Bài viết: 18 




[Chương 1 ] [/Tạm Biệt Kị Sĩ Của Em ]
An An, đi học thôi.
Đáp lại tiếng gọi của Dạ Thần ngoài cửa, Hiểu An đeo cặp bước ra. Hai người là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ nhỏ, học chung một trường và cũng hẹn sẽ vào chung trường đại học.
Mỗi sáng, Dạ Thần đều qua gọi Hiểu An đi học, buổi chiều lại cùng nhau trở về. Bạn bè ai cũng ngầm hiểu họ là một đôi.
Hiểu An học lớp 12A1, Dạ Thần 12A7, chỉ cách nhau một khoảng hành lang ngắn. Buổi sáng lên lớp, buổi trưa cùng ăn cơm ở căn tin, buổi chiều học ở thư viện. Cứ lặp đi lặp lại như thế, gần như mỗi ngày. Riêng chiều thứ 6, Dạ Thần sẽ ra sân chơi bóng rổ, Hiểu An sẽ chờ đưa nước cho anh. Dạ Thần cao ráo, điển trai, học tốt, chơi thể thao giỏi, là một trong những nam thần của trường. Có rất nhiều cô gái muốn đưa nước, anh chỉ uống mỗi nước mà cô đưa. Hiểu An rất vui vì điều đó. Anh đẹp trai nên thu hút các cô gái cũng là điều bình thường, anh vẫn luôn giữ khoảng cách, chỉ gần gũi với mình cô. Cô cũng xinh xắn, học giỏi, lại cùng lớn lên bên nhau, nên chút tự tin này cô cũng có.
Thứ hai đầu tuần, lớp cô có học sinh mới chuyển trường, Ái Lan. Một cô gái cá tính với mái tóc ngắn, cổ đeo dây chuyền dạng xích, đeo một bên khuyên tai, có vẻ hơi nổi loạn. Khi giáo viên chủ nhiệm giới thiệu xong, và bảo cô ấy làm quen với cả lớp, cô ấy chỉ giơ tay, nhếch môi và chọn chỗ ngồi góc cuối lớp:
Tôi là Ái Lan, chào!
Thầy và cả lớp hơi ngỡ ngàng, nhưng có lẽ tính cách cô ấy là vậy, nên ai cũng cười xòa chào cô ấy.
Trưa hôm ấy, Dạ Thần qua lớp Hiểu An như mọi lần để cùng cô ra căn tin. Anh thấy Ái Lan, cô ta liếc hai người một cái, mỉa mai rồi bỏ đi: "Bồ à, đẹp trai đấy, yêu thật hay chơi bời" khiến cô thấy bực mình, muốn kéo cô ta lại nói cho ra lẽ nhưng Dạ Thần ngăn cô lại:
Thôi bỏ đi An An, chấp với loại người đấy làm gì, nhìn đã thấy không phải người tử tế. - Nhưng mà mình tức lắm, cái miệng cô ta đúng là thèm đòn
Dạ Thần cười xoa đầu cô:
Thôi đừng tức giận nữa mà, giận mau già, đi ăn thôi, ăn là quên hết chuyện không vui nè.
Nói rồi kéo cô về phía căn tin.
Mấy ngày sau đó, trong lớp, cô tập trung học, cũng không thèm để ý đến Ái Lan. Cô nàng đấy đến lớp chỉ ngủ hoặc lơ đãng nhìn ra ngoài trời. Lúc đầu các giáo viên còn nhắc nhở, sau cũng mặc kệ, miễn không gây ồn ào trong lớp.
Cuối tuần, khi cô và Dạ Thần đến sân bóng rổ đã thấy ở đây tập trung một nhóm người. Ở trên sân, Ái Lan đang chơi với mấy người bạn của Dạ Thần trong đội bóng. Cô ta khéo léo lách qua vài người, nhận bóng từ một cậu bạn và nhảy lên, quăng bóng vào rổ. Cô không ngờ, cô ta cũng biết chơi bóng rổ, và có vẻ như chơi cũng khá giỏi.
Dạ Thần, mau mau vào sân. Cậu có đối thủ rồi. Mau, cho cô ta biết ai mới lợi hại nào.
Các đồng đội hối hả gọi Dạ Thần, anh cũng vội đưa khăn cho cô giữ rồi chạy vào sân.
Trên sân chia làm hai đội, Dạ Thần và Ái Lan ở hai bên đối đầu. Anh nhanh nhẹn, mạnh mẽ. Ái Lan thì khéo léo. Hai người kèm sát nhau. Cứ mỗi khi anh giữ bóng, cô ta bám theo cản đường buộc anh phải chuyền bóng cho đồng đội. Còn khi người khác giữ bóng, cô ta mặc kệ, giống như là chỉ nhằm vào mỗi anh, không cho anh ghi điểm. Kết thúc trận đấu, đội anh vẫn thắng. Ái Lan tươi cười, chìa tay với anh:
- Dạ Thần, đúng là danh xứng với thực, tôi nhận thua. Các anh thắng rồi, có thể mời chúng tôi đi ăn mừng sau trận đấu không?
Đi thôi, đi thôi
Tất cả các thành viên đều vui vẻ. Đi ăn sau mỗi trận đấu là thói quen của mọi người. Mỗi lần như vậy, Hiểu An luôn được Dạ Thần kéo theo. Cô là cô gái duy nhất. Nhưng hôm nay có thêm một người, Ái Lan.
Trong bữa ăn, không biết vô tình hay cố ý, Ái Lan chen ngồi cạnh Dạ Thần, còn cố ý gắp đồ ăn cho anh. Tuy anh lịch sự từ chối, nhưng cô vẫn còn thấy khó chịu trong lòng. Ái Lan như không hiểu, cố ý khiêu khích:
Hình như sự có mặt của tôi hôm nay làm Hiểu An không vui. Chắc bình thường cô ấy là công chúa duy nhất. Tôi không có ý tranh giành "các kị sĩ" của cô đâu, nên Hiểu An đừng giận nhé!
"Ồ, Hiểu An không phải người như vậy đâu, cô ấy rất thân thiện". Hải Phong, bạn thân của Dạ Thần lên tiếng.
Thật sao, thế mà làm nãy giờ tôi cứ sợ Hiểu An sẽ giận tôi, không cho các cậu chơi với tôi cơ đấy. Không có thì tốt rồi. Thế từ nay chúng ta là bạn. Có chơi bóng, nhớ hú tôi nhé, anh em tốt.
Nói rồi Ái Lan sảng khoái nâng ly nước ngọt uống cạn. Nhóm bạn hồ hởi reo hò:
Sảng khoái, lần đầu thấy một cô gái như tính cách mạnh mẽ như thế này. Anh em tốt!
Dạ Thần cũng mỉm cười giơ ly lên. Chỉ có Hiểu An là khẽ cười gượng, cảm thấy có một nỗi bất an mơ hồ. Có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi.
Cuối buổi, có người đề nghị đưa Ái Lan về. Cô ta chỉ cười lớn đáp:
Tôi không phải người con gái yếu đuối mà cần ai bảo vệ, các cậu đưa Ái Lan về đi kìa, cô ấy nhìn mong manh như búp bê sứ dễ vỡ đấy
Cả nhóm cười vì lời nói đùa ấy, Dạ Thần nắm tay cô, khẽ chau mày:
An An không phải búp bê sứ dễ vỡ, cô ấy là công chúa xinh đẹp, và tôi là kị sĩ bảo vệ, chăm sóc cô ấy.
Cô ngẩn người vì câu nói của anh và thấy lòng thật ấm áp, nỗi bất an khi nãy dường như tan biến. Cô nhìn anh mỉm cười.
Thôi thôi, tôi xin lỗi được chưa? Hai người thôi phát cơm chóa đi. Tôi đi trước đây
Nói xong, Ái Lan giơ tay chào rồi quay lưng đi.
Dạ Thần với cô cũng chia tay các chàng trai khác rồi đi về. Trên đường, anh khẽ nói:
An An, mình sẽ mãi là kị sĩ của cậu
Cô nhìn anh nở nụ cười hạnh phúc.