

1) Tác giả:
- Nguyễn An Ninh là nhà văn, nhà báo, nhà nghiên cứu tôn giáo và là nhà cách mạng ở đầu thế kỷ 20 trong lịch sử Việt Nam.
- Năm 1915, ông được nhân làm biên tậpcho tờ Courrier saigonnais.
- Ngày 5 tháng 10 năm 1939, ông lại bị bắt lần thứ năm và cũng là lần cuối cùng. Sau đó, ông nhận án 5 năm tù lưu đày ở Côn Đảo.
Nguyễn An Ninh
2) Tác phẩm:
- K hi Nguyễn An Ninh mất, một người tù nhìn thấy quần áo ông rách nát nên đã lấy chiếc áo còn khá lành lặn của mình để thay cho ông. Và họ đã tìm thấy một bài thơ Sống và chết viết nguệch ngoạc trong túi áo ông như sau:
Sống và chết
(Bài thơ cuối cùng)
Sống mà vô dụng, sống làm chi
Sống chẳng lương tâm, sống ích gì?
Sống trái đạo người, người thêm tủi
Sống quên ơn nước, nước càng khi
Sống tai như điếc, lòng đâm thẹn
Sống mắt dường đui, dạ thấy kỳ
Sống sao nên phải, cho nên sống
Sống để muôn đời, sử tạc ghi.
Chết sao danh tiếng, vẫn còn hoài
Chết đáng là người đủ mắt tai
Chết được dựng hình tên chẳng mục
Chết đưa vào sử chứ không pha i
Chết đó, rõ ràng danh sống mãi
Chết đây, chỉ chết cái hình hài
Chết vì tổ quốc, đời khen ngợi
Chết cho hậu thế, đẹp tương lai.
Và đây cũng là bài thơ cuối cùng của ông viết.
- Nguyễn An Ninh là nhà văn, nhà báo, nhà nghiên cứu tôn giáo và là nhà cách mạng ở đầu thế kỷ 20 trong lịch sử Việt Nam.
- Năm 1915, ông được nhân làm biên tậpcho tờ Courrier saigonnais.
- Ngày 5 tháng 10 năm 1939, ông lại bị bắt lần thứ năm và cũng là lần cuối cùng. Sau đó, ông nhận án 5 năm tù lưu đày ở Côn Đảo.

Nguyễn An Ninh
2) Tác phẩm:
- K hi Nguyễn An Ninh mất, một người tù nhìn thấy quần áo ông rách nát nên đã lấy chiếc áo còn khá lành lặn của mình để thay cho ông. Và họ đã tìm thấy một bài thơ Sống và chết viết nguệch ngoạc trong túi áo ông như sau:
Sống và chết
(Bài thơ cuối cùng)
Sống mà vô dụng, sống làm chi
Sống chẳng lương tâm, sống ích gì?
Sống trái đạo người, người thêm tủi
Sống quên ơn nước, nước càng khi
Sống tai như điếc, lòng đâm thẹn
Sống mắt dường đui, dạ thấy kỳ
Sống sao nên phải, cho nên sống
Sống để muôn đời, sử tạc ghi.
Chết sao danh tiếng, vẫn còn hoài
Chết đáng là người đủ mắt tai
Chết được dựng hình tên chẳng mục
Chết đưa vào sử chứ không pha i
Chết đó, rõ ràng danh sống mãi
Chết đây, chỉ chết cái hình hài
Chết vì tổ quốc, đời khen ngợi
Chết cho hậu thế, đẹp tương lai.
Và đây cũng là bài thơ cuối cùng của ông viết.
Chỉnh sửa cuối: