Bạn được mzungg mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1 người đang xem

Admin

Nothing to lose.. your love to win..
Bài viết: 4168 Tìm chủ đề
3418 327
Pháo Hòa Chóng Tàn của Châu Kiệt Luân là một bản nhạc mang đậm màu sắc cổ phong, vừa lãng mạn vừa bi thương, gợi lên hình ảnh những chuyện tình vương vấn trong dòng chảy lịch sử. Ngay từ tựa đề, ca khúc đã ẩn chứa sự mong manh: Pháo hoa rực rỡ nhưng chóng tàn, cũng như tình yêu đẹp mà khó giữ trọn vẹn trước thử thách của thời gian.

Lời ca là sự đan xen giữa thực và mộng, giữa cổ tích và hiện thực, khắc họa nỗi đau tình duyên dở dang, cùng sự chờ đợi triền miên qua năm tháng. Những hình ảnh giàu tính biểu tượng như tháp Phù đồ đổ nát, cổng thành hoen màu, tiếng sáo mục đồng.. Đưa người nghe về một không gian nhuốm màu thời gian, nơi ký ức và nỗi nhớ vẫn neo đậu. Giai điệu nhẹ nhàng, trầm lắng kết hợp cùng ca từ đầy chất thơ khiến bài hát trở thành một khúc hoài niệm về sự phù du của kiếp người và tình yêu.

Nghe Pháo Hòa Chóng Tàn, ta không chỉ cảm nhận được nỗi buồn man mác, mà còn thấy sự kiêu hãnh trong tình cảm chân thành – dẫu trải qua bao đổi thay, lòng người vẫn còn chờ đợi, vẫn còn tin vào duyên phận. Đây chính là nét đặc trưng của Châu Kiệt Luân: Biến âm nhạc thành dòng chảy ký ức, vừa lưu luyến vừa vĩnh hằng.


Công nguyên năm 420, thời Nam Triều, Bắc Triều, hai bên muốn bành trướng lực lượng, chiến tranh liên miên.

Công nguyên năm 422, Tống Vũ Đế bệnh chết, Ngụy vương Minh Nguyên Đế đại công nước Tống, đoạt lấy Kim Đường (Lạc Dương), Hổ Lao, Hoạt Thái.

Công nguyên năm 430, Tống Văn Đế đánh lui Ngụy quân đồng thời chiếm lại Hoạt Thái, Lạc Dương, Hổ Lao. Cùng năm đó Ngụy quân toàn quân xuất kích, lại chiếm lại được những vùng trên.

Công nguyên năm 449, Tống Văn Đế thực hiện bỏ qua công trạng mà giết đi một số thân tướng, làm quân đội suy yếu, lại thêm nhiều năm chiến tranh liên miên, quốc lực suy giảm, tướng giỏi đã hết, không chịu chiêu mộ hiền tài, quần thần phản đối, đã phải rút về, không còn năng lực chiếm lại được Trung nguyên.

Công nguyên năm 493, Ngụy vương Lý Văn Đế dời đô về Lạc Dương, phát quân tấn công xuống phía nam, tới lúc này, Bắc Ngụy, Nam Tề đã có 23 năm chiến tranh liên miên..

Và câu chuyện Mưa Già Lam (Già Lam là tên viết tắt tiếng Phạm của Tăng Gia Lam Ma, sau còn gọi là Tăng Già Lam) diễn ra trong thời kỳ này.

Trong chùa, một tăng nhân đang ngồi gõ cá gỗ tụng kinh, trời chợp đổ mưa, tăng nhân nọ chậm rãi cầm con cá gỗ lên, dần bước ra ngoài phòng thiền, nhìn lên bầu trời đang mưa trắng xóa, tư tưởng nao nao, bay về một nơi phương xa nào đó..

Thời vua Tống Văn Đế, có một vị tướng quân nhận được lệnh đi phòng thủ ở thành Lạc Dương. Trong thời gian thực hiện mệnh lệnh, ông đã gặp một người con gái. Lần đầu gặp nhau mà duyên phận đã gắn với nhau từ kiếp trước, họ nhanh chóng thề hẹn trọn đời sẽ bên nhau. Lúc này, Bắc Ngụy dẫn quân tới chiếm đánh, vị tướng quân tuân mệnh dẫn quân xuất chính, trước khi đi, ông nắm tay người con gái mà nói rằng: "Đợi ta chiến thắng trở về, ta nhất định sẽ cưới nàng làm vợ.."

Hai người cứ thế mà từ biệt, người con gái đứng ở cổng thành tiễn đưa, mắt dõi theo vị tướng quân cưỡi ngựa lên đường, đầu không ngoảnh lại..

Tướng quân xuất chính đã được vài tháng, trong lúc này, quân Nam Tống bại trận liên miên, Tống Văn Đế tức giận, một lúc chém hai tướng. Quân Bắc Ngụy toàn quân xuất kích, vượt qua Hoàng Hà, Tống Văn Đế không nghe quân thần can ngăn, phát động phát quân phản công. Thất bại, thành Lạc Dương thất thủ, Tống Văn Đế buộc phải rút quân, còn vị tướng quân nọ, bị trọng thương đã lạc vào Chùa Già Lam.

Qua thời gian, vị tương quân nọ đã lành vết thương, muốn trở về triều đình, nhưng với tình thế bây giờ, trở về chỉ còn đường chết. Chết, tướng quân không sợ, nhưng ông nghĩ về lời thề năm xưa, lại thêm việc Tống Văn Đến loạn sát tướng hiền, trong tâm lại thêm căm hận. Tướng quân nọ, không còn đường nào khác, đành xuống tóc làm tăng ở Chùa Già Lam, lòng nuôi hi vọng về một ngày chiến tranh chấm dứt, sẽ trở về tìm người con gái năm xưa.

Cổng thành năm nào họ chia tay, có một người con gái, ngày nào cũng ra ngồi ở phiến đá bên cổng thành, chờ người yêu trở về. Mỗi lần gặp được người ngoài thành trở về, cô đều hỏi thăm tin tức về một vị tướng quân.. Nhưng chưa lần nào có được tin tức gì.

Người con gái đó đã không hề nản lòng, ngày qua ngày đều ra nơi đó đợi chờ. Câu chuyện chung tình này một truyền mười, rồi mười truyền trăm, cuối cùng đã đến tai vị tướng quân nọ ở Chùa Già Lam..

Nhưng, nhưng vị tướng quân không thể quay lại, lúc này Bắc Ngụy đã chiếm thành Lạc Dương, ông không thể ra ngoài, mà ông thì phải sống, ông đành phải đợi chiến tranh chấm dứt..

Không biết đã qua bao nhiêu năm, chiến tranh cuối cùng đã chấm dứt.

Vị tướng quân nọ lập tức dời khỏi nơi cửa núi nghiêng nghiêng, giống như lúc nào cũng muốn đổ của Chùa Già Lam. Ông trở về nơi mà ngày đêm hằng mong nhớ..

Ông đi hỏi khắp nơi trong thành, và cuối cùng cũng tới được nơi cổng thành điêu tàn, đã biến mầu, năm nào. Ông tới cái cây năm xưa mà hai người chia tay, cái cây đó bây giờ đã trụi chỉ còn trơ gốc, ông tới gần, sờ lên phiến đá mà ngày ngày người yêu vẫn ngồi đợi ông trở về..

Ngoại vi thành, vang vẳng một tiếng sáo mục đồng.. Người qua đường nói với tướng quân, nơi này đã từng có một người con gái, ngày ngày ra chờ đợi người yêu trở về..

Ở trên mảnh đất quen thuộc ngày nào, trong lòng vị tướng quân cảm thấy một cảm giác phức tạp, phảng phất như trở lại cái ngày mà người người ngưỡng mộ năm nào..

Ông ở trong tòa thành điêu tàn, tìm kiếm bóng hình người con gái năm xưa, nhưng không thể nào tìm thấy, trên trời mưa lại rơi mênh mang..

Ông luôn tin rằng, người con gái năm đó vẫn đang chờ đợi mình..

Tòa thành đổ nát, một ông lão đã nói với vị tướng quân.. Có một người con gái, đã ở đây, đợi chờ người yêu mình trở về.. Cho tới ngày cô chết..

Tăng nhân lại trở về ngôi chùa Già Lam, lặng thinh ngồi xuống và lại gõ con cá gỗ..

Trời vẫn đổ mưa rơi, rơi trên phiến đá bên ngoài phòng thiền, năm nào..

Lời bài hát tiếng Trung​


繁华声 遁入空门 折煞了世人
梦偏冷 辗转一生 情债又几本
如你默认 生死枯等
枯等一圈 又一圈的 年轮

浮图塔 断了几层 断了谁的魂
痛直奔 一盏残灯 倾塌的山门
容我再等 历史转身
等酒香醇 等你弹 一曲古筝

雨纷纷 旧故里草木深
我听闻 你始终一个人
斑驳的城门 盘踞着老树根
石板上回荡的是 再等

雨纷纷 旧故里草木深
我听闻 你仍守着孤城
城郊牧笛声 落在那座野村
缘份落地生根是 我们

听青春 迎来笑声 羡煞许多人
那史册 温柔不肯 下笔都太狠
烟花易冷 人事易分
而你在问 我是否还 认真

千年后 累世情深 还有谁在等
而青史 岂能不真 魏书洛阳城
如你在跟 前世过门
跟着红尘 跟随我 浪迹一生

雨纷纷 雨纷纷 旧故里草木深
我听闻 我听闻 你仍守着孤城
城郊牧笛声 落在那座野村
缘份落地生根是 我们
缘份落地生根是 我们
伽蓝寺听雨声盼 永恒

Phiên âm Pinyin​


Fán húa shēng dùn rù kōng mén zhé shà le shì rén

Mèng piān lěng nían zhuǎn yì shēng qíng zhài yòu jǐ běn

Rú nǐ mò rèn shēng sǐ kū děng

Kū děng yì quān yòu yì quān de nían lún

Fú tú tǎ dùan le jǐ céng dùan le shúi de hún

Tòng zhí bēn yì zhǎn cán dēng qīng tā de shān mén

Róng wǒ zài děng lì shǐ zhuǎn shēn

Děng jiǔ xiāng chún děng nǐ dàn yì qǔ gǔ zhēng

Yǔ fēn fēn jìu gù lǐ cǎo mù shēn

Wǒ tīng wén nǐ shǐ zhōng yí gè rén

Bān bó de chéng mén pán jù zhe lǎo shù gēn

Shí bǎn shàng húi dàng de shì zài děng

Yǔ fēn fēn jìu gù lǐ cǎo mù shēn

Wǒ tīng wén nǐ réng shǒu zhe gū chéng

Chéng jiāo mù dí shēng luò zài nà zuò yě cūn

Yúan fèn luò dì shēng gēn shì wǒ men

Tīng qīng chūn yíng lái xìao shēng xìan shà xǔ duō rén

Nà shǐ cè wēn róu bù kěn xìa bǐ dōu tài hěn

Yān huā yì lěng rén shì yì fēn

Ér nǐ zài wèn wǒ shì fǒu hái rèn zhēn

Qiān nían hòu lèi shì qíng shēn hái yǒu shúi zài děng

Ér qīng shǐ qǐ néng bù zhēn wèi shū luò yáng chéng

Rú nǐ zài gēn qían shì guò mén

Gēn zhe hóng chén gēn súi wǒ làng jì yì shēng

Yǔ fēn fēn yǔ fēn fēn jìu gù lǐ cǎo mù shēn

Wǒ tīng wén wǒ tīng wén nǐ réng shǒu zhe gū chéng

Chéng jiāo mù dí shēng luò zài nà zuò yě cūn

Yúan fèn luò dì shēng gēn shì wǒ men

Yúan fèn luò dì shēng gēn shì wǒ men

Qié lán sì tīng yǔ shēng pàn yǒng héng.

Lời dịch tiếng Việt​


Tiếng phồn hoa, xâm nhập vào nhân gian

Giấc mơ lạnh, xoay chuyển cả một đời

Nợ tình duyên, đến giờ đã mấy cuộc

Như em đã mạc nhận

Khô héo đợi chờ mặc sống chết

Đợi một vòng, lại một vòng, vòng quay của thời gian

Tháp Phù đồ đã gẫy mấy tầng

Đứt gãy cả linh hồn ai đó

Nỗi đau vẫn tiếp tục kéo dài

Ngọn đèn tắt, non núi điêu tàn

Để ta sẽ lại đợi, đợi lịch sử đổi thay

Đợi rượu dậy mùi, đợi em đàn một khúc cổ tranh

Mưa mênh mang, cỏ mọc lan chuyện cũ

Anh nghe rằng, em vẫn chỉ một người

Cổng thành hoen mầu, chiếm lấy gốc cây xưa

Trên phiến đá, vẫn một mình chờ đợi

Mưa mênh mang, cỏ mọc lan chuyện cũ

Anh nghe rằng, em vẫn đợi thành xưa

Có tiếng sáo mục đồng

Vẳng nơi gốc cây xa

Và giờ đôi chúng ta

Là mầm non duyên phận

Nghe thanh xuân, đón chào những nụ cười

Thập phần ngưỡng mộ của nhiều người

Trang sử đó, viết có phần quá hận

Pháo hoa chóng tàn, chuyện người dễ phân

Mà em lại đang hỏi

Anh có đang thật lòng

Ngàn năm sau, chuyện tình cũ có còn ai chờ đợi

Sách sử khó sửa, Ngụy thư Lạc Dương thành

Nếu em vẫn còn theo tiền kiếp

Cùng hồng trần, cùng anh lưu lãng một đời

Mưa mênh mang, cỏ mọc lan chuyện cũ

Anh nghe rằng, em vẫn đợi thành xưa

Có tiếng sáo mục đồng

Vẳng nơi gốc cây xa

Và giờ đôi chúng ta

Là mầm non duyên phận

Nghe tiếng mưa nơi tăng viện, vĩnh hằng.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 687 Tìm chủ đề
Khi ngồi nghe Pháo Hòa Chóng Tàn, mình có cảm giác như đang lạc vào một bức tranh cổ xưa nhuốm màu thời gian. Âm nhạc vang lên trầm mặc, từng câu hát như khói hương bảng lảng, vừa đẹp vừa buồn, gợi lại những mảnh ký ức xa xăm mà không biết là của mình hay của ai đã sống trong lịch sử. Có lúc mình thấy trái tim chùng xuống, như đang đứng giữa cổng thành cũ, nghe tiếng mưa rơi, nhìn cỏ mọc phủ đầy chuyện cũ, và tự hỏi liệu còn ai đang đợi ai sau bao nhiêu vòng xoay của thời gian.

Điều làm mình ám ảnh nhất là cảm giác tình yêu trong bài hát vừa mong manh như pháo hoa, nhưng lại bền bỉ như tiếng sáo mục đồng vang vọng mãi không dứt. Nó khiến mình nhớ đến những điều đã từng rực rỡ trong đời, nhưng rồi cũng phai tàn theo năm tháng, để lại chỉ còn dư âm. Nghe xong, trong lòng vừa thấy tiếc nuối, vừa thấy một chút bình yên, như được nhắc rằng dù mọi thứ có trôi qua, thì ký ức và tình cảm thật lòng sẽ vẫn còn mãi ở đâu đó.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back