- Xu
- 755,853,852
1610
211
Qua Ấp Bắc
Tôi đi trên cánh đồng Ấp Bắc
Đất dưới chân thơm mát, phì nhiêu
Chiều Ấp Bắc trong veo
Đồng Ấp Bắc một màu xanh ngắt
Ôi Ấp Bắc thành đồng bất khuất
Chiến công đã vang khắp địa cầu
Mà mảnh đất này giản dị biết bao
Bông súng dưới ao nở xoè cánh quạt
Những rặng trâm bầu, những hàng bình bát
Những đám mạ xanh, những liếp mía vàng
Và đâu đây mùi bùn đất Việt Nam
Tất cả đã trở thành bất tử
Từng ngọn gió đã thổi vào lịch sử
Tôi tưởng nơi đây tan nát còn đâu
Lạ lùng thay lúa vẫn tươi màu
Lúa trùng điệp vây quanh đồn giặc
Lúa bất khuất như người bất khuất
Phù sa đã lấp những hố bom
Và cả những vết thương của tâm hồn
Quân giặc đêm ngày vẫn giội bom, trút đạn
Vì sao đất này vẫn xanh màu cuộc sống?
Tôi bước đi lòng thấy bâng khuâng
Anh nằm ở đâu? Hỡi anh Đừng
Chỗ các anh nằm đơn sơ nấm đất
Bát ngát bốn bên rì rào lúa hát
Bóng hàng tre che mát nghĩa trang
Buổi chiều dâng những hoa nắng tươi vàng
Thôi tôi đi nhé! Chiều sắp tắt
Đường còn dài hẹn mai lại gặp
Tôi quay nhìn giữa đồng lúa mênh mông
Mộ của các anh sao bỗng giống lạ lùng
Những công sự bên đường mới đắp
Ngôi sao chiều cháy rực trời Ấp Bắc
10 - 1966
Lê Anh Xuân
Nguồn: Hoa dừa - NXB Giải phóng, 1969
Cảm nhận bài thơ Qua Ấp Bắc – Lê Anh Xuân
Qua Ấp Bắc là bài thơ mang vẻ đẹp vừa trầm lắng, vừa hào hùng của một mảnh đất đã đi vào lịch sử. Khi Lê Anh Xuân bước chân trên cánh đồng Ấp Bắc, anh không chỉ nhìn thấy một vùng đất thơm mát, trù phú mà còn cảm nhận sâu sắc linh hồn bất khuất của nơi đã làm nên chiến công vang dội. Bài thơ chan chứa sự xúc động, tự hào và thành kính đối với những con người đã ngã xuống cho đất vẫn xanh, lúa vẫn tươi và cuộc sống vẫn tiếp diễn bình yên.
Ấp Bắc hiện lên rất đỗi giản dị: bông súng dưới ao, những rặng trâm bầu, mía vàng, đám mạ xanh, bùn đất Việt Nam... Tất cả những hình ảnh mộc mạc ấy lại mang một vẻ đẹp bất tử, bởi chúng được tô thắm bằng máu và sự hi sinh của bao chiến sĩ. Nhà thơ đi giữa cánh đồng mà thấy bâng khuâng, bởi mỗi bước chân đặt lên đất này như đặt lên những chiến công, những vết thương của đất nước.
Cảm xúc lắng đọng nhất là khi tác giả nghĩ đến các anh đã hi sinh. Ấp Bắc hôm nay xanh tươi nhờ sự bất khuất của con người, nhờ phù sa, và cả nhờ máu thịt của những người lính vô danh – nhưng được nhân dân và đất trời lưu giữ. Nghĩa trang đơn sơ bên hàng tre, nấm mồ nhỏ giữa đồng lúa bát ngát khiến bài thơ mang chiều sâu nhân văn và lòng tri ân vô hạn.
Khổ cuối là lời chào tạm biệt mà như một lời hứa sẽ trở lại. Tác giả nhìn thấy những nấm mồ hòa vào công sự mới đắp, thấy ngôi sao chiều cháy rực – như một biểu tượng thiêng liêng của tinh thần chiến đấu và khí phách của Ấp Bắc.
Qua Ấp Bắc vừa đẹp, vừa buồn, vừa hùng tráng. Đó là sự giao hòa giữa hiện thực chiến tranh và sức sống bất diệt của đất đai, con người Việt Nam. Bài thơ khiến người đọc thêm yêu mảnh đất này và trân trọng hơn sự hi sinh thầm lặng của các anh hùng.
Chỉnh sửa cuối:

