Xuyên Không Ta Sao Lại Ở Đây? - Tomoyo

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tomoyo, 15 Tháng mười một 2018.

  1. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 9: Cứu không được.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa đến vương phủ thì sư phụ của hắn cũng tới, hắn ôm nàng vào phòng mình nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.

    - Sư phụ, người xem nàng sao rồi.

    Dục tiên nhân bước tới bắt mạch lúc thì nhăn mặt, lúc thì lắc đầu, lúc thì khó tin cùng khiếp sợ mà nhìn nàng, ông không thể ngờ một người bị vậy mà có thể sống tới giờ.

    - Gia tại hạ không thể cứu.

    - Ý của người là.

    - Người con gái này vốn không có hơi thở giống như một người đã chết nhiều năm, nhưng không biết nàng đã dùng cách gì mà vẫn có thể dống tới giờ.

    - Người nói vậy là có ý gì.

    - Vương Gia, người biết không mạch tượng của cô gái này vốn dĩ không có, chỉ là hơi thở lúc có lúc không giống như người đã chết.

    - Có cách nào hay không, chẳng lẽ không có cách nào cứu nàng ư.

    Dực tiên nhân chau mày suy nghĩ.

    - Vương Gia, nếu muốn cứu nàng ta thì phải hỏi người thi châm cho nàng ta ấy, tạm thời chúng sẽ thử mượn hầm băng của phủ ngũ công chúa. Nhưng mà chưa chắc sẽ thành công.

    - Được ta đi hỏi muội ấy.

    - Vương Gia.

    Hắn quay lại đám thuộc hạ của mình, biết bọn họ muốn nói gì.

    - Ngũ muội đã có phò mã quản, nhưng nếu muộn ấy không biết điều thì sau này ta cũng sẽ không bỏ qua, đừng tưởng rằng phụ hoàng thương yêu bọn họ.

    Sự lạnh lẽo trong mắt hắn khiến cho ai cũng khiếp sợ, câu nói của hắn chính là nói cho mọi người biết bây giờ đại cục chưa định cho nên hắn sẽ cho hoàng thượng định đoạt còn sau này thì không ai nói trước được.

    Ngồi trên xe ngựa một đường thẳng đến phủ phò mã, phải biết rằng phủ phò mã còn rộng lớn hơn phủ của hắn, tên này là một tên mọt sách được cái là tuấn tú lọt vào mắt xanh của ngũ muội, không hiểu sao lại cùng ngũ muội lăng giương xong khi tỉnh lại cưới ngũ muội xong lại muốn làm thương nhân, giờ hắn còn giàu hơn vua nữa.

    Khi xe ngựa dừng một tên lính chạy lại cung kính chào hỏi.

    - Nô tài tham kiến nhị Vương Gia, Vương Gia cát tường.

    - Ta muốn gặp công chúa các người.

    - Để thuộc hạ cho người vào bẩm báo.

    Tên thuộc hạ tươi cười quay đâu đi bẩm báo.

    - Ngươi.

    Hắn chưa bao giờ phải đợi ai, vậy mà tên thuộc hạ đó lại dám.

    - Vương Gia, người hãy nhịn một chút đi.

    Khi hắn tính nổi nóng thì A Tử Lên tiếng,

    - Gia tiểu thư lại chảy máu.

    Hắn nghe nói vội bước lên xe ngựa, khi nhìn thấy dung nhang của nàng hắn lại càng thấy sót xa, lúc đâu chỉ là chảy ở miệng mà bây giờ ngực của nàng vũng đỏ thẳm một vùng.

    Dục Tiên nhân lên tiếng nói.

    - Vết thương ở đâu vậy.

    Hắn như phát hiện ra điều gì.

    - Nàng dùng dịch dung thuật.

    Khi hắn nói ra câu nay thì cũng đồng nghĩa việc tò mò là dưới lớp da đó là khuôn mặt như thế nào.

    Thiên hạ trên xe ưm một tiếng cho hắn thức tỉnh, người trên xe chưa có dấu hiệu tỉnh lại, lại có cảm giác đau hơn rất nhiều.

    Dực tiên nhân nôn nóng.

    - Nàng đã phát bệnh từ sáng tới giờ nếu không nhanh thì rất có thể sẽ.

    Hắn triệt để tức giận.

    Trong phủ phò mã gồm có thái tử, thái tử phi, ngũ công chúa, cả ba đang ở trong đình nói chuyện vui vẻ.

    Quản gia khi nghe gia đinh nói thì vào bẩm báo.

    - Bẩm công chúa, thái tử gia, nhị vương gia đến, đang đợi bên ngoài ạ.

    Công chúa nhíu mày khó hiểu.

    - Rõ ràng ta và huynh ấy không có qua lại với nhau mà huynh ấy muốn gặp ta làm gì.

    - Hay là phò mã gia có quan hệ với phò mã mà muội không biết, tên đó luôn muốn chống đói với ta.

    - Ca phò mã đã nói sẽ không tham gia chuyện triều đình cũng sẽ không qua lại với ai trong các người cả.

    - Nhưng hắn có tài sản rất lớn chỉ cần muội lên tiếng, thì hắn sẽ nghe theo thôi.

    - Ca hãy thôi đi, chuyện chàng đã quyết định muội sẽ không quản.

    - Muội.

    Nàng không muốn nói nữa quay qua bảo quản gia.

    - Mau mời nhị vương gia vào đi.

    - Không được, cứ để đệ ấy đợi.

    Hai huynh muội nhìn nhau rồi ngũ công chúa thỏa hiệp.

    - Cứ để huynh ấy đợi đi.

    Bên ngoài hắn đã có chút nóng nảy, tên gia đinh đi báo tin vậy mà đóng cửa hơn canh giờ không ra ngoài, ôm thiên hạ trong lòng thấy nàng càng khó chịu bàn tay hắn càng đỗ mồ hôi mà tâm tình càng nóng nảy.

    Hết chương 9.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười hai 2020
  2. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 10: Phủ phò mã.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên trong một mảnh yên bình, bên ngoài lại nổi lên sóng ngầm. Ngũ công chúa không biết là đang chọc vào Hổ Sao. Nếu như ngài ấy nổi giận thì sao.

    Người con gái trong xe lúc nóng lúc lạnh giữa ngực lại đang ra máu.

    Vẻ mặt lạnh nhạt âm trầm, giọng nói lạnh lẽo vang lên.

    - Xông vào cho ta, kẻ nào ngăn cản, giết.

    Khi bên trong nghe tiếng bên ngoài la hét thì chạy ra.

    - Nhị ca dừng tay.

    Hắn đến bên ngũ công chúa nhanh không tưởng được. Bàn tay bóp cổ cô như một con gà.

    - Nhi đệ hãy buôn tay đi.

    - Nhị vương gia hãy buôn tay đi.

    Hắn lạnh lùng nhìn hai người rồi lên tiếng.

    - Là ý kiến của Thái tử Sao.

    - Tứ đệ nói quá rồi, đây là phủ phò mã, không phải phủ của ta.

    - Xin Vương Gia buôn nương tử của tại hạ ra.

    - Phò mã, cứu thiếp.

