Bạn được Carbonara mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
2 người đang xem
44 0
Rồi ta cũng sẽ già đi

Sáng tác: Thành Đô

Thể loại: Tản Văn

* * *^^^***

Có một lúc tôi tin rằng thời gian là thứ ta có thể tổ chức, xếp vào các ô lịch, chia nhỏ như những lát bánh. Ngày hôm nay, việc này; ngày mai, việc khác. Tuổi trẻ cho phép ta mặc định: Mọi thứ đều có thể bắt đầu lại, sửa chữa, trì hoãn. Rồi một buổi sáng bất chợt, tôi nhận ra mình đã bỏ quên một điều rất đơn giản: Ta đang lớn lên theo một chiều mà không thể quay ngược.

Rồi ta cũng sẽ già đi - câu nói nghe như một định mệnh cô đọng, nhưng không bi thương. Nó giống như một mùa thu tới một cách tự nhiên: Lá rụng, trời se lạnh, mùi đất ẩm cứ thế trở lại mỗi năm. Ta già đi bằng những bước chân lặng lẽ: Nếp nhăn xuất hiện giữa trán khi nghĩ nhiều, mái tóc bạc lốm đốm ở thái dương như những vì sao nhỏ; ta già đi trong cách nói chuyện, trong cách chọn từ, trong những điều ta không còn muốn tranh cãi nữa. Có lẽ điều lạ nhất là ta không cảm nhận được sự thay đổi ngay lập tức - nó như một vệt sương mỏng che mặt hồ vào buổi sáng, thoáng qua rồi ở lại.

Tuổi già không phải chỉ là sự mất mát. Nó mang theo một kho dự trữ khác: Độ sâu. Những điều từng làm ta náo nhiệt giờ trở nên rõ ràng: Một tách cà phê buổi sáng, tiếng lá khô trong giỏ xe, ánh sáng vàng xuyên qua rèm. Ta thấy mình lưu giữ ký ức bằng những điểm chấm nhỏ, không phải để níu giữ quá khứ, mà để nhìn lại và mỉm cười. Có điều gì đó đẹp khiến ta muốn chậm lại: Cách người thân cười khi kể một câu chuyện cũ, cách bàn tay ai đó vẫn ấm khi chạm vào. Ta bắt đầu trân trọng những thứ không hào nhoáng, những thứ vừa đủ để ta hiểu rằng mình từng sống và đã từng yêu.

Có những khi ta sợ. Sợ quên tên những người đã gần gũi, sợ nhà mình trở nên im lìm, sợ những ngày dài không còn người để chia sẻ. Nỗi sợ ấy là một đường kẻ mảnh trên mặt giấy, vừa rõ vừa mờ. Nhưng nỗi sợ cũng dạy ta trân trọng cách nhìn khác: Thay vì ép mình phải làm tất cả, ta học cách chọn lựa. Sống chậm không phải là bỏ cuộc mà là biết dùng năng lượng cho những việc cần thiết: Một cuộc gọi cho mẹ, một buổi chiều đọc sách, một lần nhìn lâu hơn vào bầu trời.

Ta già đi cùng với những cuộc chia tay. Không phải chỉ là cái chết, mà là chia tay với những niềm tin, những nghề nghiệp, những cách sống từng là trung tâm. Có điều gì đó dịu dàng khi ta thấy mình nhẹ nhàng buông những điều không còn phù hợp. Buông không có nghĩa là yếu đuối; đôi khi đó là hành động lớn nhất: Nhận ra sự phù phiếm và không còn muốn diễn vai theo kịch bản của người khác. Ta già đi và học cách thừa nhận rằng mọi thứ có giới hạn, kể cả khả năng của chính mình.

Trong mắt trẻ, ta có thể là một bài học hay một mẫu mực lỗi thời. Trong mắt bản thân, ta là một vùng đất có nhiều lớp địa chất: Nền tảng là quá khứ, trên đó phủ lên lớp trải nghiệm, rồi lớp hi vọng, rồi lớp sợ hãi, cuối cùng là lớp chấp nhận. Những lớp ấy khiến ta phong phú mà không đao to búa lớn. Có một đẹp khác - không cần phô trương - khi ta biết kể cho người khác nghe những câu chuyện đời mình mà không cần xin phép thời gian.

Có lẽ, già đi còn là hành trình của sự hòa giải. Ta hòa với cơ thể, chấp nhận sự mệt mỏi vào cuối ngày. Ta hòa với những sai lầm, không còn cần thanh minh. Ta hòa với kẻ thù cũ, nhận ra họ từng là tấm gương phản chiếu để ta trông rõ bản thân. Hòa giải là khi ta thức dậy mà cảm thấy nhẹ hơn một chút, vì không còn gánh những oán hờn vô cớ trong lòng.

Và rồi, tình yêu - tình yêu thay đổi hình dạng mà không biến mất. Có thể ta yêu bằng cách khác: Ít say sưa hoang dại hơn, nhiều ân cần hơn. Tình yêu tuổi già không cần những màn trình diễn; nó tồn tại trong những cử chỉ nhỏ bé: Nấu một bát canh khi người kia ốm, chờ một cuộc điện thoại, nhớ ngày kỷ niệm. Những điều ấy bình thường nhưng làm cho cuộc đời dày lên ý nghĩa.

Tôi nghĩ về những người già mà mình từng gặp: Một người thợ mộc với bàn tay chai sạn, nhưng mắt anh ấy sáng lên khi nói về một chiếc ghế đã đóng; một bà lão bán hàng rong, luôn mỉm cười và biết tên từng đứa trẻ trong xóm; một người bạn già, viết thư tay nhiều hơn nhắn tin. Họ cho tôi thấy rằng tuổi già không đồng nghĩa với vô dụng; ngược lại, đó là kho lưu trữ của câu chuyện, của kinh nghiệm, của cách nhìn thế giới không thể nào mua được.

Rồi ta cũng sẽ già đi - câu nói ấy là lời mời, không phải bản án. Mời ta chuẩn bị, mời ta làm việc chăm sóc bản thân và mối quan hệ, mời ta yêu thương theo cách sâu hơn. Khi nhìn vào gương một ngày nào đó và thấy tóc bạc, hãy thử mỉm cười: Đó là bằng chứng của một cuộc đời đã đi qua. Hãy để nếp nhăn kể chuyện cho người khác nghe, không phải để che giấu mà để chia sẻ.

Cuối cùng, già đi là một hành trình của việc nhận thức: Hiểu rằng mọi khoảnh khắc đều có giá trị, kể cả những khoảnh khắc bình thường nhất. Và khi ta già, hy vọng ta giữ được chút tinh nghịch, chút tò mò, chút nhân hậu. Vì dù tuổi tác có đặt lên vai ta những hạn chế, nó không thể lấy đi khả năng nhìn thấy điều đẹp đẽ, hay gửi một cái ôm ấm áp vào một buổi chiều mưa.

Rồi ta cũng sẽ già đi - nhưng trước khi ngày đó thực sự đến, hãy sống sao để khi nhìn lại, ta không thấy hối tiếc vì đã vội vã; hãy sống để khi tóc bạc, trái tim vẫn giữ được những ngọn lửa nhỏ, đủ để sưởi ấm chính mình và những người bên cạnh.

Có những ngày tôi nghĩ rằng già đi thực ra là một phép chuyển giới tinh tế: Từ người luôn cần chứng tỏ, sang người chỉ cần hiện hữu. Người trẻ hay phấn đấu để được thấy, được nghe, được công nhận; người già, nếu may mắn, học được cách hiện diện mà không cần ánh đèn sân khấu. Điều đó không làm họ mờ đi - trái lại, nó làm cho sự hiện diện ấy đặc biệt hơn, giống như ngọn đèn dầu trong đêm mưa: Không sáng chói, nhưng đủ thấy đường.

Có một điều tôi muốn nói thêm về âm thanh tuổi già. Khi còn trẻ, ta nghe mọi thứ như một dải tần rộng: Tiếng ồn, tiếng vọng, tiếng la hét của thành công. Khi già, thính giác của ta chọn lọc hơn - không phải vì tai kém đi, mà vì tâm trí lọc bớt những thứ không đáng. Người già nghe được tiếng thở đều của người bên cạnh vào đêm khuya; họ nghe được nhịp tim của chính mình khi im lặng; họ nghe được một câu nói nhỏ, một lời cảm ơn chậm rãi. Những âm thanh này như những viên sỏi rải trên đường - nhỏ nhưng tạo nên con đường để đi.

Tôi nhớ một buổi chiều, ngồi trên ghế đá công viên, nhìn hai ông bà già chậm rãi đi bộ. Bàn tay họ nắm chặt nhau như thể giữ lấy một tấm bản đồ cũ để tránh lạc. Họ dừng lại trước cây hoa sữa già, hít một hơi thật sâu, và như thể cùng nhau nhớ lại một điều đã từng xảy ra rất lâu rồi. Cảnh ấy khiến tôi nhận ra rằng già đi cũng có những nghi thức riêng - những hành động nhỏ mang tính biểu tượng: Chăm sóc chậu cây, viết lại những công thức nấu ăn, gói ghém những tấm ảnh cũ. Những nghi thức ấy tạo ra một mạng lưới an toàn tâm lý, cho phép người già cảm thấy mình vẫn có vị trí trên thế giới này.

Có lúc ta sẽ tự hỏi: Tôi có đủ can đảm để nói lời xin lỗi chưa nói? Tôi có đủ dịu dàng để nhận sự giúp đỡ khi cần không? Những câu hỏi ấy thường đến khi ta nhìn lại quãng đời đã qua và thấy khoảng trống của những điều chưa làm. Và nếu có thể, xin đừng đợi quá muộn để làm chúng. Nhiều thứ trong đời không phải là tiền bạc hay danh tiếng, mà là những mảnh vỡ tình cảm có thể lắp lại bởi lời xin lỗi, bởi một cái ôm, bởi một tờ giấy viết tay.

Một điều nữa: Khi già, ta có quyền thay đổi. Không ai nói rằng con người phải giữ nguyên ở mọi giai đoạn. Nếu năm mươi tuổi bạn muốn học đàn piano; nếu sáu mươi tuổi bạn muốn đi du lịch một mình; nếu bảy mươi tuổi bạn muốn tham gia vào một lớp học vẽ - hãy làm. Tuổi tác chỉ là con số, nhưng quyết định hành động vẫn thuộc về bạn. Nhiều người già khiến tôi khâm phục vì họ dám bắt đầu lại, dám đối diện với sự vụn vỡ và làm mới bản thân theo cách mà tuổi trẻ đôi khi còn ngại.

Và có cả những ngày buồn thầm. Người già trải qua mất mát theo cách khác: Mất người thân, mất thói quen, mất cảm giác thuộc về. Những ngày ấy, cần một sự kiên nhẫn dịu dàng từ cộng đồng. Một lời hỏi thăm, một bát cơm ghé sang, một tấm vé xem phim đưa đón - những việc nhỏ nhưng làm vơi bớt nỗi cô đơn. Đừng xem nhẹ vai trò của việc hiện diện bên cạnh một người già; nhiều khi chỉ cần bạn ngồi nghe họ kể, họ đã thấy đời mình có ý nghĩa.

Khi nghĩ về đích cuối, tôi không muốn nói về một bến bờ bi thảm hay thái quá lãng mạn. Tôi nghĩ về một khoảnh khắc đơn giản: Ngồi bên khung cửa sổ, nhìn mưa rơi nhẹ, cảm thấy tay mình vẫn có đủ sức để mở một cuốn sách, và biết rằng đã sống đủ để kể lại câu chuyện cho một ai đó. Đó là một cái kết trọn vẹn theo cách riêng - không cần huy hoàng, chỉ cần thật.

Nếu bạn đang đọc những dòng này và còn trẻ, thì xin đừng sợ già. Hãy chuẩn bị - không phải để chống lại thời gian, mà để hẹn hò với nó. Học cách yêu theo cách trường thọ: Không chiếm hữu, không gấp gáp; học cách chăm sóc bản thân và những người xung quanh; học cách buông và tha. Nếu bạn đã già rồi, xin hãy cho mình quyền được nghỉ, quyền được yếu mềm, và quyền được vui vẻ. Khả năng tận hưởng cuộc đời không hết hạn theo tuổi tác.

Cuối cùng, xin để lại một hình ảnh: Một chiếc bình gốm được mending bằng vàng - mỗi vết nứt được khâu bằng kim tuyến rực rỡ. Đó là nghệ thuật Nhật Bản Kintsugi: Thay vì che đi vết thương, người ta tô vàng để làm nổi bật câu chuyện. Tuổi già giống như chiếc bình ấy: Những vết nứt không làm mất đi giá trị, mà làm tăng vẻ đẹp, khiến mỗi con người trở thành một tác phẩm độc nhất, có lịch sử, có chiều sâu.

Vậy nên, khi ta già, hãy để mình được mạ vàng. Hãy để vết nứt kể câu chuyện, và để tiếng cười, tiếng thở, và những cái nắm tay nhỏ bé làm cho những ngày còn lại đáng nhớ. Và nếu bạn muốn, mình vẫn có thể viết thêm - về một ông lão đánh đàn ở công viên, về một cô chủ quán trà nhớ tên khách quen, về một tình bạn kéo dài suốt bốn thập kỷ.​
 

Những người đang xem chủ đề này

Back