Nữ Phụ Muốn Tu Tiên - Tory Pham

Thảo luận trong 'Bài Sưu Tầm' bắt đầu bởi Tory pham, 22 Tháng mười 2022.

  1. Tory pham

    Bài viết:
    2
    Nữ Phụ Muốn Tu Tiên

    [​IMG]

    Tác giả: Tory phàm? => Đạo văn hay edit?

    Tác giả bên Trung Quốc: Cẩn Sắc Trà Ngữ

    Thể loại: Tiên hiệp

    Tình trạng: Đang viết

    Giới thiệu truyện

    Vừa bắt đầu trọng sinh, Tử Lan có một bối cảnh tốt, có thiên phú tốt, nhưng.. vì là nữ phụ.. thôi được rồi.. ta sẽ nỗ lực đấu tranh, trân trọng sinh mệnh, tránh xa nữ chính, đây phải chăng là sự sắp xếp của vận mệnh, tất cả hãy tránh xa ta, đừng nghĩ rằng ta là người dễ bắt nạt, con chó vội vàng cũng sẽ cắn người đấy, nếu đối với ta xuất thủ, thì đừng trách ta giết chết..
    CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ ĐÃ ỦNG HỘ TÁC PHẨM!

    KÍNH MONG QUÝ VỊ THEO DÕI VÀ ĐÓN ĐỌC CÁC CHƯƠNG TIẾP THEO CỦA TÁC PHẨM.
     
    Last edited by a moderator: 26 Tháng mười 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Tory pham

    Bài viết:
    2
    Chương 1: Tử vong và trọng sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Lan ngồi vào bàn máy tính, và thở dài một hơi, sau đó tắt cửa sổ máy tính đi, cô ấy đã dùng vài ngày để đọc hết cuốn tiểu thuyết, sau đó cô ấy vươn vai ra. Tên của cuốn tiểu thuyết đó là "Tu Tiên", cô ấy biết cuốn tiểu thuyết đó qua lời giới thiệu của một người bạn cùng phòng, do cô ấy thực sự đọc hết cuốn tiểu thuyết này vì sự hấp dẫn của nữ phụ trong đó. Khi nói về "Tu Tiên" của tiểu thuyết này, thì không thể không nói đến vai nữ phụ này rất hay, tên của cô ấy là Tiêu Tử Lan.

    Cô ấy và người trong tiểu thuyết trùng tên với nhau, giống nhiều vai khác của nhân vật nữ trong tiểu thuyết "Tu Tiên", có thiên phú có tài năng xuất chúng và có một thân phận mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ và ghen tị. Nhưng tính cách cô ấy kiêu ngạo và thích nam chính, và nam chính chỉ tâm niệm về nữ chính và cự tuyệt cô ấy hết lần này đến lần khác.

    Tiêu Tử Lan cảm giác ông trời thật bất công với cô ấy, nữ chính thiên phú không bằng cô ấy bối cảnh cũng không có tốt giống như cô ấy nhưng lại được nam chính yêu thích và cưng chiều. Sau đó thì nữ chính có được một loạt cơ duyên, tốc độ tu luyện tăng nhanh và vượt xa Tiêu Tử Lan, làm vì một nhân vật phụ thì cô ấy bị vận rủi và tâm trạng vô cùng bất an. Tiếp theo sẽ tóm tắt lại chuyện của các nhân vật, cũng giống như các nhân vật nữ phụ xuất chúng khác, Tiêu Tử Lan không những bị thất bại thảm hại mà còn bị nam chính phát hiện dở trò sau lưng, sau đó nữ chính phẫn nộ, Tiêu Tử Lan bị nam chính và nữ chính hàng loạt báo thù, và đồng thời còn kéo theo cả gia tộc xuống và sau đó bị ném cho gia súc ăn. Sự việc sau đó thì nam chính và nữ chính thành tiên và sống hạnh phúc bên nhau.

    Tử Lan thở dài một hơi và thầm than rằng tác giả của cuốn tiểu thuyết này, có thể nói là nhân vật nữ phụ có xuất thân bối cảnh tốt như vậy nhưng lại có tầm nhìn hạn hẹp nếu tôi là nữ nhân vật trong đó thì sẽ không ngu ngốc tới mức chỉ vì một người đàn ông mà phải hy sinh hết tất cả thân nhân gia tộc của mình vào. Vừa nghĩ tới đây thì Tử Lan cảm thấy mặt đất rung chuyển như trời sập vậy, cả người ngã xuống đất, Tử Lan biết đây khả năng là do động đất với một cường độ không nhỏ, cô ấy định tìm một chỗ trốn trước, nhưng lại không ngờ căn nhà sập theo một tiếng nổ lớn, và trước mắt cô ấy là một màu đen, sau đó cô ấy bất tỉnh và không biết gì nữa, trước khi cô ấy bất tỉnh lại âm thầm thở dài là không ngờ căn nhà lại yếu tới vậy.

    Tới khi Tử Lan tỉnh lại và hồi phục nhận thức lúc vẫn cảm thấy trước mắt là một màu đen kịt, cô ấy cố găng vươn người nhưng trước mặt là một tấm màn co dãn, cô ấy cảm giác rằng nó rất vui vẻ khi chạm vào nó và vô tình nó bị thủng, sau đó cô ấy nghe thấy một tiếng động, Tử Lan cảm thấy có một lực lượng nào đó đẩy theo một hướng, sau một khoảng thời gian cô ấy cảm nhận được một đôi bàn tay đang ôm cô ấy .
    Tử Lan cảm thấy thật là kì diệu . Đây thật ra là trong tinh huống gì vậy?

    Sau đó trong đầu truyền ra giọng nói của một người phụ nữ :" Đứa nhỏ này sao lại không khóc nhỉ, Có phải là bị câm hay không?"

    Khi nghe được điều này, cô ấy muốn nói ra cho người phụ nữ kia nghe là mình không có bị câm, nhưng lại chỉ có thể phát ra âm thanh "a , a. " Cô ấy sững sờ càng thêm sờ sững hơn là sau đó dùng tay phải sờ vào tay trái ,loại cảm giác đầu tiên là tay của cô ấy sao trở nên nhỏ vậy. Sau đó lại tính lắc lắc cái tay trước mặt nhưng vẫn không thấy được gì.

    Cuối cùng cô ấy đưa ra một cái kết quả không thật là cô ấy đã trọng sinh nhưng mà cô ấy không nhìn thấy gì cả và trong đầu nghĩ rằng "chẳng lẽ mình đã bị mù sao, nhưng nghĩ lại là nhặt được về một cái mạng là đã rất tốt rồi." Tử Lan chính mình tự an ủi mình như thế này.

    Kì thực, Tử Lan lại không thực sự để ý khi gặp phải những chuyện không quan trọng như thế này, cô ấy vốn là một người cô độc, là một loại người có thể nuôi cả gia đình, lúc mười mấy tuổi thì cha mẹ của cô ấy đã qua đời, để lại cho cô một tài sản khổng lồ, cô ấy sống trong một cược đời bình yên là đã quá đủ rồi, và thường không có nhiều bạn bè nhưng vẫn có một số bạn tương đối bình thường, nên sẽ không có ai sẽ thực sự quan tâm tới cái chết của cô ấy.

    Hiện tại, điều cần thiết nhất là đây là ở đâu có phải còn là thế giới trước kia hay là đã chuyển sinh vào thế giới khác, Tử Lan quyết định phải giữ bình tĩnh trước khi tìm ra được sự thật, nếu không bị người khác biết được nhất định sẽ bị cho rằng dị loại(là một loài khác trong mắt của người ta) sẽ bị người khác lăng trì xử tử, mặc dù Tử Lan nghĩ như vậy nhưng vẫn có chút không yên tâm, người phụ nữ đang ôm cô ấy không biết đưa cô ấy đi đâu, nhưng vẫn nghe được tiếng phụ nữ kia nói là:" chúc mừng, chúc mừng sinh được một cô gái, và mẹ con đều bình an."

    Tiêu Vũ đã đợi ở cửa, khi nghe được mẹ con bình an thì anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, anh nghe thấy tiếng hét của người phụ nữ kia và tiếng hết ngừng lại rồi, nhưng vẫn không có nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, anh ấy nghĩ rằng có vẻ có gì đó nó đúng lắm. Anh ấy cẩn thận qua bế đứa bé sau đó người con trai bên cạnh kéo ống tay áo của anh và nói: " cha, để con nhìn em gái chút." Tiêu Vũ nghe thấy và cúi người xuống để anh trai nhìn em gái của mình. Tiêu Mộ kinh tởm nói: "Thật là xấu , cha ,em gái ngủ rồi sao, sao lại nhắm mắt vậy?".

    "Tiểu tử thối, khi con mới sinh còn nhàu nhĩ xấu xí hơn, đứa bé mới sinh ra là không thể mở mắt được phải đợi vài ngày sau mới có thể mở mắt." Tiêu Vũ với tính cách nóng nảy nhưng vẫn nhẫn nại giải thích cho con trai mình cho thấy rằng hôm nay tâm trạng của anh ta rất tốt.

    Tiêu Đại vừa bước vào với một nụ cười và nói với Tiêu Vũ :"Ha ha ha, A Vũ, em gái đã sinh rồi", và đi qua bế đứa bé" đây là một bé gái, A Vũ , sau này ngươi có một đôi long phụng rồi, vậy ngươi đã đặt tên cho nữ nhi của ngươi chưa?". "Đã đặt rồi, nữ nhi của ta tên là Tử Lan, gọi là Tiêu Tử Lan" Tiêu Vũ vui vẻ nựng mặt của Tiêu Tử Lan.

    "Tử Lan, ừm, không sai , không sai, ta nói nè A Vũ gặp chuyện vui lớn như thế này ngươi không có một chút biểu hiện vậy!", Tiêu Đại nhìn Tiêu Vũ trên mặt tươi cười . Bị người khác nhìn mình thì hơi sửng sốt:" ta biết ngươi tới đây là không có chuyện tốt rồi, nữ nhi của ta mới sinh ra mà ngươi lai không biểu hiện một chút mà còn đến tống tiền ta. Hừ, quên đi, hôm nay ta rất vui ,nên ta sẽ đáp ứng một lần, Tiểu Mạch đi đem trận bàn đưa ra cho đại bá". Sau đó lấy lại và ôm nữ nhi của mình, Tiểu Mạch đứng ở bên cạnh khi nghe thấy thì đáp ứng và chạy đi lấy vật đó. Qua một lúc sau Tiêu Mạch đem vật đó trở lại, chỉ thấy là một tấm sắt hình bát quái, giao cho Tiêu Đại.

    Tiêu Đại cầm đồ vật và hỏi một câu:" ngươi khắc lên trên đó là trận pháp gì."

    "Khốn trận và mê trận".

    Vừa nghe xong thì Tiêu Đại bất mãn nói:" sao ngươi lại không khắc nhiều thêm chút trận pháp?"

    Tiêu Phàm đá hắn ta một cước "cút, ngươi lấy hay không lấy, ngươi nghĩ trận pháp là vật phàm giống rau cỏ hay sao muốn là có một nắm à."

    "Cháu trai của ngươi không phải đi bí cảnh sao, ngươi cũng không làm thêm 2 cái trận pháp để bảo vệ nó?" hắn ta cười hoàn toàn không có phong thái của một vị thủ lĩnh.

    Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và cảm ơn vì đã ghé vô ủng hộ Tory Phàm
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười 2022
  4. Tory pham

    Bài viết:
    2
    Chương 2: Hoàn cảnh lớn lên của Tiêu Tử Lan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Vũ ra hiệu ánh mắt với Tiêu Mạch ý là bảo đưa hắn cầm lấy túi trữ vật, " ngươi cho rằng ta là ngươi sao! Hiện tại ta đã chuẩn bị nó cho cháu trai của ta rồi ngươi phải nhớ nói cho hắn , tại giới tu tiên này lòng người hiểm ác nhất và tuyệt đối không được tin tưởng người khác. Đừng quá tham lam bảo vật giữ mạng là quan trong nhất, ngày mai chúng ta sẽ không đi tiễn hắn, ở trong bí cảnh cần ngàn vạn lần cẩn thận ."

    Tiêu Đại cầm túi trữ vật, gật đầu nói với Tiêu Vũ:" còn cần ngươi nói sao tẩu tẩu của ngươi đã giải thích tường tận cho hắn rồi, vật đã tới tay rồi thì tôi đi trước. Ngươi đấy, ở lại chơi với con trai và con gái của ngươi đi." Rồi hắn ta lấy thêm một số thứ rồi vội vàng rời đi.

    "Cha , mẹ gọi bế em gái vào đừng đứng ở đây cho gió thổi." Nhìn thấy Tiêu Đại rời đi thì Tiêu Mộ vội vàng lên tiếng.

    Tiêu Vũ nghe vậy lập tức bế con gái vào phòng. Đột nhiên quay lại nói "ngươi đó muốn làm gì thì đi làm đi, đừng đứng ngây ra đó làm gì." Sau đó anh ta bước vào phòng và không nhìn lại nữa, Tiểu Mộ đứng ở bên ngoài với vẻ mặt bất lực, vì cha anh có con gái rồi không còn cần tới con trai của mình sao? Sau đó hắn ta lắc đầu bỏ đi.

    Tiêu Vũ bước vào phòng và đặt con gái vào cái nôi nhỏ bên cạnh vợ" Thắng Tuyết, khổ cực cho em rồi." Và sau đó nắm tay của vợ và vuốt mái tóc trên trán cô.

    Nhan Thắng Tuyết yêu thương nhìn phu quân, mỉm cười và nói:" không cực, không cực, hãy ôm con gái cho em nhìn xem."

    Tiểu Vũ bế con gái qua ngồi bên cạnh vợ:" Nhìn kìa đây là con gái của chúng ta, chúng ta thực sự có hai đứa con rồi. Ta đã đặt tên con bé là Tiêu Tử Lan."

    "Tử Lan." Nhan thắng tuyết vui vẻ chạm vào Tử Lan.

    "Được rồi, nghỉ ngơi đi, sau khi sinh cần phải nghỉ ngơi nhiều, anh sẽ bế con gái chúng ta vào nôi trước." Nói xong anh đứng dậy đặt vào nôi và quay trở lại đỡ vợ nằm xuống và đắp chăn cho vợ.

    Nghe hết những điều này thì Tử Lan đã hiểu được hoàn cảnh hiện tại của cô là đang ở một thế giới khác, mốt thế giới tu luyện cô ấy có rất nhiều người thân và một người anh trai mấy tuổi. Và tên của cô ấy là Tiêu Tử Lan, và đã biết mình thật sự là không bị mù, chẳng qua là mới sinh nên chưa thể mở mắt được, Tử Lan tự nhủ trong lòng rằng ta đã đến thế giới này, và trọng sinh trong thế giới này rồi sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.

    Sau đó ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn là em bé hạnh phúc nhất thế giới này.

    Qua mấy ngày, Tiêu Tử Lan cuối cùng cũng mở mắt ra, đập vào mắt cô là một chùm đèn cổ xưa ở trần nhà và sau đó lại nhìn vào người phụ nữ xinh đẹp đang ôm mình. Lông mày lá liễu cong vút có một đôi mắt phượng giọng nói nhẹ nhàng khiến người ta có cảm giác rất khó tả, đây là mẹ của ta trong kiếp này ư.

    Nhan Thắng Tuyết rất hạnh phúc vui vẻ khi nhìn thấy con gái mở mắt và ôm trầm lấy con gái lắc lắc tay để thu hút sự chú ý của con gái" Lan nhi, Lan Nhi, xem xem , ta là nương con đây."

    Khi Tiêu Vũ bước vào phòng và nhìn thấy một màn hài hòa và ấm áp của phu nhân và con gái của anh đang vui vẻ sắp khi đến gần họ anh ấy cảm thấy tò mò và hỏi" hai người đang làm gì đó."

    "Vũ ca, mau qua đây Lan nhi đã mở mắt rồi, ngươi mau mau qua xem." Nhan Thắng Tuyết ngẩng đầu nhìn người tới vội vàng chào hỏi.

    Và anh ấy bước đến và thấy Tiêu Tử Lan đang mở to mắt nhìn mình, " tiểu nha đầu, ta là cha con." Sau đó anh cũng gia nhập hàng ngủ trêu chọc con gái mình. Anh cũng ngẩng đầu lên và nói với Nhan Thắng Tuyết " tiểu nha đầu này tràn đầy sinh lực , nhìn vào đôi mắt của nó thì, cảm thấy thật sự giống đôi mắt của em."

    Còn Tiêu Tử Lan thì nhìn người đang đến gần, mặc một chiếc áo choàng màu xanh nước biển, tóc dài cuộn lên, khuôn mặt ngọc bích, đầu thì đội khăn hoa sen và giống như là một học giả. Động thái tiếp theo của hắn ta thì lại không phù hợp với hình tượng của anh ấy. Tiêu Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái cười toa toét với cô ấy đến khi cô ấy nở một nụ cười.

    Tiêu Vũ sau khi trêu ghẹo con gái một hồi, sau đó bước đến bên giường và ngồi xuống sắc mặt dần dần có chút nặng nề. Nhan Thắng Tuyết nhìn thấy thế và hỏi:" Phu quân bị làm sao thế."

    Tiêu Vũ thở ra một hơi sau đó nhìn Nhan Thắng Tuyết nói:" Tiểu Trần không được tốt lắm."

    Nhan Thắng Tuyết nghe xong thì có chút sửng sốt, vội vàng hỏi:" Tẩu tẩu không chuẩn bị đầy đủ sao?"

    "Ta cũng không biết, đèn sinh mệnh của hắn sáng lên rồi tắt, và kém một chút là nó tắt hẳn đi" Tiêu Vũ cau mày và giọng nói rất nặng nề.

    "Hả, làm sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy được." Nhan Thắng Tuyết nhẹ nhàng vỗ về con gái trong tay và lắc lắc, " vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"

    "Không có cách nào, ngươi biết không một khi tiến vào bí cảnh, cho dù có chuyện gì xảy ra thì ngoại giới cũng sẽ không được phép can thiệp. Với lại bí cảnh sẽ không chịu nổi cảnh giới pháp lực của kim đan kì, nếu kim đan kì can thiệp vào bí cảnh, thì bí cảnh sẽ sụp đổ, hiện tại chúng ta chỉ có thể hy vọng là hắn có thể kéo dài tới khi kết thúc bí cảnh." Tiêu Vũ rất tức giận nhưng hẳn vẫn khá là kì quái nói:" theo lý mà nói , thì lần lịch luyện này tính an toàn rất cao mới đúng. Huống chi là Tiểu Trần là con trai của Linh Hư Tông và càng không có người nào dám làm hắn bị thương. Không biết có phải là hắn đi vào nhưng khu vực nguy hiểm hơn?"

    "Ô ,ô ô." Tiêu Tử Lan cất giọng và nhắc nhở họ về sự tồn tại của mình, làm sao họ lại nói một sự việc nặng nề trước mặt của một đứa trẻ. Chuyện đó khiến trái tim của cô trở nên nặng trĩu, Tiêu Tử Lan nghĩ như thế, tiểu Trần này hẳn là con của đại bá, lần lịch luyện này chắc phải trải qua việc sắp bỏ mệnh luôn, cô đột nhiên lại cảm thấy một tương lai u ám. Trong thế giới này tiểu mệnh có thể mất đi bất cứ lúc nào, lần này Tiêu Tử Lan chính mình trọng sinh không biết có ý nghĩa gì.

    "Đây là Tử Lan an ủi chúng ta đó sao, đúng là đứa con tốt, cũng đã biết an ủi người rồi." Nhan Thắng Tuyết dừng lại khi nghe giọng nói của con gái mình sau đó chuyển chủ đề" không cần quản nữa bất kể thế nào thì vẫn phải tin tưởng tiểu Trần có thể tự chăm sóc chính mình, chỉ cần bảo vệ được một mệnh, thì có thể làm lại tất cả."

    Tiêu Tử Lan nghe xong mẹ cô nói thì lại nghĩ đến trên thế giới này chỉ cần có sức mạnh là sẽ được coi trọng, chỉ cần cô đủ mạnh thì còn sợ mất mạng hay sao, nhưng trong trường hợp đấy không phải là nguy hiểm đi đôi với cơ hội sao? như những câu nói trên càng nguy hiểm thì nhận được càng nhiều và ngược lại không làm thì sao đòi có mà ăn, không cần phải sợ rồi ta là người đã chết một lần, cùng lắm thì chết lại thêm một lần nữa thì có là gì.

    Đây là một tình tiết nhỏ trong cuộc đời của Tiêu Tử Lan, những chuyện như thế này nhiều vô kể từng ngày từng ngày qua đi lúc 8 tháng thì Tiêu Tử Lan có thể nói được một chút bập bẹ, qua 10 tháng thì các từ cha, nương... đã có thể nói rõ ràng, và từ đó Tiêu Vũ bắt đầu nuôi dạy con gái mình, anh luôn nói rằng dạy trẻ thì phải dạy từ khi còn nhỏ, vì vậy anh thường dạy Tử Lan mốt số ký tự đơn giản.

    Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và cảm ơn vì đã ghé vô ủng hộ Tory Phàm
     
    lacvuphongca, Ngọc Thiền SầuJoens HB thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười 2022
  5. Tory pham

    Bài viết:
    2
    Chương 3: Hóa ra mình là nữ phụ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong nháy mắt đã tới sinh nhật lần thứ nhất của Tiêu Tử Lan, theo đó Tiêu Vũ đã chuẩn bị một bữa tiệc đầy tháng cho Tiêu Tử Lan và mời các cao thủ đỉnh cao và những người thân cận. Trải qua khoảng thời gian này tìm hiểu thì Tiêu Tử Lan biết rằng thế giới này là thế giới tu tiên và cô ấy hiện tại đang ở Linh Hư Môn nằm trong Thiên Càn đại lục đông xuyên . Đại bá của cô ấy là chưởng môn, và cha của cô ấy là một trưởng lão của Linh Hư Tông ở đỉnh Tử Trúc và rất giỏi trong nghề trận pháp. ca ca tôi đã bái thái thượng trưởng lão Nguyên Tông trong môn phái và trở thành môn hạ của ông ấy, nghe nói thái thượng trưởng lão thỉnh thoảng sẽ nhận đệ tử, nhưng phải là những để tử có thiên phú xuất chúng, tư chất hơn người và ca ca tôi là lôi hệ thượng phẩm linh căn, và đường ca của cô ấy hỏa hệ cực phẩm linh căn.

    Nhưng không biết vì sao cô ấy luôn cảm thấy đã quên điều gì đó, đôi khi những ý niệm kia lóe lên nhưng lại không nắm bắt được, cứ vụt qua lại không nhớ được, không còn lựa chọn nào khác đánh phải từ bỏ, hy vọng thời gian nào đó sẽ nhớ ra.

    Cuối cùng đến bữa tiệc các khách mời lần lượt đến đông đủ

    "Trần nhi, sao con lại ở đây?" Nhan Thắng Tuyết đột nhiên nói, làm cho Tiêu Tử Lan giật mình. Sau đó, cô nhìn lại thấy một đứa bé tầm mười ba , mười bốn tuổi đứng ở trước mặt cô. Khác lên mình chiếc áo màu đỏ rực, khó có thể giấu được gương mặt tái nhợt, không quá khó nhìn ra là hắn ta giống như đang bị bệnh, và người này là Tiêu Trần rồi. Tiêu Tử Lan biết hắn mới ra từ bí cảnh và thụ thương khá nghiêm trọng, theo như Tiêu Vũ nói thì Tiêu Trần gặp tà tu ở trong bí cảnh, linh căn bị tổn hại, tu vi bị sụt lùi, hiện tại tu luyện tốc độ chỉ có thể so với ngũ linh căn tốt hơn một chút, về phần tình huống cụ thể trong đó thì Tiêu Tử Lan lại không rõ ràng lắm, nhưng lại không ngờ rằng Tiêu Trần sẽ đến dự tiệc.

    "Đường muội của ta tròn một tuổi, vẫn để ta có thêm một chút niềm vui, và nhân tiện, đây là một món quà cho đường muội của ta." Sau đó từ trong túi trữ vật lấy ra một viên đá màu" đây là từ trong bí cảnh lấy ra, nhưng phụ thân của ta và sư phụ của ta lại không biết được công dụng của nó, ta nghĩ là nó với ta không có duyên, nhưng nhìn viên đá này cũng khá đẹp vừa kịp lúc có thể tặng cho đường muội chơi."

    Nhan Thắng Tuyết vừa nghe được liền vội vàng cự tuyệt:" ngươi mau thu lại đi, vật quý trọng như vậy sao có thể nói tặng là tặng, huống chi là ngươi vì vật này mới bị... ngươi, haiz , bất quá nếu đã là tâm ý của ngươi như vậy thì ngươi không cần tặng gì nữa, vật này thì ngươi hãy giữ lấy đi."

    "Dì." Tiêu Trần còn muốn nói gì đó.

    "Nếu ngươi vẫn coi ta là dì của ngươi thì hãy cất nó lại." cô không đợi Tiêu Trần nói xong thì đã vội vàng cự tuyệt.

    Tiêu Tử Lan khi nhìn thấy viên đá màu trong tay của Tiêu Trần thì trong thâm tâm cô rất muốn nó, nhưng nhìn sắc mặt của mẹ cô như vậy là không có biện pháp lấy được rồi, nhưng cô vẫn muốn thử và theo như suy nghĩ trong lòng và đưa tay hướng tới viên đá " muốn, đá đá, muốn."

    Nhan Thắng Tuyết thật sự xấu hổ khi biết rằng cô con gái này trong lúc này lại làm mình không xuống đài được, và không biết làm như thế nào cho tốt.

    Tại lúc này Tiêu Đại đi tới và nói:" các người đều đứng ở chỗ này làm gì vậy?"

    "Phụ thân, người đến thật tốt quá, dì lại từ chối nhận lễ vật của con." Tiêu Trần hướng Tiêu Đại nói.

    "Đệ muội, việc này là ngươi không đúng đây là lễ vật nhà chúng ta tặng Lan nhi, sao ngươi có thể từ chối lễ vật lễ vật được" sau đó chuyển hướng sang Tiêu Tử Lan và đi tới từ tay Thắng Tuyết qua ôm con bé" Lan nhi, có muốn lễ vật này không?"

    Tiêu Tử Lan còn chưa kịp phản ứng, phản xạ theo tự nhiên đáp lại" muốn, đá đá , muốn."

    "Đệ muội, ngươi xem, cả tiểu Lan nhi cũng muốn, ngươi cũng không thể từ chối đúng không."

    "Nhưng đại ca..." Thắng Tuyết còn muốn nói gì đó thì Tiêu Vũ người đang đứng bên cạnh nói" như vậy được rồi, A Tuyết, xong rồi chúng ta vào bàn ngồi đi."

    Mọi người đã ngồi vào chỗ, còn Tiêu Tử Lan còn trong vòng tay của mẹ, lắng nghe mọi người nói. Đang nghe mọi người nói chuyện thì thấy mốt người mặc quần áo màu tím khoảng chừng ba mươi tuổi" Huyền Nhu, ngươi nói đưa Tử Lan cái gì nè, chắc cũng phải tặng một viên định nhan đan."

    Nghe xong lời này, một người phụ nữ áo lam đáp trả:" ngươi nghĩ định nhan đan là dễ luyện chế như vậy sao, tùy tiện nói một cái là có thể đưa một viên sao, với lại Huyền Tuyết trong tay nhất định còn, cho nên, ta sẽ không đi lãng phí định nhan đan của ta, ta đã tặng một viên tiểu hồi nguyên đan ."

    "Tiểu hồi nguyên đan, Huyền Nhu, ngươi thật nỡ tặng a."

    Tiêu Tử Lan cũng không còn hứng thú tiếp tục nghe nói tiếp rồi, vì cô ấy đã bị chấn kinh bởi người phụ nữ tên Huyền Nhu, Tiêu Tử Lan cuối cùng đã hiểu được chỗ nào không đúng rồi, bởi vì tại chỗ này có rất nhiều đồ vật, và tên của người đều rất quen thuộc tới khó hiểu. Đó không phải là cuốn tiểu thuyết "tu tiên" mình đã đọc sao , nào là tên địa danh, tên tông môn, và những gì xảy ra với đường ca, và còn có danh nữ tu tên Huyền nhu, tất cả đều giống nhau như đúc.
    Tiêu Tử Lan cảm giác thế giới này cứ như là huyền huyễn, từ lúc được trọng sinh tới bây giờ, có thể giống như một lữ khách trong truyện tiểu thuyết, chưa kể có thể đứng ở đỉnh thế giới và khinh thường quần hùng, ít nhất cô phải nên như vậy. Ít nhất cũng là Phong Sinh Thủy Khởi, không thể thua kém người khác, khi cô ấy tưởng tượng tới một tương lai tuyệt vời, sau đó có ai đó nói với ngươi rằng ngươi không phải nữ chính, và hơn thế nữa ngươi chỉ là một vai nữ nhân vật phụ, và vai phụ cuối cùng sẽ trở thành một bia đỡ đạn, Tiêu Tử Lan cảm thấy rằng thế giới quan của mình đang mau chóng sụp đổ.

    Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và cảm ơn vì đã ghé vô ủng hộ Tory Phàm
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười 2022
  6. Tory pham

    Bài viết:
    2
    Chương 4: Linh căn dị biến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Tử Lan cảm thấy đầu có chút đau , cuối cùng trọng sinh một lần, lại biến thành một vai nữ phụ.

    Tiêu Tử Lan là mình chỉ mới nghĩ tới thôi mà lại thật sự trở thành nhân vật của tác giả tiểu thuyết " tu tiên". trong bản " tu tiên" nữ chính tên là Mộc Cẩn Tịch là một thương nhân giỏi, sau đó xuyên việt tới mộc gia là một người mồ côi, bắt đầu với con đường tu tiên của mình, Mộc Cẩn Tịch nguyên căn thổ mộc thủy hỏa, trải qua hàng loạt cơ duyên thì cô ấy cũng thanh tẩy được cực phẩm thủy linh căn.

    Tại một lần lịch luyện trong mật cảnh bắt đầu thu được vòng trữ vật, và mở ra vòng trữ vật gồm có pháp khí, đan dược, linh phù .v.v... sau đó, gặp nam chính và sau đó hấp dẫn một lượng lớn người khác giới vì mình sở dụng.

    Bây giờ làm vì thứ nhất nữ phụ trong bản tu tiên, Tiêu Tử Lan đang phải gánh một cái áp lực rất lớn Tiêu Tử Lan cảm thấy việc chiến đấu chống lại một người cũng đến từ một thế giới khác là một quá trình thử thách quá lớn đối với cô, hơn nữa còn có một quả bom hẹn giờ ở bên cạnh. Quả bom đó làm cho Tiêu Tử Lan nhớ đến bản "tu tiên" là vị Huyền Nhu kia.

    vị Huyền Nhu này được gọi là Mộc Nha, cô ấy là cô cô của nữ chính. Cô ấy coi trọng nhất chính là huyết thống tình thân nhất là khi biết nữ chính là người thân duy nhất của mình, cô ấy đối xử với nữ chính rất tốt. Cô biết Tiêu Tử Lan có quan hệ không được tốt với nữ chính và muốn làm tổn thương nữ chính nên đã sắp người ở bên cạnh cô, mỗi lần cô muốn tấn công nữ chính thì Huyền Nhu đều biết cả.

    Và Huyền Nhu luôn ra tay khi Tiêu Tử Lan bắt đầu hành động. Và muốn Khiến Tiêu Tử Lan gánh chịu hậu quả, lý do mà cô không giết Tiêu Tử Lan là vì cô ấy muốn sử dụng cô ấy thành một viên đá mài dao cho con đường trưởng thành của nữ chính, để nữ chính nhanh chóng trưởng thành để làm điều đó.

    Vừa nghĩ tới đây, Tiêu Tử Lan không thể không phàn nàn một lần nữa, không phải là có nhân ắt có quả sao? Huyền Nhu làm như vậy mà không chịu tới một cái báo ứng nào?

    Cái đó không còn quan trọng nữa bây giờ thực tế là Tử Lan đã trở thành Tiêu Tử Lan trong cuốn tiểu thuyết đó, một nữ nhân vật phong quang vô hạn với hạ tràng kết thúc ảm đạm, cô ấy đang trong một tình huống kết cục thật thảm khốc.

    Đầu tiên Tiêu Tử Lan bình ổn tâm trí, người ta nói binh đến thì tướng đỡ, nước đến thì đất ngăn. Trọng sinh trong vai của nữ phụ không có nghĩa là cái kết sẽ rất bi thảm, chỉ cần tin tưởng rằng mình cố gắng nỗ lực đấu tranh thì có thể thoát khỏi số phận làm bia đỡ đạn.

    Tiêu Tử Lan nghĩ vậy và buổi tiệc trôi qua nhanh trong cơn mê man của Tử Lan.

    Ngày qua ngày, Tiêu Tử Lan chưa bao giờ mong được lớn lên như lúc này, chỉ cần mình trưởng thành thì mới có thể làm được tất cả những điều này, chỉ cần đủ mạnh thì lời nói của mình mới có trọng lượng. Tiêu Tử Lan đã phân tích hoàn cảnh của mình, và cuối cùng đưa ra kết luận là bảo mệnh cần được ưu tiên, trước hết không thể quá phô trương làm đầu ngọn gió được, làm đầu ngọn thì tuyệt đối sẽ bị thổi bật rễ, quá lộ liễu phô bày thì rất dễ dàng dẫn tới sự chú ý của người khác. Thứ hai là tránh xa các nhân vật trong cốt truyện, tuy rằng một bản tiểu thuyết không đại biểu là thực sự nhưng cũng cần phòng bị chính mình bị cuốn vào tình tiết của tiểu thuyết.

    Tiêu Tử Lan quyết định bước đầu tiên trong kế hoạch phát triển của mình để hiểu thế giới hơn. Mục đích là để cũng cố chắc kiến thức cơ bản, Tiêu Tử Lan nhớ lại những điều giáo viên trung học từng nói là tất cả kiến thức trước khi đi học đại học đều là nền tảng. Mặc dù Tiêu Tử Lan phàn nàn rất nhiều câu nói này, nhưng cách học này rất phù hợp hoàn cảnh hiện tại của cô. nào là đan dược, pháp khí... đều là tri thức cơ bản, dù sao hiện tại vẫn còn nhỏ, sau này hẳn nói tới chuyện tu luyện.

    Khi tới chỗ này, dường như cô ấy quên mất điều gì đó, đúng rồi cô ấy quên mất mình còn có một gốc linh thảo, xem ra đám người Tiêu Vũ cũng quên mất chuyện này, tuy họ quên không có nghĩa là không còn ai nhớ.

    Vào một ngày nọ, một gia đình của Tiêu Đại đều đến Tử Trúc Phong, Tử Lan rất là kì lạ, tại sao bọn họ đều tới, và cuộc hội thoại sau đó mới làm cho Tử Lan hiểu, nguyên lai là cho chính mình chắc thí linh căn. Kì thực không cần chắc thí đâu, từ trong tiểu thuyết thì đã biết rồi, chính mình là băng hệ thượng phẩm linh căn, nếu không ngoài ý muốn thì chính là như vậy.

    Dù có ngoài ý muốn thì nó cũng không phải vấn đề lớn từ trong tiểu thuyết tổng kết lại mà nói người xuyên không đều sẽ rất may mắn. Huống hồ là từ trong tiểu thuyết Tiêu Tử Lan từ lúc bắt đầu là vận may bạo tạc rồi, về sau Tiêu Tử Lan mới gặp vận rủi, có lẽ là cực thịnh ắt suy.

    Ngay khi Tiêu Tử Lan còn đang bàng hoàng thì nghe những người lớn nói xong. Tiêu Đại đến trước mặt Tiêu Tử Lan( ngồi trên chiếc giường nhỏ của cô ấy) "Lan nhi, mau qua đây đặt tay lên tiểu cầu này." Tiêu Đại dùng giọng trách móc như ông chú muốn bắt cóc trẻ con.

    Tiêu Tử Lan vốn muốn trêu chọc Tiêu Đại, nhưng sau khi nghĩ lại thì cô ấy ngoan ngoãn đặt tay lên tiểu cầu, tiểu cầu này là một loại chắc thí linh thạch nó có thể kiểm tra được linh căn đồng thời có thể phân được loại linh căn nào và nó còn có thể phát hiện được một số loại linh căn đặc biệt.

    Qua một lúc sau, tiểu cầu phát ra kim sắc quang mang, sau đó lấp đầy thủy tinh cầu, tiếp theo đó tiểu cầu lại xuất hiện lục sắc quang mang, cùng dạng lục sắc lấp đầy thủy tinh cầu. sau đó lại là lam sắc, và tới hồng sắc, hạt sắc(màu nâu) đều xuất hiện tới khi thủy tinh được lấp đầy.

    Đây là tình huống gì? ngũ linh căn? Ngụy linh căn cho dù có ngoài ý muốn cũng không tới mức như thế đi, Tiêu Tử Lan trong mấy ngày nay bị đả kích cũng tương đối lớn rồi, lại không ngờ tới rằng ông trời còn cho thêm thử thách và độ khó lớn tới vậy, quả nhiên không có lớn nhất, chỉ có thể là lớn hơn thôi.

    Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và cảm ơn vì đã ghé vô ủng hộ Tory Phàm
     
    lacvuphongcaNgọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười 2022
  7. Tory pham

    Bài viết:
    2
    Chương 4: Linh căn dị biến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Tử Lan cảm thấy đầu có chút đau , cuối cùng trọng sinh một lần, lại biến thành một vai nữ phụ.

    Tiêu Tử Lan là mình chỉ mới nghĩ tới thôi mà lại thật sự trở thành nhân vật của tác giả tiểu thuyết " tu tiên". trong bản " tu tiên" nữ chính tên là Mộc Cẩn Tịch là một thương hiệu tinh anh, sau đó xuyên việt tới mộc gia là một người mồ côi, bắt đầu với con đường tu tiên của mình, Mộc Cẩn Tịch nguyên căn thổ mộc thủy hỏa, trải qua hàng loạt cơ duyên thì cô ấy cũng thanh tẩy được cực phẩm thủy linh căn.

    Tại một lần lịch luyện trong mật cảnh bắt đầu thu được vòng trữ vật, và mở ra vòng trữ vật gồm có pháp khí, đan dược, linh phù .v.v... sau đó, gặp nam chính và sau đó hấp dẫn một lượng lớn người khác giới vì mình sở dụng.

    Bây giờ làm vì thứ nhất nữ phụ trong bản tu tiên, Tiêu Tử Lan đang phải gánh một cái áp lực rất lớn Tiêu Tử Lan cảm thấy việc chiến đấu chống lại một người cũng đến từ một thế giới khác là một quá trình thử thách quá lớn đối với cô, hơn nữa còn có một quả bom hẹn giờ ở bên cạnh. Quả bom đó làm cho Tiêu Tử Lan nhớ đến bản "tu tiên" là vị Huyền Nhu kia.

    vị Huyền Nhu này được gọi là Mộc Nha, cô ấy là cô cô của nữ chính. Cô ấy coi trọng nhất chính là huyết thống tình thân nhất là khi biết nữ chính là người thân duy nhất của mình, cô ấy đối xử với nữ chính rất tốt. Cô biết Tiêu Tử Lan có quan hệ không được tốt với nữ chính và muốn làm tổn thương nữ chính nên đã sắp người ở bên cạnh cô, mỗi lần cô muốn tấn công nữ chính thì Huyền Nhu đều biết cả.

    Và Huyền Nhu luôn ra tay khi Tiêu Tử Lan bắt đầu hành động. Và muốn Khiến Tiêu Tử Lan gánh chịu hậu quả, lý do mà cô không giết Tiêu Tử Lan là vì cô ấy muốn sử dụng cô ấy thành một viên đá mài dao cho con đường trưởng thành của nữ chính, để nữ chính nhanh chóng trưởng thành để làm điều đó.

    Vừa nghĩ tới đây, Tiêu Tử Lan không thể không phàn nàn một lần nữa, không phải là có nhân ắt có quả sao? Huyền Nhu làm như vậy mà không chịu tới một cái báo ứng nào?

    Cái đó không còn quan trọng nữa bây giờ thực tế là Tử Lan đã trở thành Tiêu Tử Lan trong cuốn tiểu thuyết đó, một nữ nhân vật phong quang vô hạn với hạ tràng kết thúc ảm đạm, cô ấy đang trong một tình huống kết cục thật thảm khốc.

    Đầu tiên Tiêu Tử Lan bình ổn tâm trí, người ta nói binh đến thì tướng đỡ, nước đến thì đất ngăn. Trọng sinh trong vai của nữ phụ không có nghĩa là cái kết sẽ rất bi thảm, chỉ cần tin tưởng rằng mình cố gắng nỗ lực đấu tranh thì có thể thoát khỏi số phận làm bia đỡ đạn.

    Tiêu Tử Lan nghĩ vậy và buổi tiệc trôi qua nhanh trong cơn mê man của Tử Lan.

    Ngày qua ngày, Tiêu Tử Lan chưa bao giờ mong được lớn lên như lúc này, chỉ cần mình trưởng thành thì mới có thể làm được tất cả những điều này, chỉ cần đủ mạnh thì lời nói của mình mới có trọng lượng. Tiêu Tử Lan đã phân tích hoàn cảnh của mình, và cuối cùng đưa ra kết luận là bảo mệnh cần được ưu tiên, trước hết không thể quá phô trương làm đầu ngọn gió được, làm đầu ngọn thì tuyệt đối sẽ bị thổi bật rễ, quá lộ liễu phô bày thì rất dễ dàng dẫn tới sự chú ý của người khác. Thứ hai là tránh xa các nhân vật trong cốt truyện, tuy rằng một bản tiểu thuyết không đại biểu là thực sự nhưng cũng cần phòng bị chính mình bị cuốn vào tình tiết của tiểu thuyết.

    Tiêu Tử Lan quyết định bước đầu tiên trong kế hoạch phát triển của mình để hiểu thế giới hơn. Mục đích là để cũng cố chắc kiến thức cơ bản, Tiêu Tử Lan nhớ lại những điều giáo viên trung học từng nói là tất cả kiến thức trước khi đi học đại học đều là nền tảng. Mặc dù
    Tiêu Tử Lan phàn nàn rất nhiều câu nói này, nhưng cách học này rất phù hợp hoàn cảnh hiện tại của cô. nào là đan dược, pháp khí... đều là tri thức cơ bản, dù sao hiện tại vẫn còn nhỏ, sau này hẳn nói tới chuyện tu luyện.

    Khi tới chỗ này, dường như cô ấy quên mất điều gì đó, đúng rồi cô ấy quên mất mình còn có một gốc linh thảo, xem ra đám người Tiêu Vũ cũng quên mất chuyện này, tuy họ quên không có nghĩa là không còn ai nhớ.

    Vào một ngày nọ, một gia đình của Tiêu Đại đều đến Tử Trúc Phong, Tử Lan rất là kì lạ, tại sao bọn họ đều tới, và cuộc hội thoại sau đó mới làm cho Tử Lan hiểu, nguyên lai là cho chính mình chắc thí linh căn. Kì thực không cần chắc thí đâu, từ trong tiểu thuyết thì đã biết rồi, chính mình là băng hệ thượng phẩm linh căn, nếu không ngoài ý muốn thì chính là như vậy.

    Dù có ngoài ý muốn thì nó cũng không phải vấn đề lớn từ trong tiểu thuyết tổng kết lại mà nói người xuyên không đều sẽ rất may mắn. Huống hồ là từ trong tiểu thuyết Tiêu Tử Lan từ lúc bắt đầu là vận may bạo tạc rồi, về sau Tiêu Tử Lan mới gặp vận rủi, có lẽ là cực thịnh ắt suy.

    Ngay khi Tiêu Tử Lan còn đang bàng hoàng thì nghe những người lớn nói xong. Tiêu Đại đến trước mặt Tiêu Tử Lan( ngồi trên chiếc giường nhỏ của cô ấy) "Lan nhi, mau qua đây đặt tay lên tiểu cầu này." Tiêu Đại dùng giọng trách móc như ông chú muốn bắt cóc trẻ con.

    Tiêu Tử Lan vốn muốn trêu chọc Tiêu Đại, nhưng sau khi nghĩ lại thì cô ấy ngoan ngoãn đặt tay lên tiểu cầu, tiểu cầu này là một loại chắc thí linh thạch nó có thể kiểm tra được linh căn đồng thời có thể phân được loại linh căn nào và nó còn có thể phát hiện được một số loại linh căn đặc biệt.

    Qua một lúc sau, tiểu cầu phát ra kim sắc quang mang, sau đó lấp đầy thủy tinh cầu, tiếp theo đó tiểu cầu lại xuất hiện lục sắc quang mang, cùng dạng lục sắc lấp đầy thủy tinh cầu. sau đó lại là lam sắc, và tới hồng sắc, hạt sắc(màu nâu) đều xuất hiện tới khi thủy tinh được lấp đầy.

    Đây là tình huống gì? ngũ linh căn? Ngụy linh căn cho dù có ngoài ý muốn cũng không tới mức như thế đi, Tiêu Tử Lan trong mấy ngày nay bị đả kích cũng tương đối lớn rồi, lại không ngờ tới rằng ông trời còn cho thêm thử thách và độ khó lớn tới vậy, quả nhiên không có lớn nhất, chỉ có thể là lớn hơn thôi.

    Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và cảm ơn vì đã ghé vô ủng hộ Tory Phàm
     
    lacvuphongcaNgọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười 2022
  8. Tory pham

    Bài viết:
    2
    Chương 5: Bắt đầu kế hoạch tu luyện

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Trong tình cảnh này sắc mặt đều cực kì khó coi, ngụy linh căn, toàn bộ đều là cực phẩm thì có tác dụng gì, người ta chỉ cần dùng gấp đôi nỗ lực thì chính mình phải nỗ lực phải gấp mười lần và thậm chí trăm lần, tâm trạng bây giờ của Tiêu Tử Lan rất muốn hét lên một tiếng :" đừng có đem con ra chơi như vậy được không, ông trời đã cho chính mình xuyên việt rồi, còn không cho một chút lợi, bản thân mình làm sao có thể thoát khỏi bàn tay của nữ chính đây!!!"

    Đúng lúc này mặt mọi người đang không tốt lắm vì việc linh căn của Tiêu Tử Lan thì chợt dị biến xảy ra năm màu ánh sáng trong tiểu cầu xuất hiện lấp đầy tiểu cầu đó thì bắt đầu hòa vào nhau sau đó hóa thành hư vô.

    Tất cả mọi người đều không biết là tình huống gì, cuối cùng Tiêu Đại đem tiểu cầu cất đi sờ sờ cái cằm rồi đưa ra kết luận:" có thể đây là một loại linh căn chưa từng xuất hiện hoặc cực kì hiếm gặp, trước khi tìm hiểu rõ ràng chuyện này, có ai hỏi thì chúng ta cứ trả lời là chúng ta vẫn chưa kiểm tra, Tiêu Trần và Tiêu Mộ đã đi ngoại môn thành thị hai ngày rồi cũng có mua một số đồ vật kì lạ, và khống chế số lượng trong tay."

    Tất cả mọi người đều cảm thấy mạc danh kì diệu, không biết là Tiêu Đại trong hồ lô bán thuốc gì làm việc này có lợi ích gì. " Thịnh thoảng trong ngoại môn thành thì đều có bán một vài viên đan dược và đồ vật thượng cổ hai người cứ nghỉ ngơi một chút rồi hẳn đi ra mua." Tiêu Đại cũng không biết giải thích với tất cả mọi người ra sao chính mình làm như vậy chỉ là để đề phòng vạn nhất, vì vậy hắn ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi nghỉ ngơi.

    Tiêu Tử Lan chuyển hướng học các văn từ của thế giới này, thì thấy đại bá vô cùng hào hứng bước vào còn phi thường kích động nói với Tiêu Vũ người đang dạy cô đang học học chữ:" A Vũ, có tin tốt, ta đã tra ra được rồi, linh căn của Lan Nhi là hỗn độn linh căn đó."

    Tiêu Vũ liếc nhìn Tiêu Đại hiện đang kích động và thờ ơ nói:" còn không phải là ngụy linh căn sao."

    Tiêu Đại nhìn Tiêu Vũ với cặp mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói:" hỗn độn linh căn và ngụy linh căn bình thường không giống nhau, chúng ta đều biết rằng ngũ hành đều có tương sinh tương khắc còn ngụy linh căn bình thường thì là các hệ tương khắc với nhau, tu luyện phải trả giá gấp đôi chỉ mới được một nửa của người khác, còn hỗn độn linh căn thì lại là tương sinh với nhau, chỉ cần bỏ chút thời gian là có thể được một nửa tu luyện của người khác, hỗn độn linh căn có thể so với đơn linh căn."

    "Thật không!" lần này thì lại tới Tiêu Vũ kích động rồi, có thể so với đơn linh căn, còn có thiên phú tu luyện tốt như vậy!

    "Không chỉ như thế đâu, đây chỉ bình thường hỗn độn linh căn, mà linh căn của Lan Nhi thì toàn bộ đều là cực phẩm, tốc độ tu luyện có thể so sánh với một biến dị linh căn đấy. Với lại linh căn của Lan nhi đều là cực phẩm càng là một người trong vạn năm không ra một người đấy, tốc độ tu luyện đã có thể xa xa vượt qua lôi hệ linh căn a." Giọng của Tiêu Đại dần dần bình tĩnh lại, giống như hắn ta đang nói về một chuyện rất bình thường, so với thái độ ban nãy là hai người hoàn toàn khác nhau.

    Tiêu Tử Lan nghe xong thì âm thầm vui mừng, kết quả như thế này chắc là do đại phúc lợi của việc xuyên không, cổ nhân thường không lừa người a.

    Không thể không nói, Tiêu Tử Lan mỗi loại trình độ đều chạm gần tới chân tướng, từ khi cô còn ở trong bụng mẹ thì đã hấp thụ đại lượng hồng mông nguyên khí đã cải tạo linh căn của cô, hẳn là từ lúc xuyên không qua đã hấp thu hồng mông nguyên khí, chính vì đã được hồng mông nguyên khí cải tạo lại linh căn nên cô bây giờ không giống một phàm nhân rồi.

    Tiêu Đại đang đi đi lại lại trong phòng dường như là đang phiền não về việc gì đó, đột nhiên nghĩ ra gì đó, và nói với Tiêu Vũ" ta phải báo cáo lại với gia tộc, chuyện này cực kì quan trọng, thậm chí, có thể ảnh hưởng tới tính mệnh của Lan Nhi, vì vậy, ta mong ngươi hãy hiểu cho ta."

    Tiêu Vũ sắc mặt đang vui mừng vừa nghe như thế thì bắt đầu thay đổi sắc mặt nghiêm trọng nặng nề, qua một lúc sau thì lại thở dài một hơi, sau đó đáp lại Tiêu Đại" được thôi."

    Tiêu Đại nhìn dáng vẻ thương tiếc của Tiêu Vũ an ủi nói:" không cần lo lắng như vậy đâu Lan Nhi còn nhỏ, mọi người sẽ giúp phong tỏa tin tức, phái người chăm sóc Lan Nhi, việc này cũng có thể nói là tốt với Lan Nhi rồi. mặc dù tông môn tài nguyên không thiếu, nhưng cũng không thể cung cấp được quá nhiều tài nguyên cho nó, nhưng mà gia tộc thì lại không giống, ít nhất có thể cung cấp cho Lan Nhi tu luyện." Tiêu Vũ nghe vậy thì trầm ngâm gật đầu.

    Tiêu Tử Lan nghe xong thì một đầu đầy nước, gia tộc, gia tộc của bọn họ không phải là chỉ có hai gia đình mấy người thôi sao? Không lẽ còn có những người khác? Nhưng bây giờ vẫn còn chưa thấy những người khác nữa, Tiêu Tử Lan cảm giác rằng thế giới này hiện đang thay đổi quá nhiều rồi, cô ấy cũng không hiểu hết được, cũng có thể là một ẩn thế gia tộc, nhưng mà khi hai nhà bị
    diệt khẩu rồi tại sao lại không thấy có người xuất hiện báo thù nhỉ? Không lẽ bọn họ là bị bỏ rơi? Tiêu Tử Lan lắc lắc đầu, thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì.

    ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

    Chớp mắt trôi qua Tiêu Tử Lan đã được ba tuổi.

    Vốn nghĩ rằng trưởng thành kế hoạch đã có thể sớm bắt đầu, nhưng kết quả lại phát hiện, có rất nhiều tài liệu đều phong tồn tại bên trong ngọc giản muốn mở ra nhất định phải mở bằng linh khí, đối với hiện tại chưa tu luyện của cô mà nói là một việc vọng tưởng, Tiêu Tử Lan chỉ có thể một bên học chữ một bên tu luyện.

    Như bây giờ Tiêu Tử Lan đã đạt tới luyện khí tầng ba rồi, tuy rằng trình độ này vẫn chưa đạt yêu cầu chính mình, nhưng mà một đứa bé ba tuổi có thể đạt tới luyện khí tầng thứ ba, nếu mà nói ra chắc phải dọa chết một đống người. có rất nhiều người cả đời cũng không thể dẫn khí nhập thể, mà Tiêu Tử Lan chỉ mới ba tuổi mà đã có thể đạt tới luyện khí tầng thứ ba, cô ấy có thể được gọi là một danh thiên tài rồi.

    Mẹ của Tiêu Tử Lan có nói với cô ấy là, tu luyện không nhất định phải để ý tới tu vi, càng cần chú ý hơn vào tâm cảnh, nếu tâm cảnh không đuổi theo kịp tu vì thì rất dễ xảy ra việc tu vi không ổn định, và còn có khả năng bị tẩu hỏa nhập ma, Tiêu Tử Lan hiện tại cũng không biết làm thế nào tu luyện tâm cảnh, nên cô ấy mới giảm tốc độ tu luyện của mình lại.

    Sau đó cô ấy mới đi hỏi cha của cô ấy, tu luyện tâm cảnh như thế nào, thì cha của cô ấy trả lời là cần phải ngồi thiền nhiều. về sau cô ấy thường ngồi tại chỗ thất thần cứ suy nghĩ lung tung, có người hỏi cô ấy đang làm gì thì cô ấy nói là ngồi thiền.

    Tiêu Tử Lan ngồi trong phòng nhìn miếng ngọc giản này thật chán nản, miếng ngọc giản này cô ấy đã coi không dưới chục lần, cô ấy quyết định đi tìm bảo, địa điểm là trong mật khố, mật khố này rất là không bình thường, chu vi chung quanh nó được bao bọc bởi trận pháp, cho nên đồ tốt ở trong mật khố là sẽ không ít, lần trước là cha của cô ấy đưa đi một lần, nếu không cô cũng không biết phải đi như thế nào.


    Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và cảm ơn vì đã ghé vô ủng hộ Tory Phàm
     
    lacvuphongcaNgọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười 2022
  9. Tory pham

    Bài viết:
    2
    Chương 6: Đi ngoại môn ban phát nhiệm vụ

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Tiêu Tử Lan bắt đầu bước vào mật khố, phải nói rằng là cha nương của cô ấy đã tiết kiệm rất nhiều trong những năm qua, mật khố này chia làm hai khu, một khu là người khác gửi, còn một khu là đồ của nhà mình sưu tầm.

    Tiêu Tử Lan bước đến nơi cô để đồ, và nhìn xung quanh tìm xem của hồi môn của nương. Đây vẫn là cô có được thông tin từ khi còn rất nhỏ, Tiêu Tử Lan biết là tất cả mọi người đều đã đi, vì vậy của hồi môn của nương rất đắt đỏ, khi Tiêu Tử Lan có từng hỏi mẹ cô, thì nương cô cười nhẹ nói là đây về sau đều là của cô, đến bây giờ cô mới chính mình đi qua xem có phải thật sự đắt đỏ, khi biết điều này cô nheo mắt mà cười, cô nói cười một cách trẻ con , nói là cô ấy muốn tất cả và cô ấy sẽ không đưa một chút cho ca ca, cô bị nương của cô cho rằng cô là người hám của.

    Hám của thì hám của thôi, tu tiên là một chức nghiệp cần tiêu phí lớn, không có tiền thì làm sao có thể a, ai mà biết kiếm tiền.

    Tiêu Tử Lan nhìn xem trước mắt có mấy chục rương thì cảm khái thật là nhiều, cô đọc câu thần chú để thanh lọc làm sạch rương, sau đó dùng linh lực di chuyển rương tới một chỗ trống, rồi mới mở rương ra xem. Tiêu Tử Lan cảm thấy kích động vô cùng, không biết đồ vật bên trong là gì. kết quả là khi mở rương ra là một rương sách, cái này... cái này... Tiêu Tử Lan thì thất vọng , còn tưởng là mấy loại hình bảo vật hay thứ gì đó.

    Sau đó cô mở hết hơn chục rương kết quả đều không khả quan đều là rương sách, cô ấy đã mệt sau khi mở rương mà chưa thấy có bảo vật nào, nhưng mà cũng phải thôi dạo này lại thiếu sách mấy chục rương sách này đủ mình đọc lâu rồi, đọc xong rồi hẳn quay lại cô ấy tự mình an ủi như thế, tiếp đó cố ấy tìm thấy một túi trữ vật lớn ở trên kệ và đem mười mấy rương này thu vào trong.

    Lúc rời đi thì nhìn không rõ đường nên không cẩn thận vấp phải một hộp nhỏ, cô ấy khá là tức giận, và nghĩ là hôm nay cũng khá là xui xẻo, xong liền cứ đặt chiếc hộp nhỏ bị vấp phải đó vào túi trữ vật, sau đó rời đi đầu cũng không quay lại.

    Trong quá trình đọc sách đó thì cô mới thở dài một hơi chẳng trách mấy quyển sách này dùng làm của hồi môn, thật sự là đủ rồi, gia tộc của mẹ Tiêu Tử Lan từng làm luyện đan cho nên các cuốn sách này đều nói về các loại dược thảo và cách luyện dược, nghề luyện dược này chỉ thích hợp với người có hỏa và mộc linh căn hai loại này.

    Tiêu Tử Lan rất kích động và muốn học luyện chế đan dược, lý do nữ chính được người bảo vệ ra thì cô cô của cô ấy chính là có thể luyện đan dược phong phong chủ, chính vì có đầy đủ đan dược , nên mỗi lần luyện hóa thì lại không lo tới thiếu đan dược, chính vì như thế cô ấy mới có thể tiến mạnh, và đoạt được bảo vật.

    Tiêu Tử Lan trong tâm nghĩ là nếu cô ấy học luyện đan thì cô ấy có thể muốn bao nhiêu là bấy nhiêu, còn lo sợ là mình thiếu đan dược sao? Nghĩ như vậy, thì cô ấy tràn ngập hy vọng về tương lai.

    Tiêu Tử Lan là phái hành động , ngay sau đó đã chạy tới mật khố để đào ra một dược đỉnh, sau đó lại đi tìm cha của cô ấy yêu cầu dược liệu, có thể Tiêu Tử Lan luyện đan cần phải có đại lượng dược liệu cấp thấp, Tử Vũ cũng không có quá nhiều, và cô ấy cũng yêu cầu đại lượng hạ phẩm linh thạch, chỉ có thể đánh đi ngoại môn ban phát nhiệm vụ, Tiêu Vũ vốn là muốn đích thân đi nhưng lại bị Tiêu Tử Lan từ chối, cô ấy muốn chính mình trưởng thành cũng không thể việc nào cũng nhờ cây họ được, việc này làm cho Tiêu Vũ cảm khái không thôi, kì thực Tiêu Tử Lan nhân cơ hội này để đi ra ngoại môn nhìn xem.

    Tới ngoại môn chấp pháp đường, địa phương này là địa phương ngoại môn phân phát nhiệm vụ, đây cũng là vì trí giao nhau giữa ngoại môn và nội môn.

    Khi Tiêu Tử Lan bước vào pháp đường sau, thì xuất hiện một tình huống kì lạ là một cô bé đi lại giữa đám người... vì chiều cao của cô ấy thấp hơn so với quầy, nên Tiêu Tử Lan đành phải cần người khác giúp đỡ, cô ấy tìm được một người phụ nữ trong đám đông trông dễ nhìn, người phụ nữ này khuôn mặt lạnh lùng, mặc một bộ tố y trường bào.

    Cô ấy ước tính là cô ta có thể giúp được bản thân, thì chạy qua đó nắm và kéo nhẹ y phục của cô ấy, khoát lên mình một bộ dễ thương và ngọt ngào nói rằng:" vị tỷ tỷ này, có thể giúp tiểu muội một việc được không." Tiêu Tử Lan thuộc về nội môn, còn người phụ nữ này thuộc về ngoại môn nhìn cô ấy có vẻ như là tu vi so với bản thân cao hơn, nên Tiêu Tử Lan cũng không biết gọi cô ấy là gì nữa.

    Vân Đài nhìn cô nhóc này rất muốn từ chối, nhưng khuôn mặt tươi cười của cô nhóc lại làm cho người ta không nỡ từ chối, nghĩ lại chắc là muốn người khác giúp hẳn không phải là việc gì khó, nên đành phải đồng ý.

    Những người xung quanh nhìn thấy Tiêu Tử Lan đi về phía Vân Đài không khỏi lo lắng thay cho cô nhóc này, Vân Đài là một đệ tử nổi tiếng là lạnh lùng ở ngoại môn. không những bởi vì ngoại hình nổi bật, mà còn bởi vì tính cách lạnh lùng, tính tình thì lúc tốt và lúc xấu thì tùy hứng, bình thường thì làm cho người khác cảm thấy e ngại, khi Tiêu Tử Lan đưa ra yêu cầu đối với Vân Đài thì mọi người đều thay cô nhóc này đổ mồ hôi lo lắng khi cô nhóc này sẽ bị đánh một trận và bị từ chối và sau khi thấy Vân Đài đồng ý thì mọi người càng kinh ngạc hơn, từ khi nào để tử nổi tiếng là lạnh lùng lại dễ nói chuyện tới như vậy.

    Tiêu Tử Lan còn chưa chú ý tới dị thường của xung quanh, nghe được Vân Đài đáp ứng, thì cô ấy kéo Vân Đài đi tới quầy, đột nhiên nhớ ra là mình còn chưa hỏi tên, thì hỏi" tỷ tỷ tên là gì?"

    "Vân Đài." Một giọng nói lạnh lùng vô cùng, đây là cảm giác đầu tiên của Tiêu Tử Lan.

    "Ồ." Nghe xong cô ấy kéo lấy Vân Đài tới trước quầy, sau đó đưa tay về phía Vân Đài muốn ôm.

    Vân Đài cảm thấy bất lực, vì cô cũng không quen tiếp xúc với người ta, nhưng cô đã đồng ý giúp cô nhóc này rồi thì không còn cách nào kahc1 chỉ có thể đưa tay ra ôm lấy cô.

    Động tác này của Vân Đài khiến mọi người xung quanh choáng váng, Tiêu Tử Lan thì chẳng quản tới mấy chuyện này trực tiếp tìm đến người đệ tử phụ trách ghi chép ngoại môn đệ tử sau đó cười mị mị nói:" ta muốn phát một cái nhiệm vụ."

    Đệ tử ngoại môn ghi chép kia liếc nhìn Tiêu Tử Lan và hỏi:" ngươi muốn ban phát nhiệm vụ gì?"

    Tiêu Tử Lan nghĩ một lúc và nói:" ta muốn huyễn nguyệt thảo, nguyệt quang thảo, tiên mị hoa... " Tiêu Tử Lan một hơi nói ra một đống dược liệu, và sau đó còn bổ sung thêm một câu:" mỗi một loại thì số lượng trăm cây và mỗi hai mươi cây thì là một hạ phẩm linh thạch." Vừa nói xong thì cô ấy giao cho người kia thân phận ngọc bài, nếu tính như vậy thì sẽ tiêu không ít linh thạch, dù sao cô cũng nhận được một lượng lớn linh thạch từ cha cô, nên cô cũng không sợ mình không đủ.


    Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và cảm ơn vì đã ghé vô ủng hộ Tory Phàm
     
    lacvuphongcaNgọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười 2022
  10. Tory pham

    Bài viết:
    2
    Chương 7: Học luyện đan

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Chính là Vân Đài cũng rất chấn kinh khi nghe cô nhóc này tiêu phí linh thạch như vậy, nhiệm vụ này linh thạch khá nhiều Vân Đài vội vàng hỏi:" hiện tại có thể nhận lấy nhiệm vụ này không?"

    "Được." Sau khi nhận được câu trả lời của đệ tử ngoại môn kia cô lập tức nói:" vậy ta muốn nhận nhiệm vụ này." Loại nhiệm vụ đơn giản có thể kiếm linh thạch này chỉ có thể cầu mà không thể có này, nếu không nhanh tiếp nhận nó thì phải nói xin lỗi chính mình rồi, Vân Đài thì bận bỏ Tiêu Tử Lan xuống sau đó xuất ra thân phận ngọc bài đưa cho đệ tử phụ trách kia.

    Tất cả mọi người ở xung quanh đều kinh ngạc há hốc mồm, nếu biết cô nhóc này tới đây ban phát nhiệm vụ đơn giản thế này thì nãy giờ đã chạy lên giúp cô nhóc này rồi, thật là xót xa khi nhìn từng đống linh thạch chui vào túi của người khác, thật đau lòng a.

    Tiêu Tử Lan mới không quản nhiều như vậy, trực tiếp cáo biệt Vân Đài, sau đó về Tử Trúc Phong.

    Vài ngày sau, Tiêu Tử Lan lấy được dược thảo mình cần rồi, thì bắt đầu hành trình luyện đan.

    Cô ấy ở trong phòng bố trí cấm chế, bắt đầu luyện đan, cô ấy từ trong túi trữ vật lấy ra dược đỉnh, dược đỉnh này phẩm chất trung bình thuộc thượng phẩm pháp khí.

    Pháp bảo tu chân giới theo thứ tự là pháp khí, linh khí, bảo khí, tiên khí , thần khí. mỗi một loại thì có phân làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, siêu phẩm. Nói tóm lại thì siêu phẩm có thể tiếp cận với phẩm chất thấp của cấp bậc tiếp theo, do đó nhiều người nhầm lần giữa hai loại này, thực chất chúng vẫn có sự khác biệt, nhưng siêu phẩm có thể hơn hạ phẩm của cấp tiếp theo một chút về linh lực, hiệu quả kém hơn một chút, nhưng mọi người lại không biết về nó, cũng không biết đến siêu phẩm pháp bảo, cho nên Tiêu Tử Lan biết qua là vì đọc hết mấy rương sách này, Tiêu Tử Lan theo như dược phương, đầu nhập thảo dược, dùng linh hỏa đốt lên dược đỉnh, một lúc sau, trong dược đỉnh truyền ra dược hương, Tiêu Tử Lan mở đỉnh xem, thì thấy năm viên đan dược vận may rất tốt, Tiêu Tử Lan không biết là giống như cô ấy lần đầu luyện đan mà có thể thành công thì trước nay chưa từng có.

    Tiêu Tử Lan luyện đan xong bỏ vào trong bính ngọc, sau đó lại tiếp tục luyện, lần này thì cô ấy lại thử dùng mộc linh khí để cảm nhận được trạng thái luyện đang trong dược đỉnh, từ đó khống chế thời điểm tốt để bỏ dược thảo vào, cứ tưởng là lần này sẽ rất thành công nhưng không ngờ lại thất bại, sau đó Tiêu Tử Lan bắt đầu tìm nguyên nhân thất bại cho mình, qua một lúc sau cô ấy nghĩ minh bạch rồi, mỗi một lần tới thời điểm bỏ linh dược vào trong thì thời khắc đó đã qua trong chớp mắt, cho nên mỗi lần bỏ vào đều thất bại, cho nên muốn bắt đúng thời điểm, cho nên không nghi ngờ gì là luyện đan có thể kiếm tiền nhất nhưng cũng là phải trả giá đắt không kém, riêng một phương thuốc đã phải luyện tập nhiều lần.

    Có vẻ ta đã đòi hỏi khá cao muốn thành công bất cứ việc gì đều phải có một quá trình dài dòng buồn chán không thể xong trong một sớm một chiều được, hiện tại đang cần thiết là sự kiên trì và thời gian, chỉ cần kiên trì là sẽ làm được tốt.

    Sau khi nhận ra được khuyết điểm của chính mình thì bắt đầu tiều chỉnh lại tâm tình và bắt đầu tiếp tục luyện đan.

    Sau hai năm trôi qua Tiêu Tử Lan luyện đi rồi luyện lại và tìm kiếm các nguyên nhân thất bại, lúc này Tiêu Tử Lan đã đạt đến tầng thứ sáu của luyện khí kì, nhưng mà trong mắt của Tiêu Vũ và Tiêu Đại, tình huống này thật sự rất không vừa ý, họ cho rằng Tử Lan dành quá nhiều thời gian vào học luyện đan như vậy là không đáng, thứ nhất là bây giờ không phải là không có đan dược, thứ hai là lãng phí thiên phú tu thành đại đạo của mình, bọn họ chỉ có thể hy vọng Tiêu Tử Lan phải tăng cường thực lực để có thể tự bảo vệ bản thân.

    Mà Tiêu Tử Lan lại không giống như suy nghĩ của bọn họ, cô từng nghe cha của cô nói, hóa ra người trong gia tộc tu luyện đến luyện khí kỷ đại viên mãn tức là luyện khí kỳ tầng thứ mười hai thì nhất định phải đột phá thành trúc cơ kì để chuyển hóa thành toàn thân tu vi để đảm bảo con đường tu luyện sẽ không quá trắc trở, điều này là do kinh mạch sẽ được lấp đầy linh lực trong cơ thể khi chúng ta sắp đột phá, khi giai đoạn luyện khí đột phá đến trúc cơ kì thì kinh mạch trong cơ thể sẽ mở rộng, linh khí sẽ vận hành trong kinh mạch quanh năm, và kinh mạch sẽ hấp thụ một phần linh khí để có thể giúp kinh mạch trở nên cứng cáp dẻo dai hơn.

    Mỗi lần tăng cấp đều cực kì nguy hiểm, bời vì tu sĩ cần phải chịu đựng sự đau đớn khi mở rộng kinh mạch, một khi không chịu nổi linh khí của trời đất thì rất có khả năng sẽ bị kinh mạch vỡ nát mà chết, ngoài ra tâm cảnh cũng phải theo kịp tốc độ tu luyện của tu sĩ nếu không sẽ dẫn tới hậu quả dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, cô ấy biết rằng việc quá ưu tú nhất định sẽ bị chú ý và dẫn tới việc đố kị cũng không tốt.

    Tiêu Tử Lan cũng hiểu được là phải biết cách thả lỏng bản thân đúng lúc, nếu quá cưỡng cầu nhất định sẽ dễ dàng hiểu lầm và đi vào ngõ cụt, đây là Tiêu Tử Lan nhận ra trong quá trình luyện đan, một khi có chấp niệm nào đó thì nhất định sẽ thu hẹp con đường tu luyện của mình, sẽ sản sinh ra xiềng xích trói buộc, ảnh hưởng tới con đường tu luyện của chính mình.

    Tiêu Tử Lan biết hôm nay là tông môn đại hội nên cô ấy kéo theo đường ca của mình đi theo tham gia náo nhiệt, từ khi linh căn của Tiêu Trần bị tổn hại , tu vi một đường thụt lùi, tốc độ tu luyện cũng trở nên chậm hơn, cả người đều trở nên nội liệm(tức là hạn chế) rất nhiều, rất ít khi ra ngoài, mặc dù không nói ra nhưng anh ta vẫn rất quan tâm đến tình hình hiện tại, vì vậy tiêu Tử Lan mới dụ anh ta đi chơi với cô ấy, Tiêu Trần hiếm khi từ chối lời mời của Tiêu Tử Lan.

    Tiêu Trần đưa Tử Lan ra ngoại môn, lúc này rất là náo nhiệt, Tiêu Tử Lan vui vẻ kéo theo Tiêu Trần sang một bên nhìn các đệ tử môn phái đi đi lại lại, có khi còn nhìn thấy đệ tử thân truyền của các phong chủ, Tiêu Tử Lan cảm giác rất kì quái, Tiêu Trần đã nói với cô ấy, giống như là tìm một hạt giống tốt vậy, nếu năng lực đủ thì có thể nói với sư phụ.

    Tiêu Tử Lan cũng cảm thấy kì quái là nhà mình giống như chưa từng thu đệ tử, nhưng mà cô ấy cũng không nói gì, chỉ tròn xoe mắt nhìn đường ca của mình một cách tò mò.



    Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và cảm ơn vì đã ghé vô ủng hộ Tory Phàm
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười 2022
  11. Tory pham

    Bài viết:
    2
    Chương 8: Tông môn đại hội

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Tiêu Trần thấy được sự nghi ngờ thì của cô thì nói với cô rằng nhà của chúng ta không có tính toán nhận đệ tử, chỉ có phong nào muốn nhận đệ tử thì mới phái ra người để nhận đệ tử.

    Tiêu Tử Lan nghĩ một chút, và tính toàn tuổi của mình sau đó cẩn thận nhớ lại tình tiết của cuốn tiểu thuyết đó, nữ chính nhất định tại lần đại hội này gia nhập ngoại môn của Linh Hư Môn, bất quá tiếp theo cô ấy sẽ lấy được một viên tẩy linh đan ở khu chợ ngoại, nhập môn, còn vì chính mình tứ linh căn tẩy thành tam linh căn, nếu nói nữ phụ vận khí bạo rạp thì nữ chính sẽ gọi là nghịch thiên. Nữ phụ vận khí tốt nhưng lại quá phô trương, nên được mọi người ghen ghét, và do nữ chính quá vận khí nghịch thiên nên mọi người vẫn cho rằng đó vốn nên thuộc về nữ chính, cũng một phần là nữ phụ quá không biết làm người rồi, với nữ chính làm người chính là được lòng người, cũng có thể là cả hai người như vậy nên mới có kết quả như thế.

    Tiếp dẫn ngoại môn đệ tử đã đem tất cả đệ tử có linh căn tiếp vào đây, tiếp theo là một loạt thử thách.

    Không giống như trong truyện tiểu thuyết tu tiên, ở đây không chỉ dựa vào phẩm chất linh căn, nếu có linh căn tốt chỉ có thể được ưu tiên cũng không thể nói lên được điều gì, chỉ có hậu thiên nỗ lực thì mới có thể thu hoạch được càng nhiều, ai có thể nói rõ là ngũ linh căn lại không thể có tương lai chứ, và còn có khả năng so với đơn linh căn.

    Bởi vậy nhập môn thí nghiệm cần có sự kiên trì và bền bỉ, có nhẫn nại thì mới có thể tịnh tâm tu luyện trong thời gian dài dòng buồn chán, cho dù gặp phải khó khăn thì cũng phải tiến lên, sau hai ngày thử thách thì cũng sắp kết thúc, hôm nay là một thử thách quan trọng nhất, đó lè leo lên đăng thiên đài.

    Đăng thiên đài này kì thực là một cầu thang dài nghe nói là chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang, trên đó có bố trí đầy đủ cấm chế, bất kể ngươi đã tu luyện hay chưa, chỉ cần bước vào Đăng thiên đài thì đều sẽ vô pháp dùng linh lực, cho nên đối với các nhập môn đệ tử đều có thể tính là công bình nghe nói là rất ít người có thể leo lên đỉnh của bậc thang này, và chỉ cần leo tới đỉnh của bậc thang đều có thể sẽ được trưởng lão thu làm đệ tử.

    Nói tới các ngọn núi phía sau là chỗ ở của các thái thượng trưởng lão, đó không phải là một ngọn núi mà là một đống ngọn núi, là chỗ của các thái thượng trưởng lão tu luyện.

    Tiêu Tử Lan lật sách ra xem , trong đó có một quyển sách" đại lục kỳ đàm", trên sách nói Đông Xuyên kỳ thật chỉ là một ẩn thế chi địa, một số nhân vật hô phong hoán vũ đều sống ẩn dật ở Đông Xuyên, nhưng bọn họ đều hi vọng là công pháp của họ có thể truyền lại cho hậu thế, nên ở Đông Xuyên kiến lập tông môn, trong khi thu đệ tử, thì đồng thời họ cũng cho phép những ẩn sĩ gia nhập, khi họ nhắc đến Đông Xuyên thì họ sẽ không nói chỗ này là ẩn thế chi địa, càng nhiều hơn nữa là nói nó thí luyện chi địa.

    Cho nên mới nói biệt danh của Đông Xuyên là thí luyện chi địa, một là có rất nhiều ẩn sĩ, hai là vì ba đại bí cảnh. Thí luyện chi địa của tu sĩ luyện khí kì - trùng vân bí cảnh. Thí luyện chi địa của trúc cơ kì - cửu thải bí cảnh. Thí luyện chi địa của kim đan kì - thân uyên bí cảnh, có nhiều hạn chế trong khu vực thí luyện đó là tu vi quá cao sẽ không cách nào vào được bí cảnh, cho nên một số gia tộc ở Trung Châu sẽ phái đệ tử đến tham gia vào thí luyện của Đông Xuyên để lịch luyện.

    Đại đa số người đều chọn gia nhập tông môn, chính vì để có thể học công pháp và được tài nguyên tu luyện và càng có cơ hội tiến vào bí cảnh.

    Tử lan cảm thấy rằng Đông Xuyên là một bảo địa, tu sĩ có tu vi cao cũng không thể nhúng tay vào lấy bảo vật trong bí cảnh, cơ duyên a... đều là tu vi của mình quá thấp , nghĩ tới bảo vật trong đó thôi là đã thấy vui sướng.

    Tử Lan chính là nghĩ như thế, tất cả mọi người chuẩn bị đi leo Đăng thiên thai đang lấy thẻ bài của mình, án theo thẻ bài của mình thì có thể phân thành mấy tiểu tổ, vốn là phải cùng lên, nhưng năm nay lại không giống, đổi ý thành phân tiểu tổ, bất quá cũng không sai biết lắm, vì trong truyện cũng có viết như thế, xem ra nữ chính vẫn ở phía sau, phải một thời gian nữa mới có thể nhìn được khuôn mặt của nữ chính, Tử Lan hơi lo lắng không biết cốt truyện có có giống như vậy hay không, nếu đúng như vậy thì, nàng ta đã nắm lấy tiên cơ, nhưng đồng thời vận mệnh của nàng sẽ như một nửa kịch bản, sẽ đi hướng diệt tuyệt, Tử Lan không muốn tưởng tượng tiếp xuống nữa, tốt hơn hết là phải đối mặt với sự thật.

    Điều kéo suy nghĩ của Tử Lan trở lại là xung quanh đều im lặng, sau đó truyền tới một trận âm thanh uy nghiêm, có vẻ đó là vị thái thượng trưởng lão, đối với một vị nam hài nói:" ngươi nguyện ý bái nhập vào môn hạ của ta thành vì đệ tử thân truyền của ta không." Nam hài ấy khoảng chừng mười mấy tuổi, thân trang bạch y.

    Nam hài kia nói" ta nguyện ý."

    Tử Lan hồi tưởng lại tình tiết, có vẻ như không có một nhân vật như vậy, cũng đúng, tình tiết trong đó toàn là vây quanh nữ chính không, bất kì người nào hay vật không liên quan đến nữ chính thì sẽ không xuất hiện trong cốt truyện, và nam hài này hôm nay tính là đầu ngọn gió, nhất định không phải nam chính, và cũng không phải nam phụ, tự nhiên là trong tiểu thuyết không có vai nào cho hắn cả, bất quá làm vì đệ tử thân truyền của thái thượng trưởng lão, thì làm sao có thể vô danh được chứ, đây mới là làm cho Tiêu Tử Lan cảm thấy địa phương kì lạ.

    Tiêu Tử Lan cười cười hỏi Tiêu Trần:" hắn ta leo lên đến đỉnh chưa vậy?"

    "ân" Tiêu Trần đáp một tiếng, cảm thấy khá bất lực, tình huống này là một nhân vật khó lường, mà đường muội của hắn lại mất tập trung.

    Tử Lan nghe xong, thì nhìn nam hài kia vài lần, người này hẳn là nhân vật trong truyền thuyết a.

    Tử Lan đứng lên thượng đài mà nhìn nhóm đệ tử thì luyện ánh mắt nhìn qua nhìn lại trong đám đông, muốn tìm được nữ chính, sau đó, cô ấy thấy một người nữ hài mặc chiếc váy màu trắng sữa, một đôi mắt to có thần nhìn về phía trước, mái tóc gọn gàng chỉnh tề, trông khá điềm đạm và bình tĩnh.

    Tiêu Tử Lan nghĩ tới, đây hẳn là nữ chính, chính là lúc này, Mộc Cẩn Tịch cũng quay đầu nhìn sang, nhìn từ trên xuống đánh giá một lượt, sau đó quay đi, vào lúc này Mộc Cẩn Tịch cũng nghĩ tới cuộc sống tại hiện đại, lúc đó thì cô ấy cũng được gia đình và người yêu cưng chiều, nhưng hiện tại cô chỉ có thể chống chọi đấu tranh một mình ở thế giới này, luôn lo lắng và phiền não vì sự an toàn cho bản thân, nàng hiểu bây giờ trước mắt việc quan trọng nhất là trước tiên phải vào được Linh Hư Tông, chỉ có tiến nhập tông môn, thì mới có càng nhiều tài nguyên, mới có thể làm cho chính bản thân mạnh lên.

    Kì thực Mộc Cẩn Tịch thích ứng nhanh trong hoàn cảnh này cũng là do kinh nghiệm kiếp trước của cô ấy, cô ấy nguyên vốn là giám đốc của một công ty phải đối mặt với đủ loại người, cô càng biết cách phải đối nhân xử thế, làm sao nhìn mặt người, làm thế nào để xu cát tị hung, làm cho bản thân được lợi ích nhiều hơn, xuất thân trong một thế gia kinh doanh, từ khi còn nhỏ đã sống trong 1 đoàn thương nhân, càng hiểu được mặt thế giới khác, chính vì vậy thương trường như chiến trường, tại cùng một hoàn cảnh, Mộc Cẩn Tịch càng hiểu cần phải làm gì để bảo vệ bản thân.




    Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và cảm ơn vì đã ghé vô ủng hộ Tory Phàm
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười 2022
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...