Trên chiếc giường lớn bằng gỗ lim chạm trổ hoa văn tinh xảo, một mỹ nhân đang say giấc. Làn da nàng trắng mịn như bạch ngọc, không tỳ vết, phản chiếu ánh sáng dịu dàng dưới ngọn đèn mờ ảo. Mái tóc đen nhánh, mềm mượt như tơ, xõa tung trên chiếc gối thêu hoa mẫu đơn tinh xảo, vài lọn lơ đãng rơi xuống bờ vai mảnh mai, càng tôn lên vẻ yêu kiều, thanh thoát đến nao lòng.
Dù sắc mặt có chút nhợt nhạt, phảng phất nét yếu ớt của người vừa khỏi bệnh, nhưng điều đó chẳng thể che lấp dung nhan khuynh thành. Trái lại, sự mong manh ấy càng khơi gợi lòng thương tiếc, tựa một cánh hoa mềm mại khẽ lay động trong gió, khiến người ta muốn nâng niu, chở che. Nàng như bước ra từ bức họa tuyệt mỹ khiến ai nhìn thấy cũng khó lòng rời mắt.
Bỗng nhiên, hàng mi của mỹ nhân ấy khẽ run rẩy, rồi dần dần mở ra.
Cơn đau đầu dữ dội ập đến khiến Tịnh Thu khẽ nhíu mày, nàng cố gắng nâng tay xoa thái dương, nhưng cả cơ thể dường như không còn chút sức lực.
Phải mất một lúc lâu, cơn đau đầu mới dần dịu bớt. Lúc này cô mới có thời gian để quan sát xung quanh.
Trước mắt nàng là một tấm bình phong lớn thêu mẫu đơn phú quý che chắn nửa gian phòng. Đường kim mũi chỉ tinh xảo đến mức từng cánh hoa như đang nở rộ ngay trước mắt. Dưới cửa sổ là một chiếc bàn trang điểm bằng gỗ lim được chạm khắc hình hoa sen uyển chuyển. Trên mặt bàn được bày biện một chiếc gương đồng sáng bóng, phản chiếu ánh đèn lập lòe, tạo nên một vầng sáng mờ ảo.
Tủ quần áo đặt bên cạnh bàn trang điểm, bên ngoài được khắc hình chim hạc bay lượn sống động như thật. Một giá sách bằng gỗ lim được đóng trên tường, bên trong đặt vài cuốn thư tịch cổ được sắp xếp ngay ngắn, mang theo hơi thở trang nhã. Nhìn lướt qua, mọi thứ trong căn phòng đều toát lên vẻ quý giá và tinh xảo, như thuộc về một gia đình quyền quý.
Tịnh Thu nhíu mày, trong lòng dâng lên một suy đoán. Cô từng đọc qua vô số tiểu thuyết
xuyên nhanh. Nhìn tình huống trước mắt có lẽ cô đã xuyên vào một thế giới cổ đại. Chỉ là không biết thân phận của cô rốt cuộc là ai. Nhìn cách bài trí của căn phòng, có thể đoán được chủ nhân của thân thể này hẳn sẽ có địa vị không thấp.
Đột nhiên, một nha hoàn tuổi khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi đẩy cửa bước vào. Nàng ấy mặc xiêm y xanh nhạt, trên đầu cài một cây trâm bạc đơn giản, dáng vẻ thanh tú, hoạt bát.
Thấy Tịnh Thu tỉnh lại, đôi mắt nàng sáng bừng, vui mừng thốt lên: "Phu nhân, người tỉnh rồi!"
Giọng nói nho nhỏ nhưng không giấu được sự hân hoan. Nói rồi, nàng vội chạy ra ngoài, gọi một nha hoàn khác tên Thạch Thảo đi mời đại phu, còn mình thì quay lại, cung kính đứng hầu bên giường.
Tịnh Thu chớp mắt, lặng lẽ quan sát nha hoàn này. Nàng ta quỳ ở mép giường, cẩn thận kéo chăn lên đắp cho cô, từng động tác vô cùng tỉ mỉ. Trong lòng cô thầm đoán, có vẻ đây là nha hoàn thân cận của thân thể này.
Tịnh Thu thử cử động một chút, nhưng ngay lập tức cảm thấy cơ thể nặng trĩu, đến cả việc nhấc tay cũng khó khăn. Xem ra, nguyên chủ hẳn là vừa trải qua một cơn bệnh nặng hoặc một biến cố gì đó nghiêm trọng.
Cô thở dài trong lòng. Nếu nha hoàn kia gọi cô là "phu nhân", vậy có nghĩa là nguyên chủ đã thành thân. Chẳng lẽ đối tượng nhiệm vụ lần này chính là phu quân của thân thể này?
Hệ thống từng nói vì cô là người mới nên nhiệm vụ đầu tiên sẽ rất dễ dàng. Nhưng mà sẽ dễ dàng sao? Cô đã đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên nhanh rồi. Những nhiệm vụ mà hệ thống gọi là "dễ" chắc chắn đều là cạm bẫy!
"Ký chủ, không nên nghi ngờ năng lực của hệ thống!"
Giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu khiến Tịnh Thu thoáng giật mình, nhưng cô nhanh chóng trấn định lại. Nha hoàn vẫn đang ở trong phòng, nếu cô lộ ra vẻ khác thường không giống với nguyên chủ thường ngày, chẳng may bị xem là yêu quái rồi bị thiêu sống thì đúng là chết oan.
"Ngươi có thể trao đổi với ta bằng ý nghĩ sao?"
"Tất nhiên. Ta là hệ thống mạnh nhất thiên hạ, làm sao có thể giống đám hệ thống rác rưởi khác?"
Tịnh Thu khẽ cười nhạt: "Nếu ngươi mạnh đến vậy thì cũng đã không bị truy sát đến nỗi phải ký khế ước với ta."
Hệ thống bị vạch trần nhưng không giận, điềm nhiên đáp: "Trên đời ai mà chẳng từng vấp ngã, quan trọng là phải biết đứng dậy và vượt qua nó."
Cô cố gắng nhịn nhịn cười, hỏi: "Câu này ngươi học ở đâu?"
"Ta vừa tra trên mạng 9981 câu nói triết lý nhân sinh của đời người."
Tịnh Thu bật cười khẽ, nàng thầm nghĩ: "Hệ thống đã ngốc mà còn bày đặt!"
Nha hoàn thấy cô im lặng, tưởng rằng nàng vẫn đang buồn bực việc tướng quân mang theo một nữ tử khác trở về, nàng nhẹ giọng hỏi: "Phu nhân, người có muốn ăn chút gì không? Người đã nhịn đói lâu rồi e là cơ thể sẽ không chịu nổi mất."
Tịnh Thu cũng cảm thấy bụng đói cồn cào. Cô khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: "Được! Ngươi đi chuẩn bị đi."
Nha hoàn cúi người hành lễ rồi rời đi. Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
"Hệ thống, bắt đầu truyền tải cốt truyện."
Một luồng ký ức tràn vào đầu nàng, cơn đau như muốn xé nát não bộ, nhưng Tịnh Thu vẫn cắn răng chịu đựng.
Nguyên chủ cũng tên Tịnh Thu, là đích nữ của Hầu phủ. Phu quân của nàng là Mạnh Trường Minh, một tướng quân chiến công hiển hách của triều Đại Nam. Họ đã thành thân ba năm nhưng dưới gối vẫn chưa có một mụn con. Nguyên nhân là vì vào ngày đại hôn, biên quan xảy ra biến cố. Đại tướng quân nước Lăng Sở đem theo mười vạn binh mã xâm phạm biên giới. Hoàng thượng giận dữ, lập tức hạ lệnh cho Mạnh Trường Minh lãnh binh xuất chinh. Chưa kịp động phòng với thê tử, hắn đã vội vã rời kinh thành. Kể từ đó, ba năm dài đằng đẵng, Tịnh Thu vẫn mang danh phu nhân tướng quân, nhưng thực chất vẫn là một xử nữ chưa từng nếm mùi tình dục.
Chiến sự ở biên quan giằng co khốc liệt, cuối cùng sau hai năm, Mạnh Trường Minh đại thắng khải hoàn. Nhận được tin tức, Tịnh Thu vui mừng đến rơi lệ, nghĩ rằng rốt cuộc cũng có thể chờ được ngày tương phùng. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, Hôm Mạnh Trường Minh trở về, đi cùng với hắn còn có một nữ tử yểu điệu!
Nàng ta tên là Bạch Thanh Lan, con gái duy nhất của phó tướng đã chắn mũi tên muốn lấy mạng của Mạnh Trường Minh. Trước khi lâm chung, hắn đã nhờ Mạnh Trường Minh chăm sóc con gái duy nhất của mình. Vì không yên lòng để một cô nương mồ côi cha, không nơi nương tựa ở một mình tại biên quan, Mạnh Trường Minh quyết định đưa Bạch Thanh Lan trở về tướng quân phủ.
Thời điểm Tịnh Thu xuyên đến chính là ba ngày sau khi Mạnh Trường Minh mang Bạch Thanh Lan về.
Nguyên chủ thấy phu quân mình ngày đêm mong ngóng dẫn theo một nữ nhân khác trở về thì đau lòng đến phát bệnh. Không cam tâm nhìn nữ nhân khác bước chân vào phủ, nàng hết lần này đến lần khác tìm cách hãm hại Bạch Thanh Lan. Nhưng mỗi lần như vậy, nàng lại trở thành kẻ ác trong mắt phu quân. Một thời gian sau, Mạnh Trường Minh nạp Bạch Thanh Lan làm thiếp, nguyên chủ vì đau lòng mà sinh hận, cuối cùng, nàng u uất chết trên giường bệnh. Sau khi nàng qua đời ba năm, Mạnh Trường Minh nâng Bạch Thanh Lan lên làm chính thê, hai người ân ái đến bạc đầu.
Tiếp nhận xong cốt truyện, Tịnh Thu chỉ biết thở dài.
Cô không trách nguyên chủ. Một nữ tử chờ chồng ba năm, cuối cùng lại phải chứng kiến hắn đem nữ nhân khác về, ai mà không đau lòng? Ai mà không căm hận?
May mắn thay, cô xuyên vào khi cốt truyện vừa mới bắt đầu. Mọi chuyện vẫn còn có thể thay đổi được!
Hệ thống kêu lên: "Ký chủ, nhiệm vụ của ngươi là khiến nam chính rời xa nữ chính và thu thập năng lượng từ khí vận chi tử."
Tịnh Thu khẽ cười, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.
"Được thôi! Trò chơi bắt đầu rồi!"