Một quan là sáu trăm đồng Tác giả: Phương Uyên Thể loại: Truyện ngắn, Ngược, Chữa lành, Cổ đại Việt Nam, Tích xưa Nơi đăng: PhuongUyen286, Wattpad Lưu ý: - Cảnh báo có spoil . - Đây là câu chuyện viết dựa trên vở "Lưu Bình - Dương Lễ" rất nổi tiếng. Và nội dung có thay đổi tính cách nhân vật so với bản gốc. Nếu như đọc truyện Trung thì gọi là thể loại "Đồng nhân" đấy mọi người. Nên nếu không thích thể loại này thì bạn nên xem xét kỹ nên đọc hay không. - Nhân vật nữ chính yêu nam chính khi đang có chồng. Nhưng trong hoàn cảnh của nữ chính, đúng hay sai là do mỗi người cảm nhận. Nên bạn cũng nên xem xét trước khi đọc. Nguồn: PhuongUyen286, Wattpad Đoạn trích mở đầu "Một quan là sáu trăm đồng Chắt chiu tháng tháng cho chồng đi thi Chồng tôi cưỡi ngựa vinh quy Hai bên có lính hầu đi dẹp đàng" * * * Một quan là sáu trăm đồng, ngụ ý nằm trong câu trích trên. Nhân vật nữ chính tích góp dành dụm để người đàn ông mình yêu có được công danh sự nghiệp sau này. Nữ chính như Thị trong Vợ Nhặt ấy. Chẳng biết thị tên gì, thị chỉ là một cô gái nghèo, mô côi từ bé. Thị trọng anh học trò nghèo nọ, mong mỏi đỡ đần nuôi anh ăn học thành tài. Anh ta miễn cưỡng ở cùng Thị để được giúp đỡ. Anh ta là Dương Lễ. Dương Lễ có một anh bạn tên Lưu Bình. Họ học cũng một thầy, có cùng một sở thích với con chữ. Nhưng khác với Dương Lễ ham học vì công danh, Lưu Bình chỉ là một kẻ sĩ yêu thích văn chương. Vì vốn dĩ, gia cảnh của Lưu Bình quá giàu có nên việc có thi đỗ hay không đều không quan trọng. Nhưng một ngày nọ, Lưu Bình sa cơ lỡ vận. Dương Lễ, nay đã làm quan, lo rằng nếu dang tay ra giúp đỡ trực tiếp, Lưu Bình sẽ dựa dẫm vào mình và mất chí tiến thủ. Như thế, càng có lỗi với bạn mình. Thế là, anh ta ra sức để Long Châu, người đang là vợ lẽ của mình, đến vờ như người xa lạ, dùng tình cảm để nuôi Lưu Bình thành tài. Dương Lễ vốn nghĩ, mình làm vậy cũng giống như ngày xưa Long Châu nuôi mình thuở nghèo khó, thì bây giờ việc đó cũng sẽ tốt với Lưu Bình. Long Châu, chính là Thị của thuở hàn vi dạo nọ. Chính vì sự ích kỷ của mình, Dương Lễ đã khiến cuộc đời của cả Châu và Bình có nhiều hối tiếc. Hoặc chính Dương Lễ cũng hối tiếc.. * * * Châu vốn đã tên Châu, nhưng khi gặp Lưu Bình, độc giả mới biết được tên của nàng. Và khi gặp Lưu Bình, chính nàng mới biết được tên của nàng. Bởi nàng chưa từng biết chữ, thì tên nàng thế nào, làm sao biết được. Cuộc sống nàng bơ vơ, không thân thích họ hàng. Nàng nuôi tằm dệt vải mà sống qua ngày. Nàng không biết chữ, nhưng lại ngưỡng mộ kẻ biết chữ. Dù nàng đã nuôi Dương Lễ đến khi đỗ Trạng. Nhưng anh ta đã thể hiện thái độ không xem trọng kẻ "dốt nát" như Long Châu. Anh ta chấp nhận cô ấy, vì cô ấy ngỏ lời nuôi anh ta đi học mà thôi. Dù bề ngoài anh ta tỏ ra trân trọng, nhưng khi đỗ đạt, người anh ta cưới là một tiểu thư tri thư đạt lễ. Và, anh ta vẫn tiếc rẻ Long Châu. Dương Lễ đã nói lời đường mật để Long Châu chấp nhận làm vợ lẽ, muôn kiếp làm phận bề tôi. Dương Lễ thể hiện rằng mình rất yêu thương Long Châu. Nhưng chỉ khi gặp được Lưu Bình, Long Châu mới được dạy cho mặt chữ. Dương Lễ khinh thường Long Châu dốt nát không xứng làm bà Trạng nhưng chữ đầu tiên Long Châu muốn Lưu Bình dạy cho mình là chữ "Lễ". * * * Về phần Lưu Bình, anh ấy là một công tử yêu cái đẹp, yêu văn chương và không màng tới tiền bạc, sự nghiệp hay công danh. Dù trở thành kẻ trắng tay, anh ta vẫn sẽ dùng thái độ hờ hững với đời để đón nhận. Đến khi sa cơ, Lưu Bình cũng chưa từng nghĩ sẽ nương nhờ Dương Lễ. Nhưng anh lại bị Dương Lễ đuổi xua khi đến thăm người bạn cũ của mình. Dù Dương Lễ muốn tốt của Lưu Bình, nhưng trong muôn vàn cách, anh ta đã chọn cách khiến Lưu Bình tổn thương nhất. Trong phương diện tình cảm, Lưu Bình là một "trap boy" nếu sống trong thời đại ngày nay. "- Ông đợi tí, em lấy gối cho ông." "- Yên nào, gối đầu lên đùi nàng học bài mau thuộc lắm." Bình lại gặp ngay Châu, là một người phụ nữ trong sáng và có tâm hồn đơn giản. "- Hôm nay cô lại muốn mua chữ gì?" "- Tôi không mua chữ, tôi muốn mua ông." Vốn dĩ ban đầu, Lưu Bình cũng chỉ muốn "trap" Long Châu, do cô chủ động muốn nuôi anh ta ăn học thành tài. Nhưng chính sự chân thành của nàng, Lưu Bình đã thay đổi trong nhận thức. Chàng muốn làm quan, làm quan để bà Trạng sẽ là Long Châu. "Chồng tôi thi đỗ khoa này Bõ công kinh sử từ ngày lấy tôi" Và khi yêu, Lưu Bình luôn thể hiện trong hành động của mình. Chàng ta sẽ giúp vợ mình làm việc, sẽ dạy nàng học chữ. Bất kể món đồ nào chàng tặng Long Châu, đều là chính tay chàng lựa chọn kỹ càng. Chàng để ý tới lời Long Châu nói, ngắm nhìn xem nàng có đang ổn không. Mình không tin vào câu anh chàng tồi chỉ đối xử tệ với cô gái khác, nhưng đối với cô gái này thì không. Để nhất quán với suy nghĩ này, mình kết luận, Lưu Bình đang dần trưởng thành. * * * Mình rất thích cách chuyển biến tâm lý của nhân vật Long Châu. Lúc đầu, nàng ngưỡng mộ Dương Lễ. Đơn giản vì nàng "kém hiểu biết". Thứ gì chưa có, thì ta sẽ ngưỡng mộ người giỏi hơn thôi. Đến khi nàng phải làm lẽ, hay nhận lời chồng giúp Lưu Bình dù có thể bị thất thân, nàng vẫn nhất mực với Dương Lễ. Tác giả sẽ không tẩy trắng cho thị. Nàng làm lẽ là lựa chọn của nàng. Nàng nhận lời giúp Lưu Bình là lựa chọn của nàng. Long Châu chưa bao giờ hối hận. Giống như bao cô gái trẻ đều từng mắc sai lầm. Nhưng như vậy, không có nghĩa là Dương Lễ không ích kỷ. Lúc đầu, nàng luôn đề phòng Lưu Bình. Nàng sợ sẽ thất thân có lỗi với Dương Lễ. Long Châu luôn xưng hô "Ông - tôi" hay "Ông - em", trước sau như một. Nàng sẽ vùng vẫy nếu Lưu Bình có ý muốn động phòng. Khi nàng nảy sinh tình cảm với Lưu Bình, nàng luôn đấu tranh tâm lý dữ dội. Nàng là phụ nữ đã có chồng, dù chồng nàng đã có vợ lớn. Cách xưng hô cũng đã khác đi. Trong tiềm thức, từ "chồng" vốn dĩ chỉ Dương Lễ, thì nay đã là Lưu Bình. Rồi sau đó nữa, dù đúng hay sai, nàng và Lưu Bình đã là vợ chồng thực sự là trái với luân thường đạo lý. Vì vốn dĩ, chồng nàng vẫn còn sống. Nàng lựa chọn từ bỏ, dù là Dương Lễ hay người nàng yêu. Một quá trình đau khổ. Mình thấy Long Châu giống một cô gái trẻ, yêu mù quáng, lại gặp phải người không tốt. Ban đầu, cô ấy không biết yêu bản thân, không tự trân trọng mình. Nhưng khi gặp người yêu cô ấy thật lòng, cô ấy dần thay đổi. Biết quý trọng bản thân, biết nhìn rõ đúng sai. Nhưng cái hoàn cảnh ấy trong thời đại của Long Châu, nàng bị ràng buộc bởi biết bao nhiêu tư tưởng. Ví dụ như việc Dương Lễ đã có một người vợ khác, nhưng việc nàng gặp được tình yêu mới lại là điều sai lầm. * * * Ảnh: Duitang.com, Pinterest Editor: Moon Đỗ "Chàng ơi trao vật tương phùng? Đôi vòng thiếp gửi đặn lòng nhớ thương" Hai câu thơ này mình dịch từ Định tình thi của Phồn Ngâm, là hai câu trên ảnh mình gắn trong bài. Định tình thi truyền một phần cảm hứng cho "Chinh Phụ Ngâm". Cô gái trong thơ cũng yêu cuồng si, đáp lại nàng cũng là những điều ai oán. Mình cảm thấy Long Châu cũng như thế. Nhưng nàng vẫn có được cuộc tương phùng với người yêu nàng.. "- Em dọn hàng rồi, ông muốn mua chữ thì mai hãy đến." "- Tôi đã treo ấn từ quan, không có bổng lộc để mua chữ nữa." "- Tôi muốn mua em." * * * Bài viết là cảm nhận có phần cá nhân của mình, có thể khác với cảm nhận riêng của độc giả khác. Cảm ơn các bạn đã dành thời gian đọc bài viết, chúc mọi người sẽ luôn vui vẻ nha. Người viết: Moon Đỗ