Chương 20: Đêm Khuya Đột Nhập Thần Cung - Lạc Tố Tâm Bị Bắt

Tại Thiên lao
Tiểu cô nương lam sắc sau khi bị Hoặc Kiến Ninh tướng quân đánh úp từ phía sau đã ngất đi bị bọn lính áp giải đến Thiên lao nhốt vào trong. Cho tới khi nàng tỉnh lại trời đã tờ mờ sáng, tư thế nàng tỉnh lại cũng là đang còn nằm sấp trên nền đá lạnh.
Cảm giác toàn thân mình đau nhứt rã rời, hai tay hai chân bị trói chặt vào nhau đến không thể cục cựa. Nàng còn chưa kịp hoàn hồn tỉnh hẳn, chưa kịp nhận ra đây là nơi nào, chưa kịp lật người ngồi dậy lấy một tư thế đàng hoàng chỉn chu dù đang ở trong ngục tối. Một tiếng nói đã vang đến bên tai, thì ra là hai tên ngục tốt ngồi ăn bánh uống trà trò chuyện với nhau.
Dù tiểu cô nương lam sắc không muốn hóng chuyện phím của người ta, nhưng bản thân đang bị nhốt, không muốn nghe cũng phải nghe, và nàng đã nghe hai tên ngục tốt nói với nhau như thế này này:
"Tên tiểu tử xấu xí tướng quân bắt vào tối qua thật đáng thương, thể nào lát nữa tướng quân cũng đến đây tra khảo y."
Một tia sét xẹt qua tròng mắt, Tố Tâm nhìn lại bản thân mình. Bị trói, bị xây xát khắp người, còn đang ở một nơi tối tăm bẩn thỉu. Nàng nhận ra đây là đại lao chốn thâm cung và mình đã bị bắt, vụt nhớ lại lúc đó mình đang đứng trên mái vòm một tòa viện nhỏ, sắp sửa phi thân bay ra khỏi tòa cung điện nguy nga, trốn thoát khỏi quân lính bên dưới khuôn viên. Rồi thình lình có một vật gì đó đập mạnh vào gáy cổ, nàng thoáng đau rồi sau đó không còn hay biết gì nữa.
Giờ nàng mới biết mình bị người ta đánh lén từ phía sau lưng, người đó còn là tướng quân mà hai tên gác ngục này vừa nói. Nhưng điều làm nàng sốc hơn đó chính là tại sao tên tướng quân kia có thể thuận lợi tiếp cận phía sau lưng mà nàng không hề hay biết, võ công của tên tướng quân này lợi hại đến vậy sao, cao hơn nàng gấp nhiều lần, chỉ trách lúc đó nàng đã quá khinh người? Nếu nàng chịu đề phòng, chịu quan sát xung quanh một chút đã không rơi vào kết cục như bây giờ. Hiện tại làm sao để thoát khỏi đây?
Tiểu cô nương lam sắc gượng ngồi dậy, dáo dác nhìn quanh tối tăm ẩm thấp, tiếng nói của hai tên ngục tốt lần nữa vang lên:
"Ừ, hi vọng y chỉ vào trộm đồ đừng liên quan gì đến vụ việc Đại công chúa mất tích, nếu không mạng y khó toàn."
"Cả Tiểu Sương cung nữ theo hầu cận Đại công chúa nữa, không biết còn sống hay đã chết. Nếu còn sống biết khôn, khôn hồn đừng quay về. Bao che chủ tử rời đi, để xảy ra chuyện hiện tại không rõ tung tích Đại công chúa nơi nào, Thần chủ vô cùng tức giận, nàng ta mà ló đầu về đây, chắc chắn bị lăng trì cho đến chết." Lại nói:
"Không biết phe phái nào dám ngang nhiên bắt cóc Đại công chúa của Ngũ Châu - Hoàng muội của Thần chủ? Để ngài ấy phát hiện ra là phe phái nào, ngài ấy nhất định tru di cửu tộc, diệt sạch tộc chúng. Dám động đến Hoàng muội ngài, kẻ này không thiết sống."
Tên ngồi bên phải đưa ly trà lên miệng uống một ngụm rồi khẽ thở dài: "Ây dà, điều tra ra chân tướng lại xảy ra chiến tranh, đến chừng đó quân binh hai phe đều tử thương vô số. Nhưng chịu thiệt hại nặng nề nhất vẫn là người dân đen chúng ta, một người mất tích chưa rõ sống chết ra sao cuối cùng liên lụy đến cả trăm vạn người phải chết thảm. Thật là không công bằng."
"Được rồi nhỏ tiếng chút đi, nghe nói tướng quân sắp sửa đến đây hỏi cung tên thích khách trong kia, để hắn ta nghe được lời này tám cái mạng của ta và ngươi cũng không đủ chết. Cuộc đời này mạnh được yếu thua, làm gì có cái công bằng."
"Thì là vậy, ai biểu chúng ta sinh ra không phải quý tộc mà là thường dân. Mạng chúng ta có chết cũng không ai thèm quan tâm đến."
Hai tên ngục tốt nói rồi thở dài ra một tiếng oán đời. Tiểu cô nương lam sắc nằm trong này lắng nghe tất cả lời của bọn chúng, màng tang rịn đẫm mồ hôi. Quả thật nàng chưa tính đến trường hợp này, nàng chỉ đơn thuần muốn báo tin cho tên Thần chủ kia biết rằng Hoàng muội hắn đã chết, lại không nghĩ tới hắn chưa hề hay biết Hoàng muội của hắn đã chết.
Phải rồi, sự việc ngày đó chỉ có mình nàng và Tiểu Sương chứng kiến. Hắn ở xa xôi ngàn trùng cả một biển nước mênh mông, làm sao biết được sự việc này, và rồi nàng càng không nghĩ tới bước hắn đang cho người âm thầm điều tra tin tức Hoàng muội của hắn. Chưa biết sống chết ra sao hắn đã hùng hổ đòi giết chóc khắp nơi thế này rồi, nếu hắn thật biết Hoàng muội của hắn đã chết thảm, hắn chắc chắn sẽ báo thù, hắn sẽ nổi điên lên mà san bằng cả Nguyệt Thiên quốc, hại đến bao nhiêu mạng người vô tội.
Sinh thời Hoàng muội của hắn vô chấp khảng khái đến vậy, nàng ta chắc chắn không muốn nhìn thấy cảnh dân tộc hai quốc vì nàng mà máu chảy đầu rơi? Nàng ta càng sẽ không giận nàng chuyện biết hung thủ hại nàng ta là ai mà không nói đâu nhỉ?
Còn có, vị chủ tế ngay sau khi xuống tay với Đại công chúa cũng đã tự kết liễu cuộc đời gã, chuyện này có thể âm thầm cho qua được không Dạ Minh Dao? Đợi ta mượn được báu vật của Hoàng huynh nàng, cứu ca ca của ta ra trước đã, sau đó ta và ca ca cùng nhau bàn bạc, xem có nên nói thật cho Hoàng huynh của nàng biết hay không, chớ hiện tại đầu ta rối tung beng, ta không biết nên làm thế nào cho đúng. Nhưng nguy hại đến tính mạng của nhiều người vô tội thì chắc chắn là sai thật rồi, ta nhất định sẽ chọn im lặng, sẽ không báo cho Hoàng huynh của nàng biết nàng đã chết rồi đâu.
Tố Tâm tự vấn lòng, cũng tự hỏi vị công chúa đã chết đôi điều mà nàng cho là lẽ phải. Thình lình có tiếng bước chân nện xuống nền hành lang tiến về phía phòng giam giữ nàng. Tiếng bước chân ngày một gần, hai tên ngục tốt lật đật nhổm mông khỏi ghế ngồi cúi đầu chào hỏi hắn.
Hai tiếng "Tướng quân" truyền đến bên tai, bất giác làm Lạc Tố Tâm rùng mình. Lúc nãy nàng đã nghe hai tên ngục tốt tám chuyện với nhau, nàng biết chắc tên tướng quân này nọ đến đây để tra hỏi mình, tra hỏi thôi mà, vài ba gậy gộc, vài cái đá đấm nhằm nhò gì, một kẻ luyện võ từ nhỏ như nàng, có nội lực hộ thể, nàng chắc chắn sẽ chịu đựng được, nàng chắc chắn sẽ không khai gì hết. Nàng làm lì bọn họ không hỏi ra kết quả ắt phải thả người thôi.
