Bạn được Qyny08 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
3 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
406 0
Kiếm tiền
Phương2812 đã kiếm được 4060 đ
QUÁN CÀ PHÊ KHÔNG TÊN

BCO.b9affa04-3ba2-4864-a26d-fad48a9fc88b.png


*Viết bởi TÔI*

* * *

Thể loại truyện

Tâm lý, tình cảm, lãng mạn, đời thường, nội tâm


✍️ Giới thiệu tác giả

TÔI là một người viết không cần tên, nhưng luôn giữ lại những điều không ai dám gọi tên. Viết không phải để nổi tiếng, mà để tồn tại. Không phải để kể chuyện, mà để giữ lại những mảnh ký ức đang mờ dần.

LỜI TỰA

Có những nơi ta chỉ ghé qua một lần, nhưng nhớ mãi.

Có những người ta không gọi tên, nhưng vẫn hiện diện trong từng giấc mơ.

Có những câu chuyện không cần hồi kết, vì chính sự dang dở đã khiến nó sống mãi .

*Quán Cà Phê Không Tên* ra đời từ một buổi chiều mưa, khi tôi ngồi một mình trong quán quen, nhìn những người xa lạ lặng lẽ đi qua nhau. Tôi tự hỏi: Nếu mỗi người là một chương truyện, thì ai sẽ là người viết tiếp?

Câu chuyện tôi sắp viết này không phải là lời giải đáp. Chúng là những lát cắt ký ức, những mảnh ghép cảm xúc, những dòng văn chưa từng được viết ra – nhưng vẫn tồn tại đâu đó trong tim mỗi người.

Nếu bạn từng yêu, từng mất, từng quên.. có lẽ bạn sẽ thấy mình trong một góc nhỏ của quán cà phê này.

Mời bạn ngồi xuống, pha một ly cà phê, và thưởng thức cùng tôi.

* * *


☕ LỜI CẢM ƠN

Trước hết, xin cảm ơn những người đã từng bước qua cuộc đời tôi – dù chỉ là thoáng qua.

Chính những ánh nhìn, những câu nói, những lần im lặng.. đã trở thành chi tiết cho từng câu chữ trong tuyển tập này.

Cảm ơn những người bạn đã đọc bản thảo đầu tiên, góp ý chân thành và không ngại nói thật. Nhờ các bạn, tôi đã dám viết tiếp..

Cảm ơn những quán cà phê nhỏ, nơi tôi ngồi hàng giờ chỉ để lắng nghe tiếng mưa, tiếng gõ bàn phím, và tiếng lòng mình.

Và cuối cùng, cảm ơn bạn – người đang đọc những dòng này.

Có thể bạn không biết tôi là ai, nhưng tôi đã viết những dòng này dành cho bạn.

Hy vọng khi gấp lại trang cuối cùng, bạn sẽ thấy lòng mình nhẹ hơn một chút.

Vì đôi khi, chỉ cần một câu chuyện – là đủ để chữa lành.

* * *


✍️ Lời giới thiệu

Có một nơi không nằm trên bản đồ, không có biển hiệu, không có nhạc – nhưng ai từng ghé qua đều mang theo một phần ký ức. Quán Cà Phê Không Tên là nơi những câu chuyện chưa viết xong được sống tiếp. Là nơi những người từng yêu, từng mất, từng quên.. được giữ lại bằng câu chữ.

Trong câu chuyện này này, bạn sẽ gặp Hạ – một cô gái đi tìm người yêu cũ, nhưng lại tìm thấy chính mình. Bạn sẽ gặp ông chủ quán – người không có tên, nhưng có ánh mắt khiến người ta nhớ mãi. Và bạn sẽ gặp chính bạn – trong những dòng văn chưa từng được viết ra.

* * *

Chương 1 sẽ được đăng vào ngày mai nhé!
 
Chỉnh sửa cuối:
3 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề


CHƯƠNG 1: TỜ GIẤY TRẮNG

Quán cà phê nằm nép mình trong một con hẻm nhỏ ở Đà Lạt. Không biển hiệu, không nhạc, không wifi. Chỉ có tiếng gió lùa qua khung cửa gỗ, mùi hoa cúc khô thoáng trong không khí, và vài chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Người ta gọi nó là "quán không tên" – như thể chính sự vô danh ấy khiến nó trở thành nơi ai cũng có thể là chính mình.

Hạ đến quán vào một chiều mưa. Cơn mưa Đà Lạt không ào ạt, như tiếng thở dài của thành phố. Cô vừa nghỉ việc, vừa chia tay, vừa mất đi người thân. Mọi thứ trong cô như một căn phòng trống – lạnh, tối và không còn gì để níu lại. Đôi mắt cô rã rời, không còn nước mắt để rơi. Nhưng chính sự khô cạn ấy lại khiến cô thấy mình đang tan ra từng mảnh.

Cô không gọi nước. Chủ quán – một người đàn ông trung niên với ánh mắt dịu dàng – chỉ đặt trước mặt cô một tờ giấy trắng và cây bút.

"Viết đi, nếu em muốn. Hoặc chỉ cần ngồi đây cũng được."

Giọng ông trầm, không hỏi han, không thương hại. Chỉ như một lời mời – nhẹ như sương, nhưng đủ để khiến cô ngồi lại.

Hạ bắt đầu viết. Những dòng đầu tiên run rẩy, những dòng sau đó là nước mắt. Cô viết về mẹ – người từng dạy cô cách pha trà hoa cúc, nhưng đã rời đi trong một buổi sáng không ai kịp nói lời tạm biệt. Cô viết về người yêu cũ – người từng hứa sẽ cùng cô đi hết những con dốc Đà Lạt, nhưng lại rẽ sang một lối khác. Cô viết về giấc mơ làm họa sĩ bị bỏ quên – những bức tranh chưa kịp vẽ, những màu sắc chưa kịp sống.

Cô viết đến khi trời tạnh mưa. Ánh sáng cuối ngày len qua khung cửa, chiếu lên tờ giấy đầy chữ – như thể chính nó cũng đang đọc câu chuyện của cô.

Trước khi rời đi, chủ quán đưa cho cô một tờ giấy khác – là bài thơ của một người khách từng ngồi đúng chỗ đó:

"Có những nỗi buồn không cần ai hiểu, Chỉ cần một nơi để nó được tồn tại."

Hạ đọc xong, im lặng. Cô gấp tờ giấy lại, bỏ vào túi. Không phải vì muốn giữ, mà vì sợ quên.

Từ hôm đó, Hạ quay lại quán vào mỗi cuối tuần. Cô không còn viết về nỗi đau nữa, mà viết về những điều nhỏ bé khiến cô mỉm cười: Một bông hoa dại mọc bên vệ đường, một đứa trẻ cười toe toét khi được mẹ mua kem, một người lạ lặng lẽ che ô cho cô dưới mưa. Những điều ấy, cô từng lướt qua, nhưng giờ đây, cô giữ lại – như những mảnh ghép nhỏ của một bức tranh đang hồi sinh.

Có lần, cô hỏi chủ quán:

"Chú có đọc những gì khách viết không?"

Ông lắc đầu, ánh mắt vẫn dịu dàng:

"Không cần đọc. Chỉ cần biết rằng họ đã viết."

Câu trả lời khiến cô thấy lòng mình nhẹ đi. Như thể nỗi buồn không cần được phân tích, chỉ cần được thừa nhận.

Một chiều nọ, khi Hạ đang viết, một cô gái trẻ bước vào quán, ngồi xuống bàn bên cạnh. Cô ấy không nói gì, chỉ nhìn tờ giấy trắng trước mặt. Hạ thấy mình trong ánh mắt ấy – lạc lõng, nhưng đang tìm đường. Cô lặng lẽ đẩy cây bút về phía cô gái. Không lời, không hỏi. Chỉ là một sự tiếp nối.

Cô gái viết. Rồi khóc. Rồi mỉm cười.

Hạ nhận ra: Quán không tên không chỉ là nơi để viết, mà là nơi để được viết lại.

Một ngày, cô mang theo một bức tranh – vẽ quán cà phê dưới mưa, với khung cửa gỗ và ánh sáng vàng nhạt. Cô đặt nó lên bàn, không nói gì. Chủ quán nhìn tranh, rồi nhìn cô:

"Em đã vẽ lại nơi này."

"Không phải vẽ lại. Là giữ lại."

Ông gật đầu, như thể hiểu điều cô không nói ra.

Quán không tên trở thành nơi cô bắt đầu lại – không cần ai cứu, chỉ cần một chỗ để được là chính mình. Và đôi khi, chỉ cần một tờ giấy trắng – là đủ để bắt đầu một chương mới.
 
3 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 2: NGƯỜI GIỮ NHỮNG CÂU CHUYỆN

Một buổi chiều đầu đông, Hạ đến quán sớm hơn thường lệ. Đà Lạt se lạnh, sương giăng mờ cả lối đi. Những bước chân của cô lặng lẽ như thể không muốn làm phiền không gian đang thở bằng hơi sương. Quán vẫn như mọi khi – yên tĩnh, dịu dàng, và có mùi hoa cúc khô thoáng trong không khí. Nhưng hôm nay, có điều gì đó khiến cô thấy mình đang bước vào một nơi không chỉ là quán cà phê, mà là một căn phòng ký ức.

Chủ quán đang lau một chiếc kệ gỗ cũ ở góc phòng. Động tác chậm rãi, như thể từng thớ gỗ đều mang ký ức. Phía sau kệ là một cuốn sổ bìa da, đã sờn mép, không có tiêu đề. Ông đặt nó lên bàn, không nói gì.

"Em có thể đọc, nếu muốn", ông nói, giọng trầm và lặng như sương.

Hạ mở cuốn sổ. Trang đầu tiên là dòng chữ viết tay:

"Những câu chuyện không ai giữ – tôi giữ."

Cô lật từng trang. Mỗi trang là một mảnh đời:

Một người đàn ông mất vợ, viết về giấc mơ gặp lại cô trong quán này. Anh tin rằng linh hồn cô vẫn ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, nơi họ từng hẹn hò. Mỗi lần đến, anh đều gọi hai ly trà hoa cúc, đặt một ly trước mặt trống.

Một cô gái trẻ từng muốn kết thúc cuộc sống, nhưng sau một lần viết, đã quyết định đi học lại. Cô để lại một bức thư cảm ơn "người giữ quán", nói rằng: "Chú không nói gì, nhưng ánh mắt chú khiến cháu thấy mình vẫn còn được nhìn thấy."

Một đứa trẻ mồ côi, để lại bức vẽ về "ngôi nhà có ánh sáng" – là quán này, nơi em được tặng ly cacao nóng và một cái ôm. Trong tranh, em vẽ mình ngồi giữa những người không có mặt, nhưng ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên em như một lời thừa nhận.

Hạ đọc đến một trang đặc biệt – không có chữ, chỉ có một bức ảnh cũ: Một người phụ nữ đứng trước quán, tay cầm ly trà hoa cúc, ánh mắt buồn nhưng dịu dàng.

"Bà ấy từng là chủ quán," ông nói.

"Và là người đầu tiên đặt tờ giấy trắng lên bàn".

Hạ im lặng. Có điều gì đó trong ánh mắt ông – vừa tiếc nuối, vừa giữ gìn. Như thể ông đang kể một câu chuyện mà không cần lời.

"Tôi chỉ tiếp nối thôi. Mỗi người đến đây đều để lại một phần mình. Tôi không hỏi, không giữ, chỉ lặng lẽ cất vào sổ".

Hạ nhìn quanh quán. Bỗng dưng, mọi thứ như có linh hồn – chiếc bàn, khung cửa, ly trà, và cả những khoảng lặng. Cô cảm thấy mình đang ngồi giữa những câu chuyện chưa từng được kể, nhưng vẫn hiện diện.

"Vậy.. ông giữ tất cả những câu chuyện này ư?"

"Không phải để giữ. Mà để không ai quên".

Hạ khẽ chạm tay vào trang giấy. Cô cảm thấy như đang chạm vào ký ức của những người xa lạ – nhưng quen thuộc đến lạ kỳ. Cô không biết vì sao mình xúc động đến thế. Có lẽ vì cô cũng từng mong có ai đó giữ lại câu chuyện của mình, khi cô không còn đủ sức để kể.

Cô hỏi:

"Có ai từng quay lại để đọc lại câu chuyện của mình không?"

Ông gật đầu.

"Có. Nhưng không phải để nhớ. Mà để tha thứ".

Câu trả lời khiến Hạ thấy lòng mình chùng xuống. Tha thứ – không phải cho người khác, mà cho chính mình. Tha thứ vì đã từng yếu đuối, từng bỏ cuộc, từng im lặng khi cần lên tiếng.

Cô ngồi lại lâu hơn mọi khi. Không viết, không đọc. Chỉ lặng lẽ nhìn những trang giấy, như thể đang trò chuyện với những người chưa từng gặp.

Trước khi rời đi, cô hỏi:

"Chú có bao giờ viết vào cuốn sổ không?"

Ông cười nhẹ:

"Không. Người giữ câu chuyện thì không được phép kể chuyện của mình."

Hạ không hỏi nữa. Nhưng trong lòng cô, một câu hỏi khác vừa được sinh ra: Ai sẽ giữ câu chuyện của người giữ quán?
 
3 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
chương 3: Người giữ kí ức

Chiều Đà Lạt hôm ấy lạnh hơn mọi ngày. Sương giăng mờ cả lối đi, khiến Hạ phải kéo cao cổ áo khi bước vào quán. Cô đã quen với không gian này: Mùi hoa cúc khô, tiếng gió lùa qua khung cửa gỗ, và ánh sáng vàng nhạt hắt lên những chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Nhưng hôm nay, có điều gì đó khác lạ.

Chủ quán đang lau một chiếc kệ gỗ ở góc phòng. Động tác chậm rãi, như thể từng thớ gỗ đều mang ký ức. Hạ ngồi xuống bàn quen thuộc, nơi cô vẫn viết mỗi cuối tuần. Trước mặt cô, như thường lệ, là một tờ giấy trắng và cây bút mực đen.

"Chú có bao giờ viết vào cuốn sổ không?" – Hạ hỏi, giọng nhẹ như hơi thở.

Ông ngẩng lên, ánh mắt lặng như sương.

"Không. Người giữ ký ức thì không được phép kể chuyện của mình."

Câu trả lời khiến Hạ im lặng. Cô không biết vì sao mình lại hỏi như vậy. Có lẽ vì ánh mắt ông – ánh mắt mà cô đã thấy nhiều lần, nhưng hôm nay lại khiến tim cô chùng xuống.

Cô bắt đầu viết. Không phải về nỗi đau, mà về những điều nhỏ bé khiến cô mỉm cười: Một bông hoa dại mọc bên vệ đường, một đứa trẻ cười toe toét khi được mẹ mua kem, một người lạ lặng lẽ che ô cho cô dưới mưa. Những điều ấy, cô từng chia sẻ với một người – nhưng người đó đã biến mất khỏi cuộc đời cô từ lâu.

Sau khi viết xong, Hạ đứng dậy, bước đến kệ sách nơi ông vừa lau. Cô tò mò lật vài cuốn sổ cũ. Một tờ giấy rơi ra, không nằm trong bất kỳ cuốn nào. Trên đó là một dòng chữ viết tay:

"Có những người ta yêu, nhưng không thể giữ. Có những ký ức ta giữ, nhưng không thể nói."

Hạ khựng lại. Nét chữ ấy.. Quen đến lạ. Cô từng thấy nó trong những bức thư cũ, những dòng tin nhắn đã xóa, những mảnh giấy ghi chú dán trên bàn học năm nào.

"Chú viết dòng này à?" – cô hỏi, giọng run nhẹ.

Ông chủ quán nhìn cô, không trả lời ngay. Một lúc sau, ông chỉ nói:

"Đôi khi, người ta viết ra điều mình không thể nói."

Hạ gấp tờ giấy lại, bỏ vào túi. Cô không biết vì sao tim mình đập nhanh đến thế. Có điều gì đó đang trỗi dậy – không phải ký ức, mà là linh cảm.

Tối hôm đó, Hạ nằm trên giường, mở lại chiếc hộp kỷ niệm mà cô đã cất giấu suốt ba năm. Trong đó là những bức thư của Khôi – người yêu cũ cô từng mất liên lạc sau một tai nạn. Người mà cô tin đã không còn trên đời.

Cô lấy ra một tờ giấy, so nét chữ. Giống nhau. Quá giống.

"Không thể nào.." – cô thì thầm.

Sáng hôm sau, Hạ quay lại quán. Cô nhìn ông chủ thật lâu. Ông vẫn như mọi khi – lặng lẽ, dịu dàng, và không hỏi gì. Nhưng hôm nay, ánh mắt ông không né tránh nữa. Nó nhìn thẳng vào cô – như thể đang chờ cô nhận ra.

"Chú.. Từng sống ở Sài Gòn chứ?" – Hạ hỏi.

"Ừ. Nhưng lâu rồi."

"Chú có quen ai tên Hạ không?"

Ông im lặng. Một khoảng lặng dài như kéo giãn cả thời gian. Rồi ông nói:

"Có. Nhưng cô ấy không còn ở đó nữa".

Hạ không biết nên vui hay sợ. Cô không dám hỏi tiếp. Cô chỉ ngồi xuống, viết một dòng duy nhất lên tờ giấy trắng:

"Nếu chú là người đó, hãy kể cho em nghe – khi chú sẵn sàng."

Cô đặt tờ giấy lên bàn, rời khỏi quán. Ngoài trời, sương vẫn giăng mờ. Nhưng trong lòng cô, một điều gì đó vừa được thắp sáng.
 
3 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
chương 4: Những mảnh ghép mờ nhạt

Hạ trở lại quán vào sáng sớm. Không khí Đà Lạt mờ sương, lạnh và tĩnh lặng. Quán vẫn như mọi khi – không biển hiệu, không nhạc, không lời chào. Nhưng hôm nay, cô không đến để viết.

Cô mang theo một cuốn album cũ – những bức ảnh chụp chung với Khôi. Trong đó có một tấm chụp ở Đà Lạt, trước một quán cà phê nhỏ. Không rõ tên quán, nhưng khung cửa gỗ và chiếc bàn gỗ trong ảnh.. Giống hệt nơi cô đang ngồi.

"Chú từng làm ở quán này từ bao giờ?" – Hạ hỏi, cố giữ giọng bình thản.

"Lâu rồi. Trước cả khi em đến."

"Chú có nhớ ai từng chụp ảnh ở đây không?"

Ông lắc đầu, ánh mắt không thay đổi. Nhưng Hạ thấy tay ông khẽ siết lại – một phản ứng nhỏ, nhưng không thoát khỏi ánh nhìn của cô.

Chiều hôm đó, Hạ đến thư viện thành phố, tìm kiếm thông tin về các quán cà phê lâu đời ở Đà Lạt. Cô lật từng trang báo cũ, từng bài viết du lịch, từng mẩu tin nhỏ. Không có gì về "quán không tên". Nhưng có một bài viết năm 2020, nói về một quán cà phê từng bị đóng cửa sau tai nạn của chủ quán – tên người chủ: Nguyễn Khôi.

Hạ sững người. Họ tên trùng khớp. Nhưng không có ảnh, không có địa chỉ cụ thể. Chỉ là một dòng tin ngắn, lạc giữa hàng trăm thông tin khác.

Tối hôm đó, Hạ quay lại quán. Cô mang theo bài báo, đặt lên bàn.

"Chú có biết người tên Khôi Nguyễn không?"

Ông nhìn bài báo, rồi nhìn cô. Một lúc lâu, ông nói:

"Có những cái tên từng là của mình. Nhưng thời gian có thể khiến người ta quên đi chính mình."

Câu trả lời khiến Hạ vừa lạnh sống lưng, vừa thấy tim mình thắt lại.

"Chú có biết người tên Nguyễn Khôi không?" Ông nhìn bài báo, rồi nói: "Tên thì ai cũng có. Nhưng không phải ai cũng giữ được nó đến cuối đời."

Hạ rời quán trong im lặng. Cô không có bằng chứng rõ ràng. Chỉ có linh cảm, những mảnh ghép mờ nhạt, và một nỗi đau chưa gọi tên.

Trên đường về, cô mở lại cuốn sổ da cũ. Trang cuối cùng vẫn là dòng chữ cô viết: "Nếu chú là người đó, hãy kể cho em nghe – khi chú sẵn sàng."

Phía dưới, có thêm một dòng mới – nét chữ giống hệt Khôi:
"Có những điều không cần nói. Chỉ cần em vẫn nhớ."
 
3 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
chương 5: Người biết chuyện

Hạ đến một tiệm sách cũ nằm sâu trong con hẻm nhỏ. Chủ tiệm là một người phụ nữ lớn tuổi, tên bà là Lan. Bà từng là bạn thân của mẹ Khôi, và từng gặp Hạ một lần – khi cô và Khôi đến Đà Lạt năm đó.

"Cháu là Hạ phải không?" – bà Lan hỏi, giọng run run. "Khôi từng kể về cháu. Nó thương cháu lắm".

Hạ sững người. Cô ngồi xuống, tay run nhẹ.

"Bà ơi.. Khôi còn sống không?"

Bà Lan im lặng một lúc lâu. Rồi bà lấy ra một bức ảnh cũ – chụp Khôi đứng trước quán cà phê không tên. Nhưng trong ảnh, Khôi đứng cạnh một người đàn ông lớn tuổi – chính là ông chủ quán hiện tại.

"Tai nạn năm đó.. Khôi mất trí nhớ. Người ta nói nó chết, nhưng bà không tin. Người trong ảnh là anh trai Khôi – Khánh. Nhưng Khánh mất từ lâu rồi."

Hạ nhìn kỹ bức ảnh. Người đàn ông trong ảnh giống ông chủ quán – nhưng trẻ hơn. Cô không thể phân biệt được đó là Khôi hay Khánh.

"Nếu Khôi còn sống.. Thì người ở quán kia là ai?"

Bà Lan thở dài.

"Có những người sống sót, nhưng không còn là chính mình."

Chiều hôm đó, Hạ quay lại quán. Ông chủ đang lau bàn, ánh mắt vẫn bình thản.

"Hôm nay em đi đâu?" – ông hỏi.

"Gặp một người từng quen Khôi."

"Và em có câu trả lời chưa?"

Hạ lắc đầu. Cô đặt bức ảnh lên bàn.

"Người trong ảnh là chú.. Hay là Khôi?"

Ông nhìn ảnh, rồi nói:

"Có những ký ức không nằm trong ảnh. Mà nằm trong người nhìn nó."

Hạ ngồi một mình trong quán, nhìn ra sương mù Đà Lạt. Cô không biết mình đang đối diện với Khôi, Khánh.. Hay một người khác. Nhưng cô biết, có điều gì đó..
 
3 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
chương 6: Lá thư không người gửi

Sáng hôm đó, Hạ đến quán như thường lệ. Trên bàn có một phong thư màu nâu, không ghi người gửi. Chỉ để: "Gửi Hạ – đừng mở nếu chưa sẵn sàng."

Cô mở thư. Bên trong là một đoạn văn ngắn, viết tay:

"Có những ký ức không chết. Chúng chỉ chờ được gọi tên. Em có nhớ căn phòng cuối hành lang không? Đừng vào đó. Nếu em còn muốn giữ lại ánh sáng".

Nét chữ giống hệt Khôi. Hạ run tay. Cô chưa từng kể với ai về căn phòng cuối hành lang – nơi cô từng thấy ông chủ bước vào, nhưng chưa bao giờ mở cửa.

Đêm đó, Hạ mơ thấy mình đứng trước căn phòng ấy. Cửa mở hé. Bên trong là một chiếc bàn gỗ, một cuốn sổ, và một bóng người ngồi quay lưng lại. Cô bước vào, gọi: "Khôi?"

Người đó quay lại – nhưng không có mặt. Chỉ là một khoảng trống đen ngòm. Hạ giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh toát.

Sáng hôm sau, cô quyết định mở cửa căn phòng. Ông chủ không có ở quán. Căn phòng cuối hành lang không khóa. Nhưng nó không mở ra bằng tay – mà bằng ký ức.

Hạ đứng trước cánh cửa gỗ cũ, lòng bàn tay lạnh toát. Cô đã từng mơ thấy nơi này, từng nghe tiếng gọi từ bên trong. Nhưng giờ đây, khi ánh sáng ban ngày phủ lên khung cửa, nó lại im lặng đến rợn người.

Cô đẩy cửa. Nó mở ra dễ dàng, như thể đã chờ cô từ lâu.

Bên trong là một căn phòng nhỏ, phủ đầy bụi. Không có cửa sổ. Chỉ có một chiếc bàn gỗ, một chiếc ghế, và hàng chục cuốn sổ xếp ngay ngắn trên kệ. Mỗi cuốn đều giống nhau: Bìa da nâu, không đề tên, không số trang.

Hạ bước vào, đóng cửa lại. Không khí trong phòng đặc quánh, như thể thời gian ở đây không trôi.

Cô lấy một cuốn sổ bất kỳ, mở ra. Trang đầu tiên là một đoạn văn:

"Hạ bước vào quán, mang theo một câu hỏi chưa lời đáp. Cô không biết rằng mình đã từng chết – ít nhất là trong ký ức của một người."

Cô giật mình. Đoạn văn giống hệt giấc mơ cô từng có. Cô lật tiếp – trang thứ hai trống rỗng. Trang thứ ba lại có chữ:

"Ông chủ quán không phải là Khôi. Nhưng cũng không phải là Khánh. Anh ta là ký ức còn sót lại – một bản thể được viết ra để giữ em lại."

Hạ đóng cuốn sổ, tim đập mạnh. Cô lấy cuốn thứ hai. Trang đầu tiên:

"Có những người không còn tồn tại, nhưng vẫn viết tiếp câu chuyện của mình – bằng tay người khác."

Cô đọc thêm ba cuốn nữa. Mỗi cuốn đều viết về cô – nhưng mỗi lần đọc lại, nội dung thay đổi. Có lần, cô là người yêu Khôi. Có lần, cô là em gái Khánh. Có lần, cô là một nhân vật trong truyện ngắn chưa hoàn thành.

Cô bắt đầu hoảng loạn. Những cuốn sổ này.. Đang viết lại chính cô.

Cánh cửa phòng bất ngờ đóng sầm. Đèn vụt tắt. Cô lao đến cửa, cố mở – nhưng không được. Trong bóng tối, cô nghe tiếng thì thầm:


"Em đã sẵn sàng chưa?"
 
3 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
chương 7: Những trang sách biết thở

Cánh cửa phòng bất ngờ đóng sầm. Đèn vụt tắt. Cô lao đến cửa, cố mở – nhưng không được. Trong bóng tối, cô nghe tiếng thì thầm:

"Em đã sẵn sàng chưa?"

* * *

Giọng nói không rõ nam hay nữ. Không gần, không xa. Như vang lên từ bên trong đầu cô.

Cô ngồi xuống, ôm lấy cuốn sổ đầu tiên. Tay run rẩy. Cô không biết mình đang ở đâu – trong một căn phòng, hay trong một câu chuyện.

Một lúc sau, ánh sáng lóe lên. Ông chủ quán đứng trước cửa, tay cầm chiếc đèn dầu.

"Em không nên vào đây". – ông nói, giọng trầm và mệt mỏi.

"Tại sao?" – Hạ hỏi.

"Vì những cuốn sổ này không dành cho người chưa quên".

Ông đưa tay ra. Cô nắm lấy, bước ra khỏi phòng. Ánh sáng bên ngoài khiến cô choáng váng – như thể vừa rời khỏi một giấc mơ dài.

Tối hôm đó, Hạ ngồi một mình trong quán. Không có khách. Không có nhạc. Chỉ có tiếng gió rít qua khe cửa.

Cô hỏi ông chủ:

"Chú là ai? Khôi? Khánh? Hay.. Không phải ai cả?"

Ông không trả lời ngay. Chỉ rót cho cô một tách cà phê, rồi nói:

"Có những người không còn là chính mình, nhưng vẫn nhớ cách viết về người mình từng yêu."

Câu trả lời khiến Hạ vừa lạnh sống lưng, vừa thấy tim mình thắt lại.

Đêm đó, cô mơ thấy mình ngồi trong quán, nhưng mọi thứ xung quanh đều mờ nhòe. Ông chủ bước đến, đưa cho cô một tách cà phê. Trong đó không có nước – chỉ là một tấm gương nhỏ.

Cô nhìn vào.. Thấy mình đang khóc, nhưng không có tiếng.

"Em không phải là người duy nhất bị giữ lại ở đây." – ông nói trong mơ.
 
3 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
chương 8: Người đọc cuối cùng

Hạ bắt đầu viết lại những gì mình nhớ – trong một cuốn sổ trắng mà ông chủ đưa. Nhưng càng viết, cô càng thấy những ký ức của mình.. Không khớp.

Cô nhớ Khôi từng thích cà phê đen. Nhưng trong ảnh cũ, anh luôn uống bạc sỉu. Cô nhớ mình từng học văn. Nhưng trong hồ sơ đại học, tên cô không có. Cô nhớ mình từng sống ở Sài Gòn. Nhưng không ai ở đó nhớ đến cô.

Một buổi chiều, ông chủ đưa cho cô một cuốn sổ đặc biệt – bìa đen, không có tiêu đề. Trang đầu tiên là dòng chữ:

"Người đọc cuối cùng sẽ là người bị viết lại."

Cô lật tiếp. Trang thứ hai là một đoạn văn:

"Hạ đến quán cà phê không tên, mang theo một câu hỏi: Khôi là ai?" - Nhưng cô không biết rằng chính mình là câu trả lời.

Cô đóng sổ lại, hoảng loạn. Cô hỏi ông chủ:

"Chú đang viết về cháu?"

"Không. Cháu đang đọc chính mình."

Đêm đó, Hạ mơ thấy mình ngồi trong quán, nhưng không có ông chủ. Cô là người pha cà phê. Cô là người đưa giấy trắng cho khách. Cô là người viết những câu chuyện chưa có hồi kết.

Cô tỉnh dậy, mồ hôi lạnh toát. Trong tay là cuốn sổ đen – nhưng giờ đây, nó đã có tiêu đề: "Hạ – Bản Thảo Cuối".

Sáng hôm sau, cô thử hỏi ông chủ:

"Nếu cháu không phải là thật.. Thì cháu là gì?"

Ông nhìn cô, ánh mắt buồn bã:

"Em là ký ức của một người từng yêu em. Nhưng người đó đã mất. Và em.. Vẫn chưa biết mình đã bị giữ lại bao lâu."

Câu trả lời khiến Hạ thấy lòng mình chùng xuống. Cô không biết nên tin hay phủ nhận. Nhưng sâu trong tim, có điều gì đó đang rạn vỡ – như thể cô vừa chạm vào một sự thật không dành cho mình.

Cô thử rời Đà Lạt. Nhưng xe không khởi hành. Người tài xế nói: "Không có tên Hạ trong danh sách."

Cô kiểm tra điện thoại – không có tín hiệu. Không có tin nhắn. Không có ai gọi. Như thể cô.. Chưa từng tồn tại.

Cô quay lại quán. Ông chủ đang lau bàn, ánh mắt vẫn bình thản.

"Em đã đọc cuốn sổ chưa?"

"Rồi."

"Vậy em đã biết mình là ai chưa?"

Hạ không trả lời. Cô chỉ nhìn ra sương mù ngoài cửa, nơi mọi thứ bắt đầu.. Và có thể sẽ không bao giờ kết thúc.

Tối hôm đó, cô ngồi một mình trong quán. Không có khách. Không có nhạc. Chỉ có tiếng gió rít qua khe cửa. Cô mở lại cuốn sổ đen, lật đến trang cuối cùng. Trống rỗng.

Cô cầm bút lên, viết:

"Nếu tôi là ký ức, thì ai là người đã giữ tôi lại?"

Ngay khi chữ cuối cùng được viết xong, trang giấy bắt đầu mờ đi. Những dòng chữ biến mất, như thể chưa từng tồn tại. Cô hoảng hốt, lật lại trang đầu – cũng trắng tinh.

Cô chạy đến ông chủ, đưa cuốn sổ:

"Chú đã làm gì?"

Ông nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng xa xăm:

"Không phải tôi. Là em. Người đọc cuối cùng không phải là người kết thúc câu chuyện. Mà là người bắt đầu lại."

Hạ ngồi xuống, tay run rẩy. Cô không biết mình đang ở đâu – trong một quán cà phê, hay trong một bản thảo chưa hoàn thành.

Ông chủ rót cho cô một tách cà phê. Trong đó không có nước – chỉ là một tấm gương nhỏ.

Cô nhìn vào.. Thấy mình đang khóc, nhưng không có tiếng.

Cú twist hé lộ: Hạ không phải là người đang điều tra quá khứ của Khôi. Mà chính Khôi – trước khi mất – đã viết về Hạ, để giữ cô lại trong một thế giới ký ức. Quán cà phê không tên là nơi những bản thảo chưa hoàn thành được sống tiếp.
 
3 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
chương 9: Câu chữ không tuân lệnh

Hạ quay lại căn phòng cuối hành lang. Cô tìm thấy một cuốn sổ bị xé mất phần cuối. Trang cuối cùng chỉ còn một dòng:

"Nếu cô ấy viết tiếp, cô ấy sẽ biến mất."

Cô cầm bút lên. Nhưng thay vì viết tiếp, cô viết ngược lại – một câu phủ định:

"Tôi không biến mất. Tôi tồn tại."

Ngay khi chữ cuối cùng được viết xong, căn phòng rung nhẹ. Những cuốn sổ trên kệ bắt đầu rơi xuống. Ánh sáng trong phòng chớp nháy. Cô nghe tiếng thì thầm:

"Không được phép. Không được phép."

Cô chạy ra khỏi phòng, mang theo cuốn sổ. Ông chủ đứng giữa quán, ánh mắt hoảng hốt.

"Cháu đã làm gì?"

"Cháu viết lại quy luật."

"Cháu không thể. Cháu là một phần của câu chuyện."

"Không. Cháu là người viết."

Cô mở cuốn sổ, viết tiếp:

"Quán cà phê không tên không giữ được ai. Những người từng bị viết lại sẽ được sống thật."

Ngay khi câu đó được viết xong, quán bắt đầu thay đổi. Những bức tường mờ đi. Những vật dụng biến mất. Ánh sáng tràn vào từ những nơi không có cửa.

Ông chủ quán ngã xuống ghế, tay ôm đầu. Cô chạy đến, hỏi:

"Anh là Khôi, đúng không?"

"Anh từng là Khôi. Nhưng anh đã viết quá nhiều, đến mức không còn là mình nữa."

Cô đưa cuốn sổ cho ông. Bên trong là câu chuyện về họ – từ lần đầu gặp nhau, đến ngày anh biến mất. Nhưng lần này, cô viết đoạn kết:

"Khôi không biến mất. Anh nhớ lại. Và anh chọn sống thật."

Ông chủ nhìn dòng chữ, rồi nhìn cô. Một giọt nước mắt rơi xuống trang giấy. Quán cà phê bắt đầu tan biến – không phải sụp đổ, mà là.. Được giải thoát.

Sáng hôm sau, Hạ tỉnh dậy trong một căn phòng nhỏ ở Đà Lạt. Không có quán cà phê. Không có ông chủ. Nhưng có một cuốn sổ trên bàn – với dòng chữ:


"Cảm ơn em đã viết lại anh."
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back