Ngôn Tình Thanh Xuân Ngọt Ngào Của Anh Và Em - Shang

Discussion in 'Truyện Drop' started by shang.03, Apr 28, 2020.

  1. shang.03

    Messages:
    0
    Chương 10: Người đàn ông của tôi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thái Tiểu Mẫn kinh ngạc nhìn anh.

    Người đàn ông họ Ôn mà lúc trước bố mẹ cô nhắc đến là anh sao? Xem ra là thật rồi. Tiểu Mẫn né tránh ánh mắt sắc như dao của anh.

    - Tôi..

    - Cách bỏ trốn của em này đúng thật là rất hay. Nếu em không bỏ trốn tôi đã không có liên quan gì đến cô tiểu thư họ Lâm kia.

    - Anh đang trách tôi sao? Đấy là do số anh không may mắn, tình duyên lận đận.

    Anh cười nói: - Vậy xem ra là do tôi tôi rồi.

    Một tuần sau, Lâm Diệp Nhi đã chính thức vượt qua các vòng phỏng vấn, chính thức được nhận vào trong công ty. Anh cũng không khỏi bị Ôn phu nhân gọi điện mắng cho một trận.

    Nhưng đây cũng là ngày cuối cùng đi làm của cô ở công ty này.

    Lâm Diệp Nhi đẩy cánh cửa bước vào bên trong văn phòng của anh. Cô ta bước đến trước bàn làm việc của anh với ánh mắt đầy kiêu ngạo.

    - Ôn Trạch, em được nhận vào làm rồi.

    - Chúc mừng cô.

    - Lời của bác gái nói anh đừng để trong lòng nhé. Có lẽ là do bác ấy quá lo lắng cho em thôi.

    - Mẹ tôi chính là làm quá lên, cô không đáng để bà bận tâm như vậy.

    Lâm Diệp Nhi buồn bã nắm lấy bàn tay anh: - Ôn Trạch.. anh có thể đừng nói những lời gâg tổn thương như vậy được không?

    Lúc này, Thái Tiểu Mẫn cũng vừa đến công ty, cô vừa đẩy cửa bước vào vừa nói: - Ôn tổng xin lỗi nhé, tôi có việc nên phải đến trễ một chút. Mong anh rộng lượng đừng trừ lương tôi nhé.

    Ánh mắt của cô lúc này vô tình thấy cảnh nắm tay đầy tình cảm này của hai người. Thái Tiểu Mẫn hơi ngẩng ngưòi ra một chút, nhưng sau đó thấy anh vội rút tay lại giả vờ cái vẻ như không có gì xảy ra. Có vẻ như là do cô ta chủ động rồi.

    Tiểu Mẫn ghế sofa ngồi xuống.

    - Hai người có việc gì thì cứ nói. Xem như không có tôi là được. Cô Lâm này, tốt nhất là chỉ nên nói về công việc thôi nhé, tôi không người đàn ông của mình nói chuyện với người phụ nữ khác đâu. Mong cô hiểu cho. - Tiểu Mẫn mỉm cười ôn hòa nói.

    Nhìn bộ dạng này của cô anh khẽ bật cười. Rồi lại lấy lại vẻ lạnh lùng như bao ngày nói.

    - Còn có chuyện gì cô cứ nói.

    - Ôn Trạch..

    Chưa kịp nói dứt câu, cô ta đã bị anh cắt ngang: - Tôi nghĩ cô mới vào công ty ngày đầu chắc cũng không có gì để nói, có gì thắc mắc hãy tìm thư kí của tôi. Nếu không cô ấy mà ghen, tai họa này không ai gánh nổi.

    Lâm Diệp Nhi hậm hực bước ra ngoài. Anh và cô phối hợp cũng ăn ý đấy chứ.

    - Em vừa nói tôi là người đàn ông của em sao? - Anh cô ý hỏi.

    Thái Tiểu Mẫn vội biện minh.

    - Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là tìm cách giúp anh thôi. Anh đã hứa sẽ trả tiền cho tôi.

    - Tôi đang cố gắng để có thể không hiểu lầm.

    - Tôi vừa gửi số tài khoản của tôi cho anh đấy. Nhớ cả tiền mà anh nhờ vả tôi nữa đấy. Con người tôi giá trị rất cao. - Cô nói.

    Anh bật cười, sau đó chuyển tiền cho cô. Thái Tiểu Mẫn nhìn con số trên màn hình điện thoại không khỏi bất ngờ. Quả nhiên là người có tiền.

    Cô vui vẻ đón nhận số tiền. Anh nhìn vẻ mặt cười không ngớt của cô nói.

    - Em không định mời tôi một bữa sao?

    - Mời anh? Tại sao tôi phải làm thế?

    - Em ăn ở nhà tôi cũng được một tuần rồi. Ban đầu tôi chỉ có ý định mời em bữa sáng, cuối cùng đến trưa và tối em đều sang nhà tôi. Mời tôi ăn một bữa khó khăn đến vậy sao?

    Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi quyết định.

    - Tôi nấu lẫu mời anh nhé. Tôi không thích ăn ở ngoài.

    - Em biết nấu ăn? - Anh hỏi.

    - Ít ra thì đủ dùng, chỉ có điều khôgn ngon bằng anh nấu thôi. Nhân tiện đây tôi cũng muốn học một ít bí quyết từ anh.

    - Không thành vấn đề. Em có thể đến học bất cứ lúc nào.

    - Cũng nói cho anh hay, tôi sắp phải về trường rồi. Có lẽ sẽ không thường xuyên ở đó nữa.

    Anh có đôi chút bất ngờ, nhưng cũng biết sớm muộn cô cũng sẽ phải về trường.

    - Chúc mừng em.

    - Anh có bệnh sao? Chúc mừng tôi cái gì chứ?

    Anh cũng hơi không hiểu lắm với câu nói của mình nhưng cũng tìm cách bào chữa cho nó.

    - Không phải sinh viên các em đều muốn về trường sao?

    Cô mệt mỏi trả lời: - Bọn họ ai nấy có bạn trai thì đương nhiên phải háo hức, tôi không có thì háo hức để làm gì?

    - Thật ra thì em cũng có thể có.

    - Ai cơ?

    Hôm sau cô cùng anh đi siêu thị để chuẩn bị cho bữa lẫu ngày hôm nay. Đi được một lúc, người nhân viên tiếp thị sản phẩm thấy cô và anh liền nhiệt tình giới thiệu.

    - Đây là sản phẩm mới của công ty chúng tôi, các loại mặt hành này đều được các cặp đôi mới cưới rất ưa chuộng. Hai bạn có thể xem qua.

    Thái Tiểu Mẫn liếc nhìn, thì ra là các vật dụng gia đình. Tất cả đều là đồ đôi. Có điều hai người họ không hợp.

    - Chúng tôi không phải vợ chồng. - Cô nói.

    - Vậy là bạn trai sao? Các đôi hiện nay cũng sử dụng các sản phẩm này. - Người nhân viên chỉ vào bộ ly kia, là một cặp.

    Ôn Trạch đứng yên lặng, bây giờ lên tiếng.

    - Lấy tôi bộ đó.
     
    Mộ Thiện likes this.
    Last edited: May 19, 2020
  2. shang.03

    Messages:
    0
    Chương 11: Bạn gái.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thái Tiểu Mẫn trợn tròn mắt nhìn anh. Người nhân viên tiếp viên kia đã nhanh chóng đóng gói sản phẩm và đưa cho Ôn Trạch.

    - Người có tiền đều như vậy sao? - Cô hỏi.

    - Tôi thích bộ ly đó. Em có ý kiến sao? Tôi sẽ không mua nếu nó không hữu ích.

    - Không dám ý kiến.

    Sau khi đã mua đầy đủ tất cả mọi thứ. Vì nhà cô rất ít khi dùng đến nhà bếp, thiếu rất nhiều thứ nên hai người họ đã quyết định sang nhà anh nấu lẫu.

    Sau một quá trình nấu nướng vất vả thì cuối cùng món lẫu của cô cũng đã hoàn thiện xong.

    Thái Tiểu Mẫn kéo ghế giúp anh trịnh trọng nói.

    - Ôn tổng, mời anh dùng món.

    Anh ngồi vào bàn ăn, cô cũng nhanh nhẹn ngồi về phía đối diện anh.

    - Em cũng không còn là nhân viên của tôi, cũng không cần gọi tôi là Ôn tổng, cứ gọi tôi theo cách em thích.

    - Vậy tôi sẽ gọi là Tiểu Trạch. Anh đồng ý chứ?

    - Em chỉ mới là sinh viên năm ba, tôi lớn hơn em tận 3 tuổi đấy. - Anh cười nói.

    - Thế nên gọi là gì?

    - Tùy em.

    - Anh nếu còn không ăn thì lẫu sẽ mất ngon đấy.

    Anh bắt đầu động đũa trước vẻ mặt háo hức của cô. Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi lên tiếng.

    - Không tồi.

    Anh đứng lên đi về phía phòng khách cầm bộ ly lúc nãy đến đưa cho cô một cái màu đỏ trên đó là một nhân vật hoạt hình nữ. Tiểu Mẫn liếc mắt về cái cốc của anh là màu xanh dương có nhân vật hoạt hình nam. Tuy khác màu nhưng vừa nhìn có thể biết đây là một cặp.

    Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô anh nói.

    - Tặng em.

    - Sao lại tặng tôi? Phải tặng Lâm Diệp Nhi chứ nhỉ?

    - Em đang trêu tôi sao?

    - Ồ, tặng tôi làm gì? Lẽ nào anh thích tôi?

    - Sao em không tự mình soi gương lại, em thì có gì để người ta thích?

    - Vậy tôi lấy.

    Nói rồi cô cầm chai nước cam vào.

    - Dù sao thì cũng cảm ơn anh.

    Ngay lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên. Hai người nhìn nhau, trong đầu cô thầm nghĩ.

    - Lẽ nào Lâm Diệp Nhi đó theo anh ta đến tận nhà? - Nhưng không, khi anh đứng dậy mở cửa thì câu nói đầu tiên của anh là:

    - Sao mẹ lại đến đây?

    Mẹ? Thái Tiểu Mẫn giật cả mình, nhìn thấy mẹ anh bước vào liền đứng dậy cúi đầu chào hỏi.

    - Chào cô.

    Nhìn thấy một cô gái xuất hiện trong căn nhà của con trai mình bà không khỏi cảm thấy lạ.

    - Đây là..

    Thái Tiểu Mẫn ngẩng đầu lên nói.

    - Cháu là hàng xóm đối diện nhà của anh Ôn.

    Bà nheo mắt lại nhìn thật rõ cô gái trước mắt. Cảm giác đã gặp ở đâu đó. Sau đó bà bất ngờ thốt lên.

    - Mẫn Mẫn?

    - Cô biết cháu sao?

    Bà lại quay sang nói với con trai mình.

    - Vị hôn thê của con đấy.

    Anh cười nói: - Con biết. Nhưng mẹ à, đâu ra lắm vị hôn thê thế?

    Biết mình đã sai bà lại vạch trần anh: - Thế sao trước đây con bảo hàng xóm đối diện nhà là phụ nữ 30 tuổi hả? Rốt cuộc không hiểu con nghĩ gì mà nói con bé như vậy.

    - Con sai rồi.

    Cô liếc nhìn anh: - Anh Ôn, nhìn tôi giống 30 tuổi lắm sao?

    - Tôi sai rồi.

    - Tốt nhất anh nên cảm thấy có lỗi với tôi.

    Rồi lại quay sang nói với mẹ của anh: - Cô cùng bọn cháu dùng bữa đi.

    Nhìn bàn ăn đầy sức hấp dẫn, bà không ngần ngại kéo ghế ngồi xuống. Tiểu Mẫn đưa cho bà bát đũa để dùng.

    - Ngon thật đấy, là cháu nấu sao? - Bà hỏi cô.

    - Vâng. Thật ra cháu chỉ nấu ngon mỗi món này. So với việc nấu thì cháu thích ăn hơn.

    - Ở điểm này thì cháu giống cô rồi. Nếu cháu muốn Ôn Trạch có thể dạy cháu. Cháu đã ăn đồ nó nấu chưa?

    - Rồi ạ, thật sự rất ngon. Cháu còn cảm thấy anh ấy không làm đầu bếp thực sự uổng phí tay nghề.

    Bà ngạc nhiên nhìn cô, sau đó lại nhìn cậu con trai của mình. Không phải ai cũng có thể ăn được món của anh nấu, anh cũng rất ít khi nấu ăn.

    - Cháu thật sự ăn rồi sao?

    - Thật ạ.

    Nhưng rồi bà vô tình thấy hai chiếc ly có hình dạng tương đồng nhau của anh và cô. Là ly tình nhân. Bà xem ra cũng hiểu được phần nào. Nhìn cô mỉm cười ôn hòa.

    - Cũng đúng thôi. Cháu ăn rồi là điều tất nhiên mà. Sau này có thể nói Ôn Trạch đưa cháu đến nhà cô bất cứ lúc nào, cô nhất định sẽ nấu cho cháu ăn. Tài nấu ăn của nó là do cô truyền lại cả đấy.

    - Vậy cháu nhất định sẽ đến thử.

    Ôn Trạch lúc này chỉ biết yên lặng ngồi cạnh nghe hai người kia nói chuyện. Anh có cảm giác bị bỏ rơi nên buồn bực nói.

    - Mẹ không định ăn nhanh rồi về sao? Bố đang trông mẹ.

    - Ông ấy trông mẹ làm gì? - Biết mình bị đuổi đi khéo. Bà mắng: - Mẹ hiếm khi mới đến nhà con một lần, con nỡ nhẫn tâm đuổi mẹ đi sao? Hay là bây giờ con có Tiểu Mẫn là bạn gái rồi nên quên hẵng mẹ đi, không cần mẹ nữa?

    - Bạn gái? - Thái Tiểu Mẫn ngơ ngác nhắc lại.
     
    Mộ Thiện likes this.
    Last edited: May 18, 2020
  3. shang.03

    Messages:
    0
    Chương 12: Tình tay ba.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Bạn gái? - Thái Tiểu Mẫn ngơ ngác hỏi lại.

    - Cô đã hiểu nhầm rồi, bọn cháu không phải như cô nghĩ. - Cô vội giải thích.

    Bà nhìn vẻ mặt lúng túng của cô liền bật cười.

    - Không cần ngại, sớm muộn gì cũng là người một nhà cả.

    Nói rồi bà đứng lên vỗ lên vai cô.

    - Sau này, con trai cô nhờ cả vào con đấy nhé Tiểu Mẫn. Chăm sóc nó giúp cô. - Bà không đợi cô nói thêm một câu gì nữa liền cần túi sách bỏ đi.

    - Tạm biệt hai đứa nhé. Ăn tối ngon miệng. Tiểu Trạch à đừng bắt nạt Tiểu Mẫn của mẹ đấy. - Đến cửa nhà bà cũng không quên dặn dò.

    Cô nhìn anh, hỏi có chút ngập ngừng: "Mẹ anh phải chăng đã hiểu lầm gì đó rồi."

    - Chuyện đó quan trọng không?

    Cô đạp bàn nói.

    - Cực kì quan trọng được không hả? Tôi còn chưa yêu đương bao giờ, bây giờ lại bị hiểu nhầm là bạn gái của anh.

