc Long, pha, giọt nhỏ đuổi đêm tàn! Nguyễn Thành Sáng
Thu QuaThu đã qua, chỉ còn nỗi nhớ Những chiều tà khắp chỗ vàng rơi Nỗi buồn quyện cảnh tả tơi Nghe sầu thắm thiết, lệ rơi cõi hồn Những đêm sâu chập chờn gối mộng Mang u hoài khuấy động tâm tư Trăng thanh, biển suối bao giờ Hôm nay trả lại những giờ yêu đương Qua năm tháng vấn vương phai lãng Cánh chim trời mãi bận bôn ba Nhìn về biển rộng bao la Mới hay chốn cũ đã xa mất rồi! Có những lúc chơi vơi quạnh quẽ Chuyện ngày xưa lay nhẹ trong tim Như cơn gió thoảng bên thềm Phút giây cuốn mất nỗi niềm năm xưa Bỗng một đêm gió đưa vào mộng Gặp bạn lòng sức sống tình trăng Nghe như cảm thấy lâng lâng Dạt dào biển sóng, trào dâng ngút ngàn Du dương điệp khúc mơ màng!... Nguyễn Thành Sáng
Phôi Phai Nỗi NhớMình yêu ơi! Em phương đó, anh đây Đường diệu vợi, hồn bay về nẻo ấy Từ không gian ảo mờ soi bóng thấy Một sắc hồng thắm mãi của con tim! Cả khung mơ như bất chuyển… lặng im Nhìn sông buồn lững lờ lay ánh lệ Như héo hon, như khúc trầm kiệt quệ Bởi ngàn thương rồi để vấn vương thêm Vọng mây ngàn, thổn thức lại… lặng im Nghe lai láng phủ chìm trong nỗi nhớ Dưới trăng sương thu mình ôm trăn trở Vạn cung sầu cũng chỉ cứ… lặng im Ngóng thời gian, phôi phai niềm thổn thức Trước tác tan, bi cực chốn cuộc đời Dẫu cuộc tình đang biển sóng chơi vơi Hơn nước chảy đẩy trôi về héo hắt!.... Nguyễn Thành Sáng
Nhung Nhớ Tuổi ThơChạnh nhớ ngày xưa thời tuổi dại Đâu đâu cũng thấy ảnh hình thơ Vui xem sắc ửng màu hoa tím Dào dạt lâng lâng nỗi đợi chờ! Ngày nhìn mây bạc trải mênh mông Sâu tận quả hồng trổi nhịp mong Nhè nhẹ ngân nga dòng điệp nói Mai nầy đứng thẳng biết hay không Dưới mái trường xưa tuổi học trò Những giờ chơi nghĩ tập làm thơ Nhưng sao thơ chẳng màu hoa tím Đành cất lại thôi bút dại khờ! Dòng sông tâm sự tuổi vàng ơi Nhiều lắm mà đây chẳng được lời Bởi quá yêu nàng hương sắc tím Chỉ buồn lặng lẽ ngóng mây trôi… Năm tháng qua rồi, bao vạn thắm Từng đêm trăng sáng toả lung linh Mơ say trầm ngắm màu hoa tím Tất cả giờ đây một nỗi tình… Ta về gói lại mảnh cung tơ Kỷ niệm đong đầy một thuở thơ Sắc đượm mơ màng muôn óng mượt… Hoàng hôn nhung nhớ thả hồn mơ! Nguyễn Thành Sáng