Pitornhi

Công Chúa Tóc Mây
11 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
114 0
Kiếm tiền
Pitornhi đã kiếm được 1140 đ
Chương 1: Cuộc Gọi Từ Mẹ

Cuộc sống vị và nhằm chán của tuổi 25 cứ thứ lặp đi lặp lại, sáng thức dậy sớm đi làm tối đến mù mịt mới vội lét thân xác mệt mỏi quay trở về phòng trọ quanh đi quẩn lại tắm rửa ăn uống rồi lại nằm dài lướt mạng xã hội chốc cái nhìn lại đã hơn 12 giờ rồi. Thời gian ở công ty làm việc còn nhiều hơn cả ở phòng trọ, đỉnh điểm là những thời gian cao điểm phải thức đêm tăng ca đêm sáng. Thỉnh thoáng mới có chút thời gian nghỉ ngơi thì hẹn bạn bè cà phê, trò chuyện, thỉnh thoảng vẫn dành chút thời gian hẹn bạn cũ cùng nhau dùng bữa tối, xem phim. Chỉ là không còn vô tư vô lo như tuổi 20, thường xuyên cà phê, check in các địa điểm sống ảo như thời còn Đại học, ra trường xong mỗi đứa mỗi

Nơi mỗi công việc, thậm chí có đứa còn không còn giữ liên lạc với nhau nữa. Thời gian thấm thoát, giờ cũng sống được giữa thành phố hoa lệ này được 6 năm rồi. Lúc mới ra trường cái gì cũng không muôn chỉ muốn kiếm được công việc ổn định cuộc sống, 6 năm qua đi rồi công việc thì cũng đã có rồi chỉ là vẫn chẳng thể nào biết được rốt cuộc là mình muốn cái gì. Hôm nay là một buổi chiều cuối đông, sài gòn oi bức nay cũng đã dần cảm nhận được chút cảm giác xe xe lạnh, hiếm lắm mới có được một buổi chiều cuối tuần không phải tăng ca thế này cô quyết định một mình dạo quanh công viên gần đây. Vào thời điểm

Tan tầm nên mọi người tới khá đông, cô không nhanh không chậm bước đến bên chiếc ghế

Đá đang trống phía trước, cô ngồi xuống lặng lẽ ngắm nhìn mọi thứ xong quanh, có

Lẽ đây là cuộc sống của nhiều người trẻ tuổi hằng mơ ước, một công việc tốt, cuôc

Sống ổn định cũng có thể nói là tài chính khá dư giả, nhưng đổi lại nơi có công

Việc tốt cô lại không có chút cảm nhận gì về sự bình yên, nơi tràn ngập tiếng

Phàn nàn trách mắng của mẹ, những buổi chiều tụ họp nói chuyện phiếm cùng các

Chị em hàng xóm. Giờ đây cô bỗng khát khao những sự yên bình đó một cách mãnh

Liệt, cũng có những lúc cô nghiêm túc về suy nghĩ việc có nên tiếp tục ở lại Sài

Gòn rộng lớn này làm việc hay không? Hay là mình bỏ tất cả để về quê nuôi cá và trồng rau. Có một sự

Thật cô phải chấp nhận rằng nơi có nhà sẽ không có công việc phù hợp cho mình và

Điều ngược lại ở lại thành phố lớn này mình sẽ không có nhà. Đang mắc kẹt giữa những

Dòng suy tư mơ hồ đó thì có chuông điện thoại đến. "Ting ting ting". Cô vội rút điện

Thoại từ trong túi sách ra thì màn hình hiện lên chữ "Mẹ". "Dạ con nghe mẹ". "Con

Tan làm chưa?", "Dạ rồi". "Con dạo này thế nào rồi, ăn uống có điều độ không? Công

Việc gần đây có phải bận rộn lắm không gần mấy tháng nay rồi chưa thấy con gọi

Về". Nghe đến đây cô bỗng thấy chạnh lòng, bao sự uất ức tủi nhục cô cố gắng gượng

Ép bấy lâu nay hoàn toàn bị phá bỏ, nước mắt từ từ tuôn ra, vì không muốn mẹ phải

Lo lắng cô cố gắng bình tĩnh gạt đi vài giọt nước mắt trên gò má. "Không sao ạ

Con rất tốt, mẹ mẹ có việc gì sao?" À mẹ muốn hỏi chút gần đây con có thời

Gian rảnh không? Có tiện về nhà một chuyến không? "Do dự một hồi cô cũng đưa ra

Một quyết định táo bạo mà chưa hề nằm trong dự định hay bất kì một cái kế hoạch nào của cô." Dạ được mẹ, cuối

Tuần con sẽ về nhà một chuyến "." Thật chứ thế thì tốt quá, mẹ phải báo ngay tin

Tốt này cho ba con mới được để tiện sắp xếp "." Vâng mẹ, thế nhé con về phòng đã ạ ".

Chuẩn bị bữa tối đã". "Được được, con về cẩn thận nhé". "Vâng chào mẹ". Tút tút

Tiếng ngắt kết nối điện thoại vang lên, cô thở phào một hơi đứng dậy, hôm nay

Trên đường về cô cảm thấy tâm tình trở nên vui vẻ và trong lòng cảm thấy nhẹ nhỏm hơn bao giờ hết cảm giác này bao lâu

Rồi cô mới cảm nhận lại được cô cũng chẳng nhớ rõ nữa, phải chăng sắp được trở

Về chốn yên bình ấy nên tâm tình của cô trở nên tốt như vậy, hôm nay đã là thứ

5 chỉ còn 2 ngày nữa thôi là tới cuối tuần rồi, chỉ cần nghĩ tới đó thôi cô cũng

Đủ vui đến mức muốn nhảy cẩng lên rồii, đang chìm đắm trong niềm vui sướng ấy thì

Cô bỗng ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức bay qua mũi đại não cô liền nhảy số ngay tô bún thịt nướng trong đầu, cổ họng không tự chủ được

Mà nuốt ực một tiếng, cô nhanh trí tấp ngay vào gian hàng trước mặt, vừa hay tối

Nay cô cũng lười nấu cơm tối. "Ông chủ cho một phần bún thịt nướng, thêm 5 xiên

Nướng". "Okiee có ngay người đẹp". Sau khi lấp đầy cái dạ dày thì cô tiện thể sang quán nước bên cạnh oder

1 ly trà sữa full topping size L về để giải khát. Vừa tới phòng là cô liền mở laptop ra soạn đơn

Xin nghỉ phép, cô kiểm tra một lượt rồi nhấn nút enter gmail được gửi đến trưởng phòng.

Vốn dĩ cả năm cày ngày cày đêm vất vả để cuối năm tự thưởng cho bản thân mình một chuyến

Du lịch Bangkok, nhưng khi nhận được cuộc gọi từ mẹ giây phút cuối ấy lại chẳng hề chút do dự mà muốn trở về nhà cùng

Ba mẹ.
 
Chỉnh sửa cuối:
11 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương

2: Trở Về Nhà

Thời gian thấm

Thoát trôi đi như một cơn gió thoáng cái nay đã là thứ 6 rồi, sau khi sắp xếp bàn

Giao lại công việc cho đồng nghiệp cô vội vàng thu xếp đồ đạc quay trở về phòng

Trọ, tâm trạng của cô cả ngày hôm nay cứ lâng lâng cả người cứ như đang nằm trên đám mây vậy luôn chẳng

Thể nào tập trung được vào bất kì công việc nào cả, còn hồi hộp hơn cả khi trở về nhà đón tết.

Sau khi thu dọn quần áo xong thì cô tắm rửa rồi tranh thủ chạy ra siêu thị gần

Nhà mua ít bánh trái cho ba mẹ và các em. Vừa về tới phòng thì cô nhanh tay gọi điện

Đặt vé xe quyết định về ngay trong đêm, sau khi đặt được chiếc vé xe 7 giờ tối

Thì cô liền nhắn tin cho em gái báo ra đón "11 giờ ra ngã ba đón chị". Vài giây

Sau, "Chị về nhà à". "Ừ đừng vội nói cho ba mẹ biết". "Được khi nào gần tới thì

Gọi cho em". Giờ phải tranh thủ thôi còn 30p nữa, cô liền kéo vali đã chuẩn bị

Xong đi ra ngoài đợi grap để ra bến xe. Thời tiết sài gòn tối nay thật dễ chịu, gió

Thổi nhẹ nhàng lướt qua làm mái tóc cô bay lên mặt vướng phải tầm nhìn, cô môt

Tay bấm điện thoại một tay gạt đi lọn tóc vướng víu kia. Vì là cuối tuần nên nhà

Khách khá đông người, dòng người vây chặt kín cả phòng chờ, vừa hay loa phát lên

Âm thanh thông báo, "Hành khách có chuyến đi Bảo Lộc, Đà Lạt khởi hành lúc 19 giờ

00p xin mời ra cửa số 1, xe mang biển số 50.." lên xe để chuẩn bị xuất phát ạ ".

Xe chầm chậm lăn bánh mọi thứ từ từ hiện lên trước mắt, dòng người vội vã tấp nấp

Qua lại, giao thông cũng trở ùn tắc, những chiếc xe chen lấn nhau, những ngôi nhà

Cao tầng chọc trời thi nhau mọc lên xi xít nhau không còn thấy một khoảng trống

Nào, cô dần dần ngủ thiếp đi lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy thì được tiếp viên

Gọi dậy," Xe hiện tại dừng tại trạm dừng chân La cà chan cho mọi người 20 phút ăn

Uống, đi vệ sinh, sau 20 phút mọi người vui lòng trở lại xe để tiếp tục cuộc hành

Trình ". Cô cầm điên thoai lên liếc nhẹ thì đã hơn 9 giờ tối, cô bình thường sẽ không

Có thói quen ăn uống hay đi vệ sinh ở các trạm dừng chân nên tiếp tục nhắm mắt

Ngủ dù gì cũng gần tới nhà rồi, mấy chốc xe đã lại chuyển động. Bình thường xe

Sẽ dừng 2 trạm dừng chân để mọi người nghỉ ngơi ăn uống, như thường lệ xe lại dừng

Lần nữa, lần này cũng thế cô không xuống xe, nhưng bụng cũng hơi đói rồi cô lặng

Lẽ bóc hộp bánh mì tươi đã chuẩn bị sẵn ra ăn, thêm 1 hộp sữa milo giải khát nữa

Là xong, vừa hay còn hơn 15 phút nữa là tới nhà rồi nên cô quyết định sẽ không

Ngủ nữa, chỉ thấy cô lấy điện thoại ra với dòng tin nhắn," Ra đi ". Bên kia liền

Hồi âm" Nay tới sớm thế". Nghe thế cô vô thức nhìn đồng hồ bây giờ là 10 giờ 30

Phút, đúng thế hôm nay có lẽ tới sớm hơn mọi khi, có lẽ vì đỡ tắc đường hơn mọi

Khi. Mười phút sau, xe dừng lại đèn đỏ vừa hay cô xuống luôn, từ xa đã nhìn thấy

Cô em gái đứng đơi. Trên đường trở về hai chị em chẳng nói với nhau câu nào, cô

Hít mạnh một hơi cảm nhận bầu không khí mà cô hằng mong nhớ ấy, trong lòng không

Ngừng nở hoa, thời gian trôi thật nhanh thoáng cái đã gần 1 năm cô chưa về nhà

Rồi, mặc dù khoảng cách chỉ 4 tiếng đồng hồ đi xe nhưng vì tính chất công việc

Khá bận rộn nên cũng chẳng thể về được, cô dần cảm nhận được hình như mọi thứ đã

Có chút thay đổi rồi, có lẽ cuộc sống của những người dân trong thôn đều đã trở

Nên tốt hơn chỉ là cảm giác vẫn bình yên

Như thế đã gần 11 giờ đêm nên hầu như nhà nhà đều đã chìm vào giấc chiêm bao, ngoài

Đường cũng trở nên vắng tanh chỉ còn chút

Le lói ánh đèn đường. Về tới nhà ba mẹ hình như đều đã ngủ, chỉ có đen và lu chạy

Lại vẫy vẫy chiếc đuôi nhiệt tình chào đón cô, xách hành lý vào phòng, trở lại chiếc

Giường yêu quý của mình cô liền ngã lưng một cái đánh giấc đến sáng mai.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back