Bài viết: 18 

Chương 50: Kiếp trước kiếp này
Ba năm sau, Tiểu Minh và Bạch Vân đã tu luyện thành công bí thuật nhân thú hợp thể. Hai người đến rừng Thiên Cổ, nơi linh khí tinh khiết nhất, để luyện tập hợp thể kỹ. Trong một khoảnh khắc, Tiểu Minh và Bạch Vân hợp nhất thành một thể, tạo ra một luồng năng lượng mạnh mẽ.
"Minh Vân Chưởng!" Tiểu Minh hét lên, giọng nói đầy quyết tâm.
Một luồng năng lượng chói lòa phóng ra từ tay Tiểu Minh, tạo thành một chưởng pháp hoa lệ và đầy sát thương. Chưởng pháp này không chỉ mạnh mẽ mà còn vô cùng đẹp mắt, với những tia sáng lấp lánh như sao trời. Minh Vân Chưởng đã trở thành vũ kỹ lợi hại nhất của hai người.
Nhờ cùng tu luyện Thiên Đạo Quyết, tầng cao hơn của Tiểu Minh đã giúp Bạch Vân đột phá Thiên Đạo Quyết tầng bốn, thành công hóa hình. Nàng biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, trong sáng lại tinh nghịch, một thân bạch y tịnh lệ khiến Tiểu Minh tim đập loạn, trong mắt đầy ngưỡng mộ chi tình cùng ý bảo hộ và cưng chiều.
"Bạch Vân, ngươi thật đẹp," Tiểu Minh nói, giọng nói đầy ngưỡng mộ.
Bạch Vân cười khúc khích, ánh mắt đầy tinh nghịch. "Tiểu Minh, ngươi đang nói gì vậy? Ta chỉ là ta thôi mà."
Tiểu Minh nhìn Bạch Vân, trong lòng tràn đầy tình cảm. Tuy nhiên, Bạch Vân ngây thơ chỉ biết đùa nghịch, không nhận ra tình ý của Tiểu Minh.
Đôi trẻ tiếp tục trên con đường tu hành, họ không ngừng khiêu chiến hung thú rèn luyện hợp thể kỹ, vừa du ngoạn ngắm nhìn núi rừng rộng lớn bạt ngàn của rừng Thiên Cổ.
Bạch Vân tính tình tinh nghịch, đi đến đâu, muôn thú kinh hoàng đến đó. Nàng hóa thành bản thể, đánh cận chiến vật lộn với hung thú. Tiểu Minh nhìn lông trắng của nàng bị nhiễm bẩn, đau lòng vô cùng, khuyên nhủ đủ điều nhưng nàng vẫn không đổi, đành lén lút theo sau bảo hộ.
Trong một lần luyện tập, hai người đối mặt với một con hung thú khổng lồ. Tiểu Minh liều mình bảo vệ Bạch Vân, bị thương nặng. Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Ngô Thần đưa Trương Trọng Bân dịch chuyển đến cứu kịp thời.
"Tiểu Minh, Bạch Vân, các ngươi không sao chứ?" Trương Trọng Bân hỏi, giọng nói đầy lo lắng.
Tiểu Minh gật đầu, dù vết thương vẫn còn đau đớn. "Sư phụ, chúng con không sao."
Nhờ hệ thống có thể định vị truyền tống chính xác đến họ, Trương Trọng Bân đã kịp thời cứu được hai đệ tử của mình.
Tiểu Minh nói xong liền hôn mê bất tỉnh khiến mọi người một phen kinh hãi. Trương Trọng Bân sau khi kiểm tra phát hiện hắn chỉ do tinh khí thần tiêu hao quá độ, an ủi Bạch Vân rồi đưa cả hai trở về.
Trong khi đó, Lâm Nhược Tuyết tìm được cơ hội lúc Hồ Long muốn làm bậy với nàng không chú ý, đã đâm trọng thương hắn. Nàng cũng bị hắn đánh một chưởng bị thương nặng, buộc phải bỏ trốn. Hồ Nhất truy sát nàng, nhưng Lâm Nhược Tuyết kịp thời trốn qua yêu thú đại lục.
"Hồ Long, ngươi sẽ phải trả giá cho những gì ngươi đã làm," Lâm Nhược Tuyết lạnh lùng nói, ánh mắt lãnh ý. Nàng nhịn đau đớn, cắn răng đi sâu vào yêu thú đại lục.
Hồ Long sau thời gian bình phục liền triệu hồi thêm Hồ Tứ và Hồ Ngũ, phát động tấn công yêu thú đại lục. "Trương Trọng Bân, Lâm Nhược Tuyết, hai người các người chờ chết cho ta!" Hồ Long nghiến răng nghiến lợi nói.
Bên phía Trương Trọng Bân nghe Ngô Thần báo tin Lâm Nhược Tuyết mang thương trốn qua yêu thú đại lục, liền dẫn Bạch Vân đi tìm.
Tiểu Minh bị thương vẫn còn hôn mê, được giao cho Hoàng Du Cung chăm sóc. Hoàng Du Cung nhận lệnh, ánh mắt loé lên một tia nguy hiểm khó nhận ra.
Yêu thú đại lục.
"Chúng ta phải tìm được Lâm Nhược Tuyết trước bọn Hồ Long," Trương Trọng Bân nói, giọng quyết tâm.
Phe yêu tộc chặn đánh đám người Hồ Long, đại chiến diễn ra trên biển hỗn độn, gần bờ của yêu thú đại lục. Trương Trọng Bân thừa cơ lẻn vào phía sau, nhờ Ngô Thần trợ giúp khoanh vùng và khứu giác nhạy bén của Bạch Vân, đã tìm được Lâm Nhược Tuyết. Hai người nhận ra nhau, trùng phùng sau hai kiếp.
"Lâm Nhược Tuyết, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi," Trương Trọng Bân nói, giọng nói đầy xúc động.
Lâm Nhược Tuyết nhìn Trương Trọng Bân, ánh mắt đầy cảm xúc. "Trương Trọng Bân, ngươi đã đến. Ta chờ ngươi rất lâu."
Bạch Vân nhìn hai người ôm nhau vừa khóc vừa kể lể, không tự chủ được nhớ Tiểu Minh liều mình che chở. Nàng không hiểu cảm giác này là gì, có chút nhung nhớ lại có chút mong chờ. Lắc lắc đầu không muốn đau đầu nghĩ tiếp, nàng hóa thành hổ thân nhắm mắt ngủ. Bạch Vân ưa thích dùng chân thân quen thuộc hơn hình người sau khi hóa hình.
Hai người Trương Trọng Bân và Lâm Nhược Tuyết nghe tiếng thở đều đều của Bạch Vân, liền giật mình tỉnh khỏi cảm giác tương phùng, vội vàng tách nhau ra. Dù sao kiếp này họ chưa từng thân mật qua, Trương Trọng Bân nhờ Ngô Thần chỉ điểm còn Lâm Nhược Tuyết chỉ làm vợ anh trong giấc mơ của nàng.
Trương Trọng Bân và Lâm Nhược Tuyết đã trùng phùng sau hai kiếp. Liệu họ có thể vượt qua được những khó khăn phía trước và bảo vệ được những người thân yêu của mình? Tất cả sẽ được hé lộ trong những chương tiếp theo.
Tấu chương xong!
"Minh Vân Chưởng!" Tiểu Minh hét lên, giọng nói đầy quyết tâm.
Một luồng năng lượng chói lòa phóng ra từ tay Tiểu Minh, tạo thành một chưởng pháp hoa lệ và đầy sát thương. Chưởng pháp này không chỉ mạnh mẽ mà còn vô cùng đẹp mắt, với những tia sáng lấp lánh như sao trời. Minh Vân Chưởng đã trở thành vũ kỹ lợi hại nhất của hai người.
Nhờ cùng tu luyện Thiên Đạo Quyết, tầng cao hơn của Tiểu Minh đã giúp Bạch Vân đột phá Thiên Đạo Quyết tầng bốn, thành công hóa hình. Nàng biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, trong sáng lại tinh nghịch, một thân bạch y tịnh lệ khiến Tiểu Minh tim đập loạn, trong mắt đầy ngưỡng mộ chi tình cùng ý bảo hộ và cưng chiều.
"Bạch Vân, ngươi thật đẹp," Tiểu Minh nói, giọng nói đầy ngưỡng mộ.
Bạch Vân cười khúc khích, ánh mắt đầy tinh nghịch. "Tiểu Minh, ngươi đang nói gì vậy? Ta chỉ là ta thôi mà."
Tiểu Minh nhìn Bạch Vân, trong lòng tràn đầy tình cảm. Tuy nhiên, Bạch Vân ngây thơ chỉ biết đùa nghịch, không nhận ra tình ý của Tiểu Minh.
Đôi trẻ tiếp tục trên con đường tu hành, họ không ngừng khiêu chiến hung thú rèn luyện hợp thể kỹ, vừa du ngoạn ngắm nhìn núi rừng rộng lớn bạt ngàn của rừng Thiên Cổ.
Bạch Vân tính tình tinh nghịch, đi đến đâu, muôn thú kinh hoàng đến đó. Nàng hóa thành bản thể, đánh cận chiến vật lộn với hung thú. Tiểu Minh nhìn lông trắng của nàng bị nhiễm bẩn, đau lòng vô cùng, khuyên nhủ đủ điều nhưng nàng vẫn không đổi, đành lén lút theo sau bảo hộ.
Trong một lần luyện tập, hai người đối mặt với một con hung thú khổng lồ. Tiểu Minh liều mình bảo vệ Bạch Vân, bị thương nặng. Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Ngô Thần đưa Trương Trọng Bân dịch chuyển đến cứu kịp thời.
"Tiểu Minh, Bạch Vân, các ngươi không sao chứ?" Trương Trọng Bân hỏi, giọng nói đầy lo lắng.
Tiểu Minh gật đầu, dù vết thương vẫn còn đau đớn. "Sư phụ, chúng con không sao."
Nhờ hệ thống có thể định vị truyền tống chính xác đến họ, Trương Trọng Bân đã kịp thời cứu được hai đệ tử của mình.
Tiểu Minh nói xong liền hôn mê bất tỉnh khiến mọi người một phen kinh hãi. Trương Trọng Bân sau khi kiểm tra phát hiện hắn chỉ do tinh khí thần tiêu hao quá độ, an ủi Bạch Vân rồi đưa cả hai trở về.
Trong khi đó, Lâm Nhược Tuyết tìm được cơ hội lúc Hồ Long muốn làm bậy với nàng không chú ý, đã đâm trọng thương hắn. Nàng cũng bị hắn đánh một chưởng bị thương nặng, buộc phải bỏ trốn. Hồ Nhất truy sát nàng, nhưng Lâm Nhược Tuyết kịp thời trốn qua yêu thú đại lục.
"Hồ Long, ngươi sẽ phải trả giá cho những gì ngươi đã làm," Lâm Nhược Tuyết lạnh lùng nói, ánh mắt lãnh ý. Nàng nhịn đau đớn, cắn răng đi sâu vào yêu thú đại lục.
Hồ Long sau thời gian bình phục liền triệu hồi thêm Hồ Tứ và Hồ Ngũ, phát động tấn công yêu thú đại lục. "Trương Trọng Bân, Lâm Nhược Tuyết, hai người các người chờ chết cho ta!" Hồ Long nghiến răng nghiến lợi nói.
Bên phía Trương Trọng Bân nghe Ngô Thần báo tin Lâm Nhược Tuyết mang thương trốn qua yêu thú đại lục, liền dẫn Bạch Vân đi tìm.
Tiểu Minh bị thương vẫn còn hôn mê, được giao cho Hoàng Du Cung chăm sóc. Hoàng Du Cung nhận lệnh, ánh mắt loé lên một tia nguy hiểm khó nhận ra.
Yêu thú đại lục.
"Chúng ta phải tìm được Lâm Nhược Tuyết trước bọn Hồ Long," Trương Trọng Bân nói, giọng quyết tâm.
Phe yêu tộc chặn đánh đám người Hồ Long, đại chiến diễn ra trên biển hỗn độn, gần bờ của yêu thú đại lục. Trương Trọng Bân thừa cơ lẻn vào phía sau, nhờ Ngô Thần trợ giúp khoanh vùng và khứu giác nhạy bén của Bạch Vân, đã tìm được Lâm Nhược Tuyết. Hai người nhận ra nhau, trùng phùng sau hai kiếp.
"Lâm Nhược Tuyết, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi," Trương Trọng Bân nói, giọng nói đầy xúc động.
Lâm Nhược Tuyết nhìn Trương Trọng Bân, ánh mắt đầy cảm xúc. "Trương Trọng Bân, ngươi đã đến. Ta chờ ngươi rất lâu."
Bạch Vân nhìn hai người ôm nhau vừa khóc vừa kể lể, không tự chủ được nhớ Tiểu Minh liều mình che chở. Nàng không hiểu cảm giác này là gì, có chút nhung nhớ lại có chút mong chờ. Lắc lắc đầu không muốn đau đầu nghĩ tiếp, nàng hóa thành hổ thân nhắm mắt ngủ. Bạch Vân ưa thích dùng chân thân quen thuộc hơn hình người sau khi hóa hình.
Hai người Trương Trọng Bân và Lâm Nhược Tuyết nghe tiếng thở đều đều của Bạch Vân, liền giật mình tỉnh khỏi cảm giác tương phùng, vội vàng tách nhau ra. Dù sao kiếp này họ chưa từng thân mật qua, Trương Trọng Bân nhờ Ngô Thần chỉ điểm còn Lâm Nhược Tuyết chỉ làm vợ anh trong giấc mơ của nàng.
Trương Trọng Bân và Lâm Nhược Tuyết đã trùng phùng sau hai kiếp. Liệu họ có thể vượt qua được những khó khăn phía trước và bảo vệ được những người thân yêu của mình? Tất cả sẽ được hé lộ trong những chương tiếp theo.
Tấu chương xong!