Chương 10
Tình cờ gặp mặt.
Tình cờ gặp mặt.
Cô đã sống lại được vài tháng, cũng đã thích nghi mọi thứ rất tốt, lúc đầu vì không để ai nghi ngờ, cô cố gắng học tập bù lại tất cả kiến thức bị lãng quên, còn bây giờ thì tài sản cũng sắp cạn kiệt rồi.
Cô làm thêm tại một quán cà phê cách trường 2 km, nhiệm vụ chủ yếu order và phục vụ nước.
"Hoan nghênh quý khách." Nguyễn Nguyễn cuối chào vị khách vừa đến.
Chàng trai trẻ gật đầu, rồi đi về hướng cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống.
"Xin hỏi, anh dùng gì ạ?" Nguyễn Nguyễn ghi lại yêu cầu khách hàng, nhưng hình như gương mặt này quen lắm.
Sau khi ghi chép yêu cầu xong, cô đi đến quầy. Là Hồ Lân, một người bạn của Nguyễn Tuấn. Bây giờ anh ta trẻ thế à, nhìn không ra luôn, cô nhớ ở kiếp trước cũng gặp nhau được vài lần thôi, hầu như là đi cùng Nguyễn Tuấn trong những buổi gặp mặt của họ.
Trong lúc hồi tưởng cô xoay đầu nhìn ra cửa thì gặp ngay Nguyễn Tuấn, dáng người cao cao, mặc một chiếc quần jeans kết hợp áo sơ mi đen trong rất năng động.
"Nguyễn Tuấn." Não chưa kịp nghĩ, miệng đã đi trước.
Tiếng gọi của cô khá lớn, những người gần đó đều đồng loạt nhìn cô, thật là mất mặt mà.
"Làm thêm ở đây à?" Nguyễn Tuấn hỏi cô, sau khi nghe được tiếng gọi anh đã đi đến nơi cô đứng trước.
"Dạ phải ạ, anh uống gì để em làm ạ?" Cô còn hơi ngại hỏi.
"Một ly cà phê nhé! Anh đi với bạn" Anh chỉ tay về hướng Hồ Lân đang ngồi.
"Dạ, được ạ." Đúng như cô nghĩ mà.
"Cậu quen cô phục vụ đó à." Hồ Lân hỏi ngay khi anh ngồi xuống.
"Bạn của Nguyễn Hà." Anh trả lời ngắn gọn.
"Có số không cho mình, cô ấy rất xinh." Lúc bước vào cửa anh ta đã chú ý đến cô, một cô bé nhìn rất trẻ, rất xinh, hợp gu anh ta.
Nguyễn Tuấn lắc đầu: "Không có, tốt nhất cậu dẹp cái suy nghĩ trong đầu đi. Nguyễn Hà mà biết cậu sẽ chết với Nhạc Phú đấy."
"Được thôi." Anh ta không sợ Nguyễn Hà nhưng Nhạc Phú tốt nhất vẫn không nên đụng vào, một tiểu nhân thật sự.
Nguyễn Tuấn đưa mắt nhìn về hướng cô, nhìn thấy cô cười rất tươi đang phục vụ hai cậu sinh viên mới vào. Không biết họ nói gì mà trong vui như thế.
"Khi nào cậu đi làm?" Hồ Lân phía kia hỏi.
"Tuần sau, cậu giúp mình xem gần công ty mình có chung cư nào tốt, cho mình một căn." Hồ Lân là một tay săn bất động sản chính hiệu, nhà đứng tên anh ta chảy dài khắp đất nước, nếu Hồ Lân đã nhìn trúng một tòa nhà nào thì nó sẽ lên giá một cách không tưởng.
"Ok, không thành vấn đề." Hồ Lân sảng khoái đồng ý.
Hai người trò chuyện khoảng hai mươi phút, sau đó cả hai cùng ra về.
"Hai anh về ạ." Cô cười thật tươi nhìn Nguyễn Tuấn hỏi.
"Ừ, em nào tan làm? Hôm nay không có tiết à?" Anh hỏi.
"Khoảng ba mươi phút nữa ạ! 12 giờ em sẽ bắt đầu học, còn kịp." Cô cười hì hì vì sự quan tâm của anh.
"Em gái hay là anh đưa em về." Hồ Lân cợt nhã đùa.
"Thôi ạ." Cô xua tay liên tục, tên đào hoa này lúc nào cũng vậy.
"Em cho anh số.." Hồ Lân tiếp tục nhưng.
"Về thôi, chào em." Nguyễn Tuấn ngắt lời, kéo Hồ Lân theo hướng cửa quán.
* * *
"Chào mọi người em về ạ! Mai gặp." Cô chào mọi người trong quán, trong đầu đang tính toán xem phải làm bao nhiêu lâu để đủ mua một máy ảnh.
"Em đang rầu gì à?" Nguyễn Tuấn chăm chú nhìn cô bé từ khi ra quán đã bắt đầu suy nghĩ miên man.
"A.. Nguyễn à không anh Nguyễn Tuấn, sao anh còn ở đây?" Cô kinh ngạc, nhìn người đáng lẽ phải đi cách đây nửa tiếng chứ.
"Anh đi mua mấy quyển sách, bây giờ chuẩn bị về." Anh nói mắt nhìn về mấy quyển sách trên tay.
Anh đã tính về nhưng khi tạm biệt Hồ Lân anh nghĩ đến cô. Đại học A cách chỗ này khá xa, bây giờ lại là buổi trưa trời nắng gắt, anh cũng không bận việc gì nên nghĩ muốn trở cô về, đưa cô về sớm sẽ có nhiều thời gian cho cô nghỉ ngơi hơn.
"Cảm ơn anh ạ." Cô vui mừng đồng ý.
Xe lăn bánh theo hướng đại học A.
"Nguyễn.. anh Nguyễn Tuấn, tí anh cho em xuống tiệm cơm sát trường, được không ạ?" Cô vẫn chưa quen gọi tên anh kèm theo từ "anh".
"Em chưa ăn à?" Bẻ tay lái rẻ hướng, anh xoay đầu hỏi.
"Dạ." Cô nói nhỏ, kiếp trước mỗi lần cô ăn uống không đúng giờ anh đều dạy bảo.
"Em vẫn nên ăn uống đầy đủ, đừng nghĩ còn trẻ mà ỷ lại." Anh nhăn mày nhắc nhở.
"Em biết rồi ạ, cảm ơn anh." Ang vẫn như xưa luôn quan tâm cô.
Nguyễn Tuấn của cô chỉ hơi lạnh lùng thôi, những người thân thiết anh đều dùng chính tấm lòng thành để quan tâm.
"Giáo viên có việc, tiết chiều nghỉ nhé." Vừa đọc xong tin nhắn, cô muốn giết chết giáo viên chiều nay, sao lại không báo sớm chứ. Nguyễn Tuấn vừa đi mất, biết vậy nãy mời anh ăn cơm rồi, oài..
Vừa bỏ điện thoại vào túi xách, điện thoại lại có ngay một cuộc gọi khác.
Nhìn từ "mẹ" hiển thị cô phân vân.
"Dạ, con nghe." Giọng cô bất giác không tình cảm, khác hẳn với giọng nói nhẹ nhàng khi nói chuyện với Nguyễn Tuấn khi nảy: "Con biết rồi." Cô tắt điện thoại thở dài, không muốn gặp lại bà ấy.
Nhìn cảnh vật xung quanh, nhịp sống hối hả người người như chạy đưa mưu sinh cô bỗng nhớ đến ba mình, người cũng vì mưu sinh mà từ bỏ giấc mơ.
Kiếp này cô vẫn muốn hoàn thành ước mơ của ông nhưng sẽ không như kiếp trước, đi liền mạch năm năm. Kiếp trước cô là một nhiếp ảnh gia có tiếng nên kiếm được khá nhiều, sau vài năm cô đã đủ tiền đi vòng quanh thế giới. Nhờ bạn bè cô quen khi chụp ảnh tại chính các quốc gia mình ghé, nên cô cũng có thêm tí ít để tích lũy tiền đến quốc gia kế tiếp. Bây giờ cô dự tính sẽ tận dụng những thời gian rãnh đi tiếp những quốc gia còn lại, một năm đi một ít thì khoảng mười hay hai mươi năm sau cũng sẽ hoàn thành.
Dù có trễ nhưng cô tin ba cô sẽ hiểu cho mình, con người sống vẫn nên trân trọng những gì bên mình, quan tâm họ để sau này không bao giờ hối hận.
Tại phòng ký túc xá.
"Chút ba đứa mình đi mua sắm đi." Nguyễn Hà đề nghị, buổi chiều may mắn được nghỉ cũng nên thưởng cho bản thân chứ.
"Thôi, mình viết tiểu thuyết còn hơn." Nghe lời hai đứa bạn, bây giờ truyện của An Hoa cũng được một ít đọc giả quan tâm đến, nên cô muốn tập trung nhanh chóng cho ra tiếp phần mới.
"Mình thì chiều nay phải đi gặp mẹ rồi, không đi cùng cậu được." Nguyễn Hà đang xem giá máy ảnh nói.
"À.. cậu đang xem gì vậy, máy ảnh à?" Nguyễn Hà đến gần cô nhìn.
"Mình đang dành dụm mua, nhưng đắt quá." Cô cảm thán về giá cả của công nghệ điện tử.
"Mình biết một người có thể mua rẻ hơn giá thị trường đấy." An Hoa nói.
"Thôi, nào mình đủ tiền cái đã, rồi mình nhờ cậu." Nguyễn Nguyễn lên tiếng.
"Ok thôi." An Hoa tiếp tục cắm đầu viết.
"Mình có một chiếc máy ảnh ở nhà để lần sau mình cho cậu mượn." Nguyễn Hà nhớ đến chiếc máy ảnh nằm trọng kẹt tủ nói, cô cũng không dùng tới bằng không cho Nguyễn Hà mượn.
"Thật chứ, cảm ơn nha em dâu." Nguyễn Nguyễn ôm Nguyễn Hà tình cảm.
"Hai chị em nhà mấy người đi chỗ khác thể hiện tình cảm đi nhé." An Hoa xua đuổi.
Hai cô nhìn nhau rồi cùng cười.
Cô làm thêm tại một quán cà phê cách trường 2 km, nhiệm vụ chủ yếu order và phục vụ nước.
"Hoan nghênh quý khách." Nguyễn Nguyễn cuối chào vị khách vừa đến.
Chàng trai trẻ gật đầu, rồi đi về hướng cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống.
"Xin hỏi, anh dùng gì ạ?" Nguyễn Nguyễn ghi lại yêu cầu khách hàng, nhưng hình như gương mặt này quen lắm.
Sau khi ghi chép yêu cầu xong, cô đi đến quầy. Là Hồ Lân, một người bạn của Nguyễn Tuấn. Bây giờ anh ta trẻ thế à, nhìn không ra luôn, cô nhớ ở kiếp trước cũng gặp nhau được vài lần thôi, hầu như là đi cùng Nguyễn Tuấn trong những buổi gặp mặt của họ.
Trong lúc hồi tưởng cô xoay đầu nhìn ra cửa thì gặp ngay Nguyễn Tuấn, dáng người cao cao, mặc một chiếc quần jeans kết hợp áo sơ mi đen trong rất năng động.
"Nguyễn Tuấn." Não chưa kịp nghĩ, miệng đã đi trước.
Tiếng gọi của cô khá lớn, những người gần đó đều đồng loạt nhìn cô, thật là mất mặt mà.
"Làm thêm ở đây à?" Nguyễn Tuấn hỏi cô, sau khi nghe được tiếng gọi anh đã đi đến nơi cô đứng trước.
"Dạ phải ạ, anh uống gì để em làm ạ?" Cô còn hơi ngại hỏi.
"Một ly cà phê nhé! Anh đi với bạn" Anh chỉ tay về hướng Hồ Lân đang ngồi.
"Dạ, được ạ." Đúng như cô nghĩ mà.
"Cậu quen cô phục vụ đó à." Hồ Lân hỏi ngay khi anh ngồi xuống.
"Bạn của Nguyễn Hà." Anh trả lời ngắn gọn.
"Có số không cho mình, cô ấy rất xinh." Lúc bước vào cửa anh ta đã chú ý đến cô, một cô bé nhìn rất trẻ, rất xinh, hợp gu anh ta.
Nguyễn Tuấn lắc đầu: "Không có, tốt nhất cậu dẹp cái suy nghĩ trong đầu đi. Nguyễn Hà mà biết cậu sẽ chết với Nhạc Phú đấy."
"Được thôi." Anh ta không sợ Nguyễn Hà nhưng Nhạc Phú tốt nhất vẫn không nên đụng vào, một tiểu nhân thật sự.
Nguyễn Tuấn đưa mắt nhìn về hướng cô, nhìn thấy cô cười rất tươi đang phục vụ hai cậu sinh viên mới vào. Không biết họ nói gì mà trong vui như thế.
"Khi nào cậu đi làm?" Hồ Lân phía kia hỏi.
"Tuần sau, cậu giúp mình xem gần công ty mình có chung cư nào tốt, cho mình một căn." Hồ Lân là một tay săn bất động sản chính hiệu, nhà đứng tên anh ta chảy dài khắp đất nước, nếu Hồ Lân đã nhìn trúng một tòa nhà nào thì nó sẽ lên giá một cách không tưởng.
"Ok, không thành vấn đề." Hồ Lân sảng khoái đồng ý.
Hai người trò chuyện khoảng hai mươi phút, sau đó cả hai cùng ra về.
"Hai anh về ạ." Cô cười thật tươi nhìn Nguyễn Tuấn hỏi.
"Ừ, em nào tan làm? Hôm nay không có tiết à?" Anh hỏi.
"Khoảng ba mươi phút nữa ạ! 12 giờ em sẽ bắt đầu học, còn kịp." Cô cười hì hì vì sự quan tâm của anh.
"Em gái hay là anh đưa em về." Hồ Lân cợt nhã đùa.
"Thôi ạ." Cô xua tay liên tục, tên đào hoa này lúc nào cũng vậy.
"Em cho anh số.." Hồ Lân tiếp tục nhưng.
"Về thôi, chào em." Nguyễn Tuấn ngắt lời, kéo Hồ Lân theo hướng cửa quán.
* * *
"Chào mọi người em về ạ! Mai gặp." Cô chào mọi người trong quán, trong đầu đang tính toán xem phải làm bao nhiêu lâu để đủ mua một máy ảnh.
"Em đang rầu gì à?" Nguyễn Tuấn chăm chú nhìn cô bé từ khi ra quán đã bắt đầu suy nghĩ miên man.
"A.. Nguyễn à không anh Nguyễn Tuấn, sao anh còn ở đây?" Cô kinh ngạc, nhìn người đáng lẽ phải đi cách đây nửa tiếng chứ.
"Anh đi mua mấy quyển sách, bây giờ chuẩn bị về." Anh nói mắt nhìn về mấy quyển sách trên tay.
Anh đã tính về nhưng khi tạm biệt Hồ Lân anh nghĩ đến cô. Đại học A cách chỗ này khá xa, bây giờ lại là buổi trưa trời nắng gắt, anh cũng không bận việc gì nên nghĩ muốn trở cô về, đưa cô về sớm sẽ có nhiều thời gian cho cô nghỉ ngơi hơn.
"Cảm ơn anh ạ." Cô vui mừng đồng ý.
Xe lăn bánh theo hướng đại học A.
"Nguyễn.. anh Nguyễn Tuấn, tí anh cho em xuống tiệm cơm sát trường, được không ạ?" Cô vẫn chưa quen gọi tên anh kèm theo từ "anh".
"Em chưa ăn à?" Bẻ tay lái rẻ hướng, anh xoay đầu hỏi.
"Dạ." Cô nói nhỏ, kiếp trước mỗi lần cô ăn uống không đúng giờ anh đều dạy bảo.
"Em vẫn nên ăn uống đầy đủ, đừng nghĩ còn trẻ mà ỷ lại." Anh nhăn mày nhắc nhở.
"Em biết rồi ạ, cảm ơn anh." Ang vẫn như xưa luôn quan tâm cô.
Nguyễn Tuấn của cô chỉ hơi lạnh lùng thôi, những người thân thiết anh đều dùng chính tấm lòng thành để quan tâm.
"Giáo viên có việc, tiết chiều nghỉ nhé." Vừa đọc xong tin nhắn, cô muốn giết chết giáo viên chiều nay, sao lại không báo sớm chứ. Nguyễn Tuấn vừa đi mất, biết vậy nãy mời anh ăn cơm rồi, oài..
Vừa bỏ điện thoại vào túi xách, điện thoại lại có ngay một cuộc gọi khác.
Nhìn từ "mẹ" hiển thị cô phân vân.
"Dạ, con nghe." Giọng cô bất giác không tình cảm, khác hẳn với giọng nói nhẹ nhàng khi nói chuyện với Nguyễn Tuấn khi nảy: "Con biết rồi." Cô tắt điện thoại thở dài, không muốn gặp lại bà ấy.
Nhìn cảnh vật xung quanh, nhịp sống hối hả người người như chạy đưa mưu sinh cô bỗng nhớ đến ba mình, người cũng vì mưu sinh mà từ bỏ giấc mơ.
Kiếp này cô vẫn muốn hoàn thành ước mơ của ông nhưng sẽ không như kiếp trước, đi liền mạch năm năm. Kiếp trước cô là một nhiếp ảnh gia có tiếng nên kiếm được khá nhiều, sau vài năm cô đã đủ tiền đi vòng quanh thế giới. Nhờ bạn bè cô quen khi chụp ảnh tại chính các quốc gia mình ghé, nên cô cũng có thêm tí ít để tích lũy tiền đến quốc gia kế tiếp. Bây giờ cô dự tính sẽ tận dụng những thời gian rãnh đi tiếp những quốc gia còn lại, một năm đi một ít thì khoảng mười hay hai mươi năm sau cũng sẽ hoàn thành.
Dù có trễ nhưng cô tin ba cô sẽ hiểu cho mình, con người sống vẫn nên trân trọng những gì bên mình, quan tâm họ để sau này không bao giờ hối hận.
Tại phòng ký túc xá.
"Chút ba đứa mình đi mua sắm đi." Nguyễn Hà đề nghị, buổi chiều may mắn được nghỉ cũng nên thưởng cho bản thân chứ.
"Thôi, mình viết tiểu thuyết còn hơn." Nghe lời hai đứa bạn, bây giờ truyện của An Hoa cũng được một ít đọc giả quan tâm đến, nên cô muốn tập trung nhanh chóng cho ra tiếp phần mới.
"Mình thì chiều nay phải đi gặp mẹ rồi, không đi cùng cậu được." Nguyễn Hà đang xem giá máy ảnh nói.
"À.. cậu đang xem gì vậy, máy ảnh à?" Nguyễn Hà đến gần cô nhìn.
"Mình đang dành dụm mua, nhưng đắt quá." Cô cảm thán về giá cả của công nghệ điện tử.
"Mình biết một người có thể mua rẻ hơn giá thị trường đấy." An Hoa nói.
"Thôi, nào mình đủ tiền cái đã, rồi mình nhờ cậu." Nguyễn Nguyễn lên tiếng.
"Ok thôi." An Hoa tiếp tục cắm đầu viết.
"Mình có một chiếc máy ảnh ở nhà để lần sau mình cho cậu mượn." Nguyễn Hà nhớ đến chiếc máy ảnh nằm trọng kẹt tủ nói, cô cũng không dùng tới bằng không cho Nguyễn Hà mượn.
"Thật chứ, cảm ơn nha em dâu." Nguyễn Nguyễn ôm Nguyễn Hà tình cảm.
"Hai chị em nhà mấy người đi chỗ khác thể hiện tình cảm đi nhé." An Hoa xua đuổi.
Hai cô nhìn nhau rồi cùng cười.
Hết chương 10
Giam
Last edited by a moderator: