Đã hai ngày rồi mà Adelia không thấy mặt Arian đâu. Cô nằm trên giường, trong phòng có rất ít ánh sáng chiếu vào. Bởi lần trước, ánh sáng làm tổn thương đến da thịt cô đã làm cô cực ghét ánh nắng.
Vốn dĩ ma cà rồng cấp cao như cô thì không sợ nắng đâu, nhưng ngày hôm đó là do Lilith chơi xấu, cô ta có bôi thêm thuốc gì đó lên da cô nữa.
Mà thôi kệ đi. Adelia lắc lắc đầu cho quên đi chuyện này.
Không biết Arian đi đâu thế nhỉ?
Cô định đến hỏi Neil, nhưng với thái độ của cậu ta ngày hôm trước hẳn là muốn tránh cô thật xa, thật xa rồi. Chẳng lẽ Arian cũng như vậy chăng..
Lúc đang suy nghĩ vẩn vơ thì căn phòng chợt sáng bừng lên. Cửa sổ căn phòng tung ra, rèm cửa bị gió thổi bay lên.
Adelia ngay lập tức lấy tay che tầm mắt lại. Sao cửa sổ lại tự dưng mở ra chứ.
Bất ngờ là, Arian lại nhảy vào từ chỗ cửa sổ đó. Arian nhìn cô cười nhạo:
- Xem này, công chúa điện hạ của ta ơi. Ánh sáng mặt trời làm em sợ hãi đến vậy sao?
- Không phải, tôi không thích ánh sáng. - Adelia bỏ tay xuống, nhưng đôi mắt của một vampire trong phòng tối còn chưa thể thích nghi với ánh sáng nhanh như vậy được, cho nên cô hơi nheo mắt lại.
Arian cười cười, lôi ra từ trong túi một vài cái lọ lạ lùng, bảo Adelia: - Em bôi cái này lên da đi.
- Cái này là cái gì? - Adelia mở lọ ra, là một loại kem bôi, có màu trắng ngà. Cô đưa lên sát mũi ngửi, có mùi một số loại thảo dược gì đó thì phải. Chắc là được đặc chế từ thảo dược.
- Kem bôi, có công dụng tạo một lớp da có nhiệt độ cơ thể như con người. - Arian giải thích. - Chúng ta sẽ đến thế giới con người một thời gian.
- Tại sao? - Adelia ngạc nhiên hỏi. - Đến thế giới con người sao..
Cô hơi trầm tư, từ lúc sinh ra đến giờ cô đã từng gặp con người một lần.
Lúc còn nhỏ, cô vì nghịch ngợm nên đã chạy ra khỏi lâu đài. Mải chơi nên chạy đến một nơi nào đó, cô không biết có phải là đã đến thế giới con người hay không nữa. Nhưng hình như đó là một ngôi làng hẻo lánh, mà ở đó, mùi máu cực kì nồng nặc.
Cô đi hơi sâu vào trong đó một chút, phát hiện ra một nhóm vampire cấp thấp đang càn quét ở đó. Họ giết những con người và hút máu họ một cách tàn nhẫn. Cô không biết, nhưng cha mẹ luôn dặn cô không được tấn công con người tùy tiện như vậy. Vì thế cô muốn lao ra ngăn cản, nhưng bọn chúng rất đáng sợ; một mình cô thì không thể nào chống lại cả nhóm người bọn chúng.
Lúc đó, thợ săn vampire đến.
Đôi mắt của một đứa trẻ như cô đã chứng kiến sự tàn nhẫn của thợ săn vampire là như thế nào. Cô núp trong góc tối, không kìm được mà run rẩy.
Đột nhiên thợ săn cầm đầu phát hiện ra cô.
Cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể quên được anh ta. Đôi mắt của anh ta, tới giờ cô vẫn còn nhớ rõ như in.
Đôi mắt xanh lam trong veo của một thiếu niên nhìn cô tràn đầy thù hận, căm ghét.
Anh ta không hề do dự, rút súng ra nhắm thẳng tới người cô. Khoảnh khắc viên đạn bạc đó bay đến, cô hoảng hốt quá nên phản ứng chậm, kết quả là tuy có né nhưng viên đạn đã kịp ghim vào vai trái cô.
Đau đớn truyền thẳng đến não, Adelia cắn chặt môi, mặt trắng bệch. Cô ôm lấy vai đang chảy máu không ngừng mà tự hỏi vì sao nó không liền lại ngay, vì sao viên đạn nhỏ bé này lại gây ra đau đớn đến nhường này.
Giọng nói lạnh nhạt của anh ta vang lên.
- Mới 30% nên không đau sao? - Dứt lời còn giơ súng lên định bắn một phát nữa, nhưng một bóng người vụt qua nhanh như cắt. Là Vincent!
- Death, ngừng lại! - Vincent ôm lấy cô, nói với thiếu niên kia: - Anh không thể làm hại con bé được.
- Là công chúa điện hạ sao? - Death cười khẩy, anh ta thu súng lại. Quăng một chai gì đó qua, anh ta rời đi: - Quản cô ta cho chặt đi, lần sau chắc anh sẽ không thấy cô ta được nữa đâu.
Quân hoàng gia cũng vừa đến, bọn họ bắt đầu thu dẹp tàn cục.
Trở về cung điện, Adelia đầu tiên là nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của mẹ và gương mặt lo lắng của cha. Tiếp đó là lấy viên đạn ra. Đau cực kì.
Cuối cùng, cha mẹ cô mới cấm đoán không cho cô bén mảng ra ngoài nữa, mà Adelia làm sao dám ra khỏi cung điện sau vụ việc đó chứ.
Đang chìm vào suy nghĩ thì Adelia bị giọng nói của Arian làm cho tỉnh lại.
- Này, không sao chứ? Sao nhóc cứ ngẩn người ra vậy?
- Không, không có gì. - Vội vàng trả lời theo bản năng, Adelia mới phát hiện ra cái gì đó kì lạ. '
Nhóc ' ư? - Arian, chị lại gọi tôi như thế rồi. Tôi không phải là 'nhóc' !
Arian nhìn bộ dạng như con mèo đang xù lông của cô mà bật cười khanh khách.
- Nhóc này, chúng ta sắp vào thế giới con người rồi, phải thay đổi xưng hô cho phù hợp đó.
- Thay đổi gì! Tôi thấy là chị muốn chọc ghẹo tôi thì có..
- Bingo! Chính là như vậy đó, em gái yêu. - Arian cũng chẳng hề giấu giếm.
- Chị! - Adelia tức giận không nói nên lời, đành lảng sang chuyện khác: - Tôi đi bôi cái kia đã! Chị cũng đi đi, tôi muốn tới thế giới con người nhanh chút!
- Được rồi, được rồi. Mau đi đi, ta cũng đi đây.
- Hừ! - Adelia hừ nhẹ với Arian một cái rồi mới quay người đi. Arian bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đấy, tính tình rõ ràng như đứa trẻ mà cứ ra vẻ là mình đã lớn rồi, cũng thật là.
Lát sau căn phòng không ngừng phát ra tiếng kinh hô của Adelia.
- Arian, Arian, xem này, ấm quá đi mất! - Adelia sờ sờ mặt, tay mình. - Cứ như là ta là con người vậy ấy!
- Ờ, ờ. Đừng có để dính nước, nó trôi bớt ra bây giờ. - Arian cẩn thận dặn dò. - Lycoris, cầm theo cái này nữa.
Nói rồi Arian lôi từ trong túi ra một lọ thuốc viên.
- Đây là cái gì? - Adelia mở hộp, cầm viên thuốc màu trắng lên ngửi ngửi, xem xét. Nhìn cũng không khác gì viên thuốc bình thường của con người (hình minh họa phía trên), tuy nhiên với khứu giác nhạy bén của vampire Adelia có thể nhận ra mùi máu thoang thoảng qua mũi cô, nhìn kĩ thì thấy trên viên thuốc có khắc vài chữ nhỏ BTVP-3067.
- Viên máu. Tránh trường hợp ngươi khát quá mà hút máu con người. Uống trước một viên đi. Pha vào nước là uống được. Uống khô cũng được.
Đoạn Arian bóc một viên, thả vào cốc nước có sẵn trên bàn. Viên thuốc từ từ tan ra, màu cốc nước cũng dần dần chuyển thành màu đỏ nhàn nhạt.
Adelia cũng làm theo. Cô nhìn nhìn cốc nước màu đỏ sóng sánh trong tay, uống thử một ngụm. Hương vị cũng không tệ lắm, ngòn ngọt và rất quen. Hình như cô được uống rồi?
- Lúc trước em hút máu ai? - Arian cũng nhấp một ngụm, tiện đà hỏi chuyện cho đỡ nhàm chán.
Adelia im lặng một lát rồi mới khẽ trả lời: - Chủ yếu là Vincent, cha và mẹ em.
- Thế à. - Arian lại uống một ngụm nữa, rồi thêm một ngụm lớn. - Vậy em chắc yêu họ lắm nhỉ. Vampire chúng ta yêu thương nhau bằng cách đó mà.
Adelia lặng lẽ đỏ mặt, nhưng gương mặt cô lại có phần thương tâm. Phải, cô rất yêu cha, mẹ và.. Vincent.
Con người khác với vampire, với con người, anh em cùng huyết thống kết hôn thì tỉ lệ sinh ra con bị dị tật bẩm sinh hay gì gì đó rất cao. Còn vampire thì không, thậm chí con sinh ra sẽ thừa hưởng dòng máu thuần chủng và sức mạnh, ma thuật mạnh mẽ từ cha và mẹ của mình.
Cái Arian nói, là sự thật. Vampire thể hiện tình cảm với nhau qua máu của mình. Chẳng hạn như khi hai vampire có tình cảm với nhau thì việc đầu tiên họ cần làm chính là tạo 'huyết hôn'. Cái này giống như giấy chứng nhận kết hôn của con người vậy, nó cho những vampire khác biết là vampire này đã 'kết hôn' rồi ấy.
Tuy nhiên cô với Vincent thì không phải là như vậy, lúc nhỏ, mỗi lần cho cô uống máu, Vincent đều sẽ tự dùng răng nanh cắn vào cổ tay mình rồi cho cô uống; cha mẹ cũng làm như vậy.
Lớn lên thì hầu như cô ít uống máu hẳn đi, khi khát chỉ cần gọi một tiếng người hầu sẽ lập tức đưa một bình máu đến.
Có lẽ bình máu đó là viên máu đã được pha ra nhỉ? Thảo nào thấy hương vị quen như thế.
- Vậy còn chị thì sao? - Adelia hỏi lại, cô chợt im lặng. - Thôi, coi như tôi chưa hỏi gì đi.