Tên truyện: Chồng à, chúng ta ly hôn thôi. Tác giả: Thích Cháo Trắng Thể loại: Ngôn tình Đô Thị Giới thiệu truyện - văn án: Lúc kết hôn, Nguyễn Sơn đưa cho cô một tấm thẻ, hàng tháng đều gửi thêm tiền vào, chỉ lúc mua đồ cho cha mẹ cô mời dùng, bình thường cũng không cần dùng để làm gì. Tiền lương của cô tuy không nhiều lắm nhưng cũng có thêm một chút từ đầu tư bất động sản, cuộc sống khá dư dả. Từng có bao nhiêu người ghen tị Hoàng Anh gả cho Nguyễn Sơn, bây giờ còn có bao nhiêu người có thể nhớ rõ Hoàng Anh gả cho Nguyễn Sơn đây? Có lẽ ngay cả chính Nguyễn Sơn cũng quên rồi. Cô kỳ vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu.
Chương 1: Cần phải sinh em bé đi "Tớ muốn ly hôn." Hoàng Anh nói. "..." "Trần Nhật Lệ, lần này tớ thật sự muốn ly hôn, tớ cũng đã chuẩn bị xong đơn ly hôn rồi." "Đơn ly hôn sao?" "Đúng vậy." Trần Nhật Lệ ngạc nhiên nói: "Hoàng Anh, cậu quyết tâm thật ly hôn thật sao?" Hoàng Anh nhấp một ngụm cà phê, nói: "Lần này tớ quyết tâm ly hôn thật, tớ đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ đến lúc ngả bài thôi." "Vậy trong nhà phải làm sao? Không nói đến nhà họ Nguyễn, cha mẹ cậu cũng sẽ không đồng ý đâu!" Hoàng Anh cười khổ một chút: "Trước tiên phải giấu diếm họ trước, ly hôn xong rồi nói sau, bằng không tớ sợ tớ sẽ do dự mất." Tivi trong quán cà phê giống như biết được câu chuyện của bọn họ, phát ra tin tức giải trí mới nhất: "Đạo diễn thiên tài Nguyễn Sơn dựa vào bộ phim điện ảnh thứ hai 'Nước mắt của cha' lấy được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất. Ngoài ra, 'Nước mắt của cha' ra mắt còn lấy được nam diễn viên xuất sắc nhất, nam phụ xuất sắc nhất, nhạc phim xuất sắc nhất cộng với bảy giải thưởng lớn khác. Tương lai rộng mở!" [Đoàn phim 'Nước mắt của cha' liên hoan tại khách sạn, Nguyễn Sơn say mèm cần người khác dìu đỡ..] [Nữ diễn viên Minh Ngọc đóng 'Nước mắt của cha' chủ động hôn, say rượu ngã vào lòng Nguyễn Sơn, người đẹp yêu thương nhung nhớ..] [Theo Nguyễn Sơn tiết lộ, bộ phim tiếp theo đã tiến vào bắt đầu giai đoạn chuẩn bị quay..] Chồng của Hoàng Anh không phải ai khác chính là người đàn ông được người đẹp ôm về kia, đạo diễn thiên tài trong miệng mọi người – Nguyễn Sơn. Anh đẹp trai, nhiều tiền, trẻ tuổi, nổi tiếng, tài năng, đồng thời cũng có thể khiến người khác trở nên có năng lực, nổi danh. Người như anh khiến người khác chạy theo như vịt. Ai cũng nói rằng Hoàng Anh có thể gả cho Nguyễn Sơn là tích đức mấy đời mới có được. * * * Buổi tối, Hoàng Anh trở về nhà mẹ đẻ, mua chút hoa quả và thực phẩm dinh dưỡng mang về. Bà Hoàng quan tâm nói: "Sao lại mua nhiều như vậy? Lần trước con mua về, mẹ đã dùng hết đâu. Cha mẹ xem tin tức Nguyễn Sơn lấy được giải thưởng rồi, hẳn là chúng ta nên chúc mừng một chút chứ? Hay là mời hai bên thông gia đến ăn bữa cơm ở nhà cho náo nhiệt một chút." Hoàng Anh muốn nói với mẹ rằng giải thưởng anh cũng đạt được rồi, người đẹp cũng ôm rồi. Nhưng khi nghĩ đến đơn ly hôn trong phòng thì cô vẫn không có can đảm ngả bài với mẹ. Cô cũng nên đợi một chút đi, chuyện xong rồi hẵng nói. Hoàng Anh: "Anh ấy không có thời gian đâu mẹ." Bà Hoàng nói: "Cũng không vội, khi nào con rể trở về chúng ta chọn thời gian sau, dù sao chúng ta cũng có thời gian." Hoàng Anh ấp úng a vài tiếng: "Đêm nay mẹ làm món gì ạ? Con đói qua." "Ha ha, con chỉ biết ăn thôi, mẹ đang nói chuyện chính với con đấy, con chỉ biết đói thôi, ai không cho con ăn à? Nếu con không nói chuyện thì mẹ tự mình gọi điện thoại cho con rể." "Con biết, con biết rồi. Mẹ, con thật sự sắp đói chết rồi!" Bà Hoàng chạy vào phòng bếp xào rau nấu cơm, Hoàng Anh đi theo sau, nhìn thấy nồi cá hấp dẫn: "Cá kho!" "Tối hôm nay nếu không ăn hết con đừng có chạy!" "Rõ!" Nửa tiếng sau, thức ăn được đặt trên bàn, cha mẹ bàn bạc xem nên chúc mừng như thế nào, đã lâu họ cũng không gặp con rể rồi, nên gọi con rể đến đây ăn cơm, làm sườn xào chua ngọt anh thích. Lần này đến thì phải ở lại lâu hơn, sắp cũng 30 rồi, nên có em bé rồi đấy.. Hoàng Anh nói: "Không phải bây giờ sự nghiệp của anh ấy đang đi lên sao, anh ấy cũng không có thời gian đâu ạ." "Sao lại không có thời gian chứ, con cũng sắp 30 rồi, mấy đứa nhỏ cùng tuổi con không phải bây giờ đã có con hết rồi sao?" Đây cũng không phải chuyện một mình cô có thể quyết định được mà. Trước kia Hoàng Anh cũng muốn có một đứa con, cô nghĩ có liên hệ chặt chẽ thì sẽ giống một gia đình hơn. Cô từng nhắc tới nhưng Nguyễn Sơn nói anh phải làm việc, tạm thời không muốn có con. Cô có muốn cũng chẳng biết làm như thế nào. Thịt bò vốn rất ngon bỏ vào miệng lại trở nên nhạt nhẽo vô vị, miễn cưỡng ăn hết một bát cơm, Hoàng Anh đứng lên nói: "Mẹ, con còn phải soạn bài, con đi trước đây." "Đi luôn sao?" "Dạ, lần sau con về gặp hai người." Bà Hoàng nhìn Hoàng Anh ra khỏi cửa, hừ một cái, nói: "Đứa nhỏ này, sao hôm nay là lạ vậy? Cá mới ăn có mấy miếng, ông có cảm thấy gần đây con gái mình gầy đi rất nhiều không?" Ông Hoàng: "Ăn cơm đi." Hoàng Anh về nhà, trong nhà trống không, tối như mực. Cô cũng từng muốn nuôi một chú chó hay mèo gì đó nhưng Nguyễn Sơn lại không thích, thứ hai là ngại phiền nên cô cũng chỉ có thể quên đi, bây giờ có nuôi hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cô thay dép lê ra, tắm rửa một chút rồi nằm lên giường, mở tủ đầu giường, lấy tờ đơn ly hôn kia ra. Lúc kết hôn, Nguyễn Sơn đưa cho cô một tấm thẻ, hàng tháng đều gửi thêm tiền vào, chỉ lúc mua đồ cho cha mẹ cô mời dùng, bình thường cũng không cần dùng để làm gì. Tiền lương của cô tuy không nhiều lắm nhưng cũng có thêm một chút từ đầu tư bất động sản, cuộc sống khá dư dả. Từng có bao nhiêu người ghen tị Hoàng Anh gả cho Nguyễn Sơn, bây giờ còn có bao nhiêu người có thể nhớ rõ Hoàng Anh gả cho Nguyễn Sơn đây? Có lẽ ngay cả chính Nguyễn Sơn cũng quên rồi. Cô kỳ vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu.
Chương 2: Đơn ly hôn tôi đã ký Cô cầm lấy di điện thoại gọi cho Nguyễn Sơn giống như mọi đêm. Tuy mỗi ngày cô đều gọi điện thoại cho Nguyễn Sơn như thế, nhưng thật sự lần cuối cô nói chuyện được với Nguyễn Sơn là một tuần trước, thời gian trò chuyện là 57 giây. Nhất định là do mình quá nhỏ nhen, nếu không, sao có thể nhớ con số này đến tận bây giờ, thế cho nên ngứa ngáy trong lòng. Có người nghe máy, người nghe điện thoại là trợ lý của Nguyễn Sơn. "Mợ chủ Nguyễn, lúc này đạo diễn Nguyễn đang có việc, chờ anh ấy xong việc, tôi sẽ gửi lời cho anh ấy có được không?" Trước kia, Hoàng Anh sẽ nói là được, nhưng bây giờ cô chỉ thản nhiên cười, không hề tức giận hay thất vọng, nói: "Trợ lý Đỗ, anh có biết những lời này anh nói bao nhiêu lần rồi không?" ".. Mợ chủ Nguyễn, cô làm sao vậy?" "Ba năm rồi." "..." Trợ lý Đỗ: "Xin lỗi mợ chủ, đây là trách nhiệm của tôi, cái này.." "Ừm, tôi biết." Hoàng Anh cười nói: "Tôi vô tình làm khó dễ anh rồi, hôm nay tôi cũng không nhất định phải tìm Nguyễn Sơn, anh giúp tôi chuyển lời là được." "Cô cứ nói." "Tôi muốn ly hôn. Đơn ly hôn tôi đã biết xong rồi, tôi cái gì cũng không cần, cũng không chia tài sản gì với anh ta cả, cho nên cũng không có tranh chấp tài sản. Lúc