114
0
Chương 1: Cuộc Gọi Từ Mẹ
Cuộc sống vị và nhằm chán của tuổi 25 cứ thứ lặp đi lặp lại, sáng thức dậy sớm đi làm tối đến mù mịt mới vội lét thân xác mệt mỏi quay trở về phòng trọ quanh đi quẩn lại tắm rửa ăn uống rồi lại nằm dài lướt mạng xã hội chốc cái nhìn lại đã hơn 12 giờ rồi. Thời gian ở công ty làm việc còn nhiều hơn cả ở phòng trọ, đỉnh điểm là những thời gian cao điểm phải thức đêm tăng ca đêm sáng. Thỉnh thoáng mới có chút thời gian nghỉ ngơi thì hẹn bạn bè cà phê, trò chuyện, thỉnh thoảng vẫn dành chút thời gian hẹn bạn cũ cùng nhau dùng bữa tối, xem phim. Chỉ là không còn vô tư vô lo như tuổi 20, thường xuyên cà phê, check in các địa điểm sống ảo như thời còn Đại học, ra trường xong mỗi đứa mỗi
Nơi mỗi công việc, thậm chí có đứa còn không còn giữ liên lạc với nhau nữa. Thời gian thấm thoát, giờ cũng sống được giữa thành phố hoa lệ này được 6 năm rồi. Lúc mới ra trường cái gì cũng không muôn chỉ muốn kiếm được công việc ổn định cuộc sống, 6 năm qua đi rồi công việc thì cũng đã có rồi chỉ là vẫn chẳng thể nào biết được rốt cuộc là mình muốn cái gì. Hôm nay là một buổi chiều cuối đông, sài gòn oi bức nay cũng đã dần cảm nhận được chút cảm giác xe xe lạnh, hiếm lắm mới có được một buổi chiều cuối tuần không phải tăng ca thế này cô quyết định một mình dạo quanh công viên gần đây. Vào thời điểm
Tan tầm nên mọi người tới khá đông, cô không nhanh không chậm bước đến bên chiếc ghế
Đá đang trống phía trước, cô ngồi xuống lặng lẽ ngắm nhìn mọi thứ xong quanh, có
Lẽ đây là cuộc sống của nhiều người trẻ tuổi hằng mơ ước, một công việc tốt, cuôc
Sống ổn định cũng có thể nói là tài chính khá dư giả, nhưng đổi lại nơi có công
Việc tốt cô lại không có chút cảm nhận gì về sự bình yên, nơi tràn ngập tiếng
Phàn nàn trách mắng của mẹ, những buổi chiều tụ họp nói chuyện phiếm cùng các
Chị em hàng xóm. Giờ đây cô bỗng khát khao những sự yên bình đó một cách mãnh
Liệt, cũng có những lúc cô nghiêm túc về suy nghĩ việc có nên tiếp tục ở lại Sài
Gòn rộng lớn này làm việc hay không? Hay là mình bỏ tất cả để về quê nuôi cá và trồng rau. Có một sự
Thật cô phải chấp nhận rằng nơi có nhà sẽ không có công việc phù hợp cho mình và
Điều ngược lại ở lại thành phố lớn này mình sẽ không có nhà. Đang mắc kẹt giữa những
Dòng suy tư mơ hồ đó thì có chuông điện thoại đến. "Ting ting ting". Cô vội rút điện
Thoại từ trong túi sách ra thì màn hình hiện lên chữ "Mẹ". "Dạ con nghe mẹ". "Con
Tan làm chưa?", "Dạ rồi". "Con dạo này thế nào rồi, ăn uống có điều độ không? Công
Việc gần đây có phải bận rộn lắm không gần mấy tháng nay rồi chưa thấy con gọi
Về". Nghe đến đây cô bỗng thấy chạnh lòng, bao sự uất ức tủi nhục cô cố gắng gượng
Ép bấy lâu nay hoàn toàn bị phá bỏ, nước mắt từ từ tuôn ra, vì không muốn mẹ phải
Lo lắng cô cố gắng bình tĩnh gạt đi vài giọt nước mắt trên gò má. "Không sao ạ
Con rất tốt, mẹ mẹ có việc gì sao?" À mẹ muốn hỏi chút gần đây con có thời
Gian rảnh không? Có tiện về nhà một chuyến không? "Do dự một hồi cô cũng đưa ra
Một quyết định táo bạo mà chưa hề nằm trong dự định hay bất kì một cái kế hoạch nào của cô." Dạ được mẹ, cuối
Tuần con sẽ về nhà một chuyến "." Thật chứ thế thì tốt quá, mẹ phải báo ngay tin
Tốt này cho ba con mới được để tiện sắp xếp "." Vâng mẹ, thế nhé con về phòng đã ạ ".
Chuẩn bị bữa tối đã". "Được được, con về cẩn thận nhé". "Vâng chào mẹ". Tút tút
Tiếng ngắt kết nối điện thoại vang lên, cô thở phào một hơi đứng dậy, hôm nay
Trên đường về cô cảm thấy tâm tình trở nên vui vẻ và trong lòng cảm thấy nhẹ nhỏm hơn bao giờ hết cảm giác này bao lâu
Rồi cô mới cảm nhận lại được cô cũng chẳng nhớ rõ nữa, phải chăng sắp được trở
Về chốn yên bình ấy nên tâm tình của cô trở nên tốt như vậy, hôm nay đã là thứ
5 chỉ còn 2 ngày nữa thôi là tới cuối tuần rồi, chỉ cần nghĩ tới đó thôi cô cũng
Đủ vui đến mức muốn nhảy cẩng lên rồii, đang chìm đắm trong niềm vui sướng ấy thì
Cô bỗng ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức bay qua mũi đại não cô liền nhảy số ngay tô bún thịt nướng trong đầu, cổ họng không tự chủ được
Mà nuốt ực một tiếng, cô nhanh trí tấp ngay vào gian hàng trước mặt, vừa hay tối
Nay cô cũng lười nấu cơm tối. "Ông chủ cho một phần bún thịt nướng, thêm 5 xiên
Nướng". "Okiee có ngay người đẹp". Sau khi lấp đầy cái dạ dày thì cô tiện thể sang quán nước bên cạnh oder
1 ly trà sữa full topping size L về để giải khát. Vừa tới phòng là cô liền mở laptop ra soạn đơn
Xin nghỉ phép, cô kiểm tra một lượt rồi nhấn nút enter gmail được gửi đến trưởng phòng.
Vốn dĩ cả năm cày ngày cày đêm vất vả để cuối năm tự thưởng cho bản thân mình một chuyến
Du lịch Bangkok, nhưng khi nhận được cuộc gọi từ mẹ giây phút cuối ấy lại chẳng hề chút do dự mà muốn trở về nhà cùng
Ba mẹ.
Cuộc sống vị và nhằm chán của tuổi 25 cứ thứ lặp đi lặp lại, sáng thức dậy sớm đi làm tối đến mù mịt mới vội lét thân xác mệt mỏi quay trở về phòng trọ quanh đi quẩn lại tắm rửa ăn uống rồi lại nằm dài lướt mạng xã hội chốc cái nhìn lại đã hơn 12 giờ rồi. Thời gian ở công ty làm việc còn nhiều hơn cả ở phòng trọ, đỉnh điểm là những thời gian cao điểm phải thức đêm tăng ca đêm sáng. Thỉnh thoáng mới có chút thời gian nghỉ ngơi thì hẹn bạn bè cà phê, trò chuyện, thỉnh thoảng vẫn dành chút thời gian hẹn bạn cũ cùng nhau dùng bữa tối, xem phim. Chỉ là không còn vô tư vô lo như tuổi 20, thường xuyên cà phê, check in các địa điểm sống ảo như thời còn Đại học, ra trường xong mỗi đứa mỗi
Nơi mỗi công việc, thậm chí có đứa còn không còn giữ liên lạc với nhau nữa. Thời gian thấm thoát, giờ cũng sống được giữa thành phố hoa lệ này được 6 năm rồi. Lúc mới ra trường cái gì cũng không muôn chỉ muốn kiếm được công việc ổn định cuộc sống, 6 năm qua đi rồi công việc thì cũng đã có rồi chỉ là vẫn chẳng thể nào biết được rốt cuộc là mình muốn cái gì. Hôm nay là một buổi chiều cuối đông, sài gòn oi bức nay cũng đã dần cảm nhận được chút cảm giác xe xe lạnh, hiếm lắm mới có được một buổi chiều cuối tuần không phải tăng ca thế này cô quyết định một mình dạo quanh công viên gần đây. Vào thời điểm
Tan tầm nên mọi người tới khá đông, cô không nhanh không chậm bước đến bên chiếc ghế
Đá đang trống phía trước, cô ngồi xuống lặng lẽ ngắm nhìn mọi thứ xong quanh, có
Lẽ đây là cuộc sống của nhiều người trẻ tuổi hằng mơ ước, một công việc tốt, cuôc
Sống ổn định cũng có thể nói là tài chính khá dư giả, nhưng đổi lại nơi có công
Việc tốt cô lại không có chút cảm nhận gì về sự bình yên, nơi tràn ngập tiếng
Phàn nàn trách mắng của mẹ, những buổi chiều tụ họp nói chuyện phiếm cùng các
Chị em hàng xóm. Giờ đây cô bỗng khát khao những sự yên bình đó một cách mãnh
Liệt, cũng có những lúc cô nghiêm túc về suy nghĩ việc có nên tiếp tục ở lại Sài
Gòn rộng lớn này làm việc hay không? Hay là mình bỏ tất cả để về quê nuôi cá và trồng rau. Có một sự
Thật cô phải chấp nhận rằng nơi có nhà sẽ không có công việc phù hợp cho mình và
Điều ngược lại ở lại thành phố lớn này mình sẽ không có nhà. Đang mắc kẹt giữa những
Dòng suy tư mơ hồ đó thì có chuông điện thoại đến. "Ting ting ting". Cô vội rút điện
Thoại từ trong túi sách ra thì màn hình hiện lên chữ "Mẹ". "Dạ con nghe mẹ". "Con
Tan làm chưa?", "Dạ rồi". "Con dạo này thế nào rồi, ăn uống có điều độ không? Công
Việc gần đây có phải bận rộn lắm không gần mấy tháng nay rồi chưa thấy con gọi
Về". Nghe đến đây cô bỗng thấy chạnh lòng, bao sự uất ức tủi nhục cô cố gắng gượng
Ép bấy lâu nay hoàn toàn bị phá bỏ, nước mắt từ từ tuôn ra, vì không muốn mẹ phải
Lo lắng cô cố gắng bình tĩnh gạt đi vài giọt nước mắt trên gò má. "Không sao ạ
Con rất tốt, mẹ mẹ có việc gì sao?" À mẹ muốn hỏi chút gần đây con có thời
Gian rảnh không? Có tiện về nhà một chuyến không? "Do dự một hồi cô cũng đưa ra
Một quyết định táo bạo mà chưa hề nằm trong dự định hay bất kì một cái kế hoạch nào của cô." Dạ được mẹ, cuối
Tuần con sẽ về nhà một chuyến "." Thật chứ thế thì tốt quá, mẹ phải báo ngay tin
Tốt này cho ba con mới được để tiện sắp xếp "." Vâng mẹ, thế nhé con về phòng đã ạ ".
Chuẩn bị bữa tối đã". "Được được, con về cẩn thận nhé". "Vâng chào mẹ". Tút tút
Tiếng ngắt kết nối điện thoại vang lên, cô thở phào một hơi đứng dậy, hôm nay
Trên đường về cô cảm thấy tâm tình trở nên vui vẻ và trong lòng cảm thấy nhẹ nhỏm hơn bao giờ hết cảm giác này bao lâu
Rồi cô mới cảm nhận lại được cô cũng chẳng nhớ rõ nữa, phải chăng sắp được trở
Về chốn yên bình ấy nên tâm tình của cô trở nên tốt như vậy, hôm nay đã là thứ
5 chỉ còn 2 ngày nữa thôi là tới cuối tuần rồi, chỉ cần nghĩ tới đó thôi cô cũng
Đủ vui đến mức muốn nhảy cẩng lên rồii, đang chìm đắm trong niềm vui sướng ấy thì
Cô bỗng ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức bay qua mũi đại não cô liền nhảy số ngay tô bún thịt nướng trong đầu, cổ họng không tự chủ được
Mà nuốt ực một tiếng, cô nhanh trí tấp ngay vào gian hàng trước mặt, vừa hay tối
Nay cô cũng lười nấu cơm tối. "Ông chủ cho một phần bún thịt nướng, thêm 5 xiên
Nướng". "Okiee có ngay người đẹp". Sau khi lấp đầy cái dạ dày thì cô tiện thể sang quán nước bên cạnh oder
1 ly trà sữa full topping size L về để giải khát. Vừa tới phòng là cô liền mở laptop ra soạn đơn
Xin nghỉ phép, cô kiểm tra một lượt rồi nhấn nút enter gmail được gửi đến trưởng phòng.
Vốn dĩ cả năm cày ngày cày đêm vất vả để cuối năm tự thưởng cho bản thân mình một chuyến
Du lịch Bangkok, nhưng khi nhận được cuộc gọi từ mẹ giây phút cuối ấy lại chẳng hề chút do dự mà muốn trở về nhà cùng
Ba mẹ.
Chỉnh sửa cuối:

