43. SỰ LỢI HẠI CỦA VĂN HÓA
Vào thuở xa xưa ở Phương Đông có hai đất nước sát bên nhau núi liền núi, sông liền sông, biển liền biển. Một nước tên là Chu Môn Phương Bắc. Một nước tên là An Vương Nam.
Nước An Vương tuy bằng một phần mười nước Chu Môn, nhưng nhờ địa cuộc ôn đới bốn mùa rõ rệt Thiên Thời, Địa Lợi phải nói là ít có nước nào sánh bằng. Vị thế vô cùng quan trọng thuận lợi cho việc giao thương đất liền, đường biển liên thông qua nhiều nước. Nếu chiếm được đất nước An Vương thời khỏi lo về lương thực đủ nuôi nửa thế giới, thứ gì cũng nhất là khoáng sản không có nước nào bằng.
Lại thêm đất nước An Vương không những ưu việt về Thiên Thời, Địa Lợi, Giao Thương. Nhân tài lớp lớp, nhưng đất nước còn lạc hậu như gỗ tốt chẳng nên hình. Cũng như tài nguyên khoáng chất. Nông, Lâm. Thủy sản, sơn hào, hải vị vàng bạc ngọc ngà châu báu, cái gì cũng có không nước nào bằng. Nên Chu Môn lúc nào cũng muốn chiếm lấy An Vương hết thế hệ nầy sang thế hệ khác. Nhưng lần nào xâm lược cũng bị Dân Tộc An Vương đánh bại.
Bao thế hệ nước Chu Môn suy nghĩ muốn cướp lấy nước An Vương phải có kế sách lâu dài thâm độc bằng không chỉ chuốc lấy thảm hại, tuy là một nước nhỏ, bằng một phần mười mà thôi. Thế mà xâm lược lần nào cũng thất bại bị An Vương đánh tơi bời. Cuối cùng nước Chu Môn cũng tìm ra sự huyền bí của sức mạnh đó. Chính là đất nước có Cội có Nguồn, có Ông Quốc Tổ tạo lên truyền thống anh linh dựng nước giữ nước Nền Quốc Đạo Dân Tộc nhất hô bá ứng triệu người như một, thể Đồng Bào như một bó đũa khổng lồ không ai có thể bẻ gãy được sự thống nhất ý chí đoàn kết ấy chính là sức mạnh vô địch dẫn đến bách chiến bách thắng.
Nếu không có kế sách lâu dài thâm độc làm cho truyền thống anh linh dựng nước giữ nước mờ dần, thời khó mà chia rẽ được Dân Tộc An Vương phá tan sự đoàn kết tạo thành sức mạnh bó đũa khổng lồ. Nước Chu Môn bỏ ra nhiều tiền của truyền bá văn hóa độc hại của chúng hầu chia rẽ Dân Tộc An Vương. Khi Dân Tộc An Vương chia năm xẻ bảy, tức thời chúng sẽ giúp cho một thế lực giành thắng lợi trở thành Vua, thế lực thua trở thành giặc. Thế lực trở thành Vua ấy nhờ sự giúp đỡ của Cha Môn nên cúi đầu tùng phục Phương bắc Chu Môn. Đã tùng phục thời Chu Môn nói gì thế lực đương quyền nước An Vương phải nghe nấy, với kế sách thâm độc làm cho Dân An Vương quên đi Nguồn Cội của mình. Thay thế vào đó là truyền bá Văn Hóa Chu Mông đầu độc tử tưởng theo một chiều hướng khác Làm mờ dần văn hóa truyền thống Dựng Nước Giữ Nước thậm chí bỏ quên Ông Quốc Tổ khai sinh ra Dân Tộc An Vương.
Nước An Vương khi đã vào lệ thuộc Chu Môn coi như Thiên Thời đã mất. Địa Lợi không còn, Nhân Hòa ly tán. Quốc Tổ bỏ xó, Quốc Đạo cũng ra đi, một màn đêm bao phủ lấy An Vương Đại Nam.
Nói về nước An Vương Đại Nam khi ấy là thời mạt pháp có Vua cũng như không nên các nhà trí thức đặt tên là Vua Bất Lực, chỉ biết nghĩ đến tiền bạc, ưa thích cao lương mĩ vị, rượu ngon gái đẹp, tạo cơ hội cho nịnh thần tham quan tiến chức, Trong số tham quan tiến chức ấy có một người không phải dân chính thống nước An Vương. Mà là con cháu Phương Bắc nước Chu Môn tên là Hồ Quan Nhậm. Ông Nội Hồ Quan Nhậm là Hồ Gia Mao vốn là thương buôn Phương Bắc qua ở luôn nước An Vương nhờ có vàng bạc châu báu đút lót mua được chức quan nhỏ. Nhưng tới đời cháu Hồ Quan Nhậm nhờ học hành đỗ đạt cao lại thông tiếng Chu Môn hai nước Chu Môn, An Vương lúc ấy quan hệ mật thiết nên bổ nhiệm Hồ Quan Nhậm làm quan trong triều.
Tính Hồ Quan Nhậm không khác gì vua An Vương thích cao lương mĩ vị gái đẹp rượu ngon, Nhờ biết cách dâng tiến cho Vua những cô gái đẹp, nên được Vua ưu ái muốn làm gì thời làm, Hồ Quan Nhậm có khoa miệng khéo léo ăn nói cũng như mua chuộc các quan nên được lòng các quan trong triều. Hồ Quan Nhậm quả là một con Cáo Già trên được lòng Vua dưới được lòng quan, lại thông thạo tiến Chu Môn không bao lâu leo lên tới chức đứng đầu ngành giao thương ngoại giao với nước Chu Môn, có cơ hội diện kiến Vua Chu Môn, được Vua Chu Môn nâng đỡ tạo điều kiện cho hai nước ngoại giao trôi chảy ngấm ngầm thôn tính An Vương Đại Nam.
Nguồn lợi lớn từ An Vương Đại Nam, là làm ra sản phẩm gì thường là Chu Môn thu mua đến 70 phần trăm sản phẩm An Vương làm ra. Với đà nầy gia đình Hồ Quan Nhậm gặt hái ra tiền phải nói là quá lớn thu gom hàng hóa bán sang nước Chu Môn giàu kếch xù nhất nước An Vương. Hồ Quan Nhậm cùng các quan thường tổ chức ca hát toàn là giọng hát hay gái đẹp một đích làm say đắm lòng vua cũng như mua vui cho các quan.
Trong tốp ca múa ấy có một cô nổi trội hơn cả thân hình bốc lửa nét mặt khá đẹp tên là Ái Liên. Hồ Quan Nhậm là tay háo sắc đâu thể bỏ qua liền thường kêu gọi cô ta về phòng riêng, các quan tuy có biết nhưng đều làm thinh. Không bao lâu thời cô ta có mang sợ bại lộ trong triều làm ầm lên đến tai Vua thời có chuyện xảy ra không hay bằng nghĩ ra một kế, kêu Nguyễn Gia Trung người phụ công việc cho Hồ Quan Nhậm đến nói rằng người theo ta đã lâu nhờ ngươi mà ta mới được như ngày hôm nay, nên ta tìm cho ngươi một cô vợ xinh đẹp để trả ơn.
Nguyễn Gia Trung nghe quan trên nói thế vô cùng mừng rỡ lạy tạ nói rằng kẻ hầu nầy suốt đời trung thành với quan lớn.
Thế là Nguyễn Gia Trung không mất tiền cưới vợ chi cả lại được cô vợ xinh đẹp như ý cũng như thăng cấp quan lên hai bậc, từ hầu Quan lên Bộ Quan, thời còn gì tốt đẹp may mắn cho bằng. Mỗi lần Quan Gia Trung được quan lớn Hồ Quan Nhậm điều động đi công tác xa cả tuần mới về Ái Liên thường đến gặp quan lớn không hiểu là gặp để làm gì chỉ có trời biết đất biết. Khi cái bụng được năm sáu tháng Quan Gia Trung không bị điều động công tác xa mà luôn gần gũi vợ chăm sóc vợ.
Không hiểu Ái Liên gấp té thế nào đến nổi phải sanh đẻ non chưa đủ tháng tính từ ngày Ái Liên về làm vợ Gia Trung. Bà mụ đỡ đẻ cho Ái Liên do quan lớn Hồ Quan Nhậm giới thiệu giúp đỡ đẻ cho Ái Liên những việc nuôi con bước đầu. Quan Gia Trung không nghi ngờ gì cả đặt tên cho con là Nguyễn Đạt Thành, khi Nguyễn Đạt Thành lên 10 tuổi Gia Trung dẫn con về quê ra mắt bên nội bên ngoại. Chú Bác, Cậu, Gì. Bên Nội, Bên Ngoại thấy Đạt Thành không giống Cha không những khuôn mặt mà lời ăn tiếng nói cũng khác. Ông Bác liền sinh nghi nhưng không dám nói, thường là con ông không giống lông cũng giống cánh đằng nầy khác xa hoàn toàn. Chú, Cậu, Gì, cũng lấy làm lạ. Nhưng đã là cháu thời ai cũng mến thương.
Vua Bất Lực An Vương càng ngày càng sa đọa làm cho đất nước suy yếu giặc trong giặc ngoài tứ phía, các bè phái nổi lên lật đổ đảo chánh Vua Bất Lực. Nội chiến xảy ra nhân tài hai bên chết vô số. Gia đình Hồ Quan Nhậm, trở về Phương Bắc theo Cha là Hồ Cẩn Bình vốn xuất thân là con dân nước Chu Môn Hồ Quan Nhậm đến từ biệt gia đình vợ chồng Gia Trung lần cuối.
Nói về Gia Trung nhìn thấy con mình càng lớn càng giống một người nhưng không dám nói vì không có bằng cớ. Khi Đạt Thành đến chào Hồ Quan Nhậm. Quan Gia Trung nhìn đến sững sờ vì hai người giống y chang như hai giọt nước. Gia Trung nhìn lại thấy Ai Liên bụm mặt khóc ánh mắt Hồ Quan Nhậm trìu mến nhìn Ái Liên như không muốn lìa xa.
Gia Trung thấy lòng mình như se lại đau đớn tận tim gan. Sự đau đớn ấy sau nầy biến Gia Trung trở thành con người lạnh lùng, không thiết nghĩ về gia đình nữa thường đi đó đây làm thuốc chữa bệnh cho người. Gia Trung chán ghét triều đình chỉ là bầy sâu, lũ mọt hại dân đến kiệt sức, luôn mong mỏi đất nước thay đổi mới.
Đạt Thành càng ngày càng lớn không những thông minh chí lớn khác lạ hơn người đầy thủ đoạn, gian xảo, quỷ quyệt, ít ai phát hiện ra được. Chỉ có Gia Trung là người hiểu rõ Đạt Thành Cáo Già đương nhiên sanh ra Cáo con rồi. Nhưng Cáo già là ai chỉ thấy Gia Trung trợn mắt sau đó thời nín thinh. Nghĩ đến cảnh cà cưỡng nuôi tu hới nhưng không lấy đó làm buồn coi Đạt Thành như con ruột của mình, đôi khi cũng có chút lạnh nhạt.
Gia Trung Cha Hờ của Đạt Thành nhờ đọc qua nhiều sách thuốc từ quan chu du đây đó một mặt chữa bệnh cứu dân một mặt tìm hướng đi mới từ đó Cha Con ít gặp nhau. Cha theo chí Cha con theo chí con.
Nói về Đạt Thành trong lòng lúc nào cũng mưu việc lớn đi theo phong trào hướng ngoại hầu tìm kiếm sự giúp đỡ từ ngoại bang trở về xóa sổ triều đại thối nát dân chúng phần lớn oán ghét chế độ phi nhân bất chính, hầu mong thay đổi qua cuộc sống mới. Không may bị bắt ở nước Chu Môn với cái tội bè đảng kết cấu phản động chuyên cướp của nhà quan, kẻ giàu. Chia cho người nghèo. Bị quan Tri Phủ Hạ Giang bắt nhốt vào ngục giam chờ ngày tử hình xử tử.
Hồ Quan Nhậm khi trở về đất Bắt nước Chu Môn làm quan trong triều đình nhưng lúc nào cũng theo dõi tin tức của Đạt Thành, thấy Đạt Thành có mưu đồ việc lớn lấy làm mừng nhưng chưa biết cách nào Cha Con nhận ra nhau. Hay tin Nguyễn Đạt Thành bị bắt với cái tội kết bè kết đảng với quân phản loạn bọn cướp thời khó mà sống sót vì mang đại tội với triều đình. Hồ Quan Nhậm liền đến gặp Vua Đại Hãn tâu rõ mọi vấn đề về thân thế của Đạt Thành cũng như Đạt Thành có chí lớn làm thay đổi đất phương nam. Nếu bệ hạ muốn sát nhập An Vương Đại Nam về Phương Bắc thành một nước Chu Môn rộng lớn bá chủ hoàn cầu. Thời không để mất đi người nầy.
Vua Đại Hãn nghe rất hữu lý như đã tìm ra được kế sách thôn tính nước An Vương Đại Nam không cần động đến gươm đao giáo mác cũng thành công. Nhưng làm sao cứu Đạt Thành đây. Khi Đạt Thành là người An Vương, không phải là người Chu Môn lại cấu kết với bè đảng phản động ăn cướp giết quan triều đình, Trẫm ra lệnh thời có thể thả Đại Thành, nhưng trọng dụng làm việc lớn thời không thể được. Các quan triều đình sẽ không phục Trẩm. Đạt Thành khó mà được sự ủng hộ của các quan. Đôi khi còn hãm hại nữa là khác.
Thưa Bệ Hạ: Thần có người con tên là Hồ Tôn Quang vốn là anh em cùng cha khác mẹ rất giống Đại Thành như hai giọt nước rất khó phân biệt người nào là Đại Thành người nào Hồ Tôn Quang. Hồ Tôn Quang đang làm quan tổng binh thị vệ cung nội. Nếu xét cần thời Bệ Hạ dùng Tôn Quang thế mạng cho Đạt Thành mưu sự chiếm lấy An Vương Đại Nam về tay đất Bắc thời sự hi sinh ấy cũng đáng.
