Chương 4
[BOOK]Và hôm nay 20 tháng 8 năm 3022, tôi chính thức tròn 18 tuổi. Con robot kia vẫn như những năm trước chúc mừng sinh nhật tôi, nhưng chỉ khác là giọng nó giờ đây như người thật, ngoại hình của nó không còn là đống sắt vụn nữa. Nghĩ sao vậy mà để nó chúc mừng tôi, ít nhất tôi vẫn còn hai thằng bạn ở cạnh. Cũng sắp đến ngày tôi được vào đại học rồi cũng chính là ngày tôi được rời khỏi cô nhi viện, tôi đã đỗ vào trường top của nước đấy. Tuy vậy hai thằng bạn tôi lại chọn nghỉ học để tìm việc làm, tôi cũng không lo lắng lắm với những kiến thức áp dụng cho thực tế mà chúng tôi cố gắng nhồi nhét vào đầu từ năm tám tuổi thì bọn nó làm giám đốc cũng được chứ. Bỗng con robot kia nói: "Năm nay tôi có quà cho cậu đây!"
"Thì năm nào chẳng có, lại là mấy quyển truyện hành động hay sách bài tập toán, văn đấy?"
"Đừng có đoán mò chứ? Năm nay đặc biệt hơn chứ yên tâm đi!". Con robot cười.
"Vào đi!"
Bỗng một cậu trai nhìn lạ hoắc đi vào, mặc trên mình một bộ vest nhìn khá điển trai tất nhiên là theo tôi thấy, dáng người cao to đấy chắc là cao hơn tôi năm phân. Lần đầu có người cao hơn cả tôi vì tôi có đến tận mét chín chứ ít gì, kể cả hai thằng bạn tôi cũng chỉ có mét tám mốt thôi.
"Ai đấy?" tôi nói.
"Nghe thì có vẻ cô lý nhưng đây là anh trai cậu chỉ là cùng mẹ khác cha thôi, chúng tôi đã tìm được ở cô nhi viện phía Tây thành phố."
"Bà biết mẹ tôi là ai mà không nói cho bọn tôi?" máu tôi dường như đã nóng lên, một sự thật là tất cả bọn robot không cho tôi biết ư?
"Bình tĩnh đi em trai bọn này không biết đâu, anh cũng từng hỏi như vậy rồi nhưng hóa ra cả hai đứa đều bị một người lạ mặt nào đó vứt ngoài cổng. Bây giờ có muốn đi nói chuyện riêng không?"
"Được! Bọn mày chờ tao ở đây rồi tao cùng vào cắt bánh ha?"
Tôi đi ra ngoài cùng người anh kia mà chẳng chút mảy may nghi ngờ.
"Anh là Tô Dy Hòa, em thì là Cao Lãnh đúng không? Họ Cao tên Lãnh!"
"Đúng! Anh gọi tôi ra đây có gì không?"
"Tiếp theo đây anh sẽ nói mấy truyện nghe vô lý nhưng anh cần em giúp. Sắp tới bang Hồ Điệp có vẻ sẽ lên kế hoạch để dìm trái đất vào bóng tối, chúng ta sẽ không giúp được gì để dừng việc này lại. Nhưng nó sẽ đến rất nhanh và ta phải lập lên một bang phái lớn mạnh y như Hồ Điệp để chiến đấu. Anh hỏi em làm được không?"
Dù khá bất ngờ nhưng đây là ước mơ của tôi, chắc chắn tôi phải đồng ý rồi! "Được với điều kiện bang chủ là tôi!"
Dy Hòa giật mình, anh ta đã không nghĩ rằng đây là lời của một thằng nhóc mới lớn, nhìn vào đôi mắt của Cao Lãnh anh lại rợn người lên. Dù không bằng lòng nhưng vẫn phải đồng ý trước thỏa thuận này:
"Chốt! Hẹn gặp lại em sau anh có việc cần đi trước!"
Tôi lại trở lại cô nhi viện, dù vẫn nói cười nhưng đầu tôi không thể ngừng nghĩ đến truyện xảy ra vừa rồi. Biết là ước mơ thành sự thật thì sẽ rất vui nhưng nó đến khá sớm, toii chưa chuẩn bị trước. Chắc sẽ mất một khoảng thời gian để tôi có thể thích nghĩ với truyện này.
Trong khi đó ở một nơi khác, Dy Hòa đang bàn công chuyện với một cô gái – Vương Tịnh Kỳ người bạn thân thanh mai trúc mã cùng ở cô nhi viện với anh. "Thật sự phải cho một thằng ranh con lên làm chủ sao? Đây không phải băng đảng mô tô trẻ trâu đấu nhé?"
"Thì đã biết vậy nhưng thử tin nó đi, tao nghe con rô bốt chủ ở đấy nói nó là một thằng có thiên phú về tính toán và đánh nhau đấy nó điều hành bang không phải tốt à?" Dy Hòa nói.
"Nhưng nó còn quá nhỏ!"
"Tao khuyên mày đừng xem thường nó, dù chỉ nói chuyện với nó một lúc thôi nhưng tao có cảm giác không lành rồi đấy!"
"Tao sẽ xem xét! Nó mà không vừa mắt là lập tức tao đuổi cổ nó khỏi bang!". Cô ta cắm con dao xuống bản rồi tức giận rời đi.
Hôm sau tôi một mình rời khỏi cô nhi viện đi đến nơi cao nhất của thành phố, nơi chỉ ba chúng tôi thường hay đến mà bây giờ đấy lại chỉ có mình tôi. Ngọn gió mùa thu vừa mát vừa cảm giác lạnh lẽo, mùi sắt thép nồng lên sộc thẳng vào mũi tôi. Bầu trời kia sao mà cao mà trong quá, tôi dường như đang cảm nhận thế giới đã dừng lại, ánh mắt tôi lóe lên những tia sáng của nắng vàng. Thụ hưởng vẻ đẹp của bầu trời và mãi chưa biết sẽ có gì sẽ xảy ra với nó. Tôi hy vọng vào một thế giới, một tương lai sáng lạng, tôi sẽ mở ra một thời kỳ hoàng kim mới nhất cho bang của tôi ghi danh vào trang sử vàng của thế giới!
Tầm khoảng gần hai tháng sau ngày ba mươi tháng chín anh trai tôi đến mang theo mười người và một đứa con gái có dáng người khá cao. Rồi anh ta nói:
"Bọn Hồ Điệp chuẩn bị hành động rồi, đây là tất cả những có trong bang xây dựng nó trở lên mạnh mẽ và chiến đấu với bọn người kia!"
Tôi bắt tay với anh: "Được em sẽ giữ lời hứa này!"[/BOOK]