

Ông bụt và ba điều ước
Thể hiện: Pháo Northside
Giới thiệu chung: Câu chuyện kể về một cô gái nhỏ được bụt dành cho 3 điều ước, cô bé dùng hết cả 3 điều ước nhưng rồi chợt nhận ra "cái giá của ước là cũng phải trả", dù chạy theo điều gì thì cũng có cái lợi và cái hại. Ba điều ước nghe có vẻ hấp dẫn nhưng nó là biểu hiện cho những tham vọng và mong muốn dụng tốc bất đạt của con người, nhưng rồi thực tế dù có là điều ước gì, có là bao nhiêu điều ước thì cuối cùng con người ta cũng mãi không thỏa mãn.
Lyric:
Và trong giấc mơ
Ông bụt cho ta ba điều ước
Và trong giấc mơ
Thì cũng đã phải căn dặn trước
Rằng không được để bản thân chìm đắm
Ngay sau khi nhìn ngắm
Vì cái gì cũng có cái giá
Nên nếu như ước thì cũng phải trả
Điều ước thứ nhất
Ta ước chặn đường đi tới thành công sẽ không còn xa vời
Để khi đặt chân lên sân khấu
Khán giả sẽ luôn phải ca ngợi
Vì cuộc đời ai cũng sai
Nhưng mong rằng họ đừng ngoảnh lại để chì miết
Cô đơn, trơ trọi
Bổng chốc ta lại chống cười
Tại sao đến một ngày thì không còn bóng người
Là do ta cố chấp hay chặn đường rút ngắn nên ta lại chóng lười
Cố nấp sau những tên nịnh bợ
Và rồi lại đổ những cơn thịnh nộ
Vào những người thân và những người bên mình
Là một ngôi sao sáng
Họ chưa quên mà ta lại quên mình
Quên mất bản thân là ai
Quên đi những người còn ở lại
Quên đi những người anh em
Đã sát cánh mỗi khi gặp trở ngại
Lòng tham thì vô đáy, ta dần trở nên mất trí
Loay hoay tìm đủ mọi cách
Để ánh hào quang k mất đi
Cái gì cũng có cái giá
Và nếu như ước thì cũng phải trả
Điều ước thứ nhất: Mất đi lý trí
Ta như đi trên hoang mạc cát
Dẫu nhiều người nghĩ đâu là đường về
Ai mang theo bao nhiêu thương nhớ
Để rồi khi chưa lê chân đã quên lời thề
Tôi ước tất cả những tiếng cải vã xung quanh
Đều không còn xảy ra
Vì tôi chỉ là đứa nhóc
Bão giông ập đến tôi không thể đẩy ra
Tôi ước mẹ cha tôi có thể hòa thuận được trong một ngôi nhà
Tuy là không giàu có nhưng đâu đó tôi ước
Một ngày đến trường mà không bị dè bỉu
Một ngày đến trường mà họ sẽ không còn lôi tôi ra chế giễu
Ai cũng muốn được sự bình yên
Và tôi thì không phải ngoại lệ
Tôi ước tôi có thể làm những gì tôi muốn
Mà không một ai lại hỏi "tại sao con lại làm như thế"
Tôi vẫn muốn được hát
Múa may quay cuồng trên bãi cỏ hoa
Muốn tự mình khám phá
Những con đường mà ta từng bỏ qua
Muốn đứng trên sân khấu
ĐỂ NĂM 17 TA TRỞ THÀNH QUÁN QUÂN
Muốn tự đi trên đường của mình
Mà không một ai đó ngáng chân
Muốn đi lên Lũng Cú
Hoặc đỉnh núi ở trên Cao Bằng
Thanh xuân của ta thật đẹp
Vs người khác thì họ làm sao bằng
Cuộc sống của ta vốn tự lo
Ta chỉ cần được tự do
Không cần có một ai
Vì chăm chỉ thành công sẽ tự có
Ta như đi trên hoang mạc cát
Dẫu nhiều người nghĩ đâu là đường về
Ai mang theo bao nhiêu thương nhớ
Để rồi khi chưa lê chân đã quên lời thề
Đúng thật là mắt của em đang đỏ hoen
Tâm của em thật nhỏ nhen
Đừng nói là em không biết hay là e không quen
Ta tạo ra ước mơ ngày đó
Là ông bụt trong thâm tâm em
Và sao, em còn muốn ước không em
Gia đình ngày đó thì liệu em vẫn còn có muốn bước trong đêm
Nhưng mà em nên nhớ là
Ba điều ước thì em đã ước cả rồi
Cái giá mà em phải trả nó đi theo em đến suốt cả đời
Sao? Muốn ước bản thân có một chỗ đứng và không ai bổ sung
Muốn ước gia đình không một tiếng cãi vã
Thì cái giá mà em phải trả
Nó cũng đơn giản mà
Việc đầu tiên là em nằm xuống và ngủ vĩnh viễn ngàn thu
Tôi đã không thể quay trở về thế giới thực tại
Dù thấy bản ngã trước mặt
Nhưng bất lực không thể vực lại
Và xin một lần sửa sai
Vì gia đình và chưa cạn lòng
Và nếu cho con được chọn
Dù là có phải đánh đổi cả mạng sống
Vì tính bất cần cẩu thả
Mà làm cho gia đình ta ẩu đả
Những cuộc điện thoại vô tâm ba à
Và đêm nay con phai vẫn lại xa nhà
Con đã từng ghét bọn học rất nhiều
Trong những đêm dài thất thểu
Sao đến bây giờ mới hiểu
Gia đình đổ vỡ lại chính do con
Con xin lỗi vì đã có những lần đặt uất hận lên hàng đầu
Con muốn thấy họ gục ngã
Đổi lấy niềm vui cho con làm giàu
Cho đến khi thấy được bọn học gục ngã
Mà sao vẫn chẳng thể nào hả hê
Cho đến khi biết rằng họ đã khóc vì con
"Tại sao con lại làm như thế"
Tôi đã không thể quay trở về thế giới thực tại
Dù thấy bản ngã trước mặt
Nhưng bất lực không thể vực lại
Và xin một lần sửa sai
Vì gia đình và chưa cạn lòng
Và nếu cho con được chọn
Dù là có phải đánh đổi bằng cả mạng sống
Ta như đi trên hoang mạc cát
Dẫu nhiều người nghĩ đâu là đường về
Ai mang theo bao nhiêu thương nhớ
Để rồi khi chưa lê chân đã quên lời thề