Xuyên Không Quỷ Cổ Lương Nhân - Hàn Loan

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Hàn Loan, 19 Tháng mười hai 2024.

  1. Hàn Loan

    Bài viết:
    220
    Chương 10: Hành Trình Rời Khỏi Quỷ Linh Cốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    * * *

    Không gian u ám của Quỷ Linh Cốc không hề giảm bớt dù thực thể đã bị phong ấn. Khí đen vẫn cuộn trào từ sâu trong lòng cốc, mang theo cảm giác đè nén và tuyệt vọng.

    Phương Nguyên dẫn đầu, ánh sáng từ viên ngọc đen trên tay hắn mở ra một con đường nhỏ xuyên qua bóng tối. Phía sau hắn, Tâm Nhã chậm rãi bước đi, ánh mắt cô không ngừng liếc nhìn những bóng hình mờ ảo lượn lờ giữa màn đen dày đặc.

    "Thứ này.. không chỉ là bóng tối. Nó giống như một sinh mệnh đang theo dõi chúng ta, chờ đợi chúng ta phạm sai lầm để tóm lấy."

    * * *

    Con đường nhỏ dẫn họ qua những rễ cây khổng lồ, uốn lượn như những con rắn đang vươn mình. Từ xa, những tiếng rên rỉ và thì thầm vang vọng trong không khí, mang theo hơi thở lạnh lẽo của tử vong.

    Phương Nguyên dừng lại, ánh mắt sắc bén quét qua không gian xung quanh.

    "Ngươi có nghe thấy không?" Tâm Nhã hỏi, giọng khẽ run.

    Hắn không trả lời, nhưng tay siết chặt viên ngọc hơn. Bỗng nhiên, từ những bóng tối phía trước, những thực thể kỳ quái hiện ra.

    Đó là những sinh vật với cơ thể nửa người, nửa quỷ. Khuôn mặt chúng méo mó, đôi mắt đỏ rực như những viên than hồng, miệng há to để lộ những chiếc răng sắc nhọn.

    "Những Quỷ Linh này.. chúng là sản phẩm của sự oán hận tích tụ trong Quỷ Linh Cốc. Chúng không có ý thức, nhưng sự tàn bạo của chúng có thể hủy diệt bất kỳ kẻ nào yếu lòng."

    * * *

    Không nói một lời, Phương Nguyên nâng viên ngọc đen lên, một luồng sáng mạnh mẽ bắn ra, chiếu thẳng vào những Quỷ Linh. Chúng gầm rú, cơ thể bắt đầu tan chảy dưới ánh sáng, nhưng thay vì biến mất, chúng chỉ tạm thời lùi lại, rồi hợp lại thành một hình dáng lớn hơn.

    Tâm Nhã hoảng sợ, lùi lại phía sau, nhưng cô biết mình không thể đứng yên. Với sức mạnh từ mảnh phong ấn trong cơ thể, cô đưa tay lên, những hoa văn vàng nhạt trên da cô phát sáng, tạo ra một kết giới nhỏ bảo vệ cả hai.

    Phương Nguyên liếc nhìn cô, ánh mắt thoáng qua một tia tán thưởng, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng:

    "Ngươi đã học được cách sử dụng nó. Tốt hơn ta nghĩ."

    Nhưng bóng tối không dễ dàng bị khuất phục. Những Quỷ Linh gầm lên, những tiếng rên rỉ từ sâu trong cổ họng vang lên như những âm thanh từ địa ngục.

    * * *

    Tâm Nhã hít sâu, ánh mắt cô sáng lên một tia quyết tâm. Trong đầu, những câu chú mà cô từng học qua trong một buổi lễ ở thế giới cũ bất chợt hiện ra.

    Cô khép hai tay trước ngực, nhắm mắt lại, giọng nói vang lên nhẹ nhàng nhưng mang theo sự thanh thản:

    "Nam mô A Di Đà Phật.."

    Tiếng chú như một làn gió mát thổi qua bóng tối dày đặc. Những Quỷ Linh đang lao tới bỗng khựng lại, cơ thể chúng run rẩy, đôi mắt đỏ rực mờ dần.

    Cô tiếp tục niệm:

    "Nguyện cho tất cả chúng sinh thoát khỏi đau khổ, tìm được sự an lành."

    Ánh sáng từ cơ thể cô bắt đầu lan tỏa, hòa quyện với sức mạnh của pháp trận. Những hoa văn vàng nhạt trên da cô phát sáng rực rỡ, tạo thành một vòng sáng bao quanh cả hai.

    Các Quỷ Linh gào thét, cơ thể chúng tan biến từng chút một, như thể những oán hận trong lòng chúng đang được giải thoát.

    Phương Nguyên nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên.

    "Thứ này.. không chỉ là sức mạnh phong ấn. Đó là sự thanh tẩy. Cô ta có khả năng chạm tới những gì mà ta không bao giờ hiểu được."

    * * *

    Khi ánh sáng từ Tâm Nhã lan tỏa khắp không gian, con đường phía trước dần mở ra, những bóng tối rút lui, để lại một lối đi thẳng tới ranh giới của Quỷ Linh Cốc.

    Cô mở mắt, hơi thở dồn dập, nhưng ánh mắt cô vẫn tràn đầy sự kiên định.

    "Chúng ta phải đi ngay bây giờ." Cô nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng chắc chắn.

    Phương Nguyên không nói gì thêm, chỉ bước đi, nhưng trong lòng hắn dấy lên một cảm giác khó gọi tên.

    * * *

    Ánh sáng mặt trời mờ nhạt chào đón họ khi bước ra khỏi ranh giới Quỷ Linh Cốc. Không khí trong lành hơn, nhưng cả hai đều không thể giấu được sự thay đổi mà nơi này để lại trên cơ thể họ.

    Tâm Nhã mái tóc trắng của cô lấp lánh trong ánh sáng, như được dệt từ những sợi bạc tinh khiết. Khuôn mặt thanh tú, giờ đây xanh xao hơn, nhưng đôi mắt đen lớn vẫn ánh lên sự kiên cường. Những vết nứt vàng nhạt trên tay cô dường như đã dịu lại, nhưng mỗi hoa văn vẫn phát ra ánh sáng mờ nhạt, như một lời nhắc nhở về mảnh phong ấn mà cô đang mang. Bộ quần áo sờn rách của cô bám đầy bụi và vết máu khô, nhưng cô vẫn đứng thẳng, như thể sức mạnh từ nội tâm đã giúp cô vượt qua mọi thứ.

    Phương Nguyên vẫn giữ dáng vẻ uy nghiêm như một vị tướng quân trong bóng tối. Bộ trường bào màu xám bạc rách tả tơi, nhưng từng sợi vải vẫn tỏa ra sự uy áp không thể nhầm lẫn. Mái tóc đen dài của hắn bay nhẹ trong gió, che một phần khuôn mặt góc cạnh với đôi mắt sắc bén như dao. Ánh sáng từ viên ngọc đen trong tay hắn phản chiếu lên khuôn mặt, khiến hắn càng thêm phần bí ẩn. Dù cơ thể hắn không có vẻ gì bị thương tổn, nhưng từng bước đi đều toát ra sự mệt mỏi, như thể trận chiến vừa qua đã lấy đi một phần sức lực của hắn.

    * * *

    Tâm Nhã ngồi xuống, ánh mắt cô nhìn về phía Quỷ Linh Cốc, nơi bóng tối vẫn đang cuộn trào như một sinh mệnh bất diệt.

    "Có lẽ.. chúng chưa thực sự biến mất." Cô nói, giọng trầm ngâm.

    Phương Nguyên quay lại nhìn cô, ánh mắt hắn khó đoán.

    "Có lẽ." Hắn đáp, giọng đều đều: "Nhưng ngươi đã làm tốt hơn ta tưởng."

    * * *

    Phương Nguyên và Tâm Nhã đứng bên rìa Quỷ Linh Cốc. Trong ánh sáng nhạt nhòa của buổi chiều, bóng tối vẫn như đang chờ đợi thời cơ để quay lại, nhưng lần này, cả hai đã sẵn sàng đối mặt.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng mười hai 2024
  2. Hàn Loan

    Bài viết:
    220
    Chương 11: Hành Trình Mới, Gặp Gỡ Kẻ Lữ Hành

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...