Bài Thơ: Ta Dừng Chân Tác giả: Hàomtpit Thể loại: Tự do Khi viết xong một bài thơ buồn, sâu lắng, trưởng thành, trống trải, tôi thường cảm thấy lòng mình trống trải, cô đơn. Bởi lẽ, những cảm xúc, suy nghĩ trong bài thơ chính là những cảm xúc, suy nghĩ mà tôi đang trải qua. Viết ra những cảm xúc, suy nghĩ ấy khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng cũng khiến tôi cảm thấy trống trải hơn. Tôi nhận ra rằng, nỗi buồn, sự trống trải không phải là những cảm xúc tiêu cực. Chúng là những cảm xúc cần thiết để con người có thể trưởng thành, chín chắn hơn. Khi trải qua những cảm xúc này, chúng ta sẽ hiểu rõ hơn về bản thân, về thế giới xung quanh. Chúng ta cũng sẽ biết cách trân trọng những niềm vui, hạnh phúc trong cuộc sống. Tôi hy vọng rằng, những bài thơ buồn, sâu lắng, trưởng thành, trống trải của tôi sẽ chạm đến trái tim của những người đồng cảm. Chúng sẽ giúp những người đang cảm thấy cô đơn, buồn tẻ có thêm động lực để vượt qua những cảm xúc tiêu cực ấy. Dòng thư tay ta trao còn giữ đấy. Mấy đâu đã ngả màu in nét nghiêng. Ngón tay xen nhau chạm mấy hồi. Bứt đâu mảnh tình còn luyến tiếc? Người hỏi em sao giờ thế nào. Hỏi rằng xa thế sự đo đo. Đôi mắt vẫn nặng nhìn ngơ ngác. Lấy đâu cảm tình thả vô vô. Ta dừng chân, ta lùi lại. Ta ngước nhìn, đoàn người đi không ngã. Ta bước dằn trong vũng nước. Ta nhìn ta. Vỡ, nó loè rồi. Credit (pic) : Ngọc nguyễn/những kẻ lữ hành