Hãy Vượt Lên Chính Mình Dòng nước chảy dưới trời đang êm ả Bỗng vướng mành, xót dạ nước đang trôi Nhưng nước kia sức mãnh liệt đầy vơi Bường để thoát ra nơi tìm biển lớn ! Trong cuộc sống, thịnh suy luôn lởn vởn Kiếp con người chập chợn phải vương mang Ai trong đời suôn sẻ mãi thênh thang? Ai diễm phúc chẳng mang lần khắc khoải? Người thương hỡi! đời em nhiều tê tái Chạnh lòng gì để phải nỗi niềm suy Hãy sống đẹp, vượt mình, phơi trải chí Bởi dòng đời là chỉ thế mà thôi! Ở nơi anh, tâm sự cũng đầy vơi Cũng như em, từng rơi bao ngấn lệ Bởi phương xa bão tới, lụy đường về Trăng thao thức, gió chê mây mệt mỏi! Từng gào thét, chập chờn cơn sóng vội Từng hằng đêm vời vợi, tím hồn ta Từng hận đời, u ẩn với xót xa Để thui thủi ngân nga lời bi thiết! Em có biết? nỗi lòng anh da diết Những đêm đen, đơn chiếc dưới khung sầu Trăng lặn buồn, mờ mịt phủ màn thâu Đẩy bóng tối vào sâu vòng non nỉ !... Rồi một ngày giựt mình lòng tự nghĩ Tái tê buồn là chỉ khổ thêm thôi Kéo gió ngàn, vực dậy ánh trăng rơi Để trải thắm muôn nơi khung trời tỏ Gió anh hồn bất diệt từ muôn thuở Đã trở về, niềm nở với hồn anh Nấu nung dần ngày tháng dưới từng canh Xem nghịch cảnh, vây quanh…không gì cả! Gắng trèo lên, bước tới, cất lời ca Ta phải sống, phải xa niềm bi thảm Thì em ơi! Dẫu cho bầu ảm đạm Hãy sức mình, mạnh dạn đón phong sương Cố mà vui, khuây khoả chuyện buồn thương Theo ngày tháng tìm đường phơi ý sống Ta có nhau, đắp xây nguồn thơ mộng Trải lòng mình dòng sống để vươn lên Nguyễn Thành Sáng
THEO ANH VỀ THIÊN KỶTa gặp lại sau ngàn năm ly biệt Em phương trời tha thiết vọng về anh Còn nơi đây cũng lòng mang da diết Nhớ bạn tình thân thiết những thâu canh! Thuở ngàn xưa trong xanh khung trời tỏ Từng đêm về gắn bó cuộc tình ta Tận trời cao rít ra lời của gió Mây lang thang đây đó lững lờ qua Gió cuốn xám thổi ra nơi tít tận Để tình mình hứng thắm cõi trời xanh Anh với em dưới trăng nỗi niềm dâng Hồn dào dạt, trôi dần về hoang tạnh Giữa khung trời long lanh trăng sao sáng Cùng trải lòng lai láng nhịp ngân nga Tiếp linh hồn bay qua vùng tỏa ánh Lên đỉnh ngàn, đứng ngắm dãy gần xa! Người thương hỡi! từ thời ngàn năm ấy Đến bây giờ còn thấy nữa được đâu! Cảnh trần nầy bể dâu bao phơi trải Nhớ về xưa mà phải nỗi niềm đau! Duyên tái hợp gặp nhau khung trời ảo Mỗi tối về cùng dạo với hồn thương Buổi xa vắng nghe vương, nghe nhung nhớ Vọng trời mây, khúc nhạc trổi cung buồn Ta vẫn biết con đường về cõi mộng Một cái gì là chỉ để tương tư Nhưng phải sống, phải mơ và trọn ý Cùng đắp xây, dòng nghĩ tự bây giờ Quên năm tháng chơ vơ và buồn bã Quên những ngày lã chã lệ lòng rơi Quên tất cả ưu tư gieo tàn tạ Hòa cùng nhau một dạ dưới trăng soi Trời bây giờ trăng đời còn e ấp Vậy mà xanh, từng chập ánh lung linh Tăng sức sống, cho tình thơ trải khắp Cả tấc lòng vun đắp một niềm tin Em yêu ơi! Tự mình xây giấc điệp Rồi say sưa thiêm thiếp đến cung mơ Tìm sống lại tình yêu nơi tiền kiếp Vực dậy đời bằng đẹp với bằng thơ!... Nguyễn Thành Sáng