    - Nếu tôi nhớ không nhầm cách đây không lâu ở quán cafe em đã đổ nước lên một người cướp mất người yêu của em.

    - Cô ta không phải người.

    Anh bật cười, giọng điệu có chút trêu ghẹo.

    - Bạn gái, ngày mai em về trường sao?

    - Anh chấp nhận một người bạn gái 30 tuổi như tôi sao?

    - Nếu miễn cưỡng thì cũng không tồi.

    - Tôi không ép anh miễn cưỡng. - Cô buồn bực nói.

    - Mai tôi đưa em về trường.

    Sáng hôm sau, đây là ngày đầu tiên cô trở lại trường sau kì nghỉ hè. Ôn Trạch đưa cô đến trường, khi bước xuống chiếc xe đầy sang trọng này, cùng với với người đàn ông lịch lãm có gương mặt vạn người mê như anh đúng là quá sức áp lực. Bao nhiêu ánh nhìn của nữ sinh đứng ở cổng trường bao vây cô. Đã thế, anh còn giúp cô lấy hành lí.

    - Em có định về lại nhà không?

    - Có lẽ không về trong một thời gian dài, vì thế anh đừng nhớ tôi quá đến phát điên đấy nhé bạn trai.

    - Bạn trai? - Anh hỏi.

    - Vì hôm qua anh nói tôi là bạn gái, tôi nghĩ cũng nên châm chước ban cho anh một danh phận.

    - Vậy nên tôi phải cảm ơn em sao?

    Bỗng dưng lúc đó, Cố Minh từ đâu chạy đến. Cậu nhìn Ôn Trạch bằng ánh mắt kì quái, rồi quay sang hỏi cô.

    - Đây là ai?

    - Đây là hàng xóm đối diện nhà tớ, hôm nay có cơn gió nào đó vô tình thổi ngang khiến anh ấy nảy sinh lòng tốt đưa tớ đến trường.

    - Bỗng dưng lại tốt, anh có mưu đồ gì với Mẫn Mẫn. - Cậu lườm mắt tra hỏi.

    Anh mỉm cười bất lực nói. - Cậu đoán xem.

    - Nhìn anh tôi đoán chẳng thể nào ra.

    Nói rồi, cậu giật lấy vali của cô từ trong tay anh rồi kéo cô đi ngay trước mắt anh.

    - Thanh mai trúc mã là đây sao?

    Trên đường đi đến kí túc xá, Cô Minh không quên dặn dò cô.

    - Sau này cậu nên tránh xa anh ta một chút sẽ tốt hơn.

    - Sao thế? - Cô ngơ ngác hỏi.

    - Anh ta là Ôn Trạch, giám đốc điều hành của Ôn Thị, trên thương trường anh ta tuyệt đối không ngại bất kì ai. Việc anh ta tiếp cận cậu là chỉ vì bố cậu.

    - Bố tớ? Ý cậu là quan hệ thương mại.

    - Người kinh doanh càng có nhiều mối quan hệ với các ông lớn càng tốt. - Cậu giải thích.

    - Tớ cảm thấy bố tớ rất thích anh ấy. Hơn nữa, cậu biết vị hôn phu trước đây của tớ, lúc tớ bỏ nhà ra nước ngoài, cậu còn nhớ không?

    - Cậu muốn nói người đó là anh ta sao?

    - Chính xác. Tớ không ngờ khi biết là tớ nhưng anh ta vẫn không tức giận gì, lẽ nào anh ta thích tớ?

    Đang đi thì Cố Minh đột nhiên dừng lại.

    - Nếu anh ta thích cậu thật thì cậu sẽ thích anh ta chứ?

    - Thật ra thì.. - Tiểu Mẫn chưa kịp nói hết câu đã bị cậu ngắt lời.

    - Thái độ này của cậu là thích anh ta rồi. Tớ chỉ vừa xa cậu có một năm mà cậu nỡ đối xử với tớ như vậy sao? Là ai lúc trước hứa với tớ sẽ không bỏ mặc tớ?

    Nhìn bộ dạng làm nũng của cậu ta, Tiểu Mẫn không khỏi bật cười lớn.

    - Thì tớ có bỏ mặc cậu đâu. Hơn nữa, nghe cậu nói, tớ thấy trong lòng có một cảm xúc rất lạ. Ở cạnh anh ta tớ thấy rất vui. Nó được tính là thích không? - Cô hỏi.

    Cố Minh thẳng thừng nói.

    - Cho dù cậu có thích anh ta cũng không thích cậu đâu.

    - Tại sao? Tớ có điểm gì anh ta không thích?

    - Chính là không có điểm gì để cho anh ta thích.

    Cô nghiến răng, trừng mắt nhìn Cố Minh.

    - Cậu chê bản thân sống quá lâu rồi sao?

    Sau một quá trình vật vã kéo chiếc vali lên phòng kí túc xá của cô. Mở cánh cửa phòng ra, Vân Y liền nhào ra ôm chầm lấy cô.

    - Tiểu Mẫn à, nhớ cậu chết đi được. - Nói rồi lại kéo cô ngồi xuống dâng nước đến tay.

    - Nhớ tớ sao? Có chuyện gì mau nói. - Được đối xử tốt, cô cảm thấy đầy bất an.

    - Anh hàng xóm đối diện nhà cậu đưa cậu đến trường sao?

    - Cậu thấy?

    - Tất nhiên là không thấy. Có điều hình ảnh anh xách vali hộ em, em mỉm cười nhìn anh của hai người đã xâm chiếm cả diễn đàn trường mình rồi. Nói mau, hai người có quan hệ gì.

    - Quan hệ gì? Chẳng qua anh ta có lòng tốt đưa mình đến trường thôi.

    - Rồi cả chuyện tình tay ba có cả Cố Minh cũng ở đấy.

    - Học sinh trường này có trí tưởng tượng phong phú thật.
     
    Last edited: May 18, 2020
  4. shang.03

    Messages:
    0
    Chương 13: Tôi mất cậu thật rồi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Không có quan hệ gì mà người ta đưa cậu đến tận trường, còn xách vali giúp cậu? - Vân Y hoài nghi nói.

    Cô khẳng định lại một lần nữa: - Thật sự không có bất cứ quan hệ gì hết.

    Nói xong cô chợt nhớ ra, cũng được tính là một mối quan hệ với anh.

    - Đúng rồi. Anh ấy chính là vị hôn phu của mình, lúc mình bỏ sang nước ngoài không chịu gặp mặt cậu còn nhớ không? Có phải trái đất này quá nhỏ rồi không? Thế mà lại gặp nhau, lại còn là hàng xóm.

    Vân Y trợn tròn mắt nhìn cô, không giấu được vẻ kinh ngạc.

    - Cậu.. là anh ấy..

    Cô mệt mỏi nằm lăn ra giường: - Là anh ấy đấy. Hơn nữa anh ấy còn sớm biết mình là ai.

    - Bà cô của tôi ơi. Thế mà cậu lại chẳng biết người ta là ai.

    - Đừng nói nữa. Cậu không biết lúc đó tớ xấu hổ như nào đâu.

    - Thời của cậu tới rồi, cản không kịp.

    Sáng hôm sau.

    Vân Y và Thái Tiểu Mẫn đang đến lớp thì gặp Cố Minh đang đứng chờ ở hành lang.

    - Cậu đợi ai đấy? - Tiểu Mẫn đập vai cậu hỏi.

    - Lại chẳng phải đợi cậu sao? Hai người các cậu làm gì mà đi muộn thế?

    Tiểu Mẫn liếc mắt về phía Vân Y.

    - Lại còn chẳng phải đợi bà cô này sao? Con gái mà, cậu thông cảm đi.

    Vân Y cũng không chịu thua.

    - Cậu đừng nói như mình không phải con gái vậy.

