Chương 10: Tình yêu ấy mà, đôi khi nói những lời ấu trĩ và sến rện lại khiến người nghe nở hoa trong lòng.
Những ngày cuối năm của tôi trôi qua rất ngọt ngào.
Tôi vẫn chưa dám đối diện với lượng fan khủng khiếp của Khánh Duy nên dấu kín mối quan hệ của hai đứa. Mặt khác chính bản thân tôi cũng chưa tìm về với mặt đất, tôi vẫn chưa tin được mình và Khánh Duy đã trở thành một đôi. Tôi chỉ dám kể với Phương và đúng như tôi dự đoán, con bé hú hét ầm ĩ.
- Đấy đấy thấy chưa, tao đã bảo anh ấy thích mày mà.
- Nói bừa mà trúng thì có.
- Dù sao cũng nhờ có tao nhờ anh ấy đưa mày về mà hai anh chị có cơ hội cưa cẩm nhau nhé.
Tôi đang vui nên không thèm chấp con bé. Vui vẻ chạy đi làm bắp rang bơ đãi nó, vui vẻ châu đầu nói chuyện tình yêu cùng nó.
Những ngày này, mỗi ngày Khánh Duy sẽ đón tôi đi học, tuy nhiên vì khác khối nên giờ tan học cũng khác nhau. Chúng tôi đều cố tìm ra lý do để có thể cùng ra về. Tuy rằng những câu chuyện đều xoay quanh việc học của tôi, việc ngành học của anh trong tương lai nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng.
* * *
Kỳ nghỉ Tết Nguyên đán đến trong sự lưu luyến của hai đứa. Anh nói Tết anh khá bận vì nhà đông họ hàng nên không thể gặp nhau. Ngày ấy chúng tôi không có điện thoại riêng nên đôi khi có thời gian anh sẽ gọi điện tới điện thoại nhà tôi, và tôi sẽ nghe điện trong sự chọc ghẹo của ba mẹ. Đêm 30 Tết, sau khi cùng ba mẹ đón giao thừa tôi nằm gác chân xem chương trình Tết, chờ điện thoại của anh.
Chờ đến khi mi mắt hôn nhau mới thấy chuông reo, tôi phụng phịu ra nghe máy. Có lẽ cảm nhận được tôi giận dỗi, anh xin lỗi:
- Anh xin lỗi, anh phải đi chúc Tết, giờ mới về nhà.
Giọng anh có chút mệt mỏi, nghe nói họ hàng nhà anh rất đông, có lẽ đêm giao thừa còn phải đi chúc Tết. Tôi mềm lòng lại khẽ hỏi han:
- Không sao. Anh mệt thì đi ngủ thôi. Ngày mai chúng ta nói chuyện, được không?
- Ừ.
Tuy nói vậy, hai đứa lại không gác máy, cứ nghe tiếng thở rất nhẹ của nhau.
- Chúc mừng năm mới cô gái của anh. Chúc em năm mới càng thích anh nhiều hơn nhé!
Lời chúc kiểu gì thế này. Tuy buồn cười nhưng tôi vẫn nghiêm túc trả lời:
- Chúc mừng năm mới chàng trai của em. Chúc anh dù già đi một tuổi nhưng sẽ càng thương em hơn nhé! Em sẽ thương anh rất nhiều.
Chuẩn bị gác máy anh hỏi tôi:
- Mai em sẽ làm gì?
- Ngày mai Mùng 1, em sẽ cùng ba mẹ về chúc Tết ông nội. Nhà ông chỉ cách 3km thôi. Tối về xem lại Táo Quân cùng Phương. Còn anh?
- Anh nghĩ anh sẽ nhớ em.
Tình yêu ấy mà, đôi khi nói những lời ấu trĩ và sến rện nhưng lại khiến người nghe nở hoa trong lòng. Tôi gác máy đi ngủ nhưng hình như chẳng thấy buồn ngủ nữa. Trước mắt chỉ có hình bóng anh.
* * *
Hôm sau, tôi cùng ba mẹ đến chúc Tết ông.
Ba vẫn giận ông nên hai người đàn ông một trung niên, một lão niên lại chẳng nói với nhau lời nào. Mẹ tôi cằn nhằn ba ấu trĩ. Mẹ cùng cô Thư và mấy đứa trẻ chúng tôi ra sức nói cười kéo bầu không khí nên bữa cơm cũng không đến mức căng thẳng, thế nhưng tôi vẫn thấy nét buồn trong mắt ông. Tôi thương ông nhưng cũng thương ba, chuyện này không ai sai, chỉ là ai cũng đều thương yêu bà, chỉ là cuộc sống này có những giây phút trái ngang như vậy khiến nút thắt giữa hai người mãi không thể cởi bỏ. Tôi nghĩ bà sẽ buồn lắm.
Buổi tối, khi tôi và Phương đang nằm chơi xem Táo Quân thì chuông cửa vang lên. Ba mẹ vẫn còn đi chúc Tết, tôi đành chạy đi mở cửa. Và đứng sau cánh cửa là chàng trai mà tôi ngày nhớ đêm mong.
Anh đứng trước hiên nhà, dáng vẻ mệt mỏi nhưng nhìn thấy tôi lại nở nụ cười rạng rỡ. Trong chiếc áo khoác dày anh càng có vẻ cao lớn hơn. Tôi vẫn chưa thể tin anh đang đứng trước mắt mình, mặc kệ tôi ngơ ngác, anh đưa tay ra kéo tôi vào lòng ôm chặt. Tôi vùi mình trong chiếc áo khoác to sụ của anh, hơi ấm khiến tôi thấy an tâm, sau giây phút chần chừ cuối cùng tôi cũng đưa tay ôm lấy anh.
Đây là chiếc ôm đầu tiên của tôi với bạn trai.
Anh ôm tôi lâu đến mức tôi tưởng mình đã ngủ quên trong vòng tay ấy rồi. Chúng tôi ngồi trò chuyện dưới mái hiên nhà, khuất sau chậu cây cảnh của mẹ. Bàn tay anh vẫn nắm lấy tay tôi, ủ ấm cho bàn tay lúc nào cũng lạnh của tôi.
Tôi kể với anh câu chuyện của ba và ông, trong lòng tôi xót xa cho hai người tôi yêu thương nên muốn được anh chia sẻ, anh tài giỏi vậy có lẽ sẽ giúp tôi tìm ra cách giảng hòa cho hai người đúng không?
- Mỗi người đều có những vết thương lòng khó phai, người lớn lại càng khó. Nên em hãy để thời gian cho ba và ông vượt qua. Suy cho cùng họ đều vì yêu thương bà nội mà trở nên như thế.
- Vâng. Em chỉ thương hai người, nhỡ sau này không còn cơ hội để làm hòa nữa thì sẽ đáng tiếc biết bao nhiêu. Mà, anh không ngạc nhiên chuyện em từng học nhạc sao?
Anh đưa tay áp lên hai bên má lạnh cóng của tôi.
- Không ngạc nhiên, anh biết em là cao thủ chơi đàn.
Tôi tỏ ra nghi hoặc.
- Anh biết người song ca với anh là em. Ngay từ lúc em xuất hiện anh đã nhận ra rồi.
Tôi vẫn luôn tin rằng nếu có thì chỉ ba mẹ tôi mới có thể nhận ra tôi trong tạo hình ấy, không ngờ anh cũng biết được sao? Tôi cứ nghĩ đến một lúc nào đó sẽ khoe với anh rằng chúng ta đã từng đứng chung trên một sân khấu và chờ anh ngỡ ngàng nhận ra cô gái bí ẩn ấy là mình. Thế mà từ đầu anh đã biết rồi. Anh sẽ nghĩ gì nhỉ?
Như đọc được suy nghĩ của tôi, anh nắm tay tôi để mười ngón tay đan vào nhau và nói:
- Anh rất vui vì người hôm đó là em. Như là được tặng món quà bất ngờ vậy.
* * *
Tiễn khi Khánh Duy ra về, tôi quay trở về phòng khách. Tôi cứ đinh ninh rằng mình đã quên gì đó, đến khi vào phòng khách mới phát hiện tôi đã bỏ quên Phương rồi.
Con bé đang ngủ gà ngủ gật trên sofa, ôm cái chăn mỏng, co ro một góc đáng thương. Tôi vỗ tay nó, nó tỉnh dậy thấy tôi thì gào toáng lên.
- Con ranh. Mày hẹn hò thì ra chỗ khác mà hẹn chứ, ngồi ngoài cửa làm tao không dám ra về.
Vừa nói nó vừa bóp cổ tôi. Tôi liều mạng xin tha. Hổ cái hiện hình quá mức đáng sợ. Tôi phải hứa làm cu li cho nó mấy ngày tới mới được buông tha.
Trước khi ra về, con bé vẫn kịp thả lại một câu:
- Ôi những người đang yêu, không còn biết trời đất gì nữa.
Tôi xấu hổ rúc vào chăn cười khúc khích.
Tình yêu đầu ấy mà, mỗi khoảnh khắc đều làm người ta cảm thấy ngọt ngào.
Tôi vẫn chưa dám đối diện với lượng fan khủng khiếp của Khánh Duy nên dấu kín mối quan hệ của hai đứa. Mặt khác chính bản thân tôi cũng chưa tìm về với mặt đất, tôi vẫn chưa tin được mình và Khánh Duy đã trở thành một đôi. Tôi chỉ dám kể với Phương và đúng như tôi dự đoán, con bé hú hét ầm ĩ.
- Đấy đấy thấy chưa, tao đã bảo anh ấy thích mày mà.
- Nói bừa mà trúng thì có.
- Dù sao cũng nhờ có tao nhờ anh ấy đưa mày về mà hai anh chị có cơ hội cưa cẩm nhau nhé.
Tôi đang vui nên không thèm chấp con bé. Vui vẻ chạy đi làm bắp rang bơ đãi nó, vui vẻ châu đầu nói chuyện tình yêu cùng nó.
Những ngày này, mỗi ngày Khánh Duy sẽ đón tôi đi học, tuy nhiên vì khác khối nên giờ tan học cũng khác nhau. Chúng tôi đều cố tìm ra lý do để có thể cùng ra về. Tuy rằng những câu chuyện đều xoay quanh việc học của tôi, việc ngành học của anh trong tương lai nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng.
* * *
Kỳ nghỉ Tết Nguyên đán đến trong sự lưu luyến của hai đứa. Anh nói Tết anh khá bận vì nhà đông họ hàng nên không thể gặp nhau. Ngày ấy chúng tôi không có điện thoại riêng nên đôi khi có thời gian anh sẽ gọi điện tới điện thoại nhà tôi, và tôi sẽ nghe điện trong sự chọc ghẹo của ba mẹ. Đêm 30 Tết, sau khi cùng ba mẹ đón giao thừa tôi nằm gác chân xem chương trình Tết, chờ điện thoại của anh.
Chờ đến khi mi mắt hôn nhau mới thấy chuông reo, tôi phụng phịu ra nghe máy. Có lẽ cảm nhận được tôi giận dỗi, anh xin lỗi:
- Anh xin lỗi, anh phải đi chúc Tết, giờ mới về nhà.
Giọng anh có chút mệt mỏi, nghe nói họ hàng nhà anh rất đông, có lẽ đêm giao thừa còn phải đi chúc Tết. Tôi mềm lòng lại khẽ hỏi han:
- Không sao. Anh mệt thì đi ngủ thôi. Ngày mai chúng ta nói chuyện, được không?
- Ừ.
Tuy nói vậy, hai đứa lại không gác máy, cứ nghe tiếng thở rất nhẹ của nhau.
- Chúc mừng năm mới cô gái của anh. Chúc em năm mới càng thích anh nhiều hơn nhé!
Lời chúc kiểu gì thế này. Tuy buồn cười nhưng tôi vẫn nghiêm túc trả lời:
- Chúc mừng năm mới chàng trai của em. Chúc anh dù già đi một tuổi nhưng sẽ càng thương em hơn nhé! Em sẽ thương anh rất nhiều.
Chuẩn bị gác máy anh hỏi tôi:
- Mai em sẽ làm gì?
- Ngày mai Mùng 1, em sẽ cùng ba mẹ về chúc Tết ông nội. Nhà ông chỉ cách 3km thôi. Tối về xem lại Táo Quân cùng Phương. Còn anh?
- Anh nghĩ anh sẽ nhớ em.
Tình yêu ấy mà, đôi khi nói những lời ấu trĩ và sến rện nhưng lại khiến người nghe nở hoa trong lòng. Tôi gác máy đi ngủ nhưng hình như chẳng thấy buồn ngủ nữa. Trước mắt chỉ có hình bóng anh.
* * *
Hôm sau, tôi cùng ba mẹ đến chúc Tết ông.
Ba vẫn giận ông nên hai người đàn ông một trung niên, một lão niên lại chẳng nói với nhau lời nào. Mẹ tôi cằn nhằn ba ấu trĩ. Mẹ cùng cô Thư và mấy đứa trẻ chúng tôi ra sức nói cười kéo bầu không khí nên bữa cơm cũng không đến mức căng thẳng, thế nhưng tôi vẫn thấy nét buồn trong mắt ông. Tôi thương ông nhưng cũng thương ba, chuyện này không ai sai, chỉ là ai cũng đều thương yêu bà, chỉ là cuộc sống này có những giây phút trái ngang như vậy khiến nút thắt giữa hai người mãi không thể cởi bỏ. Tôi nghĩ bà sẽ buồn lắm.
Buổi tối, khi tôi và Phương đang nằm chơi xem Táo Quân thì chuông cửa vang lên. Ba mẹ vẫn còn đi chúc Tết, tôi đành chạy đi mở cửa. Và đứng sau cánh cửa là chàng trai mà tôi ngày nhớ đêm mong.
Anh đứng trước hiên nhà, dáng vẻ mệt mỏi nhưng nhìn thấy tôi lại nở nụ cười rạng rỡ. Trong chiếc áo khoác dày anh càng có vẻ cao lớn hơn. Tôi vẫn chưa thể tin anh đang đứng trước mắt mình, mặc kệ tôi ngơ ngác, anh đưa tay ra kéo tôi vào lòng ôm chặt. Tôi vùi mình trong chiếc áo khoác to sụ của anh, hơi ấm khiến tôi thấy an tâm, sau giây phút chần chừ cuối cùng tôi cũng đưa tay ôm lấy anh.
Đây là chiếc ôm đầu tiên của tôi với bạn trai.
Anh ôm tôi lâu đến mức tôi tưởng mình đã ngủ quên trong vòng tay ấy rồi. Chúng tôi ngồi trò chuyện dưới mái hiên nhà, khuất sau chậu cây cảnh của mẹ. Bàn tay anh vẫn nắm lấy tay tôi, ủ ấm cho bàn tay lúc nào cũng lạnh của tôi.
Tôi kể với anh câu chuyện của ba và ông, trong lòng tôi xót xa cho hai người tôi yêu thương nên muốn được anh chia sẻ, anh tài giỏi vậy có lẽ sẽ giúp tôi tìm ra cách giảng hòa cho hai người đúng không?
- Mỗi người đều có những vết thương lòng khó phai, người lớn lại càng khó. Nên em hãy để thời gian cho ba và ông vượt qua. Suy cho cùng họ đều vì yêu thương bà nội mà trở nên như thế.
- Vâng. Em chỉ thương hai người, nhỡ sau này không còn cơ hội để làm hòa nữa thì sẽ đáng tiếc biết bao nhiêu. Mà, anh không ngạc nhiên chuyện em từng học nhạc sao?
Anh đưa tay áp lên hai bên má lạnh cóng của tôi.
- Không ngạc nhiên, anh biết em là cao thủ chơi đàn.
Tôi tỏ ra nghi hoặc.
- Anh biết người song ca với anh là em. Ngay từ lúc em xuất hiện anh đã nhận ra rồi.
Tôi vẫn luôn tin rằng nếu có thì chỉ ba mẹ tôi mới có thể nhận ra tôi trong tạo hình ấy, không ngờ anh cũng biết được sao? Tôi cứ nghĩ đến một lúc nào đó sẽ khoe với anh rằng chúng ta đã từng đứng chung trên một sân khấu và chờ anh ngỡ ngàng nhận ra cô gái bí ẩn ấy là mình. Thế mà từ đầu anh đã biết rồi. Anh sẽ nghĩ gì nhỉ?
Như đọc được suy nghĩ của tôi, anh nắm tay tôi để mười ngón tay đan vào nhau và nói:
- Anh rất vui vì người hôm đó là em. Như là được tặng món quà bất ngờ vậy.
* * *
Tiễn khi Khánh Duy ra về, tôi quay trở về phòng khách. Tôi cứ đinh ninh rằng mình đã quên gì đó, đến khi vào phòng khách mới phát hiện tôi đã bỏ quên Phương rồi.
Con bé đang ngủ gà ngủ gật trên sofa, ôm cái chăn mỏng, co ro một góc đáng thương. Tôi vỗ tay nó, nó tỉnh dậy thấy tôi thì gào toáng lên.
- Con ranh. Mày hẹn hò thì ra chỗ khác mà hẹn chứ, ngồi ngoài cửa làm tao không dám ra về.
Vừa nói nó vừa bóp cổ tôi. Tôi liều mạng xin tha. Hổ cái hiện hình quá mức đáng sợ. Tôi phải hứa làm cu li cho nó mấy ngày tới mới được buông tha.
Trước khi ra về, con bé vẫn kịp thả lại một câu:
- Ôi những người đang yêu, không còn biết trời đất gì nữa.
Tôi xấu hổ rúc vào chăn cười khúc khích.
Tình yêu đầu ấy mà, mỗi khoảnh khắc đều làm người ta cảm thấy ngọt ngào.
Chỉnh sửa cuối: