Bạn được thinh11111111 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

Sưu Tầm

The Very Important Personal
533 ❤︎ Bài viết: 758 Tìm chủ đề
1826 0
Kiếm tiền
Sưu Tầm đã kiếm được 18260 đ

Cảm xúc ngày mưa​


Vào khoảng thời gian này thời tiết liên tục thay đổi khiến tâm trạng của tôi cũng không tốt lắm. Những cơn mưa cứ dai dẳng không chịu dứt. Giao mùa thật phức tạp, nhìn mưa lất phất khiến tôi nhớ lại chuyện trước kia câu chuyện mà cả đời này tôi không bao giờ muốn nhớ lại dù chỉ là một chi tiết nhỏ. Ôi cái kí ức kinh khủng.

Cuối năm cấp ba tôi chợt nhật ra bản thân mình thật ngu ngốc khi lựa chọn tình yêu mà từ bỏ tình bạn. Đến khi bị tình yêu phản bội thì mới nhận ra lỗi sai thì đã quá muộn rồi. Cái cảnh nhìn bạn mình quay đi khi bị bản thân từ bỏ cứ giày vò tôi cho đến khi câu chuyện mới bắt đầu..

Mưa rồi Mưa, Mưa hát ru Đêm Buồn *rain*

Con phố vắng tênh.. Trông ai về trong mưa..

54978034809_3d165b945e_o.jpg


Stt đi qua những ngày mưa mới yêu những ngày nắng​


Cuộc sống cũng giống như thời tiết, có những ngày bầu trời xám xịt, mưa rơi không ngớt, lòng người cũng theo đó mà nặng trĩu. Nhưng rồi, khi cơn mưa qua đi, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá, ta mới chợt nhận ra: Hóa ra nắng ấm lại đáng trân trọng đến vậy.

Những ngày mưa, đường phố ướt át, bước chân chậm lại, lòng người cũng dễ mang những tâm tư không tên. Nhưng có lẽ chính những ngày mưa ấy giúp ta biết quý trọng những buổi sáng trong trẻo, khi ánh mặt trời dịu dàng hôn lên từng tán cây, khi mọi thứ sáng bừng lên sau cơn giông bão.

Cũng như cuộc đời, ai rồi cũng sẽ có những giai đoạn chông chênh, những ngày đầy thử thách khiến ta mỏi mệt, những khoảng thời gian tưởng chừng như chẳng thể vượt qua. Nhưng nếu không có những ngày mưa ấy, làm sao ta hiểu được giá trị của những ngày bình yên?

Bởi vậy, đừng vội ghét những ngày u ám. Hãy cứ đi qua chúng, hãy cứ mạnh mẽ bước tiếp, vì sau cơn mưa, bầu trời sẽ lại trong xanh. Và khi ấy, ta sẽ học được cách trân trọng, học được cách yêu thương, học được cách biết ơn những ngày nắng ấm rực rỡ trong cuộc đời.

Bài thơ đi qua những ngày mưa

Đi qua những ngày mưa

Biết yêu hơn ngày nắng

Đi qua những ngày nắng

Biết cần nhau ngày buồn

Đi qua những ngày buồn

Biết nhìn trong im lặng

Biết lời trong câm lặng

Biết tình trong mong manh

Em về nơi tim anh

Trú mưa và gọi nắng

Tình anh dòng suối vắng

Trên môi em ngọt lành

Đi qua ngày bình yên

Tìm nhau trong bão tố

Biết rằng khi đau khổ

Gọi tên nhau quay về

Ngày mai dẫu là mưa

Nắng về hay gió lốc

Ngày mai dù em chết

Còn tình em trên đời

Còn lời yêu xanh tươi

Ngợp ngời trên lá cỏ

Anh có về nơi đó

Hái một ngày thiên thanh..

54978063525_a74248691c_o.jpg


STT mưa buồn ngắn​


Cuộc sống phải đi qua những ngày mưa giông mới biết yêu thêm những ngày nắng, phải trải qua bão tố mới trân trọng những giây phút yên bình và cùng nhau bước qua những thăng trầm của cuộc đời mới thấy hạnh phúc mà ta đang có thật quý giá biết nhường nào. Những sóng gió của cuộc đời đôi khi khiến ta buông tay nhau vì rào cản quá khứ, vì hoàn cảnh gia đình, vì tuổi tác chênh lệch, vì hiểu lầm.. Vì muôn vàn lý do rất "đời" đôi khi chẳng thể nói ra ấy mà ta đã để lạc mất nhau giữa biển người mênh mông.. Để rồi khi gặp lại, ánh mắt đó vẫn khiến trái tim ta rung động, bàn tay đó vẫn đủ ấm để níu giữ ta..

Vậy sao ta lại không yêu thêm một lần nữa để biết rằng ta thuộc về nhau!

Không đi cùng nhau qua những ngày mưa, thì đừng tìm nhau vào những ngày nắng. Thật tuyệt vời khi người đồng hạnh bên bạn những lúc khó khăn, cũng là người cùng chia sẻ niềm hạnh phúc khi đã công thành danh toại.

Ngày mưa làm con phố trở nên ướt át, còn nỗi buồn trong tim mình thì lại loang ra chẳng biết gom về đâu.

Tôi yêu mưa vì mưa chính là vỏ bọc cảm xúc. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

Em tự hỏi sao mỗi khi mưa rơi lại gợi cho người ta hàng tá nỗi buồn, hàng ngàn thương nhớ, từng ấy nghĩ suy và muôn vàn kỉ niệm?

Có lẽ vì mưa bao giờ cũng se lạnh và cái cảm giác se lạnh đó làm người ta thấy mình lẻ loi và lạnh giá.

Người cô đơn đi đâu cũng phải cầm thêm ô. Vì biết rằng dù có cơn mưa xối xả hay rả rích thì cũng không có chiếc ô nào được xòe ra.

Ngày mưa đầu tiên em gặp anh cũng là ngày em tưởng như mình tìm được chân ái. Nhưng hôm nay trời mưa, sao em lại cảm thấy bơ vơ, lạc lõng thế này?

Trong cơn mưa ấy, có người vội vã chạy đi trú mưa, người hối hả tìm ô che đỡ ướt. Nhưng lại có người vẫn đội mưa và ướt lòng.

Đã yêu xa thì phải tự chuẩn bị ô khi ra đường nếu lỡ trời mưa. Vì anh đâu có cạnh bên để đưa ô cho em được.

Mưa rồi, dòng người hối hả trên đường phố tấp nập. Chỉ có mình em, ngồi ở góc quán quen thuộc và nhớ anh.

Khi trời mưa thích cảm giác được ngồi trên xe bus để đi khắp thành phố, cảm giác đi thật xa chẳng làm gì chỉ để ngắm nhìn mọi thứ trong cơn mưa.

Tình yêu và hạnh phúc giống như những hạt mưa, trông thấy nhiều nhưng giữ lấy chúng thật khó.

Khoảng cách là gì? Khoảng cách là hai ta chung một bầu trời, nhưng bên kia nắng đẹp, bên mình mưa rơi ướt lòng.

Những cơn mưa vẫn đi ngang thành phố như một lẽ dĩ nhiên cần phải có của tự nhiên, đây đó trong cái se sắt gió mùa đong đưa mùi hương quen thuộc của sữa, một loài hoa đặc trưng của thành phố này khi thu sang.

Đôi khi nhìn mưa ước mình trẻ lại chục tuổi để đắm chìm trong cơn mưa, vui vẻ, hồn nhiên mà chẳng có muốn phiền của cuộc sống.

Ngày còn bé, tôi ngắm mưa với sự thích thú đến lạ kỳ. Ngày nay, tôi vẫn ngắm mưa nhưng lòng nặng trĩu những nỗi đau.

Mưa khiến ta nhớ nhiều đến những kỷ niệm, hoài bão đã qua. Cũng chính mưa ấy cũng khiến ta dứt khoát quên đi một mối tình.

Không nhất thiết khi trời tạnh mưa là sẽ thấy cầu vồng, không phải cứ có một người hết lòng yêu thương thì có người đáp lại.

Em lặng đến cuối cơn mưa bất chợt. Lộng lẫy sau lưng của bảy sắc cầu vồng. Những giọt trong veo mở lòng mùa hạ. Gió thiên đường cuồng dại dưới môi cong.

Khi ta lớn lên cùng những rung cảm, hò hẹn, mưa đã khác đi thật nhiều mà không phải ai cũng nhận ra điều đó.

Mưa gợi lại cho con người ta nhiều kỷ niệm, khi bên cạnh họ chỉ còn mưa, họ chẳng còn đủ sức để giữ lại những nghĩ suy của riêng mình nữa.

Mưa ngoài ra không có dấu hiệu sắp ngừng rơi, nhưng ký ức về quá khứ của tôi thì hình như đã sắp tan ra như làn khói thuốc. Những thứ đã xa chỉ tiếc rằng mưa bây giờ chỉ đơn thuần là những hạt mưa cố ôm vào lòng cố đô đang say ngủ..

Mưa mãi tí tách, người ngơ ngẩn mãi nơi đây.. Những giọt nước đọng lại trên phiến lá như ánh mắt ai lạnh giá, dưới con mắt gã si tình, mọi thứ xung quanh đây trở nên u buồn.

Tôi thích mưa.. Vì đi dưới mưa chẳng ai biết nước mắt tôi rơi, tôi thích giá lạnh vì sống trong nó chẳng ai biết bờ vai tôi đang run lên vì cô đơn.

Mưa rơi rả rích và ngồi trong quán cà phê thân quen, lắng nghe một bản nhạc yêu thích, đọc một cuốn sách hay và đắm chìm về nỗi nhớ.

Giá mà mưa cứ rơi như thế này mãi, để em được ngồi đây mãi và suy nghĩ những chuyện vẩn vơ để thôi nghĩ đến anh một chút, để nhẹ lòng dù chỉ một chút thôi.

Trời buồn nên mưa, hay mưa nên mình mới buồn? Câu hỏi ấy lặp đi lặp lại mà chẳng bao giờ có lời giải.

Mưa có thể tạnh sau vài giờ, còn nỗi buồn thì chẳng biết đến bao giờ mới chịu rời đi.

Cứ mỗi khi mưa đổ xuống, trái tim lại tự động chùng xuống như một thói quen khó dứt.

Không biết ngoài trời đang mưa hay chính lòng mình đang rơi từng giọt buồn xuống nữa.

Chiều mưa, mình ngồi một góc thật yên, để nghe nỗi buồn len vào từng khoảng trống.

Tiếng mưa rơi đều đều như muốn nói thay những điều mình chẳng đủ can đảm thổ lộ.

Mưa ngoài trời lạnh thật, nhưng không lạnh bằng cảm giác trong lòng lúc này.

Mưa phủ mờ cả con đường trước mặt, giống như cách nỗi buồn phủ lên những ngày mình đang sống.

Có những ngày chẳng muốn nói gì, chỉ muốn nằm nghe mưa để lòng nhẹ nhàng hơn đôi chút.

Ngày mưa chỉ muốn im lặng thật lâu, để thả trôi hết những điều nặng nề trong lòng.

Mưa đến không báo trước, cũng giống như cách một vài người rời đi chẳng để lại lời nào.

Đâu phải mưa nào cũng buồn, chỉ tại lòng buồn mà nỡ đổ lỗi trời mưa.

Chỉ mới cảm nhận vài tia nắng hạ. Thế mà vội hứng trọn cả cơn mưa.

Mưa thì mát nhưng tát vào mặt thì lại rát. Khi yêu thì hạnh mà kết thúc thì đau đớn khôn nguôi.

Trong cơn mưa ấy, có người vội vã chạy đi trú mưa, người hối hả tìm ô che đỡ ướt. Nhưng lại có người vẫn đội mưa và ướt lòng.

Khoảng cách là gì? Khoảng cách là hai ta chung một bầu trời, nhưng bên kia nắng đẹp, bên mình mưa rơi ướt lòng.

Ngày còn bé, tôi ngắm mưa với sự thích thú đến lạ kỳ. Ngày nay, tôi vẫn ngắm mưa nhưng lòng nặng trĩu những nỗi đau.

Định mệnh ngày mưa cho em gặp anh. Chúng ta đã cùng nhau đi qua nhiều mùa mưa của năm tháng tuổi trẻ. Nhưng cớ sao, cơn mưa tầm tã này, anh lại nỡ buông tay?

Nhiều người thích mưa chỉ vì một lý do duy nhất: Khi mưa, sẽ chẳng ai biết bạn đang khóc, chẳng ai quan tâm rằng đôi vai của bạn đang run rẩy vì cô đơn.

Mưa Huế cứ rả rích, rả rích từng chút một như lòng người đang đắm chìm trong nỗi nhớ ai.

Mưa khiến ta nhớ nhiều đến những kỷ niệm, hoài bão đã qua. Cũng chính mưa ấy cũng khiến ta dứt khoát quên đi một mối tình.

STT về mưa vui nhộn, hài hước


Nắng thì có mũ, mưa có ô. Bạn bè có bồ, mỗi mình không có ai.

Chiều nay có trận mưa rào. Chưa qua 4 rưỡi, chớ nói ai giàu hơn ai.

Trời buồn thì trời đổ mưa, ta buồn ta ngủ từ trưa đến chiều. Ngủ nhiều thì lại ăn nhiều, ăn xong ta lại ngủ từ chiều đến mai.

Chiều nay mưa gió ầm ầm, ngồi mình lạnh lẽo âm thầm nhớ ai?

Dân chơi đâu biết sợ mưa rơi, chỉ sợ mưa đá làm vỡ đầu dân chơi.

Nắng mưa là chuyện của đất trời, lấy em làm vợ là chuyện của tôi yêu nàng.

Trời chuyển chế độ mưa gió triền miên. Đột nhiên em thấy yêu đời thế này.

Chạy đâu cho thoát mưa rào. Thông minh nhiều tí yêu vào cũng ngu.

Nắng không ưa, mưa không chịu, ghét gió, kỵ sương mù.

Chiều nay có trận mưa rào. Mua tờ vé số nợ nào cũng qua.

Chạy đâu khỏi trận mưa rào. Thông minh đến mấy yêu vào cũng ngu.

Chiều nay có trận mưa rào. Chưa qua 4 rưỡi, chớ nói ai giàu hơn ai.

Trời buồn thì trời đổ mưa, ta buồn ta ngủ từ trưa đến chiều. Ngủ nhiều thì lại ăn nhiều, ăn xong ta lại ngủ từ chiều đến mai.

Chạy đâu cho thoát mưa rào. Thông minh nhiều tí yêu vào cũng ngu.

Mưa thì mát mà tạt vào mặt thì rát. Yêu thì hạnh phúc mà kết thúc thì đau.

Trời mưa ướt áo ướt quần. Làm sao ướt được tinh thần dân chơi.

Dân chơi không sợ mưa rơi. Mưa rơi ướt áo đem về mẹ phơi.

Mặc cho mưa gió bão bùng. Anh với thằng bạn vẫn cùng cày game.

Dân chơi không sợ mưa rơi, chỉ sợ mưa đá vỡ đầu dân chơi.

Nắng mưa là chuyện của trời. Gác cổng là chuyện của đời vệ binh.

Nếu đi bơi vào 1 ngày trời mưa chắc chắn bạn sẽ bị ướt.

Trời chuyển chế độ mưa gió triền miên. Đột nhiên em thấy yêu đời thế này.

Nắng thì có mũ, mưa có ô. Bạn bè có bồ, mỗi mình không có ai.

Tuổi trẻ giống như một cơn mưa rào mùa hạ, cho dù bị cảm lạnh, tôi vẫn muốn quay lại để được ướt mưa thêm một lần nữa.

Đi qua những ngày mưa để yêu thêm những ngày nắng.
 
Last edited by a moderator:
533 ❤︎ Bài viết: 758 Tìm chủ đề

Cap thả thính mưa, stt mưa thả thính​


Ngoài trời thì mưa tầm tã.. Liệu em có thể ngã vào lòng anh?

Ngoài kia bão táp mưa sa. Bôn ba mệt quá về nhà với em.

Hôm nay trời không nắng. Hôm nay trời không mưa. Anh ơi cười chi đó. Anh có người yêu chưa?

Nắng bỗng lẩn tránh, mưa rơi nhanh. Trời bỗng trở lạnh, em chờ anh.

Cầu vồng cần cơn mưa để xuất hiện. Em cần anh để làm đại diện trái tim.

Chiều nay có trận mưa rào. Anh cho em hỏi lối vào tim anh?

Hà Nội mưa gió thất thường. Em ơi có muốn lên giường ôm anh.

Hôm nay mưa to lắm. Trời còn bão nữa cơ. Tự dưng muốn làm thơ. Gửi cho người anh nhớ.

Thích anh từ ngày nắng, cho đến tận ngày mưa. Có một câu hỏi nhỏ. Anh đã thích em chưa?

Đẹp nhất không phải là ngày mưa mà là ngày cùng anh nhận giấy khen Gia đình văn hóa.

Mưa kia không phải giọt nước, mà chính là tình yêu mà bầu trời dành cho trái đất. Cũng giống như cách em nghĩ về anh đó.

Hà Nội mưa gió thất thường. Em ơi có muốn ra đường với anh?

Nắng mưa là chuyện của đất trời, lấy em làm vợ là chuyện của tôi yêu nàng.

Chiều nay mưa gió ầm ầm, ngồi mình lạnh lẽo âm thầm nhớ ai?

Em có muốn chạy trốn khỏi cơn mưa này và cùng anh uống một tách cà phê không?

Nắng kia là của mặt trời. Còn em đã thích ai rồi hay chưa? Mây kia là của trời mưa. Em xem đã thích anh chưa hay rồi?

Nếu bão táp mưa sa mệt mỏi quá thì về nhà với em. Anh nhé!

Anh mà là nắng thì em sẽ là mưa. Hai ta không hề khác biệt vì nếu không có nắng và mưa thì lấy đâu ra cầu vồng để ngắm.

Mỗi khi trời mưa, tôi lại muốn gọi em là cầu vồng. Bởi khi có em, thế giới của anh lúc nào cũng rực rỡ.

Nắng mưa là chuyện của trời. Yêu em là chuyện cả đời của anh.

Nếu có thể, hãy để anh hôn em giữa đường vào một ngày mưa dịu dàng nhất trong năm.

Em thích anh từ ngày nắng đến tận ngày mưa. Ghé tai em hỏi nhỏ, anh đã thích em chưa?

Trời ơi tui ghét trời mưa. Ghét luôn màu tím chẳng ưa tí nào. Trời ơi mưa mãi tuôn trào. Mà sao nàng chẳng chịu "vào" tim tôi?

Nắng tránh, mưa rơi nhanh. Trời này bỗng mưa lạnh, còn em thì nhớ anh.

Hôm mưa đăng ảnh nỗi buồn. Mà tôi nào dám trích nguồn từ em.

Trời mưa bong bóng phập phồng. Em cho anh hỏi có chồng hay chưa?

Dưới làn mưa, chỉ cần cùng nhau, ta có thể tạo ra những kỷ niệm đẹp đẽ không thể nào quên.

Mỗi giọt mưa như lời thì thầm của trái tim, mong muốn được ở bên cạnh em.

Dưới làn mưa, hãy để anh làm chiếc ô của em, bảo vệ và che chở em.

Mỗi giọt mưa là một cơ hội để chúng ta thể hiện tình cảm của mình, em có muốn thử không?

Khi mưa rơi, nó cuốn trôi vẻ ngoài của cuộc sống, bộc lộ những đấu tranh và cảm xúc tiềm ẩn bên trong.

Mỗi giọt mưa là một lời hứa của tình yêu, một lời hứa về sự bền vững và trọn đời.

Mưa rơi nhưng lòng chỉ muốn chạy đến bên cạnh em, để cùng nhau trải nghiệm những khoảnh khắc lãng mạn.

Dưới làn mưa, chỉ cần cùng nhau, ta có thể tạo ra những kỷ niệm đẹp đẽ không thể nào quên.

Mưa rơi nhưng tâm trạng của anh lại hứng khởi hơn bao giờ hết. Bởi vì em đang ở trong cuộc đời anh.

Em có muốn cùng anh tạo nên một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ dưới làn mưa không?

Mưa rơi nhưng trái tim anh lại ấm áp bởi hình ảnh của em hiện diện trong đầu anh.

Dưới cơn mưa buồn, những cảm xúc trải dài như đoạn đường yêu xa.

Mỗi giọt mưa là một ký ức, như những lần chúng ta gặp nhau trong những ngày mưa.

Mưa rồi sẽ ngừng rơi, nhưng liệu chúng ta có gặp lại.

Tình yêu vạn dặm như giọt mưa rơi vào tim, một bản giao hưởng buồn vui lẫn lộn của cảm xúc.

Yêu xa là như đứng dưới cơn mưa, khiến cho những ngày không gặp nhau trở nên dài đằng sau đẵng.

Tình yêu vạn dặm là một bức thư không viết, được mưa mang đến tận ngưỡng cửa trái tim xa xôi của em.

Yêu xa giống như một buổi chiều mưa, khiến cho trái tim trở nên như một chiếc ô ướt đẫm những nỗi nhớ.

Yêu xa là như đứng dưới cơn mưa, vừa làm ướt đẫm tâm hồn vừa làm cho trái tim ấm áp.

Tình yêu xuyên dặm là một cuộc hành trình vượt qua giông bão, mỗi giọt mưa đều mở đường cho một tương lai tươi sáng hơn cùng nhau.

Mỗi giọt mưa đều mang theo một phần nỗi nhớ, rơi nhẹ trong bản giao hưởng tình yêu xa.

Yêu xa là như những giọt mưa nhỏ, tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại làm ướt đẫm cả trái tim.
 
Last edited by a moderator:
533 ❤︎ Bài viết: 758 Tìm chủ đề

Stt về mưa đêm​


Đêm mưa lạnh lẽo, tâm hồn cô đơn tựa như một chiếc thuyền lạc trôi giữa biển cả.

Những giọt mưa đêm rơi tựa như nước mắt của trái tim cô đơn.

Mỗi giọt mưa rơi là một nhắc nhở về sự cô đơn của đời.

Trong âm nhạc của mưa, lòng lại trở nên cô đơn hơn bao giờ hết.

Đêm mưa buồn, lòng lại trở nên nhẹ nhàng hơn nhưng cũng đầy cô đơn.

Tiếng mưa rơi nhẹ nhàng nhưng lòng lại cảm thấy cô đơn đến lạ.

Giữa cơn mưa, tôi nhận ra rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng rực rỡ, đôi khi nó là một kiệt tác tăm tối và u ám.

Đêm mưa buồn những hạt mưa rơi như giọt nước mắt của tâm hồn cô đơn.

Mỗi tiếng mưa rơi như một lời nhắc nhở về sự cô đơn của trái tim.

Những đêm mưa, trái tim lại bị khuất phủ bởi cảm giác cô đơn.

Trong tiếng mưa rơi, cảm giác cô đơn lại trở nên sâu sắc và đầy bi thương.

Tiếng mưa rơi như làm cho hơi thở của đêm trở nên cay đắng và buồn bã.

Mỗi đêm mưa buồn là một bức tranh đầy nước mắt về sự cô đơn.

Mưa rơi, cảm giác buồn bã như kéo dài vô tận, khiến cho trái tim ta đau đớn.

Những giọt mưa rơi như làm cho nỗi buồn trở nên lấp lánh giữa bóng đêm.

STT mưa buồn cô đơn​


Tôi thích đi dưới cơn mưa để không ai phải thấy tôi đang khóc.

Mưa ngừng rơi chắc gì trời đã tạnh, chia tay em rồi chắc gì đã hết yêu!

Muốn thấy cầu vồng, phải chịu đựng những cơn mưa.

Nơi anh nắng rồi à? Nơi em thì vẫn mưa. Anh thương ai rồi à? Còn em thì vẫn chưa.

Tôi tìm ai giữa một trời chen nắng? Ai tìm tôi giữa phố vắng đong mưa?

Mưa thì lạnh mà tim thì đau, em một mình chẳng cần ai biết đâu.

Tự nhiên thế giới bỗng thu nhỏ lại bởi những cơn mưa.

Em thích ngồi dưới mưa, ngắm bầu trời và nhớ về anh.

Mưa hối hả xóa đi nắng mùa hạ. Em hối hả xóa tất cả về anh.

Đâu phải mưa nào cũng buồn, chỉ tại lòng buồn mà nỡ đổ lỗi trời mưa.

Chỉ mới cảm nhận vài tia nắng hạ. Thế mà vội hứng trọn cả cơn mưa.

Em không nghĩ mình sẽ khóc nhiều đến thế. Chắc là trời mưa nên em yếu lòng chút thôi.

Chiếc ô nhỏ không đủ để chở che 3 người. Người ướt mưa là kẻ không quan trọng.

Trời mưa, anh ở đó có lạnh không? Em không còn lạnh nữa, vì mưa nào bằng cơn mưa trong lòng?

Nếu nỗi buồn này có thể hóa thành mưa thì thế gian chẳng có nơi nào không ướt.

Tình yêu và hạt mưa rất giống nhau. Nhìn thấy được nhưng chạm đến lại vỡ tan.

Mưa không lớn nhưng đủ khiến lòng người ướt đẫm trong biển kỷ niệm.

Người cô đơn thường sẽ làm gì? Ngắm mưa và hoài niệm về những điều đã cũ.

Mưa ơi mưa, xin đừng rơi nữa. Lạnh lắm rồi, buốt giá cả tim can.

Điều tuyệt nhất nên làm khi mưa là ngồi góc cà phê quen thuộc và gặm nhấm những kỷ niệm xưa.

Mưa thì mát mà sao tạt vào mặt thì rát. Yêu thì hạnh phúc mà kết thúc thì đau khổ.

Cơn mưa chiều nay sao vô tình đến thế, ướt lối em về nước mắt khẽ tuôn rơi.

Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

Chúng mình quen nhau trong một chiều mưa rào, giờ lại chỉ còn mình em gặm nhấm nỗi cô đơn.

Stt mưa buồn, stt mưa buồn ngắn 1


Những giọt mưa cho dù là thưa thớt cũng đã đủ đưa con người ta về với những kỉ niệm xưa.

Lại thêm một ngày lòng mình cũng như cơn mưa. Chẳng thề làm gì ngoài việc cứ rơi mãi.

Trời hôm nay lại mưa, cơn mưa không lớn mà rả rích, lòng bỗng thấy thật cô đơn, trống trải.

Mưa rơi rơi rồi dứt từ từ dù bên ngoài vẫn còn vài giọt khẽ bay bay trong gió chiều nghe tê tái.

Mưa bao giờ cũng thế, cũng cô đọng trong em từng nỗi nhớ chơi vơi và nhớ nhất vẫn là anh.

Mưa rơi khiến tất cả những thứ xung quanh thật nhạt nhòa còn nỗi nhớ cứ mãi dài thêm.

Tiếng mưa bên hiên làm em nhớ anh, nhớ giọng nói nụ cười của anh.

Tôi yêu mưa.. Vì mưa cuốn trôi đi bao kỉ niệm dĩ vãng.

Đi hết con đường mưa, phía cuối con đường có anh đứng đợi.

Rốt cuộc rồi em cũng biết sẽ mất người thì lạnh và tay người chỉ ấm đôi khi.

Tình yêu như hạt mưa, không thể chọn ngọn cỏ mà nó muốn rơi đến.

Khi anh đến bầu trời trong xanh và nắng đẹp. Khi anh đi màn đêm u tối và mưa rả rích.

Mưa đã về, không ướt không lạnh nhưng sao em vẫn thấy run rẩy và cô đơn quá.

Yêu thương của chúng ta cũng như những hạt mưa rơi nhạt nhòa và tan biến.

Lúc đi bên em, sao trời không mưa để tôi có cớ ở gần em thêm một chút.

Cơn mưa chiều nay sao vô tình đến thế. Ướt lối em về nước mắt khẽ tuôn rơi.
 
Last edited by a moderator:
263 ❤︎ Bài viết: 134 Tìm chủ đề

Mưa đầu mùa..​


Mưa đã bao lần làm lòng ta điên đảo, bao lần dò dẫm trong tâm hồn ta mông lung, héo hắt. Và cũng đôi lần ấy mưa mênh mang, nhẹ nhàng tắm gội rồi hong phơi cho lòng ta ướt đẫm chút dư vị bình yên và ngọt dịu.

Tôi từng bị ám ảnh bởi những cơn mưa.

Ấy là những cơn mưa của đông về hung hãn, ướt lạnh cứ không thôi giăng mắc lãng đãng khắp cõi hồn hoang vu, vô định. Và.. Cũng vào một buổi chiều có cơn mưa u hoài ấy, bà tôi ngước nhìn theo bóng mưa trầm luân và rời xa tôi mãi mãi, theo tiếng với gọi thiết tha của mưa lạnh để bước lên chuyến xe về với đất mẹ thân thương, vĩnh hằng. Tôi đã từng ghét, thấy hờn giận những cơn mưa vô tình và băng giá, mưa đưa bà tôi đi, đi mãi chẳng thấy về dầu mặc sức cho tôi gào thét. Để rồi.. Những tiếng mưa đêm rả rích khiến tôi hãi hùng, tôi thiếu vắng, tôi nhớ nhung và thiết tha tìm cách trốn chạy khỏi những đặc quánh của miền tĩnh lặng cô độc và da diết.

Thế rồi.. Có ai biết chăng tôi cũng từng yêu lắm những cựa quậy tí tách của những cơn mưa đầu mùa không biết bao lần ngậm lấy hồn tôi ướt át, dịu ngọt mà bình yên. Mưa tinh khôi, mưa ỡm ờ trên cỏ mềm gót chân, mưa ương chiều và vuốt ve bản ngã, cứ mặc sức thả mình trên ngõ phố rêu phong đong đầy thanh âm của năm tháng.

Sân trường một mùa hè tĩnh lặng, mưa hò hẹn lang thang tự đâu trở về, ướt đẫm, mơn trớn cho không gian thanh khiết, trong trẻo. Một mình mê đắm trong làn mưa đầu mùa vẫn hãy còn bình yên, tôi mải mê vắt cạn lòng mình vào tất cả, tôi mông lung, tôi nhớ nhung và thiết tha về chút gì ấy đã xa xôi cũ kĩ, đã từng nằm gọn trong bụi mờ dĩ vãng như bỗng một ngày bị mưa cuốn trôi đi. Phải chăng mình nhạy cảm và ủy mị lắm không? Đưa tay chạm thật khẽ vào chút mưa phiêu lãng hay hồi ức về một chút gì đã trở thành hoài niệm, dáng người xa xa thấp thoáng trong màu khói của quá khứ hôm kia.. Một người bạn đặc biệt ư? Có lẽ thế. Cậu đến vào một ngày mưa khi hồn tôi đang run rẩy và ủ dột, vội vàng đến rồi cũng vội vàng lướt qua trong nỗi chông chênh tẻ nhạt của thanh xuân. Hệt như cơn những mưa đầu mùa từng khiến người ta chao đảo, rung động trong những hơi thở nhẹ nhàng.

Mưa đến kịp để tuổi trẻ vội cảm nhận những thanh âm vụng về những thân thương của cuộc sống, được một lần ướp vội những khẽ khàng đầu tiên vào mưa nhờ mưa kia gửi đến những cơn nắng trái mùa, bật tách khỏi lớp vỏ tuổi thơ để suy ngẫm, để đắm mình và để trưởng thành.

Em cũng đừng vô tình hong khô những cơn mưa mùa về.. Được không em?
 
Last edited by a moderator:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back