Nữ Đại Phu - Trà Tắc Xí Muội

Thảo luận trong 'Bài Sưu Tầm' bắt đầu bởi Linh051105, 26 Tháng mười hai 2021.

  1. Linh051105

    Bài viết:
    0
    Tên truyện: Nữ Đại Phu

    Tác giả: Trà Tắc Xí Muội

    Thể loại: Xuyên không, cổ đại, đồng nhân, điền văn, làm giàu

    Giới thiệu truyện: Trong một lần đi công việc về, cô vì bị tông xe mà mất đi ý thức.

    Đến khi tỉnh lại, cô lại nhận ra bản thân đã xuyên về thời đại nào đó không có ghi chép trong lịch sử.

    Dân trí nơi đây có tư tưởng phát triển hơn so với lịch sử cổ đại mà cô biết nha.

    Vậy thì được, dù sao cô cũng có đủ tri thức hiện đại để làm giàu, không ai có thể ngăn cản cô kiếm tiền đâu nha.

    Ơ nhưng mà, bản thân đang sống vui vẻ ở thôn núi, sao chớp mắt cái đã vào kinh thành ở rồi?

    Trời ơi, tình huống này, cô không bao giờ tính được mà.

    Đây không phải truyện gốc. Mà được viết lại từ tác phẩm Nữ đại phu trên triền núi của tác giả ThTrangLu

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Trà Tắc Xí Muội - Việt Nam Overnight
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười hai 2021
  2. Linh051105

    Bài viết:
    0
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Tố Tố năm nay vừa tròn hai mươi sáu tuổi, sau khi tốt đại học y dược chuyên ngành y học cổ truyền thì liên tục đi thực tập khắp nơi. Từ nhỏ cô đã theo ông nội học và tìm hiểu các loại thuốc đông y dần dần cô cảm thấy hứng thú và đam mê với chúng.

    Dù vậy, cô đã phải hy sinh gần hết thanh xuân của mình để có thể làm việc một cách thuần thục.

    Cuộc sống của cô rất nhạt nhẽo chỉ có nghiên cứu đông y và nấu ăn, không có bạn trai và cũng chưa từng thích ai, tính cách lại lạnh lùng ít nói nên không có bạn bè.

    Hôm nay cô lái xe muốn về nhà tổ thăm ông nội, thì bỗng nhiên có một bóng đen lướt nhanh qua ngay trước xe cô, vì quá bất ngờ cô lạc tay lái khiến chiếc xe đâm vào trụ cột ven đường. Đầu bị va đập vào tay lái chảy máu khiến cô choáng váng không thể cử động thân thể, máu không ngừng chảy cô đặt đầu dựa vào tay lái hai tay cô vẫn còn cầm chắc vô lăng.

    Gì kỳ vậy. Cô còn trẻ lắm, còn chưa có bạn đâu. Không thể chết như thế này được. Ông trời ơi, con sống một đời theo hướng thiện, nhưng con không muốn chết máu me như vậy đâu, Ít nhất hãy cho con chết tử tế, chết đẹp chứ.

    Trước khi mất đi ý thức cô cảm giác trước mắt bỗng dưng bừng sáng khiến cô không thể mở nổi đôi mắt rồi dần dần mất đi ý thức bất tỉnh.

    * * *

    Mở mắt ra cô thấy mình đang nằm trong một căn nhà cũ kĩ, trên mái nhà lợp bằng cỏ tranh đã mục nát có nhiều lỗ hổng, bốn vách tường lại được làm bằng đất trộn lẫn cỏ tranh đắp thành, bên trong phòng có một một bộ bàn ghế bằng gỗ đơn giản, chiếc giường cô đang nằm chính là loại giường đất nhỏ, không có lò sưởi bên trong.

    Cô muốn ngồi dậy nhưng đột nhiên có một cơn choáng váng kèm theo những kí ức xa lạ lại ập đến khiến cô đau đầu ngã lại vào giường phát ra tiếng "phịch" nhỏ.

    Cửa phòng đột nhiên mở ra một bé trai với thân hình gầy gò, quần áo đầy vết vá, tầm tám chín tuổi bước vào phòng thấy Tố Tố tỉnh vui vẻ nhìn cô.

    - Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi, tỷ làm cho đệ và ông nội lo chết đi được.

    Trần Tố Tố ôm đầu thần sắc mệt mỏi nhìn cậu bé xa lạ ấy tiến gần về phía mình.

    - Mình bị làm sao vậy nhỉ?

    Cậu bé ấy vội tiến tới đỡ cô ngồi dậy dựa vào đầu giường, nghe được câu nói của cô, cậu liền giải thích.

    - Sau khi tỷ tỷ lên núi hái thuốc trở về đột nhiên bị sốt cao không ngừng hôn mê đã ba ngày rồi. Ông nội nói nếu tỷ tỷ cứ hôn mê không tỉnh thì sẽ rất khó qua được. Đệ rất lo lắng cho tỷ nên luôn ở ngoài cửa để có gì sẽ tiện chăm sóc tỷ hơn, tỷ đói chưa? Đệ đã nấu cháo sẵn rồi. Để đệ đi múc cháo cho tỷ nha.

    Nói xong đứa bé vội chạy đi ra khỏi phòng. Một lát sau, cậu bé quay trở lại, trên tay bưng một bát cháo nghi ngút khói bước nhẹ cẩn thận bưng vào phòng.

    - Tỷ tỷ mau ăn đi cho khỏe.

    Nhìn vào chén cháo chỉ thấy một màu trắng đục toàn nước, chỉ khi nhìn kỹ mới thấy vài hạt cháo nằm dưới đáy chén. Bụng sôi trào khó chịu vì đói Trần Tố Tố liền không khách khí bưng chén cháo thổi cho bớt nóng rồi húp.

    Không có một tí gia vị chỉ đơn thuần là gạo với nước nấu thành, húp hết chén cháo bụng cảm giác ấm áp dễ chịu hơn, cậu bé lại đỡ Trần Tố Tố nằm xuống giường.

    - Tỷ nghỉ ngơi đi cho khỏe, đệ ra ngoài xíu rồi đợi ông nội về.

    Cô mỉm cười nhìn cậu.

    - Được, cảm ơn đệ.

    Đợi đứa bé đi ra khỏi phòng khép cửa lại chỉ còn một mình Trần Tố Tố ở trong, trong phòng yên tĩnh trở lại, cô cũng muốn có thời gian yên tĩnh để nhìn nhận lại mọi việc.

    Đây không phải là xuyên không chứ, cô nhớ cô đã lái xe đâm vào lề đường bị thương rất nghiêm trọng sau đó cô thức dậy ở một nơi lạ lẫm như vậy.

    Rồi còn kí ức tự nhiên truyền vào đầu kia nữa đưa bàn tay lên nhìn thấy một đôi tay gầy gò nhỏ bé, bàn tay có nhiều vết chai do lao động thường xuyên tạo ra, đây không phải là tay của cô.

    Nhưng cô vẫn không biết ở bên kia cô đã thật sự chết hay chỉ là bởi cú va chạm đó mà xuất hồn. Nếu đúng thật sự là xuất hồn, thì khả năng cô có thể quay về thế giới đó vẫn còn.

    Trần Tố Tố là con một trong gia đình khá giả chưa từng làm việc nặng với tay cô lớn hơn tay này nhiều. Nhưng chiếc vòng đeo trên tay lại đúng là của cô đây là chiếc vòng cổ truyền bà nội đã tặng cô năm cô mười tám tuổi, lại nhìn quần áo trên người kiểu dáng cổ đại vải thô cũ kĩ có nhiều mụn vá. Nằm một chút, trong đầu cô lại có thêm những ký ức mới.

    Nguyên chủ cùng tên với cô là Trần Tố Tố vừa tròn mười lăm tuổi có một đệ đệ tên gọi là Trần Thiết Sơn năm nay chín tuổi, cha mẹ mất sớm, nguyên chủ và em trai sống với ông nội đã gần bảy mươi là một lang trung trong một thôn xóm nhỏ ở ven núi. Ba ông cháu nương tựa vào nhau tuy cực khổ nhưng lại ấm áp tình cảm.

    Trần Tố Tố vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này, tay cô vân vê chiếc vòng trên tay nếu đã xuyên không vậy có phải không gian thần kì gì đó cũng có khả năng là có thật? Vừa có suy nghĩ đó xong, cô cảm thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn khác không phải trong căn phòng cũ nát kia nữa.

    Trước mặt cô là một không gian rộng lớn có một bãi đất đang trồng đầy các loại thảo dược từ bình thường đến trân quý, bên trái có một giếng nước, gần giếng nước là một ngôi nhà tranh nhỏ, trước nhà tranh có một bộ bàn ghế bằng đá đặt dưới gốc cây đào trên cây đào có rất nhiều trái đào chín mộng nhìn rất ngon.

    Không khí thoang thoảng mùi dược rất dễ chịu. Trần Tố Tố đang bất ngờ bởi hình ảnh trước mắt thì một âm thanh già nua bỗng vang lên.

    - Nha đầu, ngươi cuối cùng cũng đến được nơi này rồi.

    Trần Tố Tố đột nhiên vào thế bị động, không biết âm thanh vừa rồi là của ai, chính tai cô nghe rất rõ nhưng lại không thấy ai ngoài cô ở đây.

    Âm thanh đó lại lần nữa cất lên, lần này là một hơi nói dài.

    - Ta già rồi, chỉ có thể nói một lần thôi, nha đầu ngươi nghe cho rõ, nghe không được thì cũng đừng kêu ta nói lại. Chiếc vòng ngươi đang đeo, là do tổ tiên ngươi làm việc tích đức để lại, truyền cho con cháu đời sau, coi như nếu có chuyện, chiếc vòng cũng sẽ đỡ cho một mạng. Ngươi ở bên kia đeo nó, đúng lúc bị tông xe, trong lúc hồn phách bay ra khỏi cơ thể, cái vòng đã đẩy ngươi vào không gian bên này. Đừng lo, ngươi ở thế giới bên kia vẫn chưa chết, chỉ là nằm hôn mê thôi. Sau khi ngươi tích đủ công đức vào chiếc vòng, ngươi sẽ có thể trở về bên kia lại. Rồi, còn gì muốn hỏi nữa không?

    - Dạ có, nếu con đã nhập vào cơ thể này thì không biết là chủ nhân của cơ thể này đang ở đâu thế ạ?

    - Đứa bé ấy à, đã được đưa đi đầu thai rồi.

    - Dạ?

    - Đứa bé ấy ta hay gọi là tiểu Tố, nó có kiếp nạn giống như ngươi, lúc đi hái thuốc, đã ngã té trượt xuống núi, nhưng do chiếc vòng chưa tích đủ công đức nên đã không qua khỏi. Vốn dĩ tuổi thọ của tiểu Tố là không dài, chỉ sống được vài năm, nhờ có chút công đức mà ông nội cả đời làm lương y rồi cha mẹ sống thật thà chất phác của tiểu Tố đã giúp cô bé sống lâu hơn, nhưng kiếp nạn của cô bé tránh được một lần, không tránh được lần hai. Ngươi không phải tự trách, ngươi sử dụng được cơ thể này cũng nhờ tiểu Tố đã đồng ý trước khi đầu thai. Không cần lo.

    - Vâng.

    - Vậy nhé. Ngươi có thể sử dụng không gian như nhà của mình. Chỉ cần nhắm mắt tịnh thần là sẽ vào được thôi. Ta xong việc ở đây rồi, tạm biệt.

    - A. Từ từ đã ông ơi.

    Cô hét lên nhưng tiếng hét chỉ vang lên một tiếng rồi tắt, sự im lặng ngột ngạt đang bao trùm nơi đây, người đàn ông với giọng nói già cỗi kia có vẻ không còn ở đây nữa. Cô ngồi phịch xuống đất, bắt đầu suy nghĩ, đúc kết lại cuộc hội thoại kỳ lạ vừa rồi.
     
  3. Linh051105

    Bài viết:
    0
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bước ra khỏi căn phòng nhỏ nhìn xung quanh, phía trước là một khoảng sân nhỏ đang phơi nhiều loại dược liệu khác nhau, căn nhà có vài gian phòng nhỏ và một gian bếp. Trước nhà có một gian phòng chính dùng để khám bệnh bốc thuốc.

    Đằng sau là các gian phòng cho ba ông cháu ở. Phòng cô nằm bên trái hậu viện, ngay kế một chỗ đất trống nhỏ.

    Sát ngay cạnh phòng cô là phòng của đệ đệ Trần Thiết Sơn, đối diện phòng hai chị em là gian phòng của ông nội, phía tây là gian bếp trước sân có một cây táo hồng cao to dưới gốc cây có một bộ bàn ghế ba ông cháu hay ăn cơm ở đó.

    Nhìn căn nhà có vẻ khang trang, nhưng nhìn kỹ lại có thể thấy, đó chỉ là dáng vẻ trước đây của nó. Trần Tố Tố thầm thở dài, suy nghĩ về tương lai nên làm gì trước.

    Nhìn thấy Trần Tố Tố ra khỏi phòng rồi còn nhìn đông ngó tây, Thiết Sơn vội chạy đến. Cô nhìn đứa bé gầy tong teo đang chạy lại, suy nghĩ "Cha mẹ đặt tên cho em trai là Thiết Sơn nên cũng không có đặt biệt danh cho cậu. Còn mình tên Tố Tố nhưng được đặt biệt danh Niệm Niệm. Tên thật hay."

    - Tỷ tỷ, sao tỷ lại ra đây rồi? Ngoài này gió lớn tỷ vào nghỉ ngơi đi.

    Cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc.

    - Không sao đâu, tỷ đã khỏe lại rồi. Cũng nên vận động một chút nằm hoài sẽ không tốt cho cơ thể.

    - Vậy tỷ ra bàn ngồi đi khi nào cảm thấy mệt thì phải gọi đệ. Đệ sẽ đưa tỷ về phòng nằm nghỉ.

    - Được. Đệ cứ làm việc đi, đừng quan tâm đến tỷ. À mà, ông nội đi đâu rồi?

    Trần Thiết Sơn vừa đảo các thảo dược đang được phơi ngoài sân cho đều rồi trả lời.

    - Ông nội hôm nay lên núi tìm các loại thảo dược về để sắc thuốc cho tỷ rồi.

    Thường ngày thì cô sẽ là người đảm nhiệm công việc vào núi hái thuốc nhưng vì mấy ngày nay dưỡng thương nên ông nội phải đi. Nghĩ đến ông nội đã già còn phải lên núi vừa cực khổ lại nguy hiểm, trong lòng cô tự nhiên trong lòng nhói lên một tia lo lắng, chắc đây là tình cảm của nguyên chủ giành cho ông của mình đi. Kể cả khi nguyên chủ rời đi thì một số cảm xúc vẫn sẽ còn vương vấn ở lại.

    Đi vào nhà bếp nhìn xung quanh, trừ nồi đất để trên bếp còn một chút nước cháo ra thì chỉ còn một trái bí đỏ đã ăn được một nửa. Hủ sành đựng gạo chỉ còn một ít gạo nhìn đã thấy đáy, gia vị chỉ có một hủ muối một hủ nhỏ còn ít dầu ăn.

    Suy nghĩ một chút cô cầm cái gùi lên rồi bỏ cái cuốc nhỏ chuyên đào các cây thuốc vào trong. Cô vác lên vai chuẩn bị lên núi sau nhà tìm chút gì đó để nấu ăn. Thiết Sơn nhìn thấy cô như chuẩn bị ra khỏi nhà nó vội vàng.

    - Tỷ tỷ, tỷ đi đâu đó.

    - Tỷ đi xung quanh tìm xem có gì để ăn không. Nhà đã hết đồ ăn rồi.

    Nghe vậy Thiết Sơn lại chạy vào nhà cầm ra cái gùi bên trong có cái cuốc nhỏ đào cây thuốc vác lên vai giống như cô.

    - Vậy thì đệ cũng đi.

    Hai tỷ đệ bước ra khỏi nhà gài lại hàng rào trước cổng rồi cùng bước ra ngoài, căn nhà của cô nằm ngay dưới chân núi cách xa thôn. Đằng trước là một rừng trúc xanh mướt, phía sau nhà là một đồi núi nhỏ bình thường cô đi hái thuốc ở ngọn núi lớn cách nhà cô khoảng mười mấy bước chân. Nhưng do núi lớn, lại có độ dốc ngang ngược nên cũng không ai đến làm gì.

    Tố Tố và đệ đệ đi lên đồi núi nhỏ đi được một lúc cô nhìn thấy mấy cụm rau mã đề xanh mướt, vội ngồi xuống đào lên bỏ vào gùi. Đi tiếp về phía trước được một lúc cô phát hiện ở đây có rất nhiều cây khoai mì, cô vui vẻ chạy lại đó lấy tay cầm chặt gốc cây khoai mì to nhất, lắc lư trái phải thật mạnh để các lớp đất bung ra rồi dùng hết sức nhổ nó lên dưới gốc cây được nhổ ra khỏi mặt đất xuất hiện khoảng năm sáu củ khoai mì to nhỏ.

    Trần Tố Tố vui vẻ dùng tay bẻ chúng ra khỏi gốc cây phủi bớt bùn đất rồi bỏ vào rổ của mình Thiết Sơn nhìn thấy rất ngạc nhiên.

    - Tỷ tỷ, tỷ làm gì thế? Cái này ăn được sao?

    - Tất nhiên là được. Củ này luộc, hầm, làm bánh kiểu gì ăn cũng rất ngon là đằng khác. Đệ lấy nhiều một chút, lát về tỷ sẽ làm cho đệ vfa ông nội ăn một bữa thật ngon.

    Nghe được câu ăn ngon, Thiết Sơn liền háo hức chạy lại nhổ khoai mì cùng cô. Loay hoay một hồi hai tỉ đệ cũng nhổ được một giỏ đầy, hai người lại tiếp tục đi lên phía trước tìm xem có thêm cái gì không.

    Hái được thêm vài loại rau dại, bỗng cô nhìn thấy cây hoa tiêu. Trong trí nhớ nguyên chủ thì ở nơi đây gia vị hầu như rất ít chỉ có muối và mật mía chứ không phải đường cát trắng, bây giờ nhìn thấy cây hoa tiêu cô thật sự vui vẻ, vội đi lên bẻ các chùm hoa tiêu để vào giỏ của đệ đệ.

    Nhìn cô hái vui vẻ như vậy tuy không biết là cây gì nhưng Thiết Sơn cũng đi đến hái theo Trần Tố Tố.

    - Đây là cây gì vậy tỷ tỷ.

    Vừa hái hoa tiêu cô vừa giải thích cho Thiết Sơn biết.

    - Đây là cây hoa tiêu khi nấu ăn bỏ vào sẽ rất thơm khiến món ăn ngon hơn.

    Thấy chiến lợi phẩm cũng nhiều hai người mới ngừng lại, rồi tiếp tục nhìn xung quanh tìm kiếm vật phẩm mới.

    Không còn thấy các loại gia vị gì khác nữa nhưng lại thấy được vài cây sim tím. Trên cây trái sim đã chín chuyển sang màu tím đen, cô ngồi xuống, một tay kéo tà áo mình ra làm chỗ đựng một tay bẻ trái sim bỏ vào cho một trái vào miệng cắn một đầu bóp cho bên trong chảy ra mút sạch rồi bỏ vỏ đi. Hương vị ngọt ngào thanh mát quyện trên đầu lưỡi khiến Trần Tố Tố vui vẻ híp híp mắt hưởng thụ.

    Quay lại nhìn thấy đệ đệ đang tò mò nhìn mình, Trần Tố Tố liền cầm một trái đưa đến miệng tiểu Hi thấy đệ đệ há miệng cô bóp mạnh cho thịt trong trái sim trào ra rớt vào miệng đệ đệ. Thiết Sơn mắt sáng lên.

    - Thật ngon, tỷ tỷ trái này ăn thật ngon.

    - Chúng ta hái một ít về cho ông nội cùng ăn được không?

    - Dạ được.

    Nói rồi hắn chạy tung tăng khắp mọi nơi tìm trái sim bẻ đầy vạt áo đến nổi chứa không được nữa mới thôi. Nhìn sắc trời cũng sắp chiều hai tỷ đệ vui vẻ xuống núi bước về nhà chuẩn bị làm một bữa cơm thật thịnh soạn đãi ông nội.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...