Sân khấu lầm tưởng Thể hiện: Freaky Giới thiệu chung: Vẫn tiếp tục là 2 chủ đề '24 giờ' và 'Trong nhà ngoài phố', 6 chiến binh tiếp theo bước vào tập 12 để tranh suất vào trận cuối cùng chính là Obito, J Jade, Shanhao, Freaky, VSoul và T. C. Ở tập trước, bảng B đã xuất hiện Blacka và Coldzy thì việc đặt để 2 cái tên còn lại trong 6 thí sinh ở trên vào bảng này vẫn còn là ẩn số, khi ai cũng vừa vặn về tài năng lẫn độ biến hóa để tạo nên một tiết mục bùng nổ. Đều nhận được 4 chọn từ huấn luyện viên, T. C và Freaky cũng được xem là một 9 một 10 trong tập 12, điều này thể hiện rõ nét khi 2 nam rapper lấy trọn cảm xúc người xem qua bản rap về gia đình. Lyric: Hồi nhỏ tưởng xây nhà chòi có thể tự cho mình cả đế chế Cứ tưởng đi bụi có thể chẳng có nghe ba mẹ nề hà Hồi nhỏ cứ tưởng bỏ nhà là có thể trốn khỏi thế giới Giờ nhận ra, chạy trốn khỏi thế giới là khi con được về nhà Cát-xê đầu tiên mà anh nhận được là 50 ngàn Không có một MC giới thiệu hay mặc bộ vest lịch lãm Không kịch bản, anh bịt mắt tưởng tượng khán giả quanh bục giảng Như thể mẹ anh đứng đằng sau cánh cửa lén mỗi khi viết nhạc Vì từng đồng cắc bạc dành dụm dư giả Thêm người thứ ba nên.. gia đình tan rã Nơi đông dân chen chúc, thơm phức, khoác sơ mi chỉnh tề Là công nhân viên chức, nghiêm túc, nhưng mà hạnh kiểm tệ Stop Nếu hỏi anh, Lý do phải thành công Vì không muốn nhục mặt mỗi khi họp lớp Nếu hỏi anh Lý do anh phải giàu.. Vì anh đã từng ăn cơm hộp xốp Nơi mà họ xem anh không là con người.. Nếu gia cảnh và học bạ anh không xuất sắc Bàn ăn của họ cao tới nỗi khuất mắt Còn thứ mà anh ăn, Cơm chan nước mắt Trang sức không phải nói anh giàu Là thứ khi lúc nghèo, Anh luôn ước có Hóa đơn cũng đủ làm anh chật bóp Giờ số dư tài khoản chính là thước đo Thành công muốn lấy đi những người bạn Thành công muốn trả anh sự cô đơn Thành công muốn biến anh thành một người khác Anh chỉ muốn về cùng mẹ ăn từng tô cơm Ngày bước đi, Chân Lang Thang Với những tâm can vây quanh Ta thờ ơ.. Đâu dám đứng lại Phản chiếu trong thâm tâm ta Tao muốn vươn cao bay xa Chống lại khi số phận đã an bài Lặng lẽ.. ta đem công lao và máu Xây nên bao tiếng vỗ tay cho sân khấu của riêng ta Và ta sẽ hát lên câu hát vang Khi dừng chân ta vẫn có nơi Trở Về.. Hồi nhỏ tưởng xây nhà chòi có thể tự cho mình cả đế chế Cứ tưởng đi bụi có thể chẳng có nghe ba mẹ nề hà Hồi nhỏ cứ tưởng bỏ nhà là có thể trốn khỏi thế giới Giờ nhận ra, chạy trốn khỏi thế giới là khi con được về nhà Con nhận ra ánh mắt của mẹ Khi công việc khách hàng chẳng tới lui Con nhận ra ánh mắt của ba Khi tiền học phí chẳng được tới xuôi Đêm vào phòng, Cất đầu giường Lặng lẽ tô bức tranh màu hồng Chui ra từ bụng mẹ, Bước ra từ tivi Để một lần nữa mẹ ôm con vào lòng Khác biệt trong khác biệt So với đồng trang lứa để Không làm ai thất vọng Tự nhủ bản thân hứa sẽ Không đánh mất đi đứa trẻ Cho tới khi con trưởng thành Nhưng biết mình "trưởng thành" Khi còn là một đứa trẻ Lấy thân là công cụ Làm giàu cho ông chủ Không biết đi đến đâu Nếu bản thân còn không thử Đánh đổi giấc ngủ yên Thì chưa chắc con có tiền Nhưng để có tiền học Mẹ đã nhiều đêm không ngủ Lo cho mẹ sống, khi mẹ sinh non Chỉ nhìn qua lồng kính, không thể tự tay chăm dưỡng Bà nội thì không hiểu cho mẹ còn không nghênh đón Vô số lần cãi vã, con phải trốn dưới gầm giường Là ngày tháng và quầy bán, Bằng chiếc xe trong chợ để mua con đôi giày đắt Là thằng nhóc rụt rè ba thường bảo thằng này nhát Phố đầy rác, sống trong nhà đầy gián Ba muốn con thành bác sĩ, nhưng mà con đây sợ máu Mẹ cũng lo ngày ngân hàng Sẽ tìm đến về nợ xấu Chẳng ai biết kim chích thằng nhóc cũng sợ đau Giờ đã chịu dư luận, khi chịu đứng trên sân khấu Nếu như con không thể, tự nuôi sống bằng đam mê Mẹ nói con ít nhất vẫn còn sổ hộ khẩu Con là thất vọng của hi vọng Lý trí đặt bên lồng ngực trái Người ta bảo rằng con chỉ sống Là kẻ mộng du ở thực tại Chúng ta đều có hai cuộc đời Sinh ra lành lặn hay bó bột Cuộc đời thứ hai bắt đầu khi Con nhận ra con cũng chỉ có một Bởi tình yêu không phải là tất cả Khi con nhận ra chẳng có gì quan trọng hơn khi Cả gia đình đang chết đói Mẹ là fan đầu tiên của con Đọc những thư tình con viết Và dây rốn là thứ ta kết nối Chẳng có thức ăn nào trên đời ngon hơn Bằng hộp cơm ba giao 200 cây số Con có thể chỉ đạo cả vạn người Nhưng luôn là đứa con hư cần ba phải dạy dỗ Con muốn an nhiên, không phải an phận Nhìn thấu bản chất, bên trong bản thân Không muốn an bài, trong vùng an toàn Nhưng không thể gian lận, dù đời gian truân Lời nói tàng hình, hậu quả tàn nhẫn Thấy nghèo làm thinh, thấy giàu làm thân Cùng bắt đầu đam mê từ trong quán net Đi tìm cơ hội trở thành quán quân Quán quân hả? Có thể cho mình cả đế chế Chẳng còn nghe ba mẹ nề hà Trưởng thành hả? Đó là khi con cần về nhà