trước kết hôn xong tôi cũng trực tiếp đến nhà của anh ta ở, cũng không có chuyện phải mua đồ trang trí này nọ, đồ tôi đã thu dọn xong, ngày may tôi sẽ chuyển ra ngoài. Đơn ly hôn tôi đã ký để ở ngăn kéo tủ đầu giường, anh ta về trực tiếp ký tên là được. Đến lúc đó nhớ nói cho tôi biết để đi nộp đơn ly hôn." "..." "Làm phiền Trợ lý Đỗ rồi, tạm biệt." "Tạm, tạm biệt." Sau khi cúp điện thoại, hòn đá trong lòng Hoàng Anh giống như được hạ xuống. Cô và Nguyễn Sơn kết hôn ba năm, cô cũng từng rất hạnh phúc vì cuộc hôn nhân này. Nhưng sự hạnh phúc ấy qua từng ngày chờ đợi tra tấn đến tan biến rồi. Cũng đã từng có vài lần, cô muốn buông tay nhưng cuối cùng cũng không bỏ được, yêu một người đàn ông như vậy sao có thể nói bỏ là bỏ chứ. Cho dù bây giờ cô vẫn lưu luyến, về sau cô sẽ không gặp được người tốt hơn Nguyễn Sơn, ngoại trừ việc biết lo cho gia đình thì những mặt khác không ai bằng anh. Nhưng mà bây giờ Hoàng Anh đã sắp 30 tuổi, cần nhất vẫn là biết lo cho gia đình. Hoàng Anh không muốn dằn vặt mình nữa, cô phải buông. Sau khi Trợ lý Đỗ nghe xong cuộc điện thoại Hoàng Anh gọi tới thì trở nên vội vàng hấp tấp. Mợ chủ Nguyễn muốn ly hôn! Chuyện lớn như vậy anh ta không dám chậm trễ. Đêm nay Nguyễn Sơn có một bữa tiệc. Nguyễn Sơn thu được cả danh tiếng với lợi ích, 33 tuổi lấy được ba bộ phim điện ảnh nổi tiếng vô cùng, 36 tuổi lấy được đạo diễn xuất sắc nhất, đây là hiện tượng mười năm khó gặp, làm người đắc ý. Mà bản thân anh ta lại sở hữu dáng vẻ tuấn tú, tài năng hơn người, hơn nữa cực kỳ chăm chỉ rèn luyện, tố chất cơ thể rất tốt, không thấy bụng bia, ngược lại cơ thể khỏe khoắn. Cho nên dù đã kết hôn thì vẫn có vô số phụ nữ theo chân, bất kể già trẻ dù vì danh tiếng, lợi ích hay là vì người. Giờ phút này anh đang uống rượu, có chút men say, lại làm tăng thêm mấy phần hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành. Bên cạnh Nguyễn Sơn chính là nữ diễn viên Minh Ngọc có chuyện xấu truyền ra bên ngoài kia. Cô ta rất đúng mực, cho dù Nguyễn Sơn không nói lời nào thì cô ta cũng chỉ yên lặng dựa vào người anh, hỏi han ân cần, rót nước gắp đồ ăn. Hơn nữa động tác của cô ta có chút giống như vô ý quyến rũ, cho dù người ngoài cũng dễ dàng nhìn ra. Người ở đây cũng đã quen, đều tự bỏ qua mà trò chuyện vui vẻ. Trợ lý Đỗ suy nghĩ mãi, cảm thấy chuyện này không cần đợi đến khi bữa tiệc chấm dứt, anh ta đứng dậy đi đến bên cạnh Nguyễn Sơn, nói thầm: "Đạo diễn Nguyễn, vừa rời mợ chủ Nguyễn gọi điện thoại tới." Nguyễn Sơn cười, tùy ý hỏi: "Còn nói cái gì nữa?" "Mợ chủ Nguyễn nói.. Cô ấy muốn ly hôn." Nguyễn Sơn cười một tiếng: "Cô ấy? Ly hôn? Sao có thể chứ?" Nguyễn Sơn nói cũng không hề che giấu, Minh Ngọc ngồi ở một bên nghe thấy thì trong lòng dao động, chỉ thiếu nước nở nụ cười, chỉ biết nhờ động tác uống nước để che giấu niềm vui. Trong trí nhớ Nguyễn Sơn, Hoàng Anh là một người phụ nữ dịu dàng nết na, tính tình cũng rất ít khi tức giận, cô không thể đề nghị ly hôn được. Trợ lý Đỗ: "Mợ chủ Nguyễn nói cô ấy đã ký đơn ly hôn rồi, cái gì cũng không cần, đồ cũng đã dọn đi, nói chờ anh về ký là được, sau đó đi nhận giấy ly hôn." Nguyễn Sơn ngạc nhiên nhìn Trợ lý Đỗ. Giọng Trợ lý Đỗ ngày càng nhỏ lại: "Đạo diễn, tôi nghe giọng mợ chủ không giống như giả vờ đâu." "Đơn ly hôn để trong ngăn kéo tủ đầu giường phòng ngủ." "Mợ chủ Nguyễn nói ngày mai cô ấy sẽ chuyển đi." * * * Nguyễn Sơn bảo Trợ lý Đỗ đặt vé máy bay sớm nhất về thành phố C. Đến giờ anh vẫn không thể tin được Hoàng Anh lại đề nghị ly hôn, bây giờ anh ta còn có thể nhớ tới mỗi