Chương 20: Ngày đầu đến trường
Một ngày mới tốt lành, bỏ qua tiếng cười nhạt của bác Năm trai, Nam cùng bé Mai cắp sách đến trường. Nhìn con bé tung tăng vui vẻ líu ríu bên cạnh, Nam tự nhủ, "đi học liền đi học đi, ở nhà mãi chẳng làm gì, lúc đầu còn thích thích, dần dà đúng là quá buồn chán".
Trường hai anh em nằm cạnh nhau, Nam học lớp mười, bé Mai học lớp tám. Vẫy tay chào bé Mai chạy vào ngôi trường thân thương, cậu tiến vào trường của mình.
Bước vào lớp cũ, 10A3, Nam chực muốn khóc, những kỷ niệm từ hơn "hai mươi năm trước" ủa về khiến cậu không kìm được nước mắt, cảm xúc dâng trào.
Đột ngột, một bàn tay vỗ lưng cậu cái bộp đau điếng, cảm xúc tụt dốc không phanh. Má nó, anh đang cao hứng có được hay không? Đứa nào đánh làm anh cụt hứng mau bước ra đây, bảo đảm không đánh chết ngươi.
Người đó quả nhiên bước đến trước mặt Nam thật, nhìn chằm chằm giọt nước mắt trên má cậu và hỏi: "Ủa, Nam.. Mày khóc đó hả? Cho tao xin lỗi, tao không cố ý! Mày đánh tao lại một cái đi, anh em mình huề".
"Đứa nào đây?" Nam nghi hoặc.
"Á đù. Thằng này được nha. Trở mặt không nhận bà con luôn. Dữ hen. Đi vào nhanh tao hỏi chuyện tại sao mày nghỉ học một tuần nay mày. Không nghe lời là cẩu đầu đao chờ lệnh".
"Lẹ mày! Sắp vào lớp rồi!" Thấy Nam đứng yên không nhúc nhích, cậu ta liền cầm tay kéo đi.
"Ôi chu choa làng nước ơi! Tao vừa thấy cái gì thế này? Đứa nào chọc mù mắt tao đi. Thằng Vũ với thằng Nam yêu nhau tụi mày ơi!" Ai đó nói làm mặt Nam đen thui.
Cả lớp quay đầu nhìn ra cửa, đập vào mắt họ là bàn tay nắm lấy bàn tay, từ đó, họ bên nhau hạnh phúc suốt đời.. Cắt, cắt, ai cầm nhầm kịch bản phim khác đến đây, đổi lại ngay!
Đợi Vũ và Nam về đến chỗ ngồi, hai đứa vốn là đôi bạn cùng bàn. Nam chưa kịp nhớ vị trí ngồi của mình thì may mắn có Vũ kéo về chỗ.
Sau khi trùng sinh, trí nhớ của cậu tốt hơn nhiều, xong, không phải chuyện gì cũng lập tức nhớ rành mạch, cần thời gian và quan cảnh để ký ức gợi dậy.
Cả lớp òa lên như ong vỡ tổ, chỉ duy nhất cô bé xinh xắn ngồi bàn trước bẽn lẽn quay lại, ấm ức hỏi: "Hai bạn.. yêu nhau thật sao?" Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Nam đầy ẩn ý.
"Không có, không có.." Hai người lắc đầu nguầy nguậy, nhìn nhau một lúc rồi mỗi người một phía nôn khan từng đợt. Chúng tôi là trai thẳng, chuẩn nam nhi đại trượng phu, quyết không nhận dù chuyện bị lộ, khoan đã, hình nói sai chỗ nào rồi!
Cậu bạn khác chồm lên bá vai hai người cười hề hề, lúc sau nhìn chiếc cặp căng phồng sắp nứt vỡ của Nam kinh ngạc: "Ê, mày đem hết sách vở cả tuần đến trường đấy à?"
"Làm gì có. Tao mang vở trả người ta. Nghe con em tao bảo có nhỏ nào đó trong lớp thích thầm tao, gửi vở cho tao chép bài thôi", Nam vừa nói vừa lấy rất nhiều vở để lên bàn.
"Á đù. Ghê mày. Tướng như mày cũng có người thầm thương trộm nhớ sao? Đứa nào chạy ra xem hôm nay mặt trời mọc hướng nào coi", Vũ vừa nói vừa toang đứng dậy giống như muốn chạy ra xem mặt trời thực vậy, "á đù" là câu cửa miệng quen thuộc của cậu ta.
Nhìn thấy bốn chữ họ tên trên bìa "Huỳnh Thị Hồng Nhung" liền trợn trừng mắt, nét mặt suy sụp, lắp bắp nói "mày.. Nhung.. mày.. Nhung.."
"Mày làm gì như khỉ ăn ớt vậy Vũ?" Cậu bạn ngồi sau hỏi, cùng tò mò nhìn xem tên trên nhãn vở, chợt la lớn như phát hiện tân đại lục, "vãi chưởng, Nam ơi là Nam, mày hay quá! Nói mau lên! Làm cách nào mày để bé Nhung thương nhớ mày vậy Nam, chỉ nhanh để tao thực hiện với nhỏ tao thích coi. Vũ ơi, trong cuộc tình này, mày chỉ là kẻ thứ ba thôi".
Cô bé xinh xắn bàn trước hai má hồng hồng quay người ôm chồng vở để lên bàn của mình khẽ nói "ai thầm thương trộm nhớ mấy người, mấy người bớt hoang tưởng lại đi, hứ, không thèm nói chuyện với mấy người", trắng mắt liếc Nam một cái.
Âu mai gót! Thú thực là cả tối qua bé Mai đứng "kèm cặp" khiến Nam chưa xem qua bìa những cuốn vở này.. Nam chưa kịp nghĩ tiếp thì "rầm", Vũ vỗ bàn đứng dậy, chỉ cậu hét lớn "mày khốn nạn, hai người.. hai người.. khốn nạn, tao không bỏ qua vụ này đâu!"
Vũ quát lớn, phóng người lên bàn chạy thẳng ra cửa, va phải chân bàn cũng không quan tâm. Cả lớp đang nhỏ giọng bàn tán "cuộc tình tay ba Vũ – Nam – Nhung" liền vỡ tổ lần nữa.
"Thằng Vũ nó yêu thằng Nam thật kìa chúng mày ơi!" Giọng ai chua quá!
"Cuộc tình dù đúng dù sai thì người có thai.."
"Cút mẹ mày đi, thằng bệnh hoạn!" Một cây bút bay qua, sau đó là tiếng la thất thanh, "má ơi, cứu con! Giết người rồi!"
Trường hai anh em nằm cạnh nhau, Nam học lớp mười, bé Mai học lớp tám. Vẫy tay chào bé Mai chạy vào ngôi trường thân thương, cậu tiến vào trường của mình.
Bước vào lớp cũ, 10A3, Nam chực muốn khóc, những kỷ niệm từ hơn "hai mươi năm trước" ủa về khiến cậu không kìm được nước mắt, cảm xúc dâng trào.
Đột ngột, một bàn tay vỗ lưng cậu cái bộp đau điếng, cảm xúc tụt dốc không phanh. Má nó, anh đang cao hứng có được hay không? Đứa nào đánh làm anh cụt hứng mau bước ra đây, bảo đảm không đánh chết ngươi.
Người đó quả nhiên bước đến trước mặt Nam thật, nhìn chằm chằm giọt nước mắt trên má cậu và hỏi: "Ủa, Nam.. Mày khóc đó hả? Cho tao xin lỗi, tao không cố ý! Mày đánh tao lại một cái đi, anh em mình huề".
"Đứa nào đây?" Nam nghi hoặc.
"Á đù. Thằng này được nha. Trở mặt không nhận bà con luôn. Dữ hen. Đi vào nhanh tao hỏi chuyện tại sao mày nghỉ học một tuần nay mày. Không nghe lời là cẩu đầu đao chờ lệnh".
"Lẹ mày! Sắp vào lớp rồi!" Thấy Nam đứng yên không nhúc nhích, cậu ta liền cầm tay kéo đi.
"Ôi chu choa làng nước ơi! Tao vừa thấy cái gì thế này? Đứa nào chọc mù mắt tao đi. Thằng Vũ với thằng Nam yêu nhau tụi mày ơi!" Ai đó nói làm mặt Nam đen thui.
Cả lớp quay đầu nhìn ra cửa, đập vào mắt họ là bàn tay nắm lấy bàn tay, từ đó, họ bên nhau hạnh phúc suốt đời.. Cắt, cắt, ai cầm nhầm kịch bản phim khác đến đây, đổi lại ngay!
Đợi Vũ và Nam về đến chỗ ngồi, hai đứa vốn là đôi bạn cùng bàn. Nam chưa kịp nhớ vị trí ngồi của mình thì may mắn có Vũ kéo về chỗ.
Sau khi trùng sinh, trí nhớ của cậu tốt hơn nhiều, xong, không phải chuyện gì cũng lập tức nhớ rành mạch, cần thời gian và quan cảnh để ký ức gợi dậy.
Cả lớp òa lên như ong vỡ tổ, chỉ duy nhất cô bé xinh xắn ngồi bàn trước bẽn lẽn quay lại, ấm ức hỏi: "Hai bạn.. yêu nhau thật sao?" Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Nam đầy ẩn ý.
"Không có, không có.." Hai người lắc đầu nguầy nguậy, nhìn nhau một lúc rồi mỗi người một phía nôn khan từng đợt. Chúng tôi là trai thẳng, chuẩn nam nhi đại trượng phu, quyết không nhận dù chuyện bị lộ, khoan đã, hình nói sai chỗ nào rồi!
Cậu bạn khác chồm lên bá vai hai người cười hề hề, lúc sau nhìn chiếc cặp căng phồng sắp nứt vỡ của Nam kinh ngạc: "Ê, mày đem hết sách vở cả tuần đến trường đấy à?"
"Làm gì có. Tao mang vở trả người ta. Nghe con em tao bảo có nhỏ nào đó trong lớp thích thầm tao, gửi vở cho tao chép bài thôi", Nam vừa nói vừa lấy rất nhiều vở để lên bàn.
"Á đù. Ghê mày. Tướng như mày cũng có người thầm thương trộm nhớ sao? Đứa nào chạy ra xem hôm nay mặt trời mọc hướng nào coi", Vũ vừa nói vừa toang đứng dậy giống như muốn chạy ra xem mặt trời thực vậy, "á đù" là câu cửa miệng quen thuộc của cậu ta.
Nhìn thấy bốn chữ họ tên trên bìa "Huỳnh Thị Hồng Nhung" liền trợn trừng mắt, nét mặt suy sụp, lắp bắp nói "mày.. Nhung.. mày.. Nhung.."
"Mày làm gì như khỉ ăn ớt vậy Vũ?" Cậu bạn ngồi sau hỏi, cùng tò mò nhìn xem tên trên nhãn vở, chợt la lớn như phát hiện tân đại lục, "vãi chưởng, Nam ơi là Nam, mày hay quá! Nói mau lên! Làm cách nào mày để bé Nhung thương nhớ mày vậy Nam, chỉ nhanh để tao thực hiện với nhỏ tao thích coi. Vũ ơi, trong cuộc tình này, mày chỉ là kẻ thứ ba thôi".
Cô bé xinh xắn bàn trước hai má hồng hồng quay người ôm chồng vở để lên bàn của mình khẽ nói "ai thầm thương trộm nhớ mấy người, mấy người bớt hoang tưởng lại đi, hứ, không thèm nói chuyện với mấy người", trắng mắt liếc Nam một cái.
Âu mai gót! Thú thực là cả tối qua bé Mai đứng "kèm cặp" khiến Nam chưa xem qua bìa những cuốn vở này.. Nam chưa kịp nghĩ tiếp thì "rầm", Vũ vỗ bàn đứng dậy, chỉ cậu hét lớn "mày khốn nạn, hai người.. hai người.. khốn nạn, tao không bỏ qua vụ này đâu!"
Vũ quát lớn, phóng người lên bàn chạy thẳng ra cửa, va phải chân bàn cũng không quan tâm. Cả lớp đang nhỏ giọng bàn tán "cuộc tình tay ba Vũ – Nam – Nhung" liền vỡ tổ lần nữa.
"Thằng Vũ nó yêu thằng Nam thật kìa chúng mày ơi!" Giọng ai chua quá!
"Cuộc tình dù đúng dù sai thì người có thai.."
"Cút mẹ mày đi, thằng bệnh hoạn!" Một cây bút bay qua, sau đó là tiếng la thất thanh, "má ơi, cứu con! Giết người rồi!"
Chỉnh sửa cuối: