

Con người trong thời đại ngày nay dường như luôn mang trong mình những nỗi hoang mang. Ai cũng tự nhiên đeo lên mình những chiếc mặt nạ để làm vừa lòng xã hội, để bảo vệ mình. Nhưng một lúc nào đó, khi đã quá mệt mỏi với những chiếc mặt nạ, thậm chí lạc lõng vì không mang mặt nạ phù hợp, con người trăn trở: "Liệu ta nên sống thật với bản thể của chính mình hay hòa nhập với cộng đồng bằng cách sắm cho mình một vai diễn hoàn hảo?".
Tôi đã từng cảm thấy rất lạc lõng, sợ hãi khi có cảm giác bản thân không hòa nhập được với cộng đồng mình phải gắn bó. Tôi im lặng, thích học hỏi, thích suy tư và mong ước một tình bạn ấm áp, cảm thông. Ở trong thế giới riêng của mình, tôi cảm thấy mệt mỏi với những câu chuyện phiếm, những trò đùa bỡn, những thói hờn ghen, giả trá.. Nhưng con người là sinh vật xã hội, cảm giác không được chấp nhận, hòa hợp vào cộng đồng thật là buồn bã, khó chịu. Ai cũng nói tôi nên vứt bỏ cái tính hướng nội của mình đi và "chịu chơi" lên. Cùng với đó là áp lực của lời kêu gọi phải tạo dựng mối quan hệ rộng với người khác, đó là lối đi của người thành công, đặt nặng lên hành trình cố gắng trưởng thành của riêng mình. Thế là tôi cố sức gồng lên, cố trở nên quảng giao và năng nổ, cố cười đùa. Nhưng lúc nào cố cũng không tự nhiên, không chân thật và điều đó càng làm tôi khó chịu về mình, tôi nhận ra là cách nhìn của người khác về mình vẫn như thế, thậm chí tệ hơn: Nhạt nhẽo và "giả trân". Cứ như thể cảm giác buồn tủi, cô đơn càng xâm lấn, những ý nghĩ chỉ trích bản thân cũng bắt đầu trở đi trở lại.. Một cơn ác mộng trằn trọc..
Nhưng rồi tôi nhận ra: "Sao mình phải cố làm vừa lòng người khác nhỉ?". Người khác cũng như mình, một cá nhân cá thể đầy những bản sắc riêng biệt. Ai cũng có quyền sống, quyền tự do, sao ta lại ghìm giữ con người mình vào một khuôn khổ nào đó, thậm chí phủ định bản thể của mình để làm vừa lòng thiên hạ. Người khác là gì cơ chứ? Sao mình phải hy sinh như thế? Làm vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Mình cần sự dung nhận của họ đến thế sao? Lúc đó tôi nhiệt thành đồng ý với quan điểm: "Người không chấp nhận những điểm xấu của mình cũng không xứng nhìn thấy những điểm tốt." Mà sống là mình toàn vẹn xấu xa ở đâu chứ? Cùng với đó, tôi hiểu rằng, tình yêu thương là chủ động và tự nguyện cho đi bằng trái tim chân thành. Chỉ có những gì xuất phát từ tận sâu trái tim mới đến được với trái tim. Cố đeo mặt nạ là ta đã cản lối đến với sự đồng điệu thật sự. Những gì gượng gạo, cố ngụy tạo cũng không bền bỉ. Phải, sống trái với mình là khó khăn vô cùng.
Nhưng tôi cũng không muốn vì lí do đó mà an phận, cố thủ với những giới hạn của mình. Giao tiếp là kĩ năng cần thiết để sống trong xã hội và tiến thân trên con đường mình chọn, bởi không có điều gì không tương tác với con người. Nhưng đã là giao tiếp giữa người với người cần phải tự nhiên, chân thành. Học giao tiếp không phải là cố ghi nhớ những bí kíp, thủ thuật mà là hiểu chúng rồi quên chúng đi, bước vào một cuộc trò chuyện bằng cả trái tim chân thành. Người khác không chấp nhận, đồng điệu với mình, không sao, hãy tôn trọng sự khác biệt của nhau. Đến cuối cùng, tôi vẫn đồng ý rằng, mình sống không phải để làm vừa lòng người khác. Nhưng phải sống sao cho không trái với thiên lương, đạo đức. Mà phải nhận thức rõ ràng cái gì là đúng, cái gì là sai để hành xử cho phù hợp và sáng suốt soi chiếu lại mình.
Tôi chia sẻ không phải để trách mình hay trách người, khen mình hay khen người mà muốn đối thoại với chính mình và hi vọng sự đồng cảm từ ai đó ở phương xa. Viết ra những nhận thức, suy nghĩ của mình cũng làm tôi vững vàng hơn trong những buồn tủi, thất vọng, vì dù gì, con người luôn có lúc buồn lòng vì không gắn kết được với người khác. Đó là một phẩm chất đáng yêu của trái tim con người sao?
Tôi đã từng cảm thấy rất lạc lõng, sợ hãi khi có cảm giác bản thân không hòa nhập được với cộng đồng mình phải gắn bó. Tôi im lặng, thích học hỏi, thích suy tư và mong ước một tình bạn ấm áp, cảm thông. Ở trong thế giới riêng của mình, tôi cảm thấy mệt mỏi với những câu chuyện phiếm, những trò đùa bỡn, những thói hờn ghen, giả trá.. Nhưng con người là sinh vật xã hội, cảm giác không được chấp nhận, hòa hợp vào cộng đồng thật là buồn bã, khó chịu. Ai cũng nói tôi nên vứt bỏ cái tính hướng nội của mình đi và "chịu chơi" lên. Cùng với đó là áp lực của lời kêu gọi phải tạo dựng mối quan hệ rộng với người khác, đó là lối đi của người thành công, đặt nặng lên hành trình cố gắng trưởng thành của riêng mình. Thế là tôi cố sức gồng lên, cố trở nên quảng giao và năng nổ, cố cười đùa. Nhưng lúc nào cố cũng không tự nhiên, không chân thật và điều đó càng làm tôi khó chịu về mình, tôi nhận ra là cách nhìn của người khác về mình vẫn như thế, thậm chí tệ hơn: Nhạt nhẽo và "giả trân". Cứ như thể cảm giác buồn tủi, cô đơn càng xâm lấn, những ý nghĩ chỉ trích bản thân cũng bắt đầu trở đi trở lại.. Một cơn ác mộng trằn trọc..
Nhưng rồi tôi nhận ra: "Sao mình phải cố làm vừa lòng người khác nhỉ?". Người khác cũng như mình, một cá nhân cá thể đầy những bản sắc riêng biệt. Ai cũng có quyền sống, quyền tự do, sao ta lại ghìm giữ con người mình vào một khuôn khổ nào đó, thậm chí phủ định bản thể của mình để làm vừa lòng thiên hạ. Người khác là gì cơ chứ? Sao mình phải hy sinh như thế? Làm vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Mình cần sự dung nhận của họ đến thế sao? Lúc đó tôi nhiệt thành đồng ý với quan điểm: "Người không chấp nhận những điểm xấu của mình cũng không xứng nhìn thấy những điểm tốt." Mà sống là mình toàn vẹn xấu xa ở đâu chứ? Cùng với đó, tôi hiểu rằng, tình yêu thương là chủ động và tự nguyện cho đi bằng trái tim chân thành. Chỉ có những gì xuất phát từ tận sâu trái tim mới đến được với trái tim. Cố đeo mặt nạ là ta đã cản lối đến với sự đồng điệu thật sự. Những gì gượng gạo, cố ngụy tạo cũng không bền bỉ. Phải, sống trái với mình là khó khăn vô cùng.
Nhưng tôi cũng không muốn vì lí do đó mà an phận, cố thủ với những giới hạn của mình. Giao tiếp là kĩ năng cần thiết để sống trong xã hội và tiến thân trên con đường mình chọn, bởi không có điều gì không tương tác với con người. Nhưng đã là giao tiếp giữa người với người cần phải tự nhiên, chân thành. Học giao tiếp không phải là cố ghi nhớ những bí kíp, thủ thuật mà là hiểu chúng rồi quên chúng đi, bước vào một cuộc trò chuyện bằng cả trái tim chân thành. Người khác không chấp nhận, đồng điệu với mình, không sao, hãy tôn trọng sự khác biệt của nhau. Đến cuối cùng, tôi vẫn đồng ý rằng, mình sống không phải để làm vừa lòng người khác. Nhưng phải sống sao cho không trái với thiên lương, đạo đức. Mà phải nhận thức rõ ràng cái gì là đúng, cái gì là sai để hành xử cho phù hợp và sáng suốt soi chiếu lại mình.
Tôi chia sẻ không phải để trách mình hay trách người, khen mình hay khen người mà muốn đối thoại với chính mình và hi vọng sự đồng cảm từ ai đó ở phương xa. Viết ra những nhận thức, suy nghĩ của mình cũng làm tôi vững vàng hơn trong những buồn tủi, thất vọng, vì dù gì, con người luôn có lúc buồn lòng vì không gắn kết được với người khác. Đó là một phẩm chất đáng yêu của trái tim con người sao?