Tản Văn Phu Quân Ta Có Bệnh Chiếm Hữu - Vũ Mộc Khuynh Thành

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Lay Piovere, 13 Tháng năm 2022.

  1. Lay Piovere

    Bài viết:
    3
    Tên truyện: Phu quân ta có bệnh chiếm hữu.

    Tác giả: Vũ Mộc Khuynh Thành

    Thể loại: Cổ đại, sủng, ngọt


    [​IMG]

    Phu quân ta cái gì cũng tốt, chỉ là bệnh chiếm hữu khá nặng.

    Nói ra thì phu quân ta thiên hạ đệ nhất chiếm hữu cũng không ngoa.

    Thuở lên năm, ta với phu quân là thanh mai trúc mã, phủ đệ sát vách.

    Hằng ngày phu quân đều phải chạy sang chỗ ta xem ta có chơi với bé con nào khác ngoài hắn không.

    Nếu ta dám thân cận với người khác, hắn sẽ khóc lóc ăn vạ làm ta bị Phụ thân mắng.

    Đó, ngay từ ngày nhỏ hắn đã có biểu hiện như vậy thì lớn lên rồi hắn còn quá đáng thế nào nữa.

    Nhưng mà ta cũng rất vui vẻ mà chịu đựng hắn.

    Thật hết nói nổi mà.

    Thuở lên bảy, ta với phu quân được người nhà đính ước với nhau.

    Chính ta cũng cảm thấy việc đính ước này là quá sớm đối với cả hai chúng ta.

    Ta mới bảy tuổi đã được định sẵn là sẽ về làm phu nhân nhà hắn rồi. Ai mà chịu cho được.

    Ấy thế mà hắn còn có biểu hiện khác thường đến mức chính ta cũng phải há hốc miệng.

    Khi hay tin này, hắn nhảy cẫng lên vì vui sướng, còn bắt ta trao hắn nụ hôn đầu đời.

    Ta mới bảy tuổi, lại là một tiểu cô nương khuê các cành vàng lá ngọc đàng hoàng, ai lại đi trao nụ hôn đầu cho hắn bằng cách chẳng ra sao này.

    Ta giận.

    Nhưng hắn lại nói.

    "Hy Nhi cuối cùng vẫn phải gả cho ta, vậy nụ hôn cũng phải là của ta."

    Hình như đúng thật.

    Nhưng ta cũng thấy nó không đúng ở chỗ nào đó.

    Nghe thì hợp lý nhưng lại chẳng có tính thuyết phục xíu nào.

    Phu quân ta chỉ giỏi trong việc dụ dỗ ta thôi, ấy vậy mà ta vẫn cứ nghe theo.

    Nhất định là ma xui quỷ khiến ta rồi.

    Thật là hết chỗ nói.

    Phu quân ta thấy thế còn chưa đủ, còn nhất định bắt ta mang theo tín vật.

    Còn bắt ta đeo cái túi thơm hắn tự làm, nói đây là kỉ vật đính ước.

    Ta đường đường là tiểu thư khuê các nữ công gia chánh hàng thượng thừa, tuy đôi lúc ta có nói xạo, nhưng ít ra vẫn hơn cái kỉ vật kỳ quái này.

    Ta nhìn hai con thiên nga xiêu xiêu vẹo vẹo như hai con vịt, vốn định không mang theo, nhưng khi nghe Mẫu thân nói hắn tốn mấy đêm vừa học vừa làm đến nỗi kim đâm đầy tay thì ta mới ngậm ngùi mang nó.

    Nhưng ta vẫn thấy nó giống hai con vịt, nào có chỗ giống thiên nga đâu.

    Thuở lên mười, ta được nhà Thượng thư đại nhân ngắm trúng, nói muốn ta và nhi tử bụng to của lão sau này thành hôn.

    Mẫu thân ta đau khổ, như vậy chỉ còn cách từ hôn với nhà hắn.

    Ai ngờ, phu quân ta đêm đó liền chạy về nhà ngoại là Võ tướng gia mách lẻo, còn khóc lóc lăn lộn không ra hình dáng gì khiến nhà ngoại hắn bất đắc dĩ ra mặt.

    Phu quân ta nhìn thế thôi mà cũng được việc phết đó chứ, đến ta cũng không ngờ.

    Nhưng càng không ngờ là..

    Hôm đó phu quân ta.. hắn vừa ôm ta vừa khóc thút thít.

    Cái đồ mít ướt này, ta còn chưa khóc thì hắn khóc cái gì.

    "Người xấu luôn muốn mang Hy Nhi đi."

    Ngươi có thôi ngay việc bôi nước mắt nước mũi tèm lem vào vạt áo mới của ta không hả?

    Thế nhưng ta vẫn không đẩy hắn ra, được rồi, thích dựa thì dựa, thích khóc thì khóc đi.

    Bà cô đây bảo vệ hắn là được chứ gì.

    Có phu quân mít ướt cũng mệt lắm chứ.

    Thuở mười ba, phu quân phải xa nhà, hắn còn dành một đêm ở trong phòng ta, khóc thỏa nỗi lòng.

    Phu quân ta bên ngoài thì lạnh nhạt bên trong lại mít ướt, đặc biệt là với ta.

    Sau này ta mới biết, hắn biết ta sợ người mau nước mắt nên mới làm vậy để ta thương hắn thôi.

    Ây da.

    Thuở mười bảy, phu quân ta vô cùng hí hửng muốn đón ta về thì bị ta cự tuyệt.

    Hắn mới mười bảy, ta mười lăm, ta còn chưa muốn.

    Thế là, ngay trong đêm đó nước mắt đã làm ướt phòng ta.

    "Hy Nhi là đồ xấu xa."

    "Hy Nhi từng nói sẽ thương ta nhất."

    "Hy Nhi giờ đã khác rồi."

    Ta đáp lại một câu.

    "Vậy từ hôn luôn nhé?"

    Không nghĩ chỉ một câu nói đùa như vậy lại khiến hắn đau lòng gần chết, suýt thì trở về nhảy hồ.

    Hồ sen trong phủ ta nông lắm, hắn nhảy xuống còn chưa đến vai hắn.

    Cuối cùng thì hai năm sau ta vẫn gả cho hắn.

    Nghe nói trước ngày cử hành hắn còn vui đến mất ngủ, cứ lăn qua lộn lại trong phòng tới sáng.

    Và sau này, đôi ta về chung mái nhà, ta phát hiện hắn giấu khá nhiều thứ hay ho.

    Nào là khăn mùi xoa của ta, giày của ta, trâm cài tóc của ta.

    Hắn nói hắn nhớ ta nhưng không được cạnh bên nhiều nên phải nhìn vật nhớ người.

    Ta vỗ vỗ bụng đã hơi lớn.

    Thật lo lắng đứa nhỏ này về sau cũng bị hắn ghen tị mất.
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mainguyenhaiyen123 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng năm 2022
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...