Nghĩ vậy, tiểu cô nương lam sắc nhanh chóng lật người dậy ngồi tựa sát vào vách tường dựa thế để lấy chút bình tĩnh đối kháng với tên tướng quân hỏi cung.
Lạc Tố Tâm ngước mặt nhìn ra, bày cái dáng vẻ tâm cao khí ngạo, nàng nhìn thấy ổ khóa rung động, âm thanh mở khóa sắt vang lên lét két. Phút chốc một vị tướng quân uy mãnh xuất hiện trước tầm mắt mình.
Mặc dù Tố Tâm xưa nay có chút bướng bỉnh, tính tình lại quật cường nhưng nay đang bị trói, ngồi ở thế hạ, ngồi ở trong lao ngục tối tăm, đối mặt lại là một tên nam nhân cao lớn vạm vỡ, ánh mắt đằng đằng sát khí, bội kiếm giắt hông, từng bước vững chãi tiến về phía mình, đến để tra hỏi mình, lòng nàng phút chốc dấy lên chút lạnh. Một giọng nói âm trầm vang lên:
"Ngươi là ai, đến đây có mục đích gì?"
Giọng nói trầm trầm của Kiến Ninh tướng quân vang lên, Tố Tâm nhớ đến lời hai tên ngục tốt lúc nãy nói với nhau, nàng liền thấp giọng:
"Ta đến đây trộm đồ."
"Trộm đồ?" Chân mày Kiến Ninh khẽ nhíu lại:
"Ngươi trộm đồ gì?"
"Báu vật?"
"Báu vật gì?"
"Thì là báu vật nhìn xa vạn dặm, không phải Thần chủ của các ngươi có đầy một kho sao, ta chỉ muốn mượn hắn một cái để dùng, chỉ có vậy thôi các ngươi cũng bắt ta vào đây để mà làm gì. Ta nói các ngươi hay, lão tử đây ăn uống rất nhiều, các ngươi bắt nhốt phải nuôi cơm ngày ba bữa, chi bằng chóng thả lão tử đi đi a."
Lại nói: "Nhân tiện cũng đã tới đây rồi, phiền các ngươi thông truyền một tiếng, lão tử muốn mượn báu vật của chủ nhân các người dùng tạm một chút, dùng xong sẽ trả lại liền. Các ngươi mau đi thông truyền nhanh lên, lão tử ta chịu thiệt thòi một chút, tạm ở đây đợi, mau đi đi."
Tố Tâm thản nhiên đáp lời, giọng điệu ngang tàng, lại không nhìn lại xem cái thân phận của mình đang đứng ở dạng nào. Một tên thích khách nhỏ thó đen đúa nửa đêm đột nhập thần cung, còn xem mình là khách quý viếng thăm, còn ngang nhiên mở miệng hỏi mượn đồ, mượn báu vật ấy chứ, đúng là cái kiểu ngông cuồng tự đại của tuổi mới lớn.
Hoặc tướng quân nghe thiếu niên xấu xí nói chưa hết câu, mặt đã nóng lên, vươn tay bóp chặt đôi gò má đen đúa kia vào với nhau, nhíu mày hừ lạnh:
"Ngươi tưởng Thần Chủ Ngũ Châu là ai, muốn gặp liền gặp, còn có báu vật nhìn xa vạn dặm gì đó, một cái cũng không có chứ đừng nói đầy kho, ngươi nghe tin tức này từ đâu ăn nói xằng bậy nhảm nhí. Hay là ngươi cố tình trêu đùa bản tướng, lấp liếm lí do thực sự ngươi đến đây. Nói, ngươi rốt cuộc đột nhập vào đây có mục đích gì, còn mở miệng ăn nói nhảm nhí, bản tướng cắt lưỡi ngươi xuống."
Hoặc Kiến Ninh trừng mắt nhìn thiếu niên đen đúa, tay càng hạ lực đến chặt, ấn sâu vào gò má người ta đến hóp lại đau điếng. Bất quá, chút đau điếng này không nhằm nhò gì với Lạc Tố Tâm, nàng chỉ bàng hoàng nhận ra một điều: Thì ra Tiểu Sương kia đã lừa dối mình, nàng ta vì muốn mình đưa về Hỉ Tích diện thánh, không tiếc thề độc, nói năng như thật. Nói báu vật nhìn xa vạn dặm đầy cả kho đụn, chỉ trách nàng đã quá tin tưởng nàng ta, báu vật gì mà nhìn xa vạn dặm trên đời làm gì có bao giờ. Nàng thật quá hồ đồ.
Đêm nay lẻn vào thần cung này chẳng những công cốc còn bị bắt giam, hy vọng cứu ca ca ra ngoài tan bành theo mây khói rồi.
Không còn lí do gì nấn ná lại nơi này, giờ phải chóng tìm cách ra khỏi đây, hy vọng cuối cùng của tiểu cô nương lam sắc chính là quay về Vân Thiên Sơn, cậy chủ quản, chỉ còn có người ấy mới giúp được cho nàng, đem ca ca về lại với nàng như lúc ban đầu.
Nghĩ vậy, tiểu cô nương lam sắc bèn cất tiếng nói trong khó nhọc khi hai gò má đang bị bóp hóp vào nhau: "Ta đã nói rồi, ta nghe dân chúng đồn đại ở đây có nhiều báu vật nên nổi lòng tham muốn đến trộm một món, nhưng ta vẫn chưa có trôm được cái gì hết, đã bị các ngươi bắt giam vào đây, hiện tại lời đáng khai ta cũng đã khai ra, các ngươi có thể thả ta ra rồi chứ?"
"Hảo, tạm cho là ngươi đến đây tìm châu báu, ngươi ở nơi nào của phương Nam?"
"Bích Xuyên." Không thể nói mình đến từ Vân Thiên Sơn. Tội trộm đồ đó, vô cùng mất mặt, đến tai chủ quản chẳng những không đề nghị chủ quản giúp đỡ cứu ca ca ra ngoài được, mà còn bị đánh gãy hai chân, sau đó trục xuất ra khỏi Vân Thiên Sơn nữa không biết chừng. Nghĩ vậy Lạc Tố Tâm liền nói chớ đi là mình từ Bích Xuyên phương Nam đến.
Nghe vậy hai tên ngục tốt kêu lên, nhìn thiếu niên xấu xí bằng ánh mắt mừng rỡ như nhìn thấy đồng hương: "Ngươi từ Bích Xuyên đến thật sao, ngươi ở chỗ nào của Bích Xuyên, trấn Mộc hay trấn Đoài? Bọn ta cũng từ Bích Xuyên đến nè, cha mẹ ngươi tên gì, nói ra đi không chừng chúng ta cũng có quen biết nhau?"
Lạc Tố Tâm mở to mắt nhìn chúng trân trân, trong lòng rít gào mắng chửi: Ngũ Châu này có cần nhỏ bé đến vậy không, lão nương đã nói dối nơi ở còn đụng phải hai tên lang băm này vơ bừa hàng xóm láng giềng, không khéo lộ tung tích mất thôi. Lại nói thảo nào lúc nãy bọn chúng cũng nói với nhau bằng tiếng Nam phương, thì ra đều từ Nam phương mà đến.
Tiểu cô nương lam sắc chỉ là nói bừa một huyện của Nam phương, chưa từng đến Bích Xuyên bao giờ, nào có quen biết ai, nào có biết Bích Xuyên có những trấn, thôn, lý nào, cái này không thể mở miệng nói bừa.
Nàng đang lúng túng há miệng mắc quai, Hoặc Kiến Ninh đã quay qua trừng mắt nhìn hai tên ngục tốt một cái, rõ hắn đang hỏi cung tên thích khách này, bọn chúng lại chen vào nhận thân. Thật vô lễ!
Biết sợ, chúng vội vàng dịch ra sau mấy bước, cúi thấp đầu xuống không dám nhìn hắn nữa, hắn mới quay đầu lại không truy cứu chúng. Ánh mắt hắn dừng trên gương mặt tên thích khách, hai ngón tay bóp gò má đen đúa kia bấy giờ mới nới lỏng ra một chút, trầm giọng hỏi tiếp:
"Trấn ngươi ở?"
"Trấn Đoài."
"Tên của ngươi?"
"Cẩu Thập."
Tiểu cô nương lam sắc sau khi bị Hoặc Kiến Ninh tướng quân đánh úp từ phía sau đã ngất đi bị bọn lính áp giải đến Thiên lao nhốt vào trong. Cho tới khi nàng tỉnh lại trời đã tờ mờ sáng, tư thế nàng tỉnh lại cũng là đang còn nằm sấp trên nền đá lạnh.
Cảm giác toàn thân mình đau nhứt rã rời, hai tay hai chân bị trói chặt vào nhau đến không thể cục cựa. Nàng còn chưa kịp hoàn hồn tỉnh hẳn, chưa kịp nhận ra đây là nơi nào, chưa kịp lật người ngồi dậy lấy một tư thế đàng hoàng chỉn chu dù đang ở trong ngục tối. Một tiếng nói đã vang đến bên tai, thì ra là hai tên ngục tốt ngồi ăn bánh uống trà trò chuyện với nhau.
Dù tiểu cô nương lam sắc không muốn hóng chuyện phím của người ta, nhưng bản thân đang bị nhốt, không muốn nghe cũng phải nghe, và nàng đã nghe hai tên ngục tốt nói với nhau như thế này này:
"Tên tiểu tử xấu xí tướng quân bắt vào tối qua thật đáng thương, thể nào lát nữa tướng quân cũng đến đây tra khảo y."
Một tia sét xẹt qua tròng mắt, Tố Tâm nhìn lại bản thân mình. Bị trói, bị xây xát khắp người, còn đang ở một nơi tối tăm bẩn thỉu. Nàng nhận ra đây là đại lao chốn thâm cung và mình đã bị bắt, vụt nhớ lại lúc đó mình đang đứng trên mái vòm một tòa viện nhỏ, sắp sửa phi thân bay ra khỏi tòa cung điện nguy nga, trốn thoát khỏi quân lính bên dưới khuôn viên. Rồi thình lình có một vật gì đó đập mạnh vào gáy cổ, nàng thoáng đau rồi sau đó không còn hay biết gì nữa.
Giờ nàng mới biết mình bị người ta đánh lén từ phía sau lưng, người đó còn là tướng quân mà hai tên gác ngục này vừa nói. Nhưng điều làm nàng sốc hơn đó chính là tại sao tên tướng quân kia có thể thuận lợi tiếp cận phía sau lưng mà nàng không hề hay biết, võ công của tên tướng quân này lợi hại đến vậy sao, cao hơn nàng gấp nhiều lần, chỉ trách lúc đó nàng đã quá khinh người? Nếu nàng chịu đề phòng, chịu quan sát xung quanh một chút đã không rơi vào kết cục như bây giờ. Hiện tại làm sao để thoát khỏi đây?
Tiểu cô nương lam sắc gượng ngồi dậy, dáo dác nhìn quanh tối tăm ẩm thấp, tiếng nói của hai tên ngục tốt lần nữa vang lên:
"Ừ, hi vọng y chỉ vào trộm đồ đừng liên quan gì đến vụ việc Đại công chúa mất tích, nếu không mạng y khó toàn."
"Cả Tiểu Sương cung nữ theo hầu cận Đại công chúa nữa, không biết còn sống hay đã chết. Nếu còn sống biết khôn, khôn hồn đừng quay về. Bao che chủ tử rời đi, để xảy ra chuyện hiện tại không rõ tung tích Đại công chúa nơi nào, Thần chủ vô cùng tức giận, nàng ta mà ló đầu về đây, chắc chắn bị lăng trì cho đến chết." Lại nói:
"Không biết phe phái nào dám ngang nhiên bắt cóc Đại công chúa của Ngũ Châu - Hoàng muội của Thần chủ? Để ngài ấy phát hiện ra là phe phái nào, ngài ấy nhất định tru di cửu tộc, diệt sạch tộc chúng. Dám động đến Hoàng muội ngài, kẻ này không thiết sống."