    Cố Minh bất lực nói: - Nếu còn không đi thì sẽ trễ đấy.

    Bước vào lớp học đã nghe các bạn học, đặc biệt là nữ sinh đang bàn tán xôn xao. Vân Y không giấu nỗi tính tò mò củ mình nên cũng kéo bạn học ấy hỏi.

    - Có chuyện gì mà các cậu vui thế?

    - Hôm nay có một người được giáo sư mời đến để thuyết trình cho chúng ta đấy. Nghe bảo là một đàn anh cũng tốt nghiệp trường của này. Chưa kể, tớ nghe mấy chị khóa trên nói anh ấy đặc biệt đẹp trai.

    Vân Y kinh ngạc, gương mặt không thể giấu được vẻ vui mừng quay sang nói với Tiểu Mẫn.

    - Chúng ta quả nhiên có số hưởng, buổi học đầu tiên đã có ngay một anh soái ca đến tận lớp để dạy học.

    - Thế này thì phải học làm thế nào được. Kiến thức làm sao mà tiếp thu. - Cô nói.

    Cố Minh bất lực nói.

    - Xem hai người các cậu kìa, nam thần soái ca gì đấy đều ở cạnh hai cậu rồi. Muốn chiêm ngưỡng bao nhiêu cứ tùy ý.

    Thái Tiểu Mẫn bĩu môi.

    - Có những món ăn hoài rồi cũng sẽ ngán thôi.

    Lúc này, giáo sư bước vào. Tất cả sinh viên đều đứng dậy chào giáo sư. Đi bên cạnh ông là một chàng trai trẻ, có lẽ vô cùng đẹp trai, vì nhìn biểu cảm của các cô gái xung quanh cô đều vô cùng hưng phấn.

    Tuy vậy, nhưng cho đến khi ngồi xuống cô mới có thể nhìn rõ được người đó rốt cuộc là ai? Sao có thể khiến bọn họ dường như mất cả lí trí đi thế.

    Là Ôn Trạch sao? Đến cô cũng không thể tin vào mắt của chính mình. Anh sao lại ở đây. Tại sao lại là anh? Vô số câu hỏi được đặt ra trong đầu của cô. Cho đến khi Vân Y lắc mạnh người cô.

    - Là Ôn Trạch nhà cậu đây không phải sao?

    Cô im lặng không biết nên nói gì. Vân Y nhìn mặt cô không nhịn được cười.

    - Cậu đỏ mặt cái gì chứ? Thích người ta rồi đúng không.

    Cố Minh yên lặng quan sát từng cử chỉ trên gương mặt của cô. Anh có thể kết luận được rằng:

    - Cậu thích người ta rồi.

    Thái Tiểu Mẫn cũng không ngờ rằng cậu lại nói như thế. Cô hỏi.

    - Sao cậu lại có thể khẳng định như thế.

    Cố Minh thở dài nói.

    - Có phải bây giờ trong lòng cậu khi nhìn thấy anh ta vô cùng vui, nhưng lại vừa không muốn bộc lộ rõ cảm xúc. Sợ rằng anh ta không nhìn thấy cậu, cũng vừa nghĩ nếu anh ta thực sự nhìn tháy thì sẽ trở nên ngại ngùng..

    Thái Tiểu Mẫn phải nhìn Cố Minh bằng con mắt khác.

    - Một năm đi nước ngoài của cậu là học được những điều này sao? Sao có thể đọc được nội tâm của tớ một cách vô cùng chính xác như vậy chứ?

    - Nội tâm của cậu thực sự như vậy sao?

    Cậu muốn chắc chắn lại một lần nữa. Anh luôn mong điều anh nói không phải là sự thật.

    Nhưng không, gương mặt thanh thoát của cô nở một nụ cười vô cùng dịu dàng. Tiểu Mẫn không ngần ngại khẳng định.

    - Có lẽ là thích thật rồi.

    Vân Y kinh ngạc nhìn cô, chỉ vài tháng hè ngắn ngủi trôi qua lại có thể khiến cô bạn với trái tim lạnh lẽo của bạn cô bừng cháy sao? Một người từng thất bại trong một mối tình, từng thể rằng tuyệt đối không tin vào đàn ông một lần nào nữa, hôm nay lại có thể thốt ra một lời thích.

    Cố Minh tuy rằng rất kì vọng vào câu nói của cô nhưng khi Tiểu Mẫn trả lời như vậy anh cũng không quá thất vọng.. vì mọi thứ đã quá hiện ra quá rõ rệt trên gương mặt của cô. Anh thầm hỏi bản thân mình.

    - Thái Tiểu Mẫn, tôi mất cậu thật rồi sao?
     
  5. shang.03

    Messages:
    0
    Chương 14: Sao em cứ khiến người khác phải lo lắng vậy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh đứng trên bục giảng, ánh mắt đảo quanh lớp một vòng rồi lại dừng mắt trên người cô. Ánh mắt hai người va vào nhau, cô ngượng ngùng đảo mắt đi nơi khác. Anh thắng giọng nói.

    - Chúng ta bắt đầu.

    Buổi diễn thuyết diễn ra rất nhanh. Các sinh viên gần như đã rời hết. Chỉ còn lại thưa thớt một vài sinh viên nữ. Sau khi tạm biệt giáo sư, anh bước về phía cô. Các sinh viên cũng dõi theo từng bước chân của anh.

    - Sao em không trả lời tin nhắn?

    Cô nhìn anh đến ngẩng người ra. Nghe anh nói mới giật mình.

    - Tin nhắn gì cơ?

    Thái Tiểu Mẫn lấy điện thoại xem lại tin nhắn. Đúng là anh có nhắn tin cho cô, nội dung là: Ngày mai tôi sẽ đến trường em.

    Cô cười nói: - Xin lỗi nhé. Hôm qua cùng bạn bè đi chơi về mệt quá nên tôi không xem tin nhắn.

    Anh nhíu mày nhìn cô. Anh đang giận sao? Cô vội lơ đi, kiếm chuyện gì đó để nói với anh.

    Cô nhanh chóng kéo Cô Minh và Vân Y lại gần.

    - Hai người họ là bạn thân tôi tên Cố Minh và Vân Y.

    Anh nhìn Vân Y rồi nói.

    - Vân Y có lẽ là cô gái ở quán cà phê hôm đó.

    Cậu ta nghe vậy liền nói.

    - Anh Ôn anh còn nhớ em sao?

    Thái Tiểu Mẫn hắt giọng, giật giật áo của cô bạn.

    - Cậu không phải nói có việc bận sao?

    Vân Y ngay tức khắt đã hiểu ra liền kéo Cố Minh đi.

    - Cố Minh, cậu đi cùng tớ đi.

    Cố Minh chưa kịp phản khán đã bị Vân Y kéo đi.

    Anh nhìn hai người họ đã rời đi, nói.

    - Em có muốn đi ăn gì không?

    Thái Tiểu Mẫn nhanh chóng thu xếp đồ đạc.

    - Anh đợi tôi một lát. Xong ngay.

    Cô nghe thấy tiếng các sinh viên vẫn còn ở lại đó.

    - Hai người họ đang quen nhau sao?

    - Tôi mất chồng rồi các cô ạ!

    Hai người rời đi, cô mỉm cười không ngớt. Anh nhìn cô cứ vừa đi vừa cười mãi không nhịn được hỏi.

    - Có chuyện gì mà em vui thế?

    - Anh không nghe mọi người lúc nãy nói gì sao?

    - Nói gì cơ?

    - Họ tưởng rằng chúng ta đang nhau, bọn họ còn đang khóc ròng tưởng rằng tôi đã cướp mất anh đấy.

    - Vì thế nên em rất vui.

    - Vui sao? - Cô hỏi lại, quả thực cô đang rất vui.

    Hai người đến một quán ăn nhỏ gần trường. Bà chủ bán hàng nhìn thấy anh vào liền vui vẻ chào đón.

    - Tiểu Trạch đấy sao? Lâu như thế mới ghé lại, hôm nay con không đi cùng Tiểu Nhiên sao?

    - Tiểu Nhiên cậu ấy vẫn còn ở nước ngoài. Hôm nay cháu dẫn đến cho cô thêm một vị khách mới.

    Bà nhìn cô sau đó có vẻ nhớ ra điều gì đó.

    - Cháu thường đến cùng Tiểu Minh đúng không? Cô vẫn còn nhớ cháu.

    Cô cười ngượng, rồi lại quan sát sắc mặt của anh. Có điều đã làm cô thất vọng. Anh hoàn toàn thờ ơ. Cô cười rất vui vẻ trả lời.

    - Đúng ạ, món ăn ở quán cô thực sự rất ngon. Cố Minh nói rằng khi ăn món ăn của cô nấu sẽ quên đi hết buồn bực trong lòng.

    - Nó đã nói quá cả rồi. Nào, hai đứa mau ngồi vào đi.

    Sau khi gọi món, anh mới thay đổi sắc mặt, nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi bắt đầu dò hỏi.

    - Có lẽ tôi đã nghĩ nhiều rồi, em có vẻ đến đây rất thường xuyên cùng với Cố Minh gì đó.

    - Sao thế? Anh đừng nói với tôi là anh ghen đấy nhé.

    - Không thể nào.

    Nhìn anh như đang giận dỗi, cô bật cười.

    - Anh sao thế? Tôi học trường này lẽ nào các quán ăn ngon lại chưa từng đến. Còn việc đến cùng ai có quan trọng không?

    - Tôi không quản nỗi em.

    Thái Tiểu Mẫn cũng không thể để anh chỉ bắt lỗi mỗi mình, cô liền nói.

    - Nhưng chẳng phải anh cũng cùng cô Tiểu Nhiên gì đó thường xuyên đến đây đến mức trở thành khách quen đấy sao?

    - Tiểu Nhiên sao?

    Cô nghe anh gọi như vậy, liền lẩm bẩm: - Tiểu Nhiên sao? Thân thiết như vậy sao?

    - Cô ấy là bạn thời cấp ba của tôi. Cùng vào một trường đại học với tôi. Quan hệ giữa chúng tôi cũng khá tốt.

    Cô bĩu môi nói: - Ồ.

    Anh nhìn vẻ mặt của Tiểu Mẫn không nhịn được cười.

    - Em buồn cái gì chứ?

    - Ai nói tôi buồn.

    Món ăn nhanh chóng được đưa lên. Anh gắp thức ăn cho cô, cô liếc mắt nhìn anh. Nhưng anh lại thờ ơ nhìn đi nơi khác.

    - Tiện tay thôi.

    - Vậy tôi cảm ơn nhé.

    - Không cần khách sáo.

    Nhìn dáng vẻ của cô ăn khiến người khác nhìn cảm thấy rất vui vẻ. Đó là lý do anh rất muốn cùng cô dùng bữa. Cô ngước mặt lên hỏi.

    - Sao anh không ăn.

    Anh nhìn cô cười bất lực, sau đó lại lấy khăn giấy vươn tay về phía cô giúp cô lau khóe mô. Thái Tiểu Mẫn đờ người ra trong giây lát.

    - Ăn chậm thôi không khéo lại nghẹn. Không ai cướp của em đâu.

    Cô lườm anh một cái rồi lại tiếp tục ăn. Quả nhiên như anh nói, cô thật sự đã bị nghẹn.

    Anh nhanh tay đưa cho cô một cốc nước. Cô vội vàng đón lấy cốc nước. Anh đứng dậy đi về phía cô giúp cô vút nhẹ lưng.

    - Sao em cứ khiến người khác phải lo lắng vậy?
     
  6. shang.03

    Messages:
    0
    Chương 15: Tôi thích em.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lúc ăn, điện thoại Thái Tiểu Mẫn hiện một thông báo mới. Là lại có người đăng tin trên diễn đàn trường. Cô tò mò bấm vào xem. Chủ đề của bài này là buổi diễn thuyết của cựu sinh viên. Cô có thể đoán ra được chủ bài đăng này đang nói đến ai nhưng vẫn không nhịn vẫn không nhìn được bấm vào xem bức hình. Bức hình quả nhiên là hình ảnh của Ôn Trạch trên bục giảng. Cô đọc bình luận đều là những lời ca ngợi vẻ đẹp trai đâu đó cũng có những lời tiếc nuối.

    - Anh này là ai? Tại sao tôi vẫn không hay biết gì?

    - Tại sao tôi không sinh ra sớm hơn để học chung khóa với anh này?

    - Người ta có bạn gái rồi! - Người này rất nhiệt tình khi bình luận lại còn kèm theo hai tấm ảnh.

    Tấm đầu tiên tấm ảnh cô và anh đứng trước sân trường ngày anh đưa cô đến trường lại còn giúp cô xách hành lí. Nhưng tấm thứ hai lại đáng bất ngờ hơn. Chính là khung cảnh vừa xảy ra anh giúp cô gắp thức ăn.

    Cô giật mình, trợn tròn mắt nhìn hai tấm ảnh kia. Rất nhanh bình luận đó đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người. Bọn họ bắt đầu điều tra ra danh tính của Thái Tiểu Mẫn.

    Cô đưa điện thoại đến trước mặt anh. Vẻ mặt anh vẫn chưa kịp hiểu ra vấn đề. Cô đã nói.

    - Bọn họ đều tưởng tôi là bạn gái của anh.

    - Ồ.

    Cô buồn bực nói.

    - Hiện giờ anh đang rất nổi ở trường của tôi. Nếu bọn họ đều nghĩ tôi lại bạn gái anh thì chẳng phải những ngày sau này của tôi đều không thể đi mắt nhìn thẳng.

    - Em chỉ cần vờ như không biết gì cả. - Anh thờ ơ nói.

    - Nhưng bọn họ đều cứ bàn tán trong khi điều đó không phải là sự thật.

    - Thì trực tiếp biến nó thành sự thật là được.

    - Anh đang nói gì thế? - Thái Tiểu Mẫn ngẩng ra.

    Ôn Trạch nhìn thẳng vào mắt cô, anh nghiêm túc nói.

    - Tôi thích em.

    Tiểu Mẫn hoàn toàn không tin được rằng anh có thể nói ra từ "thích" cô dễ dàng như thế được. Ở khung cảnh như thế này sao? Trong tình huống này? Quả thực cô đã từng tưởng tượng ra khung cảnh anh tỏ tình với cô. Nhưng nó quá trái ngược với bây giờ. Đàn ông đều nói ra lời thích, lời yêu một cách dễ dàng như vấy sao? Cô cười lạnh lẽo nói.

    - Anh Ôn, xem ra anh không hiểu tâm lý như con gái rồi. Lời nói thích tuyệt đối đừng nói ra một cách bình thường và dễ dàng như thế. Tôi vẫn chưa cảm nhận được là anh đang thích tôi. Mà cảm giác như là anh có thể dễ dàng chiếm được một món đồ vậy, hoàn toàn không xem trọng nó.

    Nói rồi, cô liền đứng dậy bỏ đi không đợi anh kịp phản kháng lại.

    Vân Y nhìn bộ dạng buồn bã quay về của cô mà không khỏi ngạc nhiên. Khi đi cùng Ôn Trạch vui như thế mà bây giờ lại thành thế này, Vân Y khó hiểu chạy đến hỏi.

    - Sao thế, Mẫn Mẫn? Ai bắt nạt cậu? Nói đi tớ giúp cậu xử lý. Tuyệt đối khiến cậu vô cùng hài lòng.

    - Là Ôn Trạch.

    - Người này thì có lẽ hơi khó xử lý đấy. Nhưng không sao, việc này giao cho Cố Minh. Nhưng phải nói cho tớ biết là anh ấy làm gì cậu?

    - Anh ta nói thích mình.

    Vân Y nghe xong thực sự không nhịn được nỗi đánh cô thật mạnh một cái.

    - Cậu có bệnh à? Anh ấy nói thích cậu, trùng hợp hơn là cậu cũng thích anh ấy. Thế lại buồn cái gì chứ? Có biết bao nhiêu người muốn được như cậu mà không được hay không? Người mình thích vừa hay cũng thích mình, chẳng phải đây là điều tuyệt vời nhất hay sao?

    Lời Vân Y nói hoàn toàn đúng, nhưng trong tình huống đó, thái độ của anh lúc đó, lời nói của anh thực sự chẳng đem lại cho cô một cảm giác vui mừng hay sung sướng, chỉ cảm thấy anh đã không xem trọng cô.

    Sau khi đã kể tường tận từ đầu đến cuối câu chuyện Vân Y cũng có thể đồng cảm với cảm giác của cô.

    - Nhưng cậu nói với anh ấy như vậy cũng có phần hơi quá đáng. Dù gì nhìn anh ấy thì tớ cũng không có kinh nghiệm yêu đương.

    - Có hay không không thể nhìn là có thể đoán được. - Thái Tiểu Mẫn giận dỗi nói.

    Một tuần trôi qua, Ôn Trạch đã cố gắng gọi cho cô rất nhiều nhưng tất cả đều bị từ chối. Sau khi đã thông qua các góp ý của nhân viên trong công ty anh đã rút ra được kết luận: Phụ nữ đều thích được tỏ tình trong khung cảnh lãng mạn.

    Vân Y nhìn Tiểu Mẫn từ chối tất cả các cuộc gọi của anh. Suýt nữa thì đưa anh vào cả danh sách đen. Vân Y tìm cách khuyên nhủ.

    - Gọi nhiều như vậy rồi, xem ra trong lòng anh ấy thực sự thích cậu.

    Nhưng cô chỉ hững hờ đáp.

    - Gọi nhiều thì thể hiện được điều gì chứ? Lúc trước Cố Minh cũng từng gọi cho tớ rất nhiều.

    Không biết bằng cách nào, Vân Y lấy được số điện thoại của anh ở chỗ Tiểu Mẫn. Vân Y quyết định gọi điện cho Ôn Trạch.

    - Chào anh Ôn.

    Đầu dây bên kia trả lời.

    - Ai đấy?

    - Em là Vân Y, bạn thân của Tiểu Mẫn lúc trước anh từng gặp em ở quán cà phê còn cả tại buổi thuyết trình.

    - Có chuyện gì sao?

    - Nói cho anh biết rằng Thái Tiểu Mẫn vẫn đang rất giận anh. Nếu anh cứ mãi gọi điện như thế này thì thực sự không đạt hiểu quả. Nếu anh thực sự thích cậu anh thì nên để cậu ấy thấy được tấm lòng của anh.
     
  7. shang.03

    Messages:
    0
    Chương 16: Tiểu Mẫn, có thể đừng thử anh nữa được không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi kết thúc tiết học. Một bạn học sinh đến nói với Thái Tiểu Mẫn rằng có một người đang đứng đợi cô phía trước cổng trường. Cô nghĩ thầm trong đầu.

    - Là ai đến tìm mình nhỉ? Cố Minh hôm nay không lên lớp. Lẽ nào cậu ta lại muốn giở trò gì rồi?

    Cô và Vân Y thu xếp sách vở rồi rời khỏi lớp học. Trước trường học đã xảy ra chuyện gì khiến rất nhiều sinh viên bàn tán xôn xao.

    Ở đấy, Ôn Trạch đứng cạnh chiếc BMW của mình. Dáng vẻ như đứng chờ ai đó.

    Người mà bạn học kia nói chính là anh sao?

    Cô giả vờ như chưa từng thấy anh, có ý im lặng đi ngang qua như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng không may, Ôn Trạch đã nhìn thấy cô. Nhìn dáng vẻ này chắc hẳn còn đang rất giận. Anh nắm lấy cổ tay cô, ngăn không cho cô bỏ đi.

    - Em còn giận tôi sao?

    - Giận anh sao? Tôi đâu rảnh đến vậy?

    - Chúng ta nói chuyện một lát được không?

    - Không. Tôi rất bận.

    Nói rồi cô liền bỏ đi, khóe môi khẽ cười mỉm.

    - Thích lắm chứ gì? Còn làm bộ làm tịch nữa. - Vân Y khinh bỉ nói.

    - Thích nhưng cũng phải chịu thôi.

    - Hai người cứ thế mà sống sao?

    - Chưa hẳn. Đàn ông ấy, nếu dễ dàng để họ đạt được thứ họ muốn, họ sẽ không xem trọng nó.

    - Cậu đang thử anh Ôn sao?

    Cô ngẫm một lât rồi lấy điện thoại gọi cho Cố Minh. Thấy cậu vừa bắt máy cô đã nói.

    - Gặp nhau ở chỗ cũ. Không gặp không về.

    Vân Y ngẩng ra. Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi đã chuyển snag chủ đề khác.

    - Có chuyện gì mà phải hẹn ở chỗ cũ.

    Thái Tiểu Mẫn choàng vai Vân Y nói.

    - Chỉ là đơn giản muốn cùng các cậu ăn một bữa thật no nê.

    Vân Y bây giờ cứ nghe thấy ăn là thở dài mệt mỏi.

    - Tớ đang muốn giảm cân. Cậu không thể phối hợp một chút sao?

    - Giảm cân sao? Vậy thì càng phải ăn. Ăn để có sức mà giảm cân.

    Hai người họ đợi Cố Minh ở một quán quen của cả ba.

    Cố Minh chạy đến với bộ dạng hối hả.

    - Có chuyện gì mà gọi tớ đến gấp như vậy.

    Thái Tiểu Mẫn bình tĩnh nói.

    - Ngồi xuống chúng ta cùng nói chuyện.

    Cố Minh nhìn Vân Y khó hiểu. Vân Y cũng nhìn cậu lắc đầu. Bộ dạng của cô lúc này vô cùng nghiêm trọng.

    - Tớ.. tớ.. nói thế nào đây nhỉ?

    Cô cứ ấp úng mãi, tiếng cho hai người họ thêm tò mò hơn.

    - Mau nói đi.

    Thái Tiểu Mẫn hắt giọng, nói.

    - Cũng không có gì quá nghiêm trọng. Tớ chỉ muốn nhờ hai cậu xem xét thái độ của Ôn Trạch, anh ấy có vẻ là thật lòng với tớ. Tớ nên như thế nào?

    - Anh ta đến trường tìm cậu sao? - Cố Minh hỏi.

    - Nếu chỉ mới như thế này thì chẳng chứng minh được gì cả? Tổn thương một lần rồi, cậu đừng nên dừng trái tim để cảm nhận. Mọi thứ đều phải nhận định bằng lí trí.

    Vân Y hoàn toàn đồng ý với cậu.

    Năm vừa mới vào năm nhất, Thái Tiểu Mẫn gặp được Chính Ngạn người có thể xem là mối tình đầu của cô. Anh trải qua một thời gian dài để theo đuổi được cô. Cô cũng vì sự chân thành của anh mà rung cảm. Nhưng đáp lại đó là sự phản bội. Sau nửa năm yêu nhau, Tiểu Mẫn phát hiện anh không chỉ yêu một mình cô, mà còn có cả Thẩm Lạc. Lúc đấy cô thực sự đã nghĩ, tình yêu đối anh ta thực sự rẻ mạt như vậy sao? Trái tim của anh ta thật sự đa năng. Một lúc có thể chứa nhiều người phụ nữ cùng một lúc.

    Cô đã mặc kệ lời khuyên bảo của Cố Minh, tuyệt đối không thể yêu anh ta. Nhưng cô vẫn nghe theo cảm nhận của trái tim và quyết định nhận lời yêu anh ta.

    Có lẽ cô hơi ích kỉ, từ nhỏ đã có thói quen không thích chia sẽ bất cứ thứ gì của mình cho người khác, đặc biệt là người yêu.

    Vì thế cho này lần này cô nhất định phải thật trọng.

    Buổi chiều trôi qua, đến khi mặt trời sắp lặng. Cố Minh đưa cô và Vân Y trở về kí túc xá, dưới bóng cây đối diện khu kia túc xá có một bóng dáng quen thuộc.

    Ôn Trạch, là anh sao?

    Bước chân cô khựng lại, đã qua 3 giờ đồng hồ, anh đứng đây đợi cô từ chiều sao? Trái tim cô khẽ rung lên một nhịp.

    Vân Y và Cố Minh có ý tránh đi nơi khác. Tiểu Mẫn khẽ bước đến chỗ anh đứng. Muốn dọa anh nhưng có lẽ anh đã nghe thấy tiếng bước chân của cô liền quay người lại.

    Cô giật mình đôi chút, sau đó lấy lại điệu bộ kiêu hãnh như mọi ngày.

    - Anh đến đây làm gì?

    - Đợi em.

    Cô khẽ cười nhưng không quá rõ, đến ngay đứng ngay đối diện cũng khó có thể nhận ra được.

    - Đợi tôi làm gì?

    - Tiểu Mẫn, có thể đừng thử anh nữa được không? - Giọng nói anh trầm và thấp như hòa vào trong trái tim của co khiến nó đập nhanh hơn. Dáng vẻ này có cô gái nào có thể không rung động được cơ chứ?

    Nhưng cô không thể để nó trở nên quá dễ dàng như vậy, vẫn giữ bình tĩnh nói.

    - Vậy thì anh lấy lòng tôi đi. Biết đâu tôi sẽ thích anh đấy!
     
  8. shang.03

    Messages:
    0
    Chương 17: Trên người của em có tình yêu của anh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về đến ký túc xá, Vân Y vừa nhìn thấy Tiểu Mẫn đã bắt đầu truy hỏi.

    - Mau thành thật khai báo. Vừa nãy hai nói cái gì?

    Tiểu Mẫn cũng không có ý định giấu cậu ta nên trả lời rất thành thật.

    - Anh ấy nói có thể đừng thử anh ấy nữa được không?

    - Vậy là anh ấy biết? Thế mà cậu còn nhẫn tâm làm như vậy? Rốt cuộc cậu có trái tim không vậy?

    - Thế cậu có biết biết bao nhiêu cô gái ngoài kia vây quanh anh ấy không hả? Làm sao có thể tùy tiện đồng ý được, trước tiên tớ phải xem anh ấy có thật lòng hay không? Mọi chuyện từ từ tính tiếp.

    Vân Y chợt nhớ ra một chuyện, chỉ là không biết có nên nói cho cô hay không. Nhưng suy ngẫm lại thì cô vẫn nên biết.

    - Tớ vừa nãy có gặp Chính Ngạn. Anh ta đã nhìn thấy cậu cùng Ôn Trạch..

    Bộ dạng đang vui vẻ của cô chốc lát liền biến mất. Hàng lông mày của cô khẽ nhíu lại.

    - Đến đón Thẩm Lạc sao? Cặp tình nhân này quen bền thật đấy.

    Vân Y bật cười: - Cậu thất đức thật đấy. Thẩm Lạc khó khăn lắm mới có thể cướp anh ta từ tay cậu. Có thể chia tay dễ dàng như vậy sao? Có điều kể ra cũng thấy lạ, cô Thẩm Lạc này rốt cuộc là thích cướp đồ của cậu hay là thích cậu đấy.

    - Có lẽ cậu ta thích tớ, không muốn tớ thuộc về ai?

    Tiểu Lạc - bạn cùng phòng của cô và Vân Y đang học bài gần ở đấy cũng không nhịn được bật cười.

    - Vậy là cậu ta chỉ vì thích cậu, tuyệt đối không thể để cậu thuộc về ai nên đã hy sinh bản thân để yêu người yêu của cậu thay cậu.

    Vân Y đồng ý với Tiểu Lạc: - Lý luận này rất hợp lý.

    Tiểu Lạc nói tiếp: - Vì thế cho nên nếu cậu muốn có muốn yêu Ôn Trạch thì nên nói chuyện rõ ràng trước với Thẩm Lạc để phòng tránh trường hợp cậu ta lại hy sinh bản thân.

    Sáng hôm sau.

    Ở trên giảng đường, Vân Y bắt gặp được hai hình dáng quen thuộc cùng nhau bước vào lớp liền kéo tay cô.

    - Cậu có thấy người mình đang thấy không?

    - Là cặp nam mỹ nữ nào đây? Đẹp đôi quá đi mất.

    Thẩm Lạc và Chính Ngạn bước vào trong ánh nhìn của lớp. Không phải ngưỡng mộ mà là hóng chuyện. Chính Ngạn cũng có thể được xem là một trong những gương mặt nổi bật của trường. Có điều nếu xét thế nào đi nữa thì anh ta vẫn còn thua Cố Minh ở rất xa. Đa số mọi người trong lớp cũng đã biết được chuyện xảy ra của anh ta và Tiểu Mẫn xảy ra vào năm trước nên vị trí của anh ta trong lòng một số nữ sinh đã mất đi, trong lòng bọn bọ anh ta bây giờ cũng chỉ là một tra nam chính hiệu. Không trách ai được, đều là anh ta tự mình hại mình.

    Tất cả dãy bàn hầu như đã có sinh viên ngồi hết chỉ còn lại những chiếc ghế trống trên bàn cô và bên cạnh cô. Nhưng với tính cách và "tình bạn thân thiết" của cô và hai người bọn họ chắc chắn rằng bọn họ tất nhiên sẽ chọn ngồi ở hàng trên rồi.

    Khi ánh mắt hai người họ nhìn thấy Cố Minh, Vân Y và cô đang ngồi cạnh nhau Thẩm Lạc nở một nụ cười hết sức thân thiện như một cách chào hỏi.

    Tiểu Mẫn khẽ cười nói với Cố Minh.

    - Sao thế? Hiếm khi được mỹ nữ để ý cậu sung sướng quá hóa ngơ sao?

    Cố Minh bật cười trả lời: - Có khi nào tớ đã trúng tiếng sét ái tình của cô ta rồi không?

    Vân Y và Tiểu Mẫn cùng đồng thanh.

    - Chỉ cần cậu nói có bọn tớ liền gả đi ngay.

    Ngay sau đó, giáo sư bước vào. Trong lúc ông chuẩn bị điểm danh, Ôn Trạch từ đâu bước vào ngồi cạnh cô. Thái Tiểu Mẫn không khỏi giật mình.

    - Sao anh lại ở đây?

    Anh mỉm cười ghé vào tai cô nói.

    - Anh đến nghe giảng.

    - Anh không phải đi làm sao? Nếu giáo sư phát hiện ra sẽ bị mắng đấy.

    - Anh cùng từng là học trò của giáo sư, hơn nữa hôm nay anh ăn mặc chẳng phải cũng giống học sinh sao?

    Quả thật anh đã ăn mặc rất khác so với mọi ngày. Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng với quần tây đen nhìn cũng khá giống sinh viên đấy chứ.

    - Anh ngoan ngoãn ngồi ở yên đấy. Đừng làm loạn đấy.

    Tiểu Mẫn cảm nhận được có người đang nhìn mình, là Thẩm Lạc và Chính Ngạn đang nhìn cô và anh rất chăm chú.

    Sau khi giáo sư đã điểm danh xong, ông bắt đầu giảng bài. Trong lúc cô và Vân Y, Cố Minh đang chăm chú nghe giảng thì một người nào đó lại chăm chú nhìn cô.

    Cô không nhịn được liền nói.

    - Anh có liêm sĩ không vậy?

    - Em nói anh sao?

    - Đúng vậy. Anh nói đến đây là muốn nghe giảng sao lại cứ nhìn em như thế? Trên mặt em có chữ sao?

    - Trên mặt em không có chữ. Nhưng trên người em có tình yêu của anh.

    Cô dường như câm nín trước câu nói này, trái tim khẽ rung lên một nhịp.

    Cố Minh và Vân Y không nhìn được lườm hai người họ.

    - Đúng là không thể học nỗi với hai người này. Ở đây có đến tận hai người độc thân đấy nhé. Có thể nào ngưng thả cẩu lương được không. Chúng tôi không thích món đó.
     
  9. shang.03

    Messages:
    0
    Chương 18: Lấy thân báo đáp.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giáo tiến gần về phía bàn của họ. Người day day huyện thái dương nói với cô và Ôn Trạch đang ngồi cạnh bên.

    - Tuy tôi đã qua được cái tuổi tình yêu mới chớp nở như các anh chị rồi, nhưng ít ra thì cũng từng trải qua. Sau này muốn yêu đương tốt nhất là nên tránh những nơi như là giảng đường của. Lớp học của tôi mà môi trường sư phạm không thể chịu được câu chuyện tình cảm của hai vị đâu.

    Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cô. Thái Tiểu Mẫn gương mặt đỏ ửng lên, bên cạnh cô Ôn Trạch vẫn bình thản tươi cười nhìn giáo sư.

    Cô nói thầm: - Anh không biết xấu hổ sao?

    Giáo sư nói tiếp.

    - Nhưng dù sao thì Ôn Trạch cũng không phải người quá xa lạ đối với tôi. Độc thân suốt kiếp như nó cuối cùng cũng biết yêu đương rồi nên hôm nay tôi xem như tha cho anh chị. Sau này, nếu có muốn đến nghe giảng thì đừng ảnh hưởng đến việc học của các sinh viên khác.

    Ôn Trạch giơ tay ra hiệu tuân mệnh.

    - Đã rõ thưa giáo sư.

    Hết giờ, cô và anh đến một tiệm bánh ngọt trước trường học.

    - Sau này anh không cần đến lớp của em.

    - Sao thế? Anh thấy đi học cùng em khá thú vị.

    - Thú vị sao? Hôm nay giáo sư đã nói như thế mà anh vẫn không biết xấu hổ sao? Ôn Trạch, vẻ lạnh lùng điềm tĩnh mọi ngày của anh giờ đâu rồi?

    - Chẳng phải giáo sư đã nói chỉ cần không làm ảnh hưởng đến các sinh viên khác thì có thể đến.

    - Thật sự không còn gì để nói. Anh muốn đến thì đến vậy. Đó là quyền tự do của anh. - Cô bĩu môi nói.

    Ôn Trạch bật cười xoa đầu cô.

    - Đáng yêu quá.

    Suy nghĩ một lúc anh hỏi.

    - Mẫn Mẫn, em có thích làm gì vào ngày nghỉ không?

    - Để em nghĩ thử xem. Em có rất nhiều thứ muốn làm.

    - Viết báo cáo rồi gửi cho anh.

    Cô lườm nguýt: - Anh bị mắc bệnh nghề nghiệp đấy à.

    Một giọng nói khá quen thuộc vang lên từ phía sau. Là một cặp đôi, phải nói thế nào nhỉ? Là một cặp được sự tác hợp của Thái Tiểu Mẫn.

    Chính Ngạn và Thẩm Lạc ngồi vào bàn bên cạnh, gần với bàn của cô và anh. Có lẽ đây là sự cố ý của Thẩm Lạc. Cô ta luôn phải hao tốn công sức trong việc khiêu khích cô. Có điều thật đáng tiếc, mọi khi cô đều cô độc một mình nhưng hôm nay thì lại khác..

    Thẩm Lạc quay sang nhìn cô với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

    - Tiểu Mẫn, là cậu sao? Trùng hợp thật.

    Tiểu Mẫn biết chắc rằng cô ta sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào đâm chọc cô, nên cũng không quá bất ngờ với chiêu trò này. Lại còn tỏ ra vô cùng phối hợp.

    - Trùng hợp thật.

    Thẩm Lạc nhẹ nhàng uyển chuyển vén mái tóc đang xõa dài trên gương mặt thanh tú của cô, nhẹ nhàng hỏi.

    - Còn đây là bạn của cậu sao? - Cô ta như muốn nói tránh đi cái từ bạn trai.

    Ôn Trạch mỉm cười nắm tay bàn tay của cô đang đặt trên bàn nói.

    - Tôi là bạn trai của Mẫn Mẫn. Xem ra cô là bạn học của Mẫn Mẫn.

    Chính Ngạn khẽ chau mày liếc nhìn Ôn Trạch rồi lại nhìn bàn tay của anh đang nắm chặt lấy tay cô, khẽ chau mày.

    - Anh là người hôm nay đã đến nghe giảng tiết học của lớp chúng tôi sao? - Thẩm Lạc hỏi.

    Ôn Trạch không trả lời. Cô ta thấy thế nên cũng không nói nữa.

    Nhìn thấy thái độ hòa đồng thân thiện của cô ta đối với anh, Tiểu Mẫn không nhịn khẽ cười.

    - Xem ra cậu sống rất tốt. - Chính Ngạn nói.

    Tiểu Mẫn cười mỉa mai.

    - Sao thế? Lẽ nào chia tay cậu tôi phải suốt ngày khóc lóc, năn nỉ cậu phải quay lại với tôi? Xin lỗi nhé, khiến cậu phải thất vọng rồi. Tôi không những sống rất tốt lại còn có bạn trai.

    Cô quay sang nói với anh: - Em ăn xong rồi. Chúng ta đi thôi.

    Khi hai định rời đi, Chính Ngạn nói.

    - Anh ta sẽ không bao giờ hiểu cậu bằng tớ.

    Ôn Trạch quay người lại, đáp.

    - Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội cô ấy.

    Nói rồi anh nắm lấy tay cô rời đi.

    Ngồi trên xe, nhìn vẻ mặt không cười không nói, hàng lông mày chau lại. Cô bật cười nói.

    - Anh là đang giận hay sao?

    - Cậu ta còn thích em?

    - Tuyệt đối không. Anh ta nhìn thấy em có bạn trai, lại còn xuất sắc hơn anh ta quá nhiều nên không cam tâm. Loại đàn ông ích kỉ như thế đáng để anh phải để tâm sao?

    - Anh không muốn em gặp mặt cậu ta.

    - Thỉnh thoảng lúc nào cậu ta đến lớp thì sẽ gặp. Nếu không thì rất ít.

    - Bạn gái của cậu ta là bạn của em sao?

    - Anh nói Thẩm Lạc sao? Là bạn học cấp ba đến bây giờ.

    Anh yên lặng sau đó mỉm cười xoa đầu cô.

    - Sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.

    - Dù sao vừa rồi cũng cảm ơn anh đã giúp em.

    - Em chỉ định cảm ơn như thế thôi sao? Có phải không đủ thành ý quá sao?

    - Thế anh muốn thế nào?

    Anh suy nghĩ một lúc rồi nói.

    - Lấy thân báo đáp.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...