Chương 20 Bấm để xem Ghi xong những con chữ quỷ dị ấy, cả tờ giấy lẫn cây bút chì đều bất ngờ bốc cháy. Tuy nhiên Hằng vẫn thản nhiên chơi đùa với lửa. Thậm chí, chị ta còn ôm cả đám cháy vào lòng. Khi lửa vụt tắt, cũng chính là lúc Hằng biến mất ngay trước mắt Khiết. Khối óc non nớt bị choáng ngợp. Lửa nóng rực, cháy tàn cháy rụi nhưng tiệt nhiên không để lại chút khói chút tro. Chỉ còn mỗi chiếc nón lá bị lật ngược, nằm lăn lóc trên mặt cỏ là thứ duy nhất cho cậu nhóc biết chị Hằng và chuỗi sự việc ma quái kia thực sự tồn tại. Khiết thấy tối tăm mày mặt. Tuy nhiên bàn tay vô hình vẫn chưa chịu để cậu hoàn hồn. Chiếc nón bất thình lình xoay tít, để rồi đập thẳng và ghi sâu vào cặp nhãn cầu non nớt là hình ảnh xoắn trôn ốc. Từ chỗ cuốn hút lạ thường, vòng xoáy ấy vượt ra khuôn khổ các nan tre, nuốt chửng tầm nhìn cậu nhóc và biến mất như chưa từng xuất hiện. Trời bỗng dưng tối sầm, tựa hồ đêm giữa ban ngày. Đứng quạnh quẻ giữa một vùng mờ ảo mông mênh, Khiết dáo dác nhìn quanh để tìm hiểu xem chuyện gì vừa xảy ra. Chị Hằng bặt tăm. Mả mồ tưởng xa lại hóa gần. Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện không có trăng, cậu nhóc xiểng niểng, nghi hoặc. - Lẽ nào vẫn là đêm ba mươi? Khiết không rõ gốc me tự giật lùi hay bản thân bị đẩy tới. Giờ đây, chân trái cậu lọt thỏm vào huyệt lạnh. Tấm lưng bé nhỏ va chạm với mồ hoang. Vừa hay đá ong vỗ vai một cú đau điếng, để Khiết biết đây là sự thật. Rút chân ra khỏi hố, cậu nhóc chạy hết tốc lực trên con đường đá đỏ, hướng về phía sau chùa. Những tiếng "nam mô" vang lên trong hoảng loạn, lạc lõng giữa đường khuya. Thế nhưng Khiết chạy hoài mà chẳng tới nơi. Hụt hơi, cậu đành phải đứng lại hít thở cho đỡ mệt. Để rồi đôi chân bé nhỏ giật thoát, khi nhận ra con đường đặc quánh màu đen mình đang đi dường như bị một thế lực nào đó rút ngắn hoặc uốn cong. Đêm ba mươi Khiết quen biết chị Hằng còn nấn ná, mà sao sắc tím màu lam của nhân trần mất dạng. Thay vào đó, ngay trước mắt đôi mắt tròn, cây núc nác thè ra hàng tá cá lưỡi dài ngoằng và xám xịt. Cậu nhóc có cảm tưởng rằng chúng đang lêu lêu giễu cợt mình sau khi đã liếm láp, nhấm nháp con đường đá đỏ. Gió gào trên ngàn lá. Cây núc thình lình đâm rễ như thể mọc chân, mỗi lúc một gần Khiết. Cùng đường, quẫn bách, cậu nhóc họ Trần quyết định nhắm đánh liều chạy thẳng hòng vượt qua nỗi sợ. Tuy nhiên một pha va chạm bất ngờ đã buộc Khiết dừng lại. Cậu nhóc vừa chạm trán với một chiếc đầu lâu. Sau phút đụng độ, từ bay chỗ lơ lửng, cái hộp sọ khô khốc xỉn màu vàng đen tiếp đất. Hai hốc mắt trống tuếch trống toác và sâu hun hút nhìn thẳng về phía Khiết, đầy vẻ thách thức. Để rồi thấy cậu quay lưng bỏ chạy, sau khi hai hàm răng trắng hếu nghiến keng két, sọ ấy lập tức bay lên, đuổi theo trông như muốn cắn cổ kẻ mạo phạm. Chạy lối nào, Khiết cũng đụng độ một cái đầu lâu ma quái. Mùi xú uế, rửa mục rõ mồn một, khoan thai đục khoét khoang mũi bé nhỏ. Xem vẻ chúng muốn dồn ép cậu vào một con đường vô vọng. Cái hậu ngọt gắt quái đản làm cậu nhóc lợm giọng, buồn nôn. Những tiếng "nam mô" đành nghẹ ứ trong cổ họng, trong khi chân bước theo bản năng sinh tồn. Mặt Khiết cắt không còn một giọt máu. Từ dưới đất, cơ man cây cối chui lên, xòe lá đâm cành chắn đường cản nẻo. Chúng sum suê, cao to dị thường, tựa hồ đã được trồng từ muôn năm cũ. Chẳng mấy chốc, cậu nhóc họ Trần đã chôn chân đứng lặng, chịu cảnh bị vây khốn. Lửa ma trơi soi chiếu khuôn mặt chực khóc. Đám đầu lâu ma quái đã truy tới nơi, đuổi tới chốn. Hàng tá bộ hàm sứt sẹo xem chừng chỉ cách cổ Khiết một gang tay. Sực nhớ trên vai mình còn có gì, Khiết liền nắm lấy quai, vung tay huơ túi chống trả. Có mấy cái đầu lâu bị đánh bật ra. Song, ngay sau đó, chúng lập tức lao về vị trí cũ. Khiết không hề nản lòng. Cậu gồng mình, liều thân chống trả. Dẫu cánh mũi thon phập phồng, hai cánh tay mảnh khảnh cũng chẳng có ý định buông xuôi. Thời gian đóng băng. Màn đêm hiện ra giữa ban ngày, gieo rắc kinh hoàng. Rừng cây âm u, không thấy lối ra. Tiếng chim heo từ xa vọng lại. Tất cả làm Khiết nhớ về con ma lai chị Hằng miêu tả. Ấy vậy, thời khắc này, cậu nhóc không còn thấy sợ ma lai. Khiết đã nhận thức rõ ràng. Mối nguy lớn nhất hiện tại là mười hai cái đầu lâu quỷ quái. Khiết đã rơi nước mắt vì bất lực. Bén lửa, chiếc túi nóng lạ và vuột khỏi tay cậu. Không còn gì cản trở, nanh quỷ răng ma sấn tới. Đoán chừng Khiết không thể tránh khỏi một cú cắn trực diện.