    Hắn nhẹ nhàng thả công chúa ra, công chúa lao vào phò mã.

    - Trương Thanh thiếp sợ.

    Chàng trai nhẹ nhàng ôm người vào lòng an ủi.

    - Mẫn Mẫn nàng đừng sợ. Không biết Vương Gia xông vào phủ có chuyện gì.

    - Ta muốn mượn Bích thủy hồ.

    Bốn người ai cũng có suy nghĩ riêng.

    - Lý do để ta cho ngài mượn để làm gì.

    - Cứu người.

    Đang tính nói thì Điệp Khang chạy vào báo.

    - Vương Gia, không xong, tiểu thư cô ấy đang rất nguy hiểm, tiên sinh đang dùng nội lực để khống chế.

    Hắn nghe vậy vội vàng chạy ra xe ngựa vén rem xe lên.

    - Sư phụ nàng Sao rồi.

    - Vương Gia, không gì, Lão phu có thể cầm cự được, chỉ là nàng hình như không muốn tỉnh.

    Khi rèm cửa được mở ra thì Trương Thanh giật mình, rồi lên tiếng.

    - Ta cho ngài mượn Bích thủy hồ. Nhưng người đảm bảo sẽ cứu được nàng Sao.

    Hắn nhìn sư phụ của mình, thấy ông lắc đầu.

    - Ta không thể, vì ta không biết nàng bị gì. Nhưng Bích thủy hồ có thể thử.

    - Vào đi.

    Lời của ông còn chưa dức thì phò mã gia đã mời ông vào.

    Khi đi ngang qua quản gia hắn dừng lai nói.

    - Khi nào nhị vương gia mang vị cô nương này tới mương bích thủy hồ thì cứ cho thẳng vào không cần phải thông báo đâu.

    Lời nói của hắn, hành động của hắn làm cho mọi người khó hiểu. Thái tử và công chúa nghi ngờ hắn có quan hệ với nhị đệ, mà nhị vương gia lại là người nhìn rõ hành động của phò mã lời nói của phò mã, câu nào cũng quan tâm nàng, hai người này có quen biết.

    Mọi người đưa nàng vào bích thủy hồ, từ trong mật thất hai nguồn nước chảy róc rách dưới hồ hơi khói bốc lên mang theo vẻ nóng lạnh bất thường, không biết phò mã gia làm cách gì để có nó.

    - Gia đặc nàng nên giường băng trong hồ đi.

    Khói nước lượng lờ cạnh giường băn vậy mà băng không tan mà nước trong hồ cực nóng.

    Sắc mặt nàng trắng nhợt, hắn hỏi.

    - Sư phụ bây giờ phải làm sao.

    Dục tiên nhân, tiến đến bắt mạch.

    - Trước tiên phải tìm ra nguyên nhân đã thứ nhất, là dường như chất độc cô bé mang trong mình vừa mới sinh ra, còn vết thương của cô ấy là từ đâu mà ra.

    - Độc gì từ lúc mới sinh chứ, cô ấy chỉ trúng độc lúc bảy tuổi thôi, giờ chỉ cần tìm hiểu nguyên nhân tiểu thư kích động mà ngất đi thôi.

    Lời nói của phò mã gia khiến cho mọi người nhìn người con gái trên giường băng ngạc nhiên, ai có thể đối với một cô nương ra tay như vậy, hắn nhìn A Tử để biết nguyên nhân nàng phát bệnh.

    - Vương gia, thuộc hạ không biết chỉ là trước khi đi ngủ nàng luôn bình thường chỉ là hình như nàng hay gặp ác mộng.

    Khi hắn nhìn A Tử bằng ánh mắt lạnh lùng thì A Tử hoảng sợ vô cùng.

    Phò mã gia chỉ biết đứng nhìn, rồi nhẹ nhàng thở dài lên tiếng.

    - Sống đến ngày hôm nay đã là một kì tích rồi.

    Hắn như nói cho mọi người biết nàng vốn chỉ là gần như sắp chết rồi, sống được tới bây giờ cũng chính là kì tích.

    - Trương Thanh, chàng biết cô ta.

    Công chúa từ nảy giờ nhìn hành động của phò mã gia, nhìn những cử chỉ quan tâm của chàng khiến chi cô cũng phải lo lắng, cô có chút ghen tuông nhìn người con gái trên hầm băng bằng ánh mắt ác độc.

    Hắn vô tình nhìn thấy cũng quay đầu lườm vị muội muội này.

    Chỉ là một ngũ công chúa nho nhỏ vậy mà dám trừng người của hắn.

    Hết chương 10.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2020
  3. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 11: Thật ra nàng bị.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phò mã gia không chú ý ánh mắt của công chúa cho nên không biết nương tử của hắn trừng nàng, nếu hắn biết thì đã tức giận mắng nàng rồi.

    - Phải, là ta đã đẩy nàng vào tình trạng này.

    - Ngươi là tứ ca.

    Một câu hỏi cứ như là muốn biết rõ thân phânn của hắn. Nghe được câu hỏi của nhị hoàng tử khiến hắn sững sờ. Hắn quỳ xuống đất.

    - Chủ nhân, là thuộc hạ đã phản bội hai người.

    Giây phút mà phò mã gia quỳ xuống, Ai cũng sững sờ khi nghe hắn gọi nàng là chủ nhân, ngay cả hoàng thượng hắn còn không để vào mắt cơ mà.

    Nhan nhi trên giường bất giác mở mắt nói một câu thật đau.

    - Ta hận các người, ta hận các người.

    Bốn chữ ta hận các người, lại khiến cho nhan nhi trên giường hộc máu, ngực càng thấm máu nhiều hơn.

    - Chủ Nhân.

    - Tiểu vũ.

    Nhị hoàng tử và phò mã đi đến, sự quan tâm kia cứ như muống giấu nàng trong lòng.

    - Sư phụ nàng Sao rồi ạ, bây giờ phải làm sao.

    - Ta thật không biết, rõ ràng là không nhìn thấy thương tích ở đâu, cho nên thuộc hạ không thể biết Nó ở đâu mà ra.

    Hắn quay ra nhìn phò mã.

    - Chủ nhân, năm mười tuổi đã dùng một chiếc trâm cài tóc đâm vào đây, (hắn chỉ vào chỗ gần Tim). Năm chiếc trâm nhỏ để phong bế vết thương.

    Hắn nhìn mọi người nhìn hắn hình như không tin tưởng lời hắn nói. Hắn lại bồi thêm một câu nữa.

    - Còn năm cây trâm trên đầu để phong bế kí ức nữa. Vốn dĩ là chủ nhân có thể ngăn cản nhưng sao lại tái phát thế. Chắc là làm gì đụng tới vết thương ngay ngực rồi.

    Hắn nhớ lại ngày hắn gặp nàng đã đánh cho nàng một chưởng.

    - Là ta đã đánh nàng một chưởng.

    - Ngươi, sao ngươi lại đánh nàng chứ.

    Hai người mang theo vẻ mặt căng thẳng mà nhìn nhau, Dực tiên nhân vội ngăn cản.

    - Được rồi hai vị, tạm thời hãy để nàng nằm đây dưỡng thương, thần sẽ tìm cách lấy trâm ra.

    Trên giường băng trong mơ hồ nàng như trơ về lúc tuổi còn thơ, cơn ác mộng không chỉ cắn xé linh hồn cùng trái tim của nàng, trong mộng nàng như nhìn thấy những việc sảy ra trong những năm tháng của nàng, đây không phải là một cơn ác mộng, mà là ký ức nàng đã chôn dấu từ lâu, người thiếu niên kia đã bị người đàn ông mà cô dùng tính mạng để bảo vệ thiêu sống.

    Trong mơ, người thiếu niên bị đốt mình trong đám lửa điên cuồn cười to.

    - Ta biết ta và em là hai đương thẳng song song, ta không cân nhất thiết phải ở bên người nhưng chỉ cần người cười thôi thì ta cũng nguyện vì người cười, vì người mà làm tất cả, trời sinh ta trời cũng diệt ta.

    Ánh lửa bập bùng mang theo mùi thịt cháy trong đó còn có ánh mắt dịu dàng ôn nhu nhìn về phía nàng chạy tới.

    Dưới ngọn lửa một cô bé mang theo ánh mắt tĩnh lặng lảo đảo chạy tới chứng tỏ nàng không được bình tĩnh như thường ngày.

    Ánh mắt như hồ nước tĩnh lặng nay lại xuất hiện sương mù, nàng tính lao vào đống lửa thì bị người ngăn lại. Giọng nói cang ngăn vang lên.

    - Tiểu thư hãy bình tĩnh.

    - Buôn tay, mau buôn tay, Thế Khanh thế khanh, mau mau cứu người đi.

    Nàng kích động, nhưng lại bị người khác giữ chặt, nước mắt nàng tuôn rơi, nàng nhớ lúc đầu nàng vô tình đi lạc vào côi nhi viện lúc đó nàng thấy chàng thiếu niên ngôi xe lăng ngân nga giọng hát, nàng bất chợt cũng cất giọng hát theo, khi thiếu niên kia quay lại nhìn nàng và nói.

    - Cô bé em hát hay quá.

    Lời nói kia nụ cười kia thật cứ như ánh sáng của thiên sứ vậy. Nàng cầu nguyện những vì sao kia đưa người tới nơi ánh sáng nhất hạnh phúc nhất. Nàng căm hận nhìn moi người càng hận chính bản thân mình hơn nữa.

    Trên tay của nàng cầm một chiếc trâm vừa rút trên ba ngàn sợi tóc của nàng, mái tóc của nàng bay trong gió đêm, bên môi của nàng kem theo là nụ cười quỷ mị, giọng nói nhẹ nhàng cất lên.

    - Là lỗi của ta.

    - HaNa.

    - Tiểu thư.

    Tiếng mọi người thất thanh, nước mắt của nàng, cũng làm cho nàng giật mình tĩnh khỏi giất mộng.

    Ánh mắt của nàng vừa tĩnh còn nhiễm chút hơi sương. Nàng nhìn mọi người sung quanh có khuôn mặt cô quen có khuôn mặt cô không quen.

    - Sao mọi người lại có mặt tại phòng tôi vậy.

    - Nàng tỉnh rồi.

    - Đương nhiên là phải tỉnh thôi, ta ngủ quên thôi, A Tử lấy cơm cho ta đi ta còn phải đi xem nghĩa mẫu nữa.

    Nói xong nàng bước xuống giường.

    Làm cho hắn cũng phải lo lắng.

    - Nàng làm gì, nằm im đó.

    Nàng nhìn rõ căn phòng, đây không phải căn phòng của nàng.

    - Ta muốn về phủ.

    - Cô nương, cô cần ở đây nghĩ ngơi chữa bệnh.

    Cô nhíu mày nhìn ông, lấy từ trong người một bình sứ đổ ra hai viên thuốc uống vào sắt mặt nàng lại trở về hồng hào như củ.

    Hết chương 11.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2020
  4. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Một chút nho nhỏ tiểu phẩm của Chí Tài, Hoài Linh.

    Tôi đã lầm đưa em sang đây.

    Ngày em đi sạp sám.

    Tối về soop binh bo.

    Để cái nhà như cái nhà kho.

    Thân tôi như trâu bò.

    Tiền em sài là nước mắt là đô la là công tôi miệt mài
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2020
  5. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 12: Tự mình tỉnh lại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tiên sinh, ông không biết bệnh tim là bệnh khó chữa sao, đột ngột đưa đến một nơi nóng lạnh bất định thì người đó có thể sẽ bị tắc thở ngài không biết sao, bẹnh của ta tự ta sẽ có cách chữa.

    Nói xong nàng bước xuống giường để rời đi.

    - Nàng không được tự ý đi lại.

    Cô nhíu mày.

    - Ta chưa nói ngài, dù gì ta cũng là cô nương gia chưa xuất giá, sao đàng ông các người lại tự tiện vào phòng ta mang ta ra ngoài như thế, ngài thế này cái tên hôm qua cũng thế, đàng ông cổ đại các người phóng khoáng thế sao?

    - Ai cơ.

    Hắn nhíu mày nhìn nàng, lại bỏ qua câu nói sau của nàng, lại thấy ánh mắt nàng nhìn sung quanh. Hắn quay sang nhìn Điệp khang. Nhận lấy cái lắc đầu của hắn và A Tử.

    Có thể khiến A Tử và Điệp Khang không phát hiện ra, tên đó quả nhiên là võ công cao cường, hắn đang định hỏi nàng, thì nàng lại lên tiếng.

    - A ta sao ở nơi này?

    Hà cớ gì mỗi khi nàng tỉnh dậy điều phát hiện mình ở chỗ khác.

    - Ta rõ ràng đang ở trong phòng ngủ mà,

    Sao giờ ta lại ở đây, còn thấy nhiều khuôn mặt xa lạ nữa chứ, chẳng lẽ ta bị mộng du sao.

    Một đám người đen mặt. Cô gái này tượng tượng quá phong phú rồi. (mọi người đều có cùng suy nghĩ).

    Nàng càng vội vàng hơn.

    - A Tử mau đưa ta về phủ.

    A Tử quay đầu nhìn vương gia của mình.

    Dù bây giờ nàng hầu hạ vị Du cô nương này, nhưng vương gia mới là chủ nhân của nàng, nàng dĩ nhiên phải nghe lời chủ của nàng hơn rồi.

    Cô nhận ra ánh mắt của A Tử, liền thầm mắng trong lòng. (- Nha đầu chết tiệt, chẳng phải bây giờ ta mới là chủ tử nàng sao, lại giám ăn cây táo rào cây sung.

    Đợi về phủ xem cô có hành nàng ta hay không).

    Lúc này nàng đã quên một điều là A Tử chỉ là đến giám sát nàng rồi.

    Đồi lời của tác giả. Không phải cô ấy quên đâu mà châm ngôn sống của cô ấy là cái gì đã vào tay của cô ấy thì là vật sở hữu của cô ấy cả. (Quả là vô sỉ mà).

    Nàng chau mày nhìn vị vương gia chưa đươc biết tên này.

    - Ta muốn về phủ.

    Ánh mắt tỉnh lặng của nàng nhìn hắn.

    Từ khi quen biết nàng, ánh mắt của nàng nhìn mọi vật trên thế giang như nhìn thấu tất cả. Nhưng hôm nay ánh mắt đó lại nhiễm một tầng hơi nước do đau đớn gây ra mà nhìn hắn. Khiến hắn có cảm giác nàng như đang cầu xin hắn vậy.

    Đôi lời của tác giả. Vương gia của tôi ơi, ngày đang nằm mơ à, có là ngài mới là người cầu xin cô ấy thì có.

    Hắn xoay người nhìn sư phụ của mình.

    - Sư phụ, có cần ở đây nữa không.

    - Điều này.

    Ông nhìn nàng, tháy sắc mặt nàng hồng hào, giống như hiện tượng bệnh lúc đó là giả vậy.

    Ông tính đến bắt mạch cho nàng, thì ánh mắt nhiễm phai xương kia lại trở nên băng hàng nhìn ông, giống như từ địa ngục, còn đáng sợ hơn cả đệ tử của ông quanh năm trên chiến trường nữa.

    Sát khí của nàng quá rõ ràng cho nên ai cũng nhận thấy. Mà nàng cũng không hề cố ý che dấu.

    Dĩ nhiên nàng sẽ không tùy ý đánh người, tuy nhiên nếu bọn họ muốn động đến nàng thì từ này đừng hòng qua lại.

    - Được rồi chúng ta hồi phủ.

    - Xem ngài kìa, cứ như là muốn ở đây vậy.

    Cô nghĩ (xem ra hắn cũng biệt điều thật).

    Nghĩ xong nàng xoay người bước đi, không để ý đến ai cả.

    - Tiểu thư xin dừng bước, cô có thể ở đây.

    Mọi người nhíu mày.

    Cô nhìn hắn.

    - Ngươi là ai?

    - Nàng không quen hắn?

    - Sao ta phải quen hắn chứ.

    - Tiểu thư ta là.

    Hắn chưa nói hết câu thì nàng đã lên tiếng.

    - Dù cho trước đây ta và ngươi có quen biết, thì bây giờ cứ như chưa từng quen đi.

    Nàng nhìn thấy người con gái đang mang bầu kia bằng ánh mắt ghen ghét. Phụ nữ ghen ghét rất là đáng sợ. Nàng thở dài.

    - Vương gia, đưa ta về phủ đi.

    Trong khách trọ diệp lâu. Một lão hữu với

    Một chàng thiếu niên tuấn tú, lại có một chút giảo hoạt. Đôi mắt cứ như hô ly nhìn nhau. Đó không phải thái tử tây lăng quốc thì là ai.

    - Sao con không mang người đến gặp ta.

    - Con không thể.

    Người có thể cứu được đồ đệ của ông trong lúc gần chết, chắc chắn là người y thuật cao minh.

    Nói là muốn bắt người cho sư phụ xem, nhưng mà hắn cảm thấy dễ dàng bắt nàng như vậy sao. Đêm đó dù nàng đang ngủ, nhưng hắn lại cảm thấy có sát khí dày đặt quanh thân nàng. Niếu như dám đụng tới

    Nàng, thì nàng sẽ cá chết lưới rách với kẻ đó.

    Từ trên cao nhìn xuống đường phố náo nhiệt, vậy mà hắn lại bị trúng kế mới tức chứ. Khi ánh mắt hắn bất chợt nhìn thấy thân ảnh kia. Lại nở một nụ cười giảo hoạt, ta sẽ cho nàng một kinh hỉ lớn.

    Trên đường lớn của đông lăng quốc, lần đầu tiên cô được đứng trên một nơi có không khí trong lành như vậy.

    Liệu nơi này có thể cứu cô không. Cô cảm giác rằng châm của cô đã không còn hiệu nghiệm nữa.

    Với lại lúc nó bị thương, có lẽ còn khó lấy ra hơn nữa. Đang nghĩ miên mang thì hắn lên tiếng.

    - Nàng chuẩn bị đến phủ của ta.

    Cô nhìn vị vương gia này. Cô biết hắn chỉ là tò mò mà thôi.

    - Ta lấy thân phận gì để đến phủ của ngài?

    Vương phi, tiểu thiếp, hay là hồng nhàn tri kỉ.

    Hắn nhíu mày. Cô lại lên tiếng.

    - Ngài cứ để ta làm Dương tiểu thư đi.

    Nàng không nói gì, vẫn cứ bước đi.

    Mọi người cứ như lâm vào suy nghĩ.

    Hết chương 12.
     
    Kiệt thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2020
  6. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 13. Nhị hoàng tử Tây Lăng Quốc.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên đường lớn lại xuất hiên một cảnh tượng, chiếc xe ngựa tinh xảo được dắt bộ, mà nhị vương gia của bọn họ lại đi theo sau một người con gái, nàng đột nhiên dừng bước.

    - A ta nhớ ra hắn là ai rồi

    - Ai?

    Khó hiểu câu nói của nàng. Nàng nhẹ nhàng bước tới bên người hắn, nghiên người nói nhỏ.

    - Là nhị thái tử Tây Lăng Quốc.

    - Nàng chắc chắn.

    - Đương nhiên là ta cứu hắn mà.

    - Cái gì? Nàng cứu? Vì sao cứu hắn.

    - Đúng vậy, vì nếu không có ta thì người chết sẽ là ngài, chứ không phải là hắn.

    - Ý nàng là gì?

    - Nếu như ta không cứu ngài thì ngài đã chết rồi, mà nếu ngài chết thì quân ngài sẽ thua. Cho nên ta mới cứu hắn.

    Nàng vừa nói vừa bước vào khách diệp lâu.

    - Tiểu nhị, cho ta một giang phòng.

    Tiểu nhị cung kính dẫn mọi người vào một sương phòng.

    - Các vị khách quan mời đi bên này, không biết các vị muốn dùng món gì?

    - Mang hết tất cả món ngon đến đây.

    Nàng ngồi ở nhã gian nhìn xuống cảnh vật xung quanh, lại thở dài.

    - Nếu như nhị hoàng tử tây lăng quốc có mặc tại đây vậy Vương gia ngài sẽ không sảy ra chuyện gì chứ.

    - Nàng lo lắng cho ta.

    - Ta.

    Nàng nhìn hắn, lại thấy trong mắt của hắn có ý cười, nhưng khi hắn nhìn thấy nàng nhìn hắn thì ánh mắt hắn lại trở về băng hàn và lạnh lùng.

    Chết tiệt sao hắn lại có chút vui mừng chứ, vì nàng quan tâm hắn sao.

    - Ta thì có thể sảy ra chuyện gì chứ, nên lo cho chính bản thân mình thì hơn.

    - Sống chết có số, hà tất phải níu kéo.

    Mọi người im lặng, trong lúc đó tiểu nhị mang đồ ăn tới. Mỗi món đặt lên bàn đều là những màu ăn sặc sỡ.

    - Khách quan dùng tự nhiên.

    Nói xong tiểu nhị liền lui ra ngoài.

    - Vương gia ngươi tên gì?

    Khi tiểu nhị bước ra, nàng lại hỏi tên hắn.

    - Ta tên Đông Phương Thừa. (tự là Dực)

    Nàng nhìn hắn, nhàn nhạc mở miệng,

    - Khi xưa ước mơ của ta rất đơn giản, mình sẽ có một ngôi nhà nhỏ bên cạnh là những loài hoa xinh đẹp. Khi ta tám tuổi, ta mới biết đó chỉ là giấc mơ mà thôi, ta bắt đầu cuộc sống người nào nói sao ta sẽ làm vậy. Ngài có biết là tại sao không.

    Mọi người ại cũng nhíu mày, vì họ nghĩ vì nàng là người nhu thuận cho nên mới nghe theo người khác.

    Cô nhìn mọi người, lại đụng đũa vào món cá cho vào miệng lại bỏ đũa xuống chén nàng nói tiếp.

    - Không phải là ta nhu thuận và nghe lời, mà ta biết được những người xung quanh ta nghĩ gì, ta nghe lời, là vì việc đó cũng chẳn hại gì đến ta cả. Nhưng vương gia à năm nay ta cũng hai sáu tuổi rồi.

    - Hả hai sáu tuổi.

    Ai cũng nhìn cô nương nhỏ nhắn trước mắt dù cô không đẹp nhưng lại có nét mặt thanh tú trước mắt, lại như thiếu nữ mười năm tuổi này lại bằng tuổi với vương gia.

    - Vương gia ở đất nước của ta tuổi của ta chưa gọi là ế, nhưng ở đất nước này ta đã là gái lỡ thì. Nếu vương gia muốn lấy ta thì chỉ được lấy một mình ta làm vợ, ngài làm được sao.

    Hắn trầm tư suy nghĩ, còn nàng gắp vài món bỏ vào miệng rồi bỏ đũa xuống, lấy chiếc khăn lụa nhẹ nhàng lau miệng.

    - Ta no rôi, chúng ta về thôi.

    Nhìn đồ ăn trên bàn hắn nhíu mày nói.

    - Nàng mới ăn một chút.

    - Ngài cũng chưa đụng đũa mà. Thật ra bệnh tình của ta khiến ta không ăn được nhiều lắm.

    Hắn nhíu mày nhìn sư phụ của mình.

    - Cô nương có thể nói rõ bệnh tình của cô không?

    - Tiên sinh, tôi đã bỏ ra mười sáu năm nhưng không thể cứu chính bản thân mình, nhiều khi đã biết là không cứu được thôi thì mặt kệ đi, nhưng mà thân thể là tiền vốn ba mẹ ban cho thì tôi lại cố gắn. Đúng là tự mình làm thì tự mình chịu.

    Mọi người nhìn nhau, tại sao bệnh tình của cô lại buôn xuôi như vậy.

    Như nhìn ra suy nghĩ của mọi người cô nói.

    - Viết thương này là do chinh tôi làm mình bị thương, không cứu được thì thôi.

    Mọi người suy nghĩ, sao cô có thể ra tay tàn nhẫn với mình như vậy, ai đã khiên người con gái này ra tay tàn nhẫn với bản thân mình như vậy.

    Vậy mà nang không ưu thương, không đau khổ chỉ là nhẹ nhàng nói thôi bỏ đi là có thể cho qua.

    Hết chương 13.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng một 2021
  7. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 14. Bữa cơm gia đình.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên đường về phủ.

    - Sắp tới là đại thọ của thái hậu, nàng cố mà giữ gìn sức khỏe.

    - Đại thọ của thái hậu thì liên quan gì tới ta.

    - Nàng. Lần này cũng là đại hội quần lâm các nước sẽ tụ tập lại nước Đông lăng. Đến lúc đó hắn sẽ xuất hiện.

    - Gì, vừa đánh nhau xong lại có thể đặt chân lên đất nước của chúng ta sao?

    Đất nước của chúng ta, hắn cười nhẹ vì câu nói của nàng rồi lên tiếng.

    - Chiến tranh là chiến tranh, quần lâm đại hội là đại hội.

    Nàng có hơi hứng thú rồi đó. Nhưng mà nàng không có thời giang. Nàng thà ở nhà còn hơn.

    - Ta không đi.

    - Sao lại không đi?

    Rõ ràng hắn nhìn thấy hứng thú trong mắt nàng vậy mà nàng lại nói không đi.

    Nàng nhìn vị vương gia cao ngạo lạnh lùng này lên tiếng.

    - Vương gia thật sự không biết sao, nếu ta đi chẳng phải là vừa ý của nhị thái tử của tây lăng quốc sao.

    - Hắn thì có ý đồ gì chứ?

    - Đương nhiên là có rồi biết đâu là hắn có ý với ta thì sao, nửa đêm vào phòng ta ngắm ta là vì muốn cưới ta thì sao?

    Mọi người câm nín. Nàng có phải quá tự tin hay không. Mà ai đó cũng đang hắn hơi dữ dội.

    - Chủ nhân người không khỏe sao

    - Ta không sao.

    Nàng sẽ thuộc về hắn sớm thôi, một nụ cười âm mưu xuất hiện trên mặt hắn.

    Khi Dương phu nhân và Dương tướng quân nghe tin cô về thì vội vàng ra đón.

    Từ trên xe bước xuống người con gái nhu thuận khác với cô gái nói chuyện trên xe lúc nãy, giống như hai con người hoàng toàn khác vậy.

    - Nghĩa mẫu nghĩa phụ sao hai người lại ra đây vào trong đi.

    Rõ ràng vương gia còn chưa lên tiếng cho Dương tướng quân và Dương phu nhân đứng lên mà nàng đã lên tiếng trước rồi, còn kéo hai người đứng lên đúng là vô lễ hết sức.

    Dương tướng quân có vẻ khó sử.

    Nàng quay đầu nhìn Đông Phương Thừa nói.

    - Một người lớn tuổi như nghĩa phụ, một anh hùng chịu bao nhiêu lưỡi dao của quân địch quỳ xuống truóc mặt vương gia, làm sao vương gia lại dám nhận điều đó, Phải không vương gia.

    Vừa nói nàng vừa nhìn vị vương gia một cái bàn tay còn đỡ Dương phu nhân lên.

    Vốn dĩ hắn không quan tâm Dương tướng quân có hành lễ với hắn hay không, nhưng mà hắn lại thấy được sự trách cứ trong đôi mắt nàng làm hắn cảm thấy chột dạ.

    - Mọi người đứng dậy đi không cần đa lễ.

    - Nghĩa mẫu sao tay người lại lạnh như vậy.

    Vừa nói nàng vừa xoa tay bà, nhìn sắc mặt bà trắng nhợt, thì biết bà lo lắng cho mình thì có chút đau lòng, nhớ về mẹ, mẹ nàng khi lo lắng cho nàng hai tay cũng lạnh như vậy.

    - Ta không sao, sắc mặt con sao trắng như vậy có phải chưa khỏe hay không?

    Đêm qua bà ngủ không được nhớ cảnh cô bé sắc mặc cứ như người sắp chết lại khiến bà đau lòng không thôi.

    Nàng biết bà đau lòng liền lấy hai viên thuốc từ trong lọ ra uống một viên cho mình một viên cho Dương phu nhân uốn, uốn thuốc xong sắc mặt hồng hào thân thể lại trở nên ấm áp một chút sắc mặt cả hai không còn trắng bệt nữa,

    Dục Tiên Nhân thấy thế kích động không thôi cứ lập tức muốn bắt người mang đi.

    - Sư phụ chớ kích động.

    Biết sự kích động của sư phụ mình hắn vội ngăn cản.

    Mọi người cùng bước vào phủ, vào đại sảnh lớn nói chuyện.

    - Lão gia để thiếp đi chuẩn bị vài món ăn.

    - Nghĩa mẫu con đi với người.

    Vào phòng bếp, nghĩa mẫu sinh đẹp của nàng phân phó đầu bếp nấu vài món ngon.

    - Để con nấu cho.

    Nàng nói xong lấy hai sợi dây cột vào hai ống tay áo bắt đầu làm.

    Món thứ nhất, nàng lấy đậu hũ non sắt khúc, Tôm nàng cắt đầu lột vỏ bỏ chỉ trên lưng bỏ vào tô ướp gia vị. Lấy đậu hũ xếp vào nồi bỏ tôm lên đậu hũ rắt ít muối lên tôm, rồi đổ nước vào nồi rồi bỏ gia vị nấu khoảng năm phút.

    Món thứ hai, nàng bảo một người băm thịt cho nhiễn cho vào tô ướp gia vị cho đường, tiêu, hành băm, xì dầu, bột gạo, tỏi băm, dầu vừng cho ngấm, bổ nấm theo hình dọc, khi thịt bò ngấm nàng bọc thịt bò quanh thân nấm chừa đầu và gốc nấm lại, nàng lại cho nước vào bát cho mật ong, tương, dầu mè trộn đều trong bát để làm nước sốt, cho dầu vào chảo chiên thịt bò và nấm cho vàng, rồi lại đổ nước sốt vào nấu cho sền sệt rồi đảo thịt bò với nước sốt cho ngấm gia vị.

    Món thứ ba, cũng là thịt bò dầu hào, tiêu, dầu mè, xì dầu, đường, trộn chung vào tô làm gia vị, ớt chuôn thái miếng vừa ăn, thịt bò cắt khúc vừa ăn, ướp với 1/3 gia vị,

    Với tỏi, nàng cho dầu vào chảo áp chảo thịt bò với lửa lớn đến khi thịt cháy sém cạnh hai mặt thì tắt bếp cho dầu vào chảo xào hành tây, ớt chuông nêm gia vị vừa ăn cuối cùng cho bò vào, đổ phần gia vị vào, nàng bỏ miếng đậu hũ non (vì cổ đại không có bơ mình thay thế thành đậu hũ non nhé) hành lá ớt sừng vào sào.

    Món thứ 4. Canh cá, cá làm sạch chặt khúc, ướp cá cùng muối hạt nêm, gừng, ớt, phi hành cà chua cho nước vào đun sôi rồi cho cá vào nấu sôi cho thơm, đậu bắp, giá vào đun chín hỗn hợp khi vừa nhắc bếp nàng cho hành thì là nêm nếm gia vị cho vừa ăn.

    Món thứ năm đậu bắp xào tỏi ớt.

    Món thứ sáu là bánh tôm.

    Mọi người thấy cô thành thạo như thế đồ ăn cô làm lại ra mùi thơm như thế, món cuối cùng là cô hầm một con gà với thuốc.

    Khi bưng món ăn ra lại ngửi thấy mùi thơm ngát.

    Mọi người lại động đũa, Dương tướng quân lên tiếng.

    - Bữa nay lão đầu bếp lên món mới lạ và ngon hơn bình thường?

    - Lão gia, thật ra là do Vũ nhi làm.

    Nàng ấy làm, hắn cũng thấy được nàng ăn nhiều hơn người khác.

    Nàng nhìn hắn lên tiếng.

    - Ăn đồ mình làm vẫn yên tâm hơn mà.

    Cô múc mỗi người một chét canh thuốc, ngửi thấy mùi thơm trong chén canh này chính tỏ nàng đã bỏ tâm tư rất nhiều, rất ngon rất thơm.

    Hết chương 14.
     
    Kiệt thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2020
  8. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 15.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên bàn ăn ấm áp lạ thường, mà trong kinh thành có hai nơi tâm thần bất ổn.

    Phủ thái tử thì lo phò mã gia sẽ theo phe nhị đệ, công chúa thì có lòng nghi ngờ phò mã của mình để ý tới nữ nhân mà nhị ca mang tới.

    Phủ tướng quân lại nổi lên ấm áp như mùa xuân.

    - Vũ nhi, sức khỏe con thế nào rồi.

    - Nghĩa mẫu, người đừng lo lắng, sức khỏe của con từ nhỏ đã yếu như vậy rồi, đợi con cùng Dực tiên sinh nghiên cứu chút thuốc rồi sẽ nghĩ cách sau.

    - Ai bệnh tình của ta con đừng lo lắng vội cứ lo cho bản thân mình đi.

    - Thật ra có cách trị nhanh hơn nhưng con sợ hai người không muốn cho nên con không dám thử.

    - Cách gì? Con nói đi.

    - Cách này phải có tất cả thuốc quý trên đời được đưa về đây, rồi lấy một chút máu của mẫu thân ra thử độc.

    Mọi người ai cũng chấn động, để điều động một lượng lớn thuốc quý hiếm phải mất rất nhiều công sức, còn về cách thử độc như cô nói thì chưa ai dám thử qua cả.

    Như nhìn ra suy nghĩ của mọi người nàng liền lên tiếng.

    - Không nói đến nghĩa mẫu có thể có con hay không, bởi vì chất độc của nghĩa mẫu kéo dài đã lâu có lẽ bà ấy không thể sống quá hơn ba năm nữa.

    Dương tướng quân chấn động không thôi.

    - Không thể sống quá ba năm? Lờ con nói là thật sao.

    - Lão gia, ngài đừng kích động.

    Biết ông lo lắng cho mình, nhưng bà cũng chỉ nói được câu đó mà thôi.

    Cô nhìn hai vợ chồng liền thở dài, cô biết ở kinh thành mà không có lệnh của vua thì lam sao có thể điều động được thuốc quý hiếm, cái mà không để vua vào mắt lại là một tội lớn.

    - Con sẽ cố gắn kéo dài chất độc, cũng là để hiểu rõ nghĩa mẫu trúng mỗi loại độc dược gì như thế mới có thể dễ dàng tìm ra phương thuốc trị độc.

    - Đại hội quần lâm.

    - Ta đã nói ta không tham gia.

    - Nàng chưa nghe ta nói hết câu nổi nóng cái gì? Ta nói nếu tham gia đại hội quần lâm nếu thắng sẽ được yêu cầu đối phương những thứ mình muốn.

    Ánh mắt nàng sáng ngời,

    - Nữ cũng được phép tham gia sao?

    - Nó không phải là đại hội của triều đình cho nên không ngăn cấm nữ nhi, mọi thứ đều phức tạp.

    - Vậy ta sẽ tham gia.

    Nàng biết, hắn muốn biết nàng là người thế nào mà.

    Ở tại phủ phò mã lại nổi nên một cuộc tranh chấp.

    - Phò mã, chàng cho ta biết cô ta là ai? Sao chàng lại quan tâm cô ta như vậy?

    - Công chúa nàng đang cố tình gây sự cái gì? Là ai thì nàng tương lai cũng không được vô lễ với nàng ấy.

    - Ha, không được vô lễ.

    - Kiến Ninh (tự là Mẫn Mẫn) muội bớt giận đi, còn phò mã gia nữa, Ninh nhi đang còn mang thai con của ngươi, cho dù cô ta có quan hệ thân thiết với ngươi, ngươi cũng không được phản bội Ninh nhi.

    Phò mã gia nhìn thái tử như có điều mĩa mai.

    - Ha, thái tử xin hãy yên tâm, thê tử của ta dĩ nhiên ta sẽ yêu thương, nhưng mà người con gái đó tuy không phải là người ta thích nhưng ta sẽ không hề làm hại nàng ấy.

    - Chàng còn nói chàng không để ý tới cô ta.

    - Ninh nhi, nàng có thôi gây chuyện không hả? Nếu nàng đã có suy nghĩ đẩy ta cho nữ nhân khác thì ta không khách sáo.

    - Chàng, được ta trở về hoàng cung.

    - Được, nàng muốn đi ta cũng nói thẳng, nếu nàng không rút lại suy nghĩ của mình thì ta cũng không cần nàng trở về phủ đâu.

    Thái tử và thái tử phi nhìn nhau.

    - Phò mã, sao ngươi có thể nói với hoàng muội như vậy được, muội ấy đang mang thai cốt nhục của ngươi.

    - Nếu thái tử thấy đó là lỗi của ta, thì cũng nên biết các người đã giở trò gì để ta lấy nàng.

    - Chàng trách ta.

    Hắn nhìn nàng thở dài, dù hắn lúc đầu bị nàng tính kế, song hắn cũng chỉ nhận định chỉ nhận nàng là thê tử mà thôi.

    - Thái tử và thái tử phi có thể về trước được hay không, ta và công chúa có điều muốn nói.

    Thái tử và thái tử phi nhìn nhau rồi rời đi.

    - Vậy hai người cứ từ từ nói chuyện, mọi chuyện đừng có kích động.

    Khi thấy phu thê thái tử đi, phò mã nhìn công chúa.

    - Công chúa nàng có tin ta hay không ta mặc kệ, cô gái kia cũng giống như bệ hạ vậy, ta tôn trọng nàng ấy giống như tôn trọng vua một nước, vua một nước cũng sẽ có giang thần phản bội mình, mà ta chính là giang thân đáng chém ngàn đao.

    - Chàng nói cái gì?

    - Khi nào gặp được nàng ấy, thì ta sẽ nói cho nàng một bí mật của ta, nàng có thể hồi cung, ta sẽ không ngăn cản.

    - Ta sẽ không hồi cung, nếu chàng không thích cô ta thì ta tin chàng, nhưng chàng hân ta trách ta sao?

    - Không hân, không trách, ta chỉ là trách nàng tại sao lại nghe người khác ngu ngốc hạ thuốc ta chứ, được rồi đừng nhíu mày nữa đi nghỉ ngơi thôi.

    Hết chương 15.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2020
  9. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 16. Đưa thuốc phong ba. P1.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên đường lớn, ba chiếc xe ngựa chở đầy dược liệu lại cùng đi một hướng, mấy ngày nay trên đường không phải không có xe ngựa chở vật quý đi qua, vì sắp tới là đại thọ của thái hậu và đại hội quần lâm ba năm một lần.

    Trong chiếc xe ngựa xa hoa là phò mã gia và công chúa Đông Phương Kiến Ninh.

    - Sao ta phải đi cùng chàng?

    - Công chúa, con người phải có thành ý một chút, khi phu quân của nàng đi nhân tội với người ta, nàng là thê tử của ta thì phải cùng ta chịu tất cả.

    - Chàng có lỗi thì chàng chịu lấy đâu lôi ta vào chuyện này chứ.

    - Nếu không phải con của chúng ta có tát dụng, ta cũng không mang nàng theo chụi tội với ta đâu.

    - Như vậy là có ý gì chứ?

    Hai người ở trong xe nói qua lại, thì phủ thái tử và tứ vương gia lại có động tĩnh.

    Trong thư phòng lại có một bóng đen lẫn vào.

    - Nói.

    - Bẩm chủ nhân, không tra được.

    - Ngươi nói gì? Tra không ra?

    - Vâng.

    Lại một thân ảnh bước vào phòng.

    - Chuyện gì?

    - Phò mã và công chúa đích thân mang theo dược liệu quý hiếm đến phủ Dương tướng quân.

    Hắn nhíu mày.

    - Diệp Quách chuẩn bị xe ngựa, đến phủ tướng quân.

    - Vâng thuộc hạ làm liền.

    Hắn nhìn ám vệ áo đen trong góc.

    - Ẩn ngươi tiếp tục điều tra.

    - Vâng.

    Chỉ một tiếng, thân ảnh của Ẩn đã biến mất.

    Trong thư phòng của thái tử cũng nhận được tin tức mật báo, sắt mặt của thái tử lại trở nên âm trầm.

    Phò mã gia ơi, phò mã gia ta cho ngươi vinh hiển được lấy công chúa để ngươi tiếp sức cho ta ngươi đã không giúp vậy mà bây giờ ngươi muốn giúp kẻ khác thì ta sẽ giúp kéo ngươi một phát vậy.

    - Cho người chuẩn bị các loại thảo dược tốt để ta mang đến cho Dương tướng quân chúc mừng thắng lợi, mang theo thái tử phi nữa.

    - Thuộc hạ đã rõ.

    Vì thế trên đường lớn của Đông Lăn Quốc vốn đã tấp lập xe ngựa đầy ắp thứ quý hiếm, nay lại có ba chiếc xe ngựa chở toàn là dược liệu lại khiến cho bách tính xôn sao.

    Nếu mà nói tặng đại lễ cho thái hậu cũng không thể tặng thuốc thô tục đến thế, với lại trong cung thì thiếu gì thuốc.

    Mà nếu dành cho đại hội quần lâm thì cũng không đến mức này.

    Cho đến khi mọi người biết được ba chiếc xe ngựa kia tiếng vào tướng quân phủ thì tất cả bá tính bùng nổ. (bắt đầu sau đó lại có chuyện kì lạ sảy ra).

    Những người dân đồn tai nhau nghe nói Dương tướng quân từ chiến trường về bị thương rất nặng, mà có người nói hình như Dương tướng quân mang về một mỹ nhân về ngày đêm thâu hoang nhưng mãi mà không có con, còn có người nói khi Dương tướng quân trở về đã biết mình không thể làm phụ thân khiến Dương thái phu nhân đau lòng và thê tử và vị biểu muội trong nhà cùng vị mỹ nhân kia nghe tin đều ngã bệnh, mà có người lại nói vị mỹ nhân kia là giai nhân trong lòng vương gia nhưng cô ta lại không thích vương gia lại thích Dương tướng quân, cho nên mọi người cho rằng hoàng thượng vì thương Dương tướng quân là trọng thần trọng đại nên sai thái tử mang thuốc tới.

    Còn nhị vương gia lại vì giai nhân mà mang thuốc tới.

    Còn phò mã gia và công chúa có lẽ là thương cho bật cha mẹ trong thiên hạ cho nên mang thuốc tới cho ba vị nữ nhân trong nhà, là lão phu nhân, phu nhân Dương tướng quân và vị biểu muội kia cũng bị thất kinh.

    Mà chuyện đồn đại này khi đại thọ của thái hậu Dương tướng quân mới biết.

    Mà nàng, người trong cuộc lại không hề hay biết, giờ đang mộng đẹp ở trên giường, khi biết được là nhờ có những kẻ thích xem náo nhiệt nói nàng mới biết.

    Mới sáng sớm phủ Dương tướng quân đã đông vui và náo nhiệt như vậy rồi.

    Quản gia sáng sớm nghe gia đinh báo cũng vội vào báo cáo lại với lão gia nhà mình.

    Khi quản gia đến báo cáo ông cũng hơi giật mình. Phò mã gia tìm ông có chuyện gì chứ.

    Hết phần 1. Chương 16.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười hai 2020
  10. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 17. Đưa thuốc phong ba p2.

    -

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mau mời người vào.

    Khi công chúa và phò mã gia bước xuống xe ngựa thì Dương tướng quân đã ra nghên đón và mời hai vợ chồng phò mã gia vào phủ.

    - Thần tham kiến công chúa và phò mã gia.

    Khi hai vợ chồng của Dương tướng quân tính quỳ thì phò mã gia đến đỡ dậy.

    - Dương tướng quân là danh tướng của triều, dưới gối nam nhân có hoàng kim hai người không cần đa lễ như vậy, hắn rất giống tiểu thư của mình rất là trong anh hùng.

    - Hay cho cái câu dưới gối nam nhân có hoàng kim vậy thì bổn thái tử và nhị đệ không dám nhận đại lễ này rồi.

    Theo sau tiếng nói là thái tử và nhị vương gia cùng quản gia đi vào.

    Nhị vương gia đến thì không lạ nhưng mà thái tử và phò mã gia đến có chuyện gì chứ.

    - Bổn thái tử nghe nói Dương phu nhân lâm bệnh nên mang chút thảo dược tới, hi vọng hai vị đừng chê.

    - Ta và công chúa mang thảo dược đến cho nghĩa nữ ngài.

    Tất cả mọi người lại nhìn phò mã gia, chưa có ai lại thẳng thắng như vậy, nói ra việc ta tới là vì con gái của ngươi là điều tất nhiên.

    Phò mã gia lại điềm nhiên nói.

    - Ta tới đây để gặp nghĩa nữ của ngài, mong ngài hãy cho ta gặp nàng.

    Ánh mắt mọi người lại suy nghĩ, phò mã gia và nàng có quan hệ gì.

    - Chuyện này, sáng nay thiếp ghé phòng thì Vũ nhi còn chưa tỉnh.

    - Là nữ nhi gia sao giờ này còn chưa tỉnh chứ, đúng là mất thể diện.

    Lời nói của thái tử phi như là đang châm chọc, như là xem thường.

    Đột nhiên có giọng nữ uyển chuyển vang lên.

    - Dù ta có ngủ trể, hay là làm mất thể diện thì đó cũng không liên quan gì tới thái tử phi cô.

    Làn váy màu xanh ngọc lướt qua, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển, đầu tóc được vấn đơn giản chỉ có cây trâm đào được cài trên đâu, nhưng khuôn mặt hết sức bình thường. Nàng vội vàng bước tới Dương phu nhân, giọng nói nhẹ nhàng êm dịu vang lên.

    - Nghĩa mẫu, thân thể của người còn dùng thuốc, không thể quỳ lâu. Nếu như người quỳ lâu như vậy mà lại ngã bệnh thì dù là thái tử gia cao quý cũng phải hổ thẹn vì bắt một người bệnh quỳ lâu như vậy.

    Nàng vừa bước tới nhẹ nhàng đỡ Dương phu nhân lên ghế, rồi lại mang theo vẻ mặt châm chọc, nhưng mà mọi người như thấy được giống như là vợ ngươi chọc giận ta, ta tìm ngươi trút giận vậy.

    Nhìn thấy sắt mặt của nàng có người cố nhịn cười, thái tử lại tức giận, nhưng không thể làm gì.

    - Ặc, Dương tướng quân, Dương phu nhân hai người không cần đa lễ.

    - Quỳ cũng quỳ rồi, thái tử không cần phải nói lời khách sáo đó. Quản gia dân trà.

    Bầu không khí có chút ngượng ngùng với câu nói của cô.

    Dương tướng quân lên tiếng.

    - Không biết thái tứ và nhị vương gia đến phủ không biết là có việc gì?

    Thật ra nhị vương gia thì ông biết, nhưng còn thái tử thì ông phải hỏi thôi.

    - Bổn vương mang thuốc để cho Dương tiểu thư và Dương phu nhân dùng.

    - Bổn thái tử cũng như vậy.

    - Ha, câu nói này có ẩn ý đó nha, thái tử điện hạ mang thuốc cho nghĩa mẫu ta thì ta cảm ơn, nhưng mà ngài mang thuốc cho ta thì ta thụ sủng nhược khinh, ta và ngài vốn không hề có quan hệ gì, những thuốc ngài muốn tặng cho ta thì mong ngài mang về cho.

    - Cô đừng quá đáng, thái tử ca ca mang thuốc cho cô là mang ân cho cô, vậy mà.

    - Công chúa điện hạ, nàng không được vô lễ.

    - Phò mã gia chàng.

    Lời công chúa còn chưa kip nói xong thì mọi người lại ngây ngẫn cả người. Khi nhìn thấy chàng trai luôn kiêu ngạo trước mặt của họ lại quỳ xuống trước mặt của người con gái.

    - Phò mã gia, chàng.

    - Xin người tha thứ cho thê tử của thần vì những lời nói bất kính của nàng với người thưa tiểu thư tôn kính.

    Nụ cười hờ hững trên khuông mặt của thiếu nữ đột nhiên tắt ngấm, thay vào đó là vẽ mặt âm trầm.

    Nàng nhẹ nhàng duỗi lưng ra sau ghế, tay nhẹ nhàng chống cằm vẻ mặt cho thấy điều đó là đương nhiên, để nhìn phò mã gia đang quỳ dưới chân cô như là một kẻ chết.

    Ánh mắt nàng âm trầm khiến cho mọi người thấy phò mã gia như đã chết rồi vậy, mọi người đang tính lên tiếng thì giọng nói của nàng vang lên không nhẹ nhàng không êm dịu, mà lại mang theo vẻ uy quyền của kẻ bề trên.

    - Đứng lên đi, ta sao có thể nhận nổi một lạy này của phò mã gia cơ chứ, ta cũng đâu phả là chủ nhân thật sự của ngươi đâu.

    Hết chương 17.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười hai 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...