Xuyên Không Ta Sao Lại Ở Đây? - Tomoyo

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tomoyo, 15 Tháng mười một 2018.

  1. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 28.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời nói xin lỗi của hắn quá nhỏ chỉ có mình nàng nghe mà thôi.

    Tất cả mọi người rời khỏi thanh lâu, mỗi người đều rất muốn biết nàng muốn làm gì.

    - Ta đưa ngươi về phủ.

    - Không cần, ngươi không thấy sự tò mò trong mắt hắn sao?

    Nàng vừa nói vừa nhìn vị Âu Dương công tử cùng sư phụ hắn. Một giọng nói trêu tức vang lên.

    - Vậy ta đưa ngươi về.

    Mọi người đều nhìn người vừa lên tiếng, nhị vương gia nhíu mày, thái tử suy tư, không khí của Dục tiên nhân và lão giả đi cùng với người vừa lên tiếng thì giống như kẻ địch gặp nhau Âu Dương thì lại có thể xem trò vui, nàng lên tiếng phá vở bầu không khí.

    - Nhị thái tử Tây Lăng Quốc cứ thích nói đùa, ta và ngươi chỉ gặp nhau vài lần, chẳng qua cũng chỉ là kẻ thù gặp mặt nhau mà thôi, vậy mà lại muốn đưa ta trở về.

    - Vậy để ta đưa người trở về.

    Một giọng nói ở bên trong chiếc xe ngựa vang lên giọng nói đó không ai khác chính là của phò mã gia.

    - Là nam nhân đã có thê tử, không nên nửa đêm nửa hôm ra ngoài như vậy.

    - Người nói chí phải.

    Giữa hai người một người nói một người đáp, cứ như là lẽ thường tình, một người là phò mã gia không tuân theo bất cứ ai cả, một bên là cô gái bình thương nhưng lại có khí chất cao ngạo của bật nữ vương, khi hai người nói chuyện lại thấy được phò mã gia là người yếu thế.

    - Ngươi còn tính ở đây bao lâu, còn không mau về nhà đi.

    Giọng nói lộ vẻ không vui khi phò mã gia vẫn còn chần chờ ở đây, phò mã gia như có điều muốn nói rồi lên tiếng.

    - Tiêu thư, nghe nói người đem các cô gái trong thanh lâu ra thử độc.

    - Phò mã gia, đây là lần đầu ta cũng xem như là lần cuối cùng ta nhắc nhở ngươi, phải nhớ rằng ta bao dung bao nhiêu không phải vì ta không dám giết những người theo dõi ta, nhưng mà nếu đã có sở thích như vậy, ta muốn xem bọn chúng như thế nào.

    Nàng nói đây là muốn nhắc nhở những người đang có mặt ở đây, để cho người này biết là không phải là nàng không biết gì cả, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

    - Ta là người rất là tranh thủ luật pháp cho nên muốn hạ độc một người thì ta phải là chủ của họ đã, đó chỉ là một ít thuốc dẫn để khi thử độc không bị khó khăn mà thôi.

    Phò mã gia nên về đi thôi, phụ nữ có bầu đã là cái khổ, thì ngươi nên ở bên nàng nhiều hơn đi.

    Nói xong nàng đi thẳng về phủ để lại bóng lưng cô tịch cho những người phía sau. A Tử và Điệp Khang cùng cáo lui, rồi nhị thái tử Tây Lăng Quốc Tây Cương Liệt cũng rời đi.

    - Sư phụ, con đi trước đây.

    - Đứng lại.

    Đông Phương Thừa vội đuổi theo bỏ lại mọi người phía sau, Âu Dương khó hiểu lên tiếng.

    - Làm sao vậy, sao lại đi hết rồi, thái tử có biết lý do hay không.

    Thái tử nhìn nụ cười cợt nhã của Âu Dương thì thấy thật chán ghét.

    - Ta làm sao biết được, chẳn phải nhị đệ là biểu đệ của ngươi sao? Hỏi ta làm gì.

    - Ta tưởng thái tử biết chứ nếu như đối phương và biểu đệ có quan hệ mật thiết thì ngài thua rồi. Dục tiên sinh chúng ta về vương phủ thôi.

    Âu Dương vừa đi vừa cười bỏ lại hai cái mặt đen kịt của hai người không hề có quan hệ gì với nhau.

    Hắn biết chứ, lần đầu tiên gặp cô gái nay hắn đã biết rằng cô gái này không đơn giản, cho nên hắn mới cho người đi theo nàng. Xem ra hắn phải tìm cách khác rồi.

    Trên đường đi không ai nói với ai câu nào, hai tên nam nhân này quanh thân đều lộ sát khí thật khiến nàng chán ghét. Sao nàng luôn cảm thấy nàng là con mồi của tất cả mọi người chứ.

    - Ta đưa nàng về phủ.

    - Vương gia, ngài là chủ nhân của thanh lâu đó sao.

    - Sao nàng lại khẳn dịnh như vậy.

    - Vì câu nói của ngài a, ngài nói ba ngày thì ba ngày.

    Nàng có phải là một cô nương quá thông minh rồi hay không, đang đi đột nhiên nàng dừng lại.

    - Sao vậy sao không đi tiếp.

    - Ta mệt, huynh cõng ta đi.

    Khi câu nói của nàng cất lên và khi hắn nhìn vào ánh mắt của nàng thì hắn cúi người xuống.

    Lúc này A Tử và Điệp Khang đã rời đi, nàng lại muốn biết cái cảm giác mà ông ngoại nàng đã từng nói với nàng về người nam nhân mà nàng không hiểu rõ và biết rõ này, lúc người nam nhân nghe nàng nói hãy cõng nàng thì lại lộ vẻ ngạc nhiên vậy mà cúi xuống, nàng vui vẻ leo lên lưng của đối phương.

    - Ngươi thật tốt, thật giống ca ca của ta.

    - Ta không phải ca ca của nàng.

    - Ta biết, thật ấm áp.

    Lời nàng nói khiến toàn thân hắn chấn động, nhưng cũng khiến hắn vui vẻ, mà người con gái trên lưng của hắn đã ngủ say từ bao giờ, cho đến khi hắn đưa nàng về phòng nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, bên trong phòng của nàng có mùi thuốc nhè nhẹ.

    A Tử ở bên ngoài bước vào.

    - Gia, để A Tử chăm sóc cô ta cho, người cứ về nghỉ ngơi đi ạ.

    Với thái độ của A Tử hắn nhíu mày,

    - A Tử ta biết ngươi không hài lòng với quyết đinh của ta nhưng ta hy vọng ngươi phải tôn trọng nàng.

    A Tử run sợ quỳ xuống.

    - Thuộc hạ không dám.

    Nhìn thuộc hạ đáng tin của mình run sợ quỳ dưới đất hắn nói.

    - Ngân lượng đó lấy ở đâu ra.

    - Là trong tiền trang của chủ nhân.

    Ha chưa phải người của ta mà dám dùng nhiều đồ của ta như vậy, vừa nghĩ hắn vừa vuốt má nàng rồi nhíu mày bỏ đi.

    Hết chương 28.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2020
  2. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 29.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mới mấy ngày mà đã sắp tới đại hội quần lâm rồi.

    Ngày mai là đại thọ của thái hậu cho nên Dương phu nhân đang cho người chuẩn bị đại lễ và quần áo cho nàng.

    - Mẫu thân không cần phải long trọng như vậy đâu.

    - Không được, mai là đại thọ của thái hậu cho nên con phải được nổi bật.

    Nàng không biết phải nói gì hơn, nàng biết bà muốn tốt cho mình cho nên mới như vậy, hai người ở trong phòng chuẩn bị bên ngoài thì sảy ra phong ba.

    Dương tướng quân ở phòng khách lại nhận đuọc đồ, ông nghe quản gia bẩm báo.

    - Báo lão gia bên ngoài có người của nhị vương gia mang tới cho đại tiểu thư một bộ đồ cùng trang sức đi kèm, (cứ một lát hắn lại vào báo cáo) nào là của phò mã gia, nhị thái tử tây lăng quốc, thái tử điện hạ.

    - Mang chúng vào phòng của tiểu thư đi.

    Khi hai người nhìn thấy quần áo và trang sức thì ngạc nhiên.

    Nàng nhìn hai bộ màu xanh ngọc ngạc nhiên.

    - Hai bộ này ai tặng vậy.

    - Dạ tiểu thư, một bộ là của nhị vương gia, còn bộ còn lại là của phò mã gia.

    Nàng nhìn hai bộ đồ mới như chợt hiểu ra phò mã gia là người hiểu nàng từ nhỏ, nhưng khi nhìn hai bộ trang phục nàng phò mã gia hiểu rõ nàng nhưng lại không hiểu về sở thích của nàng, vậy mà người mới quen biết vài ngày lại hiểu rõ nàng như vậy.

    - Ta chọn bộ này, gửi lời cảm ơn của ta tới nhị vương gia đi.

    - Dạ tiểu thư, còn những bộ này thì sao.

    Nàng nhìn những bộ trang phục này suy tư.

    - Ngươi đem những bộ này cho các vị thê tử của họ đi, cứ nói là ta tặng.

    - Hả.

    - Sao, ngươi không hiểu.

    - Không ạ, chỉ là như vậy cũng được sao, với lại chỉ có nhị thái tử tây lăng quốc chưa có vương phi ạ.

    - Sao lại không được, ngươi cứ làm vậy đi, còn đồ của nhị thái tử tây lăng quốc ngươi cứ tặng cho A Tử đi.

    Chỉ là một bộ đồ mà ông ta là quản gia trong phủ mà không biết giải quyết mà còn phải đi hỏi nàng, vậy còn cần ông ta là quản gia làm gì nữa.

    Lão quản gia thật là oan uổn a, bao nhiêu đời quản gia ông lần đầu tiên gặp phải một chủ nhân có suy nghĩ khó hiểu như vậy.

    A Tử nhìn thấy bộ y phục cũng khó hiểu và hơi ngạc nhiên, sao nàng ta lại tặng y phục cho nàng chứ.

    Trên đường cái, hai bên đường đứng chặn người dân chen chúc một chiếc xe ngựa nguy nga lộng lẫy tiếng vào kinh thành, dân chúng hai bên đường quỳ lạy.

    - Thái hậu thiên tuế.

    Ngồi trên lầu cao, nhìn lão phụ nhân trong xe ngựa không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy không ưa thích cho được.

    - Ta phải đi chúc thọ bà ta sao?

    Giọng nói của nàng mang theo sự không cam lòng.

    - Đúng vậy có gì không được sao?

    Hắn ẩn ý hỏi nàng.

    - Không có gì?

    Nàng không hề nói gì, xem như chưa từng nói gì cả.

    - Nghe nói nàng đươc tặng rất nhiều trang phục, hôm đó nàng sẽ mặc bộ nào.

    - Ta tặng lại cho thê tử của bọn họ rồi.

    - Vậy còn đồ của nhị thái tử của tây lăng quốc thì sao?

    - Ngươi hỏi A Tử a, hỏi ta làm gì, ta tặng nó cho nàng rồi.

    Đây là câu nói hài lòng nhất hắn nghe được của nàng nói.

    Hôm nay trên đường cái, đoàn xe ngựa của các quan lại và gia quyến vào cung để mừng thọ thái hậu, ngay trước phủ của nhị vương gia vô cùng náo nhiệt, hắn và Âu Dương ngồi chung xe ngựa, còn người con gái ở bên ngoài lại dằn co với phu xe của xe ngựa.

    - Sao ta lại không được vào kia chứ.

    - Chủ nhân có lệnh, vương phi hãy lên xe ngựa khác đi.

    - Vương gia chàng làm vậy là có ý gì chứ, nếu chàng không cho thiếp vào thiếp sẽ nói với thái hậu cùng hoàng cô mẫu cho coi.

    - Cô cứ việc, nhưng mà cô nên nhớ, dù ta không được họ thương yêu thì ta cũng là con của vua. Xuất phát đi, tới phủ Dương tướng quân.

    Nha hoàng hồi môn của vương phi lên tiếng.

    - Tiểu thư chúng ta lên ngựa đi.

    Bốp, một cái tát gián xuốn khuôn mặt sinh đẹp của người hầu.

    - Đồ vô dụng còn không mau đi.

    Ngồi trên xe ngựa Âu Dương như là vui sướng khi người gặp họa, như chợt nhớ ra điều gì hắn lên tiếng.

    - Tiểu thiếu niên đó là ai vậy, đệ quen ư.

    - Quen hay không có liên quan gì đến huynh đi.

    - Vậy ư, vậy hôm qua đệ đi đâu gặp ai mà khi về lại vui như vậy,

    - Lát huynh gặp huynh sẽ biết thôi.

    - Ồ không đợi sau đại hội quần lâm mới biết nữa à.

    Vị biểu ca này của hắn chỉ có cái vẻ bề ngoài là hoa hoa công tử mà thôi, còn thật chất là con hồ ly đội lốt hoa hoa công tử.

    Vị biểu đệ này của hắn đối với một thiếu niên để ý chẳng lẽ đệ ấy là đoạn tụ, không không nếu là đoạn tụ thì tình cảm mà đệ ấy dành cho thái tử phi là như thế nào.

    Hết chương 29.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng một 2021
  3. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 30. Thọ yến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bước đến phủ Dương tướng quân, xe của họ đã ở phủ rồi, người con gái mặt bộ y phục mau xanh ngọc tôn lên khuôn mặt trắng nõn không trang điểm của nàng, trên đầu là một chiếc trâm gỗ bình thường.

    Dương lão phu nhân có ba đứa con trai, không có con gái cho nên bà rất thương cô cháu gái của mình.

    Tuy là ba anh em cùng mẹ cùng cha nhưng lại không hề thân nhau.

    - Ca ca đệ đã nói rồi không có con thừa tự thì cứ nhận con của đệ hà tất gì lại nhận một người dưng làm con chứ.

    Lời nói của nhị đệ ông là như cố tình nói cho nàng nghe, chẳn qua ở cửa phủ cho nên ông nói vậy cho dễ nghe mà thôi.

    - Nhị bá phải không, cháu gái có lễ, không biết nhị bá nói vậy là có ý gì, ta chỉ là một nữ nhi sớm muộn cũng sẽ xuất giá nghĩa phụ có lòng tốt nhận ta là nghĩa nữ, nếu như ta là một nam tử hán thì ta cũng sẽ không nhận lời làm con của họ, Cho nên ông cũng không nên có suy nghĩ ta sẽ phá vỡ cuộc sống quy luật tồn tại hiện giờ của mọi người.

    - Ngươi, ngươi.

    - Nhị đệ mỗi người có một gia đình riêng, tuy chúng ta ở cạnh nhà nhau nhưng việc của gia đình ai người ấy quản.

    - Sao con lại nói với đệ đệ mình như vậy, nó nói không đúng sao.

    Từ ngày biểu muội của nó làm chuyện hạ độc kia, đứa con cả này đối với nàng không hề hài lòng.

    Khi Dương tướng quân tính lên tiếng thì xe ngựa của nhị vương gia đến.

    Khi mọi người quỳ xuống hành lễ thì nàng vẫn đứng yên.

    Một vẻ mặt lạnh nhạc cùng một vẻ mặt vô lại nhìn nàng.

    Nàng nhìn hai người nam nhân lạnh nhạc mở miệng.

    - Vương gia, ngài đến đây chỉ để nhìn ta thôi sao.

    Giọng của nàng nhẹ nhàng, mang theo chút ưu nhã cũng xen vào chút lạnh lùng.

    - Nàng hình như là quên mất điều gì.

    Nàng nhìn hắn rồi lại như không hiểu hắn đang nói gì.

    - Ta ngồi xe ngựa của ngài được chứ.

    Lời nói của nàng khiến hắn phải suy nghĩ, có phải hay không là nàng đã có suy nghĩ làm người khác hiểu lầm.

    Thấy hắn suy nghĩ sâu xa nàng nên tiếng nói.

    - Sao không được sao? Vương phi ở trong sao.

    - Không lên xe đi.

    Mọi người quỳ dưới đất có suy nghĩ sâu xa, có như không thể tin có như không chắc chắn, nhưng khi thấy nàng bước lên xe của nhị vương gia thì họ sững sờ ngay tại chỗ.

    Đôi mắt hô ly trên xe lộ ra hứng thú khi nàng bước lên xe, khi hắn nhìn người con gái này lại có một cảm giác vi diệu, tư sắt của nàng đươc xem là bình thường, nhưng bù lại nàng có một nước da trắng ngần không tì vết, khí thế trên người nàng lại có một chút đoan trang thục tĩnh, lại mang theo kiêu ngạo mà rất khó phát hiện.

    - Công tử sao lại nhìn ta như vậy, không phải là huynh nên xuống xe ngựa hay không.

    Giọng nói của nàng êm dịu mà uy nghi, giống như những gì nàng nói là điều tất nhiên.

    - Cô nương nghĩ nhiều rồi, tại hạ đi xe ngựa với biểu đệ thì dĩ nhiên phải ở đây rồi.

    - Vậy sao, ta hình như hơi thất lễ với công tử rồi. Vương gia chúng ta đi thôi.

    Nàng cũng không có hứng thú nói nhiều với một nam nhân xa lạ.

    Trong xe có một khay trái cây và ấm trà, nàng liền cầm ngay khay trái cây lên trái quýt thì nàng đưa cho nhị vương gia, nho thì nàng ngồi ăn hết.

    - Ta không ăn.

    Vừa nói hắn vừa bỏ xuống khay, thấy vậy nàng lại cầm lên đưa cho hắn.

    - Ta đâu đưa cho ngài ăn, ngài bóc cho ta ăn đi.

    Hai người đàng ông câm nín nhìn nàng.

    - Sau này ngài làm cho ta một chiếc xe ngựa bên trong phải trải thảm lông trên còn có bộ bàn và nhất thiết phải có những đồ ăn vặt ngon nữa, còn nữa những món ăn nào mà phải bóc vỏ thì không cần bỏ vào.

    Hai người nam nhân ngôi nghe nàng càu nhàu lãi nhải.

    - Còn phải có những đồ chơi mới mẻ nữa.

    - Cô nương có phải cô yêu cầu quá nhiều hay không, vả lại cô và biểu đệ ta lại không có quan hệ gì mà.

    - Không có quan hệ ta không được yêu cầu ngài ấy làm gì cho ta ư, hay là phải đợi khi ta và ngài ấy có quan hệ với mình mới được yêu cầu.

    Đối với nàng vị vương gia này cho nàng một cảm giác là giống như rõ ràng là hai người chưa từng quen biết nhưng lại rất dễ ở chung với nhau tuy bây giờ đây không phải là cảm giác yêu thích nhưng lại có cảm giác người này quan trọng với nàng.

    Hết chương 30.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng một 2021
  4. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 31.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn nghe nàng nói lại có suy nghĩ là nàng nói rất đúng.

    Nhưng mà tại sao biểu đệ lại dung túng cho nàng ta chứ.

    - Ngài đã chuẩn bị quà giúp ta chưa.

    Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mang theo một phần thăm dò.

    Nhị vương gia như hiểu được ý nàng liền đưa sang một chiếc hộp.

    Khi nàng mở hộp ra thì bên trong là một tượng quan âm trong suốt là một thứ có màu bạch ngọc ban đêm nó sẽ tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ rất đẹp, đây đúng là cực phẩm của nhân gian, rất tiếc từ trước giờ nàng không hề yêu thích ngọc, cũng chẳng yêu thích thứ gì được ngọc làm ra.

    Không nhìn thấy ánh mắt kinh diễm hay là yêu thích của nàng hắn như có chút ngoài ý muốn.

    - Nàng thấy nó như thế nào.

    - Cũng được.

    Câu nói cũng được của nàng nhẹ như lông hồng lại như chẳng có gì là mới lạ trong mắt nàng cả.

    - Nó không đẹp sao?

    - Đẹp thì có đẹp, chỉ là tôi lại không thích ngọc cho lắm cho nên tôi thấy nó chỉ là thứ bình thường mà thôi.

    Ngài cũng biết đó, một người yêu thích cái gì thì cho dù nó không được đẹp thì họ cũng sẽ thích nó thôi, tôi không thích ngọc thì nó cũng không đáng giá để tôi thấy nó đẹp.

    Thế giang này không phải ai cũng yêu thích thứ trân quý nàng không phải là những người trong số đó.

    - Như vậy, nàng thích gì.

    Nàng ngồi trầm ngâm một hồi khiến hai người tưởng nàng không muốn trả lời thì giọng nàng nhẹ nhàng vang lên.

    - Ta không thích gì cả, nếu nói thứ ta thích thì là ta muốn có một cuộc sống tự do tự tại, muốn được chu du khắp thế giới này, ta không muốn xem thế giới chỉ dựa vào sách vở và tranh vẻ ta muốn được chính mắt mình nhìn thấy nó chạm vào nó mà không cần nghe ai nói cả.

    Lời của nàng cứ như là nàng bị ai giam cầm vậy.

    Nhìn thấy nàng nhắm mắt dưỡng thần hắn như là có thể nhận biết được nàng rất kiên cường.

    Khi phò mã gia đến phủ Dương tướng quân thì nghe người hầu nói nàng và mọi người đã xuất phát rôi, hắn và công chúa vội đuổi theo.

    Trước cửa cung nhị xe ngựa của nhị vương phi đang đứng chờ ngay bên cửa cung.

    - Vương phi xe ngựa của vương gia đang tới đây.

    - Cuối cùng cũng tới rồi, chàng dám để ta đợi sao, lần này ta sẽ cho chàng biết tay.

    Khi nhìn thấy trên xe có một người con gái xa lạ được Đông Phương Thừa đỡ xuống thì đôi mắt của nàng trở nên hận thù và căm ghét.

    Những tùy tùng bên cạnh lại trở nên lo sợ vô cùng.

    Mà ba người nhìn thấy ánh mắt kia thì cũng ra dáng bình tĩnh.

    Nàng trong người lại hay có cái bệnh là hay trêu chọc những kẻ xem mình là đối thủ, đôi chân của nàng giả bộ xơ ý ngã, thế là nhị vương gia lại thuận thế ôm nàng vào lòng, giọng nói của nàng nhẹ nhàng vang lên.

    - Vương gia, ánh mắt của nàng làm ta sợ quá à.

    Vừa nói vừa ép vào lòng của Đông Phương Thừa và tỏ ra run sợ.

    Khi nhị vương phi Liên Hy Chi nhìn thấy cảnh này thì lại càng tức giận, người phu quân này nàng đã có ý định lấy từ nhỏ, khi nhìn thấy huynh ấy đối sử tốt với thái tử phi nàng đã muốn mình là người con gái đó vậy mà bây giờ nàng đã lấy được hắn thì lại xuất hiện một nữ nhi tầm thường như vậy xuất hiện chứ, mà biểu hiện của họ là như thế nào chứ.

    Nàng bước tới trước mặt ba người trong mắt mang theo lửa giận và ghen ghét.

    - Ả ta là ai?

    Cả ba nhíu mày, vừa mở miệng thì có thể đánh giá một con người, đường đường là một tiểu thư khuê cát lại có thể nói ra lời thô tục như vậy.

    Người con gái ở trong lòng hắn lại như cố nhịn cười mà thân thể phát run, vì nép mặt vào lòng hắn nên không ai phát hiện ra chỉ cho là nàng sợ hãi mà thôi, vừa lúc đó đoàn người thái tử, phò mã, Dương tướng quân cũng đến, lại vô tình nghe được câu này.

    Dưới câu nói này tình huốn này nàng sẽ làm gì đây,

    Người con gái trong lòng kéo cổ hắn xuống nói một điều gì đó mà hắn có vẻ kinh ngạc, mà người ngoài nhìn vào lại như là đôi tình nhân thủ thỉ gì đó với nhau.

    Nàng nói: Vương gia, ta có thai rồi.

    Hắn chưa kịp hỏi rõ thì nàng đã ngất sỉu rồi.

    - Mau gọi ngự y.

    Chưa kịp nói gì nàng thì người con gái trong lòng đã ngất sỉu khiến hắn vội đưa nàng đi gặp ngự y, mà mọi ngươi nhìn thấy vậy cũng đi theo.

    Ngô ngự y là người lớn tuổi nhất trong thái y viện cho nên ông rất giỏi trong các loại bệnh, khi thấy vị nhị vương gia oai phong ôm một thiếu nữ vào gặp ông, theo sau là những người như vị biểu ca của hắn, phu thê thái tử, phu thê phò mã, phu thê Dương tướng quân đều có mặt.

    Hết chương 31
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng ba 2021
  5. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 32. Mang thai.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ông còn ngây ngẫn cái gì mau bắt mạch đi.

    Vì người con gái vừa tuyên bố một câu nói hết sức là không thể tin được, để chứng minh cũng như là để cho chắc chắn cho nên hắn để cho đại phu trên giường bắt mạch.

    Khi đại phu bắt mạch cho nàng thì mới phát hiện mạch tượng kì lạ, nhưng ông lại bắt được hỷ mạch.

    Người con gái cũng khẽ khàng mở mắt ra, giọng nói của nàng nhẹ nhàng vang lên.

    - Đại phu, thân thể ta thế nào.

    - Cô nương cô đã mang thai.

    - Cái gì? Không thể nào.

    Giọng nói của mọi người vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.

    Nàng lại suy yếu mở miệng.

    - Vương gia, ngài phải chịu trách nhiệm với ta.

    - Nàng.

    - Tiểu thư, người.

    - Ta làm sao? Vương gia yến hội sắp bắt đầu, chúng ta cũng nên cho bệ hạ biết tin vui này chứ, phải không nào.

    Con người nàng thật là khó hiểu mà, mỗi người đều có suy nghĩ sâu xa, cái thai trong người nàng là như thế nào, của ai.

    Xúc xắc mới được nàng tung ra, ai sẽ là người hy sinh đầu tiên đây.

    - Tiểu thư, sức khỏe của người không sao chứ.

    - Ta còn chưa chết được.

    Nàng nhíu mày, nở một nụ cười quỷ dị nhìn mọi người như thể mọi người thật không hiểu thế sự nhân gian.

    - Vương gia, tin vui này có nên nói cho hoàng thượng biết không.

    Câu nói của nàng khiến cho hắn phải nghĩ ngợi, "ta sẽ giúp nàng ta phải rời bỏ ngài".

    - Đương nhiên phải nói rồi, vì đứa bé trong bụng nàng vì ta và nàng nữa.

    Cứ như là hai người không cần nói gì với nhau mà lại hiểu nhau như vậy, lần đầu tiên có một người hiểu được nàng và biết được nàng muốn điều gì, từ trước tới giờ nàng làm gì cũng nhận toàn ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu mà thôi.

    Mọi người đều có suy nghĩ sâu xa, như là khó hiểu như là nghi ngờ, như là khinh thường, hôm nay chắc chắn là một đêm kinh thiên động địa của hoàng gia.

    Khi yến tiệc bắt đầu, cũng là mọi điều toan tính bắt đầu.

    Khi mọi người ngồi vào bàn thì hoàng thượng, thái hoàng thái hậu, cùng hoàng hậu và một vị quý phi xuất hiện.

    - Hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu, nhu phi cát tường.

    Mọi người đồng loạt hành lễ, mà nàng người con gái không bị một quy tắc luật lệ nào trói buộc lại có thể đoan trang hành lễ người khác như vậy cũng xem là người này cũng khiến nàng để vào mắt.

    - Chúng khanh gia hãy bình thân đi.

    - Tạ bệ hạ.

    Mọi người đều bước vào vị trí của mình.

    - Hôm nay là tiệc mừng thọ của a gia, các khanh gia đều đến chúc mừng lại khiến cho a gia vui mừng khôn xiết.

    Ánh mắt bà nhìn lướt qua một hàng người lại nhìn đến Âu Dương thì ánh mắt của bà ta lại đăm chiêu.

    Như nhìn ra ánh mắt của thái hâu Âu Dương đứng lên hành lễ.

    - Bẩm thái hậu gần đây sức khỏe của gia gia thần không được khỏe, bà nội lại phải lo chuyện chùa miếu cầu phúc cho gia gia nên không thể đến kinh thành được, cho nên cử vãn bối tới đây đem qua mừng thọ cho người, chúc người thọ phước an khang.

    - Ha thì ra là như vậy, vị biểu muội này của ta thật là chăm lo cho gia đình, khiến ta đâu thể nào trách tội được.

    (- Xem ra vị bà nội này của huynh không thích bà ngoại của huynh nhỉ, còn không cho biểu ca của huynh đứng dậy nữa kìa).

    Âu Dương vẫn bình tĩnh như không có gì giọng nói của hắn lạnh nhạt mà trên môi còn nở thêm nụ cười.

    - Nội của thần nói, cô mẫu của ta là một người đáng thương, nếu không phải năm xưa một đạo thánh chỉ ban hôn thì người sẽ không phải chết oan nơi cung cấm như vậy, nếu không phải có biểu đệ ở đây, người cũng không muốn ta vào cung làm gì.

    - Ngươi.

    - Thái hoàng thái hậu, cái chết năm đó của cô mẫu ta, đến bây giờ người vẫn chưa cho Âu Dương gia tộc một câu trả lời.

    - Ha, trả lời, một người phụ nữ dám cắm sừng hoàng thượng lại muốn có câu trả lời thích đáng.

    Ánh mắt hoàng thượng âm trầm, Âu Dương âm trầm, nhị vương gia tức giận muốn đứng lên phản bác.

    Nàng vội nắm lấy tay hắn, lại cất lên như câu chuyện buồn cười của thế gian.

    - Kẻ nào to gan dám cười trước câu nói của a gia.

    - Thái hậu là ả ta.

    Ai cũng nhìn về phía nàng, họ phải xem người con gái nào lại to gan như vậy.

    Hết chương 32.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng ba 2021
  6. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 33.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi nhìn tới người con gái nhẹ nhàng mà ưu nhã nhấp một ngụm trà dù không hề xinh đẹp động lòng người mà lại mang một khí thế không làm gì mà cũng tự uy nghiêm của nàng khiến nhiều người phải ngoái đầu nhìn.

    - Lời của bổn cung nói có gì đáng buồn cười sao.

    Nàng nhẹ nhàng đứng lên, bước đi ưu nhã rồi lại làm động tác thi lễ, giọng nói của nàng nhẹ nhàng vang lên.

    - Tiểu nữ chỉ là cảm thấy, thái hoàng thái hậu là người trong hậu cung cả một đời người, vậy mà khi nói ra những lời đó lại là người không hiểu rõ hậu cung cho lắm, hay là người không quan tâm tới nó cho lắm.

    - Một cô nương nhỏ bé nói vậy là có ý gì, a gia không hiểu, chẳng lẽ một cô nương như ngươi lại hiểu.

    - Chẳng hay thái hậu có thể tha cho tiểu nữ tội khi quân không.

    - Ngươi cứ nói a gia sẽ miễn tội cho ngươi, để xem ngươi có thể nói hoàng cung thành cái dạng gì.

    - Vậy được, không biết thái hậu năm đó làm sao lại có thể trở thành hoàng hậu của một nước.

    - Đó dĩ nhiên là sự ưu ái của tiên đế đối với ta rồi.

    Mọi người đều nhận được cái lắc đầu.

    - Thái hậu người sai rồi, tiểu nữ không biết chuyện xưa của thái hậu là như thế nào, nhưng theo như tiểu nữ phân tích, hoàng cung là nơi máu lạnh và vô tình nhất,

    Ví dụ thứ nhất: Một thiên kim tiểu thư trong một gia đình giàu có thì họ lại biết được gánh nặng của tiền tài quyền lực, tuy họ có được điều đó thì họ lại muốn có được thứ mình muốn, không có được thứ đó thì họ sẽ tranh giành cho bằng được.

    Ví dụ thứ hai: Một cô gái có cuộc sống bình thường thì họ thường cảm thấy cuộc sống này họ quá khổ cực rồi họ muốn leo lên cành cao họ muốn có được quyền lực để thay đổi cuộc đời của họ, nhưng mà.

    (Mọi người nín thở để lắng nghe câu nhưng mà của nàng).

    Nhưng mà nếu cả hai người bọn họ đều vào hoàng cung một lúc thì những mong muốn của họ lại càng dễ dàng trở thành hiện thực hơn, nhưng mà.

    (Hả lại là nhưng mà sao).

    Nhưng mà cuộc chiến của họ sẽ do vị đế vương cao cao tại thượng quyết định, nếu vị đế vương kia chọn vị cô nương có xuất thân là thường dân thì sao?

    Mọi người bắt đầu bàn tán xôn sao, có người nói.

    - Vậy chẳng phải cô gái thường dân kia được như mong muốn rồi sao.

    - Vậy không phải là tội nghiệp vị tiểu thư kia sao.

    - Không biết ý của thái hậu và hoàng hậu như thế nào?

    Thật ra trong thâm tâm của hai người đều có câu trả lời thích đáng cho riêng mình rồi, chỉ là họ không thể trả lời mà thôi.

    - Thái hậu và hoàng hậu rõ ràng đã có câu trả lời, nhưng lại không muốn cho người khác biết a, thật sự đáng lẽ phải cho những tiểu cô nương chưa hiểu sự đời như tiểu nữ hiểu rõ về cái thâm cung bí sử của hoàng cung mới được. Các phu nhân cũng nên dạy cho khuê nữ của các người biết đi là vừa.

    - Ngươi.

    Vẻ mặt đen xì của thái hậu cùng hoàng hậu và các vị phu nhân thật nực cười.

    - Được rồi nàng thân thể không thoải mái tới đây nghỉ ngơi đi, biểu ca cũng mau đến đây ngồi đi.

    Nàng cười tươi giọng nói nhõng nhẽo chạy đến bên cạnh hắn.

    - Ta nghe theo chàng hết.

    Mọi người nhìn hình ảnh thân mật của hai người thì có chút ngạc nhiên.

    - Dực nhi hai người.

    - Khởi bẩm phụ hoàng, con và vũ nhi khi ở quân doanh đã tự mình định đoạt hôn sự với nàng mong phụ hoàng cho phép hoàng nhi lập nàng làm vương phi của con.

    Lời nói của hắn hùng hồn không cho phép bất cứ ai từ chối cả.

    - Hồ đồ, khi ở chiến trường a gia đã ban vương phi cho ngươi rồi.

    Hoàng thượng chưa lên tiếng thái hậu đã chặn họng lên tiếng bác bỏ.

    - Bẩm thái hậu, một người con gái chưa từng bái đường, chưa từng động phòng với ta, và người con gái đã được tất cả các tướng sĩ làm chứng cùng động phòng với ta, thì ta dĩ nhiên phải chọn người con gái đã động phòng với ta rồi.

    - Ngươi.

    - Hồ đồ hôn nhân của hoàng thất sao có thể để ngươi tự quyết định.

    - Nhưng, thưa lão phật gia, mọi sự cũng đã thành, thanh danh của một cô nương không thể bị lời nói của người mà bị hủy được.

    - Ngươi, ngươi, vậy cũng chỉ có thể lập làm thiếp thất.

    Bà quả nhiên đã tức giận, khi bị ba người chọc tức.

    - Thái hậu, tiểu nữ làm thiếp thất cungc không có gì đáng nói, chỉ là việc này nếu truyền ra ngoài thì thanh danh của hoàng gia sẽ mất hết.

    - Ngươi có ý gì?

    - Tiểu nữ dù gì cũng là người cùng vương gia vào sinh ra tử nơi chiến trường, cùng vương gia bái đường có tất cả các tướng sĩ ba quân làm chứng, lại là nghĩa nữ của Dương tướng quân, dù không phải là con ruột nhưng cũng là con của một tướng quân hiển hách, so với gia tộc của vương phi còn có công lao hơn, lại đi làm thiếp của vương gia thử hỏi khi truyền ra ngoài dân chúng sẽ nghĩ hoàng thất còn xem thường Dương tướng quân nữa kìa.

    Hết chương 33.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng tư 2021
  7. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 34.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời của nàng hùng hồn khiến cho hai người phụ nữ trên ghế phải tức giận.

    - Ngươi, người nói gia tộc của bổn cung không bằng gia tộc của các ngươi.

    Bên Dương tướng quân, nghe những lời đó vội quỳ xuống nhận tội.

    - Xin thái hậu bớt giận, chúng thần Dương gia không hề có suy nghĩ này.

    Nàng bước lên, nhẹ nhàng quỳ xuống, giọng nói nhẹ nhàng vang lên

    - Thái hậu, không biết gia tộc của người làm chức vị gì ạ.

    - Đương nhiên là quốc cửu thừa tướng rồi.

    - Vậy thái hậu, người có từng nghĩ vì sao họ lại có chức vị đó hay không, là bởi vì người là thái hậu của một nước nếu không ban chức vị đó cho họ thì mặt mũi của người để ở đâu, giống như bây giờ, người là thái hậu, cháu gái người là hoàng hậu, giờ đến cả thái tử phi cũng là cháu của người, ngay cả vương phi của vương gia cũng là cháu của người, đây không phải là đã có sắp xếp sẵng hay sao, luận tướng mạo, luận gia thế các thiên kim có mặt ở đây ai không bằng hai người họ chứ, họ chẳng qua thua một thứ mà thôi, đó là cái danh cháu của thái hậu và hoàng hậu mà thôi.

    - Nói hay lắm.

    Lời nói của nàng với suy nghĩ của các tiểu thư quan gia đều như nhau, mà giọng nói mang theo uy lực mang theo châm chọc vừa rồi lại là của nhị thái tử Tây lăng quốc.

    - Thật không ngờ quý quốc lại có những tiểu thư suy nghĩ về hoàng cung như vậy, thật là như thể chính mình chứng kiến vậy.

    - Nhị thái tử Tây lăng có suy nghĩ này là sai rồi, người ta có câu nói muốn leo càng cao thì phải hy sinh rất nhiều thứ, mà muốn bình luận một người tốt hay xấu thì phải chờ người đó chết mới có thể phê phán, nếu muốn đổ tội cho người đã chết thì lại rất dễ, muốn nói tốt cho người chết thì cũng rất dễ thôi, nhưng con người đã quên đi một điều là người đang làm thì trời đang nhìn, người ta cũng có thể nói rằng kẻ ác thường hay sống lâu hơn người tốt cơ mà.

    - Vậy ý của tiểu thư là.

    - Ta không phải là người tốt a, cho nên mới nói cái gì của ta, ta sẽ tự mình giành lấy, mệnh của ta là do ta không bởi trời.

    Lời nói của nàng hùng hồn mà như có uy lực khiến người nghe phải khiếp sợ.

    - Tiểu nữ không muốn dồn ép ai cả, chỉ là không biết bệ hạ sẽ làm gì với chuyện của tiểu nữ và vương gia đây.

    - Ngươi đừng mơ tưởng, chàng là phu quân của ta.

    Hoàng thượng như có điều suy nghĩ mà nhìn cô gái trước mắt, nếu nói về Dực nhi, ông vừa yêu vừa hận nhưng ông hy vọng nó có thể có một hôn sự tốt ông mới cảm thấy yên tâm, mà cô nương này mang đến cho ông một cảm giác chân thật, khí thế hùng hồn, tương lai có thể giúp Dực nhi rất nhiều trong việc tranh đoạt.

    - Vậy tiểu cô nương có suy nghĩ như thế nào.

    Xem ra vị hoàng đế này cũng thương đứa con của mình đó chứ, nếu không sao lại hỏi ý kiến của nàng chứ.

    - Ta cảm thấy nếu nhị vương gia bỏ vợ thì danh tiếng của cô nương nhà người ta cũng thật là khó sử, không bằng cùng cưới cả song vương phi đi.

    Mọi người đều nghĩ nàng là một cô gái độ lượng.

    - Tuy nhiên, ta đã cùng vương gia thành thân, dĩ nhiên là ta làm lớn, nàng làm nhỏ, việc ở trong phủ ta là người làm chủ, bệ hạ thấy sao.

    - Cái gì?

    - Dựa vào đâu ngươi có thể làm lớn.

    - Thái hậu, bà đã bao nhiêu tuổi rồi, mà bây giờ lại hỏi một câu ngây thơ như vậy.

    Lời nói của nàng có xất xượt có thẳng thắng nhưng lại mang theo tính chất xát thực ở bên trong.

    - Theo như tiểu nữ được biết, thì vị vương phi của vương gia này là được mọi người đưa vào phủ, chưa hề làm lễ gì với vương gia cả, mà trong khi tiểu nữ và vương gia điều đã làm lễ với nhau rồi, vậy tại sao nàng không thể làm nhỏ kia chứ.

    - Nói hay lắm, trẫm đồng ý với ngươi, truyền chỉ của trẫm phong cho nghĩa nữ của Dương tướng quân làm chính phi còn về Chi nhi thì làm nhị vương phi đi.

    - Cô mẫu.

    - Im miệng, bệ hạ đã nói vậy rồi thì con cứ nghe theo đi.

    Hôm nay là đai thọ của thái hậu, mà đã có thể thấy rằng cuộc vui này cứ như có sống ngầm mãnh liệt, người con gái kia vẫn ung dung nhâm nhi những thứ của mình cùng nhị vương gia bình lặng như chưa hề có chuyện gì.

    - Thọ yến của thái hậu không có gì vui cả sao?

    - Ý của nàng là thi thơ văn sao.

    - Ngài cảm thấy đó là trò vui.

    Cổ đại chỉ được cái không khí trong lành, còn tất cả chỉ được cái cổ hủ gò bó là tốt.

    Hết chương 34.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng tư 2021
  8. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 35.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cứ xem chuyện vừa rồi chỉ là chuyện vui của hoàng gia, nhưng mà trong lòng của vài người là vui vẻ, còn vài người trong lòng lại khó chịu.

    Nàng quay sang nhìn nhị thái tử của Tây Lăng quốc nở một nụ cười quỷ dị.

    ( "Ha sứ giả mà, một là qua đây cầu hòa, hai là cầu thân, mà tên nhị thái tử này lại không hề đơn giản, nàng phải hành động trước").

    Khi hiểu được nụ cười của nàng cả ba người như hiểu được, thì ra nàng vừa tính kế với nhị thái tử Tây Lăng quốc.

    Nàng nhẹ nhàng nói bên tai hắn, ( "một người đã có ý định gì thì mình phải ra tay trước như vậy mới để đối phương không thể nắm bắt, vả lại hắn từng nói hắn có hứng thú với ta thì ta phải chặt đứt suy nghĩ này của hắn đánh đòn phủ đầu trước").

    Để phá vở bầu không khí căng thẳng hoàng thượng lên tiếng với hoàng hậu.

    - Nếu đã có mặt đông đủ thì hãy dân quà lên cho thái hậu đi, xem tâm ý của các hoàng nhi như thế nào.

    - Hoàng thượng nói chí phải, mẫu hẫu hôm nay là mừng thọ người con dâu đã vì người chọn một món quà để cho người nhìn xem.

    - Hoàng hậu thật có lòng.

    Nàng chống cằm nở một nụ cười nhìn mẹ chồng nàng dâu ứng sử với nhau ngay trước mặt nàng.

    Xem ra cái quyền lục chí cao kia cũng đã khiến cho hai con người chí thân cũng có thể trở mặt bất cứ lúc nào, thái hậu thì đã ở trên cao rất lâu rồi chuyện bà quản cũng không ít mà một khi hoàng hậu mà hành động quá mứt vượt gần tới quyền uy của bà thì sự thâm tình này sẽ nức ra.

    - Nàng cười cái gì?

    Hắn ghé mặt vào tai của nàng nói nhỏ.

    - Ta đang nghĩ, ta cũng rất thích ngồi lên cái nơi cao như thái hậu vậy, chỉ tiếc rằng ta không có phúc phần đó.

    - Có gì mà không được chỉ cần nàng muốn ta sẽ dân cả giang sơn này cho nàng.

    - Ta chỉ muốn được đi chu du khắp thế giới, vương gia người có thể vì ta từ bỏ vương quyền của ngươi sao.

    Hắn nhìn nàng có chút đăm chiêu, người con gái này hắn chỉ tiếp súc qua có vài lần, hắn có thể vì nàng từ bỏ tất cả sao.

    - Nàng lại nhẹ nhàng lên tiếng, đôi khi con người rất là mâu thuẫn với chính bản thân mình, chỉ vì một câu nói của người khác mà lại đắn đo rất lâu, nhưng thật chất họ lại không biết cái họ đắn đo lại làm cho người đặt câu hỏi này tổn thương.

    Nàng nhìn lên đám tiểu thư tài tử đang thi thố văn thơ và cầm kì thi họa, nàng thở dài.

    - Xem ra ta không thoát khỏi hôm này rồi vậy thì lên thôi.

    Một giọng nói ngang ngược, vang lên.

    - Bẩm thái hậu, không biết vương phi tỷ tỷ có thể biểu diễn được không ạ, Hy nhi thật là muốn mở rộng tầm mắt ạ, chẳng lẻ thái hậu không muốn biết chị ấy biết gì sao.

    Lời nói làm khó ai mà không hiểu chứ, đúng là có trò hay để xem mà.

    - Hy nhi nói đúng lắm, a gia thật muốn biết nhi vương phi của triều ta có tài gì.

    Có người quen biết nàng thì lo lắng, còn có người thì cười trên nỗi đau của người khác.

    Nàng nhắm mắt lại mở mắt ra thở một hơi dài.

    - Nếu thái hậu đã mở lời thì tiểu nữ xưa giờ cũng có sở thích đánh đàn, để tiểu nữ đàn một khúc cho người nghe vậy.

    Dây đàn vừa gảy lên thì giọng hát của nàng cũng nhẹ nhàng cất lên.

    Bài hát: Dữ Quân Thuyết.

    Hương thơm hoa đào chốn thế ngoại

    Nhàn nhạt thấm vào tâm can

    Song chưa từng hiện hữu

    Lá liễu bay trong gió

    Khi đu đưa lóe lên tia sáng

    Tâm tình đã đổi thay

    Không nghe thấy là thanh tịnh

    Song cũng thật khó lý giải

    Không nên

    Phồn hoa lạc tận

    Mới sảy ra những sự tình về sau

    Phân tranh thời loạn thế vốn chẳng can hệ chi cùng ta

    Tín niệm cố chấp đưa ta từng bước tiến lên

    Quá khứ nếu có thể lặp lại lần nữa

    Thì những năm này

    Những ngày tháng ấy

    Tựa dòng thời gian không ngừng chảy

    Tâm đã hướng về

    Nhất định không hối hận

    Chưa từng thay đổi.

    Giọng hát nàng vừa dứt thì tiếng đàn cũng từ từ dừng lại, mà mọi người có mặt tại bữa tiệc lại có cảm giác như mơ như ảo như không thể thoát khỏi giọng hát cùng tiếng đàn của nàng.

    Cứ như là hết thảy là hư vô.

    Mọi người cũng từ từ tỉnh lại sau dư âm.

    - Hay cho một khúc nhạc, hay cho lời bài hát, không hổ là vương phi của bổn vương.

    Hết chương 35.
     
    Last edited by a moderator: 21 Tháng bảy 2021
  9. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 36.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hay cho một ca khúc cùng tiếng đàn.

    - Không biết nhị vương phi học ở đâu, vị sư phụ nào?

    - Thế gian này, ta chưa từng bái ai là thầy, nếu có hứng thú cái gì thì thì ta sẽ học cái đó.

    - Nói như vậy là nàng rất thích âm luật đi.

    Lời đối đáp của nàng cùng nhị thái tử Tây Lăng Quốc lại khiến cho nhiều người suy tư, mà nàng lại nhíu mày.

    - Không hẳn là thích, chẳng qua là học cho biết mà thôi, ta chẳng yêu thích cái gì cả.

    Một câu nói của nàng đã chứng minh rằng nàng là một người không quan tâm tới bất cứ cái gì cả.

    - Đáng sợ.

    Chính vì nàng là một người như vậy, cho nên ngay từ lúc đầu hắn đã theo bảo vệ nàng mà không hề biết nàng có suy nghĩ gì, cũng như mọi hành động có tàn nhẫn ác độc, có nhẹ nhàng hiền dịu, có đau khổ dằn vặt, có thông minh lạnh lùng là một con người khó nắm bắt nhất mà hắn đã từng làm vệ sĩ.

    - Cảm ơn lời khen của phò mã gia.

    Nhưng ta so với hắn, hắn còn đáng sợ hơn ta nhiều.

    Lời của nàng quả thật không hề sai, cái sai là lại để hai con người đáng sợ nhất ở với nhau nên mới để cả hai hành hạ nhau như vậy.

    Một tiếng thở dài vang lên.

    - Phò mã gia đang tiết nuối hay là thất vọng.

    Lời của hai người nói cứ như là một câu chuyện mê cung khó hiểu, nhưng mọi người cũng rõ ràng là hai người này có quen biết, nhưng với thái độ bình tĩnh của công chúa và nhị vương gia thì rõ ràng là biết chuyện này, bằng không với tính khí của công chúa thì chuyện này đã làm ầm ĩ lên rồi.

    Bởi vì chỉ là chút chuyện riêng nên bầu không khí cũng không ảnh hưởng tới bữa tiệc nên những cuộc thi lại được bắc đầu.

    Không có ai chú ý tới ánh mắt giảo hoạt của hoàng thái hậu và hoàng hậu.

    Hư cũng chỉ là một nha đầu dân dã, cũng chẳn thể giúp ích gì được cho hắn thì hai bà còn lo cái gì chứ, nhưng mà bọn họ vẫn phải dề phòng Dương tướng quân.

    Chỉ một bữa tiệc mà nàng là người ngồi đây cứ như là người ngoài cuộc vậy, không phải là nàng không quan tâm, mà nàng chỉ như người xem kịch mà thôi, mà những người diễn cho nàng xem cũng không uổn công nàng phải vào cuộc để xem diễn.

    Ánh mắt của nàng cong cong giống như cười mà không cười lại khiến cho khuôn mặt không phải là khuynh quốc khuynh thành kia lại trở nên quỷ dị, mà đôi mắt kia lại như mơ như ảo bất giác khiến cho hai người nam nhân ngẩn ngơ.

    Đôi mắt kia lại nhíu mày nhìn sang người đối diện, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

    - Chàng nhìn cái gì?

    Hắn bị hỏi như vậy có chút ngẩn ngơ bật thốt lời thật lòng.

    - Đôi mắt của nàng đẹp quá.

    Nàng nâng môi cười, tên này chẳng phải trước đây chẳng phải thích tẩu tử mình sao, sao lại có những lời nói gây ngại ngùng như nam nhân lần đầu thấy cô nương gia vậy.

    Nàng nói nhẹ vào tai hắn.

    - Vương gia, ta đương nhiên biết mắt mình đẹp rồi.

    Hành động của nàng và hắn có thể trong mắt của mọi người là thân mật quá mức, nhưng với nhị vương phi của hắn thì là khiêu khích, từ một vương phi mà lại biến thành là kẻ thứ hai, ả ta dựa vào đâu mà dám cướp vị trí của nàng chứ.

    Còn phò mã gia thì thấy vương gia thật đáng thương về sau sẽ bị vương phi đùa bỡn cho mà xem.

    Nàng nhìn thấy ánh mắt kia chỉ nói nhỏ với hắn một câu.

    - Thê tử này của ngươi đáng sợ quá đi.

    - Nàng cũng là thê tử của ta vậy.

    - Là giả thôi.

    Khẩu hình môi của nàng hắn hiểu rất rõ, rõ ràng hắn đem nàng đến bên người mình để tiện nắm bắt hành động của nàng nhưng nghe nàng nói đó chỉ là giả khiến hắn hơi hụt hẫn.

    Như nhìn ra sự hụt hẫn của hắn nàng nói.

    - Người sao vậy? Còn không nghĩ cách để bỏ cái thai giả này.

    - Giả.

    Nàng khó hiểu nhìn hắn.

    - Không giả, vậy ngươi tưởng thật, hay là đổ cho hoàng hậu nha.

    - Cái gì?

    Một người là hoàng hậu đương triều mà nàng nói muốn tính kế là tính được sao, nàng có biết mình vừa nói gì không vậy.

    Như nhìn ra suy nghĩ của hắn nàng lại nói.

    Nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi, chẳng qua chỉ là một hoàng hậu thôi mà.

    Hết chương 36.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2021
  10. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 37.

    - Nếu là giả thì để tính sau đi.

    Khi đã muốn bắt đầu một kế hoạch nào đó thì phải suy tính thật chu toàn.

    Hắn bước tới trước mặt hoàng thượng quỳ xuống.

    - Nhị vương gia có chuyện gì thế.

    - Khởi bẩm phụ hoàng, tuy hôn nhân của con và nàng đã được người chấp thuận, nhưng con muốn trong cuối tháng này cùng nàng thành thân.

    - Sao lại gấp gáp như vậy?

    - Khởi bẩm phụ hoàng, nàng hiện thời đang mang thai con của nhi thần, nhi thần không thể để nang ở bên ngoài cho người ta dị nghị cả.

    - Nếu sợ người ta dị nghị thì lúc đầu đừng đụng đến nàng.

    Lời của hoàng hậu nói cứ như là lỗi của hai người vậy.

    Nàng bước đi nhẹ nhàng tới chỗ của hắn quỳ xuống cùng hắn, giọng nói của nàng nhẹ nhàng.

    - Khởi bẩm bệ hạ, tiểu nữ và vương gia ở doanh trại đã thành thân, vừa rồi vương gia muốn cuối tháng rước ta vào phủ chỉ là để cho ngài ấy và tướng phủ một cái thể diện mà thôi.

    Giọng nói nhẹ nhàng cứ như vậy mà vang lên nhưng cũng khiến cho người khác phải suy nghĩ, dù gì nàng cũng là nghĩa nữ của Dương tướng quân thì lời của nàng cũng không hề có gì là sai cả

    - Vậy thì cuối tháng đi.

    - Tạ phụ hoàng ân điểm.

    Hắn đỡ nàng đứng dậy về chỗ ngồi buổi tiệc này xem như là có thể cho qua.

    Khi buổi tiệc này kết thúc hắn đưa nàng ra xe ngựa, nàng nhẹ nhàng nói với hắn một câu.

    - Vương gia, hy vọng ngài không làm ta thất vọng.

    Với câu nói của nàng thì thật khó hiểu thật mờ mịt.

    Ngơ ngác đứng đó nhìn xe đã đi xa, mà phò mã gia đang dìu công chúa đến gần vỗ lên vai hắn.

    - Vương gia, từ giờ trơ đi người nên cẩn trọng.

    Khó hiểu, lại là khó hiểu.

    Mà lời của nhị thái tử của Tây Lăng Quốc lại làm hắn đen mặt.

    - Ta cũng cảm thấy vị vương phi này của ngài không đơn giản, ngài lên cẩn trọng, nếu cảm thấy không được thì nhường cho bổn vương, bổn vương không ngại.

    - Ngươi nằm mơ.

    Nói xong cả hai phất tay quay đầu bỏ đi.

    Mà nàng là nhân vật chính trong câu truyện thì vừa mới lên xe đã lăng ra ngủ. Thật ra thì nàng rất là lười không có chuyện gì dùng đến đầu óc và tay chân thì nàng lại chỉ muốn ăn uống và đi ngủ.

    Chiếc xe lăng lăng đến cổng phủ tướng quân, khi xuống xe, nhìn thấy hai phu phụ Dương tướng quân như có điều muốn nói lại thôi.

    - Nghĩa phụ, nghĩa mẫu đừng lo dù con đi đâu thì con vẫn sẽ tìm ra thuốc giải.

    - Không phải là vụ thuốc giải mà là, con và vương gia không phải là thật.

    - Nghĩa phụ, người cảm thấy vương gia là người như thế nào, chẳng lẽ hắn không đáng để cho người bảo vệ sao?

    Không thể nói là lời nàng nói không phải không có lý.

    Đứa nhóc kia là từ nhỏ ông nhìn mà lớn lên, nếu nó không thể trở thành vương trong tương lai thì chỉ có con đường chết mà thôi. Mà bệ hạ cũng là lực bất tòng tâm. Một bên là thái hoàng thái hậu, một bên là hoàng hậu cùng nhà mẹ đẻ của hoàng hậu cũng đã rắt rối lớn rồi, còn vương gia lại không hề có ai chống lưng và bây giờ đột nhiên có một người là con nuôi của ông xuất hiện dĩ nhiên là hoàng thượng sẽ không bỏ qua người có thể bảo vệ cho nhi tử của mình rồi, ông thở dài.

    - Thôi vào đi.

    Năm xưa ông và hoàng thượng là bạn mà tình cảm của bệ hạ với mẫu thân kia là không thể cưỡng lại được, mà ngài lại nhất quyết lại sẽ không thể buôn tay.

    Qua ngày hôm sau lại là một loạt nhận đồ cưới của vương phủ, rồi nàng lại thây nghĩa mẫu mình kiểm kê đồ để làm đồ cưới cho nàng.

    Nếu là kết hôn thì nàng sẽ làm một vật để chuẩn bị cho hôn lễ của mình.

    Nhẫn cưới là quan trọng nhất.

    Nàng còn phải chế thuốc nữa, đúng thật là không có thời gian.

    Sáng hôm sau thì nghĩa mẫu nàng bước vào phòng tìm nàng thấy mắt nàng có thầm quân thì nhíu mày.

    - Sao lại để mắt thâm quần thế này?

    Nàng chỉ là nhẹ nhàng cười, lại chỉ là kéo tay bà bắt mạch cho bà, thân thể của bà có vẻ tốt lên rất ít.

    - Nghĩa mẫu, thật không nghờ chỉ mới là bước sơ khai, mà thân thể của người đã tốt thế này rồi, đợi phân tích ra thuốc giải là có thể giải độc được rồi.

    Nàng tính nói là có thể bắt đâu chuẩn bị để mang thai được rồi nhưng nàng muốn để có thuốc giải mới nói với bà cho chắc chắn, nhưng ai mà biết được trong thời gian này bà có mang thai không chứ.

    Chương 37.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tám 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...