Bạn được XSaoMai mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

Rewrite4future

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
2,051 ❤︎ Bài viết: 587 Tìm chủ đề
64 0
Kiếm tiền
Rewrite4future đã kiếm được 640 đ
e9668fd1490a0f05a7094af76526b521.jpg


Ông Già Và Những Suy Tư​


Tác giả: Rewrite

Giới thiệu: Truyện là một chương nhỏ trong tiểu thuyết Tình Yêu Và Bão Tố

* * *

7: 00 sáng ngày 20/2/2025, tại bệnh viện quân Y 175, quận Gò Vấp

Ông Đức bước xuống từ chiếc taxi màu xanh đỗ trước cổng Bệnh viện Quân y 175. Ở tuổi 80, dáng người ông vẫn thẳng, nhưng đôi chân đã chậm chạp hơn nhiều so với những ngày lăn lộn trong lòng địch làm tình báo viên ngầm cho cách mạng. Chiếc áo sơ mi bạc màu hơi nhăn nhúm, đôi giày da cũ kỹ nhưng sạch sẽ, tất cả toát lên vẻ giản dị của một người từng sống qua khói lửa chiến tranh. Hôm nay, ông đến thăm cháu trai đích tôn, Phong, bị tai nạn giao thông mới được chuyển viện từ TP. Bảo Lộc về Sài Gòn, một nỗi lo lắng khiến lòng ông nặng trĩu. Nhưng khi bước qua hành lang dài của bệnh viện, nơi mùi thuốc sát trùng thoảng trong không khí, ông bất ngờ bị chặn lại bởi một nhóm thanh niên đứng chắn lối đi. Họ nói chuyện lớn tiếng, giọng điệu gay gắt, không để ý đến dòng người qua lại. Ông đứng lại, định chờ họ nhường đường, nhưng rồi những lời họ nói khiến ông không khỏi chú ý, và cuối cùng, khiến trái tim già nua của ông chùng xuống trong nỗi thất vọng.

"Ê Ku, mày lo tiền viện cho ba đi, tháng này chị không có dư đâu mà đóng góp. Tháng vừa rồi lỡ mua cái túi, giờ còn nợ thẻ nè, nhưng mà được cả trăm like, âu cũng đáng!" Cô gái tóc nhuộm vàng, tay cầm điện thoại, vừa nói vừa lướt màn hình. Một người khác, mặc áo phông rộng thùng thình, đáp lại với vẻ bực bội: "Trời ơi chị Hai, em mà có tiền thì em đã đi nước ngoài sống rồi, ở đây làm gì để dính tới mấy chuyện lằng nhằng này. Đất nước này phát triển kiểu gì nổi, chán chết!" Người thứ ba chen vào, cười khẩy: "Đúng rồi chị ơi, em và thằng Ku không có đâu. Chị Hai đừng lo, Ba có bảo hiểm, mẹ có tiền tiết kiệm mà.. Ê Ku tối nay đi bar với anh không? Kéo theo mấy đứa bạn gái 'xịn' của chú nhé? Lần trước mấy đứa kia quê mùa quá." Cuộc nói chuyện của họ tiếp tục vang lên, đầy những từ ngữ xa lạ với ông Đức, "like", "trend", "chill", những thứ thuộc về một thế giới mà ông không hiểu, và có lẽ, cũng không muốn hiểu.

Ông đứng đó, lặng lẽ quan sát. Đôi mắt nhăn nheo vì tuổi tác nhưng vẫn sắc bén của một người từng phân tích hàng trăm báo cáo mật nay hướng về nhóm thanh niên. Ông không giận dữ, không lên tiếng trách móc, chỉ khẽ lắc đầu. Trong đầu ông, một câu hỏi day dứt hiện lên: "Những đứa trẻ này làm sao có thể kế thừa ý chí kiên cường, lòng yêu nước mà ta và bao đồng đội đã đổ máu để gìn giữ?" Ông nhớ lại những năm tháng là một sĩ quan Ngụy, sống trong lòng địch, mỗi ngày là một cuộc chiến sinh tử. Những đêm không ngủ, những lần suýt bị lộ, những đồng đội ngã xuống mà không kịp nói lời từ biệt, tất cả vì một niềm tin mãnh liệt rằng đất nước này sẽ được tự do, rằng thế hệ sau sẽ sống trong hòa bình và tiếp tục dựng xây. Vậy mà giờ đây, ông nghe thấy gì? Những lời nói vô tư đến lạnh lùng về tiền bạc, về thú vui phù phiếm, về mong muốn rời bỏ quê hương, nơi mà ông và bao người đã hy sinh cả tuổi xuân để bảo vệ.

Ông Đức không trách bọn trẻ vì sự hồn nhiên của chúng. Thời bình, ai chẳng muốn sống thoải mái, ai chẳng có ước mơ riêng? Nhưng điều khiến ông đau lòng là sự thiếu vắng một sợi dây kết nối, giữa chúng với gia đình, với quê hương, với những giá trị mà thế hệ ông đã dùng cả cuộc đời để gìn giữ. Ông nhớ đến cháu trai mình, một kiến trúc sư trẻ đang nằm trong phòng điều trị. Thằng bé từng xung phong thực hiện nghĩa vụ quân sự ngay sau khi tốt nghiệp Đại học, điều mà hiếm ai làm thời nay. Phong là niềm hy vọng của ông, là thế hệ tiếp nối mà ông luôn muốn truyền lại những câu chuyện về lòng yêu nước, về tình đồng chí đồng đội. Vậy mà, khi nhìn nhóm thanh niên này, ông tự hỏi: Liệu chúng có bao giờ nghĩ đến gia đình như một bến đỗ để trở về, hay chỉ xem đó là gánh nặng? Liệu chúng có bao giờ tự hào về mảnh đất này, hay chỉ thấy nó là nơi để rời đi? Ông không cần câu trả lời, vì chính sự thờ ơ trong giọng điệu của chúng đã nói lên tất cả.

Hành lang bệnh viện vẫn đông đúc, tiếng cãi vã của nhóm thanh niên dần nhỏ lại khi họ rời đi, để lại ông Đức đứng đó, tay chống gậy, lòng trĩu nặng. Ông bước tiếp về phía phòng cháu trai, nhưng tâm trí vẫn không thoát khỏi những suy nghĩ miên man. Ông không mong thế hệ trẻ phải sống khổ sở như ông và đồng đội ngày xưa, không mong chúng phải cầm súng hay đối mặt với kẻ thù. Nhưng ông hy vọng chúng hiểu rằng, hòa bình hôm nay không phải tự nhiên mà có, rằng mỗi tấc đất dưới chân chúng thấm đẫm mồ hôi và máu của cha ông. Ông mong chúng biết trân trọng gia đình, không phải chỉ qua lời nói mà qua hành động, qua trách nhiệm. Và hơn hết, ông mong chúng yêu mảnh đất này, không phải bằng những lời sáo rỗng, mà bằng ý thức rằng đây là nhà, nơi chúng thuộc về, nơi đáng để dựng xây chứ không phải rời bỏ.

Khi đẩy cửa phòng bệnh, ông nhìn thấy Phong nằm đó, đôi mắt anh nhìn ông nội với niềm vui khôn xiết, gương mặt còn non trẻ nhưng đầy tương lai. Ông ngồi xuống bên cạnh, khẽ nắm tay cháu: "Giỏi chưa? Phượt thủ? Không nghe lời ông! Đã bảo mày đi máy bay cho chắc!" Ông Đức nói vẻ trách móc, nhưng giọng ấm áp và yêu thương. Phong chỉ mỉm cười, nói giọng cảm kích: "Cháu xin lỗi! Ông nội đi xa có mệt không?" Ông Đức ậm ừ hỏi: "Thằng Trí đâu?" Phong hướng mắt về phía căn tin bệnh viện: "Ba đi mua cho cháu ít cháo rồi! Mấy bữa nay ba ít ngủ, cũng tại cháu!" Phong thở ra, giọng buồn bã.

Ông Đức nhìn cháu trai, ông nhận ra, dù một bộ phận giới trẻ hời hợt, vẫn còn những trái tim biết lắng nghe. Như mầm xanh đang vươn lên thay thế cho thế hệ già nua của ông.

7: 30 sáng.

Ánh nắng buổi sáng rải những vệt mỏng manh lên sàn gạch bệnh viện, nơi ông Trí ngồi cạnh giường Phong. Mùi cháo gạo từ bát cháo giờ đã nguội thoảng trong không khí, hòa lẫn với mùi thuốc sát trùng quen thuộc.

Phong, dù vẫn yếu, đã ăn được vài thìa, ánh mắt anh sáng lên khi nhìn ông Đức, người ông anh kính trọng, ngồi đó, gương mặt già nua nhưng vẫn toát lên khí chất của một cựu tình báo viên. Ông Trí, với bộ đồ công an hơi nhàu vì những ngày không ngủ, nhìn cha mình, lòng trĩu nặng.

"Phong kể con nghe hết rồi." Ông Trí mở lời. Ông lấy từ túi áo ra chiếc điện thoại đặt lên bàn cạnh giường, trên màn hình là túi nilon chứa mảnh cánh quạt drone và bảng mạch cháy đen: "Ba drone, lựu đạn, điều khiển từ xa. Bọn chúng không phải đám côn đồ bình thường, bố. Đây là một tổ chức, và chúng có tiền."

Ông Đức nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm quét qua những mảnh vỡ như đọc một báo cáo mật từ thời chiến. Ông khẽ gõ gậy mây xuống sàn, tiếng "cộc cộc" vang lên như nhịp đập của ký ức: "Drone à.." Ông lẩm bẩm, giọng khàn đục: "Thời tao, vũ khí nguy hiểm nhất là bẫy chông. Giờ tụi nó dùng máy bay không người lái, đúng là thời thế đổi thay." Ông ngừng lại, nhìn con trai. "Mày nghi ai đứng sau?"

Ông Trí hít sâu, tay siết chặt mép bàn: "Huy, Trần Minh Huy, người yêu cũ của Lan. Thằng đó ghen tuông điên cuồng, có tiền, và có lý do để muốn Phong biến mất. Nhưng.." Ông ngừng lại, ánh mắt thoáng dao động: "Bố, con còn nghi bà Nga, mẹ của Lan. Mối hận năm 2020, khi con từ chối hối lộ để tha cho con bà ấy, không nhỏ đâu. Bà ta có tiềm lực tài chính, và nếu bà ta biết Phong là con trai của con, thì.."

Ông Đức im lặng, ngón tay gân guốc lướt qua vết sẹo trên cánh tay, dấu tích từ một trận chiến năm xưa. Ông nghĩ đến những ngày nằm vùng trong lòng Ngụy, khi mỗi bước đi là một canh bạc với tử thần: "Tinh vi thế này, không phải chuyện cá nhân." Ông nói, giọng trầm như đá: "Drone, lựu đạn, điều khiển từ xa.. Tao tưởng chỉ có ở Ukraine. Không ngờ bọn tội phạm học nhanh thật. Ngày xưa bọn tao chống đám phản động hải ngoại, tụi nó có tiền, có công nghệ, và có cả thù hận. Cũng khó nhai lắm." Ông nhìn Phong, ánh mắt dịu đi: "Phải bảo vệ thằng nhỏ, Trí. Mày phải tìm ra chúng, trước khi chúng ra tay lần nữa. Trước mắt, hãy gây áp lực tối đa lên nghi phạm, ít nhất là để chúng chùn tay, không dám manh động. Hiểu lời tao nói chứ."

Ông Trí gật đầu: "Dạ.. Con hiểu."

Phong, dù đang nằm, vẫn lắng nghe từng lời. Anh nắm chặt mép chăn, ánh mắt lấp lánh quyết tâm: "Bố, ông nội, con không sợ. Nhưng nếu bọn chúng nhắm vào Lan.." Giọng anh khàn đi, không giấu được nỗi lo.

Ông Trí vỗ vai con trai, ánh mắt cứng rắn nhưng ấm áp: "Bố sẽ bảo vệ cô ấy, nếu cô ấy vô tội. Nhưng con phải tin bố, Phong. Đây không phải trận chiến con có thể tự mình gánh." Ông quay sang ông Đức, giọng kiên định: "Con phải đi đây. Tổ chuyên án đang chờ ở phòng hình sự. Bố, trông thằng bé giúp con."

Ông Đức gật đầu, tay chống gậy đứng dậy: "Đi đi.. Mày là con tao, không được thua." Ông mỉm cười, nụ cười hiếm hoi nhưng đầy tự hào, như một người lính già trao lại ngọn cờ cho thế hệ sau.


(Hết)

* * *

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

  • Xu hướng nội dung

    Back