Chương 65
"Bày binh bố trận của bọn người man di mọi rợ hầu nhưng đều thuộc một khuôn mẫu, sach sử từng nói, lũ người di man hung hiểm ác trá thường sống từng đàn, chúng không khác gì những con thú hoang không thoát khỏi tật sống hoang dại, chúng như lũ sói vây con mồi trong vòng chiến, chỉ chờ con mồi sơ xuất, chúng tất được một bữa thịnh soạn."
Hắn nói xong lại suy nghĩ một chập lại nói: "Tuy vậy nhưng trong các sách sử lại chưa từng đề cập đến Tân Cương, Tân Cương nhiều năm giữ mình, không xuất không nhập, giao du cũng ít, đều một bộ ta không phạm ngươi ngươi cũng đừng nên phạm ta, vì thế đối với Tân Cương như đang nói đến một thế ngoại đào nguyên chưa ai dám khai phá."
"Nếu như nhất định phải đoán trẫm hy vọng lần này nên là Tân Cương, vạn vạn không nên là Tây Nhung."
Huyền Ngọc khó hiểu hỏi hắn, hắn không nhanh không chậm lục lọi một góc, tìm ra một tấm bản đồ nói: "Đây là địa đồ sơ khai của Hoa Hạ* ta."
Hoa Hạ*: cách gọi Trung Quốc thời xưa.
"Tân Cương to lớn tiếp giáp lại là Tây Nhung cùng Tiên Xu, nếu thật sự là Tân Cương, thứ nhất chúng cách xa Tiên Xu hơn Tây Nhung, đường cấp lương thực cũng phải qua Tây Nhung, lũ người mọi rợ Tây Nhung không dễ đàm phán, nếu để đến khi đàm phán xong chỉ sợ Tiên Xu đã từ thế bị động sang thế chủ động tấn công lại bọn chúng."
Huyền Ngọc nhìn địa đồ có hơi nhức mắt, y hiểu trong thời cục như bây giờ thì mấy thứ đồ như vậy đã được coi là tân tiến nhất, nhưng khi y nhìn vào lại không nhận ra nổi, không kìm được trong lòng nói ra một câu 'Đất nước tỉ dân Trung Hoa ta đây sao?'
Nhìn rồi lại nhìn, bên tai vẫn là Hạo Phong Niên thao thao bất tuyệt, Huyền Ngọc đột nhiên hỏi: "Vậy thứ hai là gì?"
Y đợi một lúc không thấy ai đáp lại mình, tầm mắt lúc này mới hướng lên, chính diện nhìn vào Hạo Phong Niên, hắn ấp úng nói: "Cái này...này, này ta vẫn chưa nghĩ ra."
Y thật sự muốn hạ lại cho hắn thuật ly hồn hắn từng chúng, thật sự tên này ngứa đòn rồi.
Rồi lại nhìn vào địa độ, cuối cùng không nhịn nổi bỏ lại một câu: "Tên nào vẽ ra cái địa đồ này liền cho người lôi ra xử trảm đi!" rồi cầm bút bắt đầu nhớ lại rồi vẽ ra.
Hạo Phong Niên nhìn y vẽ có chút loạn tự nghĩ một dải đất to như vậy, người xưa dò đường tìm lối, có thể vẽ ra đã là được mọi người kêu một tiếng đại danh đỉnh đỉnh, bây giờ đến đời hắn lại được chứng kiến cảnh họa đại địa đồ không khỏi lóa mắt, chưa nói đến y là vừa nhắm mắt vừa vẽ, người xưa nếu có sống lại, được chứng kiến cảnh này cũng phải xưng một tiếng thần với y.
Y vẽ phải mất nửa canh giờ, địa đồ lúc này phóng đại còn to hơn địa đồ vừa rồi, không chỉ vậy y còn vẽ ra đường ranh giới giữa Hoa Hạ và các nước khác, còn vẽ cả ranh giới với các thuộc địa khác nhau, địa đồ chỉ lớn bằng vậy mà được Huyền Ngọc chia thành nhiều mảnh, đem so ra cùng với địa đồ cũ còn muốn rõ ràng hơn nhiều, Hạo Phong Niên có chút cảm khái.