Vua Đại Hãn cho là phải càng tin tưởng Hồ Quang Nhậm khen ngợi Hồ Quan Nhậm dám hi sinh con mình cho đại cuộc nước nhà.
Vua Đại Hãn cho mời Hồ Tôn Quang đến giao nhiệm vụ đi cứu Đại Thành. Bằng cách đến đại lao thay đổi y phục cho nhau khi Đạt Thành rời khỏi đại lao thời đưa cái lệnh bài nầy giao cho quan cai ngục, quan cai ngục sẽ trình lên Quan Phủ. Quan Phủ sẽ áp giải quan tổng binh thị vệ về kinh trẩm sẽ cho người thả ra.
Nói về Hồ Tôn Quang đeo mặt nạ là một trung niên đến Phủ Hạ Giang trao mật lệnh triều đình cho Quan Phủ. Quan Phủ xem xong nói. Quan Giám Sát có thể vào đại lao thẩm vấn hỏi cung. Quan cai ngục dẫn Hồ Tôn Quang đến nơi giam Đạt Thành. Hồ Tôn nhìn thấy Đạt Thành lấy làm kinh ngạc sao người nầy lại giống mình dữ vậy đúng là trên đời chuyện gì cũng có người giống người như hai giọt nước. Để giữ sự bí mật trong lúc thẩm tra Hồ Tôn Quang nói ngươi ra ngoài để bổn quan hỏi cung, quan cai ngục liền đi ra ngoài. Tôn Quang hỏi ngươi tên gì? Đạt Thành nói người sắp chết nói tên họ mà chi Tôn Quang biết tiếng An Nam vì Tôn Quang khi còn nhỏ ở An Nam theo gia đình về đất Bắc hơn mười mấy năm. Tôn Quang không muốn dài dòng nói ta đến để cứu ngươi khi ngươi ra khỏi đại lao thời đưa cái nầy cho Quan Phủ, khi rời khỏi Quan Phủ đi về hướng bắc chừng hơn dặm thời sẽ có người đến đón ngươi đi. Mau thay đồ ra đổi áo cho nhau Đạt Thành làm theo, Tôn Quang trở thành tội phạm. Đạt Thành trở thành quan Thị Vệ. Đạt Thành nhanh chóng ra khỏi nhà lao rời khỏi quan Phủ đi về hướng bắc được hơn nửa dặm thời có người đến đón đưa đi.
Nói về Quan Thị Vệ triều đình trở thành Quan Giám Sát, giờ lại dưới hình dạng Gia Trung trở thành tội nhân.
Quan Phủ nhận được chỉ thị của Vua Đại Hãn chính là phong thơ mật mà Gia Trung vừa ra khỏi Quan Phủ trao cho, với nội dung là đem tội nhân ra xử tử bằng chất độc khi đã nhận được chỉ thị. Gia Trung giả hiệu vừa thấy quan cai ngục vào tưởng đâu là áp giải mình về kinh không ngờ quan cai ngục đem đồ ăn thức uống vào nói ngươi ăn no một bữa cuối cùng. Gia Trung giả hiệu tưởng đâu ăn xong họ sẽ đưa mình rời khỏi ngục
Nhìn thấy đồ ăn thức uống toàn là thịt nướng gà quay bụng cũng đã đói cồn cào không ngần ngại gì cả nuốt sạch chẳng còn món chi. Quan cai ngục thấy vậy thầm nghĩ làm con Ma no hơn là là Ma chết đói.
Tôn Quang ăn xong bữa ăn liền lăn đùng ra chết trong thức ăn đã bỏ chất kịch độc.
Nói về Đạt Thành được một người đưa đi bằng ngựa hơn một ngày thời tới một cơ ngơi sang trọng khu gia trang Họ Hồ đó là kẻ ăn người trong gia tộc họ Hồ.
Người ấy dẫn Đạt Thành vào ngôi nhà sang trọng vừa bước vào nhà trước mắt Đạt Thành là hình ảnh của mình treo trên tường Đạt Thành vô cùng kinh ngạc nhìn người dẫn mình đến đây hỏi sao hình tôi lại có ở đây. Không phải là hình cậu chủ đâu mà là hình anh cậu chủ đấy. Đạt Thành kinh ngạc nói tôi có anh từ hồi nào sao tôi không biết. Người ấy bí mật nói rồi Cậu Chủ sẽ biết tất cả.
Cậu Chủ cứ ở đây đóng vai cậu lớn người đã đến cứu Cậu Chủ trong ngục lao người ấy nói xong không khỏi buông tiếng thở dài có lẽ người anh cùng cha khác mẹ của Cậu Chủ không còn trên thế gian nữa. Đạt Thành ngơ ngác hỏi người ấy đã chết người ấy gật đầu không trả lời.
Đạt Thành là người rất thông minh đổi tráo người, Đạt Thành khóc òa sao người ấy phải vì tôi mà thế mạng, câu hỏi nầy để Ông Chủ sẽ trời cho Cậu Chủ rõ.
Người nhà ở đây không ai dám làm quấy Cậu Cả. Cậu Cả Tôn Quang đang là Quan Giám Sát thị vệ trong triều. Cậu Chủ ở lại đây tắm rửa nghỉ ngơi sẽ có người phục vụ cho Cậu Chủ. Cậu Chủ coi như là nhà của mình. Đạt Thành là người thông minh đã hiểu ra một phần những ẩn khúc trong câu chuyện nầy. Đạt Thành nhớ lại mình rất giống một người, người ấy chính là Hồ Quan Nhậm, khi còn nhỏ Mẹ thường dẫn mình đến gặp Hồ Quan Nhậm. Quan Nhậm yêu thương mình lắm hay là Đạt Thành không dám nghĩ nữa.
Đạt Thành ở trong phòng được ba ngày thời có một người đến thăm, Thành vừa thấy người đó thời không khỏi sững sờ Hồ Quan Nhậm, Đạt Thành bước đến quỳ lạy nói.
Con là Đạt Thành.
Quan Nhậm để Đạt Thành dậy.
Nói mười mấy năm xa cách con đã trưởng thành rất nhiều Mẹ con có đưa cho con vật gì không Đạt Thành lấy ra một vật mà Thành thường đeo trong mình, đó là sợi dây chuyền mặt ngọc, Quan Nhậm cũng lấy ra một dây chuyền giống hệt như vậy, đưa cho Đạt Thành coi. Đạt Thành như hiểu ra tất cả chờ một sự giải thích. Quan Nhậm ngồi xuống như nhớ lại tất cả những gì xảy ra gần hai mươi năm về trước.
Quan Nhậm kể lại tất cả đầu đuôi, khi con chào đời Cha đưa sợi dây chuyền nầy cho bà mụ đỡ đẻ trao cho Mẹ con để sau nầy Cha con gặp lại nhau. Con Họ Hồ không phải Họ Nguyễn đâu. Anh con cùng Cha khác Mẹ thế mạng cho con. Con vẫn giữ nguyên họ Nguyễn khi nào con làm vua nước An Nam thời sẽ chuyển sang Họ Hồ.
Cha sẽ dẫn con đến gặp Vua Đại Hãn con hãy trình bày những mưu toan của con sự thành bại trong lần gặp gỡ nầy con phải hết sức thận trọng và vô cùng khôn khéo, vì gốc gác của con là người phương bắc không phải người phương nam con phải đem giang sang phương nam nhập về phương bắc sự thành công của con là ở chỗ nầy.
Sau lần gặp gỡ Cha Con gặp nhau Đạt Thành trưởng thành nhanh chóng lộ rõ những tham vọng to lớn mà xưa nay Đạt Thành không bao giờ dám nghĩ tới để chững bị cho lần gặp gỡ sắp đến diện kiến Vua Đại Hãn. Đạt Thành vô cùng tự tin.
Trên đường vào cung người ta nhìn thấy hai Cha, Con Đạt Thành đi thẳng vào chánh điện, thì ra hôm nay là ngày Đạt Thành diện kiến Vua Đại Hãn.
Mới bước vào chánh điện. Cha, Con Đạt Thành đã nhìn thấy Vua Đại Hãn ngồi chờ đấy rồi. Hai Cha con Đạt Thành bước đến quỳ lạy tung hô vạn tuế, Vua Đại Hãn phất tay cho phép đứng dậy và chỉ hai cái ghế mời ngồi.
Vua Đại Hãn vào đề ngay nhìn Đạt Thành hỏi, làm sao chiến được nước An Nam? Mà không gây binh biến?
Đạt Thành trả lời ngay không cần suy nghĩ.
Muôn tâu Bệ Hạ, Chỉ cần một người có nguồn gốc Nước Chu Môn sanh ra ở An Vương có sức ảnh hưởng lớn với dân chúng được nhiều thành phần mến mộ đi theo nổi lên cướp lấy chính quyền trở thành lãnh tụ. Người ấy lại hết lòng trung thành với Bệ Hạ. Cũng như vì đất nước Chu Môn nầy làm tất cả bất chấp thủ đoạn dù cho hi sinh hàng triệu người miễn là sát nhập nước An Vương về Chu Môn thành một nước Chu Môn hùng cường đứng đầu thế giới chỉ cần một người như thế là đủ.
Vua Đại Hãn nghe câu trả lời của Đạt Thành thời không khỏi giật mình không nói là đáng sợ. Vua Đại Hãn lấy làm vừa lòng khen quả là nhân tài hiếm thấy.
Vua Đại Hãn lại hỏi:
Nếu Trẩm đã tìm ra một người như thế. Thời người đó cần những gì? Lèo láy con thuyền thế nào đi đến đích?
Đạt Thành trả lời không cần suy nghĩ:
Muôn tâu Bệ Hạ:
Chỉ cần Bệ Hạ lập lên một người về sau trở thành Vua Nước An Vương, Bệ Hạ giúp đỡ về mọi mặt. Quân Sự, Chính Trị, Văn Hóa, Tài Chính, Binh Khí mạnh hơn tất các tổ chức Đảng Phái, Bè Phái trong nước An Vương. Để người ấy khi trở về nước lựa chọn những người trung thành dấy lên phong trào hoạt động dưới hình thức yêu nước Đánh thẳng vào tâm lý Dân An Vương vốn yêu Cội yêu Nguồn, tạm thời dựng Ông Quốc Tổ dậy làm nền tảng cho dân chúng đi theo lôi kéo Dân gia nhập tổ chức, gia nhập chính thể lâm thời, sau đó tìm cách trừ khử các thủ lĩnh Đảng Phái Bè Phái thay thế người của mình, đi vào thống nhất một mối.
Lèo lái con thuyền cách mạng lâm thời ngay từ đầu theo hai vế. Đầu thời Bắc. Giữa và đuôi ở Nam.
Có nghĩa là những người đi theo con cờ Bệ Hạ lập ra được Bệ Hạ chỉ thị lựa chọn tuyệt đối trung thành với Chu Môn. Còn những người đi theo phong trào nhờ vào công lao của họ thời phong địa vị quân hàm để họ bảo vệ đường lối chính sách, tận tụy phục vụ cho đất nước không hề hay biết là làm theo chỉ thị của Bệ Hạ. Sự hoạt động nầy gọi là giữa và đuôi ở Nam. Phải tuyệt đối bí mật, nếu bại lộ thời những nhân sĩ yêu nước An Vương sẽ nổi lên chống đối lại ngay. Khi nào cướp chính quyền thành công. Thời việc sát nhập An Vương về phương bắc theo một lộ trình được sắp xếp chu đáo.
Vua Đại Hãn nghe Đạt Thành giải trình kế sách một cách chu toàn thứ tự lan lớp. Mọi hoạt động Lãnh Đạo của tổ chức Đạt Thành đều nằm trong tầm tay của mình thời vừa ý gật đầu lia lịa. Bằng nói Trẫm sẽ theo kế sách của Đạt Thành khanh. Phong cho Đạt Thành làm Vua An Vương khi giành được chính quyền mới chính thức công bố.
Đạt Thành liền thay tên nhưng vẫn giữ nguyên Họ Nguyễn vì họ Nguyễn vốn làm Vua nhiều đời của nước An Vương dân chúng rất sùng kính giữ nguyên Họ Nguyễn chính là nền tảng đi đến thành công. Làm thay đổi vận mệnh nước An Vương,
Đạt Thành lấy tên Vì Nước hoạt động khắp nơi trong nước cũng như ngoài nước lôi kéo sự giúp đỡ. Đạt Thành chinh phục được một số người đào tạo dìu dắt bài bản rồi cho về Nước An Nam hoạt động, mở đường cho Đạt Thành trở về thành lập Bộ Máy Trung Ương Lãnh Đạo cách mạng.
Nói về sự ăn chơi xa xỉ của Vua Ái Dục xây lầu đài khắp nơi hưởng lạc ngân sách nhà nước vì thế, luôn thâm hụt càng thâm hụt càng lệ thuộc nước ngoài, càng tăng thuế bóc lột sức lao động vô tội vạ, trấn áp bạo tàn của Vương Quan làm cho dân chúng than oán khắp nơi, hận thù khắp chốn ngày đêm thắp hương cầu nguyện cho triều đại, Vua Ái Dục nổi tiếng là Vua Bất Lực rồi đời. Cũng như khát khao một vị Minh Quân mới thương Dân yêu nước. Thế là đi vào thời đại đen tối tạo ra nhiều tổ chức chống đối lại triều đình, thế cuộc vô cùng hỗn độn. Tuy có nhiều Đảng Phái, Bè Phái nổi lên nhưng không đoàn kết thống nhất được vì không Đảng Phái, Bè Phái nào chịu tùng phục Đảng Phái, Bè Phái nào, càng thêm hỗn loạn đất nước. Chỉ có tổ chức của Đạt Thành là đi vào hiệu quả nhân tài trí thức cũng như người dân hướng về rất đông. Dưới ngọn cờ lãnh đạo của Đạt Thành hết thắng lợi nầy đến thắng lợi khác nhanh chóng lớn mạnh toàn diện. Nhân sự, Chính Trị, Văn Hóa, Tài Chánh, Binh Khí, nhất là được sự hậu thuẫn bí mật của Chu Môn. Cách mạng lâm thời vì dân vì nước, không những lôi kéo được Vương, Quan trong triều đình nhân sĩ trí thức đi theo mà còn được sự ủng hộ phần lớn nhân Dân đưa cuộc cách mạng đi đến mau chóng thành công.
* * *
Hết Phần 1 xem tiếp Phần 2
* * *
Nước An Vương tuy bằng một phần mười nước Chu Môn, nhưng nhờ địa cuộc ôn đới bốn mùa rõ rệt Thiên Thời, Địa Lợi phải nói là ít có nước nào sánh bằng. Vị thế vô cùng quan trọng thuận lợi cho việc giao thương đất liền, đường biển liên thông qua nhiều nước. Nếu chiếm được đất nước An Vương thời khỏi lo về lương thực đủ nuôi nửa thế giới, thứ gì cũng nhất là khoáng sản không có nước nào bằng.
Lại thêm đất nước An Vương không những ưu việt về Thiên Thời, Địa Lợi, Giao Thương. Nhân tài lớp lớp, nhưng đất nước còn lạc hậu như gỗ tốt chẳng nên hình. Cũng như tài nguyên khoáng chất. Nông, Lâm. Thủy sản, sơn hào, hải vị vàng bạc ngọc ngà châu báu, cái gì cũng có không nước nào bằng. Nên Chu Môn lúc nào cũng muốn chiếm lấy An Vương hết thế hệ nầy sang thế hệ khác. Nhưng lần nào xâm lược cũng bị Dân Tộc An Vương đánh bại.
Bao thế hệ nước Chu Môn suy nghĩ muốn cướp lấy nước An Vương phải có kế sách lâu dài thâm độc bằng không chỉ chuốc lấy thảm hại, tuy là một nước nhỏ, bằng một phần mười mà thôi. Thế mà xâm lược lần nào cũng thất bại bị An Vương đánh tơi bời. Cuối cùng nước Chu Môn cũng tìm ra sự huyền bí của sức mạnh đó. Chính là đất nước có Cội có Nguồn, có Ông Quốc Tổ tạo lên truyền thống anh linh dựng nước giữ nước Nền Quốc Đạo Dân Tộc nhất hô bá ứng triệu người như một, thể Đồng Bào như một bó đũa khổng lồ không ai có thể bẻ gãy được sự thống nhất ý chí đoàn kết ấy chính là sức mạnh vô địch dẫn đến bách chiến bách thắng.
Nếu không có kế sách lâu dài thâm độc làm cho truyền thống anh linh dựng nước giữ nước mờ dần, thời khó mà chia rẽ được Dân Tộc An Vương phá tan sự đoàn kết tạo thành sức mạnh bó đũa khổng lồ. Nước Chu Môn bỏ ra nhiều tiền của truyền bá văn hóa độc hại của chúng hầu chia rẽ Dân Tộc An Vương. Khi Dân Tộc An Vương chia năm xẻ bảy, tức thời chúng sẽ giúp cho một thế lực giành thắng lợi trở thành Vua, thế lực thua trở thành giặc. Thế lực trở thành Vua ấy nhờ sự giúp đỡ của Cha Môn nên cúi đầu tùng phục Phương bắc Chu Môn. Đã tùng phục thời Chu Môn nói gì thế lực đương quyền nước An Vương phải nghe nấy, với kế sách thâm độc làm cho Dân An Vương quên đi Nguồn Cội của mình. Thay thế vào đó là truyền bá Văn Hóa Chu Mông đầu độc tử tưởng theo một chiều hướng khác Làm mờ dần văn hóa truyền thống Dựng Nước Giữ Nước thậm chí bỏ quên Ông Quốc Tổ khai sinh ra Dân Tộc An Vương.
Nước An Vương khi đã vào lệ thuộc Chu Môn coi như Thiên Thời đã mất. Địa Lợi không còn, Nhân Hòa ly tán. Quốc Tổ bỏ xó, Quốc Đạo cũng ra đi, một màn đêm bao phủ lấy An Vương Đại Nam.
Nói về nước An Vương Đại Nam khi ấy là thời mạt pháp có Vua cũng như không nên các nhà trí thức đặt tên là Vua Bất Lực, chỉ biết nghĩ đến tiền bạc, ưa thích cao lương mĩ vị, rượu ngon gái đẹp, tạo cơ hội cho nịnh thần tham quan tiến chức, Trong số tham quan tiến chức ấy có một người không phải dân chính thống nước An Vương. Mà là con cháu Phương Bắc nước Chu Môn tên là Hồ Quan Nhậm. Ông Nội Hồ Quan Nhậm là Hồ Gia Mao vốn là thương buôn Phương Bắc qua ở luôn nước An Vương nhờ có vàng bạc châu báu đút lót mua được chức quan nhỏ. Nhưng tới đời cháu Hồ Quan Nhậm nhờ học hành đỗ đạt cao lại thông tiếng Chu Môn hai nước Chu Môn, An Vương lúc ấy quan hệ mật thiết nên bổ nhiệm Hồ Quan Nhậm làm quan trong triều.
Tính Hồ Quan Nhậm không khác gì vua An Vương thích cao lương mĩ vị gái đẹp rượu ngon, Nhờ biết cách dâng tiến cho Vua những cô gái đẹp, nên được Vua ưu ái muốn làm gì thời làm, Hồ Quan Nhậm có khoa miệng khéo léo ăn nói cũng như mua chuộc các quan nên được lòng các quan trong triều. Hồ Quan Nhậm quả là một con Cáo Già trên được lòng Vua dưới được lòng quan, lại thông thạo tiến Chu Môn không bao lâu leo lên tới chức đứng đầu ngành giao thương ngoại giao với nước Chu Môn, có cơ hội diện kiến Vua Chu Môn, được Vua Chu Môn nâng đỡ tạo điều kiện cho hai nước ngoại giao trôi chảy ngấm ngầm thôn tính An Vương Đại Nam.
Nguồn lợi lớn từ An Vương Đại Nam, là làm ra sản phẩm gì thường là Chu Môn thu mua đến 70 phần trăm sản phẩm An Vương làm ra. Với đà nầy gia đình Hồ Quan Nhậm gặt hái ra tiền phải nói là quá lớn thu gom hàng hóa bán sang nước Chu Môn giàu kếch xù nhất nước An Vương. Hồ Quan Nhậm cùng các quan thường tổ chức ca hát toàn là giọng hát hay gái đẹp một đích làm say đắm lòng vua cũng như mua vui cho các quan.
Trong tốp ca múa ấy có một cô nổi trội hơn cả thân hình bốc lửa nét mặt khá đẹp tên là Ái Liên. Hồ Quan Nhậm là tay háo sắc đâu thể bỏ qua liền thường kêu gọi cô ta về phòng riêng, các quan tuy có biết nhưng đều làm thinh. Không bao lâu thời cô ta có mang sợ bại lộ trong triều làm ầm lên đến tai Vua thời có chuyện xảy ra không hay bằng nghĩ ra một kế, kêu Nguyễn Gia Trung người phụ công việc cho Hồ Quan Nhậm đến nói rằng người theo ta đã lâu nhờ ngươi mà ta mới được như ngày hôm nay, nên ta tìm cho ngươi một cô vợ xinh đẹp để trả ơn.
Nguyễn Gia Trung nghe quan trên nói thế vô cùng mừng rỡ lạy tạ nói rằng kẻ hầu nầy suốt đời trung thành với quan lớn.
Thế là Nguyễn Gia Trung không mất tiền cưới vợ chi cả lại được cô vợ xinh đẹp như ý cũng như thăng cấp quan lên hai bậc, từ hầu Quan lên Bộ Quan, thời còn gì tốt đẹp may mắn cho bằng. Mỗi lần Quan Gia Trung được quan lớn Hồ Quan Nhậm điều động đi công tác xa cả tuần mới về Ái Liên thường đến gặp quan lớn không hiểu là gặp để làm gì chỉ có trời biết đất biết. Khi cái bụng được năm sáu tháng Quan Gia Trung không bị điều động công tác xa mà luôn gần gũi vợ chăm sóc vợ.
Không hiểu Ái Liên gấp té thế nào đến nổi phải sanh đẻ non chưa đủ tháng tính từ ngày Ái Liên về làm vợ Gia Trung. Bà mụ đỡ đẻ cho Ái Liên do quan lớn Hồ Quan Nhậm giới thiệu giúp đỡ đẻ cho Ái Liên những việc nuôi con bước đầu. Quan Gia Trung không nghi ngờ gì cả đặt tên cho con là Nguyễn Đạt Thành, khi Nguyễn Đạt Thành lên 10 tuổi Gia Trung dẫn con về quê ra mắt bên nội bên ngoại. Chú Bác, Cậu, Gì. Bên Nội, Bên Ngoại thấy Đạt Thành không giống Cha không những khuôn mặt mà lời ăn tiếng nói cũng khác. Ông Bác liền sinh nghi nhưng không dám nói, thường là con ông không giống lông cũng giống cánh đằng nầy khác xa hoàn toàn. Chú, Cậu, Gì, cũng lấy làm lạ. Nhưng đã là cháu thời ai cũng mến thương.
Vua Bất Lực An Vương càng ngày càng sa đọa làm cho đất nước suy yếu giặc trong giặc ngoài tứ phía, các bè phái nổi lên lật đổ đảo chánh Vua Bất Lực. Nội chiến xảy ra nhân tài hai bên chết vô số. Gia đình Hồ Quan Nhậm, trở về Phương Bắc theo Cha là Hồ Cẩn Bình vốn xuất thân là con dân nước Chu Môn Hồ Quan Nhậm đến từ biệt gia đình vợ chồng Gia Trung lần cuối.
Nói về Gia Trung nhìn thấy con mình càng lớn càng giống một người nhưng không dám nói vì không có bằng cớ. Khi Đạt Thành đến chào Hồ Quan Nhậm. Quan Gia Trung nhìn đến sững sờ vì hai người giống y chang như hai giọt nước. Gia Trung nhìn lại thấy Ai Liên bụm mặt khóc ánh mắt Hồ Quan Nhậm trìu mến nhìn Ái Liên như không muốn lìa xa.
Gia Trung thấy lòng mình như se lại đau đớn tận tim gan. Sự đau đớn ấy sau nầy biến Gia Trung trở thành con người lạnh lùng, không thiết nghĩ về gia đình nữa thường đi đó đây làm thuốc chữa bệnh cho người. Gia Trung chán ghét triều đình chỉ là bầy sâu, lũ mọt hại dân đến kiệt sức, luôn mong mỏi đất nước thay đổi mới.
Đạt Thành càng ngày càng lớn không những thông minh chí lớn khác lạ hơn người đầy thủ đoạn, gian xảo, quỷ quyệt, ít ai phát hiện ra được. Chỉ có Gia Trung là người hiểu rõ Đạt Thành Cáo Già đương nhiên sanh ra Cáo con rồi. Nhưng Cáo già là ai chỉ thấy Gia Trung trợn mắt sau đó thời nín thinh. Nghĩ đến cảnh cà cưỡng nuôi tu hới nhưng không lấy đó làm buồn coi Đạt Thành như con ruột của mình, đôi khi cũng có chút lạnh nhạt.
Gia Trung Cha Hờ của Đạt Thành nhờ đọc qua nhiều sách thuốc từ quan chu du đây đó một mặt chữa bệnh cứu dân một mặt tìm hướng đi mới từ đó Cha Con ít gặp nhau. Cha theo chí Cha con theo chí con.
Nói về Đạt Thành trong lòng lúc nào cũng mưu việc lớn đi theo phong trào hướng ngoại hầu tìm kiếm sự giúp đỡ từ ngoại bang trở về xóa sổ triều đại thối nát dân chúng phần lớn oán ghét chế độ phi nhân bất chính, hầu mong thay đổi qua cuộc sống mới. Không may bị bắt ở nước Chu Môn với cái tội bè đảng kết cấu phản động chuyên cướp của nhà quan, kẻ giàu. Chia cho người nghèo. Bị quan Tri Phủ Hạ Giang bắt nhốt vào ngục giam chờ ngày tử hình xử tử.
Hồ Quan Nhậm khi trở về đất Bắt nước Chu Môn làm quan trong triều đình nhưng lúc nào cũng theo dõi tin tức của Đạt Thành, thấy Đạt Thành có mưu đồ việc lớn lấy làm mừng nhưng chưa biết cách nào Cha Con nhận ra nhau. Hay tin Nguyễn Đạt Thành bị bắt với cái tội kết bè kết đảng với quân phản loạn bọn cướp thời khó mà sống sót vì mang đại tội với triều đình. Hồ Quan Nhậm liền đến gặp Vua Đại Hãn tâu rõ mọi vấn đề về thân thế của Đạt Thành cũng như Đạt Thành có chí lớn làm thay đổi đất phương nam. Nếu bệ hạ muốn sát nhập An Vương Đại Nam về Phương Bắc thành một nước Chu Môn rộng lớn bá chủ hoàn cầu. Thời không để mất đi người nầy.
Vua Đại Hãn nghe rất hữu lý như đã tìm ra được kế sách thôn tính nước An Vương Đại Nam không cần động đến gươm đao giáo mác cũng thành công. Nhưng làm sao cứu Đạt Thành đây. Khi Đạt Thành là người An Vương, không phải là người Chu Môn lại cấu kết với bè đảng phản động ăn cướp giết quan triều đình, Trẫm ra lệnh thời có thể thả Đại Thành, nhưng trọng dụng làm việc lớn thời không thể được. Các quan triều đình sẽ không phục Trẩm. Đạt Thành khó mà được sự ủng hộ của các quan. Đôi khi còn hãm hại nữa là khác.
Thưa Bệ Hạ: Thần có người con tên là Hồ Tôn Quang vốn là anh em cùng cha khác mẹ rất giống Đại Thành như hai giọt nước rất khó phân biệt người nào là Đại Thành người nào Hồ Tôn Quang. Hồ Tôn Quang đang làm quan tổng binh thị vệ cung nội. Nếu xét cần thời Bệ Hạ dùng Tôn Quang thế mạng cho Đạt Thành mưu sự chiếm lấy An Vương Đại Nam về tay đất Bắc thời sự hi sinh ấy cũng đáng.
Vua Đại Hãn cho là phải càng tin tưởng Hồ Quang Nhậm khen ngợi Hồ Quan Nhậm dám hi sinh con mình cho đại cuộc nước nhà.
Vua Đại Hãn cho mời Hồ Tôn Quang đến giao nhiệm vụ đi cứu Đại Thành. Bằng cách đến đại lao thay đổi y phục cho nhau khi Đạt Thành rời khỏi đại lao thời đưa cái lệnh bài nầy giao cho quan cai ngục, quan cai ngục sẽ trình lên Quan Phủ. Quan Phủ sẽ áp giải quan tổng binh thị vệ về kinh trẩm sẽ cho người thả ra.
Nói về Hồ Tôn Quang đeo mặt nạ là một trung niên đến Phủ Hạ Giang trao mật lệnh triều đình cho Quan Phủ. Quan Phủ xem xong nói. Quan Giám Sát có thể vào đại lao thẩm vấn hỏi cung. Quan cai ngục dẫn Hồ Tôn Quang đến nơi giam Đạt Thành. Hồ Tôn nhìn thấy Đạt Thành lấy làm kinh ngạc sao người nầy lại giống mình dữ vậy đúng là trên đời chuyện gì cũng có người giống người như hai giọt nước. Để giữ sự bí mật trong lúc thẩm tra Hồ Tôn Quang nói ngươi ra ngoài để bổn quan hỏi cung, quan cai ngục liền đi ra ngoài. Tôn Quang hỏi ngươi tên gì? Đạt Thành nói người sắp chết nói tên họ mà chi Tôn Quang biết tiếng An Nam vì Tôn Quang khi còn nhỏ ở An Nam theo gia đình về đất Bắc hơn mười mấy năm. Tôn Quang không muốn dài dòng nói ta đến để cứu ngươi khi ngươi ra khỏi đại lao thời đưa cái nầy cho Quan Phủ, khi rời khỏi Quan Phủ đi về hướng bắc chừng hơn dặm thời sẽ có người đến đón ngươi đi. Mau thay đồ ra đổi áo cho nhau Đạt Thành làm theo, Tôn Quang trở thành tội phạm. Đạt Thành trở thành quan Thị Vệ. Đạt Thành nhanh chóng ra khỏi nhà lao rời khỏi quan Phủ đi về hướng bắc được hơn nửa dặm thời có người đến đón đưa đi.
Nói về Quan Thị Vệ triều đình trở thành Quan Giám Sát, giờ lại dưới hình dạng Gia Trung trở thành tội nhân.
Quan Phủ nhận được chỉ thị của Vua Đại Hãn chính là phong thơ mật mà Gia Trung vừa ra khỏi Quan Phủ trao cho, với nội dung là đem tội nhân ra xử tử bằng chất độc khi đã nhận được chỉ thị. Gia Trung giả hiệu vừa thấy quan cai ngục vào tưởng đâu là áp giải mình về kinh không ngờ quan cai ngục đem đồ ăn thức uống vào nói ngươi ăn no một bữa cuối cùng. Gia Trung giả hiệu tưởng đâu ăn xong họ sẽ đưa mình rời khỏi ngục
Nhìn thấy đồ ăn thức uống toàn là thịt nướng gà quay bụng cũng đã đói cồn cào không ngần ngại gì cả nuốt sạch chẳng còn món chi. Quan cai ngục thấy vậy thầm nghĩ làm con Ma no hơn là là Ma chết đói.
Tôn Quang ăn xong bữa ăn liền lăn đùng ra chết trong thức ăn đã bỏ chất kịch độc.
Nói về Đạt Thành được một người đưa đi bằng ngựa hơn một ngày thời tới một cơ ngơi sang trọng khu gia trang Họ Hồ đó là kẻ ăn người trong gia tộc họ Hồ.
Người ấy dẫn Đạt Thành vào ngôi nhà sang trọng vừa bước vào nhà trước mắt Đạt Thành là hình ảnh của mình treo trên tường Đạt Thành vô cùng kinh ngạc nhìn người dẫn mình đến đây hỏi sao hình tôi lại có ở đây. Không phải là hình cậu chủ đâu mà là hình anh cậu chủ đấy. Đạt Thành kinh ngạc nói tôi có anh từ hồi nào sao tôi không biết. Người ấy bí mật nói rồi Cậu Chủ sẽ biết tất cả.
Cậu Chủ cứ ở đây đóng vai cậu lớn người đã đến cứu Cậu Chủ trong ngục lao người ấy nói xong không khỏi buông tiếng thở dài có lẽ người anh cùng cha khác mẹ của Cậu Chủ không còn trên thế gian nữa. Đạt Thành ngơ ngác hỏi người ấy đã chết người ấy gật đầu không trả lời.
Đạt Thành là người rất thông minh đổi tráo người, Đạt Thành khóc òa sao người ấy phải vì tôi mà thế mạng, câu hỏi nầy để Ông Chủ sẽ trời cho Cậu Chủ rõ.
Người nhà ở đây không ai dám làm quấy Cậu Cả. Cậu Cả Tôn Quang đang là Quan Giám Sát thị vệ trong triều. Cậu Chủ ở lại đây tắm rửa nghỉ ngơi sẽ có người phục vụ cho Cậu Chủ. Cậu Chủ coi như là nhà của mình. Đạt Thành là người thông minh đã hiểu ra một phần những ẩn khúc trong câu chuyện nầy. Đạt Thành nhớ lại mình rất giống một người, người ấy chính là Hồ Quan Nhậm, khi còn nhỏ Mẹ thường dẫn mình đến gặp Hồ Quan Nhậm. Quan Nhậm yêu thương mình lắm hay là Đạt Thành không dám nghĩ nữa.
Đạt Thành ở trong phòng được ba ngày thời có một người đến thăm, Thành vừa thấy người đó thời không khỏi sững sờ Hồ Quan Nhậm, Đạt Thành bước đến quỳ lạy nói.
Con là Đạt Thành.
Quan Nhậm để Đạt Thành dậy.
Nói mười mấy năm xa cách con đã trưởng thành rất nhiều Mẹ con có đưa cho con vật gì không Đạt Thành lấy ra một vật mà Thành thường đeo trong mình, đó là sợi dây chuyền mặt ngọc, Quan Nhậm cũng lấy ra một dây chuyền giống hệt như vậy, đưa cho Đạt Thành coi. Đạt Thành như hiểu ra tất cả chờ một sự giải thích. Quan Nhậm ngồi xuống như nhớ lại tất cả những gì xảy ra gần hai mươi năm về trước.
Quan Nhậm kể lại tất cả đầu đuôi, khi con chào đời Cha đưa sợi dây chuyền nầy cho bà mụ đỡ đẻ trao cho Mẹ con để sau nầy Cha con gặp lại nhau. Con Họ Hồ không phải Họ Nguyễn đâu. Anh con cùng Cha khác Mẹ thế mạng cho con. Con vẫn giữ nguyên họ Nguyễn khi nào con làm vua nước An Nam thời sẽ chuyển sang Họ Hồ.
Cha sẽ dẫn con đến gặp Vua Đại Hãn con hãy trình bày những mưu toan của con sự thành bại trong lần gặp gỡ nầy con phải hết sức thận trọng và vô cùng khôn khéo, vì gốc gác của con là người phương bắc không phải người phương nam con phải đem giang sang phương nam nhập về phương bắc sự thành công của con là ở chỗ nầy.
Sau lần gặp gỡ Cha Con gặp nhau Đạt Thành trưởng thành nhanh chóng lộ rõ những tham vọng to lớn mà xưa nay Đạt Thành không bao giờ dám nghĩ tới để chững bị cho lần gặp gỡ sắp đến diện kiến Vua Đại Hãn. Đạt Thành vô cùng tự tin.
Trên đường vào cung người ta nhìn thấy hai Cha, Con Đạt Thành đi thẳng vào chánh điện, thì ra hôm nay là ngày Đạt Thành diện kiến Vua Đại Hãn.
Mới bước vào chánh điện. Cha, Con Đạt Thành đã nhìn thấy Vua Đại Hãn ngồi chờ đấy rồi. Hai Cha con Đạt Thành bước đến quỳ lạy tung hô vạn tuế, Vua Đại Hãn phất tay cho phép đứng dậy và chỉ hai cái ghế mời ngồi.
Vua Đại Hãn vào đề ngay nhìn Đạt Thành hỏi, làm sao chiến được nước An Nam? Mà không gây binh biến?
Đạt Thành trả lời ngay không cần suy nghĩ.
Muôn tâu Bệ Hạ, Chỉ cần một người có nguồn gốc Nước Chu Môn sanh ra ở An Vương có sức ảnh hưởng lớn với dân chúng được nhiều thành phần mến mộ đi theo nổi lên cướp lấy chính quyền trở thành lãnh tụ. Người ấy lại hết lòng trung thành với Bệ Hạ. Cũng như vì đất nước Chu Môn nầy làm tất cả bất chấp thủ đoạn dù cho hi sinh hàng triệu người miễn là sát nhập nước An Vương về Chu Môn thành một nước Chu Môn hùng cường đứng đầu thế giới chỉ cần một người như thế là đủ.
Vua Đại Hãn nghe câu trả lời của Đạt Thành thời không khỏi giật mình không nói là đáng sợ. Vua Đại Hãn lấy làm vừa lòng khen quả là nhân tài hiếm thấy.
Vua Đại Hãn lại hỏi:
Nếu Trẩm đã tìm ra một người như thế. Thời người đó cần những gì? Lèo láy con thuyền thế nào đi đến đích?
Đạt Thành trả lời không cần suy nghĩ:
Muôn tâu Bệ Hạ:
Chỉ cần Bệ Hạ lập lên một người về sau trở thành Vua Nước An Vương, Bệ Hạ giúp đỡ về mọi mặt. Quân Sự, Chính Trị, Văn Hóa, Tài Chính, Binh Khí mạnh hơn tất các tổ chức Đảng Phái, Bè Phái trong nước An Vương. Để người ấy khi trở về nước lựa chọn những người trung thành dấy lên phong trào hoạt động dưới hình thức yêu nước Đánh thẳng vào tâm lý Dân An Vương vốn yêu Cội yêu Nguồn, tạm thời dựng Ông Quốc Tổ dậy làm nền tảng cho dân chúng đi theo lôi kéo Dân gia nhập tổ chức, gia nhập chính thể lâm thời, sau đó tìm cách trừ khử các thủ lĩnh Đảng Phái Bè Phái thay thế người của mình, đi vào thống nhất một mối.
Lèo lái con thuyền cách mạng lâm thời ngay từ đầu theo hai vế. Đầu thời Bắc. Giữa và đuôi ở Nam.
Có nghĩa là những người đi theo con cờ Bệ Hạ lập ra được Bệ Hạ chỉ thị lựa chọn tuyệt đối trung thành với Chu Môn. Còn những người đi theo phong trào nhờ vào công lao của họ thời phong địa vị quân hàm để họ bảo vệ đường lối chính sách, tận tụy phục vụ cho đất nước không hề hay biết là làm theo chỉ thị của Bệ Hạ. Sự hoạt động nầy gọi là giữa và đuôi ở Nam. Phải tuyệt đối bí mật, nếu bại lộ thời những nhân sĩ yêu nước An Vương sẽ nổi lên chống đối lại ngay. Khi nào cướp chính quyền thành công. Thời việc sát nhập An Vương về phương bắc theo một lộ trình được sắp xếp chu đáo.
Vua Đại Hãn nghe Đạt Thành giải trình kế sách một cách chu toàn thứ tự lan lớp. Mọi hoạt động Lãnh Đạo của tổ chức Đạt Thành đều nằm trong tầm tay của mình thời vừa ý gật đầu lia lịa. Bằng nói Trẫm sẽ theo kế sách của Đạt Thành khanh. Phong cho Đạt Thành làm Vua An Vương khi giành được chính quyền mới chính thức công bố.
Đạt Thành liền thay tên nhưng vẫn giữ nguyên Họ Nguyễn vì họ Nguyễn vốn làm Vua nhiều đời của nước An Vương dân chúng rất sùng kính giữ nguyên Họ Nguyễn chính là nền tảng đi đến thành công. Làm thay đổi vận mệnh nước An Vương,
Đạt Thành lấy tên Vì Nước hoạt động khắp nơi trong nước cũng như ngoài nước lôi kéo sự giúp đỡ. Đạt Thành chinh phục được một số người đào tạo dìu dắt bài bản rồi cho về Nước An Nam hoạt động, mở đường cho Đạt Thành trở về thành lập Bộ Máy Trung Ương Lãnh Đạo cách mạng.
Nói về sự ăn chơi xa xỉ của Vua Ái Dục xây lầu đài khắp nơi hưởng lạc ngân sách nhà nước vì thế, luôn thâm hụt càng thâm hụt càng lệ thuộc nước ngoài, càng tăng thuế bóc lột sức lao động vô tội vạ, trấn áp bạo tàn của Vương Quan làm cho dân chúng than oán khắp nơi, hận thù khắp chốn ngày đêm thắp hương cầu nguyện cho triều đại, Vua Ái Dục nổi tiếng là Vua Bất Lực rồi đời. Cũng như khát khao một vị Minh Quân mới thương Dân yêu nước. Thế là đi vào thời đại đen tối tạo ra nhiều tổ chức chống đối lại triều đình, thế cuộc vô cùng hỗn độn. Tuy có nhiều Đảng Phái, Bè Phái nổi lên nhưng không đoàn kết thống nhất được vì không Đảng Phái, Bè Phái nào chịu tùng phục Đảng Phái, Bè Phái nào, càng thêm hỗn loạn đất nước. Chỉ có tổ chức của Đạt Thành là đi vào hiệu quả nhân tài trí thức cũng như người dân hướng về rất đông. Dưới ngọn cờ lãnh đạo của Đạt Thành hết thắng lợi nầy đến thắng lợi khác nhanh chóng lớn mạnh toàn diện. Nhân sự, Chính Trị, Văn Hóa, Tài Chánh, Binh Khí, nhất là được sự hậu thuẫn bí mật của Chu Môn. Cách mạng lâm thời vì dân vì nước, không những lôi kéo được Vương, Quan trong triều đình nhân sĩ trí thức đi theo mà còn được sự ủng hộ phần lớn nhân Dân đưa cuộc cách mạng đi đến mau chóng thành công.
* * *
Hết Phần 1 xem tiếp Phần 2
* * *
Last edited by a moderator: