Trời xanh và gió trong lành Thèm một chút nắng cuối ngày bình an Lòng nhẹ nhàng thênh thang khắp chốn Lạc vào lòng người say đắm bước chân ai Thơ của An / Góc Khuất Tâm hồn
Bao lo toan nhẹ nhàng đặt xuống, Chill những bản nhạc ta yêu thích hay nghe Anh này! Hay mai ta cùng đi trốn nhé! Trốn đến nơi mà chỉ có cỏ cây với núi đồi. Nơi mà em cảm thấy được yên vui Và cả tình yêu cho khúc nhạc thêm sôi nổi Anh này! Nắng tắt trên ngọn đồi đầy gió Biết bao giờ ta đi trốn cùng nhau Dẫu rồi.. Đến bao lâu.. Anh bảo: "Thôi đừng ngốc nghếch nữa" Em cười bẻn lẻn và nép vào lòng anh. Trốn / Thơ của An
Đôi ba dòng viết vội gửi mây trời Trái tim dẫu một mình vẫn vui. Yêu thiên nhiên yêu cuộc đời. Yêu ngay cả lúc mặt trời vừa ló rạng. Yêu ánh hoàng hôn sau ngày dài chớm tắt, Yêu cả lúc lang thang góc phố dẫu một mình. Trái tim si tình dẫu bấy nhiêu chưa đủ. Thôi! Thì một mình cho thỏa nổi thèm yêu. Mai đây ta bước ra cuộc đời đón nắng chiều. Thẩn thơ đôi ba câu không đầu không cuối. Hồn cứ lang thang vẩn vơ nghỉ ngợi chi Tôi hỡi? Cứ thế yêu thôi.. Dẫu ta vẫn một mình ❤ Thơ của An / Góc khuất Tâm hồn
Biết bao lần lỗi hẹn anh không đến Em vẫn đứng chờ dẫu ngoài trời vẫn cứ mưa Ừ! Thì chuyện rằng: "Yêu thế tim dại khờ" Ngồi hát vu vơ gửi vào mây vào gió. Thơ của An / Góc khuất Tâm Hồn
Kí ức ấy vẫn nằm trong tim, Cứ day dứt mỗi khi nghe bản nhạc cũ Ngày anh bảo "thôi chia tay. Đừng tìm nhau thêm nữa, Vì họ đem cho anh nhiều niềm vui hơn em" Em lặng lẽ bước đi trong chiều mưa cùng tiếng nấc nghẹn Và dặn lòng thôi thì quyền lựa chọn thuộc về anh. Còn riêng em thì.. Chọn này chọn kia thôi mình chọn yên ổn! Vỗ về trái tim thương tổn biết khi nào lành? Tim giờ chẳng còn đau hay thổn thức đâu anh! Vì chính anh đã khiến trái tim em trở về bản chất Bất cần và lạnh lẽo không còn chút cảm xúc Yêu thương hóa vô vị trong bóng tối vô hình Thơ của An / góc khuất tâm hồn
❤️Biết bao thăng trầm Tôi bước qua Cay đắng xót xa ai hiểu thấu Thôi thì thân ta từ nay ngã Một nét xuân xanh ngã nắng chiều Tuổi 35 rồi 45 hay còn nữa Một mình lặng lẽ dẫu cô liêu Trong mắt ai dẫu là hư thực Ta thực không hư nhé nắng chiều! Con đường mệt nhoài dừng chân ta nghỉ mát Ngồi dưới góc cây nhìn lũ trẻ vui đùa Hồn nhiên vô tư không lo nghỉ Một quãng đường dài ta bước qua.. Thơ của An
Biển mênh mông quá đổi Gom góp bao nhớ thương Để vẽ lên trái tim gửi anh nơi xa ấy Thế mà người giẫm đạp Tan nát cả buổi chiều Thì thôi không còn nghĩ Tha thứ cho nhau thôi Vì thương nên thả gió Chẳng còn vương ưu sầu Trái tim em chật chội Vì giữ người quá lâu Nhưng anh ơi yêu đấy Không lý giải được đâu Em chỉ biết tha thứ Tha thứ cho chính mình Vì trái tim lỗi nhịp Đã lỡ rồi còn đâu.. Mai thúy An / blog Góc khuất tâm hồn