Đam Mỹ Song Cảnh Phá Án - Nghĩa Dennis

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi NghiaDennis102, 14 Tháng chín 2023.

  1. NghiaDennis102

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Ngón Tay Cái - Vụ Án Phân Thây Đa Kao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về tới nhà anh thả mình xuống ghế sô pha mắt nhắm lim dim chờ cho cơn đau đầu đi qua.

    "Đồ ăn em mua cho anh." Tùng Lân đặt trước mặt Tùng Quân một bát sủi cảo mì to nghi ngút khói.

    Mùi thức ăn thơm lừng xông lên tận mũi khiến Tùng Quân tỉnh táo hẳn, bụng anh bắt đầu biểu tình dữ dội. Một gắp, hai gắp, hết gắp này tới gắp khác chưa đầy 3 phút anh đã vét sạch tận đáy tô sủi cảo mì.

    "Em mua cái này ở tiệm nào mà ngon vậy?"

    Tùng Lân chỉ cười cười không trả lời mà tập trung lắp ráp mô hình người máy trên bàn. Tùng Quân giơ chân đạp nhẹ lên mặt Tùng Lân.

    "Đang làm gì đấy?"

    "Dơ.." Tùng Lân đánh mạnh vào chân Tùng Quân: "Anh tránh xa mô hình của em ra."

    "Hàng của Ban Dai à? Tiền đâu em mua mấy thứ đắt tiền này?" Tùng Quân nhỏm người nhìn mô hình người máy màu trắng tay cầm kiếm dài bị Tùng Lân kéo ra xa.

    "Tiền lì xì năm mới với tiền làm thêm." Tùng Lân ấp úng.

    "Làm gì? Giới thiệu anh làm chung được không? Lúc rày hơi kẹt chút." Tùng Quân ợ ra một tiếng rõ to.

    "Tởm thật." Tùng Lân khịt khịt mũi.

    "Nhìn gì?" Tùng Quân nhướng mày khi thấy Tùng Lân đang nhìn anh kiểu đánh giá từ đầu xuống chân.

    Phân vân một lúc Tùng Lân nhật xét: "Dáng đẹp, mặt đẹp nhưng da thì còn đen hơn da con chó mực nhà bà Tám mập, không làm được. Nếu là anh trai hàng xóm thì còn được." Tùng Lân tặc lưỡi mấy cái.

    "Da này mà đen, da này gọi là da bánh mật, da bánh mật hiểu chưa thằng nhãi."

    Tùng Quân ném cái gối về phía Tùng Lân nhưng cậu đã nghiêng người né tránh.

    "Mà khoan anh hàng xóm nào?" Tùng Quân thắc mắc.

    "Anh hàng xóm vừa dọn vào nhà 1707 đối diện, lúc chiều em phụ anh ấy chuyển đồ, xong việc anh ấy mời em ăn hoành thánh mì. Em định lấy tiền mua một phần cho anh nhưng anh trai hàng xóm nhanh tay trả tiền luôn."

    Nhanh vậy đã có người chuyển vào rồi sao? Tùng Quân nghĩ trong bụng.

    Cốp.. Tùng Quân ký lên đầu cậu em trai: "Bữa nay ăn chực qua tới nhà hàng xóm." Anh cầm tô đũa dơ đi thẳng vào trong nhà bếp. "Em không ăn chực là trả công phụ khiêng đồ." Tiếng Tùng Lân vang sau lưng anh.

    Ngày tiếp theo, Tùng quân đang ngồi chú tâm đọc nghiên cứu khoa học phát họa gương mặt dựa vào xương trên cơ thể, Huy Đạt từ ngoài hớt hãi chạy vào.

    "Sếp Quân đã tìm được ngón tay cái." Huy Đạt thở một cái lấy hơi: "Bên pháp y báo là có cơ hội tách được ADN vì vẫn còn xót lại một chút tủy bên trong."

    * * *

    Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa khi thấy Trần Bảo Châu từ ngoài bước vào, không một ai nói lời nào không gian lặng thinh như tờ, Mạnh Cường có thể nghe được hơi thở của Tùng Quân đang đứng ngay bên cạnh.

    "Đây là kết quả pháp y." Sếp Châu nói trong khi một tay nhét vào túi quần, tay còn lại cầm tập hồ sơ: "Đã xác định được mẫu AND của nạn nhân."

    Tất cả mọi người đều vỡ òa sung sướng, Tùng Quân đấm mạnh vào lòng bàn tay phải, miệng kêu lên một tiếng "Yes" đầy thỏa mãn.

    "Công lớn nhất lần này thuộc về Mạnh Cường." Sếp Châu cười rất tươi: "Chính cậu ta đã tìm thấy ngón tay cái."

    "Quao." Phương Linh thốt lên: "Sư huynh anh giỏi quá!"

    Đức Chinh và Huy Đạt phía sau lưng vỗ lên vai Mạnh Cường tỏ ý ngưỡng mộ. Khi nhìn qua phía Tùng Quân, thấy anh đang giơ cao ngón tay cái.

    "Thưa Sếp Châu." Mạnh cường nói: "Công lao này không phải của riêng mình tôi, còn có sự giúp đỡ của Kiến Văn, nhờ cậu ấy nhớ ra khu vực Đa Kao thường có chó hoang nên chúng tôi mới lần ra dấu vết ngón tay của nạn nhân."

    "Thế à!" Sếp Châu hướng mắt tìm thấy Kiến Văn đang đứng khuất ở phía xa: "Tôi sẽ biết phải làm gì với bảng đánh giá cuối năm của cả hai."

    "Cám ơn Sếp Châu." Mạnh Cường và Kiến Văn cùng hô lớn.

    "Sếp Châu đã xác định được danh tính của nạn nhân?" Tùng Quân trầm tư.

    "Đây." Sếp Châu đặt tập hồ sơ vào tay anh: "Cậu tự xem đi!"

    Chỉ mất vài chục giây, Tùng Quân đã tìm ra thông tin anh cần trên tờ giấy chi chít chữ và số.

    "Nạn nhân là Đỗ Chiến Thắng." Tùng Quân đọc lớn cho mọi người cùng nghe.

    "Đỗ Chiến Thắng.." Mạnh Cường hơi ngừng lại: "Chính là chồng của Hồ Diễm Liên."

    "Có phải là.." Phương Linh cắn môi dưới: "Là người phụ nữ ngất xỉu ở" phòng lạnh "hôm trước?"

    "Chính là cô ta." Tùng Quân xác nhận.

    "Vậy đi." Sếp Châu bước ra đứng giữa: "Việc thông báo cho người nhà nạn nhân giao lại cho sếp Quân." Sếp Châu nói tiếp: "Mấy ngày qua mọi người cũng đã vất vả rồi, cơm trưa nay tôi bao."

    Tất cả đồng loạt vỗ tay, cám ơn sự hào phóng của Trần Bảo Châu.

    "Nhưng vụ án vẫn chưa kết thúc cần phải tìm ra hung thủ." Sếp Châu nói: "Mọi người phải cố gắng hơn nữa."
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng chín 2023
  2. NghiaDennis102

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Người Phụ Nữ Mất Chồng - Vụ Án Phân Thây Đa Kao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Rõ thưa sếp." Tất cả cùng đồng thanh.

    Tùng Quân bấm chuông cửa nhà số 302, một người phụ nữ mở cửa.

    "Xin cho hỏi đây là phải là nhà của Hồ Diễm Liên không?" Tùng Quân hỏi theo phép lịch sự.

    Người phụ nữ bước ra ngoài, e dè quan sát Tùng Quân xong, thì quay sang dò xét người bên cạnh anh:

    "Là hai sếp sao?" Dường như Hồ Diễm Liên đã nhận ra Tùng Quân và Mạnh Cường, "Hai sếp đến đây có việc gì không? Hay là đã tìm thấy.." Hồ Diễm Liên đưa tay bụm miệng không dám nói thêm.

    "Chúng ta có thể vào trong nhà rồi nói chuyện không?" Tùng Quân đề nghị.

    "Mời hai sếp vào."

    Theo quan sát của Mạnh Cường, Hồ Diễm Liên là một người thích sự sạch sẽ, căn nhà được quét dọn kỹ, đồ vật trong nhà được sắp sếp gọn gàng ngăn nấp. Bộ quần áo cô ta đang mặc cũng rất chỉnh chu, mặt được trang điểm khá nhạt nhưng Mạnh Cường vẫn nhận ra. Trên bàn trang trí nhỏ đặt sát tường, cậu phát hiện hình của Hồ Diễm Liên và hình của một người đàn ông, cậu đoán đó chính là Đỗ Chiến Thắng.

    "Mời hai sếp uống nước." Hồ Diễm Liên đặt hai ly nước lọc trước mặt Tùng Quân và Mạnh Cường, tiếp đến thì ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện.

    "Cô Hồ Diễm Liên." Tùng Quân bắt đầu thông báo: "Cảnh sát chúng tôi đã xác định được danh tính của xác chết đó chính là chồng của cô, anh Đỗ Chiến Thắng."

    Hồ Diễm Liên vùi mặt vào lòng bàn tay khóc nức nở sau khi nghe Tùng Quân báo hung tin. Mất nửa ngày Hồ Diễm Liên mới ngẩng mặt lên ngừng khóc. Cô ta nhận lấy khăn giấy từ tay Mạnh Cường. Phải đợi thêm một lúc sau thì Hồ Diễm Liên mới ngừng hẳn nức nở.

    "Cô Diễm Liên." Tùng Quân đánh động: "Xin cô cho chúng tôi biết anh Đỗ Chiến Thắng là người như thế nào khi còn sống?"

    "Anh Chiến Thắng là một người tốt." Hồ Diễm Liên nói: "Tôi và chồng kết hôn đã được gần hai năm. Chúng tôi sống rất hạnh phúc. Anh Chiến Thắng là một bác sĩ thẩm mỹ, làm việc tại phòng khám tư nhân Perfect Face, là một bác sĩ giỏi và hòa nhã với đồng nghiệp. Hằng ngày anh ấy đều ra khỏi nhà trước 8 giờ sáng và về nhà trước 5 giờ chiều. Chồng tôi có sở thích câu cá nên cuối tuần nào cũng hẹn bạn ra biển để câu cá tầm." Hồ Diễm Liên chặm khăn giấy lên mũi.

    "Cô phát hiện chồng mình mất tích từ khi nào?" Tùng Quân tiếp tục hỏi.

    "Chuyện đó thì." Hồ Diễm Liên suy nghĩ ít lâu: "Vào ngày 8 tháng này, cũng như ngày bình thường anh ấy rời khỏi nhà vào lúc 8 giờ nhưng tới khuya hôm ấy, vẫn chưa thấy anh ấy quay về. Tôi gọi thử vào máy di động thì không có ai bắt máy, cho tới ngày hôm nay.."

    "Cho hỏi khoảng thời gian từ 6 giờ tối ngày 15 đến 6 giờ sáng ngày 16 tháng này cô đã làm gì? Ở Đâu?" Tùng Quân hỏi tiếp.

    "Để tôi nhớ." Hồ Diễm Liên ngập ngừng: "Hình như hôm đó tôi ở nhà suốt, đúng vậy không có đi đâu."

    Hồ Diễm Liên chợt khựng lợi như hiểu ra điều gì: "Sếp nghi ngờ tôi giết chồng mình sao?"

    "Chỉ là câu hỏi theo quy định mà thôi." Tùng Quân tiếp lời: "Có ai có thể làm chứng cho việc ngày hôm đó cô chỉ ở trong nhà không?"

    "Không có ai cả." Hồ Diễm Liên lắc đầu.

    "Chồng cô có kẻ thù nào không?"

    Hồ Diễm Liên lại lắc đầu.

    Biết không thể hỏi gì thêm, Tùng Quân và Mạnh Cường đứng dậy xin phép ra về.

    Cửa phòng 302 đóng chặt sau lưng, lúc này Mạnh Cường nói khẽ với Tùng Quân: "Anh thấy thế nào?"

    Tùng Quân liếc nhìn cánh cửa: "Về sở rồi nói!"

    Mạnh cường hiểu ý liền im miệng. Một cái đầu ló ra từ nhà số 308 phía đối diện, thấy Tùng Quân và Mạnh Cường tiến lại gần, cái đầu liền thu vào trong đóng cửa nhà lại. Nhưng Tùng Quân đã nhanh hơn một giây, nhét chân mình chắn cửa khiến người đó không đóng lại được nên đành mở cửa bước ra. Là một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi đang mặc trên người bộ đồ bộ có họa tiết chấm bi.

    "Bà có quen với cô Hồ Diễm Liên ở nhà 302 không?"

    "Các anh là ai?" Bà ta thận trọng hỏi.

    Mọi người trong tổ điều tra đều mặc thường phục khi tra án.

    "Cảnh sát đây!" Tùng Quân và Mạnh Cường giơ thẻ ngành cho bà ta xem.

    "Chào hai anh cảnh sát." Bà ta phân trần: "Tôi là công dân tốt."

    "Bà có vẻ thân với người phụ nữ sống trong nhà 302." Tùng Quân đổi cách tiếp cận.

    "Không thân!" Bà ta phản đối ngay: "Người gì đâu khó gần, sống cạnh nhau mấy năm mà có nói với nhau câu nào. Có anh chồng là người tốt thôi, thường hai chào hỏi tôi khi gặp mặt."

    Tùng Quân và Mạnh Cường nhìn nhau.

    "Nghe nói hai vợ chồng họ rất yêu thương nhau?" Mạnh Cường hỏi nhưng ý khẳng định.

    "Không biết là sếp nghe ai nói, chứ tôi thấy nhà đó rất hay cãi cọ với nhau." Bà ta nhíu mày suy nghĩ: "Như cách đây mấy tuần, không phải là tôi nhiều chuyện, do hôm đó tôi đi đổ rác ngang qua, nghe họ gây nhau rất lớn tiếng, còn ném vỡ đồ đạt."
     
    Nguyễn Ngọc NguyênLieuDuong thích bài này.
  3. NghiaDennis102

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Động Cơ Gây Án - Vụ Án Phân Thây Đa Kao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bà có nghe nội dung họ cãi nhau là gì không?" Mạnh Cường hỏi.

    "Tôi nói rồi tôi không có nhiều chuyện, việc của người ta, người ngoài không nên chỏ mũi vào." Bà ta vỗ nhẹ trước ngực: "Nhưng hôm đó tôi có nghe được là do anh chồng có vợ bé nên cô vợ tức giận lắm."

    Tùng Quân quay đầu đúng lúc Mạnh Cường cũng nhìn anh, ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau.

    "Thôi, tôi phải đi nấu cơm đây." Nhân lúc Tùng Quân rút chân, bà ta vội đóng cửa lại.

    Trên đường về sở, Mạnh Cường từ khi lên xe tới giờ vẫn miên man suy nghĩ không nói bất kỳ lời nào.

    "Anh thấy lời khai của bà hàng xóm có đáng tin không?" Mạnh Cường bất ngờ lên tiếng khiến người bên cạnh có chút giật mình.

    "Tôi thì nghĩ bà ấy không có lý do gì để nói dối chúng ta." Mạnh Cường không để cho Tùng Quân trả lời: "Hồ Diễm Liên đang giấu chúng ta gì đó, anh có nghĩ vậy không?"

    Tùng Quân vừa định mở miệng đã bị Mạnh Cường cắt ngang.

    "Chồng mất tích đã mười mấy ngày mà vẫn còn tâm trạng để trang điểm sao?" Không biết là Mạnh Cường đang hỏi người bên cạnh hay là tự hỏi mình.

    "Sếp Quân, anh có chú ý tới kệ đồ lưu niệm khi chúng ta mới bước vào nhà không?" Mạnh Cường gãi gãi chóp mũi: "Có rất nhiều ảnh nhưng không có bức nào hai vợ chồng chụp chung cả. Quái lạ!"

    Tùng Quân định nói là anh cũng thấy nhưng Mạnh Cường đã nói tiếp.

    "Còn một việc nữa, Hồ Diễm Liên không đeo nhẫn cưới. Suốt thời gian nói chuyện cô ta luôn dùng tay trái che ngón tay đeo nhẫn. Có thể Hồ Diễm Liên chính là kẻ đã sát hại Đỗ Chiến Thắng." Mạnh Cường nhìn người bên cạnh: "Sao nãy giờ sếp không nói gì?"

    "À.." Tùng Quân cười cười bất lực, "Vậy động cơ giết người là gì?"

    "Cái này thì." Mạnh Cường gãi gãi đầu mũi, "Do Đỗ Chiến Thắng ngoại tình."

    "Lý do này vẫn chưa được chứng thực."

    "Sao vẫn thấy có gì đó không đúng, mà nghĩ mãi không ra." Mạnh Cường xoa bóp thái dương.

    "Không ra thì đừng cố." Tùng Quân nói, "Cũng trưa rồi hay là tôi với cậu đi ăn gì đó."

    "Được." Mạnh Cường đồng ý: "Sếp muốn ăn gì? Món nước hay món khô?"

    "Tôi biết gần đây có quán bún thịt nướng ngon lắm, đặt biệt quán này có món chả giò làm từ ốc. Cậu thấy sao?"

    "Bún thịt nướng thẳng tiến thưa sếp." Mạnh Cường đưa tay lên đầu như đang chào.

    Buổi chiều trong phòng họp tại trụ sở công an quận Nhất.

    "Nạn nhân của chúng ta chính là Đỗ Chiến Thắng," Sếp Châu bấm điều khiển trên màn hình xuất hiện ảnh nạn nhân khi còn sống: "Năm nay 33 tuổi, là một bác sĩ thẩm mỹ, có vợ là Hồ Diễm Liên, 34 tuổi, là một kế toán." Ảnh Hồ Diễm Liên xuất hiện cạnh ảnh chồng mình.

    "Chúng ta sẽ bắt đầu điều tra xoay quanh các mối quan hệ của nạn nhân." Sếp Châu khoanh một vòng tròn đỏ quanh mặt Đỗ Chiến Thắng, "Tình nghi lớn nhất hiện tại đó chính là vợ nạn nhân Hồ Diễm Liên." Sếp Châu đánh chéo lên ảnh cô ta.

    "Đức Chinh, Huy Đạt hai cậu nhận nhiệm vụ theo dõi Hồ Diễm Liên 24/24 có gì bất thường thì báo về ngay.

    " Rõ thưa sếp. "Đức Chinh và Huy Đạt đồng thanh.

    " Tùng Quân. "Sếp Châu lướt qua Mạnh Cường:" Cùng Tiến Đức hai người sẽ đến nơi làm việc của Đỗ Chiến Thắng để điều tra. Chú ý tìm cho ra ai là người tình của nạn nhân. "

    " Rõ thưa sếp. "Tiến Đức hô lớn.

    Tùng Quân chợt thấy trong lòng có chút không đúng, tại sao sếp Châu không phân Mạnh Cường vào nhóm của mình. Không lẽ sếp Châu có ý gì khác? Rõ ràng sếp ấy là người giao cho anh nhiệm vụ hướng dẫn Mạnh Cường.

    " Cậu có ý kiến khác sao sếp Quân? "Sếp Châu đanh giọng, gõ tay xuống bàn trước mặt anh.

    " Dạ không, rõ thưa sếp. "Tùng Quân hô lên.

    " Mạnh Cường, Phương Linh hai người phụ trách điều tra tại nơi làm việc của Hồ Diễm Liên, các mối quan hệ xung quanh. "Sếp Châu nói:" Vì chúng ta chỉ là đang nghi ngờ cô ấy nên hai người hành động phải thật thận trọng, tránh run cây nhát khỉ. "

    " Rõ thưa sếp. "Mạnh Cường và Phương Linh một nhịp.

    " Tốt, tất cả xuất phát. "Giọng sếp Châu sang sảng:" Sếp Quân ở lại gặp tôi một chút. "Sếp Châu nhìn về phía Tùng Quân.

    " Cậu có biết vì sao lần hành động này tôi không phân Mạnh Cường vào nhóm của cậu không? "Sếp Châu từ tốn.

    Không ngờ Sếp Châu còn hơn con sâu trong bụng, mình nghĩ gì sếp ấy đều biết hết, Tùng Quân toát hết mồ hôi lạnh.

    " Không thưa sếp. "Tùng Quân trả lời.

    " Thời gian vừa qua biểu hiện của Mạnh Cường trong đội cũng khá tốt. "Sếp Châu tay chống hông:" Nên lần này tôi muốn cho cậu ta cơ hội để làm việc một mình, để thử thách năng lực bản thân. "

    Sếp Châu đặt tay lên vai Tùng Quân:" Cậu phải tin tưởng cậu ta chứ."

    Tùng Quân không biết phải nói gì nữa, anh hiểu ý sếp Châu như sao vẫn thấy có gì đó bứt rứt không nên có trong lòng.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênLieuDuong thích bài này.
  4. NghiaDennis102

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Bóng Ma - Vụ Án Phân Thây Đa Kao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên trong khuôn viên phòng khám Perfect Face nơi Đỗ Chiến Thắng làm việc khi còn sống. Tùng Quân đang trò chuyện với một nữ y tá.

    "Không ngờ bác sĩ Thắng lại chết thảm như vậy!" Nữ y tá cảm thán: "Bác sĩ là một người tốt, rất hay giúp đỡ mọi người, lần trước có chị đồng nghiệp hoàn cảnh bị tai nạn, anh ấy còn bỏ tiền ra hổ trợ." Nữ y tá thương tâm: "Người tốt lại không được sống lâu!"

    "Cô có vô tình biết hay nghe nói anh Đỗ Chiến Thắng có kẻ thù nào không?" Tùng Quân gợi chuyện: "Hay là người nào có xích mích với anh ấy?"

    "Cái này thì tôi không rõ lắm." Nữ y ta nói: "Tôi mới vào đây làm chưa tới một năm, xin lỗi không giúp gì được cho anh."

    "Không sao." Tùng Quân đáp: "Cô có quen với Hồ Diễm Liên không?"

    "Chị Liên vợ bác sĩ Thắng?" Nữ y tá ngập ngừng: "Chị ấy có đến đây vài lần, cũng có thể nói là quen biết."

    "Cô cảm nhận gì về Hồ Diễm Liên."

    "Chị ấy là một người khá kín tiếng," Nữ y tá nghĩ ngợi: "Nhưng chị ấy rất quan tâm đến chồng mình, có hôm bác sĩ Thắng bị cảm, buổi trưa trời mưa vậy mà chị ấy vẫn mang cháo đến cho anh ấy."

    "Theo tôi biết thì mối quan hệ giữa vợ chồng họ thời gian này không được tốt." Tùng Quân quan sát thái độ của nữ y tá: "Hình như lý do xuất phát từ phía Đỗ Chiến Thắng, Hồ Diễm Liên phát hiện chồng mình có tình nhân bên ngoài."

    "Thật vậy sao?" Nữ y tá tỏ ra bất ngờ: "Không thể tin được, bác sĩ thắng vốn là một người rất đường hoàng, chính chắn."

    "Vậy chắc cô cũng không biết người phụ nữ thứ ba kia là ai?"

    "Không biết thưa sếp." Nữ y tá lắc đầu.

    Tùng Quân dựa lưng vào cột đá, đọc lại lời khai của những nhân viên phòng khám mà anh lấy được. Tiến Đức chạy lại đứng cạnh Tùng Quân.

    "Bên cậu sao rồi?" Tùng Quân ngước mắt lên: "Có tra được không tin gì không?"

    "Em có hỏi bảo vệ, nhân viên hành chính ở đây." Tiến Đức trình bày: "Nhưng không lấy được thông tin gì quan trọng."

    "Thế còn thông tin về người tình của Đỗ Chiến Thắng." Tùng Quân đóng quyển sổ trên tay.

    "Cái này mới là kỳ quái nhất, chưa từng có ai nhìn thấy người phụ nữ này, người nào cũng quả quyết Đỗ Chiến Thắng là một người chồng gương mẫu, chung thủy." Tiến Đức đâm chiêu: "Hay cô ta là một hồn ma?"

    "Này." Tùng quân đánh vai Tiến Đức: "Đừng có nói nhảm."

    "Có thể thật sự Đỗ Chiến Thắng không có ngoại tình." Tùng Quân phân tích: "Vậy nghi ngờ Hồ Diễm Liên giết chồng vì bị phụ tình sẽ không thành lập."

    "Em cũng thấy vậy. Bà hàng xóm chắc đã nghe lầm." Tiến Đức hốt hoảng: "Sếp Quân anh chạy đi đâu vậy?"

    Tùng Quân chạy biến mất dạng theo lối hành lang bệnh viện.

    "Bà có gì muốn nói với tụi cháu phải không?" Tùng Quân đứng chặn trước một phụ nữ lớn tuổi đang mặc trên người bộ quần áo tạp vụ.

    Một người phụ nữ nét mặt khắc khổ, da sạm nắng vì lao động ngoài trờ mà không được bảo hộ đ1ugn cách, môi khô nứt nẻ, ngón tay dài đầu móng đen vì dính bụi bẩn khi làm việc, trên người nồng nặc mùi thuốc sát khuẩn của bệnh viện. Lúc không nói chuyện vẫn thấy rõ hai vết hõm sâu hai bên má. Đặt bên cạnh bà ta là một xe đẩy lớn chất đầy chăn màng, áo quần dơ cần được đem đi giặt sạch.

    "Cậu là ai?" Bà ta nóng giận nói: "Sao lại chặn đường tôi."

    "Cảnh sát đây." Tùng Quân giơ thẻ ngành ra trước mặt bà ta.

    "Tưởng cảnh sát là ngon sao?" Bà ta quát: "Bây giờ tôi bận phải làm việc kiếm tiền không có rãnh để nói chuyện với cậu." Bà ta tiếp tục đẩy xe dụng cụ về phía trước.

    "Vậy cháu sẽ đợi khi bà xong việc." Tùng Quân nói lớn.

    "5 giờ sáng mai tôi mới tan ca."

    "Cháu sẽ chờ bà."

    Bà ta bỉu môi đẩy xe đi một nước.

    Sáng sớm ngày hôm sau, vừa nhìn thấy bà tạp vụ ra khỏi cổng chính Tùng Quân vội chạy đến tiếp cận.

    "Cậu trai trẻ cậu chờ tôi tới giờ này thật à!" Bà tạp vụ có phần kinh ngạc.

    "Bây giờ bà có thời gian nói chuyện với cháu rồi chứ?" Tùng Quân mặt hơi ngáy ngủ nói: "Bà biết chuyện gì liên quan đến bác sĩ Đỗ Chiến Thắng."

    "À thì.." Bà ta nhìn gương mặt thiếu ngủ của Tùng Quân: "Có lẽ tôi biết ai là người giết bác sĩ Thắng."

    Tùng Quân thầm nghĩ công sức thức trắng cả đêm, cuối cùng đã được đền đáp.

    "Chuyện là cách đây hơn một năm." Bà ta nhớ lại: "Khi tôi đang quét dọn bên ngoài phòng làm việc của bác sĩ Thắng, thình lình có một người đàn ông rất hung dữ từ ngoài xông vào. Vừa thấy mặt, ông ta đã to tiếng mắng bác sĩ Thắng là đồ cặn bả, đồ sát nhân."

    Bà ta dừng lại nhìn thái độ Tùng Quân rồi tiếp tục: "Nghe nói lý do là vì con gái ông ta sau khi được bác sĩ Thắng nâng ngực, về nhà được một tháng bỗng lên cơn đau tim mà chết. Ông ta đỗ lỗi cho bác sĩ Thắng là người đã gây ra cái chết cho cô con gái. Bác sĩ Thắng có giải thích cái chết của cô ta là do bệnh tim bộc phát chứ không phải do di chứng sau khi phẫu thuật nâng ngực gây ra. Nhưng ông ta nào có nghe."
     
    Nguyễn Ngọc NguyênLieuDuong thích bài này.
  5. NghiaDennis102

    Bài viết:
    0
    Chương 14: Nghi Can Ông Mổ Heo - Vụ Án Phân Thây Đa Kao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sao đó thì thế nào?" Tùng Quân hỏi.

    "Thì còn thế nào nữa, ông ta lao vào đòi đánh, đòi giết bác sĩ Thắng. Hên là lúc đó có một số người đến can ra. Nhưng trước khi ra về tôi còn nghe rất rõ là ông ta có nói một câu."

    Tùng Quân tập trung chờ nghe, đuôi chân mày anh hơi giợt.

    "Ông ta nói," Bà tạp vụ tiếp tục: "Tao thề sẽ phân thây mày thành trăm mảnh nghìn mảnh để trả thù cho cho con gái tao. Ông ta nói nhỏ lắm nhưng do tôi đứng gần nên nghe thấy."

    "Bà có biết ông ta tên gì không?"

    "Nghe đâu hình như tên là Công, tên đầy đủ là Phan Văn Công, đúng rồi."

    "Cám ơn bà." Tùng Quân chân thành: "Bà đi hướng nào cháu chở bà về."

    "Không phiền cậu." Bà ta xua tay: "Tôi tới trạm phía trước bắt xe buýt được rồi."

    Tùng Quân gật đầu chào rồi quay lại xe, trở về sở báo cáo.

    "Sếp Quân đã có địa chỉ của Phan Văn Công." Tiến Đức chạy tới thông báo.

    "Xuất phát thôi." Tùng Quân gấp gáp đi về phía nhà xe, theo sau là Tiến đức.

    "Phan Văn Công năm nay 60 tuổi hành nghề đồ tể chuyên mổ lợn, bò. Ông ta có một sạp hàng ngoài chợ Lớn. Con gái ông ta là Phan Vũ Tố Như đã qua đời được hơn một năm." Tiến Đức báo cáo chi tiết trên đường đi.

    "Rất có thể ông ta chính là kẻ đã phân thây Đỗ Chiến Thắng." Tùng Quân đấm tay vào vô lăng.

    Anh cảm thấy mình đã đến rất gần sự thật của vụ án. Chỉ cách một con phố nữa mà thôi.

    "Sếp Quân là sạp thịt này." Tiến Đức hô lớn khi tìm thấy hàng thịt heo của Phan Văn Công.

    Một người phụ nữ trung niên đang đứng trong quầy, tay cầm một con dao bầu lớn chặt cái đầu heo ra làm đôi.

    "Cho hỏi đây có phải là hàng thịt heo của ông Phan Văn Công?" Tùng Quân lên tiếng.

    "Phải." Người phụ nữ trả lời cộc lốc, tay vẫn không dừng chặt thịt.

    "Chúng tôi có thể tìm ông Phan Văn Công ở đâu?" Tùng Quân tiếp tục hỏi.

    "Đi xuống âm phủ mà tìm." Người phụ nữ cắm dao lên thớt gỗ trả lời một cách thô lỗ: "Ba ngài trước ông ta bị xe cán chết rồi, muốn tìm thì xuống đó mà tìm." Người phụ nữ tiến tục công việc không quan tâm tới gì tới Tùng Quân và Tiến Đức.

    Hai tay ôm đầu, mặt cúi nhìn xuống bàn, Tùng Quân thật sự cảm thấy bất lực, mọi đầu mối đều dẫn tới đường cụt.

    "Chúng ta có nên làm gì không? Sếp ấy đã ngồi như vậy đã hơn một giờ đồng hồ rồi." Kiến Văn nói nhỏ với Tiến Đức.

    "Từ khi phát hiện Phan Văn Công có nhân chứng thời gian vào ngày xảy ra án mạng, thì sếp Quân đã thành ra như vậy." Tiến Đức thở dài.

    Thình lình sếp Châu bước tới trước bàn làm việc của Tùng Quân.

    "Cao Tùng Quân, anh ngồi thẳng dậy cho tôi." Tiếng sếp Châu hét lớn khiến mọi người xung quanh đều kinh hồn bạc vía.

    "Chuyện gì vậy sếp Châu." Tùng Quân trả lời bằng chất giọng lè nhè.

    "Cậu là đội trưởng là người dẫn đắt anh em." Sếp Châu biết đây là lúc phải cho Tùng Quân một chút tâng bốc: "Vậy mà gặp một chút khó khăn thôi đã nán chí ra thế này rồi sao?"

    Tùng Quân đã thôi ôm đầu.

    "Hôm nay tôi cho phép cậu nghĩ nửa ngày về nhà suy nghĩ, ngày mai quay trở lại làm việc với tinh thần tốt nhất cho tôi. Cậu nghe rõ chưa."

    "Rõ thưa xếp."

    Ngay lúc này Mạnh Cường và Phương Linh cùng nhau tiến vào.

    "Báo cáo sếp Châu chúng tôi điều tra ra tình tiết mới của vụ án." Phương Linh báo cáo.

    Mạnh Cường nhìn tổ quạ trên đầu Tùng Quân một cái rồi bắt đầu trình bày.

    "Chúng tôi điều tra được Đỗ Diễm Liên là một người nghiện cờ bạc. Cô ta thường đi xe xuống Long An rồi từ đó qua cửa khẩu để vào các casino ở Campuchia. Theo nguồn tin chúng tôi nhận được Hồ Diễm Liên đang nợ một số tiền thua bạc rất lớn, dân đòi nợ thuê đã nhiều lần chặn đường đòi chặt chân tay cô ta nếu không trả tiền cho bọn chúng."

    Mọi người đều đang rất chăm chú nghe mạnh Cường nói.

    "Quan trọng hơn hết chúng tôi còn điều tra ra cách đây một tháng Hồ Diễm Liên có mua phần bảo hiểm trị giá 3 tỷ đồng cho chồng cô ta là Đỗ Chiến Thắng, và người thụ hưởng chính là.."

    "Là bản thân cô ta." Sếp Châu đoán ra khúc sau.

    Mạnh Cường gật đầu đồng ý.

    "Vậy là đã tìm ra động cơ giết người của Hồ Diễm Liên." Sếp Châu nói: "Làm tốt lắm Mạnh Cường, Phương Linh."

    "Sếp Châu." Tùng Quân nói, "Pháp y đã từng nhận định bãi đất trống không phải là hiện trường gây án chính. Nếu tôi đoán không lầm thì rất có thể chính ngôi nhà Hồ Diễm Liên đang ở chính là hiện trường phân xác."

    "Tôi hiểu ý cậu." Sếp Châu hơi nhíu mày: "Được rồi tôi sẽ giải quyết lệnh xét nhà."

    "Sếp Châu." Gương mặt Tùng Quân đã giản ra và tỉnh táo hẳn.

    "Còn thế nào nữa?" Sếp Châu hơi cáu: "Còn không mau đi mời cô ta về hợp tác điều tra. Đứng đó chờ tôi thỉnh cậu đi hay gì?"
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. NghiaDennis102

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Người Đàn Bà Mê Cờ Bạc - Vụ Án Phân Thây Đa Kao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tùng Quân vỗ vai Mạnh Cường ra hiệu đi cùng, rồi chạy nhanh về hướng cầu thang. Như hiểu ý Mạnh Cường chạy đuổi ngay theo sau.

    "Tùng Quân." Sếp Châu mệt mỏi, "Chải lại cái đầu."

    Tùng Quân, Mạnh Cường tập hợp cùng Đức Chinh và Huy Đạt bên dưới tòa nhà.

    "Có gì bất thường không?" Tùng Quân hỏi.

    "Không có gì bất thường. Hằng ngày cô ta chỉ đến nơi làm rồi về nhà không có đi nơi nào khác cả." Huy Đạt báo cáo.

    "Cô ta đang ở trên nhà?"

    "Vừa mới từ công ty về." Đức Chinh trả lời.

    "Hai cậu cùng theo chúng tôi lên đó." Tùng Quân ra lệnh.

    Hồ Diễm Liên mở cửa, Tùng Quân bước vào trong theo sau anh là Mạnh Cường, Huy Đạt và Đức Chinh.

    "Cô Hồ Diễm Liên đây là lệnh tạm giữa và lệnh khám xét nhà, đề nghị cô về sở để họp tác điều tra vụ án sát hại ông Đỗ Chiến Thắng." Giọng Tùng Quân dõng dạt.

    "Sếp Quân đội khám nghiệm hiện trường đã tới." Đức Chinh nói vào tai Tùng Quân.

    "Mời họ vào." Tùng Quân nói, "Các cậu chia nhau ra đi xem xét các nơi."

    Hồ Diễm Liên ngồi chết lặng trên ghế sô pha trong khi cảnh sát bắt đầu lục soát mọi ngốc ngách trong nhà, thu thập từng sợi lông cộng tóc.

    Sau đó Hồ Diễm Liên cùng theo xe cảnh sát để về sở lấy lời khai.

    Trong phòng lấy lời khai, Hồ Diễm Thu ngồi bên một chiếc bàn nhỏ hình chữ nhật, phía trước mặt cô là hai cảnh sát điều tra Cao Tùng Quân và Đồng Mạnh Cường.

    "Có phải chính cô là người đã giết chồng mình ông Đỗ Chiến Thắng." Giọng Tùng Quân chợt trở nên lạnh tanh thêm vài phần đáng sợ.

    "Tôi không có giết anh ấy." Hồ Diễm Liên phản đối, "Tôi giết chồng mình để làm gì?"

    "Cô rất hay qua biên giới đánh bài." Tùng quân ném một sắp ảnh ra giữa bàn, "Đây là hình chụp khi cô tới lui các sòng bạc."

    Hồ Diễm Liên run run thò tay lấy một tấm ảnh lên xem.

    "Người trong ảnh có phải cô không?" Tùng Quân tiếp tục truy vấn.

    Lần này Hồ Diễm Liên không trả lời mà chỉ gật đầu.

    "Vì thua bạc nên cô đã nợ rất nhiều tiền của bọn cho vay nặng lãi. Chúng còn dọa là sẽ chặt tay chân nếu cô không trả tiền cho chúng. Tôi nói có đúng không?"

    Hồ Diễm Liên lại gật đầu, mắt ửng đỏ, người hơi run rẩy.

    "Cô cần tiền trả nợ." Tùng Quân nhỏ giọng, "Nên cô đã sắp đặt mọi chuyện để giết chồng mình nhằm trục lợi 3 tỷ tiền bảo hiểm." Giọng Tùng Quân trở nên vô cùng đanh thép.

    Tiếp theo đó là một tiếng đập mạnh lên mặt bàn, khi Tùng Quân nhấc tay lên bên dưới chính là bảng hộp đồng bảo hiểm trị giá 3 tỷ có chữ ký của Hồ Diễm Liên.

    "Tôi nhận." Hồ Diễm Liên ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Tùng Quân, ánh mắt cô ta lúc này đã khác hẳn so với ban đầu, không còn vẻ gì là sợ sệt nữa, "Tôi đang nợ tiền rất nhiều."

    Hồ Diễm Liên bưng ly giấy đựng nước trước mặt lên uống, môi khẽ giật.

    Ánh mắt Tùng Quân hơi có chút trĩu xuống, Mạnh Cường tạm dừng bút ghi chép tập trung quan sát cô ta.

    "Anh Thắng biết chuyện tôi nghiện cờ bạc nên đã khuyên nhủ rất nhiều lần. Nhưng hết lần này đến lần khác tôi đều không thể khống chế được bản thân, làm cho anh ấy thất vọng." Hồ Diễm Liên đặt ly nước trở lại bàn.

    "Lúc đầu tôi chỉ định chơi nhỏ, nhưng càng đánh lại càng thua, càng thua thì tôi lại càng muốn gỡ, muốn gỡ thì phải đặt nhiều tiền hơn, cứ thế mà tôi lún sau vào nợ nần không cách nào thoát." Hồ Diễm Liên dừng lại nhắm mắt, thở hơi ra. "Những lần trước anh Thắng đã giúp tôi trả nợ cờ bạc nhưng lần này số tiền quá lớn nên tôi không dám nói với anh ấy, nói đúng hơn là tôi không có mặt mũi nào làm phiền anh ấy. Cho đến một ngày bọn giang hồ đã lên đến tận nhà, xui rủi hôm ấy chồng tôi cũng có đó."

    Tùng Quân tựa lưng vào thành ghế trong khi Mạnh Cường vẫn đang tập trung ghi chép lời khai.

    "Anh Thắng đã rất thất vọng về tôi. Đôi mắt phẫn nộ của anh ấy khiến tôi đau xót như muốn chết đi. Tôi đoán anh ấy đã rất mệt mỏi và muốn rời xa con nghiện cờ bạc trước mặt càng xa càng tốt."

    "Nên cô đã lên kế hoạch giết chồng mình?" Tùng Quân xen vào.

    "Không, không phải như vậy." Hồ Diễm Liên trở nên kích động, "Làm sao tôi có thể giết hại một người chồng mà đến cuối cùng vẫn ở lại, vẫn đưa tay ra cứu vớt một linh hồn tội lỗi như tôi." Cô ta uất nghẹn.

    Tùng Quân và Mạnh Cường đồng loạt đưa mắt về phía người đối diện.

    "Qua mấy ngày sau." Hồ Diễm Liên tiếp tục, "Vào một buổi sáng chồng tôi nói rằng sẽ giúp trả nợ và nhấn mạnh đây là lần cuối cùng anh ấy giúp tôi. Nên từ ngày đó tôi luôn kiềm chế bản thân không để cho mình làm điều gì có lỗi với anh ấy thêm một lần nào nữa."
     
    Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...