Vẽ xong tất cả, lúc này Huyền Ngọc mới nhìn rõ vấn đề nói với Hạo Phong Niên: "Đại địa này, trận địa này không sớm thì muộn nhất đỉnh phải diễn ra, nếu bắt buộc phải chọn ta nguyện ý lần này nên là Tây Nhung, Tân Cương này chỉ lo khó lòng mà an phận nữa."
Hạo Phong Niên thấy địa đồ mới này có chút không thuận mắt nhưng một hồi liền quen rồi, lúc này nhìn đại địa rõ hơn, nhưng vấn đề vẫn khuất tầm mắt khiến hắn hỏi: "Quốc sư mắt mờ sao?"
"Nếu là Tây Nhung chúng ta sẽ khó phòng, lũ người man rợ đó có thể chiếm được Tiên Xu đã là bảy phần chắc, không những thế, trong triều ta cũng đã được hắn gắn tai mắt nếu thật sự mọi sự như lời quốc sư nói thì nói xem ta nên phòng thế nào?"
Huyền Ngọc giật mình chỉ vào địa đồ hỏi: "Chậm đã, Tây Nhung này..?"
Trung Dung lên tiếng trả lời: "Là Tề Nam quốc."
Y tuy nghe nói Tề Nam bên cạnh là Tiên Xu quốc, nhưng chưa một lần nhìn địa đồ thành thử khi biết được Tây Nhung là Tề Nam y thật sự muốn gói ghém đồ đạc bỏ đi rồi, tại sao lại xuất hiện trận địa đau trứng như vậy, còn có công đạo hay không? Thà rằng kệ bà nó cho xong!
Nghĩ là thế, nhưng mọi sự lần này Tân Cương đã tính hết chỉ chờ một ngọn gió đông, đã đến nước này làm sao có thể mặc cho lũ người này làm loạn?
Y nói: "Lần này thật sự phải là Tân Cương rồi." rồi lại nói nhẩm trong miệng 'Ngu quốc tuy nhỏ nhưng lại là lá chắn, nếu phá đi, tất đương môi hở răng lạnh.'*
Là một điển cố*: Tấn Hiến Công mượn đường Ngu quốc sang tấn công Quắc quốc.
Hạo Phong Niên thấy Huyền Ngọc nói vậy không khỏi tự mãn, ra oai: "Còn không phải sao? Có như thế mới có được đường tiến lui."
Huyền Ngọc nghiêm mặt, sắc mặt trầm xuống, không nhìn hắn mà nói: "Hoàng thượng, như người vừa nói, Tây Nhung Tề Nam quốc không dễ bàn bạc, nhưng nếu Tân Cương cho họ miếng mồi béo bở là một nửa Tiên Xu quốc, ngài nghĩ xem chúng có đồng ý cho Tân Cương mượn đường tấn công Tiên Xu không?"
Hạo Phong Niên nghe vậy lại thật sự dùng suy nghĩ chuyên sâu mà phỏng đoán, cuối cùng cho ra kết luận: "Nếu thật sự lực là Tân Cương tự bỏ, cầu là Tây Nhung tự làm, tất nhiên Tây Nhung sẽ là ngồi không ăn bám, như vậy không phải tốt sao? Có điều gì lại không đồng ý."
Huyền Ngọc gật gù nói: "Ngay cả ngài cũng nghĩ vậy, thì tất nhiên nhưng lũ mọi rợ kia cũng nghĩ vậy. Nhưng nếu tất cả mọi việc đã ổn thỏa, Tiên Xu đã trở thành nửa thuộc địa của Tân Cương lẫn Tây Nhung, Tây Nhung mất cảnh giác với Tân Cương, Tân Cương liền trở mặt trực tiếp công thành Tây Nhung Tề Nam, không cần nghĩ, Tề Nam chính là mười phần bại, lúc đó Đại Hạo có thể thoát khỏi nanh vuốt của Tân Cương sao?"
