Chúng ta sống khi có cho mình những ước mơ, hoài bão, có mục tiêu để tiến về phía trước. Chúng ta sống khi yêu thương và được người khác yêu thương, tin tưởng. Chúng ta sống khi nhận ra được giá trị của bản thân giữa xã hội rộng lớn. Chúng ta sống để phấn đấu hoàn thiện mỗi ngày, chứ không chỉ đơn thuần tuân theo quy luật "sinh, lão, bệnh tử". Chúng ta sống vì lý tưởng, vì đam mê, vì bản thân mình, không phải sống cho người khác.
Còn không, chúng ta chỉ là đang tồn tại, không mục đích, không khát khao, như một cái xác không hồn, không hơn không kém.
Tôi nghĩ vậy, còn bạn thì sao?