Đam Mỹ Sau Khi Giả Làm Tân Nương Ta Bị Phu Quân Giam Lỏng - Sakura Nganle

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Sakura Nganle, 7 Tháng bảy 2022.

  1. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 10: Hắn đây là bị làm sao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi dùng xong bữa sáng, Hình Thiên liền dẫn La Tứ Thiếu đi dạo làm quen trong phủ.

    Hắn cũng không tính giam giữ người ở trong phòng, huống chi La Tứ Thiếu đã bị phong bế võ công rồi. Hắn tin tưởng với khả năng của hộ vệ trong phủ, một con ruồi cũng khó bay ra ngoài chứ đừng nói đến thiếu niên hiện tại đã mất đi võ công này.

    Hiện tại, toàn bộ người của Hình phủ đều biết trang chủ của bọn họ cưới về một nam nhân, cái này là do Hình Thiên cố ý để quản gia thông báo cho hạ nhân trong phủ, tránh sau này bọn họ không biết lại luống cuống, như vậy cũng thuận tiện giám sát người hơn.

    Tính cách của Hình đại trang chủ trước giờ chính là như vậy. Chỉ cần là thứ khiến hắn để ý, hắn sẽ không tiếc mà nâng niu trong lòng bàn tay, ngược lại một khi đã chán rồi, cho dù có kề đao lên cổ hắn cũng mặt không đổi sắc mà vứt bỏ.

    Tình cảnh bây giờ của La Tứ Thiếu chính là đang nằm ở vế trước. Hiện tại Hình trang chủ đang rất có hứng thú với y.

    Hình Thiên cũng không quan tâm người khác bàn tán ra sao. Hắn trước giờ đều không để ý đến cái nhìn của người khác, chỉ cần là hắn thích, cho dù có mang danh đoạn tụ thì thế nào.

    Thực tế cũng chỉ có người ngoài mới dám lén lút bàn chuyện của hắn thôi, còn hạ nhân trong phủ, dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của quản gia cùng với sự kính sợ từ tận đáy lòng đối với trang chủ, có cho bọn họ thêm mười lá gan cũng không dám bà tám nha.

    Hình Thiên quan sát thiếu niên áo lam đi bên cạnh, dung mạo tinh xảo như mỹ ngọc, tóc dài đen nhánh tùy ý buộc sau đầu, vài lọn tóc thỉnh thoảng theo làn gió nhẹ nhàng lay động, phía trước tóc mái buông xuống vầng trán đầy đặn, lúc có lúc không che bớt một phần đôi con ngươi nhạt màu trong suốt.

    Bởi vì đang mặc y phục dài rộng phiêu dật nên trông y bớt đi vẻ nhanh nhẹn phóng khoáng của tuổi trẻ, ngược lại càng lộ ra khí chất lãnh đạm thoát tục tựa tiên nhân.

    Không biết khi khuôn mặt xinh đẹp hờ hững này tức giận, sẽ trông như thế nào đây?

    Càng nghĩ hắn càng không nhịn được ham muốn trêu chọc đối phương, nhìn y vì mình mà lộ ra những cảm xúc hỉ nộ ái ố khác, trong lòng không hiểu sao có một cỗ hưng phấn lạ lùng.

    La Tứ Thiếu ăn xong lười không muốn động đậy, nhưng nghĩ đến việc phải tìm cách rời khỏi đây, y đành miễn cưỡng kéo thân thể, cố gắng đi theo hắn dạo khắp nơi.

    Biết sao được, vì để có thể thuận lợi thoát ra, y nhất định phải hiểu địa hình kết cấu của nơi này.

    Thế nhưng còn chưa dạo hết một vòng, đầu óc La Tứ Thiếu đã xoay như chong chóng. Mẹ nó, đây rốt cuộc là nhà hay mê cung hả? Chỉ là một nơi ở thôi cần phải xây lớn như vậy để làm gì?

    "Phu nhân không sao chứ? Hay là nghỉ chân một lát rồi đi tiếp?" Hình Thiên đi bên cạnh phát hiện "phu nhân" nhà mình đang nhíu mày, tưởng y không thích cái loại hoạt động này liền đề nghị.

    La Tứ Thiếu không nói gì, Hình Thiên khẽ cười, xem như là người này ngầm đồng ý, vì vậy hắn dẫn y đi tới một đình nghỉ mát ở gần đó.

    Phủ đệ của hắn vốn rộng lớn xa hoa, kì hoa dị thảo nhiều đếm không xuể, dọc theo đường đi đều có thể dễ dàng thấy được. Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ trầm trồ một phen, tuy nhiên La Tứ Thiếu lại không mảy may để ý đến, khuôn mặt vô biểu cảm vẫn thờ ơ lạnh nhạt như cũ, giống như một tiên nhân không lây dính bụi trần.

    Ai.. có chút không nhịn được muốn trêu chọc, phải làm sao đây?

    Hình Thiên hết co lại duỗi ngón tay giấu sau lưng, cố kiềm chế ham muốn động chạm đến mỹ nhân thoát tục bên cạnh.

    Hai người ngồi xuống bàn đá cẩm thạch bên trong lương đình, trước mặt là một hồ sen đang chớm nở, hương thơm thoang thoảng theo gió bay đến tràn vào mọi ngóc ngách của khứu giác, tươi mát khiến người ta cảm thấy vô cùng thư thái.

    "Phu nhân thử trà này xem, đây là phượng hoàng đan tung nổi tiếng đấy."

    La Tứ Thiếu nhìn chén trà trong tay hắn, mặt không cảm xúc nhận lấy nốc một hơi cạn sạch.

    Đúng lúc y đang khát nước, nhưng mà có hơi ít.

    "Thêm một chén nữa." La Tứ Thiếu giơ chén không về phía hắn, bình thản nói.

    Hình Thiên nhìn thiếu niên đem trà thượng hạng coi thành nước lã giải khát, khóe môi co rút. Tuy nhiên nghĩ đến xuất thân bình thường của "phu nhân" nhà hắn, liền tỏ vẻ có thể thông cảm được.

    Nói đến việc này, hắn đã dựa theo lời của đám người tiêu cục Phúc Uy, cho người đến núi Ngưu ở Phượng Hà thành điều tra, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả. Hắn thật sự rất tò mò, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể dưỡng được một cực phẩm thiếu niên như vậy nha?

    "Uống từ từ thôi kẻo nóng." Hình Thiên khẽ nhíu mày nói.

    Phu nhân của hắn bình thường thì như tiên trên trời, thế nhưng đến lúc ăn uống sẽ rơi xuống đất trở thành một kẻ phàm phu tục tử, đối lập này.. khụ.. hắn vậy mà lại thấy có chút đáng yêu. Hắn đây là bị làm sao?

    La Tứ Thiếu một bên ăn điểm tâm một bên uống trà, cảm thấy khá là mỹ mãn. Công bằng mà nói, nếu như không có cái tên đáng ghét này, bảo y lưu lại đây một thời gian cũng không vấn đề gì. Nhưng tiền đề là y phải tìm thấy tam ca nhà mình đã, dù sao đó cũng là việc cấp bách sư phụ giao phó, y mặc dù yêu thích mỹ thực nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ nha.

    Trải qua quan sát tỉ mỉ, Hình Thiên xem như đã hiểu, phu nhân của hắn cái gì cũng không để mắt tới, duy nhất có hai thứ ngoại lệ, một là võ công, còn lại chính là ăn uống.

    Này thì dễ rồi.
     
  2. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 11: Muốn trông thấy nụ cười của mỹ nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hình Thiên hắn không có gì chứ hai thứ này tuyệt đối là dư giả.

    La Tứ Thiếu yêu thích mỹ thực, hắn cho người mời các đầu bếp giỏi về nấu nướng phục vụ. Y muốn khôi phục võ công, hắn liền giải huyệt đạo cho y, mặc dù sau đó đã tăng cường càng nhiều ám vệ giám sát và hộ vệ tuần tra trong phủ.

    Bản thân hắn cũng ngày ngày cặp kè bên cạnh, hệt như một miếng keo da chó dính lên người La Tứ Thiếu. Không phải vì cái gì khác, chỉ vì muốn trông thấy càng nhiều biểu cảm trên gương mặt quanh năm lãnh đạm mờ mịt của người đẹp.

    Mà mục tiêu đầu tiên trong lạc thú trêu chọc mỹ nhân của Hình trang chủ chính là khiến cho phu nhân của mình nở nụ cười.

    Đúng vậy, là mỉm cười.

    Từ lúc gặp La Tứ Thiếu đến giờ, hắn chưa từng trông thấy y cười, cho dù chỉ là một cái nhếch môi cũng thế. Vì vậy, Hình trang chủ cảm thấy đây là một thử thách khá thú vị và có tính khiêu chiến. Hắn muốn xem thử, thiếu niên mặt than này có thể duy trì biểu tình hờ hững như vậy đến khi nào.

    * * *

    Dạo gần đây, người của Kim Bảng sơn trang bắt đầu phát hiện trang chủ của bọn họ rất có tiềm chất trở thành Chu U Vương thứ hai.

    Biểu hiện rõ nhất là hắn vô cùng sủng ái vị phu nhân mới cưới. Hầu như làm tất cả những gì có thể chỉ để đổi lấy một nụ cười của người đẹp.

    Cổ nhân có Chu U Vương vì một nụ cười của mỹ nhân mà không thèm để ý đến giang sơn xã tắc, cuối cùng nước mất nhà tan, thân bại danh liệt.

    Hình trang chủ mặc dù không mù quáng sa đọa đến mức như thế, nhưng vẫn hết sức chiều chuộng, làm mọi cách lấy lòng thiếu niên xinh đẹp kia.

    Thế nhưng mãi vẫn không thể trông thấy y cười, có chăng cũng chỉ là khẽ nhíu mày không buồn không giận.

    Mỹ thực dù hấp dẫn đến đâu cũng không làm cho thiếu niên thay đổi sắc mặt, ngoại trừ ăn nhiều một chút. Võ công dù được khôi phục nhưng không có tự do thì cũng chỉ như chim hoàng yến bị nhốt trong lồng son. Càng không thể khiến mỹ nhân vui vẻ.

    Hình Thiên không nản chí, hắn tiếp tục mời các gánh hát, nghệ nhân tạp kỹ đến phủ biểu diễn, đa số là tiết mục hài hước. Tuy vậy cũng chỉ nhận được kết quả như trên.

    Thiếu niên này vĩnh viễn bình thản lạnh nhạt như thế, khiến ngay cả Hình trang chủ cũng cho rằng y trời sinh chính là mặt liệt, không biết cười.

    Cuối cùng hắn đành phải bỏ qua mục tiêu này, chuyển sang thứ khác dễ thành công hơn. Đó là làm cho y xấu hổ.

    Nếu hỏi Hình trang chủ cái gì có thể khiến người ta dễ dàng xấu hổ nhất, đáp án của hắn chính là.. giở trò lưu manh.

    Bởi vậy, sau khi đã nếm trải đủ loại săn sóc về mặt vật chất và tinh thần, La Tứ Thiếu bắt đầu được hắn săn sóc về thân thể.

    "Ngươi làm gì?" La Tứ Thiếu mở mắt nhìn vị trang chủ nào đó đang thò tay vào trong vạt áo của y, cất giọng khó hiểu.

    "Ta định xoa bóp giúp phu nhân, ngươi hôm nay luyện kiếm lâu như vậy, chắc là rất mệt đi?" Vẻ mặt Hình Thiên đúng lý hợp tình nói.

    Sau khi nắm rõ thời gian luyện kiếm của phu nhân nhà mình, hắn liền nhanh chóng triển khai tấn công tiếp xúc thân mật với La Tứ Thiếu. Lúc luyện chiêu thức với y thì nhân cơ hội nắm tay, ôm eo, sờ soạng, lúc đi ngủ thì giả vờ xoa bóp, ăn đậu hũ non mềm của người ta.

    La Tứ Thiếu thấy hắn bày ra vẻ mặt vô tội, nội tâm âm thầm khinh bỉ ngàn lần. Tên này cho rằng y rất ngốc sao? Mặc dù y không để ý việc ngủ chung giường với nam nhân, nhưng cũng không có nghĩa là y thích người khác chạm vào mình.

    "Không cần, ngươi mau bỏ tay ra." La Tứ Thiếu nghiến răng nói với Hình Thiên đang híp mắt xoa nắn eo nhỏ.

    Xúc cảm trơn mịn này sờ lên thật thích, Hình Thiên không nhịn được nghĩ. Hắn hoàn toàn bỏ lời nói của La Tứ Thiếu qua một bên, dáng vẻ ta thích ta cứ lấy, dần dần hướng lên phía trên lồng ngực trắng nõn.

    La Tứ Thiếu khẽ run một chút, lập tức nâng chân đạp hắn lăn xuống giường.

    "Ngươi tốt nhất yên phận cho ta."

    Hình Thiên đen mặt, từ trên đất chậm rãi đứng dậy, sau đó đi đến bên mép giường nhìn xuống La Tứ Thiếu, ngữ điệu có chút âm u:

    "Người dám đạp ta còn chưa có ai sống đến hôm sau đâu. Phu nhân, ngươi thật sự rất giỏi."

    La Tứ Thiếu cũng từ từ ngồi dậy, bàn tay giấu dưới lớp chăn đệm dày lặng lẽ nhúc nhích, chuẩn bị sẵn sàng cho bất kì tình huống nào xảy ra.

    "Đừng nói lời vô nghĩa, muốn ra tay thì lên đi."

    Hình Thiên thấy y cảnh giác nhìn hắn, khuôn mặt trắng như tuyết bình tĩnh mà mỹ lệ, dưới ánh nến càng thêm lung linh hấp dẫn tầm mắt người, bao nhiêu tức giận trong lòng đột nhiên tan biến không còn chút tăm hơi.

    Hắn đúng là không thể xuống tay với thiếu niên này được.

    Nhưng nếu cho y một bài học nhớ đời thì không thành vấn đề. Nghĩ vậy, hắn liền nhếch môi cười nói:

    "Được thôi, đây là do phu nhân nói đấy."

    Dứt lời liền kéo tấm chăn đang phủ trên người y xuống, sau đó nhanh như chớp nhảy lên giường.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng ba 2023
  3. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 12: Dạy dỗ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    La Tứ Thiếu cho rằng hắn muốn ra tay với mình, thân thể lập tức chuyển động, xoay người né tránh ưng trảo đang vươn tới, ngón tay kẹp một chiếc trâm ngọc cũng đồng thời phóng về phía hắn.

    Hình Thiên phản xạ nhanh nhẹn tránh được, mặt mày lập tức đen thui.

    "Phu nhân, ngươi đây là muốn mưu sát phu quân sao?"

    La Tứ Thiếu nghe vậy lúc này mới phát hiện hắn không dùng nội lực, nhưng y cũng không buông xuống cảnh giác. Ai biết được tên này có ý định biến thái gì hay không?

    "Là do ngươi ép ta." Y lạnh lùng đáp lời hắn.

    Hình Thiên: "Xem ra hôm nay nên dạy cho phu nhân biết một chút cái gì gọi là tam tòng tứ đức."

    Hắn nói xong liền nhanh như cắt tấn công lại đây, lần này tốc độ càng nhanh và quỷ mị hơn. La Tứ Thiếu phải sử dụng cả tay lẫn chân chiến đấu với hắn. Đáng tiếc y không phải đối thủ của Hình trang chủ đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ, vì thế cả quá trình đều vô cùng chật vật.

    Hai người đánh đến loạn xì ngầu, bởi vì sức nặng của hai đại nam nhân mà giường lại quá nhỏ bé, cho dù bọn họ không sử dụng nội lực, nó vẫn bị làm cho lung lay dữ dội, phát ra từng trận rầm rầm kẽo kẹt.

    Mấy ám vệ đang âm thầm canh giữ bên ngoài khẽ nhíu mày. Trang chủ và phu nhân làm cũng thật mạnh bạo nha. Bọn họ cách xa như vậy mà vẫn có thể nghe thấy động tĩnh. Này trâu bò cỡ nào a.

    Đám người không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tất cả đều ẩn chứa một tia xấu hổ.

    Làm ám vệ thật đúng là số khổ. Ranh giới sống chết mỏng manh như tờ giấy thì thôi đi, bản thân còn không được tự do, ngay cả tâm sinh lý cũng bị tra tấn. Rốt cuộc phải sống như thế nào đây hả?

    Đám người không ngừng ai oán trong lòng, bên kia Hình Thiên và La Tứ Thiếu vẫn đang giằng co quyết liệt, không khó nhận ra thiếu niên đã có xu hướng rơi xuống thế hạ phong.

    La Tứ Thiếu căm giận nhấc chân muốn đạp Hình Thiên, cái tên đáng ghét này nãy giờ vẫn tìm cách ngăn chặn không để y có cơ hội xuống giường, nơi này chật hẹp như vậy, y có thể chống chọi được đến bây giờ đã là rất tốt.

    Chân thon dài nhanh chóng bị nam nhân bắt lấy, Hình Thiên kéo mạnh một phát, La Tứ Thiếu liền rầm một tiếng nằm ngửa ra giường. Hình Thiên nhân lúc này áp sát cơ thể, hơi thở nam tính phả xuống mặt y.

    "Phu nhân, ngươi cũng thật là cứng đầu cứng cổ. Để xem vi phu trừng phạt ngươi như thế nào." Hắn nói rồi chầm chậm cúi đầu xuống, ánh mắt tà mị lóe lên, chạm nhẹ lên đôi môi hồng nhuận đang hé mở kia.

    Hừm, cảm giác mềm mại, khá tốt.

    Đôi mắt trong suốt của La Tứ Thiếu đột nhiên mở to, đồng tử nhạt màu hơi co rụt lại, cứ thế sững sờ nhìn Hình Thiên không chớp mắt.

    Tên này đang làm cái qué gì? Dám phi lễ y?

    Hình Thiên bị biểu cảm này của y chọc cho tâm động, cả người ngứa ngáy khó nhịn, dứt khoát ngậm lấy đôi môi như cánh hoa trằn trọc mút vào.

    La Tứ Thiếu lúc này đã hồi hồn, vội vàng đẩy hắn ra, tuy nhiên lại bị hắn bắt chéo hai tay kéo lên đỉnh đầu giữ chặt. Nụ hôn nhẹ nhàng ban đầu cũng biến thành thô bạo cắn mút, đầu lưỡi hắn khẽ tách ra hàm răng trắng, luồn lách vào bên trong khoang miệng y, hút lấy mật ngọt vô thức tiết ra.

    La Tứ Thiếu lần đầu gặp phải tình huống như thế này, thân thể lập tức đơ ra. Y vốn lãnh đạm đơn thuần, trước giờ chưa từng để ý đến thứ gọi là tình cảm, cũng không biết được khi hai người thân mật thì sẽ có hành động như thế nào. Ai bảo sơn trại của bọn họ toàn là cẩu độc thân đâu. Bởi vậy, đối với việc bị nam nhân cưỡng hôn, ngoại trừ hít thở có chút khó khăn ra, y đúng là không có cảm giác gì quá lớn.

    Hình Thiên sau một hồi bá đạo dây dưa, liền tách ra một khoảng cách để thiếu niên hít thở không khí. Nhìn cánh môi đỏ bừng diễm lệ vì bị hắn chà đạp, nội tâm bỗng dâng lên cỗ xúc động hưng phấn chưa từng có.

    Thật sự rất muốn cứ như vậy cắn nuốt y.

    Ban đầu hắn chỉ định trêu chọc thiếu niên một chút, thử hôn một cái xem y phản ứng ra sao, đồng thời cũng muốn xác nhận xem liệu mình có phải thật sự thích nam nhân hay không. Kết quả không cần nói cũng biết, hắn hoàn toàn không có một tí bài xích nào, thậm chí phía dưới còn bị kích thích cho đứng lên.

    Ai.. có vẻ như hắn đoạn tụ thật rồi.

    La Tứ Thiếu nhìn hắn vẫn giữ nguyên tư thế giam cầm y, giọng nói ẩn ẩn tức giận vang lên: "Mau cút xuống."

    Hình Thiên không để ý, tiếp tục ngả ngớn vuốt nhẹ môi y, dùng chất giọng trầm khàn đầy mê hoặc nói:

    "Ta đã nói sẽ dạy cho phu nhân biết tam tòng tứ đức, làm sao có thể rời đi được."

    Sau đó hắn bắt đầu dạy dỗ: "Phu nhân phải nhớ, bổn phận đầu tiên của một hiền thê chính là phải coi trượng phu như trời, bất kể trượng phu nói gì cũng đều phải nghe và làm theo."

    "Nào, hôn vi phu một cái xem."

    La Tứ Thiếu: "..."

    Hôn mẹ ngươi, ta méo học!
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...