1 người đang xem
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
256 1
Truyện: Quyến Luyến Dai Dẳng

Tác giả: Elfleda Drusilla

Thể loại: ngôn tình đô thị, trâu già gặm cỏ non, sạch sủng sắc, tổng tài× tiểu thư, HE


Chương 1

Quá khứ năm ấy,

Mùa thu thanh bình kết hợp cùng với từng phiến lá khô rơi xào xạc, lướt lượn lờ trên mặt đất.

Từng cơn gió đìu hiu thổi lao xao, vi vu trên những tán cây lớn xen kẽ đi vào bầu tâm sự của từng người dạo trên đường phố tấp nập.

Thế nhưng không thể tránh khỏi những tiếng còi xe ầm ĩ, những thanh âm náo động của thành phố xa hoa Pyemya.

Dưới ánh nắng ấm áp của buổi chiều, làn không khí ảm đạm nhưng không gian lại vô cùng sôi động như thể đang trải qua bữa tiệc ca nhạc sống động của một huyền thoại hiphop.

Trên chiếc ghế gỗ dài, được đặt cạnh gốc cây liễu rủ, có một thiếu nữ xinh xắn khoảng 15 tuổi, trên tay cô bé cầm những nhành hoa tulip với nhiều màu sắc khác nhau, trông chúng rất tươi tắn và tỏa ra hương thơm ngát đặc biệt.

Diệu Mẫn chăm chú ngắm nhìn hồ nước trong suốt trước mặt, ở giữa hồ có một làn nước phun tỏa ra xung quanh như chiếc đèn chùm pha lê, tia nước mát lạnh bắn lên thành hồ khẽ đọng lại. Vòng quanh thành hồ được trồng những cây liễu rủ, mặt nước trong vắt ấy hiện lên những tán cây liễu rủ. Lá liễu thuôn dài, mềm mại và mọc so le nhau trên cùng một cành, cành liễu mảnh mai, dài và có xu hướng mọc rủ xuống đất tạo nên vẻ đẹp lãng mạn của một bức tranh thơ mộng.

Cách đó không xa, cũng có một chàng trai trẻ tuổi đứng chiêm ngưỡng cảnh đẹp ấy, tại góc nhìn của Diệu Mẫn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn của anh ta nhưng cô bé không hề để ý tới người đó một chút nào.

Đang mải mê chìm đắm những giọt nước ấy thì bỗng nhiên đâu ra con bươm bướm màu cam nhạt bay chập chờn trước mặt Diệu Mẫn, cô bé nào giờ không hề thích bướm, không phải vì chúng xấu xa mà là vì trên đôi cánh của chúng có bụi phấn độc hại, Diệu Mẫn lấy một nhành hoa tulip vàng huơ huơ trước mặt để xua đuổi con bướm bay đi.

Nào ngờ trong phút chốc, khi tiểu Mẫn đứng dậy đi theo con bướm thì nhành hoa tulip trên tay bỗng rơi ra khỏi bàn tay, vì lực cầm lỏng lẻo kèm theo tiếng gió nhè nhẹ nên trong lúc huơ lắc đã tụt vụt mất.

Nhành hoa mơn mởn chầm chậm chạm vào mái tóc của một chàng trai rồi từ từ trượt xuống bờ vai rộng, tới tấm lưng vững chãi và nhẹ nhàng rớt xuống mặt đất, cách gót chân người ấy vài centimet.

"Ôi.." Diệu Mẫn vô thức kêu nhẹ một tiếng, sau đó vội vã chạy lại phía người con trai kia.

Anh chàng theo phản xạ xoay người lại, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa hờ hững nhìn xuống chân, lập tức liếc sang nhành hoa cạnh chân mình. Anh ta khẽ khụy gối, bàn tay thong thả nhặt nhành hoa sặc sỡ lên. Chàng trai mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu, cổ áo được bẻ tình tế, quần tây đen dài phẳng phiu, thân hình cao lớn mạnh mẽ. Đôi chân đi một đôi giày da đen bóng loáng trông vừa nhỏ nhã vừa uy quyền.

Anh ta nâng nhành hoa lên dò xét.

"Em xin lỗi ạ, là em lỡ tay ạ!"

Diệu Mẫn chạy lại đứng trước mặt anh ta, cách nhau khoảng hơn một mét.

Nghe tiếng nói trong trẻo lại vô cùng sợ sệt của Diệu Mẫn, anh dời mắt từ nhành hoa trên tay chuyển sang cô bé.

Diệu Mẫn mím môi, giọng mấp máy:

"Em.. xin lỗi ạ!"

Anh im lặng, lẳng lặng quan sát cô bé, cô bé mặc một chiếc váy màu ánh vàng, bên trái gần xương quai xanh có cài một chiếc nơ nhỏ nhỏ xinh xinh. Khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc đen tuyền được bết ra sau gáy, vài lọn tóc mây rơi trên đôi gò má phiếm hồng. Đôi mắt phượng to tròn long lanh như mặt nước, đôi lông mày thanh tú mềm mỏng, hàng lông mi dài cong vút. Sống mũi cao vừa vặn, đầu mũi thon gọn và đôi môi căng mọng đỏ dâu cùng chiếc cằm tinh xảo.

Chiếc cổ thanh mảnh trắng noãn đeo sợi dây chuyền bạc lấp lánh kèm mặt dây chuyền là hạt kim cương hình ngôi sao màu xanh nước biển óng ánh.

Đôi tại yêu kiều đeo một đôi phen ngọc trai tinh túy càng tôn lên nét đẹp trong sáng, ngây ngô của thiếu nữ.

Theo cách nhìn của anh nếu không nhầm thì anh đoán cô bé khoảng 16 tuổi đổi lại, dù ở độ tuổi còn rất nhỏ như vậy nhưng những đường nét trên khuôn mặt đã rõ ràng xinh đẹp lẫn thân hình đã dần lộ diện đường cong quyến rũ và làn da trắng hồng mịn màng kết hợp với chiếc đầm ánh vàng cành làm nổi bật lên làn da trắng hồng mộng ảo.

Anh cao quá vì thế Diệu Mẫn phải ngước mỏi cổ nhìn anh, thú thật hiện tại tiểu yêu tinh hồn xiêu phách lạc này cũng cao gần 1 mét 70 rồi.

"Không sao cả, hoa này."

Anh điềm nhiên trả lời cô bé, giọng nói có chút trầm khàn nhưng hết sức rành mạch, bàn tay đang cầm hoa tulip vươn nhẹ về phía Diệu Mẫn, tay còn lại vẫn đút vào túi quần.

Mặc dù vậy nhưng nhìn anh vẫn lịch sự và cuốn hút.

"Vâng, Diệu Mẫn cảm ơn anh."

Cô bé cười rất tươi, thanh âm thuần khiết hòa cùng nụ cười duyên dáng hệt như mùi thơm của đóa hoa anh túc.

Khung cảnh của hai người đã thu hút không ít ánh nhìn tò mò từ dòng người dạo phố trên con đường náo nhiệt. Nhưng tiểu mỹ nhân và chàng trai phi phàm chẳng hề bận tâm.

Giây phút ấy trong lòng anh bỗng chốc xao xuyến.

Diệu Mẫn nhìn vào đôi mắt thăm thẳm của người đối diện như có lực nam châm hút cô bé vào vòng xoáy vậy.

Thiếu nữ không thể phán ra được điều gì ngoại trừ một điều rằng anh đẹp trai mê hồn!

Ngắm ảnh thêm vài giây, sau khi lấy lại nhành hoa Diệu Mẫn mỉm cười, lễ phép cúi đầu chào rồi quay lưng rời khỏi. Gió cuối chiều thổi tà váy bay bay, dáng người uyển chuyển bước đi.

Trước khi thu hồi ánh mắt, cô bé tình cờ nhìn thấy khoé môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười ôn nhu.

Anh vẫn đứng đó nhìn theo bóng lưng Diệu Mẫn dưới ánh nắng vàng của mùa thu, vài phiến lá vàng úa thoang thoảng lướt qua bóng dáng đằm thắm ấy tựa nhu một bức họa tình si đẹp đến nao lòng.

Trái tim anh bỗng lệch đi vài nhịp.

"Diệu Mẫn"

Anh ngây dại gọi tên cô, chất giọng vẫn trầm khàn nhưng lại chất chứa loại cảm xúc khó tả, cái tên này, khoảnh khắc này anh thề sẽ ghi nhớ mãi.

Cũng có thể ảnh sẽ vì cô mà tương tư những năm tháng mai sau.

Vui lòng không reup hay ăn cắp ạ!
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back