lần Hoàng Anh nhìn thấy mình, trong mắt cô đầy tình yêu và vui mừng, sao lại ly hôn? Cáu kỉnh ư? Uống rượu rồi lại ngồi máy bay cả đêm làm cho tâm trạng anh cực kỳ không tốt. Năm giờ sáng, máy bay hạ cánh, Trợ lý Đỗ lái ô tô đưa Nguyễn Sơn về nhà. Vẻ mặt Nguyễn Sơn rất lạnh lùng, nhắm mắt ngồi ở ghế sau nghỉ ngơi. Gương mặt lạnh lùng làm cho nhiệt độ hạ xuống, cũng làm cho lòng người phát lạnh không dám đến gần. Xe dừng ở dưới tầng chung cư, Trợ lý Đỗ xuống xe mở cửa xe ra: "Đạo diễn Nguyễn, tới rồi." Nguyễn Sơn mở to mắt, cặp mắt sắc bén nhìn xung quanh rồi xuống xe. Trợ lý Đỗ ra cốp sau lấy hai cái vali ra, đi theo sau Nguyễn Sơn lên lầu. Nguyễn Sơn mở cửa vào nhà, vừa vào là phòng khách, quả nhiên nhìn thấy hai cái vali ở gần cửa. Hoàng Anh ngủ cũng không sâu, vừa nghe thấy tiếng động ngoài cửa cô liền tỉnh lại. Có thể mở cửa và gây ra riếng động mở cửa rõ ràng như vậy.. Không lẽ Nguyễn Sơn trở về rồi sao?
Chương 3: Cô đã thích người khác? Trợ lý Đỗ đi theo sau Nguyễn Sơn kéo vali vào, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mợ chủ Nguyễn mặc áo khác màu trắng đứng ở phòng khách. Ở trong mắt Trợ lý Đỗ, mợ chủ rất được yêu thích. Cô cũng không ngây ngô như ba năm trước, từ ngày làm mợ chủ Nguyễn đã làm cô thay đổi, nhưng khuôn mặt của cô vẫn dịu dàng như vậy, ngũ quan xinh đẹp, mềm mại, tinh xảo, là người hòa nhã và có lễ phép. Giờ phút này cô đang nhíu mày thản nhiên nhìn bọn họ, gương mặt có chút buồn bã, giống như là một cung nữ dịu dàng im lặng trong phim, làm động tác của anh ta cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. "Chào mợ chủ, quấy rầy rồi." Hoàng Anh gật đầu mỉm cười nói: "Trợ lý Đỗ, đã lâu rồi không gặp." Nguyễn Sơn lập tức đi đến ngồi xuống sô pha, cởi áo khoác ném sang một bên. Trợ lý Đỗ nhìn ánh mắt Nguyễn Sơn, không muốn ở lại lâu, buông hành lý, nói: "Hành lý của đạo diễn Nguyễn Sơn đều ở đây, tôi đi trước, tạm biệt." "Ừm, tạm biệt." Trợ lý Đỗ đi rồi, Hoàng Anh nhìn về phía Nguyễn Sơn, hỏi: "Nghỉ ngơi trước hay nói chuyện trước?" Nguyễn Sơn cau mày mở to mắt: "Hoàng Anh, cô vẫn nên suy nghĩ thêm một chút." "Cảm ơn, tôi đã nghĩ xong rồi." Hoàng Anh trở về phòng, lấy đơn ly hôn và bút ra, đưa tới trước mặt Nguyễn Sơn: "Anh xem đi, nếu không có vấn đề gì có thể ký luôn." Nguyễn Sơn nhìn chằm chằm Hoàng Anh, nhìn xem ngoài sự bình tĩnh cô có chút lưu luyến không nỡ nào hay không, nhưng không có, miệng cô nở nụ cười, dịu dàng nói chuyện, còn chu đáo mở nắp bút máy ra đặt trước mặt anh. Hoàng Anh đang nhìn Nguyễn Sơn, Nguyễn Sơn trước mắt làm cho cô cảm thấy vô cùng quen thuộc, cũng vô cùng xa lạ. Ba mươi sáu tuổi, cho dù uống rượu rồi thức đêm đi về cũng không thấy già nua mệt mỏi. Ánh mắt anh vẫn sắc bén như cũ, quần áo màu đen ôm lấy cơ thể săn chắc. Người như vậy trong thời gian dài hình thành lực uy hiếp, lúc này bộc lộ ra ngoài. Nguyễn Sơn hỏi: "Cô thích người khác à?" Hoàng Anh lạnh giọng nói: "Nguyễn Sơn, tôi mong anh tôn trọng tôi." "Xin lỗi." "Xem xong thì ký tên đi." Hoàng Anh đứng lên, lùi về sau vài bước, Nguyễn Sơn đột nhiên nói: "Vậy sao đột nhiên cô muốn ly hôn." Hoàng Anh buông tiếng thở dài, muốn cười, lại cảm thấy mình quá đáng thương, nên khóc mới đúng. Anh không hiểu, không hiểu gì hết, cô muốn ly hôn, anh cũng chỉ không hiểu là vì sao. Cô ấy quay lại, ngồi xuống, hỏi: "Nguyễn Sơn, còn nhớ rõ lần trước chúng ta trò chuyện là lúc nào không?" "..." Nguyễn Sơn không nhớ rõ: "Cô biết mà, gần đây tôi bận rộn nhiều việc." Hoàng Anh: "Nhớ rõ lần trước chúng ta gặp mặt là lúc nào không?" Nguyễn Sơn nghĩ một lát, nói: "Tôi nhớ lúc đó cô đến thăm, lúc đó đang quay 'Nước mắt của cha'.." Hoàng Anh cười cười: "Đúng vậy, từ lúc 'Nước mắt của cha' bấm máy, chiếu phim, lấy được giải thưởng, những chuyện này qua ít nhất nửa năm rồi đúng không?" Nguyễn Sơn: "..." Hoàng Anh lại hỏi: "Vậy anh còn nhớ rõ sau khi tôi đến thăm, trước khi rời đi anh nói gì với tôi không?" Mày Nguyễn Sơn nhíu càng chặt, trên gương mặt tuấn tú như điêu khắc kia lộ ra vẻ hoang mang và khó hiểu. Anh không nhớ rõ. Hoàng Anh cười, khóe môi khẽ động làm cho tâm trạng cô cũng thả lỏng hơn một chút: "Anh bảo tôi sau này đừng đến thăm, anh bận nhiều việc không có thời gian chăm sóc tôi." Nguyễn Sơn: "Chẳng lẽ không đúng sao? Lúc tôi làm việc không thích có người quấy rầy." Hoàng Anh gật đầu: "Đúng, anh nói đều đúng, trước khi kết hôn anh nói đừng đến thăm quấy rầy anh làm việc, nhưng tôi vẫn đi, là tôi không đúng. Cho nên về sau tôi sẽ không quấy rầy anh làm việc nữa. Ký tên đi." "Hoàng Anh!" Nguyễn Sơn tức giận, Hoàng Anh rất hiểu anh, anh dùng giọng điệu trầm thấp gọi cô như vậy chứng tỏ anh không kiên nhẫn. Mà bình thường những lúc như vậy, Hoàng Anh sẽ thuận theo anh ta lấy hòa bình để giải quyết trận cãi vã sắp xảy ra. Đáng tiếc, bây giờ Hoàng Anh đã không sợ Nguyễn Sơn tức giận nữa, cô ừm một tiếng rồi hỏi lại: "Chuyện gì?" Nguyễn Sơn nói: "Cô đang trách tôi không cho cô đến thăm sao? Như vậy cũng ly hôn sao? Nếu cô thích, sau này cũng có thể đến thăm, nhưng tôi không hy vọng cô tới quấy rầy tôi." Hoàng Anh: "Cảm ơn anh đã ban ơn, nhưng bây giờ không cần nữa. Tôi không muốn đi, với tôi mà nói chuyện này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu anh không muốn tôi quấy rầy anh thì ký tên vào đơn ly hôn đi, về sau anh sẽ được yên tĩnh, không có ai gọi điện thoại làm phiền anh cũng không có ai quấy rầy anh làm việc." "Cô thật sự muốn ly hôn à?" "Đúng vậy, ly hôn." "Cha mẹ cô thì sao? Bọn họ cũng đồng ý rồi à?" Hoàng Anh gật đầu: "Tôi sẽ giải thích rõ ràng với họ, chuyện này không cần anh lo. Anh xem đơn ly hôn trước đi, nếu có gì không hài lòng có thể sửa." Nhìn đồng hồ trên tường đã đến sáu giờ, Hoàng Anh đứng lên: "Hôm nay tôi sẽ chuyển ra ngoài, có việc gì thì có thể gọi điện thoại. Anh có số điện thoại của tôi đúng không? Không có tôi có thể cho anh." Nguyễn Sơn: "..." Lần đầu tiên Nguyễn Sơn nhìn thẳng vào Hoàng Anh, Hoàng Anh trước mắt vẫn dịu dàng như cũ, kiểu mềm mại thanh nhã mà anh quen thuộc. Thế nhưng lời cô nói ra làm cho Nguyễn Sơn cảm thấy giống như mình chưa hề quen biết cô. Lạnh lùng, cô đối với anh rất lạnh lùng. Ly hôn dễ dàng như hét to bên đường thế à? Hoàng Anh: "Tôi không biết hôm nay anh sẽ trở về, chăn đơn trong phòng ngủ tôi đã dùng rồi, phòng cho khách cũng chưa dọn, nếu anh không ngại thì nghỉ ở sô pha một lúc đi." Giọng điệu lạnh nhạt như vậy, lời nói vừa khách sáo lại xa cách làm cho cơn tức của Nguyễn Sơn tuôn ra. Tính tình anh vốn không tốt, ở trong giới cũng biết chuyện này, giờ phút này anh ta cố gắng đè nén lắm mới không để cho mình nổi giận. Trước kia, Hoàng Anh cũng sợ nhất là Nguyễn Sơn lúc mặt lạnh, bây giờ cô chỉ nhìn lướt qua rồi trở về phòng. Cô không nghĩ tới Nguyễn Sơn trở về nhanh như vậy, tuy trong lòng có chút xúc động, có chút chần chờ và lưu luyến, nhưng sau cuộc trò chuyện ngắn gọn, sự xúc động của cô liền biến mất. Không có gì lưu luyến, không có gì là không ngỡ. Trong nhà này, có lẽ tùy tiện tìm một chén trà cũng làm cho Hoàng Anh cảm thấy nó còn đang giá hơn hoài niệm của mình.
Chương 4: Ai đi, ai ở cũng chẳng sao Hoàng Anh cũng không tính ngủ tiếp, đi vào phòng tắm xong thay một chiếc váy màu đỏ, đi giày cao gót, làm tóc trang điểm, từ trước đến nay cô không thích đeo trang sức cũng hiếm khi đeo một bộ. Cô hy vọng mình rời đi lúc xinh đẹp chứ không phải lúc nghèo túng và thảm hại. Đi ra khỏi phòng, Nguyễn Sơn nằm trên sô pha, một tay ấn thái dương. Hoàng Anh biết đây là thói quen của anh lúc đau đầu và buồn rầu suy nghĩ. Cô cũng muốn mình thông minh một chút để có thể giúp anh hóa giải phiền phức, đáng tiếc cô không thể. Thế nhưng bây giờ thì cô có thể. Hoàng Anh bước lên phía trước, cầm lấy đơn ly hôn. Anh không ký. "Sao lại không ký?" "Con mẹ nó, tôi ký cái gì?" Cuối cùng Nguyễn Sơn cũng tức giận, anh nhìn thấy Hoàng Anh ăn mặc xinh đẹp giống như không có chuyện gì cuối cùng không nhịn được lập tức nổi giận. Anh đá một cái vào bàn trà, bàn trà nặng bị đá văng ra, ma sát trên mặt đất phát ra tiếng chói tai. Hoàng Anh cũng hoảng sợ, lúc Nguyễn Sơn lạnh mặt, từ diễn viên, nhân viên làm việc, người của nhà sản xuất không ai không sợ anh. Trừ việc anh mặt lạnh rất có tính công kích càng bởi vì thân phận của anh, ngoài ánh sáng trên người, còn là vì trong nhà có tiền có địa vị, một câu của anh nắm giữ sự sống chết của mọi người. Xem ra hôm nay không ly hôn được rồi. "Anh muốn nghĩ thì cứ nghĩ tiếp đi, tôi đi trước." Hành lý của Hoàng Anh cũng không nhiều, chỉ có một ít quần áo và sách vở, hai cái vali là đủ, Hoàng Anh đi qua lại hai lần mới mang được vali đến cửa thang máy. Nguyễn Sơn vẫn lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt như vậy không giống như anh có lỗi, mà là cô có lỗi với anh. Lúc cô đóng cửa, cuối cùng Nguyễn Sơn đứng lên, nói: "Cô không cần đi, có đi cũng là tôi đi." Hoàng Anh cười, đứng ở ngoài cửa, nói: "Anh đi hay là tôi đi ở cái nhà này có gì khác biệt đâu?" Trong nháy mắt, Nguyễn Sơn hoảng hốt hiểu ra ý của Hoàng Anh, ý cô nói ở nhà này hay ở bên ngoài đều giống nhau, cho nên ở lại hay rời đi có gì khác nhau? Mẹ nó rất khác đấy! Hoàng Anh kéo vali, lái ô tô đi đến phòng đã thuê trước đó. Tuy rằng phòng không xa hoa như nhà của Nguyễn Sơn nhưng một mình cô ở hoàn toàn dư dả, có phòng ngủ, phòng làm việc, phòng bếp, toilet, cũng đủ cho một mình cô sống. Nằm ở trên sô pha, cô có chút hoảng hốt nghĩ lại ba năm này cô gả cho Nguyễn Sơn, từ hạnh phúc, khổ sở đến tuyệt vọng, đã qua lâu rồi lại giống như mới đây. Thì ra ly hôn đơn giản như vậy. Tiếng chuông điện thoại trong túi áo quấy rầy suy nghĩ miên man của Hoàng Anh, cô ổn định tinh thần nhấn nghe: "Nhật Lệ à?" Trần Nhật Lệ hỏi: "Cậu đang ở đâu?" "Trong nhà mới thuê." "Tớ xem tin tức thấy Nguyễn Sơn trở về rồi. Hai người gặp mặt rồi à.." "Ừm, tớ đã đưa đơn ly hôn cho anh ấy xem rồi." Trần Nhật Lệ nuốt nước miếng: "Hoàng Anh, tớ nghĩ cậu nói đùa." Hoàng Anh nói: "Tạm thời anh ấy chưa ký, nhưng sẽ ký nhanh thôi." Trần Nhật Lệ: ".. Chắc chắn như vậy sao?" "Đúng vậy, sao tớ lại chắc chắn như thế nhỉ?" Hoàng Anh nhìn trần nhà, bình tĩnh nghĩ xem vì sao cô lại chắc chắn Nguyễn Sơn sẽ ký như vậy? Bởi vì cô biết anh không có tình cảm gì với cô. Bây giờ có lẽ vì cô chủ động đề nghị ly hôn mà giật mình nhưng không lâu sau, anh sẽ ký. Gắn bó mà không có tình cảm, một bên muốn đi, người như anh sẽ níu kéo sao? Sẽ không, anh chính là người kiêu ngạo như vậy. Hoàng Anh và Nguyễn Sơn là quen biết qua xem mắt, anh lớn hơn cô sáu tuổi, cha mẹ anh thích cô, bởi vì hoàn cảnh gia đình sạch sẽ, công việc đơn giản, không lẫn vào giới giải trí, không làm chuyện xấu. Mà lần đầu tiên xem mắt nhìn thấy đối tượng là Nguyễn Sơn trong lòng cô rất vui vẻ. Bởi vì ở trong mắt cô, Nguyễn Sơn không chỉ là đối tượng xem mắt, còn là thần tượng cô ấy sùng bái. Cho nên sau khi gặp hai lần, xác định quan hệ, một tháng sau liền kết hôn, không hề do dự. Nhưng mà không ai nghĩ tới, gần ba năm, cô hận không thể thoát khỏi anh. Tạo hóa thật sự là trêu người mà! Cuối tuần, Hoàng Anh dọn đồ xong, quét tước vệ sinh một chút, bận việc đến mức cả người đầy mồ hôi, vào phòng tắm rửa, thay váy dài sạch sẽ, dùng khăn lau khô tóc, nhìn tủ lạnh trống rỗng, quyết định xuống siêu thị dưới lầu mua chút rau và hoa quả. Về phần bát đũa, mấy ngày trước cô đã đặt xong, chỉ chờ ngày khác đưa tới. Cơm chiều cũng chỉ uống nước ép, mười giờ tối đúng giờ lên giường đi ngủ. Có thể là nơi lạ làm cho cô không ngủ được, nhắm mắt lại càng tỉnh táo hơn. Cuối cùng nhìn lên đồng hồ đã gần ba giờ sáng, ngày hôm sau mơ mơ màng màng bị đồng hồ báo thức gọi dậy. Cô dạy ở một trường tiểu học tư nhân, sau khi kết hôn với Nguyễn Sơn, cô cũng chỉ làm việc. Trước đây bạn thân, họ hàng đều nói cô gả cho người giàu còn đi làm cái gì? Chờ sống vui vẻ chơi bời, làm một mợ chủ rảnh rỗi là được rồi. Hoàng Anh phải cảm ơn chính mình lúc ấy kiên trì với công việc, nếu không ba năm sau có lẽ cô sắp điên rồi. * * * Hoàng Anh rời khỏi hai ngày, trên tin tức vẫn không có tin tức của Nguyễn Sơn, xem ra anh còn ở thành phố C. Hoàng Anh nghĩ xem có nên gọi điện thoại thúc giục một chút không, nghĩ một chút lại từ bỏ, dù sao cô cũng đã bày tỏ thái độ chỉ chờ câu trả lời của Nguyễn Sơn. Giữa trưa hôm nay lúc ăn cơm ở căng tin, mẹ Hoàng gọi điện thoại đến hỏi: "Con rể đã về được vài ngày, những lời lần trước cha mẹ nói con đều quên hết rồi sao? Tối nay, buổi tối hôm nay con và con rể về ăn cơm, sáng nay mẹ mua rất nhiều đồ ăn, tối làm cho các con." Hoàng Anh bỏ bát xuống, đi đến một nơi yên tĩnh: "Mẹ, bây giờ mẹ đang ở đâu?" "Ở nhà, làm sao vậy?" "Cha đâu?" "Cha con đang xem TV." "Vâng, vậy là tốt rồi." Hoàng Anh nói: "Nguyễn Sơn có việc, buổi tối không đến được, nhưng con sẽ về, con có việc muốn nói với hai người."
Chương 5: Con muốn bị ta đánh chết sao? Hoàng Anh có chút khó xử, về sau tình huống chỉ nhiều chứ không ít, chuyện cô và Nguyễn Sơn ly hôn không thể lừa tiếp được nữa. Trở lại bàn ăn, đồng nghiệp hỏi: "Ông xã gọi điện thoại tới à?" Đồng nghiệp của Hoàng Anh chỉ biết Hoàng Anh đã kết hôn, cũng không biết chồng cô là ai, cười nói: "Mẹ tôi." Sau khi tan làm, Hoàng Anh đi mua thuốc trợ tim đường glu-cô, lúc này mới trở về nhà. Làm cô cảm thấy ngoài ý muốn là Nguyễn Sơn đến trước cô một bước, đang chơi cờ với cha cô, mẹ đang ở trong phòng bếp nấu ăn, khẽ ngâm nga, vừa nhìn liền biết tâm trạng không tệ. Hoàng Anh đặt thuốc trợ tim lên tủ TV. Cô nhìn Nguyễn Sơn, Nguyễn Sơn giống như cảm nhận được mà ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, anh bình tĩnh nhìn cô rất nhanh lại cúi đầu đi một quân cờ. Trong lòng Hoàng Anh căng thẳng, rất nhanh đi vào phòng bếp hỗ trợ. "Chỗ này không cần con, vướng tay vướng chân, đi ra ngoài đi." Hoàng Anh bị đuổi ra, không muốn nhìn người chơi cờ liền mở TV lên xem, rất trùng hợp nhìn thấy tin tức giải trí đang chiếu hình ảnh Nguyễn Sơn và Minh Ngọc có cử chỉ thân mật ở trước cửa khách sạn, Hoàng Anh bình tĩnh nhìn, cầm quả táo trên bàn cắn một miếng. Nguyễn Sơn nhìn TV, quay đầu tiếp tục chơi cờ. Ông Hoàng tức giận nói: "Đăng mấy cái gì vậy?" Hoàng Anh không nói chuyện. Nguyễn Sơn: "Không cần để ý, đây là truyền thông cắt lung tung." Ông Hoàng nói: "Cha đương nhiên tin tưởng con rể, nhưng mà những tin đồn này cũng không tốt cho các con." "Cha yên tâm, con sẽ xử lý." "Được." Hoàng Anh đổi kênh. Nửa giờ sau, đồ ăn được bưng lên bàn, bàn ăn phong phú như vậy hơn nửa đều là món mà Nguyễn Sơn thích. Giống như cha mẹ Nguyễn Sơn thích Hoàng Anh, cha mẹ Hoàng Anh cũng rất vừa lòng với Nguyễn Sơn. Nguyễn Sơn sẽ biết chơi cờ với cha Hoàng, mẹ vợ nhìn nhìn liền thích, không có lý do. Hoàng Anh yên lặng ăn cơm, chợt nghe bà Hoàng dặn dò Nguyễn Sơn chú ý cơ thể, nghỉ ngơi gì đó, cuống cùng còn nói: "Con bây giờ phải nhanh chóng có con cái đi, nhân lúc cha mẹ còn đi được có thể chăm giúp." Nguyễn Sơn nói: "Gần đây đang chuẩn bị quay bộ tiếp theo, có lẽ tháng sau sẽ quay." "Không phải con mới quay xong một bộ sao? Quay bộ mới nhanh như vậy sao?" "Phải, bộ phim này là con đã chuẩn bị từ trước, hiện tại thời cơ chín muồi, có thể quay." Bà Hoàng không hiểu chuyện công việc của Nguyễn Sơn, chỉ có thể à à vài tiếng: "Vậy.." Nguyễn Sơn nói: "Chuyện này đợi làm việc xong rồi nói." Lời như vậy Hoàng Anh đã từng nghe rất nhiều lần, cô không có cảm giác gì gắp một miếng sườn ăn. Bà Hoàng thấy vậy nói: "Không phải không thích ăn thịt vị ngọt sao?" "Vâng, ngẫu nhiên muốn thay đổi khẩu vị." Không khí nhà ăn cũng coi như vui vẻ, ít nhất Hoàng Anh cho là như thế. Sau khi ăn xong, Hoàng Anh cùng bà Hoàng dọn bát đĩa, vào phòng bếp thấy bà giữ chặt cô, hỏi: "Con và con rể cãi nhau à? Gặp mặt hai đứa không nói chuyện, cũng không để ý đến đối phương, rốt cuộc vì sao lại thế này?" Hoàng Anh nở nụ cười: "Mẹ, cuối cùng mẹ cũng nhìn ra." "Cãi nhau thật à? Trước đó mẹ cảm thấy con có tâm sự, lần này nhìn thấy Nguyễn Sơn, mẹ chỉ biết hai đứa cãi nhau! Vợ chồng mà, có cái gì mà không thể nói." "Thật ra không xem như cãi nhau." Hoàng Anh nói: "Con rất khó xử." "Làm sao vậy? Là con rể chọc con tức giận sao?" Hoàng Anh bỏ bát vào bồn rửa, xả nước bắt đầu rửa bát. Hoàng Anh: "Con cảm giác mình đang ở trong cuộc hôn nhân không thuộc về mình, ép buộc một thứ không phải của mình mới xảy ra tình huống như ngày hôm nay. Con không muốn hận anh ấy, thật đó, dù sao con cũng từng thương anh ấy như vậy." Bà Hoàng không hiểu: "Con sao vậy?" "Mẹ, cuộc hôn nhân này làm cho con không hạnh phúc, làm cho con khổ sở, con muốn chấm dứt nó, mẹ có hiểu ý con không?" Cuối cùng bà Hoàng cũng hiểu, dưới chân mềm nhũn, gương mặt tái xanh: "Con muốn ly hôn?" "Phải." Bà Hoàng run rẩy một lúc mới bình tĩnh được một chút, Hoàng Anh đã chuẩn bị thuốc trợ tim nhưng Bà Hoàng tuy bị kích thích không nhỏ, nhưng cũng không bị kích thích mạnh đến mức mất lý trí hay ngất xỉu. "Vì sao? Con không nói rõ nguyên nhân xem mẹ có đánh chết con hay không!" Hoàng Anh nói: "Mẹ, con biết ly hôn đối với phụ nữ nhất định ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng, còn phải chịu người bên ngoài nói tam tòng tứ đức gì đó, mà đối phương là Nguyễn Sơn, những loại ngôn ngữ như vậy càng nhiều hơn. Mẹ, con có lỗi với mẹ và cha." "Vậy vì sao con muốn ly hôn!" "Bởi vì con muốn có một cuộc sống vui vẻ." Không phải nghi ngờ ai, ghen tị với ai, không phải cả ngày lẫn đêm chờ điện thoại rồi vĩnh viễn nhận lại sự thất vọng, không phải gọi mười cuộc điện thoại cũng chưa chắc đã nhận được câu trả lời, không phải biết tất cả thông tin của chồng mình qua tin tức, không phải đến cả phòng làm việc cũng bị quát là không được vào. Không biết khi nào chồng mới trở về, cuộc sống không chờ mong ngày mai, điều này làm cô cảm thấy khổ sở.