CÙNG NHAU ĐỂ PHAI PHÔI (2)Ánh rũ tà chiều sao ảm đạm Chim trời mỏi cánh muốn dừng bay Kiếm cung ngày cũ như xa vắng Chuồng đóng, ngựa buồn ai có hay! Mấy mươi năm sống trong vòng tối Khắc khoải cũng nhiều, vui có vui Nhưng đến niềm vui rồi sớm tắt Để sầu, lưu luyến mãi lòng thôi Cứ thế trôi dần theo nẻo sống Thủy triều lên xuống lúc ròng rong Cảnh đời thay đổi theo con nước Lúc ấm, lúc nồng, lúc giá đông Thắm thoát thời gian chuỗi tháng năm Yêu thương, khoảnh khắc khuất xa xăm Cho hồn kẻ sĩ mang buồn bã Trống vắng, lạnh lùng nỗi giá băng! Tôi đã âm thầm cố lãng quên Những chiều ráng tắt, dạ buồn tênh Vì sao mãi nhớ, luôn vương vấn? Khi cửa then cài, khuất một bên Có phải cuộc đời chưa phỉ chí Nên từ sâu thẳm, gió lộng phi Để rồi trống vắng, sầu hoang tạnh Tuổi kéo nhạt mờ, trải ủ ê ... Thôi thôi, không nghĩ, không trăn trở Cứ mặc ánh tàn khuất nẻo xa Tận quả tim nầy còn máu chảy Thì còn nhịp đập với ngân nga... Chiều qua thuyền mộng thả dòng trôi Gặp gỡ bên bờ ánh lệ rơi Héo phụ u buồn, sương trắng xoá Cũng niềm héo hắt, cũng chơi vơi! Có phải đây là tri kỷ không? Sao cùng giông giống một dòng sông Cũng yêu trăng sáng, yêu mơ mộng Cũng thấy chiều về giá lạnh đông Có phải hồn thương xưa đã mất Tự ngàn năm cũ thuở xa xăm Giờ đây gặp lại chiều thanh vắng Chia sẻ cùng nhau nỗi trở trăn?... Còn gì nghĩ ngợi với bâng khuâng Xế bóng hoàng hôn đã quá gần Tạm gác mái chèo, nhen bếp lửa Ấm tình bậu bạn đón trăng thanh!... Nguyễn Thành Sáng
VE GỌI BẠNEm hỡi! giờ nầy em ở đâu Có nghe vương vấn với canh thâu Có nghe nằng nặng niềm thao thức Và có cùng anh dạ khắc sâu! Ta đã quen nhau, chẳng thấy nhau Mà sao gần gũi, mến làm sao Nỗi thương, nỗi nhớ từ thăm thẳm Như một cái gì thật khát khao! Thời gian mấy độ chưa lâu lắm Mà thấy gần nhau tự thuở nào Cánh trắng lạ xa theo gió lộng Gói về tranh vẽ để thành màu! Em có như anh, có nhớ nhung? Những giờ trống vắng thấy bâng khuâng Có nghe nhơ nhớ trời xa thẳm? Tiếng nhạc đáy lòng điệp khúc ngân! Em có như anh phút thẫn thờ? Nghe hồn nhè nhẹ đến cung mơ Để mong gặp gỡ tình tri kỷ Thổn thức cùng nhau những áng thơ! Và có như anh, thấy quá thương? Một người xa lạ dưới đêm trường Trăng soi lai láng nguồn tâm thức Vọng xuất anh hồn trải tấm thương! Tình hỡi! tình nương! Mộng của ta! Có nàng, thơ thắm vút bay xa Hồn thương kéo gió gây thành bão Tán đám mây trời phát tiếng ca! Ca rằng! Nàng ơi! nàng hỡi! nghe chăng! Ta đây nhung nhớ, yêu nàng biết bao! Trăng soi bóng nước lao xao Bấy nhiêu tiếng nước là bao nhiêu tình! Nàng ơi! Nàng hỡi! là mình! Ta nghe vương vấn tơ tình của ai! Vắng nhau ngày tháng lâu dài Là bao trăn trở, đoạn đoài có hay? Nàng ơi! Nàng hỡi! đêm dài! Bao nhiêu khắc khoải, ai hoài biết chăng? Kiếp nầy ta mãi lần dần Để tìm nơi đó vầng trăng của mình! Nàng ơi! Nàng hỡi! mộng tình! Tiếng ve gọi bạn, hỡi mình! Có hay?... Nguyễn Thành Sáng
TRĂNG LÊN....Tặng em khúc nhạc tình thơ Cho nhau ấm áp những giờ trăng lên Dẫu cho ngày tháng buồn tênh Hồn thương anh mãi một bên cùng nàng! Đêm trăng ngồi dưới ánh vàng Quyện hồn theo gió, ta nàng bên nhau Mượn sương thế rượu hồng đào Cùng nhau cạn chén ngọt ngào yêu đương Chuyển hồn bay đến muôn phương Đầu cây, ngọn cỏ, trăm đường thang thênh Sông sâu, thác núi gập ghềnh Đôi ta bay mãi trăng lên trọn giờ Ngàn năm, kiếp kiếp mãi chờ Hồn thương nhớ nhé! những giờ của nhau!... Tặng em thơ thắm ngọt ngào!... Nguyễn Thành Sáng