Tên ngồi bên phải đưa ly trà lên miệng uống một ngụm rồi khẽ thở dài: "Ây dà, điều tra ra chân tướng lại xảy ra chiến tranh, đến chừng đó quân binh hai phe đều tử thương vô số. Nhưng chịu thiệt hại nặng nề nhất vẫn là người dân đen chúng ta, một người mất tích chưa rõ sống chết ra sao cuối cùng liên lụy đến cả trăm vạn người phải chết thảm. Thật là không công bằng."
"Được rồi nhỏ tiếng chút đi, nghe nói tướng quân sắp sửa đến đây hỏi cung tên thích khách trong kia, để hắn ta nghe được lời này tám cái mạng của ta và ngươi cũng không đủ chết. Cuộc đời này mạnh được yếu thua, làm gì có cái công bằng."
"Thì là vậy, ai biểu chúng ta sinh ra không phải quý tộc mà là thường dân. Mạng chúng ta có chết cũng không ai thèm quan tâm đến."
Hai tên ngục tốt nói rồi thở dài ra một tiếng oán đời. Tiểu cô nương lam sắc nằm trong này lắng nghe tất cả lời của bọn chúng, màng tang rịn đẫm mồ hôi. Quả thật nàng chưa tính đến trường hợp này, nàng chỉ đơn thuần muốn báo tin cho tên Thần chủ kia biết rằng Hoàng muội hắn đã chết, lại không nghĩ tới hắn chưa hề hay biết Hoàng muội của hắn đã chết.
Phải rồi, sự việc ngày đó chỉ có mình nàng và Tiểu Sương chứng kiến. Hắn ở xa xôi ngàn trùng cả một biển nước mênh mông, làm sao biết được sự việc này, và rồi nàng càng không nghĩ tới bước hắn đang cho người âm thầm điều tra tin tức Hoàng muội của hắn. Chưa biết sống chết ra sao hắn đã hùng hổ đòi giết chóc khắp nơi thế này rồi, nếu hắn thật biết Hoàng muội của hắn đã chết thảm, hắn chắc chắn sẽ báo thù, hắn sẽ nổi điên lên mà san bằng cả Nguyệt Thiên quốc, hại đến bao nhiêu mạng người vô tội.
Sinh thời Hoàng muội của hắn vô chấp khảng khái đến vậy, nàng ta chắc chắn không muốn nhìn thấy cảnh dân tộc hai quốc vì nàng mà máu chảy đầu rơi? Nàng ta càng sẽ không giận nàng chuyện biết hung thủ hại nàng ta là ai mà không nói đâu nhỉ?
Còn có, vị chủ tế ngay sau khi xuống tay với Đại công chúa cũng đã tự kết liễu cuộc đời gã, chuyện này có thể âm thầm cho qua được không Dạ Minh Dao? Đợi ta mượn được báu vật của Hoàng huynh nàng, cứu ca ca của ta ra trước đã, sau đó ta và ca ca cùng nhau bàn bạc, xem có nên nói thật cho Hoàng huynh của nàng biết hay không, chớ hiện tại đầu ta rối tung beng, ta không biết nên làm thế nào cho đúng. Nhưng nguy hại đến tính mạng của nhiều người vô tội thì chắc chắn là sai thật rồi, ta nhất định sẽ chọn im lặng, sẽ không báo cho Hoàng huynh của nàng biết nàng đã chết rồi đâu.
Tố Tâm tự vấn lòng, cũng tự hỏi vị công chúa đã chết đôi điều mà nàng cho là lẽ phải. Thình lình có tiếng bước chân nện xuống nền hành lang tiến về phía phòng giam giữ nàng. Tiếng bước chân ngày một gần, hai tên ngục tốt lật đật nhổm mông khỏi ghế ngồi cúi đầu chào hỏi hắn.
Hai tiếng "Tướng quân" truyền đến bên tai, bất giác làm Lạc Tố Tâm rùng mình. Lúc nãy nàng đã nghe hai tên ngục tốt tám chuyện với nhau, nàng biết chắc tên tướng quân này nọ đến đây để tra hỏi mình, tra hỏi thôi mà, vài ba gậy gộc, vài cái đá đấm nhằm nhò gì, một kẻ luyện võ từ nhỏ như nàng, có nội lực hộ thể, nàng chắc chắn sẽ chịu đựng được, nàng chắc chắn sẽ không khai gì hết. Nàng làm lì bọn họ không hỏi ra kết quả ắt phải thả người thôi.
Nghĩ vậy, tiểu cô nương lam sắc nhanh chóng lật người dậy ngồi tựa sát vào vách tường dựa thế để lấy chút bình tĩnh đối kháng với tên tướng quân hỏi cung.
Lạc Tố Tâm ngước mặt nhìn ra, bày cái dáng vẻ tâm cao khí ngạo, nàng nhìn thấy ổ khóa rung động, âm thanh mở khóa sắt vang lên lét két. Phút chốc một vị tướng quân uy mãnh xuất hiện trước tầm mắt mình.
Mặc dù Tố Tâm xưa nay có chút bướng bỉnh, tính tình lại quật cường nhưng nay đang bị trói, ngồi ở thế hạ, ngồi ở trong lao ngục tối tăm, đối mặt lại là một tên nam nhân cao lớn vạm vỡ, ánh mắt đằng đằng sát khí, bội kiếm giắt hông, từng bước vững chãi tiến về phía mình, đến để tra hỏi mình, lòng nàng phút chốc dấy lên chút lạnh. Một giọng nói âm trầm vang lên:
"Ngươi là ai, đến đây có mục đích gì?"
Giọng nói trầm trầm của Kiến Ninh tướng quân vang lên, Tố Tâm nhớ đến lời hai tên ngục tốt lúc nãy nói với nhau, nàng liền thấp giọng:
"Ta đến đây trộm đồ."
"Trộm đồ?" Chân mày Kiến Ninh khẽ nhíu lại:
"Ngươi trộm đồ gì?"
"Báu vật?"
"Báu vật gì?"
"Thì là báu vật nhìn xa vạn dặm, không phải Thần chủ của các ngươi có đầy một kho sao, ta chỉ muốn mượn hắn một cái để dùng, chỉ có vậy thôi các ngươi cũng bắt ta vào đây để mà làm gì. Ta nói các ngươi hay, lão tử đây ăn uống rất nhiều, các ngươi bắt nhốt phải nuôi cơm ngày ba bữa, chi bằng chóng thả lão tử đi đi a."
Lại nói: "Nhân tiện cũng đã tới đây rồi, phiền các ngươi thông truyền một tiếng, lão tử muốn mượn báu vật của chủ nhân các người dùng tạm một chút, dùng xong sẽ trả lại liền. Các ngươi mau đi thông truyền nhanh lên, lão tử ta chịu thiệt thòi một chút, tạm ở đây đợi, mau đi đi."
Tố Tâm thản nhiên đáp lời, giọng điệu ngang tàng, lại không nhìn lại xem cái thân phận của mình đang đứng ở dạng nào. Một tên thích khách nhỏ thó đen đúa nửa đêm đột nhập thần cung, còn xem mình là khách quý viếng thăm, còn ngang nhiên mở miệng hỏi mượn đồ, mượn báu vật ấy chứ, đúng là cái kiểu ngông cuồng tự đại của tuổi mới lớn.
Hoặc tướng quân nghe thiếu niên xấu xí nói chưa hết câu, mặt đã nóng lên, vươn tay bóp chặt đôi gò má đen đúa kia vào với nhau, nhíu mày hừ lạnh:
"Ngươi tưởng Thần Chủ Ngũ Châu là ai, muốn gặp liền gặp, còn có báu vật nhìn xa vạn dặm gì đó, một cái cũng không có chứ đừng nói đầy kho, ngươi nghe tin tức này từ đâu ăn nói xằng bậy nhảm nhí. Hay là ngươi cố tình trêu đùa bản tướng, lấp liếm lí do thực sự ngươi đến đây. Nói, ngươi rốt cuộc đột nhập vào đây có mục đích gì, còn mở miệng ăn nói nhảm nhí, bản tướng cắt lưỡi ngươi xuống."
Hoặc Kiến Ninh trừng mắt nhìn thiếu niên đen đúa, tay càng hạ lực đến chặt, ấn sâu vào gò má người ta đến hóp lại đau điếng. Bất quá, chút đau điếng này không nhằm nhò gì với Lạc Tố Tâm, nàng chỉ bàng hoàng nhận ra một điều: Thì ra Tiểu Sương kia đã lừa dối mình, nàng ta vì muốn mình đưa về Hỉ Tích diện thánh, không tiếc thề độc, nói năng như thật. Nói báu vật nhìn xa vạn dặm đầy cả kho đụn, chỉ trách nàng đã quá tin tưởng nàng ta, báu vật gì mà nhìn xa vạn dặm trên đời làm gì có bao giờ. Nàng thật quá hồ đồ.
Đêm nay lẻn vào thần cung này chẳng những công cốc còn bị bắt giam, hy vọng cứu ca ca ra ngoài tan bành theo mây khói rồi.
Không còn lí do gì nấn ná lại nơi này, giờ phải chóng tìm cách ra khỏi đây, hy vọng cuối cùng của tiểu cô nương lam sắc chính là quay về Vân Thiên Sơn, cậy chủ quản, chỉ còn có người ấy mới giúp được cho nàng, đem ca ca về lại với nàng như lúc ban đầu.
Nghĩ vậy, tiểu cô nương lam sắc bèn cất tiếng nói trong khó nhọc khi hai gò má đang bị bóp hóp vào nhau: "Ta đã nói rồi, ta nghe dân chúng đồn đại ở đây có nhiều báu vật nên nổi lòng tham muốn đến trộm một món, nhưng ta vẫn chưa có trôm được cái gì hết, đã bị các ngươi bắt giam vào đây, hiện tại lời đáng khai ta cũng đã khai ra, các ngươi có thể thả ta ra rồi chứ?"
"Hảo, tạm cho là ngươi đến đây tìm châu báu, ngươi ở nơi nào của phương Nam?"
"Bích Xuyên." Không thể nói mình đến từ Vân Thiên Sơn. Tội trộm đồ đó, vô cùng mất mặt, đến tai chủ quản chẳng những không đề nghị chủ quản giúp đỡ cứu ca ca ra ngoài được, mà còn bị đánh gãy hai chân, sau đó trục xuất ra khỏi Vân Thiên Sơn nữa không biết chừng. Nghĩ vậy Lạc Tố Tâm liền nói chớ đi là mình từ Bích Xuyên phương Nam đến.
Nghe vậy hai tên ngục tốt kêu lên, nhìn thiếu niên xấu xí bằng ánh mắt mừng rỡ như nhìn thấy đồng hương: "Ngươi từ Bích Xuyên đến thật sao, ngươi ở chỗ nào của Bích Xuyên, trấn Mộc hay trấn Đoài? Bọn ta cũng từ Bích Xuyên đến nè, cha mẹ ngươi tên gì, nói ra đi không chừng chúng ta cũng có quen biết nhau?"
Lạc Tố Tâm mở to mắt nhìn chúng trân trân, trong lòng rít gào mắng chửi: Ngũ Châu này có cần nhỏ bé đến vậy không, lão nương đã nói dối nơi ở còn đụng phải hai tên lang băm này vơ bừa hàng xóm láng giềng, không khéo lộ tung tích mất thôi. Lại nói thảo nào lúc nãy bọn chúng cũng nói với nhau bằng tiếng Nam phương, thì ra đều từ Nam phương mà đến.
Tiểu cô nương lam sắc chỉ là nói bừa một huyện của Nam phương, chưa từng đến Bích Xuyên bao giờ, nào có quen biết ai, nào có biết Bích Xuyên có những trấn, thôn, lý nào, cái này không thể mở miệng nói bừa.
Nàng đang lúng túng há miệng mắc quai, Hoặc Kiến Ninh đã quay qua trừng mắt nhìn hai tên ngục tốt một cái, rõ hắn đang hỏi cung tên thích khách này, bọn chúng lại chen vào nhận thân. Thật vô lễ!
Biết sợ, chúng vội vàng dịch ra sau mấy bước, cúi thấp đầu xuống không dám nhìn hắn nữa, hắn mới quay đầu lại không truy cứu chúng. Ánh mắt hắn dừng trên gương mặt tên thích khách, hai ngón tay bóp gò má đen đúa kia bấy giờ mới nới lỏng ra một chút, trầm giọng hỏi tiếp:
"Trấn ngươi ở?"
"Trấn Đoài."
"Tên của ngươi?"
"Cẩu Thập."
Chỉnh sửa cuối: