Lời người sưu tập: Hỡi ai nô lệ trên đời Hỡi ai cực khổ đồng thời đứng lên Bất bình này chịu sao yên Phá cho tan nát một phen cho rồi!... Với sự kiện vĩ đại mà bi tráng - Công xã Pari (1871), nhà nước vô sản đầu tiên trên thế giới ra đời. Sau đó, Chính phủ tư sản Pháp đã dìm cuộc khởi nghĩa của thợ thuyền Paris trong biển máu, kết thúc 2 tháng tồn tại của nhà nước vô sản đầu tiên. Cuộc đấu tranh của các chiến sĩ công xã là nguồn cảm hứng để nhà thơ, ca sĩ công nhân ở Paris, Ủy viên Hội đồng công xã – Eugène Pottier (1816-1887) sáng tác bài thơ kêu gọi sự thống nhất lực lượng vô sản của tất cả các nước, lấy đầu đề "Quốc tế" (L'Internationale – cách gọi tắt tên tổ chức Hội Liên hiệp Lao động Quốc Tế - tức Quốc Tế I). Eugène Pottier may mắn sống sót khỏi cuộc tàn sát của chính quyền tư sản Pháp. Ông bị kết án tử hình vắng mặt và phải trốn sang Mỹ. Năm 1888, một nhạc sỹ công nhân Pierre Degeyter (1848–1932) đã phổ nhạc bài thơ thành bài "Quốc tế ca". Năm 1894, bài Quốc Tế Ca được in cả bản nhạc và lời ca tại thành phố Lilơ (Pháp), cả người sáng tác nhạc lẫn chủ nhà in bị lùng bắt. Năm 1899, đại hội đầu tiên thống nhất các tổ chức của Đảng xã hội Pháp đã lấy Quốc tế ca làm đảng ca chính thức. Quốc Tế Ca sau này đã được nhà cách mạng Nguyễn Ái Quốc (sau này là Hồ chủ tịch) đã dịch ra thơ lục bát đầu tiên. Quốc Tế Ca là bài thơ, bài ca bi tráng kêu gọi những người cùng khổ phất cao lá cờ đấu tranh giai cấp, là tiếng kêu thống thiết mọi người hãy cùng vùng lên chống lại sự bóc lột bất công của giai cấp tư bản. Các chiến sĩ cách mạng Việt Nam, trong đó có Nguyễn Thị Minh Khai, trước khi ra pháp trường vẫn thường đọc và hát bài thơ bất khuất này trong xà lim của bọn giặc Pháp thực dân xâm lược. Nguyên bản tiếng Pháp: L'internationale Debout ! les damnés de la terre ! Debout ! les forçats de la faim ! La raison tonne en son cratère : C'est l'éruption de la fin. Du passé faisons table rase, Foule esclave, debout ! debout ! Le monde va changer de base : Nous ne sommes rien, soyons tout ! C'est la lutte finale : Groupons-nous, et demain, L'Internationale Sera le genre humain Il n'est pas de sauveurs suprêmes : Ni Dieu, ni César, ni tribun, Producteurs, sauvons-nous nous-mêmes ! Décrétons le salut commun ! Pour que le voleur rende gorge, Pour tirer l'esprit du cachot, Soufflons nous-mêmes notre forge, Battons le fer quand il est chaud ! C'est la lutte finale : Groupons-nous, et demain, L'Internationale Sera le genre humain L'État opprime et la loi triche ; L'Impôt saigne le malheureux ; Nul devoir ne s'impose au riche ; Le droit du pauvre est un mot creux. C'est assez, languir en tutelle, L'égalité veut d'autres lois ; « Pas de droits sans devoirs, dit-elle « Égaux, pas de devoirs sans droits ! » C'est la lutte finale : Groupons-nous, et demain, L'Internationale Sera le genre humain Hideux dans leur apothéose, Les rois de la mine et du rail Ont-ils jamais fait autre chose Que dévaliser le travail ? Dans les coffres-forts de la bande Ce qu'il a créé s'est fondu En décrétant qu'on le lui rende Le peuple ne veut que son dû. C'est la lutte finale : Groupons-nous, et demain, L'Internationale Sera le genre humain Les Rois nous soûlaient de fumées, Paix entre nous, guerre aux tyrans ! Appliquons la grève aux armées, Crosse en l'air, et rompons les rangs ! S'ils s'obstinent, ces cannibales, À faire de nous des héros, Ils sauront bientôt que nos balles Sont pour nos propres généraux C'est la lutte finale : Groupons-nous, et demain, L'Internationale Sera le genre humain Ouvriers, paysans, nous sommes Le grand parti des travailleurs ; La terre n'appartient qu'aux hommes, L'oisif ira loger ailleurs. Combien de nos chairs se repaissent ! Mais si les corbeaux, les vautours, Un de ces matins, disparaissent, Le soleil brillera toujours ! C'est la lutte finale : Groupons-nous, et demain, L'Internationale Sera le genre humain Paris, 6-1871 Eugène Pottier Bản địch: Quốc Tế Ca Vùng lên! hỡi những tội đồ trên trái đất Vùng lên! Hỡi những ai đói rét lầm than Lửa chân lý sục sôi trong miệng núi Vụt bùng lên trong trận sống còn Chế độ cũ chúng ta phá sạch Hỡi những người nô lệ, vùng đứng lên thôi Cả thế giới sẽ đổi thay tận gốc Ta chẳng là chi, nay chủ cả cuộc đời Đấu tranh này là trận cuối cùng Kết đoàn lại để ngày mai Lanh-ter-na-xi-ô-na-lơ Sẽ là xã hội tương lai Làm gì có những vị cứu thế Không Chúa trời cũng chẳng thánh nhân Người sản xuất, phải trả đồ cướp giật Để tinh thần ta thoát khỏi chốn lao lung Ta phải tự thổi lò kéo bễ Rèn sắt lên khi sắt đã hồng Đấu tranh này là trận cuối cùng Kết đoàn lại để ngày mai Lanh-ter-na-xi-ô-na-lơ Sẽ là xã hội tương lai Nhà nước đang áp bức, luật pháp đang dối lừa Sưu thuế nạo dân nghèo đến tuỷ Bọn giàu sang không gánh vác việc gì Quyền người đói chỉ là bánh vẽ Kêu rên hoài trong sự chăm non Sự bình đẳng đòi phải theo luật khác Không lợi quyền nào không nghĩa vụ kèm gánh vác Đấu tranh này là trận cuối cùng Kết đoàn lại để ngày mai Lanh-ter-na-xi-ô-na-lơ Sẽ là xã hội tương lai Quá xấu xa trong hào quang chói lọi Những tên vua hầm mỏ với đường ray Chúng nó đã làm những điều gì khác Ngoài cướp công lao động ta đây? Trong tủ sắt nhà băng chất chứa Những cái gì lao động làm ra Ta chỉ đòi chúng đem nộp cả Của ta làm, chúng phải trả cho ta Đấu tranh này là trận cuối cùng Kết đoàn lại để ngày mai Lanh-ter-na-xi-ô-na-lơ Sẽ là xã hội tương lai Bọn vua chúa chỉ cho ta ăn khói Hoà với nhau ta đánh với cường quyền Việc đánh chác, ta ngừng cả lại Súng chúi nòng, bỏ ngũ cho yên! Bọn côn đồ nếu chúng còn ngoan cố Bắt chúng ta thành những yêng hùng Thì lập tức súng ta sẽ nổ Bắn vào đầu lũ tướng cường hung Đấu tranh này là trận cuối cùng Kết đoàn lại để ngày mai Lanh-ter-na-xi-ô-na-lơ Sẽ là xã hội tương lai Các thợ thuyền, dân cày tất cả Đảng hùng cường của giới cần lao Ruộng đất thuộc về người cày ruộng Lũ ký sinh trùng hãy cút đi mau Bao xương thịt của ta chúng nuốt Những lũ diều hâu với lũ quạ đen Một ngày kia sạch sành sanh diệt hết Mặt trời vĩnh viễn sáng bừng lên Đấu tranh này là trận cuối cùng Kết đoàn lại để ngày mai Lanh-ter-na-xi-ô-na-lơ Sẽ là xã hội tương lai Hoàng Trung Thông dịch
Eugène Pottier (1816-1887) là một nhà thơ Pháp, sinh trong một gia đình công nhân. Thuở nhỏ, làm nghề gói hàng, lớn lên, vẽ hoạ trên vải; ham đọc Babơp (F. N. Babeuf), Furiê (C. Fourier); mê các bài ca Bêrănggiê (P. J. de Beranger), chịu ảnh hưởng sâu sắc của Bêrănggiê. Năm 1848, chiến đấu trên chiến luỹ; tham gia tổ chức một công đoàn những người thợ vẽ hoa trên vải; gia nhập Quốc tế I. Năm 1871, là uỷ viên Công xã Pari, hoạt động trong Hội Liên hiệp các Nghệ sĩ; sau cuộc khủng bố của bọn phản động Vecxây (Versailles), vượt biên giới sang Anh, rồi sang Hoa Kì, vẫn tiếp tục làm thơ và hoạt động xã hội. Năm 1880, trở về Pháp, sống nghèo khổ và qua đời trong một căn phòng tồi tàn. Trên 5 nghìn chiến hữu và người lao động Pari đưa ông đến nghĩa trang Perơ - Lase (Père - Lachaise). Tác phẩm chính của Eugène Pottier là "Những bài ca cách mạng" gồm những bài thơ chọn lọc của Pôchiê, do ông tập hợp và in năm 1887. Eugène Pottier là nhà thơ hoạt động cách mạng, nhà tuyên truyền chủ nghĩa Mac, đầy nhiệt huyết và tinh thần hy sinh cho lí tưởng đã lựa chọn. Bằng những bài ca, ông thức tỉnh những người ở đáy cùng xã hội nhận thức bất công trong xã hội, động viên mọi người chiến đấu cho tự do, dân chủ
Lời người sưu tập: Bài thơ Quốc Tế (L'internationale) được sáng tác năm 1871 bởi nhà cách mạng vô sản Pháp Eugène Pottier (1916-1887). Năm 1888, nhạc sĩ Pierre Degeyter (1948-1932), người phụ trách Đội hợp xướng Tiếng nói Công nhân ở thành phố Lille (Pháp) đã phổ nhạc bài thơ thành bài hát Quốc Tế Ca, sau đó được lan truyền rất nhanh ở Pháp, qua Bỉ rồi trở thành một bản hành khúc chiến đấu của các chiến sĩ cộng sản và tất cả những người dân lao động trên toàn thế giới. Ở Việt nam, một số đoạn bài thơ Quốc tế được Hồ Chí Minh phỏng dịch từ năm 1925 và cho in trên một số báo bí mật của tổ chức Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí Hội là báo Thanh Niên Và Công Nông vào năm 1927. Những năm sau đó có thêm rất nhiều bản dịch khác. Sau này các bản dịch khác nhau đã được các nhà thơ trong Đảng tìm cách thống nhất lời, cuối cùng là hoàn chỉnh lại như lời ca hiện nay. Quốc Tế Ca Điệp khúc Trận này là trận cuối cùng Ầm ầm đoàn lực, đùng đùng đảng cơ, Lanhtécnaxiônanlơ Ấy là nhân đạo, ấy là tự do. Đoạn I Hỡi ai nô lệ trên đời, Hỡi ai cực khổ đồng thời đứng lên! Bất bình này chịu sao yên, Phá cho tan nát một phen cho rồi! Bao nhiêu áp bức trên đời, Sạch sành sanh phá cho rồi mới tha! Cuộc đời này đã đổi ra, Xưa kia con ở nay là chủ ông! Đoạn II Công nông ta có đảng to, Có nhờ ta mới có kho có tài. Trời sinh đất để cho người, Những đồ lười biếng thì mời đi đi, Những đồ ǎn xổi ở thì, Mình làm chúng hưởng lẽ gì xưa nay. Nếu đem diệt sạch lũ này, Mặt trời vẫn cứ ngày ngày xuân dung! Đoạn III Việc ta ta phải gắng lo, Chẳng nhờ trời phật chẳng nhờ thần linh. Công nông mình cứu lấy mình, Sửa sang thế đạo kinh dinh nhân quyền. Muốn cho đánh đổ cường quyền, Tự do bình đẳng vẹn tuyền cả hai. Thụt lò ta phải ra tay, Sắt kia đang nóng đập ngay mà dùng! Hồ Chí Minh