Cô ngồi suy nghĩ cả buổi tối vậy mà vẫn không nghĩ ra được gì nên cô quyết định đi ngủ để mai rồi tính tiếp. Mới chớp mắt thôi mà đã sáng ra rồi, Tiểu Lan liền gọi cô dậy.
"Vương phi, người mau dậy đi, có em của vương gia tới kìa" Tiểu Lan thúc giục cô.
"Hừ, ai tới kệ bà đây chỉ muốn ngủ thôi" cô vẫn không mở mắt ra.
"Người mau nghe lời đi mà" Tiểu Lan muốn khóc luôn rồi.
"Rồi rồi, ta dậy nè được chưa" cô đành phải dậy thôi chứ biết sao giờ.
Lúc đến phòng khách cô liền thấy một anh đẹp trai đang ngồi đó nói chuyện với Vương Hoắc. Người đó quay lại thấy cô liền đứng dậy đi tới chỗ cô và hỏi dồn dập
"Chị dâu, chị không sao chứ, đã đỡ đau đầu hơn chưa, có thấy mệt không.."
Cô kiểu đây là ai, đang làm cái gì vậy sao kéo tay chân mình hoài vậy.
"Ta không sao không bị gì hết, xin hỏi danh tính ạ".
"A, thất lễ rồi. Ta là em trai của vương gia tên Vương Đàm" Vương Đàm liền dìu cô về chỗ ngồi. Vương Hoắc ngồi đó như người vô hình, em trai mình gặp chị dâu lại ăn ý đến vậy, nói cực nhiều.
"Nhị ca, ta với vương phi có thể đi chơi không" bỗng Vương Đàm hỏi. Vương Hoắc không do dự đáp ứng, cô cũng chẳng lạ gì cái tính nết này muốn cô ra khỏi nhà này càng tốt ấy chứ.
Vương Đàm dẫn cô ra chợ ngoài thành chơi, khung cảnh rất nhộn nhịp. Vương Đàm dẫn cô đi mua đủ thứ, chơi đủ kiểu. Đã lâu rồi cô chưa cảm thấy vui như vậy, dường như cô không lo nghĩ gì trong đầu cả thật thích.
"Chị dâu ở đây đợi xíu nha, ta đi mua chút đồ" Vương Đàm đưa cô vào quán trà vỉa hè ngồi.
"Ừm được, ngươi đi đi" cô còn đang đắm chìm trong thế giới tươi vui vừa rồi. Qua khoảng tầm 10' không thấy người về thì cô bắt đầu lo lắng, chạy đi đâu rồi kìa. Cô định đi tìm thì vừa đứng dậy liền thấy người về, lòng cô thở ra một hơi nhưng khi nhìn thấy ngườic con trai lạ mặt đằng sau Vương Đàm thì cô lại hoang mang.
"Tiểu Đàm sao ướt hết người vậy, còn người đằng sau là ai thế"
Vương Đàm tức giận kể lại. Cậu đi mua chút đồ ăn để về cho cô nhưng không ngờ giữa đường bị người cướp đồ ăn nên chạy theo lấy lại đồ ăn. Đồ ăn lấy không được, đã thế cậu với người cướp đồ ăn kia lại bị rơi xuống sông. Cậu ướt thì không nói người cướp đồ ăn kia lại đổ tội cho cậu vì cậu mà bộ đồ duy nhất đã bị ướt, gia cảnh rất nghèo chỉ có một bộ đồ để mặc mà bị cậu làm ướt nên cậu phải đưa người về. Thật nghiệp mà.
"Vị kia.. ờm ngươi có thể xưng danh không" cô dè dặt hỏi.
"Chào vương phi, tại hạ tên là Lý Hoàng". Cô tỉ mỉ quan sát người này, ngoại hình cân đối khuôn mặt chuẩn chất sự đẹp theo kiểu vừa lạnh vừa ấm, ngũ quan lại sắc nét, chiều cao lại còn cao hơn cô cái đầu.
"A, sao ngươi biết đây là vương phi" Vương Đàm thắc mắc quay sang hỏi.
"Trong cái thành này không ai là không biết vương phi" Lý Hoàng dùng giọng nói trầm ấm nói chuyện.
".. Về về, hai người ướt hết rồi, coi chừng cảm bây giờ" cô không quan tâm mấy cái này mấy liền đi về trước. Vương Đàm lại chạy sang Lý Hoàng hỏi nhỏ.
"Vậy ngươi có biết ta là ai không"
"Biết chứ, ngươi là Vương Đàm, tam hoàng tử" Lý Hoàng nở nụ cười với cậu. Trên đường về, hai người nói không biết bao nhiêu chuyện, dường như đã quen thuộc nhau rồi.
Mk hay bị lẫn lộn cái cách xưng hô nha, đọc có gì sai thì nói mk, mk sẽ sửa lại.
Mai lại có típ, giờ đi ngủ đã chúc m. N ngủ ngon. Ủng hộ truyện mk nha~~~