"Cho nên nói, nếu muốn chọn, ta sẽ chọn Tây Nhung Tề Nam hơn là Tân Cương. Ngài nghĩ thế nào."
Sắc mặt Hạo Phong Niên trực tiếp xám xịt, không nghĩ ra câu trả lời, trong điện lớn như vậy lại không có ai nói chuyện, một mảnh lăng không như vậy duy trì một lúc lâu Hạo Phong Niên mới lên tiếng: "Vậy theo quốc sư ta nên làm gì mới tốt?"
Huyền Ngọc nãy giờ suy tư cũng không ra cái gì có thể thoát khỏi tình thế này, thở dài một hơi mới nói: "Bây giờ chỉ sợ đàm phán giữa Tề Nam và Tân Cương đã xong xuôi, chúng chỉ sợ sắp ra ta rồi, muộn thì hai ba tháng, chóng một chút thì một tháng. Hiện tại Tiêu Xu chúng đã có thể tự do đi lại như chốn không người việc này chỉ sợ...ta cũng không dám chắc."
"Có điều nếu đã không thể thay đổi thì chỉ có thể xuôi theo thế cuộc, thay đổi vào phút chót, lấy bất biến ứng vạn biến*. Biết đâu thế cục cũng không thể không xoay nổi mình."
Lấy bất biến ứng vạn biến*: đem cái không thay đổi để đối phó với muôn sự thay đổi.
Nói xong liền phân phó: "Ba người các ngươi trước tiên nghỉ ngơi ít lâu, đợi vết thương phục hồi liền lập tức thúc ngựa về phía Tiên Xu trông coi tình hình, nếu biến cố có thể xảy ra trong một tháng liền cầm thứ này phát lên trời, màu đỏ là khẩn cấp, màu xanh chính là không phải vội." vừa nói y vừa lấy trong hầu bao hai chiếc pháo bông rất bình thường.
Trung Dung tiến lên nhận, lại có chút ngốc lăng lại nghĩ quốc sư là bị bệnh hay sao, một thứ pháo bông bắn lên có thể nhìn bao xa? Chưa nói từ kinh thành đến Tiên Xu phải tính đoạn đường bằng ngày tháng, quốc lại nói cứ bắn lên người ở kinh thành liền nhìn thấy? Có điên không vậy?
Hắn dặt dè hỏi: "Thứ này sao quốc sư? Liệu dùng thứ này có ổn không?"
Huyền Ngọc không vui khi có người chê đồ của mình tầm thường, liền nhíu mày nói: "Không dùng thứ này chẳng lẽ phải dùng bồ câu đưa thư? Nếu không dùng thứ này phỏng chừng khi chúng ta tới cứu giá thì Tiên Xu đã có thể bị xóa tên trên địa đồ rồi. Ngươi yên tâm, thứ này không tầm thường, còn có thể đốt một làng cháy rụi không còn một mống."
Hạo Phong Niên lại thấy không hợp lý lắm, nói cho cùng Tiên Xu cũng không phải địa đạo phụ thuộc vào Đại Hạo, hắn không gấp cũng là điều bình thường, chẳng qua nếu Tiên Xu mất rồi, thì ngang với việc Đại Hạo mất đi hai tầng lá chắn, củng cố cho việc Tân Cương vươn móng vuốt đến Đại Hạo làm hại con dân hắn mới khiến hắn chú ý một chút. Việc này cũng giống như ví Đại Hạo là hiệp khách qua đường, trông thấy Tiên Xu nguy nan liền ra tay tương trợ.
Hạo Phong Niên: "Nói đi nói lại thì khi mấy người Trung Dung có phát tín hiệu, Đại Hạo ta cũng phải mất ít nhất một tháng mới có thể tới cứu bọn họ. Huyền Ngọc, có phải ngươi tính sai rồi không?"
Y không nhìn hắn mà trả lời: "Tiên Xu dù có mất đi vị quân chủ vô dụng thì tướng tài của họ vẫn còn đấy, ít nhất họ cũng phải cầm chân được lũ người mọi rợ này một tháng, đến lúc đấy Đại Hạo đem quân viện trợ, quân chủ Tiên Xu cũng sẽ xuôi theo thôi, thậm chí có thể sau này hai nước còn dĩ hòa vi quý *."
Dĩ hòa vi quý *: sống chan hòa, yêu thương, nhường nhịn vì lợi ích chung.
Hạo Phong Niên vậy lại không phục, nói: "Phục Tân Cương cũng là phục, phục Đại Hạo cũng là phục, quốc sư vì sao chắc chắn quân chủ Tiên Xu sẽ chọn phục Đại Hạo?"
Huyền Ngọc điên rồi, liền không suy nghĩ quăng cây bút trên tay xuống nói: "Là vì như ngài đã nói, Tân Cương khó dò, một lòng như góa phụ thủ tiết, không giao du với ai, hạng người này đến cả Tây Nhung Tề Nam cũng bắt tay thì còn là hạng tốt đẹp sao? Quân chủ Tiên Xu chỉ nhất thời ngu muội, không hề mù!" y vừa nói vừa ép sát Hạo Phong Niên đến góc tường, hắn không cản lại được y chỉ có thể bị y chèn ép.
Y không tiếc đâm chọc hắn một câu: "Là quân chủ mà không có lòng tin với giang sơn của mình chính là điều tối kỵ, ngài làm như vậy chẳng khác nào lung lay lòng quân."
Tròng mắt y đỏ lòm khiến Hạo Phong Niên nhìn mà có chút rùng mình, vội giải hòa với y: "Được rồi, được rồi. Là trẫm nói sai, quốc sư dạy bảo rất đúng. Tiếp...tiếp theo nên làm thế nào?"
Huyền Ngọc lúc này mới hạ hỏa, lại tiếp tục phân phó: "Ngài kêu Lưu Bảo triệu tập gấp Thái uy, cùng mấy vị tướng quân lão luyện việc bày binh bố trận, đến Dưỡng Tâm Điện bàn đại sự. Nhớ kỹ chuyện này phải bí mật."
Hắn nói xong lại suy nghĩ một chập lại nói: "Tuy vậy nhưng trong các sách sử lại chưa từng đề cập đến Tân Cương, Tân Cương nhiều năm giữ mình, không xuất không nhập, giao du cũng ít, đều một bộ ta không phạm ngươi ngươi cũng đừng nên phạm ta, vì thế đối với Tân Cương như đang nói đến một thế ngoại đào nguyên chưa ai dám khai phá."
"Nếu như nhất định phải đoán trẫm hy vọng lần này nên là Tân Cương, vạn vạn không nên là Tây Nhung."
Huyền Ngọc khó hiểu hỏi hắn, hắn không nhanh không chậm lục lọi một góc, tìm ra một tấm bản đồ nói: "Đây là địa đồ sơ khai của Hoa Hạ* ta."
Hoa Hạ*: cách gọi Trung Quốc thời xưa.
"Tân Cương to lớn tiếp giáp lại là Tây Nhung cùng Tiên Xu, nếu thật sự là Tân Cương, thứ nhất chúng cách xa Tiên Xu hơn Tây Nhung, đường cấp lương thực cũng phải qua Tây Nhung, lũ người mọi rợ Tây Nhung không dễ đàm phán, nếu để đến khi đàm phán xong chỉ sợ Tiên Xu đã từ thế bị động sang thế chủ động tấn công lại bọn chúng."
Huyền Ngọc nhìn địa đồ có hơi nhức mắt, y hiểu trong thời cục như bây giờ thì mấy thứ đồ như vậy đã được coi là tân tiến nhất, nhưng khi y nhìn vào lại không nhận ra nổi, không kìm được trong lòng nói ra một câu 'Đất nước tỉ dân Trung Hoa ta đây sao?'
