Chương 10: Giấc mơ của Sara
Phòng tối mịt, và sự tĩnh lặng sâu lắng đến mức gần như đè nén. Sara nằm co ro trên giường, hơi thở đều đều nhưng cạn, tâm trí trôi dạt trong cõi mộng. Ánh trăng mềm mại lọc qua rèm cửa, tạo ra những hoa văn mờ ảo và kỳ quái trên tường.
Trong giấc mơ, Sara thấy mình đứng ở rìa một khu rừng rậm rạp. Những cây cổ thụ, cành lá uốn lượn như những bàn tay xương xẩu, chìa ra đón cô. Ánh sáng huyền ảo mềm mại soi rọi con đường trước mặt, mời gọi cô đi sâu vào rừng. Không khí đậm đặc mùi đất ẩm và hoa nở, và những tiếng thì thầm của khu rừng dường như gọi tên cô.
"Sara.. Sara.." những giọng nói thì thầm, âm thanh vừa dịu dàng vừa đáng sợ.
Bị thúc giục bởi một lực vô hình, Sara bước tới. Mặt đất dưới chân cô mềm mại, gần như nhão, và con đường dường như thay đổi theo mỗi bước chân của cô. Những cây cối dần khép kín xung quanh, tạo thành một đường hầm của lá và bóng tối. Khi cô bước đi, những ký ức bắt đầu hiện lên-hình ảnh của mẹ và bà ngoại, khuôn mặt họ đầy lo lắng và quyết tâm.
Bỗng nhiên, con đường mở ra một khu trống trải ngập trong ánh sáng bạc. Ở giữa khu trống, một người phụ nữ cao ráo, thanh lịch với mái tóc dài mượt mà và đôi mắt như chứa đựng sự khôn ngoan của cả một đời. Sara nhận ra ngay lập tức-đó là bà ngoại của cô, nhìn y hệt như trong những bức ảnh cũ mẹ cô giấu kín.
"Bà ngoại?" Giọng Sara nhỏ bé, đầy sự kính trọng và sợ hãi.
Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng và gật đầu. "Đúng vậy, Sara. Bà đã chờ con."
Sara bước tới, ngập ngừng. "Tại sao con ở đây?"
"Con ở đây vì đã đến lúc con hiểu," bà ngoại đáp. "Gia đình chúng ta luôn gắn kết với ngôi làng này, với cầu trượt, và với những giấc mơ đến từ đó. Có một sức mạnh ở đây, một lực lượng cổ xưa mà chúng ta đã chiến đấu qua nhiều thế hệ."
Khi bà ngoại nói, khu trống xung quanh họ biến đổi. Những cây cối mờ dần, thay thế bằng những cảnh tượng từ quá khứ. Sara thấy mẹ cô khi còn trẻ, đứng trước cầu trượt với vẻ mặt quyết tâm. Cô thấy bà ngoại thực hiện những nghi lễ, đọc những câu thần chú bảo vệ và sức mạnh. Những cảnh tượng sống động và đầy cảm xúc, tiết lộ những hy sinh và đấu tranh của những người phụ nữ trong gia đình cô.
"Nhưng tại sao lại là con?" Sara hỏi, giọng run rẩy. "Tại sao lại là bây giờ?"
"Vì con có sức mạnh và trái tim để tiếp tục cuộc chiến," bà ngoại nói nhẹ nhàng. "Nhưng con phải hiểu nguồn gốc của sức mạnh này. Cầu trượt giữ chìa khóa. Con và bạn bè, đặc biệt là Michael, cần khám phá những bí mật của nó."
Sara cảm thấy một luồng quyết tâm và sợ hãi. "Con cần phải làm gì?"
"Học hỏi, quan sát, và nhớ," bà ngoại chỉ dẫn. "Những câu trả lời nằm trong cầu trượt và những giấc mơ nó tạo ra. Con phải điều tra nó thật kỹ, và tin tưởng Michael sẽ giúp con. Cùng nhau, các con có thể khám phá ra sự thật và tìm cách phá vỡ vòng lặp."
Giấc mơ bắt đầu phai nhạt, ánh sáng bạc mờ dần và những tiếng thì thầm nhỏ lại. Sara vươn tay ra, muốn giữ lấy bà ngoại, hỏi thêm nhiều câu hỏi, nhưng hình ảnh dần biến mất, để lại cô một mình trong bóng tối.
Sara tỉnh giấc, tim đập mạnh trong lồng ngực. Phòng vẫn còn tối, nhưng giấc mơ vẫn còn đọng lại trong tâm trí, rõ ràng và sinh động. Cô biết mình phải làm gì. Cô cần học hỏi thêm về cầu trượt và chia sẻ điều này với Michael.
Quyết tâm, Sara ra khỏi giường và lấy quyển nhật ký của mình, bắt đầu ghi lại từng chi tiết của giấc mơ. Cuộc chiến chưa kết thúc, nhưng cô đã hiểu rõ hơn về vai trò của mình và con đường phía trước. Khi ánh sáng đầu tiên của bình minh len qua cửa sổ, Sara cảm thấy một cảm giác mục đích mới. Cô sẽ khám phá sự thật, dù phải trả giá bằng bất cứ điều gì.
Ánh sáng buổi sáng chiếu qua cửa sổ, tạo ra một luồng ánh sáng dịu nhẹ trong phòng Sara. Cô ngồi tại bàn, quyển nhật ký mở trước mặt, đầy những dòng ghi chú vội vã từ giấc mơ của mình. Những chi tiết vẫn còn sống động trong tâm trí, và cô cảm thấy một sự cấp bách cần phải hiểu thêm.
Sara biết mẹ cô giữ một hộp thư cũ và nhật ký gia đình trên gác mái. Quyết tâm tìm nó, cô bước nhẹ nhàng dọc theo hành lang và kéo thang gác mái xuống. Những bậc thang gỗ kêu cọt kẹt dưới trọng lượng của cô khi cô leo lên không gian mờ tối, phủ bụi. Sau vài phút tìm kiếm, cô tìm thấy chiếc hộp được giấu trong góc, phủ một lớp bụi dày.
Cô mang nó trở lại phòng và mở nó cẩn thận. Bên trong là những lá thư đã ngả màu, giòn rụm vì tuổi tác, và những cuốn nhật ký bọc da cũ. Sara cẩn thận nhặt một trong những cuốn nhật ký lên và mở trang đầu tiên. Nét chữ thanh nhã và mềm mại, ngay lập tức nhận ra là của bà ngoại cô.
Ngày 15 tháng 8 năm 1968. Hôm nay tôi đứng trước cầu trượt lần nữa. Những giấc mơ ngày càng mạnh mẽ, và tôi lo lắng về những gì chúng có thể mang lại. Cầu trượt không chỉ là một sân chơi-nó là một cánh cổng, một kết nối với thứ gì đó nguy hiểm hơn nhiều. Tôi phải bảo vệ gia đình và ngôi làng này.
Tim Sara đập nhanh khi cô đọc dòng chữ đó. Nó vang vọng những lời cảnh báo từ giấc mơ của cô. Cô dành vài giờ tiếp theo đọc lướt qua những cuốn nhật ký và thư từ, khám phá thêm về mối liên hệ của gia đình cô với cầu trượt và những nỗ lực bảo vệ ngôi làng khỏi ảnh hưởng của nó.
Khi cô đọc, cô phát hiện ra nhiều đề cập đến một hiện vật-một chiếc đồng hồ-mà bà ngoại cô tin rằng là then chốt để hiểu sức mạnh của cầu trượt. Chiếc đồng hồ đã được truyền lại qua nhiều thế hệ, và bà ngoại đã giao nó cho mẹ của Sara. Sara nhận ra rằng đây có thể là chiếc đồng hồ mà Michael vừa được tặng.
Quyết tâm nói với Michael, Sara nhanh chóng mặc đồ và đi đến nhà cậu. Cô tìm thấy cậu ở sân sau, ngồi trên hiên nhà với vẻ mặt trầm ngâm. Khi thấy cô đến gần, cậu đứng lên, nét mặt lo lắng hiện rõ.
"Sara, em ổn chứ?" Michael hỏi, nhận thấy sự mãnh liệt trong ánh mắt cô.
"Mình cần nói chuyện với cậu," Sara nói gấp gáp. "Về cầu trượt và gia đình chúng ta. Mình đã phát hiện ra điều quan trọng."
Michael gật đầu và dẫn cô vào trong. Họ ngồi ở bàn bếp, và Sara bắt đầu kể lại giấc mơ và những khám phá cô đã tìm thấy trên gác mái. Cô cho cậu xem những cuốn nhật ký và thư từ, chỉ ra những đoạn văn nhắc đến cầu trượt và chiếc đồng hồ.
Michael lắng nghe chăm chú, biểu cảm càng nghiêm trọng hơn với mỗi tiết lộ. Khi Sara kết thúc, cậu thở dài sâu và lấy ra chiếc đồng hồ cũ mà mẹ cậu đã tặng.
"Mình nghĩ đây là chiếc đồng hồ mà bà cậu đã nhắc đến," cậu nói. "Mẹ mình vừa tặng mình gần đây, nhưng mình không hề biết nó liên quan đến tất cả những điều này."
Mắt Sara mở to khi cô xem xét chiếc đồng hồ. "Chúng ta cần tìm hiểu thêm về nó. Có lẽ nó giữ chìa khóa để hiểu cầu trượt và những giấc mơ."
Michael đồng ý. "Chúng ta nên bắt đầu bằng cách xem xét đồ đạc của mẹ mình. Có thể bà ấy để lại thêm manh mối."
Cùng nhau, họ lục lọi khắp nhà Michael, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể cung cấp thêm thông tin. Trên gác mái, họ tìm thấy một chiếc rương cũ chứa đầy những bức ảnh, tài liệu và kỷ vật. Trong đó có một bức thư từ mẹ Michael, gửi cho cậu.
Michael, Nếu con đang đọc lá thư này, điều đó có nghĩa là con đang bắt đầu khám phá sự thật về gia đình chúng ta và cầu trượt. Chiếc đồng hồ là một hiện vật quyền năng, nhưng nó chỉ là một phần của câu đố. Hãy tin tưởng bạn bè và theo dõi các manh mối. Cùng nhau, các con có thể tìm ra cách chấm dứt chuyện này. Yêu con, Mẹ
Bức thư khiến Michael ngập tràn cảm xúc lẫn lộn-buồn bã và quyết tâm. Cậu nhìn Sara, sự quyết tâm của cậu được phản chiếu trong ánh mắt cô.
"Chúng ta sẽ cùng nhau làm việc này," Michael nói. "Hãy tìm hiểu."
Sara gật đầu, cảm thấy một cảm giác đoàn kết mạnh mẽ. Họ dành cả ngày còn lại để ghép nối những phát hiện của mình, lên kế hoạch để điều tra thêm. Họ quyết định gặp gỡ với những người bạn khác và chia sẻ những gì họ đã học được, hy vọng rằng cùng nhau họ có thể giải mã bí ẩn về cầu trượt và những giấc mơ.
Khi buổi tối buông xuống, Sara và Michael trở lại cầu trượt, tâm trí họ đầy những câu hỏi và khả năng. Làng chuẩn bị cho lễ hội hàng năm, không khí vui tươi dường như đối lập hoàn toàn với gánh nặng nặng nề họ đang mang. Nhưng giữa tiếng cười và những lễ hội, Sara cảm thấy một tia hy vọng. Họ đang tiến gần hơn đến sự thật, và với bạn bè bên cạnh, họ có thể có cơ hội để sửa chữa mọi thứ.
Trong giấc mơ, Sara thấy mình đứng ở rìa một khu rừng rậm rạp. Những cây cổ thụ, cành lá uốn lượn như những bàn tay xương xẩu, chìa ra đón cô. Ánh sáng huyền ảo mềm mại soi rọi con đường trước mặt, mời gọi cô đi sâu vào rừng. Không khí đậm đặc mùi đất ẩm và hoa nở, và những tiếng thì thầm của khu rừng dường như gọi tên cô.
"Sara.. Sara.." những giọng nói thì thầm, âm thanh vừa dịu dàng vừa đáng sợ.
Bị thúc giục bởi một lực vô hình, Sara bước tới. Mặt đất dưới chân cô mềm mại, gần như nhão, và con đường dường như thay đổi theo mỗi bước chân của cô. Những cây cối dần khép kín xung quanh, tạo thành một đường hầm của lá và bóng tối. Khi cô bước đi, những ký ức bắt đầu hiện lên-hình ảnh của mẹ và bà ngoại, khuôn mặt họ đầy lo lắng và quyết tâm.
Bỗng nhiên, con đường mở ra một khu trống trải ngập trong ánh sáng bạc. Ở giữa khu trống, một người phụ nữ cao ráo, thanh lịch với mái tóc dài mượt mà và đôi mắt như chứa đựng sự khôn ngoan của cả một đời. Sara nhận ra ngay lập tức-đó là bà ngoại của cô, nhìn y hệt như trong những bức ảnh cũ mẹ cô giấu kín.
"Bà ngoại?" Giọng Sara nhỏ bé, đầy sự kính trọng và sợ hãi.
Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng và gật đầu. "Đúng vậy, Sara. Bà đã chờ con."
Sara bước tới, ngập ngừng. "Tại sao con ở đây?"
"Con ở đây vì đã đến lúc con hiểu," bà ngoại đáp. "Gia đình chúng ta luôn gắn kết với ngôi làng này, với cầu trượt, và với những giấc mơ đến từ đó. Có một sức mạnh ở đây, một lực lượng cổ xưa mà chúng ta đã chiến đấu qua nhiều thế hệ."
Khi bà ngoại nói, khu trống xung quanh họ biến đổi. Những cây cối mờ dần, thay thế bằng những cảnh tượng từ quá khứ. Sara thấy mẹ cô khi còn trẻ, đứng trước cầu trượt với vẻ mặt quyết tâm. Cô thấy bà ngoại thực hiện những nghi lễ, đọc những câu thần chú bảo vệ và sức mạnh. Những cảnh tượng sống động và đầy cảm xúc, tiết lộ những hy sinh và đấu tranh của những người phụ nữ trong gia đình cô.
"Nhưng tại sao lại là con?" Sara hỏi, giọng run rẩy. "Tại sao lại là bây giờ?"
"Vì con có sức mạnh và trái tim để tiếp tục cuộc chiến," bà ngoại nói nhẹ nhàng. "Nhưng con phải hiểu nguồn gốc của sức mạnh này. Cầu trượt giữ chìa khóa. Con và bạn bè, đặc biệt là Michael, cần khám phá những bí mật của nó."
Sara cảm thấy một luồng quyết tâm và sợ hãi. "Con cần phải làm gì?"
"Học hỏi, quan sát, và nhớ," bà ngoại chỉ dẫn. "Những câu trả lời nằm trong cầu trượt và những giấc mơ nó tạo ra. Con phải điều tra nó thật kỹ, và tin tưởng Michael sẽ giúp con. Cùng nhau, các con có thể khám phá ra sự thật và tìm cách phá vỡ vòng lặp."
Giấc mơ bắt đầu phai nhạt, ánh sáng bạc mờ dần và những tiếng thì thầm nhỏ lại. Sara vươn tay ra, muốn giữ lấy bà ngoại, hỏi thêm nhiều câu hỏi, nhưng hình ảnh dần biến mất, để lại cô một mình trong bóng tối.
Sara tỉnh giấc, tim đập mạnh trong lồng ngực. Phòng vẫn còn tối, nhưng giấc mơ vẫn còn đọng lại trong tâm trí, rõ ràng và sinh động. Cô biết mình phải làm gì. Cô cần học hỏi thêm về cầu trượt và chia sẻ điều này với Michael.
Quyết tâm, Sara ra khỏi giường và lấy quyển nhật ký của mình, bắt đầu ghi lại từng chi tiết của giấc mơ. Cuộc chiến chưa kết thúc, nhưng cô đã hiểu rõ hơn về vai trò của mình và con đường phía trước. Khi ánh sáng đầu tiên của bình minh len qua cửa sổ, Sara cảm thấy một cảm giác mục đích mới. Cô sẽ khám phá sự thật, dù phải trả giá bằng bất cứ điều gì.
Ánh sáng buổi sáng chiếu qua cửa sổ, tạo ra một luồng ánh sáng dịu nhẹ trong phòng Sara. Cô ngồi tại bàn, quyển nhật ký mở trước mặt, đầy những dòng ghi chú vội vã từ giấc mơ của mình. Những chi tiết vẫn còn sống động trong tâm trí, và cô cảm thấy một sự cấp bách cần phải hiểu thêm.
Sara biết mẹ cô giữ một hộp thư cũ và nhật ký gia đình trên gác mái. Quyết tâm tìm nó, cô bước nhẹ nhàng dọc theo hành lang và kéo thang gác mái xuống. Những bậc thang gỗ kêu cọt kẹt dưới trọng lượng của cô khi cô leo lên không gian mờ tối, phủ bụi. Sau vài phút tìm kiếm, cô tìm thấy chiếc hộp được giấu trong góc, phủ một lớp bụi dày.
Cô mang nó trở lại phòng và mở nó cẩn thận. Bên trong là những lá thư đã ngả màu, giòn rụm vì tuổi tác, và những cuốn nhật ký bọc da cũ. Sara cẩn thận nhặt một trong những cuốn nhật ký lên và mở trang đầu tiên. Nét chữ thanh nhã và mềm mại, ngay lập tức nhận ra là của bà ngoại cô.
Ngày 15 tháng 8 năm 1968. Hôm nay tôi đứng trước cầu trượt lần nữa. Những giấc mơ ngày càng mạnh mẽ, và tôi lo lắng về những gì chúng có thể mang lại. Cầu trượt không chỉ là một sân chơi-nó là một cánh cổng, một kết nối với thứ gì đó nguy hiểm hơn nhiều. Tôi phải bảo vệ gia đình và ngôi làng này.
Tim Sara đập nhanh khi cô đọc dòng chữ đó. Nó vang vọng những lời cảnh báo từ giấc mơ của cô. Cô dành vài giờ tiếp theo đọc lướt qua những cuốn nhật ký và thư từ, khám phá thêm về mối liên hệ của gia đình cô với cầu trượt và những nỗ lực bảo vệ ngôi làng khỏi ảnh hưởng của nó.
Khi cô đọc, cô phát hiện ra nhiều đề cập đến một hiện vật-một chiếc đồng hồ-mà bà ngoại cô tin rằng là then chốt để hiểu sức mạnh của cầu trượt. Chiếc đồng hồ đã được truyền lại qua nhiều thế hệ, và bà ngoại đã giao nó cho mẹ của Sara. Sara nhận ra rằng đây có thể là chiếc đồng hồ mà Michael vừa được tặng.
Quyết tâm nói với Michael, Sara nhanh chóng mặc đồ và đi đến nhà cậu. Cô tìm thấy cậu ở sân sau, ngồi trên hiên nhà với vẻ mặt trầm ngâm. Khi thấy cô đến gần, cậu đứng lên, nét mặt lo lắng hiện rõ.
"Sara, em ổn chứ?" Michael hỏi, nhận thấy sự mãnh liệt trong ánh mắt cô.
"Mình cần nói chuyện với cậu," Sara nói gấp gáp. "Về cầu trượt và gia đình chúng ta. Mình đã phát hiện ra điều quan trọng."
Michael gật đầu và dẫn cô vào trong. Họ ngồi ở bàn bếp, và Sara bắt đầu kể lại giấc mơ và những khám phá cô đã tìm thấy trên gác mái. Cô cho cậu xem những cuốn nhật ký và thư từ, chỉ ra những đoạn văn nhắc đến cầu trượt và chiếc đồng hồ.
Michael lắng nghe chăm chú, biểu cảm càng nghiêm trọng hơn với mỗi tiết lộ. Khi Sara kết thúc, cậu thở dài sâu và lấy ra chiếc đồng hồ cũ mà mẹ cậu đã tặng.
"Mình nghĩ đây là chiếc đồng hồ mà bà cậu đã nhắc đến," cậu nói. "Mẹ mình vừa tặng mình gần đây, nhưng mình không hề biết nó liên quan đến tất cả những điều này."
Mắt Sara mở to khi cô xem xét chiếc đồng hồ. "Chúng ta cần tìm hiểu thêm về nó. Có lẽ nó giữ chìa khóa để hiểu cầu trượt và những giấc mơ."
Michael đồng ý. "Chúng ta nên bắt đầu bằng cách xem xét đồ đạc của mẹ mình. Có thể bà ấy để lại thêm manh mối."
Cùng nhau, họ lục lọi khắp nhà Michael, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể cung cấp thêm thông tin. Trên gác mái, họ tìm thấy một chiếc rương cũ chứa đầy những bức ảnh, tài liệu và kỷ vật. Trong đó có một bức thư từ mẹ Michael, gửi cho cậu.
Michael, Nếu con đang đọc lá thư này, điều đó có nghĩa là con đang bắt đầu khám phá sự thật về gia đình chúng ta và cầu trượt. Chiếc đồng hồ là một hiện vật quyền năng, nhưng nó chỉ là một phần của câu đố. Hãy tin tưởng bạn bè và theo dõi các manh mối. Cùng nhau, các con có thể tìm ra cách chấm dứt chuyện này. Yêu con, Mẹ
Bức thư khiến Michael ngập tràn cảm xúc lẫn lộn-buồn bã và quyết tâm. Cậu nhìn Sara, sự quyết tâm của cậu được phản chiếu trong ánh mắt cô.
"Chúng ta sẽ cùng nhau làm việc này," Michael nói. "Hãy tìm hiểu."
Sara gật đầu, cảm thấy một cảm giác đoàn kết mạnh mẽ. Họ dành cả ngày còn lại để ghép nối những phát hiện của mình, lên kế hoạch để điều tra thêm. Họ quyết định gặp gỡ với những người bạn khác và chia sẻ những gì họ đã học được, hy vọng rằng cùng nhau họ có thể giải mã bí ẩn về cầu trượt và những giấc mơ.
Khi buổi tối buông xuống, Sara và Michael trở lại cầu trượt, tâm trí họ đầy những câu hỏi và khả năng. Làng chuẩn bị cho lễ hội hàng năm, không khí vui tươi dường như đối lập hoàn toàn với gánh nặng nặng nề họ đang mang. Nhưng giữa tiếng cười và những lễ hội, Sara cảm thấy một tia hy vọng. Họ đang tiến gần hơn đến sự thật, và với bạn bè bên cạnh, họ có thể có cơ hội để sửa chữa mọi thứ.