1. Tác giả - Nguyễn Duy tên khai sinh là Nguyễn Duy Nhuệ, sinh năm 1948. - Ông sinh năm 1948, quê: Thanh Hóa. - Ông từng chiến đấu ở chiến trường nổi tiếng ác liệt thời chống Mỹ như Khe Sanh, đường 9 Nam Lào, Quảng trị. 2. Sự nghiệp văn học a. Tác phẩm chính + Thơ: Cát trắng (1973), Ánh trăng (1984), Đãi cát tìm vàng (1987), Mẹ và em (1987).. + Tiểu thuyết: Khoảng cách (1986).. + Bút kí: Nhìn ra bể rộng trời cao (1986).. 3. Hoàn cảnh sáng tác bài thơ Đò Lèn - Bài Đò Lèn được viết năm 1983, trong một dịp nhà thơ trở về quê hương, sống với những hồi ức đan xen nhiều buồn vui thời thơ ấu. Bố cục bài thơ gồm: 2 phần - 5 khổ thơ đầu: Người cháu nhớ lại hình ảnh tảo tần, lam lũ của bà. - Khổ thơ cuối: Sự thức tỉnh muộn màng của người cháu. Sau đây tôi sẽ đi phân tích khổ thơ cuối của bài thơ Đò lèn của Nguyễn Duy: Tôi đi lính, lâu không về quê ngoại Dòng sông xưa vẫn bên lở bên bồi Khi tôi biết thương bà thì đã muộn Bà chỉ còn là một nấm cỏ thôi! Đoạn thơ cuối nói về sự thức tỉnh, tình yêu thương muộn màng của người cháu dành cho người bà kính yêu của mình. Những năm tháng người cháu tham gia chiến tranh chống Mỹ đôi khi vô tình quên lãng, không nghĩ đến bà ở quê nhà, mãi đến khi nhận ra thì đã quá muộn màng khi người bà yêu dấu đã rời xa trần gian vĩnh viễn. Tôi đi lính, lâu không về quê ngoại Câu thơ nói về nhân vật Tôi đi lính để giữ gìn hòa bình, tự do cho quê hương, đất nước, tổ quốc nên không thể về quê ngoại thăm bà được. Trách nhiệm, bổn phận đè nặng trên vai với tình yêu to lớn dành cho quê hương, đất nước da diết là nguồn động lực, sức mạnh để người lính cố gắng chiến đấu, hoàn thành nhiệm vụ để quê hương, đất nước được yên bình, không còn chịu cảnh đau thương, tan nhà nát cửa, chết chốc, thiệt hại về người và tài sản do chiến tranh gây ra. Câu thơ mang giọng điệu trìu mến, gần gũi, dân dã, giàu tình yêu thương như một câu nói bình thường giản đơn, nhưng đầy áp tình cảm mà tác giả dành cho quê hương, đất nước. Dòng sông xưa vẫn bên lở bên bồi Cảnh vật quê hương dòng sông xưa, đó là sông Chu, sông Mã, sông Đò Lèn. Hình ảnh đó hiện lên thật chân tình. Dù năm tháng thay đổi thì dòng sông xưa vẫn như ngày nào, vẫn bên lở bên bồi. Đó là kí ức về tuổi thơ gắn liền với dòng sông. Con sông quê tái hiện trong suy nghĩ của nhân vật Tôi gần gũi, mộc mạc, chân thực. Tác giả sử dụng hình ảnh dòng sông để nói lên tình cảm, tấm lòng yêu thương dành cho quê hương, đất nước, con người Việt Nam. Khi tôi biết thương bà thì đã muộn Câu thơ thật xúc động, nghẹn ngào, giàu tình cảm dành cho bà. Tác giả nhận ra thời gian không chờ đợi bất cứ ai, có những lời nói, cử chỉ, hành động yêu thương nếu không nói, không thể hiện thì biết đến bao giờ mới có cơ hội để bộc lộ, giãy bày. Tình cảm yêu thương chân thành dành cho bà, tác giả luôn để trong lòng, mãi đến khi không còn cơ hội nữa tác giả mới tiếc nuối, hối hận sao không nhận ra sớm hơn, quan tâm, chăm sóc, yêu thương bà khi còn có thể. Bà chỉ còn là một nấm cỏ thôi! Tất cả nỗi nhớ, kí ức về người bà kính yêu, tác giả luôn ghi nhớ công ơn, tình yêu thương vô hạn của bà dành cho cháu. Câu thơ là nỗi niềm thương tiếc dành cho bà. Tác giả nhận ra tất cả chỉ là phù du, được mất chỉ trong gang tấc nên ta hãy sống một cuộc đời đầy ý nghĩa, chan chứa yêu thương, đối xử với nhau tử tế và chân thành khi còn cơ hội nhé! Nội dung HOT bị ẩn: Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem Khổ thơ cuối là thông điệp ý nghĩa, triết lý sâu sắc tác giả muốn gửi gắm đến độc giả, hãy yêu thương nhau, nhất là tình yêu thương dành cho gia đình, quê hương, đất nước. Hãy dành cho nhau lời nói yêu thương, quan tâm, chăm sóc, bởi vì một khi không cơ hội nữa thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Hãy dành cho nhau những điều tốt đẹp nhất, trao đi yêu thương sẽ nhận lại yêu thương. Ta chỉ sống một cuộc đời, nên hãy sống cho thật ý nghĩa, đừng để đến khi muộn màng rồi mới thấy hối hận, tiếc nuối.