Nhìn rồi lại nhìn, bên tai vẫn là Hạo Phong Niên thao thao bất tuyệt, Huyền Ngọc đột nhiên hỏi: "Vậy thứ hai là gì?"
Y đợi một lúc không thấy ai đáp lại mình, tầm mắt lúc này mới hướng lên, chính diện nhìn vào Hạo Phong Niên, hắn ấp úng nói: "Cái này...này, này ta vẫn chưa nghĩ ra."
Y thật sự muốn hạ lại cho hắn thuật ly hồn hắn từng chúng, thật sự tên này ngứa đòn rồi.
Rồi lại nhìn vào địa độ, cuối cùng không nhịn nổi bỏ lại một câu: "Tên nào vẽ ra cái địa đồ này liền cho người lôi ra xử trảm đi!" rồi cầm bút bắt đầu nhớ lại rồi vẽ ra.
Hạo Phong Niên nhìn y vẽ có chút loạn tự nghĩ một dải đất to như vậy, người xưa dò đường tìm lối, có thể vẽ ra đã là được mọi người kêu một tiếng đại danh đỉnh đỉnh, bây giờ đến đời hắn lại được chứng kiến cảnh họa đại địa đồ không khỏi lóa mắt, chưa nói đến y là vừa nhắm mắt vừa vẽ, người xưa nếu có sống lại, được chứng kiến cảnh này cũng phải xưng một tiếng thần với y.
Y vẽ phải mất nửa canh giờ, địa đồ lúc này phóng đại còn to hơn địa đồ vừa rồi, không chỉ vậy y còn vẽ ra đường ranh giới giữa Hoa Hạ và các nước khác, còn vẽ cả ranh giới với các thuộc địa khác nhau, địa đồ chỉ lớn bằng vậy mà được Huyền Ngọc chia thành nhiều mảnh, đem so ra cùng với địa đồ cũ còn muốn rõ ràng hơn nhiều, Hạo Phong Niên có chút cảm khái.
Vẽ xong tất cả, lúc này Huyền Ngọc mới nhìn rõ vấn đề nói với Hạo Phong Niên: "Đại địa này, trận địa này không sớm thì muộn nhất đỉnh phải diễn ra, nếu bắt buộc phải chọn ta nguyện ý lần này nên là Tây Nhung, Tân Cương này chỉ lo khó lòng mà an phận nữa."
Hạo Phong Niên thấy địa đồ mới này có chút không thuận mắt nhưng một hồi liền quen rồi, lúc này nhìn đại địa rõ hơn, nhưng vấn đề vẫn khuất tầm mắt khiến hắn hỏi: "Quốc sư mắt mờ sao?"
"Nếu là Tây Nhung chúng ta sẽ khó phòng, lũ người man rợ đó có thể chiếm được Tiên Xu đã là bảy phần chắc, không những thế, trong triều ta cũng đã được hắn gắn tai mắt nếu thật sự mọi sự như lời quốc sư nói thì nói xem ta nên phòng thế nào?"
Huyền Ngọc giật mình chỉ vào địa đồ hỏi: "Chậm đã, Tây Nhung này..?"
Trung Dung lên tiếng trả lời: "Là Tề Nam quốc."
Y tuy nghe nói Tề Nam bên cạnh là Tiên Xu quốc, nhưng chưa một lần nhìn địa đồ thành thử khi biết được Tây Nhung là Tề Nam y thật sự muốn gói ghém đồ đạc bỏ đi rồi, tại sao lại xuất hiện trận địa đau trứng như vậy, còn có công đạo hay không? Thà rằng kệ bà nó cho xong!
Nghĩ là thế, nhưng mọi sự lần này Tân Cương đã tính hết chỉ chờ một ngọn gió đông, đã đến nước này làm sao có thể mặc cho lũ người này làm loạn?
Y nói: "Lần này thật sự phải là Tân Cương rồi." rồi lại nói nhẩm trong miệng 'Ngu quốc tuy nhỏ nhưng lại là lá chắn, nếu phá đi, tất đương môi hở răng lạnh.'*
Là một điển cố*: Tấn Hiến Công mượn đường Ngu quốc sang tấn công Quắc quốc.
Hạo Phong Niên thấy Huyền Ngọc nói vậy không khỏi tự mãn, ra oai: "Còn không phải sao? Có như thế mới có được đường tiến lui."
Huyền Ngọc nghiêm mặt, sắc mặt trầm xuống, không nhìn hắn mà nói: "Hoàng thượng, như người vừa nói, Tây Nhung Tề Nam quốc không dễ bàn bạc, nhưng nếu Tân Cương cho họ miếng mồi béo bở là một nửa Tiên Xu quốc, ngài nghĩ xem chúng có đồng ý cho Tân Cương mượn đường tấn công Tiên Xu không?"
Hạo Phong Niên nghe vậy lại thật sự dùng suy nghĩ chuyên sâu mà phỏng đoán, cuối cùng cho ra kết luận: "Nếu thật sự lực là Tân Cương tự bỏ, cầu là Tây Nhung tự làm, tất nhiên Tây Nhung sẽ là ngồi không ăn bám, như vậy không phải tốt sao? Có điều gì lại không đồng ý."
Huyền Ngọc gật gù nói: "Ngay cả ngài cũng nghĩ vậy, thì tất nhiên nhưng lũ mọi rợ kia cũng nghĩ vậy. Nhưng nếu tất cả mọi việc đã ổn thỏa, Tiên Xu đã trở thành nửa thuộc địa của Tân Cương lẫn Tây Nhung, Tây Nhung mất cảnh giác với Tân Cương, Tân Cương liền trở mặt trực tiếp công thành Tây Nhung Tề Nam, không cần nghĩ, Tề Nam chính là mười phần bại, lúc đó Đại Hạo có thể thoát khỏi nanh vuốt của Tân Cương sao?"
"Cho nên nói, nếu muốn chọn, ta sẽ chọn Tây Nhung Tề Nam hơn là Tân Cương. Ngài nghĩ thế nào."
Sắc mặt Hạo Phong Niên trực tiếp xám xịt, không nghĩ ra câu trả lời, trong điện lớn như vậy lại không có ai nói chuyện, một mảnh lăng không như vậy duy trì một lúc lâu Hạo Phong Niên mới lên tiếng: "Vậy theo quốc sư ta nên làm gì mới tốt?"
Huyền Ngọc nãy giờ suy tư cũng không ra cái gì có thể thoát khỏi tình thế này, thở dài một hơi mới nói: "Bây giờ chỉ sợ đàm phán giữa Tề Nam và Tân Cương đã xong xuôi, chúng chỉ sợ sắp ra ta rồi, muộn thì hai ba tháng, chóng một chút thì một tháng. Hiện tại Tiêu Xu chúng đã có thể tự do đi lại như chốn không người việc này chỉ sợ...ta cũng không dám chắc."
"Có điều nếu đã không thể thay đổi thì chỉ có thể xuôi theo thế cuộc, thay đổi vào phút chót, lấy bất biến ứng vạn biến*. Biết đâu thế cục cũng không thể không xoay nổi mình."
Lấy bất biến ứng vạn biến*: đem cái không thay đổi để đối phó với muôn sự thay đổi.
Nói xong liền phân phó: "Ba người các ngươi trước tiên nghỉ ngơi ít lâu, đợi vết thương phục hồi liền lập tức thúc ngựa về phía Tiên Xu trông coi tình hình, nếu biến cố có thể xảy ra trong một tháng liền cầm thứ này phát lên trời, màu đỏ là khẩn cấp, màu xanh chính là không phải vội." vừa nói y vừa lấy trong hầu bao hai chiếc pháo bông rất bình thường.
Trung Dung tiến lên nhận, lại có chút ngốc lăng lại nghĩ quốc sư là bị bệnh hay sao, một thứ pháo bông bắn lên có thể nhìn bao xa? Chưa nói từ kinh thành đến Tiên Xu phải tính đoạn đường bằng ngày tháng, quốc lại nói cứ bắn lên người ở kinh thành liền nhìn thấy? Có điên không vậy?
Hắn dặt dè hỏi: "Thứ này sao quốc sư? Liệu dùng thứ này có ổn không?"
Huyền Ngọc không vui khi có người chê đồ của mình tầm thường, liền nhíu mày nói: "Không dùng thứ này chẳng lẽ phải dùng bồ câu đưa thư? Nếu không dùng thứ này phỏng chừng khi chúng ta tới cứu giá thì Tiên Xu đã có thể bị xóa tên trên địa đồ rồi. Ngươi yên tâm, thứ này không tầm thường, còn có thể đốt một làng cháy rụi không còn một mống."
Hạo Phong Niên lại thấy không hợp lý lắm, nói cho cùng Tiên Xu cũng không phải địa đạo phụ thuộc vào Đại Hạo, hắn không gấp cũng là điều bình thường, chẳng qua nếu Tiên Xu mất rồi, thì ngang với việc Đại Hạo mất đi hai tầng lá chắn, củng cố cho việc Tân Cương vươn móng vuốt đến Đại Hạo làm hại con dân hắn mới khiến hắn chú ý một chút. Việc này cũng giống như ví Đại Hạo là hiệp khách qua đường, trông thấy Tiên Xu nguy nan liền ra tay tương trợ.
Hạo Phong Niên: "Nói đi nói lại thì khi mấy người Trung Dung có phát tín hiệu, Đại Hạo ta cũng phải mất ít nhất một tháng mới có thể tới cứu bọn họ. Huyền Ngọc, có phải ngươi tính sai rồi không?"
Y không nhìn hắn mà trả lời: "Tiên Xu dù có mất đi vị quân chủ vô dụng thì tướng tài của họ vẫn còn đấy, ít nhất họ cũng phải cầm chân được lũ người mọi rợ này một tháng, đến lúc đấy Đại Hạo đem quân viện trợ, quân chủ Tiên Xu cũng sẽ xuôi theo thôi, thậm chí có thể sau này hai nước còn dĩ hòa vi quý *."
Dĩ hòa vi quý *: sống chan hòa, yêu thương, nhường nhịn vì lợi ích chung.
Hạo Phong Niên vậy lại không phục, nói: "Phục Tân Cương cũng là phục, phục Đại Hạo cũng là phục, quốc sư vì sao chắc chắn quân chủ Tiên Xu sẽ chọn phục Đại Hạo?"
Huyền Ngọc điên rồi, liền không suy nghĩ quăng cây bút trên tay xuống nói: "Là vì như ngài đã nói, Tân Cương khó dò, một lòng như góa phụ thủ tiết, không giao du với ai, hạng người này đến cả Tây Nhung Tề Nam cũng bắt tay thì còn là hạng tốt đẹp sao? Quân chủ Tiên Xu chỉ nhất thời ngu muội, không hề mù!" y vừa nói vừa ép sát Hạo Phong Niên đến góc tường, hắn không cản lại được y chỉ có thể bị y chèn ép.
Y không tiếc đâm chọc hắn một câu: "Là quân chủ mà không có lòng tin với giang sơn của mình chính là điều tối kỵ, ngài làm như vậy chẳng khác nào lung lay lòng quân."
Tròng mắt y đỏ lòm khiến Hạo Phong Niên nhìn mà có chút rùng mình, vội giải hòa với y: "Được rồi, được rồi. Là trẫm nói sai, quốc sư dạy bảo rất đúng. Tiếp...tiếp theo nên làm thế nào?"
Huyền Ngọc lúc này mới hạ hỏa, lại tiếp tục phân phó: "Ngài kêu Lưu Bảo triệu tập gấp Thái uy, cùng mấy vị tướng quân lão luyện việc bày binh bố trận, đến Dưỡng Tâm Điện bàn đại sự. Nhớ kỹ chuyện này phải bí mật."