Kinh Dị Sát Nhân Áo Dài Trắng - Stipud Cat

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Stipud Cat, 13 Tháng tám 2023.

  1. Stipud Cat

    Bài viết:
    0
    Sát Nhân Áo Dài Trắng

    Thể loại: Kinh dị, tâm lí, máu me

    Tác giả: Stipud Cat

    * * *

    Văn án: Ngay trong thành phố ngàn hoa thơ mộng, những vụ án kinh hoàng liên tiếp xảy ra. Kẻ sát nhân lang thang trong bộ áo dài trắng đẫm máu. Tâm lí méo mó liệu là bản chất hay do cuộc sống quá tàn nhẫn?

    [​IMG]

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Stipud Cat
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tám 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. Stipud Cat

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 1: LỚP VỎ BỌC HOÀN HẢO

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bốn giờ bốn mươi phút sáng

    Ngày 24 tháng 1 năm 1989

    Tiếng khóc của đứa bé xé tan màn sương lạnh buốt của khí trời Đà Lạt. Ông Tuấn sốt ruột chạy vào phòng để nhìn con. Trong căn phòng chỉ lập lòe ánh sáng của cái đèn dầu, đứa bé nằm gọn trong tay bà đỡ không ngừng khóc, trên giường người mẹ nhễ nhại mồ hôi ướt cả cái váy trắng mỏng tang. Ông Tuấn hạnh phúc đón con vào lòng từ bà đỡ, tiến lại gần giường của bà Lan, đặt đứa bé bên cạnh mẹ. Cặp vợ chồng nhìn đứa con gái bé bỏng, tràn đầy tình yêu thương, họ đặt tên cô là Mai Anh với mong muốn con gái vừa xinh đẹp, thanh khiết như giọt sương mai, vừa thông minh, cứng cỏi.

    ----

    - Chà mặt con bé xinh quá. Y như mẹ nó!

    - Nhìn đôi môi đỏ hồng hào chưa kìa, đúng là rất đáng yêu!

    - Sau này lớn lên nhiều anh theo đuổi lắm đây..

    Những lời khen ngợi, cảm thán không ngớt của họ hàng trong ngày lễ đầy tháng của Mai Anh. Họ vây quanh cô bé đang nằm trong chiếc nôi hồng nhạt, ngơ ngác nhìn mọi người với đôi mắt to tròn. Đôi mắt như chứa chan tất cả vũ trụ rộng lớn, choáng ngợp với những thứ đang diễn ra. Làn da trắng hồng mịn màng, sóng mũi đã thành hình thanh thoát, đôi môi nhỏ nhắn đỏ son như búp bê sứ. Không khó để đoán được sau này cô bé sẽ rất xinh đẹp. Những người họ hàng luôn miệng nói cô rất may mắn khi được sinh ra trong một gia đình giàu có. Bố mẹ em đều là những doanh nhân thành đạt, của chìm của nổi không kể xiết. Một gia đình kiểu mẫu hào nhoáng, đẹp đẽ. Bữa tiệc đầy tháng sôi nổi giữa khí trời lạnh lẽo của khu rừng thông càng trở nên ấm cúng, kéo dài cho đến đêm tối trong căn biệt thự trắng.

    Đó là căn biệt thự trắng phong cách Châu Âu cổ điển tráng lệ với các cột nhà và cửa sổ được chạm khắc tinh xảo. Căn nhà mang đậm chất Baroque các nhà thờ của thời kì Phục Hưng, gian nhà to nhất ở giữa với các gian phòng khác đối xứng hai bên. Mái nhà gian chính hình vòm bán cầu, hai bên gian phụ là mái nhọn đậm chất nhà thờ Công giáo. Các mảnh phù điêu lấy hình ảnh đức mẹ cùng thiên thần được chạm khắc tỉ mỉ, chi tiết càng làm cho căn nhà thêm sang trọng, cổ kính. Trước nhà là đài phun nước to được thiết kế đối xứng, hàng cây và hoa cũng được thiết kế hai bên, mát mẻ với bãi cỏ xanh mướt. Căn nhà nằm gọn trong lòng rừng thông, bao bọc bởi hàng rào sắt cao đen bóng với họa tiết màu vàng. Muốn vào được phải đi qua một đoạn đường gạch đá khá dài, đảm bảo tuyệt đối sự yên bình, trong lành và thư giãn ở nơi đây, xa rời thành thị vội vã, xô bồ. Tất cả được ông Tuấn xây dựng nên để bà Lan tịnh dưỡng và sinh con. Hai người cũng mong muốn con gái sẽ lớn lên mạnh khỏe ở một nơi chốn ảm đạm như ở đây, không ganh đua, không khói bụi, ồn ào, không hoa lệ đầy cám dỗ. Hai từ "hoàn hảo" là hoàn hảo để diễn tả về cuộc sống của họ.


    ---

    Lớn lên trong nhung lụa, đầy đủ mọi thứ nhưng Mai Anh vẫn luôn là một cô gái dễ mến và khiêm tốn. Cô không bao giờ tỏ ra giàu có, khinh miệt ai cả. Ở độ tuổi trăng tròn, cô tựa như nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Làn da trắng mịn không tì vết, đôi mắt sắc sảo với hàng mi cong vút thanh tú, khuôn môi duyên dáng đỏ mọng, là một đại mỹ nhân như mẹ Lan hồi trẻ. Dáng vẻ đó khiến mọi người nghĩ cô là "cành vàng là ngọc", là "liễu yếu đào tơ" nhưng sâu trong đôi mắt cô lại toát lên một khí chất lanh lợi, suy nghĩ trưởng thành và thấu đáo. Nếu chỉ vừa tiếp xúc, đối phương như bị ánh mắt sâu thẳm đó nuốt chửng tâm can. Dường như tất cả cảm xúc của bản thân cô đều gói gọn vào đôi mắt ấy, phức tạp và vô cùng khó đoán. Mai Anh học giỏi, cô luôn đứng nhất nhì trong bản xếp hạng thành tích ở trường. Không chỉ các môn xã hội tự nhiên, Mai Anh còn giỏi trong các môn thể thao. Cô mang về không biết bao nhiêu là bằng khen, cúp, huy chương vô địch. Mai Anh như là một tượng đài, một thần tượng mà thầy cô, học sinh không chỉ ngưỡng mộ, yêu mến mà còn kính nể vô cùng. Là chuẩn xác cho cụm từ "con nhà người ta" trong truyền thuyết, tưởng như là hư cấu vậy vì cô hoàn hảo đến từng sợi tóc.

    Mai Anh nổi tiếng "hoàn hảo" là vậy nhưng cô không có lấy nổi một người bạn. Ngoài việc thuyết trình trên lớp, hay các câu nói xã giao cần thiết, còn lại hầu như Mai Anh không có nổi một mối quan hệ thân thiết với bất kì ai. Mai Anh 15 tuổi, bạn bè lại cảm thấy suy nghĩ của cô như 25 tuổi, luôn chất chứa tâm sự. Cảm giác như Mai Anh trải qua rất nhiều thứ, cảm giác như những bí mật cô chôn giấu trong vẻ ngoài xinh đẹp đó sắp nổ tung. Mọi người luôn nghĩ cô là một tầng lớp cao quý không thể với tới. Họ không dám làm quen vì nghĩ bản thân không xứng? Hay họ ghen ghét vì cô quá đỗi "hoàn hảo"? Cô không để ý nữa. Và mỗi ngày nhàm chán như thế, cứ trôi qua một cách vô vị.

    Hôm nay cũng như vậy. Mai Anh đi học về nhà. Cô đứng ngay kệ giày, khuôn mặt vô hồn, từ tốn cởi giày trong tiếng cãi nhau của ông Tuấn, bà Lan. Nội dung vẫn là những người tình của ông Tuấn và chứng nghiện rượu của bà Lan.

    - Ông cảm thấy theo con điê'm đó được thì đi khuất mắt tôi! Đúng là nhân cách thối nát không đổi thay mà!

    - Bà xem lại bà đi, tối ngày rượu chè bê tha, con cái không lo, rạch tay rạch chân. Bà bị điên thì vào viện tâm thần mà ở!

    - Không tại ông thì tại ai?

    Mai Anh ngồi trong phòng ăn, trên bàn là món bít tết cô vừa tự nấu cùng xà lát giấm chua. Cô ngồi ở vị trí giữa bàn ăn, đối diện với phòng khách nơi ba mẹ cô vẫn đang cãi nhau. Cô như đang xem kịch trên sân khấu vậy, một vở kịch kịch tính, đau khổ, cuốn hút đến mức cô không còn để ý đến màu máu đỏ đang chảy ra từ miếng bò. Mai Anh nhắm mắt hít sâu, mỉm cười nếm đủ mùi vị ngọt ngào trong miệng, tiếng cãi vã đã thành những âm thanh vỡ nát của đồ vật. Sau bữa ăn ngon lành, ông Tuấn bỏ đi khỏi nhà với cô bồ trẻ, bà Lan lại khóa mình trong phòng cùng mấy chai rượu ngoại. Họ mặc kệ và buông thả bản thân, không màn đến đứa con gái họ từng yêu thương hết mực, không còn bận tâm cái tổ ấm "hoàn hảo" của họ nữa.

    Trong căn phòng ngủ tối tăm chỉ được chiếu rọi bởi ánh trăng đêm, Mai Anh nằm trên cái giường ga màu xám. Phòng ngủ Mai Anh được trang trí theo phong cách tối giản với gam màu trắng - xám làm chủ đạo. Chiếc giường xám rộng nằm trong góc phòng, bên cạnh là cái bàn học trắng đặt ngay cái cửa sổ to tướng thấy cả khu rừng thông. Cửa sổ được thiết kế lớn như vậy mục đích lấy trọn ánh sáng thiên nhiên nên trên trần nhà chỉ có một cái bóng đèn treo lờ mờ giữa phòng. Tủ quần áo trắng trong góc bên cạnh phát ra tiếng mèo kêu yếu ớt, liên tục cào vào cửa. Cái tủ ấy khác biệt hẳn với sự gọn gàng từng li của căn phòng, nó mất đi cái màu trắng vốn có, rất bẩn và cũ kĩ. Trên đó đầy chi chít vết cắt, vết cào đến bong cả gỗ, các mảng bám dai dẳng của bùn đất loang lổ khắp cánh tủ. Cô thở dài tiến tới, mở mạnh cửa tủ, nhìn chăm chăm vào sinh vật bên trong đang cào vào cửa như tìm kiếm một sự giải thoát. Cô mỉm cười ôm bé mèo hoang vào lòng, bé mèo càng cào cô ôm càng chặt giữ bé trên tay mình.

    - Nào, mèo ngoan chị Mai Anh cho ăn nha!


    Cô ôm bé mèo quay lưng đi, khép cánh cửa tủ quần áo lại. Dưới ánh trăng chiếu rọi, 12 bộ da mèo được treo sạch sẽ trong tủ quần áo, sạch sẽ và nguyên vẹn. Không ai biết, nỗi kinh hoàng sẽ bắt đầu khi nào.
     
    Độc ChướcNguyệt Lưu Ly thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tám 2023
  4. Stipud Cat

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 2: BẠN HAY BÈ?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mai Anh mở to mắt nhìn lên trần nhà. Vài phút sau, cái đồng hồ báo thức bênh cạnh kêu lên báo hiệu sáu giờ sáng. Cô ngồi dậy tắt báo thức, xếp vuông vức cái chăn đặt lên gối. Ánh mặt trời chìm đắm trong màn sương trắng đục, những ngọn thông như đưa tay đón nhận tia nắng len lỏi vào từng ngóc ngách. Khuôn mặt ngáy ngủ cố gắng gài khuy áo dài, chải chuốt mái tóc đen mượt. Mai Anh tươm tất bước xuống nhà, đôi mắt ánh lên sự hào hứng cho năm học mới bắt đầu. Ăn vội cái bánh kẹp với ly sữa, cô nhanh chân dắt chiếc xe đạp ra sân.

    - Thưa mẹ con đi học!

    Trên cái ghế dài ở phòng khách, bà Lan đang mơ màng xua tay cho qua chuyện. Cái bàn tròn đầy chai rượu rỗng, nhiều đến mức tràn xuống sàn nhà, nằm la liệt, đỏ thẫm và bốc mùi rượu nồng nặc. Bà đang nằm trên cái ghế dài lót đệm trắng cổ điển với khung gỗ gõ đỏ, các loại rượu đắt tiền lâu năm, cái thảm lót sàn từ da hổ quý hiếm. Tất cả những thứ xa xỉ lạnh ngắt không thể chữa lành trái tim vỡ nát hay hai cánh tay chằng chịt vết cắt của bà. Suy cho cùng, tiền bạc chỉ là vỏ bọc hoàn hảo che mờ mắt những con người ngoài kia, là lớp ngụy trang cho một gia đình tan vỡ.

    Mai Anh đạp xe chậm rãi, hít thở cái khí trời trong vắt, hơi lạnh buốt cả hai tai đỏ ửng. Ngôi trường học dần lộ ra khỏi màn sương. Tiếng cười nói náo nhiệt của học sinh tựu trường, cô bán xôi nóng hổi trước cổng, bác lao công quét lá ngay gốc cây phượng. Đang mải mê với viễn cảnh ba năm học tuyệt vời thì một cô bạn chạy nhanh ra từ con hẻm gần đó làm Mai Anh mất tay lái.

    - Á, bạn có sao không? – Cô gái hốt hoảng, cử chỉ nao núng, vụng về.

    Mai Anh mở mắt trong cơn đau điếng người. Trước mặt là một cô bạn trong tà áo dài trắng ngà, mái tóc đen ngắn ngang vai đầy cá tính. Mặt cô trẻ trung, năng động được trang điểm kĩ càng, đôi mắt to đầy năng lượng, vui vẻ.

    - À, mình không sao đâu – Mai Anh trả lời, xoa xoa cái đầu gối đang đau nhói



    Cô mải nhặt sách vở đang vung vãi xung quanh, không để ý rằng đôi mắt bạn nữ đang nhìn cô chăm chú.



    - Bạn xinh thật đó! Là mặt mộc sao? – Cô bạn mới vừa trầm trồ trước vẻ đẹp của Mai Anh, vừa dựng xe đạp lên giúp cô.



    - Cảm ơn bạn! Do mình bị dị ứng với mỹ phẩm nên không sử dụng được son phấn gì hết, nhìn quê mùa lắm!



    - Mình là Trúc Linh, mình học lớp 10D1 – Trúc Linh đưa tay đỡ Mai Anh đứng lên



    - Trùng hợp quá, mình cũng học 10D1, mình tên là Mai Anh, rất vui được làm quen!

    Mai Anh dắt xe đạp vào cổng trường, Trúc Linh ôm cặp đen đi bên cạnh. Nếu nói Mai Anh xinh đẹp kiều diễm, Trúc Linh cũng chẳng thua kém gì cả. Cô mang một nét đẹp thư sinh trong sáng, nhưng đầy mạnh mẽ, nhiệt huyết cháy bỏng trong đôi mắt. Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, không để ý tất cả mọi người xung quanh đang say mê trước vẻ đẹp của cả hai. Hai người nhanh chóng trở nên thân thiết, trở thành cặp nữ sinh nổi tiếng "tài sắc vẹn toàn" của trường. Nhưng vẫn còn một rào chắn vô hình ngăn cách giữa Mai Anh và Trúc Linh mang tên "địa vị xã hội"

    Mai Anh đứng nhất khối với số điểm 10/10 tuyệt đối, Trúc Linh đứng nhì với 9.9/10 gần như tuyệt đối. Cách biệt 0.1 chẳng ai để tâm lại là cái gai trong mắt Trúc Linh. Dù Trúc Linh cố gắng đến thế nào vẫn luôn thua thiệt Mai Anh một bậc. Trong thâm tâm cô không nghĩ mình giỏi hơn trăm người, cô chỉ biết mình tệ hơn một người. Những suy nghĩ tiêu cực đó cứ quẩn quanh trong đầu Trúc Linh ngày một lớn dần, đợi chờ một thời cơ nào đó chính cô cũng không hiểu nổi. Ngồi trên chiếc ghế đá trong khuôn viên trường bao phủ bóng mát của tán cây phượng, Trúc Linh bần thần trong mớ suy nghĩ không lối thoát cho đến khi giọng nói của Mai Anh kéo cô về thực tại.

    - Linh, bà bị gì mà ngồi thừ người ra vậy? – Mai Anh lo lắng hỏi, trên tay là mấy trái trứng cá đang cắn dỡ, tiện tay cô đút cho Trúc Linh



    - Gì vậy trời, bà lụm đâu mấy trái này vậy? – Trúc Linh phủi làm trái trứng cá văng xuống đất.

    - Nãy leo cây hái cho bà ăn nè, cái cây trứng cá sau căn tin trường đó! – Mai Anh vừa nói vừa nhai nhóp nhép mấy trái trứng cá to to chấm cùng với muối ớt lấy của cô bán căn tin – Mà nãy nghĩ gì mà đờ người ra vậy?



    - Ờ, cũng không có gì. Mà bà tính học xong cấp ba làm gì? – Trúc Linh đổi chủ đề để quên đi cái cảm giác tiêu cực ban nãy.



    - Chắc tui sinh sống ở đây luôn, làm giáo viên hay làm vườn gì đó, cảm giác bình yên, đủ nuôi sống bản thân, cũng không nhiều áp lực hay ganh đua với ai hết.



    - Ew.. Sống ở cái nơi âm u lạnh lẽo này á? Bà vừa xinh vừa giỏi sau không lên thành phố lớn lập nghiệp mà chôn vùi tuổi xuân ở nơi khỉ ho cò gáy nà-..

    Đang nói chưa dứt câu, cái cảm giác tệ hại khi nãy lại ùa đến, bủa vây tâm trí Trúc Linh. Cô luôn muốn trở thành một diễn viên chuyên nghiệp, muốn tham gia vào giới giải trí đầy cạm bẫy để sống trong sự giàu sang, hoa lệ của chốn đô thành, chứ không phải chết dí ở cái nơi "khỉ ho cò gáy" này, mắc kẹt với người mẹ già khốn khổ đan len sống qua ngày. Nhưng cái Mai Anh có được, cô lại không có được. Tiền bạc, quan hệ cô đều không có. Thử nghĩ nếu Mai Anh muốn làm diễn viên xem? Mai Anh hô một tiếng, ba mẹ cô sẵn sàng mạnh tay vung tiền cùng các mối quan hệ làm ăn sâu rộng, dễ dàng đưa cô một bước trở thành ngôi sao hạng A trong giới giải trí. Càng nghĩ, Trúc Linh càng đố kị. Cô mặc định tất cả mọi người trong trường đều xem thường cô, họ chỉ coi cô như cái bóng của Mai Anh, những ánh mắt ngưỡng mộ trong mắt cô là sự phán xét, sỉ nhục vì cô là kẻ thua cuộc. Cô luôn nghĩ cái khoảng cách 0.1 ấy chính là do mẹ cô không đủ giàu có để cô có một môi trường học tập tốt hơn. Sự ganh ghét, đố kị bào mòn tâm trí cô như dịch bệnh không thuốc chữa. Không có được thì đạp đổ, cô có chết cũng phải lôi Mai Anh xuống dưới chân mình. Đâm mạnh con dao rọc giấy vào khuôn mặt Mai Anh trong tấm hình trên bàn học đến nát vụn, Trúc Linh cười man dại như kẻ điên mất trí. Đạp đổ Mai Anh "liễu yếu đào tơ" dễ như trở bàn tay, vai diễn "bạn thân" có lẽ hạ màn được rồi.

    Có một điều Trúc Linh không biết, Mai Anh chính xác là một kẻ tâm thần.
     
    Độc ChướcNguyệt Lưu Ly thích bài này.
  5. Stipud Cat

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 3: TRÀO LƯU BẮT NẠT

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong cái lớp học năm mươi mét vuông. Sỉ số 40. Mọi ánh mắt đang đổ dồn vào cái bàn học cuối lớp. Mai Anh sững sờ đứng trước bàn học của mình, cô như chết lặng với cảnh tượng trước mắt. Bàn học ướt đẫm bởi sơn đỏ, nhỏ giọt xuống sàn gạch hoa, ngăn bàn chất đủ thứ các loại rác thải hôi hám tràn ra cả cái ghế ngồi. Cái ghế ngồi chi chít vệt phấn đủ màu những từ ngữ chết chóc.

    "Đồ đáng ghét", "con đĩ", "chảnh chó", "đồ giả tạo"

    Tiếng trống trường bắt đầu tiết học, Mai Anh lặng lẽ đem thùng rác của lớp để bên cạnh bàn học, điềm tĩnh lấy từng mảnh rác trong bàn học ra bỏ vào thùng, đặt thùng rác lại vị trí cũ. Trúc Linh ngồi phía dãy bàn trên nhìn xuống, hai tay che miệng tỏ vẻ kinh hãi, đảo mắt nhìn những đứa học sinh đang cười thầm to nhỏ xung quanh, mỉa mai. Mai Anh thong thả ngồi vào cái ghế đầy phấn, ngồi xếp tay ngay ngắn trên bàn học mặc cho đống sơn đỏ đang thấm đẫm vào hai tay áo dài trước sự bất ngờ, khó hiểu của mọi người. Cô giáo bước nhanh vào lớp, trên tay là một cuốn sổ to màu xanh đen trơn bóng, chỉ có độc một dòng tiêu đề "Nhật kí trao đổi" trên bìa. Khuôn mặt nghiêm trọng, cô để cặp giáo án và quyển sổ mạnh xuống bàn.

    - Cả lớp! Nghiêm! – Mai Anh đứng dậy như thói quen hằng ngày của lớp trưởng, mặc cho sơn đỏ chảy dài trên tà áo của cô.

    - Mai Anh, em lên đây cho cô! – Cô lớn tiếng gọi, trong giọng nói là sự tức giận xen lẫn thương hại.

    Cô giáo e ngại đưa quyển sổ cho Mai Anh, không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Mai Anh lật từng trang, từng trang, đọc kĩ từng dòng, từng chữ.


    "Nghe nói nhà nó giàu, có khi nào gia đình nó mua điểm không, chứ ai mà điểm tuyệt đối mãi"

    "Nhìn mặt giả tạo vãi, không biết có sửa tí nào không"

    "Chà vẻ mặt thanh thuần đó cũng lắm ông đại gia chịu bỏ tiền để chơi nó"

    "Nói chứ tao cũng muốn chơi nó một lần"

    "Con đó mà sau này làm giáo viên gì.."

    "ĐI LÀM ĐIẾM THÌ CÓ"

    Mai Anh mở to mắt, cả cơ thể như bị chôn vùi trong những dòng chữ đó, âm thanh vang bên tay như ù đi, mờ đục. Tiếng cô giáo đang quát cả lớp, đi tìm đứa cầm đầu trong bất lực. Tiếng bọn học sinh đang xì xào bàn tán. Rồi bất chợt không gian im ắng bất ngờ, nhường chỗ cho tiếng khóc nấc nghẹn của Mai Anh. Khuôn mặt xinh đẹp vẫn mở to mắt, bất động, nhưng từ khi nào, hai hàng nước mắt đã chảy dài trên má cô, nhỏ giọt xuống quyển sổ tử thần. Những bí mật thầm kín nhất, đen tối nhất, những điều mà cô nghĩ chỉ đơn giản là chia sẻ, giãi bày tâm sự lại bị bóc mẽ tường tận. Cô không khóc vì bị chửi rủa, lăng mạ. Cô khóc vì cô biết chính xác hung thủ là ai.

    Tiếng trống trường hết tiết vang dội cả hành lang, Mai Anh được cô giáo cho phép nghỉ vài ngày. Hiệu trưởng, vì để đảm bảo ba mẹ Mai Anh không làm lớn chuyện, đã đình chỉ bảy ngày một bạn học cá biệt trong lớp là Thùy Dương. Tức vì bị đình chỉ oan ức, Thùy Dương đâm ra ghét cay ghét đắng Mai Anh. Một tuần sau đó, cơn ác mộng của Mai Anh bắt đầu. Hội nhóm chị em gồm ba đứa: Thùy Dương, Ánh Vân và Trúc Linh liên tục bắt nạt Mai Anh.

    Thùy Dương là dân anh chị có tiếng trong trường, tóc nhuộm lai nổi bần bật. Áo dài của cô được cắt ngắn tay, ngắn cả hai tà áo nên thường bị thầy cô phê bình, nhắc nhở liên tục. Gây gổ, đánh nhau và còn có tin đồn là dân chơi thuốc phiện. Luôn đi bên cạnh là Ánh Vân, một bánh bèo thứ thiệt, dẻo miệng và chảnh chọe. Vân thường trang điểm rất đậm, luôn bắt cập xu hướng thời trang nên lúc nào cũng chưng diện rất nhiều phụ kiện trên người. Vân là một hot girl có tiếng trên mạng xã hội (Yahoo, Facebook, cả MySpace và nhiều nền tảng khác) nên thường xuyên nhắn tin, chụp hình ngay trong lớp học. Cặp chị em "phá làng phá xóm" lại vừa kết nạp thêm thành viên Trúc Linh. Nói là bắt nạt theo hội, nhưng hầu như tất cả các trò bắt nạt đều do Thùy Dương làm, Ánh Vân và Trúc Linh có phần e dè, chỉ lon ton đi theo Dương hoặc làm mấy trò bốc phốt giấu mặt lan truyền khắp trường. Từ những trò bỏ rác, gián, sâu bọ, đủ thứ kinh tởm vào cặp Mai Anh, cho đến những trò nghiêm trọng hơn như cắt thắng xe, đạp Mai Anh từ cầu thang tầng ba xuống.

    Ở một góc khuất phía sau trường học, Trúc Linh đang nằm dài trên mặt đất, hai tay đan chéo che đi khuôn mặt bầm dập. Ánh Vân đứng bên cạnh dựa vào tường, bấm điện thoại liên tục như đã quá quen với cảnh tượng đang xảy ra bên cạnh.

    - Con nhỏ kia, mày quên cái giao kèo mày thỏa thuận với tao rồi à? Điểm và tiền đổi lấy sự thân bại danh liệt của con Mai Anh. Tao làm đủ trò với nó rồi, mày nhìn đi! – Thùy Dương cầm trên tay là tờ kiểm tra giữa kì 3đ, dí sát vào mặt Trúc Linh - cái gì đây, hả con chó, điểm cuối kì mà thấp nữa thì mày liệu cái mạng của mày.

    Rồi những trò bắt nạt đáng khinh đó cũng dừng lại, những tin đồn xấu về Mai Anh rồi cũng lắng xuống. Như một trào lưu vậy, một điều ngứa tai nổi lên, che mờ cả sự thật đằng sau khiến con người ta sẵn sàng dùng câu chữ, lời nói vô tình để đỡ ngứa tai. Và gãi rồi thì hết ngứa, nhưng những lời nói đó đã in sâu vào tâm trí đối phương rồi. Bị bắt nạt triền miên, Mai Anh vẫn luôn đối tốt với mọi người như từ trước đến nay, có lẽ vì thế mà những sự tiêu cực kia dần biến mất trước "hào quang" mà Mai Anh tỏa ra. Một ngày đẹp trời, khi Mai Anh đang ngồi ngửa mặt lên trời, dựa đầu vào thành ghế đá, ngẩn ngơ với bầu trời xanh mát bỗng từ đâu một tiếng rầm thật to cùng tiếng kêu trong phút chốc. Mai Anh nhìn theo hướng của tiếng động, ngay chỗ cầu thang lên xuống, sổ sách rơi vãi khắp nơi, một cô bạn đang xoa đầu đau đớn, cố gắng nhặt lại sách trong mệt mỏi vô cùng. Đoạn cầu thang phụ này thường ít người qua lại, nhìn xung quanh chỉ có đúng Mai Anh và cô bạn kia.

    - Để mình giúp cho. – Mai Anh nhanh nhẹn chạy đến nhặt phụ cô bạn.

    - Mình c.. cảm ơn Mai Anh – Cô bạn có phần ngại ngùng, không dám nhìn mặt Mai Anh

    - Khách sáo gì chứ.. Thanh Nhã – Mai Anh vừa thoáng nhìn bảng tên trên ngực cô bạn

    Thanh Nhã đỏ mặt, nhanh chóng đứng dậy. Một cô gái nhẹ nhàng, nhìn đúng chuẩn mọt sách. Tóc thắt hai bím, đeo kính cận tròn to hơn cả khuôn mặt ngây thơ lấm tấm tàn nhang. Cô bạn cúi đầu cảm ơn lia lịa, mắt vẫn nhắm chặt, chạy vèo đi bỏ lại Mai Anh đang ngơ ngác, bật cười vì hành động dễ thương của Thanh Nhã. Từ bụi cây đằng xa, cậu trai núp lùm từ nãy đến giờ đang bấm máy ảnh lia lịa, như vừa bắt được khung cảnh trời cho. Bỗng Mai Anh ngưng cười bất chợt, quay đầu về hướng lùm cây, từ từ tiến lại gần. Cậu trai kia giật mình chạy mất. Khi cô vạch bụi cây ra thì không có gì ở đó cả, chỉ có chiếc thẻ đeo câu lạc bộ chụp ảnh đang nằm lăn lóc, dây đeo kẹt vào lùm cây. Trên đó ghi rất rõ, "Lê Tuấn Kiệt – 11A2" .
     
    Độc ChướcNguyệt Lưu Ly thích bài này.
  6. Stipud Cat

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 4: SỰ GIẢI THOÁT NGẮN NGỦI

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mai Anh đang nằm thư giãn nghe nhạc trên giường ngủ. Cô đắp chăn kín người, cơn mưa lạnh buốt, ào ạt ngoài kia. Tiếng đập đồ đổ vỡ ở dưới nhà, hôm nay bà Lan gào lớn hơn mọi ngày, đủ lớn để thấm qua cái màn xốp cách âm của tai nghe. Cô thở dài cởi tai nghe, bước xuống nhà. Đi được nửa cầu thang, tiếng cãi vã đủ lớn để cô hiểu ra vấn đề.

    - E.. Em à, nghe anh giải thích đi.


    - Anh còn muốn giải thích bao nhiêu lần nữa hả? Quá đủ rồi! Bao lâu nay tôi giả đui giả mù mặc kệ anh, anh bây giờ đi chơi gái đến mức con đó bụng mang dạ chửa rồi còn muốn giải thích gì nữa hả?

    Mai Anh vẻ mặt bất ngờ, nhẹ chân quay lại phòng của mình. Cô từng bắt gặp nhiều tình nhân của ông Tuấn, từ những người phụ nữ trưởng thành đẫy đà đến những đứa con gái non nớt còn ngồi trên ghế nhà trường. Số lượng gái trẻ ông Tuấn từng đem lên giường chắc còn nhiều hơn số tuổi của mẹ cô, cũng không ngạc nhiên lắm nếu ông ta lòi ra một đứa con rơi ngoài kia. Cô đeo lại tai nghe, tiếp tục chìm đắm trong thứ âm nhạc mê hoặc. Cô nhún nhảy theo điệu nhạc, tiếng đồ vật bể nát, như cô đang hưng phấn tột độ trong cái âm thanh hỗn loạn đến gai người. Một thứ cảm xúc gì đó nhen nhói trong lòng ngực. Vừa nhảy cô vừa cười lớn, đến khi mỏi mệt lại nằm dài trên chiếc giường ngủ, thở hồng hộc nhưng lại cười điên dại, mặc cho những giọt nước mắt liên tục chảy vào khóe miệng mặn chát.

    Ngày học hôm sau vẫn như mọi ngày. Mai Anh vẫn tỏa sáng, vui vẻ, hòa đồng với tất cả mọi người. Mặc dù đang bàn về đáp án bài kiểm tra với một bạn trong lớp, nhưng cô sớm đã để ý ở khóe mắt, bóng dáng thập thò của ai đó. Sau khi trò chuyện xong, Mai Anh ngồi yên lặng nhìn mặt bàn, chờ đợi cái bóng dáng đó xuất hiện. Bất ngờ Mai Anh vụt ra khỏi cửa lớp, chạy theo cô bạn đang cố gắng trốn đi.

    - Này, bạn kia, bạn muốn tìm mình à? – Mai Anh nắm lấy cánh tay của cô bạn quen thuộc


    - Á.. M.. Mình.. - Cô bạn mặt đỏ ửng, cố gắng dùng tay che mặt

    Là cô bạn Thanh Nhã cô vừa gặp hôm trước. Mai Anh nhẹ nhàng chào hỏi, làm quen bạn mới. Thanh Nhã là học sinh ở lớp bên cạnh, vốn là người hâm mộ siêu cuồng của Mai Anh. Với Thanh Nhã, chỉ cần là một cái bóng của Mai Anh thôi là đủ, được làm quen với Mai Anh thật sự là giấc mơ. Như gặp được tri kỉ vậy, hai người nhanh chóng trở nên thân thiết. Từ đó cả hai bắt đầu gặp gỡ nhau nhiều hơn. Sinh hoạt hằng ngày như ăn trưa, đi học, đi chơi từ khi nào đã thành thói quen. Đối với Mai Anh, Thanh Nhã đã thành một người quan trọng hơn cả bạn bè, là ánh sáng le lói cứu rỗi cuộc sống tăm tối của cô.

    Hôm nay cũng như mọi ngày. Mai Anh ngồi cùng Thanh Nhã ở ghế đá sân trường.

    - Nè Thanh Nhã, nay mình qua nhà cậu ngủ nhá! – Mai Anh ngả đầu vào vai Thanh Nhã, giọng nói có phần nhõng nhẽo.


    - S.. SAO? Sao Anh lại muốn qua nhà Nhã ngủ? – Thanh Nhã ngại ngùng cúi mặt nhìn xuống nền đất


    - Ba mẹ Anh li dị rồi, mẹ Anh đi nước ngoài chữa lành tâm lí nên chỉ có một mình Anh ở nhà thôi, sợ ma lắm! Nhã cho Anh qua nha.

    ---

    Mai Anh nhớ lại. Trên người vẫn là tà áo dài vừa tan trường. Cô ngồi ngẩng đầu trên chiếc ghế bành gỗ, nhìn đăm chiêu vào cái quạt trần vẫn đang xoay đều trên cái trần nhà. Tiếng tranh cãi của hai bên nguyên đơn cứ mờ nhạt dần hai bên tai cô, đến khi chỉ còn là ù dai dẳng. Cô đã nghe quá đủ để tự động lọc chúng ra khỏi đầu.

    Cuối cùng ông Tuấn bà Lan cũng chọn cách kết thúc cho cả hai. Cô chọn theo mẹ. Ông Tuấn bà Lan xác nhận li hôn, sau tiếng búa gõ của thẩm phán, trong cái phòng xử án vắng tanh.

    - Con không theo mẹ sao? Ở một mình ở đây mẹ lo lắm!


    - Con tự lo được mà, không sao đâu. – Mai Anh bình tĩnh, cứng cỏi đến lạ thường

    - Tiền trong thẻ con cứ xài nhé, mẹ sẽ chuyển thường xuyên, có gì thì điện cho mẹ. Trời lạnh nhớ mặc áo ấm, có chuyện khẩn cấp thì gọi cho mẹ hay ông Tuấn liền nhé! – Bà Lan kéo vali ra khỏi cửa, quay lại nhìn Mai Anh, nhìn căn biệt thự trống trải hơi người.


    Bà hít một hơi xúc động như nhớ lại những kỉ niệm nơi đây, sẵn sàng cho một cuộc sống mới. Khoảng thời gian đã qua, bà Lan luôn cố gắng chắp vá trái tim tan nát của mình bằng những thứ độc hại. Tất cả thành viên trong gia đình, họ ra ngoài với lớp vỏ bọc hào nhoáng, về nhà với sự rỗng tuếch bên trong tâm hồn. Mai Anh có thể cảm nhận nỗi dằng xéo đang hủy hoại cô từ bên trong. Vừa đau đớn thắt nghẹn, vừa lạnh đạm và vô cảm với tất cả, Mai Anh tôn trọng quyết định của mẹ nhưng cũng có phần nào đó trong cô vừa mất đi, trống trải, cô đơn cùng cực. Cái từng gọi là "nhà", bây giờ đúng là "nhà", không còn ý nghĩa nào khác. Một chỗ trú cho những kẻ bơ vơ, lạc lõng như Mai Anh.

    Mai Anh đứng trước cái cửa gỗ đan xen vài ô kính màu sắc, trên vai là cái balo đựng quần áo và vài vật dụng cá nhân của cô. Mai Anh hít thở sâu như chuẩn bị tâm lí cho điều gì đó. Bỗng cánh cửa mở bật ra bất ngờ, Mai Anh giật thót mình. Một người phụ nữ đứng tuổi hào hứng nhìn cô.

    - D.. Dạ con chào cô!


    - Con là Mai Anh đúng không? Thanh Nhã ngày nào cũng nhắc đến con. Nó nói con xinh với học giỏi, nó thích lắ-

    - Mẹ eeeeeee – Thanh Nhã đỏ mặt hét lớn rồi nhanh chóng chạy ra


    Thanh Nhã ngại ngùng mời Mai Anh vào nhà trong tiếng cười lớn của mẹ cô. Mẹ của Thanh Nhã là bà Duyên, một bà mẹ đơn thân giỏi giang. Trông bà toát lên vẻ hiền dịu, ấm áp và vô cùng hạnh phúc. Nhà Thanh Nhã chỉ có mình cô và mẹ. Một ngôi nhà gỗ khang trang, ấm cúng với khu vườn hoa rải dọc hai bên đường đi. Trước nhà có một bàn uống trà bằng gỗ sẫm tối màu, một chiếc xích đu trắng có dây hoa leo vòng quanh. Một ngôi nhà thơ mộng đúng chuẩn của thành phố ngàn hoa. Căn nhà có phần rộng rãi so với hai mẹ con nên có thêm Mai Anh thoải mái và không bị gò bó chút nào. Dường như Mai Anh đang bị choáng ngợp bởi cái không khí tươi vui, sinh động ở đây, khác xa "ngôi nhà" lạnh lẽo, u ám của cô.

    - Đây là phòng của Mai Anh nha, chỉ có giường đơn giản, bàn học, tủ đồ và kệ sách đơn giản thôi – vừa nói Nhã vừa chỉ vào từng đồ vật – Vậy nha! Nếu Mai Anh cần gì nữa thì nói với Nhã hay mẹ Nhã đều được nha.


    - Cảm ơn Nhã nha! Mà giường to mà không để Anh ngủ chung với Nhã, đỡ tốn công Nhã với mẹ dọn dẹp, ngại quá!

    - N.. Ngủ chungg? T.. Tại nhà mình muốn M.. Mai Anh thoải mái. Vậy thôi! Mình đi đây!


    Thanh Nhã đóng sầm cửa, để Mai Anh ngơ ngác khó hiểu. Cô bỏ chiếc balo trên giường, nhìn một vòng xung quanh. Căn phòng không khác phòng cô là mấy, chỉ khác là không gian sáng sủa hơn hẳn. Mai Anh tranh thủ dọn đồ vào, chốc lát đã lấp đầy kệ tủ trống. Cô nhanh chóng đi xuống nhà, hương thơm đồ ăn xộc lên mũi. Trên bàn ăn đầy ắp đồ ăn ngon. Cả ba nhanh chóng ngồi vào bàn, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Trong khoảnh khắc nào đó, ánh mắt của Mai Anh như chìm đắm vào khuôn mặt rạng rỡ cười nói của Thanh Nhã. Hình như, cô cũng đã tìm được lối thoát của chính bản thân mình.
     
    Độc ChướcNguyệt Lưu Ly thích bài này.
  7. Stipud Cat

    Bài viết:
    0
    ---CHƯƠNG 5: BI KỊCH BẮT ĐẦU---

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Mẹ mày! Đừng nghĩ là bám váy con Mai Anh là tao tha cho mày! – Thùy Dương nắm tóc Thanh Nhã lôi xềnh xệch trên nền đất, quăng mạnh vào góc tường.

    Thanh Nhã ôm đầu đau đớn, cố gắng ngồi dậy nhưng bị Thùy Dương đá mạnh vào bụng. Bên cạnh là Ánh Vân đứng dựa vào tường, chăm chú lướt tin trên chiếc điện thoại đời mới, dường như cô đã quá quen thuộc với cảnh tượng bắt nạt đang diễn ra. Trúc Linh sợ hãi đứng gần đó, run lên từng hồi khi Thùy Dương đánh đập vào Thanh Nhã tội nghiệp. Với kinh nghiệm bắt nạt nhiều đứa trong trường, Thùy Dương chỉ đánh vào phần thân hay tay chân, những chỗ có thể che lại hay khó nhận ra. Chỉ thấy bộ áo dài trắng của Thanh Nhã bẩn đi từng chút, khắp cơ thể bầm tím.

    - Bám váy con Mai Anh rồi cãi lại tao hả? Tao kêu mày làm bài cho tao thì mày phải làm, tao kêu mày làm gì thì mày làm đó, nghe rõ chưa?

    Đánh đấm, chửi rủa hả dạ, cả hội chị em đó kéo nhau về, bỏ lại Thanh Nhã đang nằm sõng soài trên nền đất dơ dáy, cố gắng với tay nhặt từng cuốn sách vở trong nước mắt bỏ lại vào cặp. Cô đứng lên đi cà nhắc từng bước ra về, đi được một đoạn cô lại gục xuống bên lề đường.

    - Nhã! Nhã có sao không?

    Trong ánh mắt lờ mờ, Thanh Nhã thấy một nam sinh buông xe đạp chạy vội lại chỗ cô. Cậu ấy thể hiện rõ nỗi lo lắng, bối rối, xót xa trên khuôn mặt, liên tục gọi tên cô. Cô thở nhẹ dần rồi chìm trong vô thức đen kịt, không còn biết gì nữa. Khi cô tỉnh dậy, đập vào mắt là trần phòng trạm xá trắng tinh, mùi thuốc khử trùng xọc lên tận óc. Mai Anh đang gục ngủ trên giường bệnh, đúng lúc này mẹ cô từ cửa vào, hai bên tay là cái cặp lồng và túi quần áo.

    - A! Con tỉnh rồi à! – Mẹ Nhã mừng rỡ đặt nhanh đồ xuống chân giường, ánh mắt trìu mến xem xét tình hình Thanh Nhã. – Con có thấy đỡ hơn chưa?

    - Sao con nằm đây mẹ? – Thanh Nhã đau buốt khắp người nhưng vẫn cố nhích dậy dựa lưng vào tường.

    - À! Có cậu bạn kia thấy con nằm xỉu giữa đường nên đưa con vào đây. Cậu ấy tốt lắm, nhà mình xa vậy mà chạy xe đạp tới tận nơi chở mẹ lên đây. Mai Anh nghe tin con là con bé bỏ việc ở trường chạy vào luôn. – Bà Duyên vừa nói, vừa lấy cái chăn đắp cho Mai Anh đang gục ngủ trông mệt mỏi vô cùng.

    - Cậu bạn? Cậu bạn nào mẹ?

    - Mẹ cũng không biết, nhưng mà đẹp trai đó nha! Hình như trên con một lớp, tên là Khang gì đó. – Bà Duyên cười nói, hai tay mở cái cặp lồng đầy đồ tẩm bổ cho Nhã, vừa nói chuyện vừa đút cho cô ăn. – Mà quan trọng là sao con nằm giữa đường, con bầm dập hết người nữa, mẹ lo lắm đó Nhã.

    - Dạ.. C.. con té cầu thang. Con bất cẩn té cầu thang. – Thanh Nhã lúng túng tìm lí do hợp lí.

    - Hậu đậu quá trời! Mốt đi đứng cẩn thận nha con!

    Thanh Nhã cười trừ. Cô không thể để mẹ lo lắng được. Từ khi người cha tệ bạc bỏ rơi mẹ con cô, cô là chỗ dựa duy nhất của mẹ. Nếu biết cô bị bắt nạt như vậy, mẹ cô ắt hẳn sẽ rất đau xót. Với suy nghĩ đó, Thanh Nhã luôn âm thầm chịu đựng mọi thứ từ bọn Thùy Dương. Trước khi Mai Anh bị bắt nạt, Thanh Nhã là người chịu trận đầu tiên, là chân sai vặt của tụi nó. Vì Thanh Nhã vốn ngưỡng mộ Mai Anh, nên sau vụ đạp đổ Mai Anh không thành công, nhóm Thùy Dương quay lại hành hung Thanh Nhã với tần suất nhiều và nghiêm trọng hơn. Nhưng nam sinh giúp đỡ cô là ai? Sao lại đúng lúc như vậy? Từ trước tới nay cô có quen nam sinh nào đâu? Đang chìm trong suy nghĩ của mình, Mai Anh chợt bật dậy làm Thanh Nhã giật mình.

    - Thanh Nhã aa! – Mai Anh gọi lớn tên Nhã rồi bật khóc ôm cô vào lòng.

    Thanh Nhã dỗ dành Mai Anh đang nức nở, vừa cảm động vừa mắc cười trước hành động của Mai Anh. Mai Anh liên tiếp hỏi thăm Nhã khiến cô trả lời không kịp thở. Dù trời Đà Lạt ngoài kia lạnh giá tới đâu, tình cảm họ dành cho nhau lại ấm áp vô cùng. Ba tâm hồn khuyết đang bù trừ cho nhau, cùng nhau vượt qua những thăng trầm của cuộc sống.

    * * *

    - Ái chà! – Nguyên Khang nhấn liên tục nút máy ảnh, một dãy hình chạy qua – Hình em gái Mai Anh đây sao!

    - Trả cho tao! Ai cho mày coi! – Tuấn Kiệt giật lại chiếc máy ảnh số của mình, ngại ngùng đỏ cả hai tai.

    - Mày.. thích Mai Anh à! – Nguyên Khang châm chọc người bạn thân

    - Ừ.. thì sao! Mày cũng thích Thanh Nhã đó! Không nói đi!

    Cả hai người bạn im lặng nhìn nhau. Sự ngại ngùng lên tới đỉnh điểm. Từ ngoài cửa phòng câu lạc bộ, từ khi nào Ánh Vân đã đứng đó mỉm cười như toan tính gì đó.

    - Quào, dân chơi gái như Nguyên Khang mà cũng thích gái nhà lành hả? Ha ha – Thùy Dương cười mỉa mai với câu chuyện vừa lọt vào tai mình qua miệng của Ánh Vân. – Được rồi, tao có kế hoạch này, vừa hại được con Nhã, vừa làm con Anh đau khổ.

    Trúc Linh đột ngột xin nghỉ vài tuần ở trường để đi thử vai cho bộ phim sắp tới. Do Trúc Linh học giỏi và cũng góp mặt trong nhiều vai trò đoàn hội nên khi cô nghỉ, phần công việc dang dở đẩy lại cho Mai Anh. Vì lượng công việc tăng hơn gấp đôi, hầu hết thời gian Mai Anh ở trong văn phòng Đoàn và câu lạc bộ, nhiều đêm cô còn phải ngủ qua đêm ở trường cùng các thầy cô bên Đoàn mới có thể xử lí hết.

    - Vậy là bây giờ con Mai Anh bận túi bụi rồi phải không? – Thùy Dương xác nhận lại với Ánh Vân

    - Dạ đúng chị, từ bữa con Linh nghỉ để đi thử vai, em thấy con Mai Anh chạy đôn chạy đáo lo cho phong trào với thi thố này kia, nhìn mệt xỉu.

    - Ok, vậy tối nay làm luôn đi! Mày kêu con Nhã tối nay vào trường cho tao.

    * * *

    Thanh Nhã mặc váy trắng qua đầu gối, khoác bên ngoài là một cái áo len to màu xanh biển với họa tiết trắng đen do chính tay mẹ cô đan. Mang vội nốt cái khăn choàng và đôi giày búp bê đen, Thanh Nhã xách cái cặp lồng rồi dắt xe đạp của mẹ ra cửa.

    - Con đi nha mẹ! Con đưa cơm cho Mai Anh rồi con về liền! – Thanh Nhã chào mẹ, trong lời nói còn thoảng ra cả khói hơi lạnh.

    - Trời tối rồi đi cẩn thận nha con! – Mẹ Thanh Nhã đứng ngoài cửa, dù không phải lần đầu Thanh Nhã đi ra ngoài nhưng lòng bà lại có chút bất an.

    Thanh Nhã chậm rãi đạp xe trong cái khí trời tối se lạnh. Mặc cho lớp len dày, từng làn hơi lạnh cứ tới tấp như cản đường cô bạn. Giữa rừng thông bạc ngàn, trên con đường chỉ có bóng hình nhỏ bé của Thanh Nhã. Mái tóc của cô mượt mà bay trong gió, da cô trắng hồng, đỏ cả mũi và hai tai, như phản kháng lại cái lạnh thấu xương. Tối hôm nay đến trường, không chỉ đưa đồ ăn cho Mai Anh, cô còn phải gặp Thùy Dương. Không biết cô ta muốn nói gì mà hẹn tận chiều tối, khi trường đã đóng cổng. Thanh Nhã nhớ lại cuộc trò chuyện ban sáng.

    - Nè! Thùy Dương kêu mày tối nay tới trường, mọi ân oán giữa nó và mày sẽ kết thúc, nó sẽ buông tha không bắt nạt mày nữa – Ánh Vân tìm đến tận bàn học của Nhã.

    - Làm gì dễ dàng vậy! Tụi bây tính đánh tao nữa hay gì! – Thanh Nhã khó chịu

    - Mày không đi thì thôi, nhưng mà có người thích mày ở đó nữa, hình như là cái anh cứu mày hôm trước. Thôi, tao nhiều chuyện vậy thôi, tao đi đây! – Ánh Vân đắc chí như vừa sử dụng con bài ngửa cuối cùng của mình, như chắc chắn rằng Thanh Nhã sẽ tới vậy.

    Với bản tính lắm chuyện của mình, không khó để Vân có mọi thông tin trong trường. Nhờ cái miệng đó mà nó nghiễm nhiên trở thành cánh tay phải đắc lực của Thùy Dương, hại không biết bao nhiêu đứa nhờ những câu chuyện đổi trắng thay đen từ cái miệng đó.

    * * *

    Thanh Nhã như bị đánh trúng nỗi tò mò về người ân nhân giấu mặt, Ánh Vân còn nói người đó thích cô như càng muốn làm cô tò mò hơn. Và đúng như ý đồ của Ánh Vân, cả chiều đó Thanh Nhã cứ nghĩ mải về người thanh niên kia. Sau đoạn đường xa từ nhà tới trường, Thanh Nhã dắt xe đạp vào cổng trường, giải thích với bác bảo vệ trực cổng, thuận lợi dắt xe vào bãi giữ. Vừa thấy bóng dáng cô, Ánh Vân từ đâu đã chạy vội lại.

    - Tới rồi hả? Đi theo tao, tụi nó đang chờ ở phòng kho của trường á! – Ánh Vân với chất giọng lảnh lót từ xưa, nhanh nhảu đi trước. Thanh Nhã xách cặp lồng đồ ăn theo sau.

    Phòng kho nằm cách biệt hẳn so với khu phòng học. Trong phòng kho là đủ loại đồ cũ mà trường không xài đến, ngoài ra còn có cả ghế ngồi sinh hoạt dưới cờ. Bọn con trai thường than thở vì phải xách chồng ghế to tướng đi một đoạn xa mới tới sân trường. Nói là kho nhưng căn phòng đó khá rộng, đám tự xưng đàn anh chị hay tụ tập ở đó để hút thuốc. Thanh Nhã xách cặp lồng, ánh mắt đảo xung quanh không gian tối mịt ở sân trường, cảm thấy một nỗi sợ hãi trào dâng trong tâm trí. Một giọt nước rớt xuống khuôn mặt trắng ngần của cô. Một, hai rồi ba hạt mưa bắt đầu nặng trĩu, khiến Thanh Nhã và Ánh Vân nhanh chóng chạy vội vào hướng phòng kho. Vừa qua khỏi cửa là mưa trút xuống xối xả, rơi lộp bộp trên cái mái tôn ồ ã chói cả tai. Thanh Nhã lúc này mới định thần lại, cô nhìn một lượt xung quanh. Căn phòng rộng bằng hai lớp học gộp lại, một nửa phòng chật kín ghế nhựa, một nửa kia có hai cái tủ lớn chứa đầy dụng cụ học thí nghiệm, một số đồ dùng y tế, trong đó có cả một cái giường y tế cũ kĩ cùng vài cái cây treo nước biển gỉ sét. Trên cái giường đó, Thùy Dương đang ngồi hút thuốc, lắc lư hai chân.

    - Chào, bạn hiền! – Thùy Dương hút đến hết điếu thuốc rồi vứt xuống đất, chà cho tắt lửa – Thì hôm nay có mặt đầy đủ rồi, tao cũng nói thẳng luôn, sau cuộc trò chuyện này, tao không làm phiền mày nữa.

    - Mày muốn gì? Tao biết mày không đơn giản như vậy? – Trúc Linh cảnh giác cao độ, đứng đối diện Thùy Dương, cái cặp lồng cô để lên mấy cái ghế nhựa bụi bặm.

    - Chà, đúng là mấy đứa thông minh – Thùy Dương vừa nói vừa châm điếu thuốc mới – Mày có biết cách nhanh nhất để chấm dứt một mối quan hệ là gì không?

    - Không còn gì để nói thì tao đi đây, tao có việc rồi! – Thanh Nhã quay lưng, định lấy cái cặp lồng đi thì đã bị Ánh Vân nắm lại, bịt cái khăn tay vào mũi.

    - Là một trong hai không còn sống nữa đó! – Thùy Dương cười khẩy một cái, nhìn Thanh Nhã đang gục dần xuống đất – Mà tao thì không ác tới mức giết người, tao thích nhìn người ta sống không bằng chết hơn. Hai đứa bây ra đây đi, tao xong nhiệm vụ rồi!

    Trong đống ghế nhựa xếp chồng cao như núi, hai hình bóng nam sinh dần dần lộ ra trước bóng đèn dây tóc lập lòe của căn phòng. Là Nguyên Khang và Tuấn Kiệt. Nguyên Khang đắc thắng hớn hở cùng Thùy Dương lôi cơ thể của Thanh Nhã lên cái giường cũ. Tuấn Kiệt mặt trắng chạch, run rẩy, trên tay vẫn là cái máy ảnh quen thuộc.

    - Ok, thỏa thuận hoàn thành, đây là nửa số tiền còn lại, uy tín đấy nhá! – Nguyên Khang đưa Thùy Dương một bao thư dày cộm, trong đó là năm triệu.

    - Mười triệu vì con nhỏ này hả? Đó giờ mới thấy mày bỏ tiền vì gái đó Khang – Thùy Dương vui vẻ nhận tiền từ đàn anh

    - Mày.. Mày làm gì vậy Khang? Đây là hiếp dâm đó! Tao.. Tao về đây! – Tuấn Kiệt lùi ra cửa phòng

    - Ủa thằng này, bình thường tao chơi là mày chụp hình, sao nay rén rồi? – Nguyên Khang đang cởi áo len của Thanh Nhã, bực dọc nói

    - Đó.. Đó là mấy em kia tự nguyện, còn cái này là bỏ thuốc, đi tù đó mày. Tao.. Tao không làm đâu. – Đột nhiên, Tuấn Kiệt bị Thùy Dương đá vào bụng bất ngờ, khiến anh ta gục xuống nền đất.

    - Nhát vậy anh trai! Nằm ngoan ngoãn đây đi để em chụp cho. – Ánh Vân cầm máy ảnh của Tuấn Kiệt, chụp từng khoảnh khắc của hành động tội lỗi đang diễn ra.

    ----​
     
    Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
  8. Stipud Cat

    Bài viết:
    0
    ---CHƯƠNG 5: BI KỊCH BẮT ĐẦU (2) ---

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuấn Kiệt bị Thùy Dương đấm bất tỉnh bằng cái ghế nhựa. Trời mưa như thác nước, trắng xóa cả bầu trời đêm, âm thanh cầu cứu yếu ớt của Thanh Nhã không nhằm nhò gì cả. Tuấn Kiệt chứng kiến trong bất lực mà không thể làm gì cả. Tên cầm thú Nguyên Khang cởi sạch Thanh Nhã đến khi cô chỉ còn chiếc váy trắng, Thùy Dương giữ hai tay không để Thanh Nhã chống cự, Ánh Vân cứ chụp hình liên tục làm ánh đèn flash cứ chớp nháy liên hồi. Trời mưa cứ lớn dần không ngớt, như chôn vùi cuộc đời Thanh Nhã trong làn mưa mù mịt. Cái cặp lồng rớt xuống sàn nhà, đồ ăn đổ ra tung tóe. Sau khi thực hiện hành vi đồi bại của chúng, trời mưa dần dịu lại, rải rác. Thùy Dương, Ánh Vân hả hê với số tiền trên tay, cũng như kế hoạch đã thành công. Nguyên Khang dìu Tuấn Kiệt ra về trong sự thỏa mãn dục vọng bản thân, mục đích của tên Khang cũng chỉ là hôm nay mà thôi. Bọn thối nát đó bỏ mặc Thanh Nhã nằm vô hồn trên cái giường trắng ngà, cơ thể cô trắng hồng, bị phô bày tất cả trong cái lạnh giá của màn đêm mưa. Cô ngồi dậy mặc lại quần áo, mặc cho đống dịch cơ thể dơ bẩn kia đang dính chặt trên người, dọn dẹp cái cặp lồng rồi thất thần ra về. Vẫn con đường về nhà, vẫn là rừng thông bạc ngàn, vẫn bóng hình của cô gái bé nhỏ, nhưng làn mưa lại trút không ngừng xuống. Cô gái đó không dừng chân để trú mưa, cứ đạp trong vô thức, hai hàng nước mắt đã hòa lẫn vào nước mưa.

    - Con làm sao vậy Thanh Nhã? Trời ơi sao vậy con! – Bà Duyên nhìn con thương xót vô cùng

    Thanh Nhã khóc lớn sà vào lòng bà Duyên. Nhìn cái cặp lồng bung bét, bà Duyên nghĩ Nhã bị té xe nên dỗ dành cô dịu dàng. Bà Duyên nấu nước cho Nhã tắm. Khi Thanh Nhã vào nhà tắm, cô như tuyệt vọng khi nhìn cơ thể của mình. Cô cố gắng lôi hết chất dịch cơ thể ra khỏi người, kì cọ cơ thể đỏ hết cả da. Nước mắt cô cứ chảy ra không kiểm soát, cô cào muốn rách da, cảm thấy bản thân không thể rửa sạch những thứ ghê tởm đó. Thanh Nhã cứ khóc nấc lên, run rẩy nhắm chặt mắt, hai tay ôm đầu đau khổ, nước từ vòi sen cứ xối lên đầu. Nỗi ám ảnh làm cô ghét bỏ chính bản thân mình. Thanh Nhã bước ra ngoài, nhìn thấy mẹ đang lo lắng cho mình, cô lại gượng cười trấn an mẹ.

    - Con không sao!

    * * *

    Đó vẫn là buổi đêm như mọi ngày, Mai Anh đang cặm cụi, vùi mình trong đống dự án của Đoàn vầ câu lạc bộ.

    - À! Mai Anh – Cô Nga phụ trách phòng y tế đang lật xem sổ sách – Con là bạn của Thanh Nhã đúng không?

    - Dạ, đúng rồi cô – Mai Anh đang ghi báo cáo cho trường, ngừng viết nhìn cô – Có chuyện gì không cô?

    - Thiệt là cô sẽ không nói tình hình bệnh học sinh ra ngoài đâu, em cũng biết là cô từng học tâm lí nên ngoài mấy bệnh vặt cô còn hay lắng nghe tâm tư học sinh nữa. Tuần trước Thanh Nhã có tìm cô, không phải là sốt hay cảm gì, cô nghĩ Thanh Nhã vừa gặp cú sốc gì đó. Ánh mắt Nhã thất thần, có mấy ngày ngồi nói chuyện với cô, em ấy còn khóc nữa. Em ấy nói mình thích một người thì vui vẻ lắm, xong lại nói mình đã phản bội người đó thì lại khóc tức tưởi. Cả tuần em ấy đến nói chuyện, cô đều khuyên là em ấy nên nói chuyện với gia đình, với người kia nhưng em ấy lắc đầu lia lịa. Cô thấy sức khỏe tinh thần em ấy không ổn, nên nói với em xem bạn ấy sao rồi.

    - Thanh Nhã khóc hả cô? – Mai Anh buông bút đứng dậy, ngạc nhiên trước lời nói của cô Nga

    - Nếu với những triệu chứng đó, cô từng học thì nó gọi là Bệnh Trầm Cảm, có thể dẫn tới hành vi tự hủy hoại bản thân. – Cô Nga trầm ngâm suy nghĩ.

    Mai Anh tức tốc đạp xe về nhà trong đêm tối. Cô quên cả cảm giác mệt mỏi những ngày vừa qua. Chính cô hiểu rõ nhất trầm cảm đã làm gì mẹ cô, nếu nó xảy ra với Thanh Nhã, cô sẽ lại chìm vào bóng tối vĩnh hằng đó. Sự đen tối, đau khổ dày vò cô đã quá đủ rồi, cô không thể để mất đi ngôi nhà mới, mất đi người thân quan trọng nhất với cô vào thời điểm này. Đến trước cửa nhà Thanh Nhã, Mai Anh buông xe đạp nằm lăn lóc trên nền cỏ xanh. Cô chào bà Duyên rồi xông vào phòng, gọi lớn tên Thanh Nhã. Thanh Nhã đang nằm trên giường đọc sách, ngỡ ngàng nhìn Mai Anh. Mai Anh thấy Thanh Nhã vẫn như thế, vẫn tươi vui, nói cười vui vẻ hồn nhiên như ngày nào, không hề có bất kì nỗi đau nào trong mắt Nhã cả.

    - Nhã ổn không đấy? – Mai Anh hỏi để xác nhận lại

    - Bị gì vậy trời ơi? – Thanh Nhã cười trước biểu cảm của Mai Anh

    Để chắc ăn, Mai Anh ở nhà đêm nay luôn, không quay lại trường nữa, kệ báo cáo. Mai Anh xách chăn gối qua phòng Thanh Nhã ngủ để an tâm hơn.

    - T.. Tối nay Mai Anh ngủ ở đ.. đây hả?

    - Đúng rồi, mấy ngày chết chìm với đống công việc ở trường rồi nhớ Thanh Nhã lắm luôn. Nay qua ngủ hai mình cho vui, ngủ một mình chán lắm. – Mai Anh nhanh tay dọn giường cho Thanh Nhã nằm.

    Thanh Nhã không còn xấu hổ nữa, cô nhìn Mai Anh như tiếc nuối một điều gì đó. Tắt đèn, Mai Anh ôm Thanh Nhã ngủ say. Dường như cô đã hết sức với công việc ở trường nên ngủ rất ngon, Thanh Nhã nằm trong vòng tay của Mai Anh hạnh phúc. Giá như mọi chuyện cứ êm đẹp như vậy, hạnh phúc đó sẽ trọn vẹn chứ không ngắn ngủi trong phút chốc như vậy. Thanh Nhã không kìm được mà rơi nước mắt, cô mỉm cười mãn nguyện rồi say giấc trong vòng tay ấm áp, trên tay cầm chặt lọ thuốc ngủ trống rỗng cô vừa mua hôm qua.

    * * *

    Mặt trời dần ló dạng, xua đi màn đêm lạnh lẽo, ánh nắng sớm nhẹ nhàng rọi qua khung cửa sổ, làm cả căn phòng bừng sáng như chốn thần tiên nhiệm màu. Nụ cười mỉm nhẹ nhàng trên khuôn mặt xinh xắn của Thanh Nhã khiến Mai Anh bình yên đến lạ. Một sự thanh thản như từ giã mọi thứ với khuôn mặt trắng bệch, nhịp thở không còn chút cử động nào. Dự cảm chẳng lành, Mai Anh lay mạnh Thanh Nhã.

    - Nhã.. Nhã ơi, Nhã thấy không khỏe hả.. dậy đi Nhã ơi..

    Mai Anh mở tung cái chăn của Nhã, không biết rằng khung cảnh khủng khiếp mà cô sắp đón nhận sẽ ám ảnh cô suốt phần đời con lại. Trên chiếc giường trắng, người con gái đã cứu rỗi Mai Anh giết chết bản thân mình. Ngay phần cổ tay, máu chảy ướt cả ga giường, xuống cả sàn nhà gỗ, bên cạnh là con dao bếp gọt trái cây đẫm máu. Màu máu đen sẫm khô cứng, thấm cả vào lọ thuốc ngủ Nhã cầm trên tay, trông như đám rễ cây chằng chịt đang gắng chặt cả cơ thể Nhã vào giường vậy. Trên chiếc bàn học nhỏ tươm tất, sạch sẽ là bức di thư của Thanh Nhã, nét chữ bị nhòe đi vì nước mắt.


    "Gửi mẹ và Mai Anh

    Con viết bức thư này chắc cũng đã hơn chục lần rồi, viết xong là con lại xé bỏ, để tiếp tục gắng gượng nỗi ám ảnh đeo bám con từng ngày. Mười sáu năm qua, được ở cạnh mẹ, được mẹ yêu chiều hết mực, con đã rất hạnh phúc. Chưa bao giờ con nghĩ rằng mình phải đi tới bước đường này. Mẹ ơi, con xin lỗi. Con có một bí mật ghê tởm không thể nói cho ai được, mong mẹ tha thứ cho con. Con đã bị nhuốm bẩn rồi, nỗi kinh tởm bản thân đã chiến thắng con rồi, con sẽ đem bí mật này ngủ yên mãi mãi, đây là cách duy nhất để con chấm dứt nỗi đau của mình. Mẹ tha thứ cho con. Con yêu mẹ! Là con bất hiếu. Nếu có kiếp sau, con mong vẫn có thể gặp lại mẹ và Mai Anh để đền đáp ân tình này.

    Mai Anh ơi, mình yêu cậu, từ trước đến nay và mãi mãi về sau. Mình luôn nghĩ chỉ cần ở cạnh cậu, mọi thứ khác đều có thể giải quyết được. Nhưng mình không còn xứng với cậu nữa. Cậu là người hoàn hảo, tuyệt vời, không thể có một nỗi ô nhục là mình bên cạnh được. Mình xin lỗi. Hãy giúp mình chăm sóc mẹ nhé! Tạm biệt! Mình yêu cậu!

    Thanh Nhã"

    * * *

    Ngày chôn Nhã là một ngày mưa tầm tã, khí trời càng ngày càng lạnh hơn. Mẹ của Thanh Nhã không thể chịu được cú sốc này. Bà đã ngã quỵ ngất liệm đi hơn cả trăm lần, khuôn mặt bà đau đớn, quằn quại. Chồng bà bỏ hai mẹ con đi theo người đàn bà khác, Thanh Nhã là đứa con cũng là hi vọng sống cuối cùng của bà. Nó là đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện lại học hành chăm chỉ chưa bao giờ khiến bà buồn lòng, vậy mà nó lại bỏ bà một mình ở trần thế đau thương cay đắng này. Khi người ta chôn cất Thanh Nhã, bà gào lên cố gắng chạy đến ngăn cản chiếc quan tài đang được lấp đất lại. Mỗi một lần xẻng xúc đất đắp lên quan tài là một lần bà đau đớn gào thét đến điên dại, thanh quản như muốn toạt ra. Người dự tang vừa can ngăn bà vừa đau lòng thay..

    Mai Anh quỳ thụp dưới nền cỏ ướt nhẹp, mặc cho bản thân đang rung liên hồi vì lạnh. Liệu cái lạnh bên ngoài có hề gì so với cái lạnh giá trong tâm hồn cô, người quan trọng nhất đời cô đã chết. Trước di ảnh Thanh Nhã vui tươi, Mai Anh nhìn vào khoảng không vô định. Tại sao mọi chuyện lại như vậy? Tận sâu bên trong Mai Anh, sự đau khổ đã quay trở lại, kéo theo nỗi tức giận trào ra khóe mắt đỏ rát. Cô cúi đầu, hai tay nắm chặt đến bật cả ngón, máu đã hòa với nước mưa, cứ luôn miệng "Tại sao?" lặp đi lặp lại. Không quan xung quanh cô đen kịt, chỉ có tấm di ảnh trước mặt. Mai Anh đã đánh mất hoàn toàn bản thân, đánh mất đi phần người còn lại của cô.

    * * *
     
    Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...