Huyền Ảo Sống Sót Ở Tận Thế Drillcoat - Thích Ăn Mặn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Person, 23 Tháng chín 2022.

  1. Person

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Sống Sót Ở Tận Thế Drillcoat

    Tác giả: Thích Ăn Mặn

    Thể loại: Tận thế, Linh dị, Hắc ám

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Watermelon/Thích Ăn Mặn

    Một đại dịch lan tràn với tốc độ chóng mặt.. Một kỷ nguyên đen tối đang dần bao trùm thế giới.. Đối diện với nguy cơ chưa từng có, loài người trở nên thiểu số.

    Một giọng nói xuất hiện giữa tận thế muốn cứu tất cả sinh mạng, là tạo hóa muốn con người vươn lên hay là một mối đe dọa bí ẩn khủng bố chực chờ.

    Nếu không thể ngăn chặn nó.. mục tiêu hiện tại là sống sót khỏi những hàm răng ấy.

    Sắt thép, năng lượng, phụ nữ, kẻ thù.

    Đó là tất cả những thứ khiến cậu trở nên cứng cáp hơn. Máu đổ là nước thải, thứ cần quan tâm là kẻ thù đứng ở trước mặt, tên đó đã chết.. chưa.

    Đến khi nhận ra, cậu đã đứng lặng người chôn chân dưới vũng bùn không thể động đậy.

    4c/week

    * * *

    Đọc nhiều nên đâm ra thích viết, đã biên sẵn cốt truyện nên đem lên đây với quyết tâm hoàn thành bộ truyện này

    Nếu audiences thích bộ truyện này hãy giúp zero ủng hộ bộ truyện để có thêm động lực đẩy nhanh nhà!

    Có thể ủng hộ thêm để có động lực ra chương bằng cách donate:

    STK: 0501 2536 3651 (sacombank)

    Chủ tài khoản TUAN ANH
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng chín 2022
  2. Person

    Bài viết:
    0
    Chapter 1: Hòn đá mê hoặc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại một quán net bên đường.

    Mặc dù đã mười một giờ tối mà vẫn còn lưa thưa khách, chủ yếu là cày game hoặc ngồi chat face.

    Không gian yên tĩnh liên tục vọng ra âm thanh "lách cách", trong góc quán có bốn thanh niên ngồi cạnh nhau trước bốn màn hình rọi ánh sáng xanh vô mặt, bỗng cả nhóm liền nháo nhào lên phá tan sự yên tĩnh..

    - Ae, nó vô nhà kìa, hiếp!

    - Đâu đâu để tao chọi "nết", né né ra.

    - Đcm, chó Tài chọi vô mặt tao mẹ rồi.

    * * *

    - Hắt xìi - thanh niên mặt áo khoác xanh trong bốn người hắt hơi một cái rõ to, nước mũi chảy một hàng.

    Có vẻ sức khoẻ đang không tốt lắm, cậu ta đứng dậy liền quay sang người ngồi bên cạnh nói:

    - Tài, anh em, tao về trước nha, hình như bệnh rồi, cả chiều giờ thấy mệt mệt trong người.

    Hai người bên kia nghe vậy à ừ chút rồi tiếp tục nhìn đăm đăm vào màn hình, thanh niên tên Tài nghe vậy lại hỏi thêm:

    - Sao? Về được không, tao chở cho.

    - Không sao, tao về được- sau đó còn nhe răng cười, thấy vậy Tài liền không nói gì nữa.

    Cậu là Tân, là một học sinh lớp mười một, theo thường lệ sau khi học thêm cùng chúng bạn thì tấp vào quán chơi game.

    Thật ra cậu có rất ít bạn, người để nói chuyện rất ít, đó là do hồi học cấp hai còn rụt rè nên không có nhiều quan hệ.

    Đám bạn này của cậu quen từ hồi học chung lớp mười tới bây giờ, do môi trường học tập cấp ba thoáng thoải mái nên cậu cởi mở với xung quanh hơn nên dễ dàng thân, cùng đi chơi với bọn nó.

    Thế là tiếp đến cậu dắt xe chạy thẳng về nhà trong cơn khó chịu trong người, cả người cứ ớn lạnh, trán thì nóng hổi, không biết bị bệnh gì giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng về nhà thật mau.

    Khi đi tới con hẻm nhỏ vắng người, chỉ có le lói ánh sáng từ các cột đèn đường, đèn đường càng hoe mờ mịt.

    Rắc!

    Dường như con xe X men của cậu vấp phải cục đá, một phần cũng là vì cậu lái mất tập trung

    Theo cái đà đó, xe ngã nhào qua phải, cậu bị văng ra lăn vào trong hẻm, nói là hẻm nhưng nó nhỏ tới mức chỉ đủ hai người đi.

    Chật vật đứng vậy, có vẻ là không bị gì hết.

    "Má! Ngày gì mà xui như shit" -Tân lầm bầm chửi may mà mà xung quanh không có ai, không thôi quê một cục, cậu vốn là khá dễ xấu hổ, để ý thái độ của mọi người đối với mình.

    Định đỡ xe lên, người cậu bỗng khựng lại.

    Như có ma lực gì đó hấp dẫn kéo cậu vào sâu trong hẻm, lé loi ánh sáng màu đỏ, đi một hồi thì tới ngõ cụt.

    Giờ đây cặp mắt của cậu như dán vào hòn đá màu đỏ dưới đất.

    Sao cậu biết nó màu đỏ?

    Nó đang phát sáng, ánh sáng màu đỏ, trong đêm tối thứ ánh sáng mờ nhạt ấy lại rõ rệt trong mắt cậu.

    Hòn đá này thật lạ.

    Không lẽ là có sức mạnh siêu nhiên gì đó!

    Hừmm.

    Nghĩ tới đây cậu nhịn không được đưa tay tát vào mặt, thời này rồi mà vẫn tin vào mấy cái này, coi anime nhiều quá rồi chăng?

    Dù là nghĩ vậy, nhưng sau cùng cậu vẫn bỏ viên đá vào túi rồi tiếp tục về.

    Đợi qua cơn bệnh rồi dành thời gian coi anime tiếp, cậu coi sắp hết phần bốn AOT rồi.

    Sáng hôm sau.

    Tích tích tích - tiếng điện thoại báo thức vang tên trong phòng

    Tân lọ mọ ngồi dậy tắt, tối qua sau khi về tới nhà, được chị Nhi ra mở cửa

    Cậu nhờ mẹ viết giấy phép sáng mai được nghỉ do bệnh, uống thuốc xong liền đi ngủ ngay lập tức

    Thầm nghĩ kì lạ tối qua mệt đừ chóng mặt, ngủ một đêm tất cả đều tan biến, hôm qua ớn lạnh lắm mà, bệnh không lẽ hết nhanh vậy

    Hửm?

    Giờ mới phát hiện, đùi trái tỏa ra ấm áp dị thường, lục lọi một hồi liền móc ra hòn đá hồi tối

    Không lẽ là nó?

    Nhờ nó mà cậu khỏi bệnh chỉ trong một đêm ư?

    Nhìn vào hòn đá đang phát ánh sáng nhàn nhạt, trong đầu liền đặt nghi vấn lên nó, càng nghĩ càng thấy có khả năng, cậu liền kích động lên.

    Chờ đã, trước tiên phải tìm ra tác dụng của hòn đá không bình thường này

    Có vẻ nó có khả năng giúp cậu hết bệnh, không lẽ giúp chống chọi lại mọi bệnh tật

    Suy nghĩ kĩ thêm, nếu thật là vậy thì giờ cậu đã hết bệnh, nó không còn tác dụng nữa rồi, không biết cậu có bị bệnh tâm lí gì không mà ngồi coi hòn đá có sức mạnh siêu nhiên như thật.

    Cậu còn muốn ngồi dậy khoe với mẹ, nhưng nghỉ lại cậu không làm vậy, nếu nói ra một cách đàng hoàng thì có ai mà tin lời hoang đường tưởng tượng của cậu.

    Nhưng là, hòn đá này quả thật rất ấm, dường như nó tự tỏa ra hơi ấm vậy, thư thái khó hiểu.

    Cậu đã mặc định hòn đá này thành vật sở hữu và cũng là bí mật của bản thân, tác dụng của nó chỉ có một mình cậu sử dụng

    Cậu tin rằng nó sẽ mang lại lợi ích rất lớn sau này, giờ cứ mang trong người đi đã.

    Nếu bỏ trong túi làm cậu sướng đến vậy, sao mình không thử cho trực tiếp vào người luôn nhỉ? Một ý nghĩ kì lạ lướt qua

    Thấy khá là hợp lí cậu bỏ ngay vào trong quần lót, nơi có "cậu em" mềm èo nằm đó

    Nói tới đây lại phát khổ, không biết tại sao nó lại nằm im một cục từ hôm bữa đến giờ, không lẽ thủ dâm nhiều quá liệt dương ư?

    Lúc này, có tiếng gõ cửa

    Cốc, cốc, cốc

    - Tân, đồ ăn sáng ở dưới bếp chập nữa dậy xuống ăn nha.

    Giọng chị Nhi phát ra sau khi âm thanh gõ vang lên.

    Chị Nhi là con của dì sáu, dì sáu là chị của mẹ cậu.

    Từ khi học cấp ba đã lên đây ở vì lí do nhà xa nên chuyển tới cho gần thuận tiện đi học hơn, quan hệ của cậu với chị Nhi của mình khá thân thiết, vẫn giữ cách xưng hô nguyên tên từ nhỏ tới giờ.

    Nghe vậy cậu vội ra mở cửa, cánh cửa mở ra, chị Nhi trên mặt hiện ra ngạc nhiên.

    - Ủa, sao ra đây? Tân thấy trong người bớt chưa?

    Trước mặt là một cô gái trẻ cao tới mũi cậu, dáng người tươi trẻ, da dẻ trắng hồng, khuôn mặt tròn mắt đen, tóc cột lại để ngang vai, tóc mái để hai bên, lộ ra vầng trán cao.

    - Ừ, ờ.. Tân bớt rồi, mẹ Tân đâu?

    - Mẹ Tân mua thuốc sau đó đi làm rồi, có đồ ăn dưới bếp á nha, chị Nhi vô phòng học – chị Nhi hé miệng ra cười nói

    - Dạ

    Cậu đáp ngoan ngoãn, kéo dài làm trò, chị Nhi cười mỉm rồi đi.

    Nhìn chị Nhi đi vào phòng bên cạnh, cậu phút chốc đưa mắt lén liếc nhìn xuống mông.

    Thầm nghĩ được làm chuyện mờ ám với chị ấy thì tối về nằm mơ cũng sướng, có một điều nãy giờ cậu chưa nói nãy giờ nữa là thật ra cậu có ý nghĩ không giữ mực với chị Nhi.

    Nhìn da dẻ tươi mát đó, cặp giò trắng đó, như sóng nước mềm mại khuấy đục lên tâm hồn yếu ớt của cậu.

    Nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi, chứ người thì nhát như cóc ké như cậu, không có can đảm ý tưởng manh động gì.

    Đối với chị Nhi cùng lắm xem cậu là người trong nhà, giờ chỉ biết nhìn theo bóng dáng ấy, tưởng tượng làm những điều kì lạ với chị ấy trong đầu..

    * * *

    Không lâu sau khi Tân ăn xong, giờ này cậu đã đóng chốt phòng chuẩn bị sẵn cuộn giấy vệ sinh, tập thể dục cho cậu em ngày hai lần đã đến lúc.

    Lấy điện thoại từ trong túi ra, mở giao diện ẩn danh lên, làm việc ngày nào cậu cũng làm này hoài mà không chán, mỗi lần làm xong đều thấy uể oải, nhưng mọi hôm sau vẫn sung sức trở lại

    Cậu vốn dừng việc này khoảng năm ngày trước, khi mà cậu làm cho "nó" xem bảy bộ phim rồi mà vẫn không cứng được, cậu sợ hãi không dám làm lại lần nào nữa, cầu nguyện cho nó đừng bị liệt dương.

    Lúc này cậu thấy trong người hoàn toàn khỏe mạnh, một phần là vốn "cậu em" sáng giờ mềm oặc ra, bỗng dưng lại thấy sung mãn khó chịu kì cục ra, cảm giác ngứa ngáy nổi lên đâm ra làm liền lun.

    Tụt quần xuống..

    - Áaaaaa

    Tiếng thét thất thanh của chị Nhi phát ra từ nhà trên.

    Cậu kinh nhưng không vội ngồi dậy thuần thục xóa mọi "dấu vết", chưa kịp mở cửa đi ra ngoài đã nghe chị Nhi gọi tới.

    - Tân, Tân - chị Nhi vừa chạy vừa kêu với khuôn mặt hoảng hốt, miệng tròn môi.

    Cậu cảm thấy không ổn, bất an nổi lên, chị Nhi như vậy làm cậu hoảng hốt theo gấp gáp hỏi.

    - Gì vậy chị Nhi?

    - Ngoài kia có ông nào ghê lắm, nãy chị Nhi nghe gõ cửa liền chạy ra mở, ổng thấy chị liền nhào vô, mặt của ông đó ghê lắm.

    Tân nghệch mặt ra, tự dưng bữa nay bữa hôm, có ông nào mò tới cổng nhà chứ, mà lại còn tự ý xông vào nhà dân nữa, người bình thường không làm việc phi pháp vậy bao giờ.

    Nhìn nét mặt gấp gáp của chị Nhi nhìn mà muốn ôm, à không, chắc là do khuôn mặt của ông ta ghê quá.

    Tân muốn ra xem thử ông ta, cậu sợ lần này chị em nhà mình gặp kẻ xấu đột nhập.
     
  3. Person

    Bài viết:
    0
    Chapter 2: Buổi sáng gặp chuyện.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tân chợt nghĩ, sợ hãi loé lên trong đầu.

    Nói vậy ông ta vô nhà rồi? Trong đầu cậu liền nghĩ ngay đến việc này, nếu ông ta có ý đồ xấu vậy thật sợ là ông ta sẽ làm hại hai chị em.

    Không thể tin ở thời này được, nhất là người lạ, nếu là mang ý định xấu, vào nhà có sự chuẩn bị là hai chị em họ gặp nguy hiểm như chơi.

    Gruuừ! Grrrrrr, Grrrrà!

    Ngay lúc này cậu nghe tiếng gầm rề rà nhẹ từ nhà trên, đang thầm nghĩ tiếng này kì lạ như thú vật, như mấy con quái trong game hồi qua cậu chơi phát ra.

    Nhưng âm thanh này là chân thực hơn rất nhiều.

    Lúc này không biết khi nào, có một người đàn ông xuất hiện ngay chỗ hành lang, trước mắt cách chỗ hai chị em cậu hai căn phòng.

    Khi nhìn thấy cậu xem mà phát sợ, đây mà là con người ư!

    Người đàn ông trước mắt này có hai con mắt lộ rõ hai nhãn cầu lồi to như ốc nhồi, lòng trắng đã chuyển sang màu đỏ bầm, hằn sâu vằn vện những tia gân máu đáng sợ.

    Đồng thời, miệng ông ta há to gầm rú khi nhìn hai người, dãi nhớt trắng đục bốc mùi tanh tưởi chảy dài hai bên mép.

    Cả người gồng cứng, tay chân co sát vào, cơ thể ẩn hiện gân guốc trông rất kinh dị.

    Giờ phút này, cơ thể đang co lại bỗng bật ra như bắn về phía này.

    Chị Nhi đang đứng đằng sau cậu, lúc này lại càng hoảng sợ hơn run lên bần bật.

    Cậu đứng đơ ra một lúc sực tỉnh lại rồi nhanh tay kéo chị Nhi vào phòng, may mà chỗ bọn họ đứng hiện giờ là cửa phòng cậu, gần như ông ta chạy ngang qua là hai người đã chui vào phòng.

    Xoảng.

    Gần như cùng lúc, cánh cửa phòng mau chóng đóng lại, một tiếng "xoảng" vang lên thật to, âm thanh như có đồ thủy tinh vỡ vụn.

    Nhanh quá.

    Mồ hôi ướt đẫm lưng áo

    Cậu trong lòng thầm than, từ khoảng cách đó cho tới chỗ đây ông ta chỉ mất hai đến ba giây để phóng tới, dân chạy điền kinh à!

    Cậu cố gắng cẩn thận hé mở cánh cửa ra nhìn, thì thấy người đàn ông đó đầu đang nhét vào màn hình tivi LCD đời cũ.

    Máu chảy từ cổ xuống ướt đẫm áo, thì ra lúc bọn họ nhanh chân vào phòng thì ông ta không giữ được quán tính mà đâm sầm vào màn hình tivi, phía sau nơi lúc nãy mà bọn cậu đứng.

    Ấy vậy mà ông ta không hề hấn gì, chậm rãi đứng.

    Cái đầu thì đội cái LCD to tổ chảng như không, mặc kệ máu đen chảy xuống, gầm rề rà trong cổ họng.

    Giờ thì cậu chắc rồi, ngay từ cái nhìn đầu tiên cậu đã suy nghĩ đến.

    Ông ta là zombie, là xác sống, y như trong mấy bộ phim kinh dị lúc trước cậu coi, sự hoảng sợ xen lẫn hưng phấn làm cậu choáng ngợp đến khó thở.

    Vậy là rất có thể cả thế giới đang xuất hiện dịch bệnh zombie, nhanh trí động não phải làm cái gì ngay bây giờ!

    Đúng rồi! Đầu, đập vào đầu, làm cho nó vỡ sọ ra là nó chết, nếu cậu nhớ không lầm đây là điểm yếu duy nhất của bọn nó trong phim.

    Cậu quay sang chị Nhi nói gấp:

    - Chị Nhi, mình mau sang phòng mẹ, dưới cái giường có hai cái rựa lúc trước mấy ông thợ bỏ lại, giờ lấy ra đi, nhanh lên.

    Nói rồi cậu nhanh chóng chạy qua phòng, may mà con quái vật này trên đầu còn kẹt cái tv, không thể nhào tới cắn bọn họ ngay được, chị Nhi nghe vậy mặc dù rất sợ hãi nhưng mau chóng theo cậu qua phòng.

    Cầm cái rựa, mắt nhìn chằm chằm vào cổ con zombie.

    Cậu nghĩ lại rồi.

    Nên chặt cổ nó thì hợp lí hơn, ít nhất cái cái cổ còn chừa ra ngoài để chặt, chứ đợi nó lấy đầu ra thì chết.

    Cậu biết zombie sức mạnh của nó rất lớn, coi như một người khỏe mạnh đến đâu cũng khó mà vật lại nó được, nói chi nói tới hai người bọn họ, người trưởng thành còn không tính.

    Cậu nói cho chị Nhi biết tình hình hiện giờ, rất có thể đã xảy ra đại dịch zombie, và về ý định chặt đầu nó của cậu nữa.

    Muốn sống thì phải làm vậy, cậu nói cho chị ấy biết để cùng cậu chặt đầu nó cùng, hai người sức vẫn lớn hơn một người mà.

    Khuôn mặt của chị giờ đây đỏ chót, nước mắt ướt hai hàng má, sợ hãi nãy giờ mà ra, cậu cũng sợ chứ chỉ là mặt cậu khá là đơ không có biểu lộ cảm xúc rõ ràng như vậy.

    Nhưng vẫn có thể thấy tay chân của cậu run rẩy, sợ vãi đái ra, nếu mà bị nó bắt được cắn một phát là chết luôn, cậu không muốn chết, cậu sợ

    Con zombie nãy giờ vẫn đi loanh quanh căn bếp một cách lung tung, như người mù mò đường vậy, chỉ là khi nghe tiếng nói của cậu liền hướng phía này đi tới.

    Cậu thấy vậy căng thẳng nhắc lần cuối.

    - Đừng làm cái gì dư thừa, tập chung phần cổ chặt đứt nó ra nha, cố lên.

    Nói xong cậu ra hiệu cùng hành động.

    Hai đứa dùng rựa giơ lên phía trước, chạy thẳng về phía con zombie đẩy thật mạnh, nó mất thăng bằng liền ngã xuống.

    Cậu không nói liền dùng hết sức bú sữa mẹ ra mà nhè cổ nó, chổng đít lên giáng từng nhát thật mạnh, máu chảy ra từ vết chặt bắn tung tóe.

    Sau bốn năm nhát người cậu đau nhứt cả lên, các cơ đang mệt mỏi, thể lực như nước chảy hết ra ngoài.

    Đuối vãi lều.

    Vậy mà coi trong phim chém chặt rầm rầm mà khỏe như phỗng.

    Con zombie lúc này cổ của nó đã bị cậu chặt được một nửa, cậu không thể chặt sâu hơn được nữa.

    Phải nói thẳng ra là quá mệt, hai cánh tay tê rần đau nhức làm cậu không cầm nổi cái rựa.

    Trơ mắt ra nhìn con zombie đã lấy cái đầu ra khỏi tivi chậm rãi đứng dậy, máu không ngừng chảy xuống, nhưng điều đó không làm nó dừng lại, sức sống khỏe đến kinh khủng!

    Nó đang nhìn vào cậu, cậu toát ra mồ hôi lạnh.

    Thân hình người đàn ông hóa zombie đang chật vật đứng dậy, bỗng há miệng thật to nhào về phía cậu trong nháy mắt.

    Giữa lúc này, chị Nhi đang ở phía sau không rục rịch gì từ nãy đến giờ, đã dùng lưỡi rựa cong, móc phần cổ ít đến đáng thương của nó giật ngược về phía mình, nhằm giải nguy cho cậu.

    Vì cây rựa là đồ vật dọn cỏ xung quanh nhà, phần lưỡi gần giống lưỡi liềm, cong hình bán nguyệt nên dễ dàng bám hoặc móc bất cứ thứ gì, phần cổ đứt một nửa của con zombie cũng không ngoại lệ.

    Với sức của chị Nhi sao có thể ngăn cản được nó cơ chứ?

    Trong khi chị Nhi thể lực còn yếu hơn cả cậu, có chăng thì cũng chỉ làm nó khựng lại được một lúc.

    Nhưng sau đó nó không nhìn vào cậu nữa, nó quay đầu nhìn lại đằng sau.

    Nhìn thẳng vào chị Nhi, có vẻ nó định bỏ qua cậu chuyển qua vồ lấy chị Nhi.

    Sau khi lấy hết can đảm để cứu lấy thằng em của mình thì thấy ánh mắt con quái vật nhìn sang.

    Chị Nhi lập tức run lẩy bẩy hoảng sợ.

    Cuối cùng con quái vật quay ngoắt người lại, miệng phát ra tiếng "grừ" rõ to.

    Giơ hai bàn tay thối rữa thẳng hướng muốn chộp vào người của cô, biết không thể thoát được liền tuyệt vọng nhắm mắt lại.

    Tân nhìn thấy, nhưng cơ thể chậm chạp không cho phép cậu là gì, trong lòng căng thẳng.

    Cậu muốn cứu chị Nhi, cậu chỉ là một học sinh quèn ốm yếu với trang lứa muốn cứu chị Nhi xinh đẹp của mình.

    Axit trong dạ dày réo sôi, leo thang cùng với căng thẳng.

    Đùng!

    Lùng bùng lỗ tai.

    Một âm thanh thật to mới nổ ra trong cơ thể của cậu.

    Đúng vậy!

    Không đọc lầm đâu, trong cơ thể tưởng chừng như chỉ có cậu mới nghe được nó.

    Âm thanh rung động cả màng nhĩ, cả người liền cảm giác được khoan khoái.

    Sức mạnh căng tràn mỗi thớ thịt, cả cơ thể cậu như có một ổ khóa mới được mở vậy.

    Thật tuyệt vời!

    Đôi mắt có độ linh hoạt nhất định, không đờ đẫn như tên nghiện do bệnh loét dạ dày khi trước.

    Động một chút, có thể nắm trong tay một chút lực.

    Tân đặt mắt lên thân người đàn ông, người đàn ông thân người như bị mục rữa, khắp người là vết bẩn.

    * * *
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng chín 2022
  4. Person

    Bài viết:
    0
    Chapter 3: Tuyên bố đại dịch.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy vậy nhưng nãy giờ xảy ra chỉ trong tích tắc.

    Khi bàn tay của con zombie chưa kịp đụng đến người chị Nhi, cậu liền không kịp suy nghĩ nhiều, nắm chặt cán rựa trong tay vung thật mạnh.

    Bặc!

    Âm thanh dễ vỡ vang lên, trên da Tân cảm thấy người ướt ướt, mùi tanh hôi rình xộc vào mũi.

    Cái đầu con zombie liền bị cậu đập bể, vỡ toang ra hệt quả dưa bở.

    Bộ óc đen sì nát vụn phọt tứ tung, một ít bắn lên người cậu.

    Máu văng mạnh lên vách tường, mùi hôi thối phải khiến cậu nhíu mày nhăn mặt.

    Cậu nhìn chị Nhi người vấy đầy máu khóc thút thít, cậu vội nói an ủi

    Sau vài lần cậu liên tục khuyên nhủ cuối cùng cũng chịu đi tắm vì người chị giờ đây dính đầy máu đen hôi rất bẩn.

    Kiếm chỗ nghỉ ngơi, cậu ngồi xuống góc phòng khách trong khi chị Nhi tắm rửa.

    Suy nghĩ lại mọi chuyện vừa xảy ra, mơ hồ thấy mình đi dạo vài lần trước cổng địa ngục, may mắn thần chết thương tình từ chối.

    Tới đây, cậu móc hòn đá từ trong háng ra, nó đang phát sáng nhạt, chăm chú nhìn kĩ thì có thể thấy, sau đó vụt tắt đi.

    Không nghi ngờ gì nữa sức mạnh của cậu đột nhiên tăng vọt hẳn lên là do hòn đá này.

    Từ khi để hòn đá này trong người cơ thể cậu phát sinh điều kì lạ, và quan trọng hơn hết những điều đó có lợi cho cậu.

    Nó cải thiện thể chất một cách kinh ngạc.

    Không nhìn khi nãy sao.

    Sức mạnh cậu tăng vọt phi thường.

    Nghĩ chỉ cần có hòn đá này cậu có thể sống sót một cách dễ dàng trong thế giới này.

    Ngừng suy nghĩ lại, để hòn đá trong háng trở lại, vì cậu nghe có tiếng chị Nhi bước lên đây.

    Chị Nhi với mái tóc ướt sũng bước lên đây, trên vai còn vắt chiếc khăn tắm, tay cầm điện thoại kêu:

    - Tân lại xem này

    Nghe thế cậu ngồi chồm dậy nhìn vào màn hình chiếc điện thoại.

    Đây là giao diện facebook của chị Nhi.

    Trong đấy đang phát ra nhiều chương trình trực tiếp khác nhau, cậu bấm một trong số đó xem.

    "Tin khẩn cấp. Trong ngày hôm nay, trên khắp tỉnh thành cả nước tiếp tục có bốn mươi tám người dân bị thú vật tấn công, phần lớn là các loài động vật nuôi phổ biến như chó, mèo. Các nạn nhân sau khi bị tấn công lây nhiễm thường có biểu hiện thân nhiệt cao, chảy đờm dãi, mê man bất tỉnh. Hiện toàn bộ các bác sĩ, tiến sĩ trình độ cao và Hội nghiên cứu khoa học quốc gia đang cố gắng tìm hiểu tác nhân gây bệnh nhằm tích cực chữa trị, song đến thời điểm này vẫn chưa có nhiều tiến triển. Vì vậy, chúng tôi khuyến cáo nhân dân cả nước trong thời gian tới hãy cẩn trọng đề phòng, hạn chế tối đa tiếp xúc động vật, tốt nhất là nên cách ly thú nuôi tuyệt đối.."

    Nghe tới đây, cậu liền lướt qua kênh khác xem.

    "Tin khẩn cấp. Cảnh báo, toàn bộ người dân ngay từ lúc này không được tự ý ra ngoài, rất nguy hiểm.

    Mọi người hãy đóng chặt cửa, cố thủ trong nhà, quân đội sẽ đến giải cứu ngay khi có thể.

    Trong lúc chờ đợi, tất cả cố gắng sử dụng lương thực và nước uống thật tiết kiệm, vì có thể chúng ta sẽ bị cách ly khá lâu.

    Khuyến cáo, không nên sử dụng nước máy để uống, tắm, hay bất cứ sinh hoạt cá nhân nào vì nguồn nước đã bị nhiễm bẩn, chỉ có thể dùng nước đóng chai.."

    Cậu bần thần lướt qua cái khác.

    ".. Thống kê mới nhất, đã có hơn 50% dân số thế giới nhiễm loại virut không rõ, nguyên nhân chủ yếu do lây lan từ động vật, nguồn nước và người truyền sang người.

    Nước ta cũng đang bị đại dịch càn quét. Chúng tôi tha thiết kêu gọi mọi người hãy cẩn thận đề phòng, tuyệt đối tránh tiếp xúc các tác nhân gây bệnh vừa nêu.."

    Lại lướt qua cái khác.

    "Trân trọng kính chào quý khán giả, nhóm phóng viên chúng tôi đang có mặt tại hiện trường được cho là nơi xảy ra vụ lây nhiễm đầu tiên, nhà máy Con Bò Buồn nằm ở ngoại ô thành phố Đuôi Bê.

    Quý vị đừng rời mắt khỏi màn hình, ngay bây giờ chúng tôi sẽ thâm nhập vào trong tìm hiểu, hi vọng phát hiện ra điều gì đó giúp ích cho các nhà khoa học tìm biện pháp ngăn chặn cơn đại dịch kinh hoàng đang càn quét khắp nước ta.

    Như quý vị đang thấy là ống kính của phóng viên đi đầu ghi nhận, trong này rất tối tăm, toàn mùi ẩm mốc.

    Ồ, hình như tôi vừa nghe tiếng con gì đó, để xem, a.."

    Tân xem tới đây nuốt một ngụm nước miếng, có vẻ cậu biết đó là con gì.

    Lúc này bên phóng viên kia đã xảy ra chuyện.

    Màn hình tivi đảo lộn rồi chuyển sang màu tối đen, chỉ còn những âm thanh gầm gừ điên cuồng.

    Tiếng cắn xé xen lẫn tiếng gào khóc kêu cứu của đoàn người phát ra.

    Chị Nhi bên cạnh cậu sớm che miệng, hoảng sợ nhìn.

    Mặc dù đã trải qua chuyện vừa rồi nhưng cũng không thể khiến chị ngừng sợ hãi, cậu thì xem xong liền trầm mặc suy nghĩ.

    Bộ dáng trầm tĩnh, vừa nãy sự sợ hãi và lo lắng vừa xuất hiện trong cậu thì ngay lập tức bị cỗ ấm áp từ dưới háng truyền lên làm biến mất.

    Nó làm cậu bình tĩnh lại và suy nghĩ được nhiều hơn.

    Chị Nhi thì không được như vậy nhưng cậu không có cách nào khác cậu không muốn tiết lộ bí mật của hòn đá cho bất kì ai kể cả chị Nhi.

    Định lướt xem mấy cái status nói gì thì liền thoát ra tắt điện thoại, vì xem mấy cái đó còn làm lo lắng hơn.

    Nào là tận thế đã tới rồi, nhân loại diệt vong gì đó, còn có vụ tìm hiếp crush trong ngày tận thế bla bla,

    Toàn những lời lẽ tiêu cực, cậu liền không màng tới mà tắt ngay.

    Cậu quay sang hỏi.

    - Chị Nhi thử gọi cho cha mẹ chưa.

    - Rồi, nhưng không liên lạc được.

    Nghe được câu trả lời, cậu không có gì kinh ngạc như đã biết trước câu trả lời.

    Đại dịch bùng phát không có người duy trì thì đường truyền, liên lạc tất nhiên sẽ không ổn định được, trong phim về zombie cũng có tình huống này.

    Chợt nghe âm thanh xẹt xẹt, sau đó tivi phụt tắt, máy tính cũng tương tự, cả căn phòng sáng trưng thoáng chốc chìm vào bóng tối do không còn ánh đèn.

    Ngay cả nguồn điện cũng không thể duy trì, tình hình đã cấp bách đến thế rồi sao.

    May mà lúc này chỉ mới tám giờ sáng còn không sợ thiếu ánh sáng, nhưng đến tối phải làm thế nào đây?

    Tân lo lắng quay sang bàn bạc với chị Nhi, hai chị em cậu ta càng nói càng rối loạn.

    Khi đã bình tĩnh chị Nhi đã dùng mọi biện pháp mà một sinh viên đại học có thể dùng được, Tân nhìn không hiểu lắm, mấy cái mối quan hệ của chị Nhi Tân không hề biết đến.

    Tân ngồi lại dựa vào tường, mới đầu còn có chút hoảng hốt, nhưng cậu biết cậu không thể nghĩ ra cách nào giải quyết vấn đề, cậu đành ngồi trầm lại.

    Chị Nhi thì lo cho ba mẹ ở nhà hơn, xém xíu còn muốn đi gặp họ, nếu không có Tân nói ra khả năng đủ loại phát sinh thì chị Nhi có thể định về thật.

    Đại dịch zombie đã hoàn toàn xảy ra, zombie là xác chết biết đi, xác chết không biết đau đớn dù có chặt người nó ra từng khúc.

    Zombie không biết suy nghĩ, chỉ có một mục đích trong đầu là tấn công người còn sống và biến họ thành zombie, người bị cắn sẽ bị biến đổi biến thành zombie sau khi bị cắn.

    Nếu không nói đến trong phim hay người sống hay tụ tập lại tìm sự giúp đỡ với nhau, không biết cách tự vệ, thì những tình tiết này cũng giúp cho đại dịch lan tỏa nhanh hơn.

    Khi gặp con người, chúng sẽ mặc thân mình nhào tới người đó, chạy nhảy bò luồn, đứt tay gãy chân để mà cắn vào người đó, chỉ cần cắn ra vết thương, virut xâm nhập vào máu là xong đời.

    Đây là điểm mấu chốt giúp đại dịch zombie nuốt chửng loài người, chỉ còn lại số ít may mắn còn sống sót.

    Theo phim là thế, nhưng mà Tân còn rất nhiều thắc mắc, nếu giông trong phim đến thế thì zombie ngoài này săn con mồi bằng mắt hay bằng mũi.

    Đây là một vấn đề cần phải quan tâm a, phim bây giờ nhiều phiên bản zombie lắm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng chín 2022
  5. Person

    Bài viết:
    0
    Chapter 4: Ra ngoài tìm hiểu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng lúc này, Chị Nhi bên cạnh lay người cậu bảo cậu đi tắm.

    Thấy người mình cũng dơ nên cậu đi luôn, tự nhiên bụng của cậu phát ra âm thanh "ọc ọc" thật lớn.

    Cậu khó hiểu.

    Rõ ràng vừa mới ăn sáng xong, giờ lại đói trở lại.

    Chẳng lẽ sau khi sức khỏe tăng lên thì nhu cầu ăn uống cũng tăng cao.

    Nghe thấy bụng cậu réo lên chị Nhi cười bảo:

    - Tắm nhanh lên, trong tủ có mì tôm á, để chị Nhi làm cho.

    Cậu thấy thế liền vui vẻ đi tắm, cảm giác được chị Nhi hiền dịu chăm sóc thật sung sướng.

    Trước giờ cả hai nói chuyện rất thân với nhau, nhưng chưa bao giờ cậu được chị Nhi quan tâm chăm sóc gần gũi với nhau như vậy.

    Mỗi ngày sinh hoạt cá nhân riêng của mình không ai bảo ai, bây giờ đại dịch xảy ra, hai chị em cậu mới có thể gần gũi đến như vậy.

    Vào trong nhà tắm, bệnh đông máu lại tái phát, mới móc cái quần ra, con "sun vòi" của cậu liền dựng thẳng băng chĩa vào tường, thầm mừng kinh ngạc, "cậu em" trước giờ vốn bị cong xuống vì thế mỗi khi nhìn nó cậu khá là tự ti.

    Vậy mà mới để hòn đá từ sáng tới giờ lại làm tuốt thẳng nó ra, còn làm cho dài chút đỉnh nữa chứ.

    Cảm giác sung mãn đến kì lạ, giờ cậu có cỗ tự tin như là người đàn ông bình thường vậy, hòn đá này đúng là báu vật.

    Có khi lần biến đổi này của nó còn làm cậu mừng hơn lúc sức mạnh tăng đột ngột luôn ấy chứ.

    Vừa ra thấy chị Nhi đang loay hoay lặt rau sống, cậu ngồi xuống chống cằm, cành nhìn càng thấy thích, da dẻ trắng trẻo khuôn mặt tròn xinh xắn, như người vợ vậy.

    Trong đầu cậu có một ý nghĩ muốn biến chị Nhi thành người phụ nữ của mình.

    Bình thường mà, trong hoàn cảnh này người con gái chân yếu tay mềm như chị chỉ có thể dựa vào cậu thôi.

    Còn về loạn luân gì đó, một tên xem phim trên "chuyên mục ẩn danh" hằng ngày như cậu coi như cơm bữa, nó chả là vấn đề.

    Với năng lực thần kì của hòn đá, cậu dư sức bảo vệ sự an toàn cho chị, mặc dù cậu đã to gan lớn mật suy nghĩ như vậy, điều mà trước đây cậu không thể nghĩ tới.

    Nhưng dù vậy cậu không thể làm liền được, đợi vài ngày nữa xem sao.

    Khi chị Nhi tinh thần bị lung lay sụp đổ, chắc chắn xác suất thành công sẽ cao hơn.

    Tuy giờ đây suy nghĩ của cậu đã khá là to gan, nhưng rõ ràng hiện giờ cậu vẫn còn một phần nhút nhát trong tính cách trước kia của cậu.

    Ăn ba gói mì tôm rau sống mới cảm giác được lửng cái bụng, rõ ràng còn có thể tiếp tục, nhưng lại thôi vậy cũng đủ rồi.

    Chị Nhi cũng tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy sức ăn của cậu.

    Theo kế hoạch ban đầu, cậu định trú ẩn lâu dài trong nhà này chờ đại dịch trôi qua.

    So với bên ngoài bất ổn, ở trong nhà an toàn hơn nhiều.

    Bây giờ kế hoạch ấy không thể theo được nữa.

    Cậu phải lập tức rời khỏi đây, lên đường tìm người thân, nguy hiểm cỡ nào cậu cũng phải đi thử.

    Thà rằng đối mặt thây ma còn hơn sống cô độc cả đời, hơn nữa hiện giờ cậu cũng khá có lòng tin vào thực lực bản thân, đi ra ngoài chắc không đến nỗi mất mạng.

    Hỏi chị Nhi xem ý chị như thế nào, chị do dự nói:

    - Chị Nhi cũng muốn về nhà tìm ba mẹ lắm, nhưng đại dịch xảy ra lớn đến như vậy, chúng ta ra đường như lỡ có nguy hiểm thì..

    - Vậy thì, việc tìm ba mẹ mình bỏ qua đi, giờ mình phải tìm hiểu hoàn cảnh quanh đây trước đã, để Tân ra xem thử.

    Chị thấy vậy nói thêm vài câu ngăn cản, cậu nói:

    - Yên tâm đi, hồi nãy chị Nhi cũng thấy mà, Tân khá mạnh đấy, đủ để tự vệ mà, lấy giùm Tân cái rựa đi.

    Biết không khuyên được cậu, chị đành phải đi lấy rựa và lo lắng nhắc nhiều lần cẩn thận, nhìn dáng vẻ ấy, cậu kìm lòng không được lấy tay ôm lấy thân mình thơm mát của chị.

    Cái này Tân bất ngờ khiến chị trừng to mắt kêu "ấy" một tiếng đủ to để hai người nghe, mặt lộ kinh ngạc, cậu vội bối rối nói nhưng trong lòng vui vẻ:

    - Ừmm.. do Tân kìm không được, cho Tân xin lỗi.

    - Không có gì.

    Trên mặt chị Nhi trở lại bình thường cười, có vẻ thật là không để tâm chuyện vừa nãy cho lắm, yên tâm thở phào.

    Cậu đi thông qua phòng khách hướng phía cửa đi ra ngoài, bắt đầu dò xét.

    Nhìn thân hình của cậu đi, ở phía sau chị Nhi thầm suy tư.

    Sao hôm nay nó thay đổi kì lạ thế nhỉ, không lẽ zombie bùng phát khiến nó bị biến đổi tâm lí gì đó chứ?

    Nghĩ lại dù sao trông nó có vẻ đàn ông hơn, nghĩ tới đây lại đỏ mặt.

    Vừa rồi nó ôm mình bên dưới của nó nóng ấm làm cho mình nhồn nhột chết đi được, kì lạ thật.

    * * *

    Tân thò đầu ra khỏi cửa dòm trái phải xung quanh thật kĩ, nhìn một hồi, sau đó nhẹ thở phào.

    Không có thấy ai hết, chắc do hàng xóm xung quanh đây thường hay đóng cửa rất ít giao lưu nên không bị lây nhiễm.

    Thấy có nhà của bác Thành là cửa mở toang.

    Có vẻ nhà bác ấy lành ít dữ nhiều rồi, cá là sau những ngôi nhà đóng cửa chật ních ấy, có khá nhiều người trốn trong đó, nói chung xung quanh an toàn.

    Vào trong nói với chị Nhi, bàn tính xem phải làm gì tiếp theo, chị Nhi suy tư chút rồi nói:

    - Nhà mình ít đồ để ăn lắm, còn mấy gói mì, trong tủ lạnh chỉ có vài con cá với lát thịt à.

    - Vậy để Tân tìm đồ ăn cho, tạp hóa bà Hà cũng ở gần đây mà.

    - Phải cẩn thận nhá.

    - Vâng.

    * * *

    Dọc theo dãy nhà, thấy khá là nhiều nhà cửa đang mở ra, nhưng không có dấu vết của người và zombie nào cả.

    Tân cẩn thận đi từng bước một, bước chân ngay lập tức dừng lại, khi nghe âm thanh "grừ grừ" phát ra từ con hẻm phía trước, cậu nắm thật chặt cán rựa.

    Hai bóng dáng nối liền nhau bước ra từ con hẻm.

    Là một người đàn ông, và một người phụ nữ béo.

    Tân không biết họ là ai, nhưng nhìn những vết thương lổm chổm như "răng người" cắn trên cơ thể họ thì Tân căng thẳng chảy mồ hôi.

    Họ đã bị lây nhiễm.

    Biết lại phải đối mặt với nó lại lần nữa, khác biệt là lần này phải đối mặt những hai con!

    Tâm trạng cậu nặng nề xuống, khẩn trương lên, rồi lại bị hơi ấm của hòn đá làm cho biến mất.

    Hai con zombie này thảm trạng còn kinh khủng hơn con hồi nãy cậu nhìn thấy.

    Toàn bộ da thịt hai con này đã thối rữa, hàng trăm nghìn con giòi bọ đang chen chúc tranh nhau đánh chén no nê.

    Kể cả hai nhãn cầu cũng bị đục khoét không còn gì, trơ ra hai hốc mắt trống rỗng, trông rất kinh tởm.

    Khi thấy cậu như mèo thấy mỡ, hai con đấy lao thật nhanh tới đây.

    Tân hít sâu một hơi, nhắm ngay cổ, dùng hết sức chém một đường ngang qua cổ hai bọn nó.

    Bịch!

    Bịch!

    Hai cái đầu rớt lăn lóc xuống đất, trên cổ còn có vết gọt thẳng băng, sức mạnh cậu bị hòn đá đẩy lên một cách kinh khủng.

    Nhưng mà dễ mệt quá, mới dùng hết sức chém một nhát thôi, mà đã thở dốc rồi, phải tiết kiệm thể lực mới được.

    Vừa vào trong tạp hóa liền đã nhìn thấy xác chết bà Hà, lần đầu tiên nhìn thấy xác chết ngoài đời trực tiếp như vậy.

    Thi thể nhưng lại tương đối hoàn chỉnh, chỉ là đầu nổ lên, giống như là bị vũ khí cùn đập.

    Cậu đoán là một người sống sót nào đó đã tới giết bà Hà và lấy đồ vật trong tiệm đi.

    Tân nhìn có hàng hóa nằm vương vãi trên đất.

    Nghĩa là có xung đột đã xảy ra, cố gắng ngó lơ đi thi thể bà Hà.

    Tân tìm kiếm đồ ăn trong tiệm, bỏ đầy tất cả vào chiếc balo mà cậu mang theo, làm xong xuôi mau chóng về nhà.

    Trên đường, may mắn là Tân không gặp phải con zombie nào ra cản trở, có chăng thì cũng là ở cách xa chỗ cậu.

    Thấy cậu an toàn trở về, chị Nhi vui mừng ra mở cửa, hỏi han một chút rồi kiểm kê đồ trong balo, đột nhiên lúc này cậu mở miệng nói:

    - Chị Nhi, Tân định tới trường học.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng chín 2022
  6. Person

    Bài viết:
    0
    Chapter 5: Lòng tốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi trưa mười hai giờ, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, nắng gay gắt cực kì

    Các căn nhà cửa tiệm quanh đây đa phần đều đóng chặt cửa, thỉnh thoảng có vài nhà cửa mở toang

    Xác chết không trọn vẹn nằm trước cửa, lác đác chỉ có vài mống con đi qua đi lại.

    Từng dãy ô tô, xe gắn máy nối dài không thấy điểm cuối, xe vẫn còn nháy đèn loạn xạ, liên tục phát ra âm thanh tín hiệu ầm ĩ

    Các thi thể không đầu hoặc bị ăn mất não, rách bụng xổ tung, nội tạng nằm rải rác trong xe và ven đường

    Tại cửa tiệm mắt kính gần đó, một thiếu niên đang lấp ló từ trong đi ra, tay trái vác màn hình, tay phải thì vác theo CPU

    Ngó nghiêng một hồi, sau đó xoay tròn quăng chúng thật mạnh về phía lòng đường, tạo ra tiếng động thật lớn

    Lác đác zombie trên đường nghe thấy, liền ào ào chạy tới, khó mà tin được thân thể gầy gộc này lại khỏe mạnh đến vậy

    Sau khi xác định không còn zombie ở gần mình, liền chạy chúi đầu về phía trước, sang đường phía bên kia, quẹo vào ngả rẽ.

    Đây là Tân, cậu sau khi rời khỏi nhà quyết định lên trường kiếm bạn, tưởng rất dễ nhưng lại khó không tưởng

    Nhà của cậu gần trường, chạy xe điện tới thì mất khoảng gần mười phút

    Nhưng đấy là xe điện

    Trong hoàn cảnh zombie nườm nượp ngoài đường này, lái con X men của cậu đến trường chẳng khác nào dâng thịt đến tận miệng cho bọn nó cả

    Cậu đành phải cuốc bộ, sức mạnh tăng lên làm cậu cuốc bộ dễ dàng rất nhiều, không còn dễ mệt như trước

    Nhưng không ngờ rằng vừa ló đầu ra ngoài đường thì bị con mèo đi ngang qua làm lộ mặt, bị cả đàn nhắm tới, chật vật lắm mới trốn được bọn chúng

    Đợi đến giữa trưa không hiểu sao bọn zombie lại ít đi, nên nhanh chóng tìm cách thoát khỏi khốn cảnh

    Sau khi cua vào ngả rẽ, từ xa ba con zombie đứng vị trí khác nhau nhìn thấy cậu liền chạy tới

    À, còn tin buồn nữa là về vấn đề zombie tìm thấy con người bằng mắt hay tai, Tân cũng đã thử tìm hiểu

    Cậu thấy được tròng mắt của chúng xoay vòng khi nhìn thấy cậu

    Khi cậu núp ở gần bọn chúng cũng bị phát hiện, tiếng hít hơi từ lỗ mũi cậu nghe được phát ra từ bọn chúng

    Khả năng cao là chúng có hai giác quan mắt và mũi cả thêm lắng nghe của tai nữa

    Tân lấy cái rựa từ balo ra, lao đến bổ mạnh vô đầu từng con một, mệt mỏi thở hồng hộc, còn đoạn đường nữa là tới rồi.

    * * *

    Bị cảm giác cả đàn zombie rượt, chả dễ chịu chút nào và Tân đang trải nghiệm nó, vắt giò lên cổ chạy thật nhanh đến cổng trường, đằng sau là mười mấy con đang "hối hả" chạy theo

    Mồ hôi ướt đẫm cổ, vầng trán và lưng, cặp giò có chút tê tê

    Mấy con zombie đằng xa cũng đã bắt đầu thấy cậu và nhập bọn vào lũ đang theo sau

    Cả người loang lỗ vết thương đen sậm do máu đông lại, há miệng chạy lộ ra hàm răng bẩn thỉu

    Bây giờ cậu khá là hối hận rồi, cậu ước là.. thôi cậu không có thời gian để hối hận.

    Với tốc độ như vận động viên câu lạc bộ điền kinh, chúng đã nhanh chóng rút ngắn khoảng cách lại với cậu

    Mặc dù thể chất cậu có tăng lên nhưng tốc độ quả là điều thua kém so với chúng, chẳng mấy chốc sẽ bị bắt được mất.

    Hết cách rồi, phải vào căn nhà gần đây, tìm chỗ nấp nghỉ chân ngay lập tức

    Nghĩ là làm, nhanh chóng liếc mấy căn nhà gần đây

    Hầu như các căn nhà đều đang đóng chặt cửa, tất nhiên ưu tiên của cậu bây giờ là những căn nhà cửa đang mở ra, mặc cho khả năng cao trong đó còn có con khác, nhưng khả thi hơn những căn nhà đóng chặt cửa nhiều.

    Không ai dám nói người trong đó sẽ mở cửa cho cậu cả, hoặc sẽ có ý đồ xấu với cậu nếu biết trong balo chất đầy đồ ăn, quá nguy hiểm.

    Bỗng nhiên, Tân bẻ cua đầy bất ngờ khiến bọn zombie theo sau phản ứng không kịp, nhưng cũng mau chóng tiếp tục nối đuôi đuổi theo hướng cậu chạy

    Đã chọn được nhà, cậu không suy nghĩ nhiều mà vào ngay

    Căn nhà cậu chọn có cửa ra vào là một cánh cửa sắt

    Nhanh chóng đóng cửa lại, tiện tay bổ bể đầu một con đứng thình lình bên trong

    Cửa đột ngột đóng lại làm chắn đường, bọn chúng gầm lên tức tối, chen lấn nhau bên ngoài thành một bầy.

    Dùng tủ bàn trong nhà chặn cửa lại để thêm yên tâm, cậu có lỡ tay làm vỡ bình bông màu trắng trong lúc di chuyển

    Kiểm tra căn nhà một thoáng mới thả lỏng ngồi bệt xuống đất

    Mông vừa mới chạm đất, bụng ngay lập tức kêu réo lên, như nước sôi kêu ọc ọc~

    Tân cho tay vào balo lấy hộp bánh chocopie ra xé từng bị ra nhai nuốt, uống miếng nước

    Thây đã lửng bụng, cậu mò tới cánh cửa sắt, nhìn qua khe nhỏ hướng ra bên ngoài quan sát

    Giờ này bọn zombie lúc nãy cũng đi hết rồi, chỉ còn năm đến sáu con, Tân ngó tới cổng trường có nhiều zombie mặc đồ học sinh đi qua đi lại, thầm nghĩ may mắn

    Lúc đi không suy tính gì cả, trường học có gần mấy trăm người, đại dịch xảy ra sẽ tạo thành số lượng khủng khiếp zombie, vào mà bị tóm lại chết là cái chắc, may mà lúc giữa đường kịp chạy vào đây.

    Ăn uống no nê gần nửa cái balo, cơn buồn ngủ vì mệt mỏi kéo tới, cậu thấy nơi đây cũng an toàn nên chợp mắt ngủ ngay lập tức

    Đang ngủ chợt nghe thấy tiếng hò hét, liền bật dậy ra cửa nhìn

    Ánh sáng ban trưa vàng khè chói vô mắt, có chút nhăn mày, sau cậu vẫn có thể nhìn tình huống bên ngoài

    Ngoài kia có rất nhiều học sinh chụm lại thành một hình tròn, khoảng mười đến mười lăm người, cậu ước lượng theo cảm tính, không thể đoán chính xác số lượng bao nhiêu, nhưng cũng không sai biệt bao nhiêu

    Bọn họ đang cật lực vật lộn với đám zombie bu tới, cật lực đến mức hò hét chảy đẫm mồ hôi

    Đoán chừng là bọn họ mới từ trong trường chạy ra, dù là giữa trưa số lượng zombie có chút ít đi, nhưng vì cả ngấn người đang đứng trước mặt này chả khác nào cục thịt biết đi cả, hấp dẫn cực lớn zombie kéo đến.

    Cả đám con trai thì ở trước đập zombie tới gần, hai ba người xúm lại đập một con, trong đấy còn có giáo viên nữa

    Họ khỏe hơn hẳn các học sinh, họ đập mạnh bốn năm phát là đập hỏng đầu bọn zombie

    Mấy ông khối mười hai to mập cũng dũng mãnh không kém họ, còn ở bên trong là đám con gái rụt rè hoảng sợ đằng sau

    Nhiều nữ sinh cũng không vừa, ra giúp bọn con trai đập không ít.

    Sau một hồi không cầm cự được nữa, cả bọn người liền vỡ ra như ong vỡ tổ, tấp vào mấy căn nhà trốn, rất nhiều người không trốn được bị zombie bắt lấy rên la thảm thiết, có một đám đứng trước một căn nhà, cửa đang đóng chặt, đập rầm rầm cầu xin la hét

    Nhưng người trong nhà không có phản ứng gì, liền mau chóng bị zombie chạy tới cắn, tiếng la hét ồn ào trộn lẫn âm thanh zombie gào rú, mùi máu tanh tưởi bốc lên.

    Cũng có người tới căn nhà của cậu, hình như là một cô gái, thấy không có vấn đề gì liền quyết định cứu

    Cô gái hoảng hồn gấp gáp đập cửa, có rất nhiều zombie ở phía sau làm cô sợ hãi tột độ

    Đột nhiên cánh cửa mở ra, có bàn tay thò ra, mau chóng kéo cô vô nhà.

    Vô được căn nhà cô liền run rẩy ngồi bệt xuống khóc nức nở

    Tân sau khi đứng lấy đồ chặn cửa ra vào lại, thì thấy bất mãn về hành vi của cô gái bèn nói:

    - Đã an toàn rồi, không sao hết, nín đi, làm vậy bọn zombie sẽ kéo tới đấy

    Nghe vậy, cô ta liền ngừng khóc ngước đầu lên nhìn cậu

    Giờ cậu mới nhìn được khuôn mặt cô gái này, phải nói là xinh, cô gái này cậu có biết, là học sinh lớp 11B8, là đàn chị của cậu

    Cô khá nổi tiếng trong đám con trai, lần nào đám bạn cậu nói về muốn chọn ai làm bạn gái thì cũng phải nhắc đến tên cô vài lần.

    * * *

    Week 3 (1/2)
     
  7. Person

    Bài viết:
    0
    Chapter 6: Hành động không nên người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe cậu nói xong, không nói không rằng, vội nhìn ra bên ngoài xem, nói với giọng hoảng loạn:

    - Mọi người đâu rồi, bạn có thấy ai khác không?

    Tuy bực tức, nhưng cậu quen bị lơ thế này nhiều rồi bèn trả lời:

    - Vừa nãy, đa số đều bị zombie tấn công, chỉ có một phần nhỏ là trốn được thôi, may mà em cứu được chị đấy.

    Vừa nghe xong ôm đầu khóc tiếp, chả thèm nói thêm gì nữa

    Thiết nghĩ, phải nạp năng lượng tìm cách quay về thôi, xem ra bọn thằng Tài lành ít dữ nhiều rồi

    Số lượng học sinh ở trường học ban sáng rất đông, tính sơ sơ khoảng năm trăm người là ít

    Nếu đại dịch lan tới trường học thì chẳng khác nào lửa bén giấy, sợ là sẽ biến thành địa ngục trần gian

    Người bình thường trong ngôi trường này, chắc sớm đã bị bọn zombie xé xác thành từng mảng nhỏ thịt vụn, hoặc đã bị biến thành zombie đi lang thang

    Haizz~!

    Tân thở dài, mặc dù không muốn, nhưng cậu dự tính bỏ cuộc, khả năng sống sót của bọn thằng Tài còn ít hơn số lá ngón trong tay Mị nữa

    Đôi khi, chỉ cần vậy thôi, cậu đã biết khả năng của mình không thể làm gì hơn được nữa

    Từ nay, coi như cậu ta sẽ cố gắng sống sót thay luôn phần cho đám bạn của cậu

    Tân cầm bịch bánh nhai rau ráu, một hồi sau nghe tiếng nuốt nước bọt khe khẽ bên cạnh, ngó sang thấy cô ta đang nhìn chằm chằm bánh trên tay cậu, thấy mình bị phát hiện cô ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng cũng tiến tới xin:

    - Ừm, đưa cho tui ăn với

    Mặt thì đẹp, quần áo mới tinh, nhưng chả biết lịch sự chút nào, nãy giờ cô ta không có làm được gì cho cậu vừa lòng cả

    Trước đây cậu cũng nghĩ đến cách ứng xử cũng như tính cách của những cô gái này rất nhiều lần, nhưng rồi nghĩ thoáng nóng đầu đầu óc thôi chứ không biểu hiện ra cái gì, chỉ đơn giản vì cậu sợ, cậu cũng không biết mình đang có vấn đề gì, cậu chỉ biết mình đang sợ

    Chả nhẽ ỷ mình là con gái rồi có quyền cao hơn những thằng con trai khác hay sao, sự bảo bọc của xã hội hiện đại tự do làm con gái quên rằng họ luôn yếu thế hơn với phái mạnh

    Nghĩ đến cuộc sống nhu nhược lúc trước của cậu, đúng là lũ khốn, cái bọn bèo nhèo này sao lại có thể dễ dàng như thế?

    Nhưng đây là tận thế, thế giới không có xã hội và pháp luật, mình có vũ lực cơ mà? Ở đây chả có ai cả, sợ cái gì?

    Cam chịu bị bọn nó đè đầu như trước đây, không dám nói gì, nhớ đến hình ảnh trước đây của mình

    Bởi vì bề ngoài ốm yếu bị lũ bạn xung quanh đá kháy, chọc cười cho lũ con gái

    Cậu quyết định phải thay đổi

    Không muốn như trước đây! Cậu như một thằng hề vậy

    Nghĩ tới đây đứng dậy đấm mạnh vào tường cái "rầm", khuôn mặt nghiến răng trừng mắt thật to, nắm đấm lõm một ít vào bên trong vách trường

    Xung quanh nắm đấm là những tia rạn nứt, hành động này của cậu làm cô ta đang chồm tới xin xỏ bỗng giật mình, vội lui ra sau

    Cậu nhìn vào trong mắt hết thảy, đã có quyết định cho riêng mình

    Nếu để như vậy cũng thôi đi, nhưng từ khi hòn đá tối hôm ấy rơi vào tay, cậu không còn như trước nữa

    Tróc vỏ bản thân, tự tin chưa từng có dần đâm chồi

    Khuôn mặt cậu trở lại bình thường ngồi xuống như không có chuyện gì.

    Thấy vậy cô ta lấn tới hỏi, cái giọng miền bắc rõ vang:

    - Này, anh làm cái gì thế? Làm vậy là ý gì? Đàn ông đàn ang mà xin miếng mà không cho là sao, còn làm bộ mặt đấy

    Mặt cậu đầy nghi vấn, làm bộ dạng như thiểu năng cho cô ta thấy

    Cô ta ra miệng trách vấn cộng thêm cái giọng bắc, làm Tân cảm thấy rất chua ngoa.

    - Vậy thì tệ thật, sao tôi có thể làm một điều như vậy chứ, chắc là tôi có hơi nóng, xin lỗi nhé

    - Xin lỗi là xong à, bạn..

    - Được rồi, tóm lại bạn muốn ăn bánh đúng không? - cậu cắt ngang

    Nói tới đây, cô ta vui ra mặt, hớn hở thừa nhận, cậu thầm khinh, nhẹ nhàng nói:

    - Xếp hình với tôi tại chỗ này đi

    Đứng hình

    Đây là từ để miêu tả khuôn mặt của cô ta lúc này

    Câu nói của Tân làm cô ta đơ ra

    - Xếp hình? Ý cậu là gì?

    Tân yên lặng diễn tả một cách bí ẩn, tay hình làm cái giếng, xóc nảy ở đũng quần

    Như đã hiểu ra, cô kinh hoảng nói:

    - Bạn điên à? Tôi la lên đấy

    - Cứ tự nhiên, mở cửa bước ra ngoài rồi kêu người tới đây, MAU LÊN

    Nói giữa chừng cậu la to lên, cô ta kinh hãi, cậu bước tới nắm lấy tay cô ta, tưởng cậu làm muốn làm bậy cô ta vùng vẫy la

    Tới khi cậu kéo cô ta gần tới cửa muốn quăng ra ngoài, mới biết hoàn cảnh của mình bây giờ

    Sức của cô gái sao có thể kháng cự lại sức mạnh đã qua tăng cường của cậu cơ chứ, liền quỳ xuống cầu xin khóc thảm.

    - Tôi xin anh, xin anh đấy, muốn tôi làm gì cũng được mà

    - Hửm, chắc chứ? Tôi cần sự tự nguyện đấy

    Sau một hồi, cậu cởi hẳn cái quần ra, cây nấm lò xo to lớn gân guốc thẳng thừng chĩa vào mặt cô ta

    Cậu cảm thấy cậu em lúc này còn khỏe hơn lúc ở nhà tắm nữa, phần dưới căng cứng

    Sau khi nhìn nó cô nhìn mà thấy sợ, người run lên, Tân nói:

    - Tôi không thích ép người khác, cô biết mà, không làm được thì tự động ra ngoài, không nhắc nhiều.

    - Không, tôi đồng ý mà

    Ngay tức khắc, cậu ôm chầm lấy cả người cô, đem miệng dán chặt lên môi mềm hôn liếm láp

    Lần đầu tiên chạm vào người gái, cậu không kiềm nén được kích động sung sướng, mùi hương thơm phát ra khiến cậu hít hoài không chán, liếm láp từ vành tai vòng xuống xung quanh cổ làm cô nhột nhạt khó chịu.

    - Em yêu tên là gì nhỉ? -Cậu nhẹ nhàng thân mật hỏi, mặc dù cậu đã biết tên của cô

    - Tôi tên là Huyền My - Trả lời với giọng điệu run rẩy

    - Ấy, vợ chồng rồi mà em, xưng anh em cho gần gũi đi em

    Huyền My nghe được thầm nghĩ "thằng điên", nhưng cô không dám nói, vẫn đáp ứng cậu gọi đáp thân mật

    Trong người cậu cứ lâng lâng lạ thường, trước giờ tưởng rằng không bao giờ biết mùi phái "nữ"

    Bây giờ lại có trước mặt đưa tới cửa, không những thế mà còn cực kì xinh, cậu thấy vậy

    Mới đầu, còn rất phản kháng, sau không chịu nổi đe dọa đáng sợ của Tân, cô không biết Tân có dám làm thiệt hay không, nhìn Tân như bị mất kiểm soát, ánh mắt uy hiếp nhìn cô

    Huyền My bắt buộc ngậm nuốt tinh lực phản kháng mà đẫm lệ, cô đã để Tân phá đi lần đầu

    Phải nói là "dũng mãnh", tiếng đập cửa của zombie đập rất dũng và to

    Bang Bang Bang Bang

    Cũng nhờ có công dụng của hòn đá kì lạ, Tân không đến mức chịu không nổi, chịu ồn rất dai

    Cậu có ý nghĩ vác rựa ra bên ngoài băm đầu bọn chúng, mà nghĩ đến số lượng đông quá nên liều không nổi

    Sau một tràng, Tân rít dài, ưỡn cong lưng vì mỏi

    "Đã" Tân réo trong tâm trí sự khoan khoái

    Hai mắt trắng bạch không thấy tròng đen

    Phạch!

    Nằm bệt xuống bên cạnh, thoáng cái nằm ngủ cùng Huyền My

    Khi ngủ cậu cũng mặc chiếc quần lót thay vì thả rông, để nhét hòn đá làm ấm cơ thể cậu

    Lần lượt chứng kiến sự khác biệt của cơ thể, cậu càng coi trọng nó hơn, hòn đá có tác dụng cải biến cơ thể cậu mạnh lên hoặc chỗ ấy cứng rắn lên

    Chắc chắn để sinh tồn sau này của cậu, hòn đá là sự tồn tại không thể thiếu, vừa chìm vào giấc ngủ, vừa suy nghĩ cách tận dụng hòn đá hiệu quả hơn

    Nửa đêm, Tân tỉnh dậy đè Huyền My làm thêm mấy lần nữa..

    Hôm nay là ngày "chó đẻ" đối với cô, cô ấm ức cắn răng khóc một lúc rồi ngủ đi vì mệt

    Huyền My mơ màng chưa ngủ được bao nhiêu thì bị làm thức dậy vì tiếp tục làm chuyện ấy

    Ngày mai, sợ là chỗ đó của cô sẽ sưng đỏ lên, vấn đề này thì Tân không quan tâm, ấn tượng của cậu về cô rất thấp, cô ta chỉ được cái vẻ ngoài xinh đẹp, làn da mịn màng.
     
  8. Person

    Bài viết:
    0
    Chapter 7: Cứu nhóm người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng gà gáy ở đâu vang lên trong tai Tân, dường như trời đã sáng, kì lạ là không thấy tia nắng ban mai chiếu sáng

    Nhìn ra ngoài khe thông gió thì vẫn một màu âm u, không giống như bình minh ló dạng chút nào

    Có lẽ vẫn còn tờ mờ sớm

    Đây là lần đầu tiên Tân dậy sớm đến thế, còn nghe cả tiếng gà gáy, thông thường thì để mẹ hoặc chị Nhi kêu dậy

    Dậy từ rất sớm, nhưng Tân vẫn còn chưa ra khỏi giường, vẫn còn nằm rờ rẫm cơ thể cô gái nằm bên cạnh

    Nằm trên sàn nhà không lạnh lắm, may mà tối qua cậu kịp ngồi dậy trải cái nệm trải ra lấy từ căn phòng gần sát bên

    Tối qua là đánh dấu bước ngoặt cởi bỏ áo khoác trai tân của cậu, sự sung sướng vẫn còn in đậm trong đầu, làm cậu vẫn còn nằm thòm thèm

    Nước da Huyền My mềm mại, bóp bóp cặp vú sữa trắng muốt, tay của Tân còn cảm nhận được thân nhiệt của Huyền My

    Tân còn làm điều kì lạ hơn là kề sát mũi của mình vào từng tấc da của Huyền My. Kể cả nách, để hửi lấy mùi con gái

    Rât thơm a, Tân trước kia làm sao mà có được khoảnh khắc này chứ

    Dù bị rờ mó rất kì quái, nhưng Huyền My vẫn nhắm mắt nằm ngủ, nhăn nhó, Tân lôi cô dậy giữa đêm làm tình, làm cô khá mệt mỏi

    Rờ mó chưa đã thèm, đang định cởi quân lót làm thêm hiệp năm

    Tân nghe bên ngoài có âm thanh, nhanh chóng đứng dậy, bèn mặc quần áo, nhìn qua khe cửa quan sát cẩn thận

    Nhìn bên ngoài khá là mờ, mặt trời có lẽ chỉ mới mọc đây thôi, đường xá đã ít đi zombie, ngay cả trong góc cũng không ít thấy

    Mà cũng không phải!

    Là bọn chúng tụ tập lại một chỗ, làm Tân nhìn thấy zombie có vẻ ít đi

    Bọn chúng chen nhau làm cái gì đấy ở trước cửa tiệm tạp hóa, có tiếng người phát ra ở đằng đó nữa

    Một hồi thì Tân mới thấy rõ, là có nhóm người đang đánh nhau với zombie!

    Số lượng của họ khoảng bốn người

    Pặp, Pặp, Pặp! Pặp Pặp!

    Làm Tân kinh ngạc là, người đối đầu với zombie chỉ có một, chàng trai đó mặc dù cầm cây gậy gỗ, nhưng không khó đập nát đầu của bọn chúng, chỉ tầm có hai đến ba cú, trông vẫn còn sung sức

    Tân thấy mà kinh ngạc, cơ thể cậu được hòn đá cải tạo mạnh hơn so với thể trạng ốm yếu trước kia bất quá cũng như thế

    Chàng trai đó mạnh có khi còn nhỉnh hơn cậu, mạnh mẽ hiếm thấy, cậu nghi là cậu ta từng tập gym cực lực qua

    Nhóm bọn họ đang dần dần tiến lại gần đây, giữa lúc lựa chọn có nên cứu bọn họ hay không thì..

    - Lại đây bên này

    Âm thanh từ sau lưng cậu, là Huyền My gọi nhóm người, cô ta đã lén thức dậy từ lúc nào Tân không biết

    Tân giật mình, rồi lại thầm trách con đàn bà này, kêu rõ to như thế để kéo zombie đến à

    Nhóm người đang cách đây khoảng bảy đến tám mét, nghe âm thanh của cô gái phát ra rõ to từ căn nhà, liền nhanh chóng bước nhanh đến

    Chàng trai đứng ở sau chặn lại, dặn nhóm người nhanh chạy vào căn nhà, rất là đàn ông

    Đúng như kiểu "an toàn để anh lo, em chỉ việc yêu anh"

    Đến đây, Tân chỉ còn biết lao theo, cầm lấy cây rựa đặt góc phòng, mở cửa lao ra đập zombie để nhóm người vô nhà an toàn

    Tân mặc mỗi cái quần đi ra ngoài, cậu đối mặt chỉ có hai đến ba con, phần hầu hết còn lại thì bu lại chỗ chàng trai, nên cậu dễ dàng ứng phó

    Đợi nhóm người vào hết, Tân lập tức vô theo sau

    Vừa vào thì có người níu lấy cẳng tay của cậu, là một nữ sinh, cô ta gấp gáp dằn tay nói nhanh:

    - Anh ơi, mau chạy ra giúp anh Khải, anh ấy bị bọn zombie bu lại rồi! Nhanh đi anh!

    Người tên Khải cô ta nói chắc là chàng trai bị bọn zombie bu lại, nói thật, bọn zombie làn tàn bu lại ấy cũng không nhiều, nhưng cũng không ít, tầm tám con

    Nếu nói Tân nhảy vào bọn chúng để cứu chàng trai kia thì làm cậu hơi không chịu, nguy hiểm không nhỏ, ở trong đây vẫn an toàn hơn

    Thấy cậu đứng yên, thì cô ta nói to và nhanh hơn, để thúc giục cậu, nước mắt chảy ra, hướng về phía chàng trai gọi to tên liên tục:

    - Anh Khải! Anh Khải! Anh Khải ơi!

    Tân: ?

    Cô ta cứ la lên liên tục sẽ hấp dẫn bọn zombie mất, nhìn đằng xa có vài con đang ngấp nghé đến nơi này

    Tân điên đầu chạy nhanh ra đến chỗ chàng trai đang vật lộn với bọn zombie

    Không nhanh cứu cậu ta là không kịp mất, zombie sẽ ngày càng nhiều, Tân hối hận khi để bọn này vào nhà

    Chàng trai bị đè ngay trên đất khi Tân vọt tới

    Tân nhanh chóng vung lưỡi rựa sắc thục vào đầu con đầu tiên đang đè lên chàng trai, rựa bén găm vào đầu làm vỡ sọ, lòi óc trắng ra, máu sậm đỏ đổ chảy vào mặt chàng trai, làm cậu ta ho sặc

    Tân không kịp nhìn nhiều, lập tức vung ra hướng con đứng gần nhất

    Có Tân cứu lấy, chàng trai đứng dậy, nắm lấy gậy gỗ định tiếp tục đập, vô tình nhìn từ xa thấy có thêm zombie chạy tới thì vội bẻ hướng chạy vội vô trong căn nhà

    Tân thấy thế cũng liền theo sau chàng trai chạy theo vô

    Hai người vừa chạy hết vô trong, Tân ngay lập tức chốt, chặn cửa lại ngay lập tức, động tác liền mạch

    Tân ngồi bệt thở hộc hộc, không hiểu là tối hôm qua hành động quá lao lực hay sao, mà hôm nay Tân cảm thấy đầu của bọn zombie cứng hơn

    Dùng hết sức đập mà không làm cho đầu chúng nát bét ra như ngày hôm qua

    Phải chăng là cậu yếu đi?

    Chợt, lúc này, trong đầu Tân vang lên

    Ting!

    [Bắt đầu kỉ nguyên mới]

    [Bạn đã giết số lượng zombie, thu thập lấy năng lượng]

    Năng lượng: 3/5

    Tân vừa nghe được thì mừng rỡ, âm thanh vang lên tựa như thiên âm

    Cái này.. không lẽ là hệ thống giống trong tiểu thuyết xuất hiện à

    Mừng chưa được nửa phút, Tân chợt nhớ đến chàng trai cầm lấy gậy gỗ vật lộn với gần chục con zombie, khoẻ không kém gì mình

    Không lẽ cậu ta cũng có hệ thống, đã nâng cấp lên khoẻ đến đó rồi?

    Chẳng có bảng thông tin giống trong truyện gì cả, không giống trong truyện lắm

    Chỉ hiện lên dòng thông tin: "Năng lượng: 3/5"

    - Này, cậu cũng giết bọn chúng nâng cấp lên rồi đó à - Chàng trai lúc này nói với cậu

    Chàng trai tên Khải nãy giờ vào là được đám con gái bu lại, rối rít đưa khăn lau máu trên mặt, rất được hoan nghênh, an ủi nhau nữa, lúc này mới ngừng mà để ý đến Tân

    Thấy Tân không biết, thì Khải kì quái giải thích

    Ra là đúng như Tân đoán mò, trưa ngày hôm qua, khi cùng với mọi người đoàn kết giết ra zombie, thoát ra khỏi trường học, Khải là số ít người còn sống sót

    Cậu ta cũng nhận được tiếng Ting, sau khi giết đủ năm con cậu ta chợt mạnh mẽ lên thoát ra bọn chúng cứu cả nhóm

    Nghe Tân nói mới nhận được thông báo, Khải liền không tin, theo cậu ta, sức mạnh của Tân không kém gì cậu

    Cậu ta đã thấy Tân vung bể xịt đầu của zombie như thế nào, mặc dù cầm rựa vẫn bén hơn gậy gỗ của cậu, nhưng cơ thể gầy gò của cậu ta không thể mạnh như thế được

    Chỉ có thể là vậy, cậu ta đã nâng cấp rồi

    Còn việc Tân nói, cậu chỉ xem là đang nói dối, Khải cũng không thấy lạ, nhìn Tân trước mặt này là người cậu chưa từng nhìn thấy qua, hẳn không phải là người nổi bật

    Đúng lúc xảy ra dịch tễ thế này, sức mạnh bỗng được thứ gì đó làm tăng lên, nên cậu nghĩ Tân làm vậy là muốn lấy le với gái, những người mà cậu cứu đều là nữ sinh, hơn hết họ đều nổi trội trong trường học

    Vì thế, Khải cũng thầm cố ý dẫn họ đến với mình trong lúc mọi chuyện phát sinh, tiếp cận bất ngờ đột nhiên làm họ không phát giác ra, hành động của Tân làm Khải cảnh giác

    Tên trước mắt này e rằng có ý định hớt tay trên của cậu, đáng ghét, cậu không thể dễ dàng để Tân làm thế được.

    * * *

    Week 4 (1/2)
     
  9. Person

    Bài viết:
    0
    Chapter 8: Giải cứu Huyền My

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn khuôn mặt tên Khải này lộ vẻ kì quặc, như đang cảnh giác với cậu.

    Tân có cảm giác tên Khải trong một khoảnh khắc đã có một ánh mắt khác với ban nãy.

    Tân không làm gì thêm kì quặc, ngồi dựa vào góc tường, tên Khải vừa có ánh mắt kì lạ làm Tân hơi lo.

    Không muốn để tâm thêm, Tân cố hít thở đều để điều chỉnh tâm trạng, mẹo này cậu xem một người bày ở trên mạng.

    Không nói chuyện với ai vì dù sao cậu cũng ít nói chuyện ổn định với người lạ.

    Vừa ngó sang bên đám nữ sinh thì nghe tiếng khóc sướt mướt, đám nữ sinh khuỵu gối ngồi chụm thành vòng tròn lại nói về gì đấy.

    Lời nói râm ran thỏ thẻ của mấy đứa con gái, đám con gái hay có thói quen này khi đang nói về cái thứ gì đó.

    Điều này làm Tân chú ý tới.

    Cô gái đeo kính mới nãy kéo lấy tay Tân quay đầu về phía cậu, nhìn về cậu trừng liếc, nhăn mày lại.

    Cậu nhìn ánh mắt ấy, biết ngay là không ổn, ánh mắt của cô ta làm cậu nhớ đến chuyện không vui trước đây, cậu bị nhìn nhiều lần bằng ánh mắt ấy.

    Kì thị.

    Phải, trước đây cậu đã từng một lần bị cả lớp đưa ánh mắt ấy vào người, sau đó dẫn đến cô lập.

    Tân cảm giác là có chuyện gì đấy sắp xảy đến.

    Cậu khẽ nhăn mặt, hai hàng lông mày động đậy.

    Giờ Tân mới để ý đến, cậu không thấy Huyền My đâu, kể từ khi cậu vô lại trong nhà.

    Nhìn lại lần nữa về bên phía đám con gái, lúc đầu là ba đứa, nay là bốn, người thứ bốn chính là Huyền My.

    Nghĩ đến vị trí cả đám đang ngồi là xung quanh Huyền My, Tân có điều ngờ ngợ.

    Cô gái mà nài nỉ Tân cứu tên Khải, khóc lóc om sòm, ngay lập tức đến gần tên Khải nói gì đấy, chỉ có hai đứa nghe.

    Vì ngay từ đầu cô gái này có đeo kính hấp dẫn đến ánh mắt của cậu, nên cậu ngồi quan sát lấy.

    Chỉ thấy cô bước đến ngay trước mặt Tân, trong sự ngỡ ngàng của cậu, cô ta cúi người tát vào má phải cậu.

    Tân trợn mắt lên bất ngờ chưa kịp phản ứng, thì tên Khải nói lên, mặt lộ bất bình.

    - Tao không ngờ mày là thằng cầm thú, dám làm chuyện đồi bại với bạn của em Thư.

    Đương nói, đi nhanh tới muốn đấm vào mặt Tân, có vẻ Huyền My nói chuyện xảy ra ngày hôm qua với cả đám này.

    Vậy là chuyện cậu làm đã bị người khác biết, cậu đã bị lên án à?

    Mặc dù khả năng này là rất nhỏ nhưng không ngờ có người khác biết về hành động của cậu.

    Sau này cậu sẽ được ví như tên khốn nào đấy, cả đám người sẽ chỉ trỏ vào cậu mà chửi mắng.

    Gặp đúng đồng bọn của cô ta, xui xẻo!

    Dù chuyện đã lỡ. Nhưng lúc này, sao cậu có thể để tên khải đấm ngay mặt thế được.

    Vội nắm lấy rựa để bên người quơ quào, ngăn không cho tên này tiến tới.

    Tên Khải thấy mình chạy tới dạy dỗ Tân lấy lại công bằng cho Huyền My, nâng cao hình ảnh tốt đẹp trong lòng bọn con gái thì bị Tân mất mặt làm lùi lại.

    Khuôn mặt giận dữ, nhưng không phải bất bình cho Huyền My, mà vì xấu hổ, lùi lại làm giảm hình tượng mạnh mẽ của cậu.

    Thử hỏi cột nhà biết đi lùi, ai mà thèm ở? Cậu phải là chỗ dựa vững chắc! Tương lai về sau mình sẽ lấy tình cảm của tất cả bọn họ.

    Nhìn về phía đám con gái, Huyền My đứng giữa đang được "vợ cả" vỗ về khuyên nhủ.

    Đây chỉ là hình ảnh tưởng tượng của cậu sau khi nhìn họ, nhưng nó cho thấy có một tương lai tốt đẹp đang chờ cậu.

    Sợ cả đám tưởng mình e ngại Tân, cậu nhanh chóng lấy cây gậy gỗ, canh chừng làm bộ dáng muốn đập Tân.

    Tân nhìn cả đám lần lượt chạy tới núp phía sau tên Khải.

    Tân nhìn lấy Huyền My đang ở phía sau, mắt đỏ hoe không muốn nhìn lấy cậu, lảng tránh nhìn hướng khác.

    Thầm ghi nhớ con đàn bà ăn hại, thì ra đây ý đồ của cô ta khi kéo cả đám này vào căn nhà.

    Bây giờ làm Tân bị cả lũ dồn ép, cả nhóm đưa lời chửi thóa mạ, súc sinh, vv

    Tân hết sức không biết phải làm sao, cậu muốn bỏ phắt đi nơi này.

    Nhìn tên Khải muốn hành thiện bất bình cho phái nữ mà muốn nôn nóng.

    Cậu ta cầm cây gậy gỗ lao lên đòi đập Tân mấy lần rồi, may mà cây rựa có ưu thế hơn gậy gỗ rất nhiều nên bị cậu kịp thời chặn lại.

    Lần thứ bốn, gậy gỗ còn bị cây rựa vô tình cắt đi một khúc, không dám lên nữa, nhưng vẫn tiếp tục chửi cậu.

    Tân tức lắm, nhưng chần chờ không dám lên đáp trả, bên ấy nhiều người hơn, nên cậu vẫn đang bị ép, không dám lên.

    Đột nhiên, hết lời để chửi, cô gái đeo kính hô lên: "Đuổi nó đi, đuổi nó đi ra khỏi nhà đi anh"

    Tên Khải nghe vậy liền hăng lên, vờn nhau nãy giờ không dạy dỗ được Tân làm cậu nôn lắm rồi, sợ lũ con gái coi mình không làm gì được Tân.

    Nhưng đuổi ra khỏi nhà thì phải làm được, tên Tân này dù cầm rựa sắc nhưng không dám làm gì cậu.

    Tên Khải liền vung loạn không cho Tân không gian để đứng một chỗ, điên cuồng dồn Tân hướng đến phía cửa ra vào.

    Tân thầm chửi con đàn bà ác độc, biết bên ngoài đang có zombie đi lại, đuổi cậu ra ngoài khác gì muốn hại cậu.

    Tên Khải mặc dù cầm gậy gỗ, nhưng cú đánh rất lực, làm cậu tay nắm rất chắc mới đỡ được.

    Cậu có lợi thế về đồ cầm nắm, nếu không thôi cậu bị tên Khải như điên đòi công bằng "nữ giới" lao vào đập túi bụi rồi.

    Tên Khải và cậu sức sàn sàn nhau, nhưng đúng như cậu nghĩ, tên Khải nhỉnh hơn cậu một chút.

    Nhanh chóng, Tân đã bị dồn sát cửa ra vào, cậu liếc nhìn ra ngoài cửa xem mật độ lũ zombie.

    Không nhiều lắm, có vẻ đã tản đi hết.

    Bịch!

    Cổ của cậu bỗng sụp xuống, sau đó đau nhức nhói lên.

    Thì ra tên Khải thừa lúc Tân không để ý nhanh tay đập cậu.

    Nếu cậu không kịp nghiêng đầu sang một bên thì sẽ trúng vào trán.

    Hít! Đau phết!

    Thằng chó Khải đập vào đầu zombie rồi cả gan đập vào đầu cậu.

    Nếu mà trúng thì sẽ làm cậu bị thương nặng ở đầu.

    Tân hét lên bất ngờ, tên Khải lui lại phòng bị, Tân nhanh chóng dập bay chốt cửa, mở cửa thoăn thoắt chạy ra bên ngoài.

    Thấy Tân đi ra ngoài, tên Khải cũng không đuổi theo, mặt tức giận nhìn cậu đi xa..

    * * *

    Nhân lúc zombie chưa xuất hiện quá đông cậu phải tìm chỗ nấp ngay, nhìn sang các dãy nhà dân cư có rải rác zombie đi lại.

    Cậu không thể lựa ngôi nhà nào đó để đi vô được.

    Phập.

    Trên đường đi, cậu tiện tay nắm rựa chặt vô đầu vài con đứng ngáng đường.

    Đập trúng hết ba con, nhưng con thứ hai vẫn chặt không sâu, vẫn còn đứng dậy được.

    Cậu bỏ mặc, chạy về nơi ít zombie tụ tập nhất, chính là trước trường học.

    Zombie tản ra hết các ngôi nhà gần đây và trước trường thì đứng lẻ tẻ.

    Trường học rộng như vậy, thích hợp để tạm tránh đi bọn chúng.

    Đột nhiên, âm thanh ấy lại xuất hiện.

    "Năng lượng: 5/5"

    [Thích hợp bắt đầu lên cấp]

    Cơ bắp bỗng căng cứng hơn, một dòng chảy đổ vô người cậu đi đến khắp bộ phận trên cơ thể.

    Cảm giác khoan khoái biến thành sức mạnh.

    Vết thương bị đập ở cổ đã bớt đau lại, tê tê.

    Rất quen thuộc, dường như hòn đá đang cải tạo cơ thể cậu.

    Nhưng cậu biết, đây không phải nguyên do từ hòn đá, đây là sức mạnh tăng lên khi tăng cấp.

    Giết zombie rồi đến lên cấp, xem ra những gì tên Khải đó nói đều là thật.

    Sức mạnh mà tăng cấp cho cậu nhiều lắm.

    Hèn chi tên Khải có sức mạnh ngang cậu, mặc dù cậu được hòn đá cải tạo qua.

    Bây giờ cậu đã mạnh hơn rất nhiều.

    Hơn gấp đôi.

    Phía trước là ba đến bốn con zombie, thấy được cậu từ xa nên bọn chúng đang dần chạy tới.

    Cậu chạy thẳng đến, không hề sợ sệt, cậu muốn lấy bọn chúng thử sức.

    Bặc! Bặc! Bặc!

    Phập!

    Mặc kệ máu bẩn khắp người, cậu mừng rỡ, cậu đánh vào đầu bọn chúng vỡ ra như bột nhão.

    Với chừng này cậu không còn sợ tên Khải nữa.

    Lần nữa gặp lại, cậu sẽ cho tên đó biết cậu hung ác, dễ dàng đập ra bã.

    Cậu nhìn lại dòng năng lượng sau khi tăng cấp.

    "Năng lượng: 2/7"

    * * *

    Week4 (2/2)
     
  10. Person

    Bài viết:
    0
    Chapter 9: Đưa người cho "cọp"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tân chăm chú nhìn dòng "năng lượng" ba lần bảy lượt.

    [Năng lượng: 2/7]

    Thầm hô kì quái, rõ ràng cậu tính không nhầm là bốn.

    Theo kinh nghiệm đợt tăng cấp trước, một con là một điểm, bốn con tương đương với bốn điểm chứ!

    Sao lại hiện có 2/7 thế kia.

    Rùng mình!

    Tân tay chân nổi hết cả da gà, có thứ gì đó cậu không biết đang ở đây, hòn đá điên cuồng "nhéo" đau cậu.

    Ở đây không thể nán quá lâu, số lượng zombie kéo tới sẽ tăng lên theo thời gian.

    Hai tay không bằng bốn, một người không thể chọi với một bầy zombie hổ báo như thế được

    Cậu phải chuồn gấp, chuyện này để tính sau.

    Nghĩ tới đây, cậu liền đi tới cạnh dãy tường trường học.

    Dễ dàng liền mạch leo qua bức tường như ăn sáng, từ đây không còn thấy bóng dáng.

    Zombie xúm tới không thấy hơi người, dần tản ra.

    Chỉ còn một bóng dáng đứng đấy.

    Bề ngoài ăn mặc quần áo thể dục trường cấp ba, nhưng quần áo sớm đã bị xé rách rưới.

    Gân xanh nổi sưng lên khắp người, làn da xanh xao, đứng hả miệng rộng mặc kệ nước dãi chảy qua kẽ răng, đây là một zombie.

    Đầu của nó từ nãy đến giờ không dừng lại mà nhìn về hướng Tân biến mất..

    * * *

    Dãy phòng học lớp 10, 10A12.

    Trong phòng học bàn ghế có chút xê dịch, không chỉnh thể.

    Có ba nam hai nữ ngồi tụ lại một góc phòng.

    Một trong hai người nữ kia nói với chàng trai ngồi đối diện.

    - Hôm qua bọn họ rời đi, mang gần hết snack và đồ ăn khô rồi, giờ bọn mình ăn hết cho ngày hôm nay sợ là sẽ không còn đồ ăn nữa. Giờ làm sao đây các cậu.

    Ba nam sinh nghe cô gái nói, ngồi nhìn nhau, một chàng trai da ngăm đen lúc này nói.

    - Đồ ăn thì tôi có biết một chỗ để lấy đấy, lúc nãy đi ngang qua lớp bên cạnh, tôi có thấy balo có chứa một ít đồ ăn, nếu lấy được sẽ ăn được đủ một ngày nữa.

    Cô gái vừa hỏi nghe vậy liền mừng rỡ, da trắng môi đỏ mở to, cười với cô gái bên cạnh, trông rất xinh.

    Cô gái cười lên được chàng trai cao ráo ngồi cúi đầu nhìn lén.

    Cười được một lúc cô gái liền lo lắng hỏi.

    - Phòng bên cạnh sao? Bên ngoài còn lũ xác sống thì sao chúng ta lấy về được, các cậu đi qua có ổn không, lỡ có gì nguy hiểm thì..

    - Haha, không sao đâu, nãy anh có kiểm tra, chúng sớm đã đi bớt rồi, em không tin anh sao

    Cô gái nói ngập ngừng thì một chàng trai khác chồm tới quàng tay ôm cô, cười sảng khoái

    Tay nắm lấy vuốt ve, miệng nói như một chuyện dễ dàng làm cho cô gái yên tâm

    Chàng trai có dáng người khoẻ khoắn như có chơi qua thể thao, da thì ngăm đen, tóc phồng lên xơ cứng, hơi quăn lại phủ lên trán

    Đây là một kiểu tóc của thần tượng người Hàn Quốc mà chàng trai yêu thích

    Tất nhiên, cậu để kiểu này cũng là vì nó hợp với cậu, kiểu này rất "mốt", dễ chiếm cảm tình các cô gái, cậu được nhiều người gọi là hot boy cũng không sai

    Chàng trai này là bạn trai của cô gái, hai người yêu nhau đã gần hai năm.

    Bạn trai chồm người tới vuốt ve tấm lưng mềm, an ủi cô.

    Cô mỉm cười, cô luôn cho rằng cậu ta là người con trai đáng tin cậy, cô gật đầu tỏ vẻ không còn lo lắng nữa.

    Thấy cô gái đã yên tâm hơn, cậu ta lôi kéo hai nam sinh còn lại.

    - Này, các cậu, đồ ăn cũng sắp hết rồi, ta phải cùng nhau đi lấy thôi, để bảo toàn lẫn nhau.

    Cậu nhìn hướng về chàng trai da ngăm đen hỏi ý kiến.

    Cậu khá chắc là sẽ đồng ý ngay, bởi vì hai người bọn họ là bạn thân của nhau.

    Hai người họ cùng nhau đi đá bóng từ năm lớp chín.

    Chơi lâu ngày nên gọi nhau một tiếng bạn thân cũng không quá, tình cảm thân thiết.

    Đúng như cậu ta nghĩ, chàng trai da ngăm đen gật đầu, tay vỗ vai cậu.

    - Uhmm, tui cũng đi chung luôn, giờ này mà không đi, đợi zombie xuất hiện nhiều hơn thì nguy, ông dẫn đầu đi Thanh Tuấn.

    Chàng trai tóc Hàn Quốc tên Thanh Tuấn cười gật đầu.

    Thanh Tuấn quay sang nam sinh cao ráo còn lại nhìn, hướng cậu ta hỏi thăm.

    - Cậu tên là gì, có đi cùng bọn tớ luôn không?

    Cô gái ngồi cạnh cô gái da trắng lúc nãy liền nói.

    - Tất nhiên cậu ta phải đi rồi, không phải nhờ cậu cứu ra, nếu không thì còn ở dưới gầm bàn trong phòng giáo viên đó rồi, mặt mũi gì mà đòi từ chối.

    Thanh Tuấn cười cười như không để ý lời cô nói.

    Nhưng cậu cũng không nghĩ khác cô gái là bao.

    Xác thực cậu đã dẫn chàng trai này tới đây, xem như cứu cậu ta.

    Cậu ta sợ hãi lẫn trốn đám zombie dưới gầm bàn, trông nhát chết buồn cười.

    Người cứu mình đề nghị đi tìm đồ ăn cùng nhau, cậu ta tất nhiên phải đi rồi.

    Nếu mà từ chối, Thanh Tuấn sẽ bắt cậu ta phải đi.

    Thấy Thanh Tuấn quay sang hỏi mình, cậu ta không nói gì hồi lâu rồi từ từ nói.

    - Tôi tên là Khải Minh, tôi cũng đi cùng luôn.

    Không ai để ý, lúc cậu ta nhìn lướt qua cô gái xỉa xói cậu "trốn dưới gầm bàn", ánh mắt bên trong lộ ra vẻ độc ác.

    Thanh Tuấn thấy cậu ta nói muốn đi cùng, liền lộ ra nụ cười hài lòng.

    - Được, Khải Minh phải không, có cậu đi cùng, ba người hỗ trợ lẫn nhau nhé.

    Sau năm phút bàn với nhau, ba người quyết định cùng nhau chuẩn bị đi.

    * * *

    Kéttt!

    Âm thanh cửa sắt từ từ mở ra, có âm thanh nhỏ phát ra.

    Thanh Tuấn từ từ thò đầu ra quan sát, tay thì khẩn trương nắm lấy cạnh cánh cửa.

    Phùu.

    Không thấy ai trên hành lang cả, cậu ta thở nhẹ nhõm, bớt khẩn trương lại.

    Ra hiệu cho hai nam sinh ở sau lần lượt đi ra.

    Ba người đều đi rất chậm, sợ phát ra âm thanh nào đó.

    Tay bọn họ thì cầm nắm lấy thước gỗ dài hoặc balo rỗng kích cỡ lớn.

    Lỡ gặp chuyện thì dùng balo ngăn zombie lại, người còn lại sẽ dập thước vào đầu kết liễu nó.

    Suy tính cặn kẽ như vậy suy ra cũng có vài phần can đảm.

    Vì là phòng bên cạnh nên chỉ đi vài bước là tới.

    Xem hành lang trống không, bọn họ mừng thầm, chuyến này coi ra chắc chắn dễ dàng lấy đồ về.

    Tới trước cửa phòng học, Thanh Tuấn định đưa tay mở cửa thì có bàn tay ở phía sau cầm tay ngăn lại.

    Thanh Tuấn giật mình, quay đầu nhìn đằng sau.

    Là tay của Khải Minh.

    Thanh Tuấn định hỏi cậu ta định làm gì thì Khải Minh nói.

    - Nhìn cậu khoẻ hơn tôi, nên để tôi vô kiểm tra tình hình bên trong trước, lỡ có chuyện gì thì để cậu giải quyết cho thuận tiện hơn.

    Nghe cậu ta nói vậy, Thanh Tuấn thấy không có vấn đề gì, gật đầu lui ra

    Tay thì cầm chắc cây thước quan sát hành lang xung quanh

    Khải Minh nắm chốt cửa từ từ mở hé ra khe nhỏ

    Khựng

    Tròng mắt của cậu ta thoáng co rụt lại

    Thanh Tuấn ở phía sau, thấy Khải Minh tay dần khép cửa lại, tay kia thì ngoắc ra hiệu cho cậu bước vào

    Xem ra là đã an toàn

    Cậu nhanh đi tới đi vào bên trong, cây thước gỗ to đã bị Khải Minh lấy ra khỏi tay.

    Cậu vô lấy đồ, còn Khải Minh cậu ta định cầm lấy để ở bên ngoài tự vệ.

    Có cậu ta và bạn thân ở bên ngoài xem lấy.

    Thanh Tuấn cũng yên tâm, cậu nhanh chóng mở cửa bước vào.

    Vừa vào trong đã thấy không đúng, có một bóng dáng khác ở trong lớp, cậu chưa kịp nhìn kĩ.

    Ầm.

    Cửa lúc này đột nhiên bị ai đó đóng cái rầm, tiếng kim loại đụng mạnh vang thật to.

    Chưa kịp phản ứng thì bóng dáng đứng ở trong lớp phóng nhanh tới cậu.

    Là zombie!

    Thanh Tuấn không thể chịu được nửa giây, liền bị nó vật xuống đất, may mà kịp thời đem balo cản phía trước.

    Cậu muốn hô to để bên ngoài chạy vô cứu mình.

    Nhưng biết làm sao được, con zombie quá khoẻ, chỉ có giơ ra balo chặn lại thôi mà mặt đỏ tía tai.

    Trong miệng phát ra thở dốc dồn dập.

    Con zombie khoẻ mạnh để cậu không thể phát ra tiếng hô thật to.

    Sau cùng không chịu được nữa, Thanh Tuấn bị zombie cắn vào cánh tay.

    Máu như nước lèo đổ xuống người.

    Cậu đau đớn phát ra tiếng hét thảm, nước mắt chảy ra.

    * * *

    Week 5 (1/2)
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...