
Chương 10: Hội ngộ, chàng thợ săn!
Ánh mắt của Adelia chạm với ánh mắt xanh lam trong vắt lạnh nhạt của người thanh niên phía sau kia. Là anh ta sao?
Adelia dường như đứng chôn chân tại chỗ, không nhúc nhích được. Cặp mắt cô vẫn dõi theo chàng thanh niên kia.
- A! Là hai người à? - Jasper có vẻ rất mừng rỡ. Anh chỉ vào hai người thanh niên bên cạnh rồi quay sang nói với hai cô gái phía sau mình: - Giới thiệu với hai người, đây là bạn của tôi, Louis và Leonard.
Arian mỉm cười duyên dáng nhìn hai chàng trai kia:
- Xin chào, tôi là Arian Manfred, đây là em gái tôi Lycoris.
- Xin chào! Tôi là Leonard! - Cậu thanh niên tóc đỏ trông nhỏ tuổi hơn, cũng là người cất giọng trêu chọc Jasper lúc nãy, giới thiệu mình - Các quý cô có thể gọi tôi là Leo cũng được. Còn đây..
Đôi mắt màu đỏ cam của Leonard chiếu đến thanh niên trầm lặng bên cạnh mình, cậu chỉ tay vào anh ta: - Đây là Louis. Cậu ta lúc nào cũng như vậy đấy, các cô đừng để ý nhé!
Louis quay đầu, mái tóc màu đen tuyền hơi lay đi che đôi mắt xanh của anh ta lại.
Adelia hơi nhẹ nhõm chút. Hình như anh ta không còn nhớ cô.
May mắn làm sao.
Ngay lúc cô đang thầm thở phào nhẹ nhõm thì Louis lên tiếng bất thình lình:
- Tôi từng gặp cô?
Dù đây là câu hỏi, nhưng ý tứ lại chẳng khác gì là khẳng định.
Cả 4 người cùng lúc ngơ người. Riêng Adelia thì câu này với cô không khác gì một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng trong tim cô vậy. Cô đứng yên tại chỗ, sống lưng cứng ngắc; cặp mắt xinh đẹp vẫn nhìn chằm chằm vào Louis.
Nhận ra sự lúng túng của Adelia, Arian ra mặt đỡ lời:
- Chàng trai này, câu đó đã quá cũ để bắt đầu tán tỉnh một cô gái rồi đấy. Anh có ý với tôi hả? - Arian cười, nụ cười trêu đùa thản nhiên.
Louis không nói gì nữa mà im lặng bỏ đi.
- Arian này, cậu ta là vậy đó. Cô cứ kệ cậu ta đi, chúng tôi đi trước đây! Hẹn gặp lại! - Nói xong Leonard chạy theo Louis - Louis, chờ tôi với!
- Phì! - Arian phì cười - Đúng là một chàng trai đáng yêu. Phải không Jasper?
- Phải đấy. - Jasper hơi nhăn mày, nhưng rất nhanh chóng cái nhăn mày đã được anh thay bằng một nụ cười lịch thiệp: - Thôi nào các quý cô, chúng ta tiếp tục đi thôi.
- Ừm. - Arian cầm tay Adelia - Chúng ta mau đi thôi.
Adelia bị Arian dắt đi, nhưng cô chẳng còn tâm trạng nào mà nghĩ đến chuyện này nữa. Toàn bộ đầu óc cô đều đặt ở câu hỏi duy nhất của chàng trai tên là Louis kia.
Anh ta.. lẽ nào đã nhận ra cô rồi sao?
* * *
- Được rồi, tới nơi rồi. - Jasper chỉ vào một tòa nhà lớn. - Nơi này rất tốt, tôi cũng đang trọ ở đây. Phải rồi, hai cô đến thành phố này để làm gì?
- Chúng tôi ấy à.. đến đây để mua vài thứ, nơi chúng tôi ở khá nghèo nàn nên không đủ vật dụng. - Arian ngay lập tức bịa ra một lí do rồi đánh trống lảng ngay - Vậy còn anh?
- Tôi? Xem như là đi chơi một chuyến thôi. - Jasper cười cười rồi đi sang một hướng khác - Hiện tại tôi cần đi mua vài thứ, các cô vào trong trước nhé.
Arian cũng cười, nụ cười vẫn luôn hiện trên gương mặt cô như thế. Cô ngoắc tay với Adelia ở phía sau:
- Đi thôi em gái yêu, còn chờ anh chàng kia nữa à?
- Không! - Adelia tức giận bật ra, cô nhanh chân bước vào trong trước.
Ai lại mong một tên thợ săn đến giết mình nhỉ?
Chỉ có tên điên mới mong như vậy thôi.
Vừa bước vào trong, Adelia đã bị làm cho ngạc nhiên. Có phải.. cô vào nhầm chỗ rồi không?
Nhìn bên ngoài tòa nhà này không có giống.. một quán rượu đến vậy.
Phải, trước mặt Adelia bây giờ là một quầy rượu. Rất nhiều người, phụ nữ, đàn ông trộn lẫn với nhau; họ ngồi uống rượu chung và cười đùa vô tư.
- Hoan nghênh quý khách! - Một giọng nói vang lên từ trước mặt Adelia. Cô theo phản xạ ngẩng đầu lên thì suýt bị dọa nhảy dựng lên.
Cao.. Cao đến thế ư?
Trước mặt cô là một người đàn ông rất cao to, vạm vỡ. Gương mặt của ông ta có một vết sẹo rất dài kéo từ khóe mắt xuống đến quá xương gò má một đoạn, kèm theo quả đầu trọc với mấy nếp nhăn trên gương mặt trông rất dữ tợn.
Adelia hít sâu một hơi, rõ ràng tên này có mùi con người. Con người vốn thấp bé và yếu ớt hơn vampire nhiều. Tùy tiện đem một cô bé gần trưởng thành trong giới vampire cũng có thể thấy cô bé đó cao hơn hẳn so với một cô gái con người trưởng thành.
Đang chìm vào suy nghĩ thì giọng nói ồm ồm của ông ta lại lần nữa đánh thức cô:
- Quý khách muốn uống gì? Hay muốn ở trọ?
- Chào ông, chúng tôi muốn tìm một căn phòng rộng rãi để trú tạm vài hôm. - Arian từ phía sau bước đến đỡ lời.
- Thì ra là vậy. Bây giờ còn vài phòng trống ở tầng 4, các cô muốn ở đó không? - Ông chủ đi ra sau quầy rượu, ông ta cúi đầu xuống tìm chìa khóa.
- Được thôi, trong khi chờ đợi tôi muốn ngồi uống một chút gì đó. - Arian ngồi xuống trước quầy, cô ấy hơi rũ mái tóc của mình ra phía sau.
Một cô gái xinh đẹp như Arian đương nhiên đã thu hút được ánh nhìn của một vài người, nhưng cũng không nghiêm trọng như trên phố kia. Dường như ánh mắt của họ còn chứa một vài thứ gì khác, Adelia thầm nghĩ.
Chán ghét?
Hai chữ này đột nhiên xuất hiện.
Adelia dường như đứng chôn chân tại chỗ, không nhúc nhích được. Cặp mắt cô vẫn dõi theo chàng thanh niên kia.
- A! Là hai người à? - Jasper có vẻ rất mừng rỡ. Anh chỉ vào hai người thanh niên bên cạnh rồi quay sang nói với hai cô gái phía sau mình: - Giới thiệu với hai người, đây là bạn của tôi, Louis và Leonard.
Arian mỉm cười duyên dáng nhìn hai chàng trai kia:
- Xin chào, tôi là Arian Manfred, đây là em gái tôi Lycoris.
- Xin chào! Tôi là Leonard! - Cậu thanh niên tóc đỏ trông nhỏ tuổi hơn, cũng là người cất giọng trêu chọc Jasper lúc nãy, giới thiệu mình - Các quý cô có thể gọi tôi là Leo cũng được. Còn đây..
Đôi mắt màu đỏ cam của Leonard chiếu đến thanh niên trầm lặng bên cạnh mình, cậu chỉ tay vào anh ta: - Đây là Louis. Cậu ta lúc nào cũng như vậy đấy, các cô đừng để ý nhé!
Louis quay đầu, mái tóc màu đen tuyền hơi lay đi che đôi mắt xanh của anh ta lại.
Adelia hơi nhẹ nhõm chút. Hình như anh ta không còn nhớ cô.
May mắn làm sao.
Ngay lúc cô đang thầm thở phào nhẹ nhõm thì Louis lên tiếng bất thình lình:
- Tôi từng gặp cô?
Dù đây là câu hỏi, nhưng ý tứ lại chẳng khác gì là khẳng định.
Cả 4 người cùng lúc ngơ người. Riêng Adelia thì câu này với cô không khác gì một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng trong tim cô vậy. Cô đứng yên tại chỗ, sống lưng cứng ngắc; cặp mắt xinh đẹp vẫn nhìn chằm chằm vào Louis.
Nhận ra sự lúng túng của Adelia, Arian ra mặt đỡ lời:
- Chàng trai này, câu đó đã quá cũ để bắt đầu tán tỉnh một cô gái rồi đấy. Anh có ý với tôi hả? - Arian cười, nụ cười trêu đùa thản nhiên.
Louis không nói gì nữa mà im lặng bỏ đi.
- Arian này, cậu ta là vậy đó. Cô cứ kệ cậu ta đi, chúng tôi đi trước đây! Hẹn gặp lại! - Nói xong Leonard chạy theo Louis - Louis, chờ tôi với!
- Phì! - Arian phì cười - Đúng là một chàng trai đáng yêu. Phải không Jasper?
- Phải đấy. - Jasper hơi nhăn mày, nhưng rất nhanh chóng cái nhăn mày đã được anh thay bằng một nụ cười lịch thiệp: - Thôi nào các quý cô, chúng ta tiếp tục đi thôi.
- Ừm. - Arian cầm tay Adelia - Chúng ta mau đi thôi.
Adelia bị Arian dắt đi, nhưng cô chẳng còn tâm trạng nào mà nghĩ đến chuyện này nữa. Toàn bộ đầu óc cô đều đặt ở câu hỏi duy nhất của chàng trai tên là Louis kia.
Anh ta.. lẽ nào đã nhận ra cô rồi sao?
* * *
- Được rồi, tới nơi rồi. - Jasper chỉ vào một tòa nhà lớn. - Nơi này rất tốt, tôi cũng đang trọ ở đây. Phải rồi, hai cô đến thành phố này để làm gì?
- Chúng tôi ấy à.. đến đây để mua vài thứ, nơi chúng tôi ở khá nghèo nàn nên không đủ vật dụng. - Arian ngay lập tức bịa ra một lí do rồi đánh trống lảng ngay - Vậy còn anh?
- Tôi? Xem như là đi chơi một chuyến thôi. - Jasper cười cười rồi đi sang một hướng khác - Hiện tại tôi cần đi mua vài thứ, các cô vào trong trước nhé.
Arian cũng cười, nụ cười vẫn luôn hiện trên gương mặt cô như thế. Cô ngoắc tay với Adelia ở phía sau:
- Đi thôi em gái yêu, còn chờ anh chàng kia nữa à?
- Không! - Adelia tức giận bật ra, cô nhanh chân bước vào trong trước.
Ai lại mong một tên thợ săn đến giết mình nhỉ?
Chỉ có tên điên mới mong như vậy thôi.
Vừa bước vào trong, Adelia đã bị làm cho ngạc nhiên. Có phải.. cô vào nhầm chỗ rồi không?
Nhìn bên ngoài tòa nhà này không có giống.. một quán rượu đến vậy.
Phải, trước mặt Adelia bây giờ là một quầy rượu. Rất nhiều người, phụ nữ, đàn ông trộn lẫn với nhau; họ ngồi uống rượu chung và cười đùa vô tư.
- Hoan nghênh quý khách! - Một giọng nói vang lên từ trước mặt Adelia. Cô theo phản xạ ngẩng đầu lên thì suýt bị dọa nhảy dựng lên.
Cao.. Cao đến thế ư?
Trước mặt cô là một người đàn ông rất cao to, vạm vỡ. Gương mặt của ông ta có một vết sẹo rất dài kéo từ khóe mắt xuống đến quá xương gò má một đoạn, kèm theo quả đầu trọc với mấy nếp nhăn trên gương mặt trông rất dữ tợn.
Adelia hít sâu một hơi, rõ ràng tên này có mùi con người. Con người vốn thấp bé và yếu ớt hơn vampire nhiều. Tùy tiện đem một cô bé gần trưởng thành trong giới vampire cũng có thể thấy cô bé đó cao hơn hẳn so với một cô gái con người trưởng thành.
Đang chìm vào suy nghĩ thì giọng nói ồm ồm của ông ta lại lần nữa đánh thức cô:
- Quý khách muốn uống gì? Hay muốn ở trọ?
- Chào ông, chúng tôi muốn tìm một căn phòng rộng rãi để trú tạm vài hôm. - Arian từ phía sau bước đến đỡ lời.
- Thì ra là vậy. Bây giờ còn vài phòng trống ở tầng 4, các cô muốn ở đó không? - Ông chủ đi ra sau quầy rượu, ông ta cúi đầu xuống tìm chìa khóa.
- Được thôi, trong khi chờ đợi tôi muốn ngồi uống một chút gì đó. - Arian ngồi xuống trước quầy, cô ấy hơi rũ mái tóc của mình ra phía sau.
Một cô gái xinh đẹp như Arian đương nhiên đã thu hút được ánh nhìn của một vài người, nhưng cũng không nghiêm trọng như trên phố kia. Dường như ánh mắt của họ còn chứa một vài thứ gì khác, Adelia thầm nghĩ.
Chán ghét?
Hai chữ này đột nhiên xuất hiện.