Lang thang trên khắp các miền nước Nam, nhà thám hiểm cần một nới để dừng chân. Chuyến hành trình thám hiểm hang động mà chàng tự đặt cho cái tên là Hang Máu vừa rồi là cho nhà thám hiểm kiệt sức. Sau khi tỉnh dậy và nằm bên bờ suối, chàng trai nước Nam còn phải loay hoay tìm cách để thoát khỏi khu rừng. Sau vài ngày trong đó, cuối cùng chàng trai cũng thoát ra. Và chàng cần tìm một nơi để nghỉ chân, mua thêm chút đồ đạc cho chuyến đi trong tương lai.
Đặt chân tới một khu phố phồn hoa với cái tên là Phố Lụa. Những ngôi nhà cổ kính với giàn hóa giấy, hoa sử quân tử leo kín mặt. Nhà nới đây chỉ cao từ một tới hai tầng. Chúng có vẻ đã được xây dựng tù khá lâu nhưng vẫn chưa được sửa lại. Có thể đây chính là nét đặc trưng của khu phố này. Những giàn cây tưới mát điểm những bông hoa đỏ, hồng, trắng nhiều màu như xua đi cái nóng lực nơi đây. Cái nóng ở đây cháy ra cháy thịt, nóng rát, nắng chiếu liên tục. Cảm giác lúc nào cũng như ngồi cạnh lò lửa. Đi một đoạn, nhà thám hiểm chạm mặt với dòng sông. Dòng sông chảy nhẹ, êm đềm, chậm rãi. Nhớ lại cuộc thám hiểm lần trước, chàng trai thấy thích dòng sông này đến nhường nào. Đi men con sông để tìm một cây cầu, nhà thám hiểm thơ thẩn thưởng thức hương vị của nơi đây. Gió thỏi nhẹ phả nước từ dòng sông lên tạo cảm giác mát rượi. Cơ thể cảm thấy khoan khoái, dễ chịu. Dù đang trong bộ dạng thảm hại với bộ quần áo rách rưới nhưng nhà thám hiểm dường như chẳng buồn để ý, chàng chỉ chú tâm vào cảnh vật và cứ tiếp tục thưởng thức nó. Đi được một đoạn thì cây cầu hiện ra. Một cây cầu với thiết kế lạ lùng mà từ trước tới giờ nhà thám hiểm chưa bao giờ được nhìn qua. Một cây cầu bắc ngang sông nhưng lại được xây hai vách tường bên cạnh cùng với mái ngói vút cong. Chiếc cầu như một ngôi chùa bắc qua sông. Đi qua cây cầu, cảm giác mát lạnh trong những bức tường đá ập vào người chàng trai, chạy khắp cơ thể. Đi qua cây cầu vào tới trung tâm thành phố. Nơi đây đông đúc người qua lại. Nhà cửa thì vẫn vậy, vẫn thấp lè tè, mái ngói vẫn phủ trên một lớp rêu phong. Để ý có thể thấy được nơi đây được treo rất nhiều đèn lồng với các màu sắc đa dạng khác nhau. Nhà thám hiểm nhận xét:
- Buổi tối khu phố này chắc sẽ đẹp lắm đây!
Chàng trai tiếp tục tiến vào trung tâm khu phố. Nơi đây mọc lên hai tòa nhà cao vút có thể nói chúng khá là kịch cỡm so với khu phố này. Tòa nhà thứ nhất là ngân hàng, thứ chẳng thể thiếu ở bất kì nới phồn hòa nào cả. Và đó cũng chính là chỗ mà nhà thám hiểm muốn đến đầu tiên để có thể lấy chút tiền của mà mua sắm. Với bộ dạng rách rưới, nhà thám hiểm bước vào ngân hàng. Ngay lập tức tên lính canh chặn lại không cho vào:
- Thằng rách rưới như mày vào đây để làm gì?
- Tôi tới đây để rút tiền.
Tên lính canh cười khinh bỉ:
- Loại rách rưới như mày mà rút tiền á? Có rút cái con khỉ. Mày lại định vào đây để ăn trộm chứ gì. Cút đi trước khi tao cho mày bò lê về nhà.
Vừa nói xong một người đàn ông cao lớn bước ra mặt hằm hằm:
- Tôi bảo anh bao lần rồi hả? Anh có quyền gì mà đuổi khách của tôi.
Tên lính canh lắp bắp:
- Dạ thưa ngài, hắn ta..
- Im đi. –Người đàn ông quát lớn.
Tên lính canh im bặt. Người đàn ông quay lại phía nhà thám hiểm nước Nam mỉn cười:
- Xin thứ lỗi về sự thất lễ này thưa nhà thám hiểm.
- Không sao cả, với bộ dạng này của tôi thì anh ta hiểu lầm cũng là phải thôi.
- Vậy thì mời cậu vào trong.
Hai người cùng nhau đi vào trong ngân hàng. Người đàn ông hỏi những thông tin của chàng trai để chuẩn bị thủ tục và giấy tờ rút tiền.
- Cái tên này.. phải chăng cậu là con trai của.. Ưng Nhãn.. Người đàn ông hỏi.
- Chú biết cha của cháy ư?
Người đàn ông bật cười:
- Không thể tin được ta lại được gặp cháu ở đây. Cu tèo phải không nhỉ.
- Đó là tên ở nhà của cháu, chú đừng gọi cháu ngại lắm.
- Ngày xưa chú bế mày suốt, có cái gì mà ngại cơ chứ. Mà cái tay Ưng Nhãn này cũng kém thật nha. Chẳng chịu kể cho con mình về cả bạn đồng hành bao nhiêu năm thám hiểm với.
- Chú là bạn đồng hành của cha cháu ư vậy chú là..
- Gấu Đen. Người đàn ông nói to.
- Chú là chú Gấu Đen, cha cháu kể rất nhiều về chú, cha cháu bảo chú có thể bê được cả một con voi, sức khỏe của chú là vô địch đúng không ạ. Cháu mong được gặp chú đã lâu lắm rồi may mà hôm nay cháu được gặp mặt chú ở đây.
Gấu Đen cười sảng khoái:
- Đó là ngày xưa thôi, giờ thì ta chịu rồi, mà thôi để chú chuẩn bị đồ ăn cho chúng ta cùng tâm sự nào.
Chú Gấu Đen cho người chuẩn bị thức ăn, quần áo, bảo nhà thám hiểm đi tăm rửa. Sau đó hai người cùng nhau ăn uống vui vẻ, tâm sự cho đến hết nửa buổi chiều. Gấu Đen kể những chuyến phiêu lưu ngày xưa còn nhà thám hiểm thì kể lại tất cả về những cuộc hành trình mà mình từng trải qua cho người tiền bối cả về chuyến phiêu lưu hang động vừa rồi.
Sau bữa ăn vui vẻ thoải mái với chú Gấu Đen, nhà thám hiểm đi tham quan khu Phố Lụa. Bóng chiều buông xuống, những cơn gió mát xua đi cái nóng của ban ngày. Khu phố bắt đầu rực sáng trong ánh đèn lồng với đủ các màu sắc khác nhau. Nơi đây trở lên nhộn nhip hơn hẳn khi về trời tối. Các hàng quán bắt đầu được bày biện. Những hàng ăn, qua lưu niệm được bày ra hai bên đường. Người người xô đẩy chen lấn nhau. Nhà thám hiểm phải rất cố gắng mới có thể lách qua được. Đi một lúc, chàng trai tới được khu bán lụa. Đó là nới trưng bày, buôn bán những loại lụa tốt nhất trên thế giới. Chất lụa ở đây đều là hảo hạng, tấm nào tấm lấy đều mềm mại, sờ vào mát tay. Nhưng đi kèm với nó là những cái giá trên trời. Chúng hoàn toàn chỉ dành cho quý tộc và và những kẻ giàu có mà thôi.
Chán với sự chen lấn xô đẩy nơi đây, nhà thám hiểm nhanh chóng đi ra phía bờ sông. Lại một lần nữa, chàng gặp chiếc cầu chùa độc đáo. Tới phía bờ sông, chàng thuê cho mình một chiếc thuyền rồi thả mình giữa dòng. Chiếc thuyền được trang trí bằng những chiếc đèn lồng nhiều màu sắc. Nó sáng lên trong màn đêm giữa con sông lúc này. Thả trôi theo dòng nước, chàng trai tận hưởng không khí yên bình, thoải mái. Bao mệt mỏi dường như tan biến đi hết. Nhà thám hiểm cất giọng hỏi người lái thuyền:
- Nơi đây đông thật đấy nhỉ anh lái thuyền.
- Đúng vậy, nơi đây là chỗ vui chơi cho quý tộc mà. Vài năm nay Phố Lụa còn mở cửa cho cả du khách lẫn những nhà thám hiểm nữa nên ngày càng đông.
- Lúc nào nơi này cũng đông vậy sao hả anh?
- Không, mọi hôm tuy đông người nhưng cũng chẳng đông được như hôm nay. Hôm nay là ngày kỉ lục đấy.
- Sao hôm nay lại đông vậy nhỉ?
- À thì là hôm nay, một chút nữa thôi sẽ có một cuộc đấu giá báu vật có một không hai.
- Báu vật ư? Là cái gì vậy anh lái thuyền?
- Nghe nói nó là một tấm lụa được rệt bằng lông phượng hoàng sẽ được đấu giá vào khoảng 10h. Đó chính là lí do mà hôm nay du khách bốn phương tập hợp lại vô cùng đông đủ như vậy.
- Lụa phượng hoàng? Phượng hoàng làm gì có thật cơ chứ, nó chỉ là một sinh vật trong truyền thuyết cùng với rồng và những con khác mà thôi.
- Cái đó thì tôi chịu thôi, tôi cũng chỉ ở đây mà chèo thuyền chứ nào có được vào đó mà xô đẩy chen lấn để xem.
- Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ anh lái thuyền?
- Khoảng 9h30.
- Vậy anh nhanh cho tôi quay lại đi, tôi muốn xem lụa rệt bằng lông phượng hoàng nó ra làm sao.
- Thế mà cậu cứ bảo không tin. Thôi ta quay lại.
Người lái thuyền cho thuyền quay đầu để nhà thám hiểm quay lại trung tâm Phố Lụa.
Dòng người ngày càng trở lên chật cứng do sức hút của lụa phượng hoàng. Sự tò mò đã kéo còn người từ khắp bốn phương quy tụ về đây. Dòng người quá đông, việc di chuyển qua là điều không thể. Cứ người trước đẩy người sau mà tiến. Nhà thám hiểm bị đẩy trong biển người. Không may, chàng trai nước Nam bị xô ra khỏi dòng người vào thẳng một con ngõ nhỏ. Loạng choạng, nhà thám hiểm ngã. Chàng ngã trúng một người. Nhanh chóng đứng dạy để đỡ người kia lên, nhà thám hiểm mới thấy rằng người này đang bị trói, mồm anh ta bị bịt lại, người nằm co do chỉ có mỗi cái quần đùi. Cởi trói cho anh ta, nhà thám hiểm định nói chuyện nhưng anh ta chỉ hoảng hốt kêu lên:
- Làm ơn bảo vệ tấm lụa, có một tên đánh ngất tôi rồi trà trộn vào những người lính canh rồi, hắn lấy quần áo của tôi, xin cậu giúp tôi chứ nếu tấm lụa này mà mất thì cả họ nhà tôi sẽ bị chém đầu mất.
Nhưng câu hỏi là làm sao để qua được dòng người này và chui vào nhà trung tâm ngắn cản được tên trộm cơ chứ. Suy nghĩ một lát, nhà thám hiểm quyết định leo lên trên mái nhà và băng qua đó, chàng sẽ tiến thẳng tới tòa nhà trung tâm. Tòa nhà trung tâm là một tòa nhà rộng với hai tầng. Kiểu kiến trúc cổ cho thấy nó đã được xây từ khá lâu. Tòa nhà này trong nguy nga tráng lệ. Nhìn từ ngoài vào ta thấy ngay được vẻ xa hoa nơi đây. Nhưng đó không phải là điều quan trọng. Điều quan trọng bây giờ là phải vào được trong tòa nhà kia và ngăn chặn vụ trộm xảy ra. Bảo vệ tấm lụa mới là điều quan trọng nhất.
Tới gần tòa nhà, nhà thám hiểm lại phải nhảy xuống khỏi mái ngói và hòa vòa dòng người mới có thể đi tiếp được. Đã gần tới 10h, chỉ chút nữa thôi, tấm lụa phượng hoàng sẽ được đưa ra trưng bày và cũng chỉ chút nữa thôi tên trộm sẽ xuất hiện. Nhà thám hiểm vẫn chen trong dòng người nhưng cậu đã tới khá gần và có thể nhìn được nơi tấm lụa được đặt. Dưới một tấm lụa quý, được điểm lên những viên kim cương lấp lánh đáng giá cả một gia tài chính là tấm lụa phượng hoàng. Tấm lụa phía trên đã quý giá như vậy mà lại chỉ để che tấm lụa khác thì liệu lụa phượng hoàng sẽ có giá trị cao đến thế nào cơ chứ. Đồng hồ đã điểm tới 10h. Chủ tọa đi lên, cất tiếng dõng dạc:
- Cám ơn tất cả quý quan khách đã tập trung lại nơi đây vào đêm này. Thua quý vị, chắc hẳn mọi người đã từng nghe về lụa phượng hoàng, một thứ lụa vô cùng quý hiếm mà hiện tại chỉ có duy nhất một người sở hữu được nó. Đó là vua nước Bắc. Nhưng hôm nay, tại đây, quý vị sẽ được chứng kiến món bảo vật này, nó là công sức của những nhà thám hiểm nước Nam chúng ta đã tìm thấy lông phượng hoàng và đem về đây rêt lên tấm lụa quý giá này. Và không để mọi người chờ lâu hơn nữa. Đây chính là tấm lụa phượng hoàng cực kì quý hiếm.
Chủ tọa bỏ tấm lụa che ra. Một thứ lấp lánh hiện ra sáng rực cả khán phòng. Một tấm lụa đỏ lấp lánh hiện ra trước mắt bao nhiêu con người ngồi đó. Mọi người đều ngỡ ngàng trước vẻ đẹp có một không hai này. Chẳng ai có thể cất lên bất kì một lời nào cả. Chủ tọa lại cất giọng:
- Thưa quý quan khách, đây chính là lụa phượng hoàng, thứ lụa cực kì quý hiếm. Trên thế giới chỉ có duy nhất hai tấm mà thôi. Nhẹ tựa lông hồng, ấm như ánh nắng mùa xuân khi vào đông, mát như cơn gió biển đông khi vào hạ, chống được lửa, nước cả dao kiếm lẫn đạn dược. Đó là một số ít trong tất cả những thứ có thể tả về tấm lụa này. Xin nhắc lại, đây chính là tấm lụa phượng hoàng.
Tất cả mọi người vỗ tay một cách vô cùng nhiệt liệt. Không ai có thể phủ nhận vẻ đẹp của tấm lụa này. Khi tiếng vỗ tay im bặt. Chủ tọa nói tiếp:
- Hôm nay như các vị đã biết chúng ta sẽ có một cuộc đấu giá cho tấm lụa này vậy xin quý vị hay..
Từ đằng sau chủ tọa một tên lính canh bước lên dí súng vào đầu ông ta. Chủ tọa ngay lập tức im bặt, cả khán phòng cũng im lặng. Quân lính ngay lập tức bao vây xung quanh. Tên cảnh vệ giả danh lên tiếng:
- Thưa quý ông và quý bà, xin tự giới thiệu tôi là Ảo Thuật Gia, người sẽ mang tới cho quý vị những tiết mục độc đáo nhất vào buổi tối hôm nay. Xin góp chút tài mọn của mình để góp cho quý vị chút ít niềm vui. Và tiết mục hôm nay có tên là: TẤM LỤA BIẾN MẤT!
Vừa rứt câu, hắn ném thứ gì đó xuống đất. Khói mịt mù bay lên những cảnh vệ xung quanh và cả người chủ tọa ngất xuống. Nhà thám hiểm lao ra khỏi được dòng người chạy về phía tấm lụa. Khói tan dần, chỉ còn lại vài người lính canh sặc và chủ tọa đang sặc sụa trong khói và một sợi dây nối lên trần nhà. Trên đó có một cái lỗ to được khoét sẵn. Tất cả lính canh đổ xô leo lên. Nhưng nhà thám hiểm không nghĩ vậy, chàng chạy qua đám đông, nhặt khẩu súng của một tên lính canh đang nằm xõng xoài chạy thăng về phía sau tòa nhà.
- Mọi người đã quá tập trung vào đám khói và sợi dây mà không để ý gì đến tên trộm, hắn đã đánh lạc hướng rất tốt.
Và phán đoán của nhà thám hiểm hoàn toán chính xác. Ngay khi chạy ra cửu sau, nhà thám hiểm thấy một kẻ đang hớt hải chạy và đang cố hòa nhập vào dòng người. Nhưng nhà thám hiểm đã theo dấu được hắn và đuổi theo rất sát. Về phía tên trộm, hắn biết là có người đang đuổi theo mình. Cố lẫn vào dòng người nhưng không được, tên trộm rẽ vào một con ngõ nhỏ. Nhà thám hiểm theo sau, chàng cũng rẽ vào ngõ nhưng điều kì lạ, tên trộm biến mất không một dấu vết.
- Hắn biến đâu cơ chứ? Nhà thám hiểm tự hỏi.
- Hắn không thể nào biến mất vào hư không được điều đó không bao giờ có thể xảy ra, việc hắn trèo tường cũng là điều không thể vì dù có trèo giỏi thế nào thì trong chỉ tức khắc, tên trộm không thể leo lên hai tầng được. Hắn nói hắn là Ảo Thuật Gia vậy thì chỉ có thể..
Nhà thám hiểm tiếp tục suy luận:
- Con ngõ này rất tối nhưng không có gì che chắn cả, liệu hắn ta trốn đâu được cơ chứ. Tiếp tục bước về phía bức tường, khẩu súng giơ thẳng lên phía trước, tay nhà thám hiểm đặt sẵn trên cò, chàng kéo cò và hét to:
- Lộ mặt đi mi không lừa được ta đâu!
Tiếng súng vang lên, một làn khói tỏa ra từ phía cuối con ngõ. Từ là khói trắng kia, một tấm vải đen lớn bay thẳng vào người nhà thám hiểm chùm lên đầu chàng trai. Tên trộm nhanh chóng leo lên tường nhà. Nhà thám hiểm nhang chóng bỏ tấm vải đen ra và nổ hai phát súng. Tên trộm leo trèo rất nhanh nên có thể né được cả hai phát đạn. Hắn leo chẳng kém gì khả năng leo trèo của nhà thám hiểm thậm chí còn hơn cả chàng nữa. Ba phát đạn liên tiếp không trúng viên nào, nhà thám hiểm tức giận:
- Chết tiệt ba viên rồi mà chẳng trúng viên nào.
Chàng cài súng vào quần rồi leo lên căn nhà. Hai con người đuổi nhau trên những mái ngói rêu phong cũ kĩ. Họ nhảy qua từng tòa nhà thoăn thoắt như những con khỉ leo cây. Nhà thám hiểm nổ thêm một phát súng nữa những không trúng. Trong khẩu súng của chàng chỉ còn lại hai viên đạn. Chàng quyết định sẽ giữ lại khi có cơ hội thực sự chắc chắn rồi mới bắn.
Tên trộm tiến thẳng tới công trình cao nhất nơi đây, thứ mà khác biệt hẳn so với những gì của khu phố. Đó là một tòa tháp chuông mới xây dựng với phong cách khác hẳn với nhà cửa, các công trình kiến trúc Phố Lụa. Tòa tháp chuông cao 21 tầng. Tên trộm chạy thẳng tới tháp chuông và nhà thám hiểm theo sau. Cả hai cùng chạy lên cầu thang.
Tên trộm cất tiếng:
- Này cậu trai trẻ, cần gì phải làm khó nhau như vậy, để ta thoát đi, khi nào ta bán được thứ này thì ta sẽ chia một ít cho cậu. Ta hứa với danh hiệu Ảo Thuật Gia của mình.
- Im miệng và trả lại lụa phượng hoàng đây, quân trộm cướp. Trên đời này ta ghét nhất là lũ trộm cướp với bọn ham của.
- Cậu đúng là tấm chiếu mới chưa trải sự đời mà, đã thế thì ta phải dùng biện pháp mạnh vậy.
Ảo Thuật Gia rút trong người mình ta một lá bài. Hắn phi lá bài từ trên xuống. Tấm bài đi xượt qua mặt nhà thám hiểm làm mặt chàng bị xước.
- Lần sau sẽ không trượt nữa đâu. Ảo Thuật Gia đe dọa.
Nhà thám hiểm muốn bắn những chẳng thể nào bắn trúng được tên trộm, về phía Ảo Thuật Gia thì cũng vậy việc lia bài trúng khi đang chạy như thế là rất khó. Cả hai đều bị khuất tầm nhìn bởi cầu thang vòng. Nhà thám hiểm quyết định khi lên tới tầng thượng sẽ bắn. Ở trên Ảo Thuật Gia liên tục lia xuống những tấm bài, những quả bom khói nhưng không trúng được nhà thám hiểm. Sau một hồi đuổi bắt trên cầu thang, cả hai lên được sân thượng của tháp. Vừa chạy lên tới nơi, nhà thám hiểm đã thấy tên trộm đeo trên mình một đôi cánh màu đen. Hắn nhảy xuống và nói:
- Cậu thua rồi chàng trai trẻ, hẹn gặp lại lần sau nha.
Dang rộng đôi cánh Ảo Thuật Gia lượn đi trong gió. Đứng trên đỉnh tháp, nhà thám hiểm giơ khẩu súng lên nhắm bắn. Phát đạn đầu tiên trúng vào tấm vải làm đôi cánh tạo ra một cái lỗ nhỏ nhưng chẳng xi nhê gì cả. Ảo Thuật Gia cười lớn:
- Một cái lỗ nhỏ như vậy thì chẳng làm gì được ta đâu, tạm biệt nha.
Nhà thám hiểm chỉ còn lại một viên đạn cuối cùng.
- Từ trước tới nay, chưa bao giờ mình bắn trượt tới 5 phát liền, tên trộm kia đúng là một đối thủ thật đáng gờm. Lần này nhất định sẽ không trượt nữa. Thưa cha, con sẽ không trượt phát này.
Viên đạn được nhả ra từ lòng súng, bay vụt đi. Một tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên. Ảo Thuật Gia bắt đầu lảo đảo và phi xuống.
- Chết tiệt, nó bắn vào khung của đôi cánh rồi, kiểu này thì toi mất.
Nhà thám hiểm ngay lập tức chạy xuống khỏi tòa tháp để đuổi theo tên trộm.
Về phía Ảo Thuật Gia, chân hắn gãy do rơi từ trên cao xuống. Lê từng bước một, hắn cố gắng trốn thoát. Nhà thám hiểm nhanh chóng chạy xuống và phi tới chỗ tên trộm. Chàng chạy theo, tóm lấy áo Ảo Thuật Gia, tấm lụa phượng hoàng lòi ra từ áo tên trộm, nhà thám hiểm tóm lấy tấm lụa. Từ phía xa quân lính chạy tới. Tình hình nguy cấp, Ảo Thuật Gia thả tay rồi ném một quả bom khói xuống. Nhà thám hiểm giật lại được tấm lụa. Tấm lụa đã an toàn, quân lính tiếp tục đuổi theo kẻ trộm. Nhưng khi màn khói mờ dần thì tên trộm cũng biến mất.
- Chắc chắn hắn có đồng minh. Nhà thám hiểm thì thầm.
Nhà thám hiểm nước Nam được vinh danh bởi những nhà quý tộc, những người có máu mặt tai nới đấu giá. Còn về phần tấm lụa, nó được một vị thướng gia mua với một cái giá ở trên trời.
Trong khi đó, tại phòng khách của ngân hàng, Gấu Đen đang ngồi thưởng thức trà thì hai người đàn ông bước vào.
- Thất bai rồi sao? Gấu Đen hỏi.
- Gãy chân thôi, còn tấm lụa tì tôi cho.
- Ai mà có khả năng bắt được cậu vậy Ảo Thuật Gia?
- Một thằng nhóc, nó khá lắm.
- Thưa ngài đó là con trai của ngài Ưng Nhãn. Người còn lai lên tiếng.
-
Nhóc con cũng khá đấy chứ! Hay là tại anh quá kém vậy thưa Ảo Thuật Gia?
- Kém cái quái gì chứ, chỉ là tôi không muốn giết nó thôi, nếu không thì việc đã xong từ lâu rồi.
- Chẳng có một tên lính nào đuổi theo cậu.. ta đã sắp xếp thê rồi.. mà thôi.
Ảo Thuật Gia tức giận đập cửa và ra khỏi phòng.
- Ưng Nhãn à, anh có cậu con trai khá quá nhờ! Gấu Đen đưa tách trà lên miệng và tiếp tục thưởng thức.
Phố Lụa rực trong ánh đèn lôngg
Ngao du trong gió trên bờ sông
Đuổi theo lụa quý ngắn kẻ trộm
Phát đạn cuối cùng có trúng không?