GIÓ VỚI BẠNGió lại đến cất lời han hỏi Nầy Sáng ơi! chẳng nói lại ngồi Như hồn ở tận xa xôi Lan man tư lự, đầy vơi nỗi niềm! Bạn thân hỡi! Hằng đêm điệp khúc Đã nghĩ gì? Những lúc suy tư Mà sao buồn bã, thẫn thờ Giống như quạnh quẽ, chơ vơ cõi lòng! Sông xanh chảy theo vòng xuôi ngược Nương thuỷ triều con nước xoay vần Lặng nhìn nét bạn bâng khuâng Một vầng ảm đạm xé lần tả tơi Thuở hôm nào đầy vơi nồng ấm Thế mà nay nét thắm loãng pha Phải chăng hồn nhẹ ngân nga? Đi theo tiếng gọi gần xa mất rồi! Sáng ơi Sáng! Một thời năm tháng Những chiều buồn có bạn có ta Cùng chung quyện bóng xế tà Lời ca, tiếng hát trải ra giải sầu Có những buổi canh thâu thao thức Sẻ chia tình, day dứt cho nhau Đắng cay, tàn úa, héo sầu Gió đưa, bạn nhỏ, ánh màu xót đau Rồi hôm nay, lệ trào khoé mắt Thấy sao như đã mất bạn rồi! Ai kia tìm hái sao trời Để cho gió lạnh tả tơi tâm hồn…! Gió ơi gió! Tủi hờn chi nữa Suốt cuộc đời trăn trở, ta mơ Từng đêm luôn mãi đợi chờ Mong trăng toả sáng để rờ sao đêm Yêu trăng sao là niềm mộng sống Chẳng đổi thay tận bóng hồn ta Thời gian dõi mắt gần xa Ảnh hình đã khắc, tim ra đón tìm! Luôn ghi dấu hằng đêm có bạn Một bạn đường tỏ rạng đậm đà Vi vu dưỡng hướng xông pha Lộng vang dũng mãnh, chẳng sa luỵ đời! Từng khắc nguyện chẳng rời tình bạn Mãi bên nhau lai láng hương nồng Sông sâu nước chảy xuôi dòng Vẹn tròn, thắm thiết tâm đồng tình ta Nay hồn vút bay ra vũ trụ Gặp sao trời ấp ủ vầng pha Nghe yêu, thấy cảm sao ngà Nhưng đong đầy mãi sắc hoa với người! Dẫu đây duỗi hái sao trời Đừng buồn thổi nhé, nghe lời thiết tha Lòng nầy nguyện chẳng phôi pha Trọn đời vẫn mãi hồn ta chẳng dời Tan đi khắc khoải bạn ơi!... Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Niềm (1)Mấy mươi năm thu hình trong cảnh sống Từng đêm về quyện bóng với màn đen Kia trăng mờ ẩn hiện khuất bên sông Đây con nước ròng rong không điểm hẹn! Ngày quạnh quẽ cửa then cài kín đóng Sắc lạnh lùng kết đọng ánh vàng thu Chiều ảm đạm giăng phủ cả mênh mông Niềm héo hắt, cõi lòng ôm ấp ủ… Bỗng tỉnh giấc, chu du vào gợn nước Thả xuôi dòng, đứng trước ánh trăng sang Rồi bất chợt gặp nàng thơ mộng ước Giữa khuya buồn muốn được uống sương tan Ta lặng ngắm, thấy nàng như tê tái Nét đượm sầu, trống trải quấn tâm tư Nhỏ lệ hồn vào thơ loang xa mãi Tìm phôi phai mệt mỏi tự bao giờ! Nghe xúc cảm, dạt dào rồi rung động Khi hiểu ai cũng giông giống như ta Nhận về mình xót xa hay đồng trống Dành tặng người biển rộng để vươn xa… Từ sâu thẳm, cung đàn ngân khúc nhạc Nhịp thời gian bàng bạc nỗi vấn vương Sau lần cạn men hương nơi cung các Hồn lâng lâng ngây ngất nỗi niềm thương Đoá hoa kia, màu phai treo vắng lặng Mà sao đây thấy nặng... nhớ hoa buồn! Có phải chăng chung nguồn ngày hứng nắng Canh khuya tàn cùng tắm giọt sương buông!... Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Niềm Tình XaDòng đời trôi mãi theo năm tháng Nẻo sống thênh thang lắm lỡ làng Nắng hạn khô cằn khao khát nước Mưa rào nặng hạt, xé mây tan! Biển gọi thuyền neo, buồn bến đậu Ngựa chuồng xếp vó, rũ canh thâu Dế ngân rỉ rả, lay niềm nhớ Vắng lặng canh khuya, dệt mối sầu Chẳng phải vầng trăng đà khuất núi Mà sao người thức lại mong chờ Âm thầm, lặng lẽ, hồn thơ thẩn Dưới ánh tỏa vàng, dạ héo lơ!... Cánh mộng biến thành một cánh chim Bay vào cõi lộng để mong tìm Nhưng rồi chỉ thấy bầu hoang mạc Trống trải, mịt mờ dưới bóng đêm! Để nhớ, để trông, để ngậm ngùi Khiến tim lay động nhịp từng hồi Nỉ non, réo rắt dòng âm nhạc Tê tái tâm hồn bước lẻ loi Ngoài kia diệu vợi thật là xa Cũng có một người nhặt lá đa Ủ đống để chờ khuya giá lạnh Nhúm lên ngọn lửa, ấm hồn hoa… Hỡi chiếc thuyền đi giữa biển ngàn Ngươi đang dưới bóng của trăng vàng Đường xa thăm thẳm, chèo mê mỏi Biết đến bến rồi, ánh có tan?!... 15/10/2016 Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Gửi LạiĐêm qua gió thổi tận trời đông Dìu dặt, du dương, rộn tấc lòng Dào dạt nỗi niềm, dâng xúc cảm Xuất hồn theo gió vượt mênh mông! Tìm đến người yêu nơi mộng mị Cho lòng vơi bớt những suy vi Sao trời điểm thắm bao vương vấn Tận cuối trời xa có sá gì... Nàng buồn ngồi đó như tư lự Nỗi nhớ, niềm đau lạnh lẽo hồn Ta thấy nỗi lòng tê tái quá Thương người sương phụ tím hoàng hôn Đàn cò réo rắt, ngân rung cảm Đợi khách tri âm mỏi gót lòng Vắng lặng, mịt mờ, trăng khuất núi Đêm dài ảm đạm quấn âm phong!... Nàng hỡi! Hồn thương tận chốn xa Đôi phương ngăn cách mảnh tình hoa Nay về để gặp vơi nhung nhớ Cho nhạc, cho đàn, ta có ta Tạo hóa an bày xuôi gặp gỡ Tri âm, tri kỷ quyện vần thơ Hoà chung hồn bóng vào cung điệu Mây, gió, trăng, sao vạn kỷ chờ Ta thật yêu nàng, nàng cũng yêu Hồn tình da diết biết bao nhiêu Không gian ôm trọn niềm thương nhớ Khoan nhặt lâng lâng dãy sáo diều Từ nay nàng nhé! Hồn thương ạ Thắm thiết “hồn lang” gửi tặng em Những lúc đêm về sương giá lạnh Rượu đầy bậu bạn ấm con tim!... Nguyễn Thành Sáng
THƯƠNG CHO NHAU HẠNH PHÚCVắng lặng đêm nay cũng thấy buồn Anh về phương ấy gặp người thương Gió lay nhè nhẹ hồn bay bổng Vượt suối đèo ngang thẳng một đường! Đây rồi! Em đó! Nàng xinh quá! Ánh mắt long lanh, dáng ngọc ngà Thoáng chốc con tim trào cảm xúc Yêu đương hoà nhịp, khúc ngân nga... Nằm gọn vòng tay anh vuốt ve Hồn em ngây ngất với đê mê Vì thương, thương quá tình anh ạ Trọn tấm chân thành, em chẳng e Gió, mây, biển, nước như dừng lại Cả cõi không gian đã biến rồi Đôi cánh hồn yêu giờ chỉ biết Đất trời đâu cả, chỉ ta thôi! Em lịm mảnh hồn trong phút giây Băng thanh ngọc khiết gửi trao ai Vì em yêu quá anh yêu ạ Muốn mãi cùng anh trọn giấc dài Nhìn em ngây ngất đắm say anh Chạnh nỗi lòng thương đến bạn tình Cửa sắt, khung lồng như nhốt chặt Hồn nàng nơi ấy chẳng siêu sinh Em hỡi! Hồn thương! em có hay? Thương em phải sống cảnh u hoài Cô đơn, héo hắt, niềm băng giá Anh muốn tặng em tận đỉnh đài Để rồi xa vắng, khi buồn bã Chạnh nhớ đến anh, ở chốn nầy Có lẽ em buồn, tim quặn thắt Làm sao vơi được nỗi niềm đây Ơi hỡi hồn thương! Yêu của anh Không ngần, không ngại, chẳng bâng khuâng Anh trao mãnh liệt tình chăn gối Là để đắp bù nàng khổ thân... Rồi đây quạnh quẽ, bầu cô tịch Nhớ nhớ anh yêu để dịu xoa Vơi bớt nỗi sầu khi trống vắng Tháng năm đơn độc, luống sầu lơ!... Nguyễn Thành Sáng